Nói Nhỏ Cho Nghe Nè, Tui Thik Cậu Thiệt Đó!
Chương 47
Conan Edogawa
01/08/2018
Bữa trưa bắt đầu chưa được bao lâu thì "bão tố" lại ập đến với anh chàng Bảo Nam.Nhưng trước đó phải kể cho các bạn nghe 1 số "sự kiện" diễn ra
trên bàn ăn cái đã.
Mọi người cầm dao dĩa lên và bắt đầu dùng bữa.Yên Nhiên nhỏ tuổi nhất nên trước khi đưa thức ăn vào miệng đã lễ phép mời các anh chị cơm trưa.Thưởng cho sự ngoan ngoãn đó của cô nhóc lém lỉnh,nghịch ngợm này,tụi nó gắp thức ăn lia lịa từ bên ngoài vào trong đĩa của cô bé.Sau đó,ai lại về nhà nấy.Cặp Linh-Nam là sến súa nhất,làm như vợ chồng mới cưới không bằng!Gì mà:"Há miệng ra Linh coi nào!Hm,giỏi lắm!","Linh nói chữ A đi,A thật to vào nhé!Chu choa,dễ thương quá cơ!",...Eo ơi,nghe xong nổi hết cả da gà!May cho 2 người này là mẫy đứa bạn kia đang bận chăm sóc "người ta" và cô nhóc Yên Nhiên đang bận ăn uống nên chẳng để ý.Chứ không thì chắc chắn lại bị đem ra làm trò hề thiên hạ rồi.
Cặp Anh-Huy thì nhẹ nhàng hơn đôi phần.Cả hai vốn có bản tính ôn hòa dễ chịu nên cách thể hiện cũng không thái quá như đôi kia.Đơn giản chỉ là:"Vân Anh ăn cái này đi,đậu có hàm lượng protein khá cao và giá trị dinh dưỡng tương đương với đạm động vật nên rất tốt cho sức khỏe.","Gia Huy hãy thử món đây nè,cung cấp chất sắt bổ cho máu và có thể làm đẹp da đó!",...Nói chung là 2 anh chị ý ngọt ngào,dịu dàng thế đấy ạ!Tuy nhiên,cứ tình tình tứ tứ như vầy thì những ai FA thấy được sẽ ghen tỵ lắm đây!
Còn 3 người còn lại.Nó với Khôi Nguyên làm 1 cặp,chăm sóc nhau ân cần và chu đáo đến phát hờn.Chưa ăn hết miếng này đã bị đối phương gắp thêm vào đĩa chất đầy chất đống các thức ăn khác.Sweet còn hơn 1 cặp đôi thực thụ.Vậy nên,không thể tưởng tượng nổi cảnh các nam sinh nữ sinh trong Royal School thấy hình ảnh này sẽ ra sao ta?Chắc chắn không loại trừ phương án họ sẽ hò hét ầm trời vì 1 trong những hotboy và hotgirl nổi tiếng nhất trường quá quá quan tâm nhau rồi!Mà các bạn nãy giờ có thắc mắc hắn sẽ bắt cặp với ai không?Đương nhiên là với...không khí.Đám bạn ai cũng có "người ta" để quan tâm,mình lạc loài nên đành phải chấp nhận ra rìa.Có điều,nếu như hắn thấy vui khi 2 cặp Linh-Nam và Anh-Huy quan tâm nhau thì lại thấy có điều gì đó khó chịu và sục sôi trong lòng khi Chi-Nguyên gần gũi với nhau.Cảm giác này là sao?Thật kì lạ!Đã rất nhiều lần hắn có cảm giác này khi nó và cậu thân thiết.Chẳng lẽ,vì quá ghét nó,con nhỏ khó ưa chuyên đi bắt bẻ người khác nên thấy nó làm gì hắn cũng ghét?Có thể là thế,bởi còn giả thiết nào hợp lí hơn nữa đâu!(Có mà!)
-Anh Khánh Sơn ăn đi!Khổ thân,tự cấp tự túc chả được ai quan tâm!-Yên Nhiên ngước lên vô tình thấy hắn không được ai chăm sóc thì gắp cho hắn 1 miếng gà rán rồi nói bóng gió để những ai kia chú ý.
-Của mày này,xin lỗi tụi tao hơi vô tâm!-Khôi Nguyên cũng gắp thức ăn cho hắn rồi nói lời hối lỗi.
-Só rỳ nga!Tại tụi tao đứa nào cũng bận nên...-Bảo Nam chưa nói hết câu đã bị Gia Huy chặn lại.Vì sao?Bởi anh nói năng quá kém khôn khéo nên bạn anh,Gia Huy phải chữa vào.
-Mày ăn đi kẻo nguội!-Gia Huy.Để Bảo Nam nói thêm vài câu nữa có thể hắn sẽ giận mà nổi đóa mất!"Tại tụi tao "bận" nên không thể quan tâm mày."Đến anh nghe xong cũng có chút hơi tự ái huống hồ chi hắn.Nhưng anh biết hắn có tấm lòng "bao la",không chứa chấp những chuyện nhỏ nhặt và hơn cả là quá vô cảm nên chắc sẽ chẳng để ý đâu!Hắn tốt lắm,anh biết mà!
Vân Anh và Kiều Linh cũng gắp thức ăn cho hắn với sự chân thành không thể nào lớn hơn.Còn nó,thấy vậy cũng phải:
-Tảng đá như anh không tự lo được chắc?-Nói 1 đằng nhưng làm 1 nẻo.Thể hiện như mình chẳng thèm để ý nhưng nó vẫn gắp cho hắn 1 cọng rau muống đầy đủ vitamin.(Ad:Chị tốt ghê cơ,bao nhiêu món ngon không chọn lại đi lấy rau muống!*Linh Chi:Có vấn đề gì à?*Ad:À dạ không,hì hì!Ăn rau càng đẹp da chị nhỉ?)Được nó,con nhỏ khó ưa "chăm sóc",hắn có cảm giác...Còn 2 cặp ngoài kia cùng nhóc Yên Nhiên,họ có chuyện vui gì mà bụm miệng cười hoài vậy?(Mỗi cậu bình thường ạ!)
Và thật vậy,hắn rất tốt,không hề để bụng chuyện mình bị bơ khi nãy và đáp lại mọi người là 1 câu nói cực kì cực kì "ấm áp":
-Tự lo cho mình đi.
Gì chứ?Biết là hắn cũng có ý tốt.Nhưng không biết chọn cách nói nào phù hợp hơn à?Sao hắn không:"Cảm ơn mọi người,tôi có thể chăm sóc bản thân được nên mọi người cứ lo cho riêng mình đi!"?Kiệm lời cũng vừa vừa thôi chứ!Ít hoạt động quá cũng có lúc bị tê liệt luôn cho coi!
-Mí anh mí chị ăn đi!-Yên Nhiên vừa nói vừa miễn phí vào đĩa cho mỗi người 1 miếng gỏi sứa.Tuy nhiên,khi gắp đến chỗ nó...
-Chà chà,phải con em láu cá của tôi khôn.../Bé Nhiên tốt...-Kiều Linh và Vân Anh chưa kịp khen ngợi sự ngoan ngoãn của cô nhóc hết câu đã bị giọng của 2 chàng trai ngăn lại:
-Linh Chi bị dị ứng lạc!!!!!-Hắn và cậu không hẹn mà cùng nói to câu giống nhau,cùng thời điểm giống nhau với thái độ hết sức khẩn thiết giống nhau làm mọi người giật bắn mình.Sau đó,ai nấy lại nhìn về cái món đang trên dĩa của cô nhóc kia.Đúng là có lạc thật,và đúng là nó cũng bị dị ứng lạc.Trời ơi,sơ suất tí nữa là chẳng may nó vô bệnh viện rồi.Lạy chúa,nhờ có cậu và hắn chặn lại kịp thời nên không sao.Mọi người bất cẩn quá!
-Em xin lỗi,em không để ý!-Yên Nhiên chân thành hối lỗi.Nhìn vẻ cư te ô mai que thế này thì giận sao cho nổi?
-Được rồi,chị còn chả quan tâm,trách chi em!-Nó nói rồi mỉm cười trìu mến xoa đầu cô nhóc.
-Lần sau em phải cẩn thận nhé!-Cậu nhẹ nhàng khuyên bảo.
-Luôn nhớ việc này như thuộc bảng cửu chương.-Hắn.
-Dạ vâng!
Mọi người tiếp tục quay lại bữa trưa.Đang ăn ngon lành,bỗng...
-A,cậu thiếu gia hôm qua làm vỡ ba...-1 cậu phục vụ đi qua bàn tụi nó,thấy "gương mặt thân quen" bất giác hô to theo cảm tính.Khi cậu ta ý thức được việc mình làm cũng là lúc cốt lõi câu chuyện suýt bị phanh phui.Vội bịt miệng mình lại,trong lòng cậu ta thầm nghĩ:"Chúa ơi,con không cố tình đâu!"
Nghe đến đây,không hiểu sao Bảo Nam đang đánh chén no say bỗng bị nghẹn đột xuất rồi ho sặc sụa.Kiều Linh bên cạnh vội đưa cốc nước và khăn giấy cho anh.Tất cả mọi người đều lo lắng.Sắc mặt của anh chàng phải nói sao nhỉ?"Rực rỡ" như bảy sắc cầu vồng và thay đổi nhanh hơn cả chong chóng.Ban đầu khi cậu phục vụ kia chưa nói gì thì hồng hào tươi tỉnh,nghe xong rồi tái mét đi,tiếp theo vì bị sặc nên đỏ hơn trái cà chua chín.Wow,thật đa dạng và phong phú!
Cũng chính từ đó,nó cùng những đứa bạn tinh quái bắt đầu nghi ngờ về bí mật gì đó giữa Bảo Nam và cậu phục vụ kia.Tại sao bình thường Bảo Nam chẳng gặp vấn đề gì mà lại bị ho sặc sụa chỉ vì câu nói lấp lửng của chàng trai nọ chứ?Còn câu nói cũng có gì đó mờ ám.Nếu cậu ta đưa mắt hướng về bàn này thì chắc nói với tụi nó hoặc ai đó trong nấy đứa rồi!Nhưng nội dung sau có gì "khủng khiếp" mà cậu ta lại bịt miệng?Không ổn,thực sự không ổn.
-Anh kia,lại đây chúng tôi có chút chuyện.-Nó đưa tay ra hiệu cho cậu phục vụ tiến đến.
-Dạ có chuyện gì thưa cô chủ?-Cậu ta đi tới kính cẩn hỏi.
-À,thật ra cũng không có gì nghiêm trọng,chỉ là...-Nó đang nói dở câu thì Yên Nhiên chen vào nói hộ.
-Anh và ai trong bàn này có bí mật gì đó phải không?
-Đ...Đâu có ạ!-Cậu phục vụ ấp úng.
-Vậy tại sao khi nãy anh lại nhìn về bàn chúng tôi nói 1 câu lấp lửng?-Vân Anh đặt câu hỏi.
-Dạ...-Cậu phục vụ không biết phải giải thích như thế nào thì Kiều Linh lại nói tiếp:
-Này anh,trông gương mặt anh khá sáng sủa.Đừng nên giấu chúng tôi chuyện gì để không xứng đáng với vẻ ngoài đẹp trai của mình.(Lúc nào chị cũng quan tâm trai đẹp!-_-)
-Dạ...Dạ...
-1 là anh tự nói,2 là tôi đi hỏi người khác,khi đó hậu quả khôn lường!-Nó dùng giọng răn đe làm cậu phục vụ kia có chút hoảng sợ.Thôi thì đành nói ra vậy,nếu không mất việc như chơi.
-Thưa cô chủ,hôm qua cậu thiếu gia này đi rửa bát làm vỡ 1 lượng nhỏ bát đĩa của nhà hàng ạ!-Vừa nói cậu phục vụ vừa chỉ tay vào Bảo Nam.
Mọi người đồng loạt quay về phía Bảo Nam.Còn anh chàng thì khỏi phải nói,mặt hoảng hốt và bàng hoàng đến nhường nào.Hức hức,bí mật bại lộ rồi!Đã tốn không ít tiền bồi thường và bịt miệng các nhân viên ở đây mà vẫn có kẻ dám "phản".Ôi!cuộc đời bi thảm làm sao!
"Anh nhân viên kia,tôi thề lát nữa sẽ cho anh sống không bằng chết vì tội dám "phản" tôi!"-Bảo Nam thầm nghĩ,đưa cái lườm cay độc,oán hận về phía cậu nhân viên.Nhận tiền rồi,hứa sẽ không nói rồi mà giờ lại quay lưng à?Được lắm,nhất định Bảo Nam sẽ cho cậu ta biết tay!Nhưng,nếu muốn sống sót đến lúc xử lí cậu ta thì trước hết phải bảo toàn tính mạng cho bản thân cái đã.Ai chả biết làm gì tổn hại liên quan đến chụy Linh Chi thì kết cục sẽ thảm.Huhu,nghĩ thôi đã đau lòng.
-Còn gì nữa?-Nó hỏi.
-Dạ...Anh ấy có dùng tiền bồi thường và...bảo chúng tôi phải im lặng ạ.-Cậu ta e dè nói hết câu.Vừa trình bày vừa lén nhìn Bảo Nam với vẻ mặt đầy hối hận."Xin lỗi,do tôi lỡ miệng!"
Nó đưa ánh mắt bình thản nhìn Bảo Nam.Nhưng chỉ những người "thâm thúy" như anh và mấy đứa bạn của nó mới hiểu nội dung ẩn trong đôi mắt ấy:"Cậu dám giấu bọn tôi sao?"
-Vỡ bao nhiêu?-Nó hỏi tiếp.
-Dạ...không dưới 20 cái ạ!-Cậu nhân viên trả lời.
-Hả,sao thằng Bảo Nam lại làm vỡ nhiều vậy?-Gia Huy bất ngờ.
-Dạ,tại cậu thiếu gia này không may huơ tay đụng trúng chồng bát đĩa vừa rửa nên...-Cậu nhân viên ấp úng.
-Được rồi.-Nói rồi nó quay qua Bảo Nam,nở 1 nụ cười "trìu mến" làm anh chàng nổi hết da gà.
-A hihi,Linh Chi nè...-Bảo Nam cười nhăn nhó định dùng kế:"Chúng ta là bạn thân lâu ngày mà,bỏ qua mấy chuyện nhỏ nhặt này đi nghen!"Nhưng chưa nói hết câu đã bị nó chặn họng:
-Kiều Linh này,phiền mày cho tao mượn bạn zai của mày 1 ngày nữa rồi!
-Ơ...Mày nói thế là có ý gì?-Kiều Linh thắc mắc.Tuy nhiên,câu trả lời cho cô lại là 1 câu nói của nó với Khôi Nguyên:
-Cậu có thể để đến ngày kia mới là chủ của tên ngốc Bảo Nam này được không?Làm osin cho tớ thêm 1 ngày nữa là hình phạt của hắn.
Nghe nó nói xong,Bảo Nam không khỏi bàng hoàng.1 ngày chưa đủ hay sao còn tăng lên 2 ngày?Muốn biến cuộc sống của anh là địa ngục à?Huhu,ông trời ơi!Kiếp trước con gây nên nghiệp chướng gì mà kiếp này phải khổ thế chứ?
-Ưm...Ừ!-Cậu đang không biết nên biết nên trả lời ra sao,chợt nhìn vào đôi mắt ẩn ý của nó thì..."Ừ!"
-Gia Huy và Vân Anh?-Nó.
Hai anh chị này nhìn nhau rồi cùng vui vẻ đáp lại:
-Đương nhiên là được chứ!
-Tốt lắm!Còn...anh thì sao?-Tươi cười với mọi người là vậy,nhưng khi nhìn tới hắn,giọng nói và biểu cảm của nó đúng chuẩn với kẻ thù.
-Tùy.-Hắn lạnh lùng và ngắn gọn.
-Kiều Linh à...-Hết ý định nài nỉ nó,Bảo Nam quay qua cô bạn gái quyền lực của anh mà cầu cứu.Khuôn mặt cún con tỏ vẻ đáng thương không động lòng không được.
-Giời ạ,gây họa cho lắm vào!-Lầm bầm với Bảo Nam là thế nhưng cuối cùng cô nàng vẫn năn nỉ nó hộ bạn zai.-À này Linh Chi ơi...
Chưa kịp để nhỏ bạn hé thêm từ thứ 5,nó dập tắt ngay bằng 1 câu nói giết chết tâm can của Bảo Nam:
-Thôi,mọi chuyện đến đây là kết thúc.Osin ăn xong rửa bát!
-Và ở lại phụ giúp nhà hàng,hôm nay đông khách!-Yên Nhiên tiếp lời.
-Chỉ có em hiểu chị!-Nó đưa ngón tay cái lên tỏ ý "like".Quay sangcậu phục vụ:-Anh và các nhân viên trong nhà hàng tôi sẽ nói chuyện sau.Chẳng lẽ khủng bố tới đưa chút tiền là mua chuộc được sai?-Anh phục vụ nghe xong mặt mũi tái mét.Chết rồi,cái miệng hại cái thân.Lần này chẳng biết nó có phạt nặng không nữa?
Và 1 lần nữa không để Bảo Nam kịp ú ớ gì,2 chị em Chi-Nhiên đứng lên bước đi.
Rồi lần lượt Khôi Nguyên,Vân Anh,Gia Huy cũng rời đi.Khi lướt qua,ai cũng đưa ánh nhìn thương cảm lên với Bảo Nam,kèm theo đó có thể là 1 cái đập vai an ủi.Hức hức,làm vậy anh chàng còn đau lòng hơn ấy!Thà ngó lơ như người dưng chắc anh sẽ thấy mình đỡ khác biệt hơn với lũ bạn.Và như đúng tâm nguyện,hắn đi qua anh không thèm nhìn lấy 1 cái còn hơn người qua đường.Ớ thế nhưng lúc này Bảo Nam lại muốn khác.Nếu được an ủi anh sẽ thấy tốt hơn.(Tâm trạng xoay như chong chóng)Còn lại Kiều Linh,Bảo Nam nhìn cô với khuôn mặt vô "số" tội.Tuy nhiên,cái kết nhận được là...
-Ở lại làm ăn tử tế kẻo con Chi "hành" nữa cho!-Sau đó Kiều Linh cũng đứng dậy đi luôn.
Huhu,đến Kiều Linh cũng đi luôn.Sao từ lúc về Việt Nam tới giờ số anh đen hơn nhọ nồi thế?Ông trời ơi!Công lí ở đâu?
Mọi người cầm dao dĩa lên và bắt đầu dùng bữa.Yên Nhiên nhỏ tuổi nhất nên trước khi đưa thức ăn vào miệng đã lễ phép mời các anh chị cơm trưa.Thưởng cho sự ngoan ngoãn đó của cô nhóc lém lỉnh,nghịch ngợm này,tụi nó gắp thức ăn lia lịa từ bên ngoài vào trong đĩa của cô bé.Sau đó,ai lại về nhà nấy.Cặp Linh-Nam là sến súa nhất,làm như vợ chồng mới cưới không bằng!Gì mà:"Há miệng ra Linh coi nào!Hm,giỏi lắm!","Linh nói chữ A đi,A thật to vào nhé!Chu choa,dễ thương quá cơ!",...Eo ơi,nghe xong nổi hết cả da gà!May cho 2 người này là mẫy đứa bạn kia đang bận chăm sóc "người ta" và cô nhóc Yên Nhiên đang bận ăn uống nên chẳng để ý.Chứ không thì chắc chắn lại bị đem ra làm trò hề thiên hạ rồi.
Cặp Anh-Huy thì nhẹ nhàng hơn đôi phần.Cả hai vốn có bản tính ôn hòa dễ chịu nên cách thể hiện cũng không thái quá như đôi kia.Đơn giản chỉ là:"Vân Anh ăn cái này đi,đậu có hàm lượng protein khá cao và giá trị dinh dưỡng tương đương với đạm động vật nên rất tốt cho sức khỏe.","Gia Huy hãy thử món đây nè,cung cấp chất sắt bổ cho máu và có thể làm đẹp da đó!",...Nói chung là 2 anh chị ý ngọt ngào,dịu dàng thế đấy ạ!Tuy nhiên,cứ tình tình tứ tứ như vầy thì những ai FA thấy được sẽ ghen tỵ lắm đây!
Còn 3 người còn lại.Nó với Khôi Nguyên làm 1 cặp,chăm sóc nhau ân cần và chu đáo đến phát hờn.Chưa ăn hết miếng này đã bị đối phương gắp thêm vào đĩa chất đầy chất đống các thức ăn khác.Sweet còn hơn 1 cặp đôi thực thụ.Vậy nên,không thể tưởng tượng nổi cảnh các nam sinh nữ sinh trong Royal School thấy hình ảnh này sẽ ra sao ta?Chắc chắn không loại trừ phương án họ sẽ hò hét ầm trời vì 1 trong những hotboy và hotgirl nổi tiếng nhất trường quá quá quan tâm nhau rồi!Mà các bạn nãy giờ có thắc mắc hắn sẽ bắt cặp với ai không?Đương nhiên là với...không khí.Đám bạn ai cũng có "người ta" để quan tâm,mình lạc loài nên đành phải chấp nhận ra rìa.Có điều,nếu như hắn thấy vui khi 2 cặp Linh-Nam và Anh-Huy quan tâm nhau thì lại thấy có điều gì đó khó chịu và sục sôi trong lòng khi Chi-Nguyên gần gũi với nhau.Cảm giác này là sao?Thật kì lạ!Đã rất nhiều lần hắn có cảm giác này khi nó và cậu thân thiết.Chẳng lẽ,vì quá ghét nó,con nhỏ khó ưa chuyên đi bắt bẻ người khác nên thấy nó làm gì hắn cũng ghét?Có thể là thế,bởi còn giả thiết nào hợp lí hơn nữa đâu!(Có mà!)
-Anh Khánh Sơn ăn đi!Khổ thân,tự cấp tự túc chả được ai quan tâm!-Yên Nhiên ngước lên vô tình thấy hắn không được ai chăm sóc thì gắp cho hắn 1 miếng gà rán rồi nói bóng gió để những ai kia chú ý.
-Của mày này,xin lỗi tụi tao hơi vô tâm!-Khôi Nguyên cũng gắp thức ăn cho hắn rồi nói lời hối lỗi.
-Só rỳ nga!Tại tụi tao đứa nào cũng bận nên...-Bảo Nam chưa nói hết câu đã bị Gia Huy chặn lại.Vì sao?Bởi anh nói năng quá kém khôn khéo nên bạn anh,Gia Huy phải chữa vào.
-Mày ăn đi kẻo nguội!-Gia Huy.Để Bảo Nam nói thêm vài câu nữa có thể hắn sẽ giận mà nổi đóa mất!"Tại tụi tao "bận" nên không thể quan tâm mày."Đến anh nghe xong cũng có chút hơi tự ái huống hồ chi hắn.Nhưng anh biết hắn có tấm lòng "bao la",không chứa chấp những chuyện nhỏ nhặt và hơn cả là quá vô cảm nên chắc sẽ chẳng để ý đâu!Hắn tốt lắm,anh biết mà!
Vân Anh và Kiều Linh cũng gắp thức ăn cho hắn với sự chân thành không thể nào lớn hơn.Còn nó,thấy vậy cũng phải:
-Tảng đá như anh không tự lo được chắc?-Nói 1 đằng nhưng làm 1 nẻo.Thể hiện như mình chẳng thèm để ý nhưng nó vẫn gắp cho hắn 1 cọng rau muống đầy đủ vitamin.(Ad:Chị tốt ghê cơ,bao nhiêu món ngon không chọn lại đi lấy rau muống!*Linh Chi:Có vấn đề gì à?*Ad:À dạ không,hì hì!Ăn rau càng đẹp da chị nhỉ?)Được nó,con nhỏ khó ưa "chăm sóc",hắn có cảm giác...Còn 2 cặp ngoài kia cùng nhóc Yên Nhiên,họ có chuyện vui gì mà bụm miệng cười hoài vậy?(Mỗi cậu bình thường ạ!)
Và thật vậy,hắn rất tốt,không hề để bụng chuyện mình bị bơ khi nãy và đáp lại mọi người là 1 câu nói cực kì cực kì "ấm áp":
-Tự lo cho mình đi.
Gì chứ?Biết là hắn cũng có ý tốt.Nhưng không biết chọn cách nói nào phù hợp hơn à?Sao hắn không:"Cảm ơn mọi người,tôi có thể chăm sóc bản thân được nên mọi người cứ lo cho riêng mình đi!"?Kiệm lời cũng vừa vừa thôi chứ!Ít hoạt động quá cũng có lúc bị tê liệt luôn cho coi!
-Mí anh mí chị ăn đi!-Yên Nhiên vừa nói vừa miễn phí vào đĩa cho mỗi người 1 miếng gỏi sứa.Tuy nhiên,khi gắp đến chỗ nó...
-Chà chà,phải con em láu cá của tôi khôn.../Bé Nhiên tốt...-Kiều Linh và Vân Anh chưa kịp khen ngợi sự ngoan ngoãn của cô nhóc hết câu đã bị giọng của 2 chàng trai ngăn lại:
-Linh Chi bị dị ứng lạc!!!!!-Hắn và cậu không hẹn mà cùng nói to câu giống nhau,cùng thời điểm giống nhau với thái độ hết sức khẩn thiết giống nhau làm mọi người giật bắn mình.Sau đó,ai nấy lại nhìn về cái món đang trên dĩa của cô nhóc kia.Đúng là có lạc thật,và đúng là nó cũng bị dị ứng lạc.Trời ơi,sơ suất tí nữa là chẳng may nó vô bệnh viện rồi.Lạy chúa,nhờ có cậu và hắn chặn lại kịp thời nên không sao.Mọi người bất cẩn quá!
-Em xin lỗi,em không để ý!-Yên Nhiên chân thành hối lỗi.Nhìn vẻ cư te ô mai que thế này thì giận sao cho nổi?
-Được rồi,chị còn chả quan tâm,trách chi em!-Nó nói rồi mỉm cười trìu mến xoa đầu cô nhóc.
-Lần sau em phải cẩn thận nhé!-Cậu nhẹ nhàng khuyên bảo.
-Luôn nhớ việc này như thuộc bảng cửu chương.-Hắn.
-Dạ vâng!
Mọi người tiếp tục quay lại bữa trưa.Đang ăn ngon lành,bỗng...
-A,cậu thiếu gia hôm qua làm vỡ ba...-1 cậu phục vụ đi qua bàn tụi nó,thấy "gương mặt thân quen" bất giác hô to theo cảm tính.Khi cậu ta ý thức được việc mình làm cũng là lúc cốt lõi câu chuyện suýt bị phanh phui.Vội bịt miệng mình lại,trong lòng cậu ta thầm nghĩ:"Chúa ơi,con không cố tình đâu!"
Nghe đến đây,không hiểu sao Bảo Nam đang đánh chén no say bỗng bị nghẹn đột xuất rồi ho sặc sụa.Kiều Linh bên cạnh vội đưa cốc nước và khăn giấy cho anh.Tất cả mọi người đều lo lắng.Sắc mặt của anh chàng phải nói sao nhỉ?"Rực rỡ" như bảy sắc cầu vồng và thay đổi nhanh hơn cả chong chóng.Ban đầu khi cậu phục vụ kia chưa nói gì thì hồng hào tươi tỉnh,nghe xong rồi tái mét đi,tiếp theo vì bị sặc nên đỏ hơn trái cà chua chín.Wow,thật đa dạng và phong phú!
Cũng chính từ đó,nó cùng những đứa bạn tinh quái bắt đầu nghi ngờ về bí mật gì đó giữa Bảo Nam và cậu phục vụ kia.Tại sao bình thường Bảo Nam chẳng gặp vấn đề gì mà lại bị ho sặc sụa chỉ vì câu nói lấp lửng của chàng trai nọ chứ?Còn câu nói cũng có gì đó mờ ám.Nếu cậu ta đưa mắt hướng về bàn này thì chắc nói với tụi nó hoặc ai đó trong nấy đứa rồi!Nhưng nội dung sau có gì "khủng khiếp" mà cậu ta lại bịt miệng?Không ổn,thực sự không ổn.
-Anh kia,lại đây chúng tôi có chút chuyện.-Nó đưa tay ra hiệu cho cậu phục vụ tiến đến.
-Dạ có chuyện gì thưa cô chủ?-Cậu ta đi tới kính cẩn hỏi.
-À,thật ra cũng không có gì nghiêm trọng,chỉ là...-Nó đang nói dở câu thì Yên Nhiên chen vào nói hộ.
-Anh và ai trong bàn này có bí mật gì đó phải không?
-Đ...Đâu có ạ!-Cậu phục vụ ấp úng.
-Vậy tại sao khi nãy anh lại nhìn về bàn chúng tôi nói 1 câu lấp lửng?-Vân Anh đặt câu hỏi.
-Dạ...-Cậu phục vụ không biết phải giải thích như thế nào thì Kiều Linh lại nói tiếp:
-Này anh,trông gương mặt anh khá sáng sủa.Đừng nên giấu chúng tôi chuyện gì để không xứng đáng với vẻ ngoài đẹp trai của mình.(Lúc nào chị cũng quan tâm trai đẹp!-_-)
-Dạ...Dạ...
-1 là anh tự nói,2 là tôi đi hỏi người khác,khi đó hậu quả khôn lường!-Nó dùng giọng răn đe làm cậu phục vụ kia có chút hoảng sợ.Thôi thì đành nói ra vậy,nếu không mất việc như chơi.
-Thưa cô chủ,hôm qua cậu thiếu gia này đi rửa bát làm vỡ 1 lượng nhỏ bát đĩa của nhà hàng ạ!-Vừa nói cậu phục vụ vừa chỉ tay vào Bảo Nam.
Mọi người đồng loạt quay về phía Bảo Nam.Còn anh chàng thì khỏi phải nói,mặt hoảng hốt và bàng hoàng đến nhường nào.Hức hức,bí mật bại lộ rồi!Đã tốn không ít tiền bồi thường và bịt miệng các nhân viên ở đây mà vẫn có kẻ dám "phản".Ôi!cuộc đời bi thảm làm sao!
"Anh nhân viên kia,tôi thề lát nữa sẽ cho anh sống không bằng chết vì tội dám "phản" tôi!"-Bảo Nam thầm nghĩ,đưa cái lườm cay độc,oán hận về phía cậu nhân viên.Nhận tiền rồi,hứa sẽ không nói rồi mà giờ lại quay lưng à?Được lắm,nhất định Bảo Nam sẽ cho cậu ta biết tay!Nhưng,nếu muốn sống sót đến lúc xử lí cậu ta thì trước hết phải bảo toàn tính mạng cho bản thân cái đã.Ai chả biết làm gì tổn hại liên quan đến chụy Linh Chi thì kết cục sẽ thảm.Huhu,nghĩ thôi đã đau lòng.
-Còn gì nữa?-Nó hỏi.
-Dạ...Anh ấy có dùng tiền bồi thường và...bảo chúng tôi phải im lặng ạ.-Cậu ta e dè nói hết câu.Vừa trình bày vừa lén nhìn Bảo Nam với vẻ mặt đầy hối hận."Xin lỗi,do tôi lỡ miệng!"
Nó đưa ánh mắt bình thản nhìn Bảo Nam.Nhưng chỉ những người "thâm thúy" như anh và mấy đứa bạn của nó mới hiểu nội dung ẩn trong đôi mắt ấy:"Cậu dám giấu bọn tôi sao?"
-Vỡ bao nhiêu?-Nó hỏi tiếp.
-Dạ...không dưới 20 cái ạ!-Cậu nhân viên trả lời.
-Hả,sao thằng Bảo Nam lại làm vỡ nhiều vậy?-Gia Huy bất ngờ.
-Dạ,tại cậu thiếu gia này không may huơ tay đụng trúng chồng bát đĩa vừa rửa nên...-Cậu nhân viên ấp úng.
-Được rồi.-Nói rồi nó quay qua Bảo Nam,nở 1 nụ cười "trìu mến" làm anh chàng nổi hết da gà.
-A hihi,Linh Chi nè...-Bảo Nam cười nhăn nhó định dùng kế:"Chúng ta là bạn thân lâu ngày mà,bỏ qua mấy chuyện nhỏ nhặt này đi nghen!"Nhưng chưa nói hết câu đã bị nó chặn họng:
-Kiều Linh này,phiền mày cho tao mượn bạn zai của mày 1 ngày nữa rồi!
-Ơ...Mày nói thế là có ý gì?-Kiều Linh thắc mắc.Tuy nhiên,câu trả lời cho cô lại là 1 câu nói của nó với Khôi Nguyên:
-Cậu có thể để đến ngày kia mới là chủ của tên ngốc Bảo Nam này được không?Làm osin cho tớ thêm 1 ngày nữa là hình phạt của hắn.
Nghe nó nói xong,Bảo Nam không khỏi bàng hoàng.1 ngày chưa đủ hay sao còn tăng lên 2 ngày?Muốn biến cuộc sống của anh là địa ngục à?Huhu,ông trời ơi!Kiếp trước con gây nên nghiệp chướng gì mà kiếp này phải khổ thế chứ?
-Ưm...Ừ!-Cậu đang không biết nên biết nên trả lời ra sao,chợt nhìn vào đôi mắt ẩn ý của nó thì..."Ừ!"
-Gia Huy và Vân Anh?-Nó.
Hai anh chị này nhìn nhau rồi cùng vui vẻ đáp lại:
-Đương nhiên là được chứ!
-Tốt lắm!Còn...anh thì sao?-Tươi cười với mọi người là vậy,nhưng khi nhìn tới hắn,giọng nói và biểu cảm của nó đúng chuẩn với kẻ thù.
-Tùy.-Hắn lạnh lùng và ngắn gọn.
-Kiều Linh à...-Hết ý định nài nỉ nó,Bảo Nam quay qua cô bạn gái quyền lực của anh mà cầu cứu.Khuôn mặt cún con tỏ vẻ đáng thương không động lòng không được.
-Giời ạ,gây họa cho lắm vào!-Lầm bầm với Bảo Nam là thế nhưng cuối cùng cô nàng vẫn năn nỉ nó hộ bạn zai.-À này Linh Chi ơi...
Chưa kịp để nhỏ bạn hé thêm từ thứ 5,nó dập tắt ngay bằng 1 câu nói giết chết tâm can của Bảo Nam:
-Thôi,mọi chuyện đến đây là kết thúc.Osin ăn xong rửa bát!
-Và ở lại phụ giúp nhà hàng,hôm nay đông khách!-Yên Nhiên tiếp lời.
-Chỉ có em hiểu chị!-Nó đưa ngón tay cái lên tỏ ý "like".Quay sangcậu phục vụ:-Anh và các nhân viên trong nhà hàng tôi sẽ nói chuyện sau.Chẳng lẽ khủng bố tới đưa chút tiền là mua chuộc được sai?-Anh phục vụ nghe xong mặt mũi tái mét.Chết rồi,cái miệng hại cái thân.Lần này chẳng biết nó có phạt nặng không nữa?
Và 1 lần nữa không để Bảo Nam kịp ú ớ gì,2 chị em Chi-Nhiên đứng lên bước đi.
Rồi lần lượt Khôi Nguyên,Vân Anh,Gia Huy cũng rời đi.Khi lướt qua,ai cũng đưa ánh nhìn thương cảm lên với Bảo Nam,kèm theo đó có thể là 1 cái đập vai an ủi.Hức hức,làm vậy anh chàng còn đau lòng hơn ấy!Thà ngó lơ như người dưng chắc anh sẽ thấy mình đỡ khác biệt hơn với lũ bạn.Và như đúng tâm nguyện,hắn đi qua anh không thèm nhìn lấy 1 cái còn hơn người qua đường.Ớ thế nhưng lúc này Bảo Nam lại muốn khác.Nếu được an ủi anh sẽ thấy tốt hơn.(Tâm trạng xoay như chong chóng)Còn lại Kiều Linh,Bảo Nam nhìn cô với khuôn mặt vô "số" tội.Tuy nhiên,cái kết nhận được là...
-Ở lại làm ăn tử tế kẻo con Chi "hành" nữa cho!-Sau đó Kiều Linh cũng đứng dậy đi luôn.
Huhu,đến Kiều Linh cũng đi luôn.Sao từ lúc về Việt Nam tới giờ số anh đen hơn nhọ nồi thế?Ông trời ơi!Công lí ở đâu?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.