Nỗi Nhớ Trong Mưa

Chương 7: Trường em mấy giờ tan học?

Hoàng Ngư Thính Lôi

04/05/2023

Thẩm Tiểu Địch bước vào phòng học, cặp sách cũng không bỏ vào ngăn bàn mà ngồi luôn xuống vị trí của Tiêu Gia Gia, một tay cô ấy đẩy bàn học, thấp giọng hỏi: "Này, Đào Đào, cậu nói thật cho mình biết, hiện tại cậu và anh trai của Tiêu Gia Gia đang ở giai đoạn nào rồi?"

Đào Tư Khả lấy một quyển sách tiếng Anh từ trong cặp sách ra đặt lên trên bàn, cô ngoảnh mặt nhìn Thẩm Tiểu Địch, chớp mắt: "Mình tưởng cậu tới để hỏi mình chuyện ảnh chữ ký chứ."

Thẩm Tiểu Địch cắn miếng bánh mỳ, nói: "Cả hai chuyện đều muốn hỏi."

Đào Tư Khả nhíu mày nói: "Mình cũng không biết hiện tại bọn mình đang ở giai đoạn nào nữa. Nhưng anh ấy đối xử với mình rất tốt, chắc là đang theo đuổi mình?"

Thẩm Tiểu Địch há miệng, đang định nói gì đó, đáy mắt liếc thấy giáo viên chủ nhiệm Trịnh bước vào lớp, Thẩm Tiểu Địch tức tốc thẳng người quay về chỗ ngồi của mình.

Tiết học thứ ba vào buổi chiều là tiết thể dục, bởi vì là ngày đầu tiên đi học nên giáo viên thể dục để học sinh chạy ba vòng xung quanh sân vận động, sau đó cho ban thể dục thể thao đến phòng dụng cụ lấy mấy quả bóng chuyền, rồi chia tập theo nhóm. Đào Tư Khả và Thẩm Tiểu Địch làm bộ đánh bóng nghiêm túc khoảng mười phút, thấy giáo viên thể dục không còn nhìn chằm chằm vào bọn họ nữa, bèn giả vờ đi vệ sinh với Thẩm Tiểu Địch để trốn tập.

Thẩm Tiểu Địch ngồi trên bậc thang, nói: "Chuyện xin ảnh chữ ký thế nào rồi?"

Hai tay Đào Tư Khả chống má, nhìn các bạn học đang chạy bộ trên sân, nói: "Lần trước sau khi liên lạc với anh Chương, mình vẫn chưa hỏi lại."

"Sao cậu khờ thế hả? Tốt xấu gì cũng phải nói mấy câu khách sáo với người ta chứ." Thẩm Tiểu Địch ngồi xuống bên cạnh Đào Tư Khả, "Bây giờ cậu hỏi đi?"

Đào Tư Khả rút di động ra, mở Wechat. Cuộc trò chuyện được ghim trên hàng đầu trong Wechat của cô là Tiêu Tư Bạch, ảnh đại diện của Chương Đình Quân ở bên dưới Tiêu Tư Bạch, Đào Tư Khả nhấn vào: Anh Chương, khi nào anh có thời gian, em tới tìm anh lấy ảnh chữ ký ạ?

Khi nhìn thấy tin nhắn của Đào Tư Khả, Chương Đình Quân đang ở trong một bữa tiệc rượu. Vì chuyện của Lương Thu Phảng mà anh đã đặc biệt mời Lão Lưu ăn cơm. Anh uống chút rượu, ra ngoài phòng bao hít thở không khí, vừa hút thuốc vừa rút di động ra để xem tin nhắn, thế là nhìn thấy tin nhắn Đào Tư Khả gửi đến.

Khi Chương Đình Quân nhìn thấy chữ "anh" này, khóe môi anh cong lên, cười khẽ, gạt tàn thuốc rồi trả lời lại tin nhắn.

"Ding" một tiếng, màn hình di động của Đào Tư Khả sáng lên, Đào Tư Khả mở ra, nhìn thấy câu trả lời của Chương Đình Quân: Hôm nay anh rảnh, đợi em tan học, anh ở cổng trường đợi em.

Đào Tư Khả đang định trả lời, Chương Đình Quân lại gửi đến một tin nhắn: Cô Đào, em thấy sao?

Đào Tư Khả đỏ mặt, cô biết anh đang trêu mình vì ban nãy đã gọi anh là "anh", Đào Tư Khả trả lời: Được ạ.

Chương Đình Quân lại gửi tin nhắn đến: Trường em mấy giờ tan học?

Đào Tư Khả: Năm giờ ạ.

Thẩm Tiểu Địch cảm thán một tiếng, nói: "Anh Chương này chắc chắn là một người cực kỳ tốt, lại còn đẹp trai như vậy, thần tượng của mình đúng là có mắt nhìn."

Đào Tư Khả không phủ nhận.

Chuông tan học reo vang, Thẩm Tiểu Địch thu dọn cặp sách, chạy tới chỗ ngồi của Đào Tư Khả, cô ấy dựa nửa người lên trên bàn học, hai tay chắp lại với nhau, dáng vẻ nhận tội: "Đào Đào à, hôm nay là sinh nhật của dì mình, mẹ mình dặn mình về sớm, mình không ở lại đợi anh Chương với cậu được đâu."

Đào Tư Khả "ồ" một tiếng, bỏ sách Toán vào trong cặp sách.



Chương Đình Quân tốt nghiệp đã nhiều năm rồi, đây vẫn là lần đầu tiên tới trường học đón người, học sinh cấp ba trong bộ đồng phục trắng, cổ áo màu xanh lam đậm thi nhau ùa ra khỏi cổng trường, trên những gương mặt ngây thơ hồn nhiên tràn đầy sức sống của tuổi non trẻ.

Chương Đình Quân hơi hạ cửa sổ xe xuống, lấy một chai nước khoáng từ trên bệ để đồ chính giữa trung tâm.

Học sinh ở cổng trường đi gần hết rồi Đào Tư Khả mới chậm chạp xuất hiện, đi cùng cô ra ngoài còn có một cô gái tóc ngắn. Chương Đình Quân suy đoán cô gái tóc ngắn đó có lẽ chính là cô bạn thân Thẩm Tiểu Địch mà Đào Tư Khả hay nhắc đến. Cô gái tóc ngắn nói mấy câu với Đào Tử Khả xong liền vẫy tay rời đi trước.

Trên người Đào Tư Khả cũng là áo đồng phục trắng và quần thể dục màu đen, cổ áo và cổ tay là màu xanh lam đậm, tóc được cô túm lên buộc đuôi ngựa, để lộ vàng trán sáng sủa, gương mặt trắng ngần của cô giống như quả vải đã bóc sạch vỏ vậy. Cô giơ tay giật một bên quai cặp sách, mở chiếc túi nhỏ bên hông cặp sách ra, cúi đầu tìm di động.

Chương Đình Quân ấn một tiếng còi xe, là một tiếng cực kỳ ngắn, nhưng đủ để thu hút sự chú ý của cô.

Đào Tư Khả ngẩng đầu, vô thức nhìn về hướng phát ra tiếng còi, ánh mắt của hai người chạm nhau, Chương Đình Quân cười khẽ, Đào Tư Khả đứng thẳng người, đeo lại cặp sách, rồi bước tới chỗ xe anh đang đậu.

Đào Từ Khả đứng bên góc ghế lái phụ, cô hơi cúi người, giơ tay gõ lên cửa kính. Chương Đình Quân hạ cửa sổ ghế lái phụ xuống, một luồng khí nóng cứ thế lùa vào trong, anh nhìn Đào Tư Khả, nhướng mày, nói: "Lên xe rồi nói."

Đào Tư Khả mở cửa xe rồi ngồi vào trong, cô đặt cặp sách lên trên đùi.

Chương Đình Quân đóng cửa sổ lại, điều hòa trong xe làm Đào Tư Khả dễ chịu khoan khoái mà thả lỏng chân mày. Chương Đình Quân vươn tay mở hộp đựng đồ đằng trước ghế lái phụ, đưa một túi quà nhỏ cho Đào Tư Khả, nói: "Ảnh chữ ký mà bạn em muốn ở bên trong."

"Á." Mắt Đào Tư Khả sáng lên, "Cảm ơn anh nha."

Hiếm khi ngữ khí của cô mang theo tia dí dỏm, Chương Đình Quân cười nhìn cô, nói: "Chuyện nhỏ, không cần khách sáo."

Đào Tư Khả cầm ảnh chữ ký trên tay, cũng nghiêng đầu nhìn Chương Đình Quân: "Anh Chương, lát nữa anh có việc gì không ạ?"

"Không có." Anh nói.

"Vậy em mời anh ăn cơm nhé, coi như cảm ơn anh." Cô giống như nhớ ra gì đó, lại bổ sung thêm một câu, "Nhưng mà tiền tiêu vặt của em có giới hạn."

Chương Đình Quân bật cười: "Khách theo ý chủ."

Đào Tư Khả nói tên địa điểm, nằm ở gần Đại học C, cũng chỉ mất mười phút đi xe. Đào Tư Khả gọi điện thoại cho Lâm Hải Thanh, muốn nói bản thân sẽ quay về muộn một chút. Nhưng Lâm Hải Thanh không nghe, Đào Tư Khả bèn bỏ di động đang áp bên tai xuống, miệng lẩm bẩm: "Lại không nghe điện thoại."

Chương Đình Quân nghiêng đầu nhìn Đào Tư Khả, nói: "Tư Khả, bố mẹ em làm nghề gì vậy?"

Đào Tư Khả nghịch mặt dây chuyền treo trên cặp sách: "Bố em tự mở công ty, mẹ em là giám đốc của một thương hiệu nổi tiếng nào đó."

Chương Đình Quân gật đầu, Đào Tư Khả lại nói: "Anh Chương, bạn gái anh đẹp thật đó."

Chương Đình Quân ngẩn người, bật cười nhìn cô: "Em biết bạn gái anh là ai sao?"



"Á, không phải Lư Nhĩ Dương sao?"

Chương Đình Quân mỉm cười, không nói gì.

Xe dừng bên kia phố, Đào Tư Khả và Chương Đình Quân xuống xe, thời gian này vừa khéo là giờ cơm, sinh viên của Đại học C đều ra ngoài ăn uống. Đào Tư Khả và Chương Đình Quân đi lẫn trong dòng người, là một cảnh tượng vô cùng độc đáo. Học sinh cấp ba trẻ con và một người đàn ông tướng mạo không hề tầm thường, đủ để khiến người ta giả tưởng.

Đào Tư Khả nói: "Đưa anh tới đây, liệu có khiến em trông rất keo kiệt không?"

"Không đâu." Chương Đình Quân lại nói, "Lần đầu tiên có người mời anh đến phố sinh viên ăn cơm, là một trải nghiệm rất đặc biệt."

Đào Tư Khả: "Anh phải tha thứ cho một học sinh cấp ba với số tiền tiêu vặt ít ỏi trong tay."

Hai người đi vào một con ngõ, trên bức tường được lát gạch xám có dán những mẩu quảng cáo trắng, dãy số điện thoại di động viết tay ngoằn ngoèo.

Đầu ngõ có học sinh làm công việc bán thời gian phát tờ rơi, đưa cho họ một tờ quảng cáo của một quán ăn nào đó, Chương Đình Quân giơ tay nhận lấy, Đào Tư Khả đột nhiên sát lại gần anh, đuôi tóc cô quét qua cánh tay anh, xúc cảm ngưa ngứa, Đào Tư Khả không phát giác ra, nói: "Em xem xem."

Chương Đình Quân đưa tờ rơi cho Đào Tư Khả, Đào Tư Khả nhìn mấy cái, không có hứng thú, cô muốn tìm thùng rác ném đi, nhưng tìm khắp nơi vẫn không tìm thấy, cô chỉ đành từ bỏ, cầm ở trên tay.

Chương Đình Quân thấy vậy thì giơ tay, nói: "Đưa anh."

Đào Tư Khả đưa cho anh, cô hiểu sai ý: "Anh muốn đi ăn cái này à?"

"Anh không quen chỗ này lắm, nghe em." Anh mỉm cười nói.

Đào Tư Khả "vâng" một tiếng, dẫn Chương Đình Quân đi lên cầu thang nhỏ bên trái, quán ăn này được coi là quán ăn cao cấp nhất trên con phố này rồi. Hai người vào trong quán, Đào Tư Khả chọn một vị trí gần với cửa sổ rồi ngồi xuống.

Người phục vụ mặc đồng phục đen tiến lên, đặt hai bản menu xuống rồi lại rời đi.

Đào Tư Khả để Chương Đình Quân gọi món trước, Chương Đình Quân bỏ di động lên trên bàn, cầm lấy bút ký màu đen, gọi qua loa hai món, anh vừa mới rời khỏi bữa tiệc nên không đói mấy, Đào Tư Khả hỏi anh: "Anh Chương, anh ăn được cay không ạ?"

Khi ấy Chương Đình Quân nói "được", thế là Đào Tư Khả bèn gọi một suất canh cá cay Tứ Xuyên, về sau Đào Tư Khả mới biết Chương Đình Quân không ăn được cay. Lại về sau nữa, Đào Tư Khả hỏi anh, bữa cơm tối lần ấy anh ăn có quen không? Chương Đình Quân ngồi trên ghế sô pha, mỉm cười, nói: "Tư Khả, có thể không nói thật không?"

Đào Tư Khả chẳng buồn quan tâm "ồ" một tiếng, lại truy hỏi anh: "Vậy tại sao anh lại đồng ý đi ăn tối với em?"

"Tuý Ông chi ý bất tại tửu*, Tư Khả à." Anh nói.

*Ý chỉ có dụng ý khác.

Lúc này đây, Chương Đình Quân gắp một miếng thịt cá tươi mềm, thịt cá được tẩm một lớp dầu ớt mỏng, nhìn anh ăn rất ngon, không có một chút dấu hiệu không hợp khẩu vị nào cả.

~Hết chương 7~

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Nỗi Nhớ Trong Mưa

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook