Chương 7: Chiếc đồng hồ mười bảy nghìn USD
Minh Nhật
05/05/2014
Cuộc sống có cách riêng để ghép từng mảnh xếp hình riêng biệt lại với nhau.
- Lạnh nhỉ!
Đó là câu đầu tiên tôi nói với Aus – con mèo màu xám tro vươn mình một cách uể oải trước khi “meo”ên một tiếng rõ to rồi lại cuộn tròn rúc vào chăn như thể đồng ý với nhận xét của tôi. Bản nhạc “Rolling in the deep” của Boyce Avenue mà tôi để từ đêm hôm trước vẫn ngân lên từ loa máy tính, tôi vừa ngậm bàn chải đánh răng lục xục vừa ngồi check Facebook. Không khí trong lành từ cửa sổ lớn ùa vào, đường phố sạch sẽ và yên tĩnh. Tôi thay đồ nhanh rồi vớ lấy túi xách.
Khi tôi đến cửa hàng, Lam đã ở đó. Cô nhướn mắt nhìn tôi với vẻ vô cùng thích thú.
- Sao hôm nay đến sớm vậy?
- Chăm chỉ tí thì chết ai!
- Thế tí trời bão mất!
- Bão cái lão tão xão. – Lam cười phá lên. – Mà hôm qua cậu định nói gì nhỉ?
- À, mình định nói là mình…
Một vị khách đẩy cửa kính bước vào khiến cuộc trò chuyện bị ngắt quãng. Trong khi Lam trả lời những câu hỏi của khách về giá những chiếc đồng hồ thì tôi xếp ngay ngắn lại vài thứ vốn đã rất ngay ngắn trên mặt bàn.
Chúng tôi làm ở cửa hàng đồng hồ cao cấp đã được hai tháng. Hôm qua, ngày cuối cùng của tháng Chín, tôi quyết định trích một phần trong tập tiền lương vừa nhận được của mình để mời Lam đi ăn tại một cửa hàng đồ nướng Hàn Quốc. Điều tôi không ngờ tới là cô gái tôi thích ngay từ lần đầu tiên đến cửa hàng, lại từng trải qua một chuyện tình cảm khá là… bi kịch. Chả là Lam và một chàng trai có mối quan hệ trên mức bạn bè, mọi thứ diễn ra khá êm đẹp trong vài tháng đầu tiên, cho đến khi Lam tình cờ bắt gặp chàng trai “của cô” ôm cứng một… cậu bạn khi đang đi xe. Mặc dù không thể tin được chuyện “bạn trai” của mình thực ra là gay, nhưng lý do mà cậu ta đưa ra sau đó là “anh thích em vì em có nét mạnh mẽ rất… đàn ông” làm Lam bực thì ít mà ngỡ ngàng thì nhiều. Tôi nghe xong câu chuyện tình cảm kỳ quặc và có chiều hướng ngớ ngẩn của Lam thì phá lên cười.
- Cậu cười gì thế Vinh? – Lam nhăn nhó.
- Thế cậu không thấy may mắn à?
- Mình may mắn?
- Thì rõ ràng việc phát hiện ra anh ta gay bây giờ còn tốt hơn rất nhiều so với biết điều đó sau mười năm nữa, khi mà cậu đã có hai nhóc xinh xắn gọi anh ta là bố rồi chẳng hạn.
- Hừm, cũng có lý.
- Và điều buồn cười hơn là mình chẳng thấy cậu có chút đàn ông nào trong tính cách cả.
- Vậy cậu thấy mình thế nào?
- Dịu dàng. Nhẹ nhàng. Gọn gàng. Và một chút phũ phàng. Dù sao mình cũng thấy cậu rất con gái.
Lam cười to:
- Vậy ư? Cậu nói cứ như thể cậu thích mình vậy.
- Ừ, mình…
Đột nhiên nhân viên phục vụ đi ra và hỏi chúng tôi có muốn dùng đồ tráng miệng không, ngay lúc tôi chuẩn bị thổ lộ tình cảm của mình. Câu chuyện dừng lại, tôi thì miên man dòng suy nghĩ về “bi kịch tình cảm” của cô, trong khi Lam thì mặt trông ngày càng đần ra, đần ra nữa, tiếp tục đần hơn nữa. Chúng tôi không tiếp tục chủ đề, khi bữa ăn kết thúc tôi tiễn Lam về nhà và chúc cô ngủ ngon.
Mặc dù vậy, tôi chẳng biết làm cách nào để có thể làm cho cô gái tôi thích cũng thích tôi nữa.
*
* *
Tôi nghĩ mình là một cô gái hai mươi tuổi có một thân hình phát triển bình thường, một khuôn mặt không quá hấp dẫn, và một tính cách không nhiều điểm nổi bật. Thế nên sau khi gặp Vinh, tôi nghĩ không biết phải làm sao chàng trai như vậy để mắt đến mình. Vinh giống hệt hình mẫu mà tôi vẫn tưởng tượng về chàng trai của tôi, thực ra tôi đã tìm được một chàng trai như vậy, mỗi tội anh ta lại thích những người đồng giới. Thế nên hôm qua, khi cảm thấy Vinh sắp nói ra một điều gì đó khá quan trọng, tim tôi đã đập thình thịch, nhưng cả hai lần chúng tôi đều có vẻ không có duyên cho lắm.
Khi tôi đến cửa hàng thì Vinh đã ngồi đó với khuôn mặt vô cùng… nguy hiểm.
- Lam, cậu có biết cái đồng hồ Rolex 118208 đâu không?
Đây thực sự là một câu hỏi vô cùng đáng sợ bởi chiếc đồng hồ trị giá đến mười bảy ngàn đô, một con số mà nếu tôi chỉ làm việc ở đây và không ăn uống, tiêu pha gì thì đến chín năm bốn tháng nữa mới có được. Ngay lập tức, tôi quay ra phía chiếc tủ gỗ, nơi chiếc Rolex 118208 vẫn luôn được đặt vào. Nó đã biến mất cùng chiếc hộp nhung, không dấu vết.
Tôi cảm nhận được toàn bộ máu mình đang dồn hết lên.
- Cậu hãy nói là cậu đang đùa đi.
- Mình cũng muốn như thế lắm.
- Trời ạ, làm sao bây giờ?
- Mình cũng đang ngồi nghĩ đây. – Vinh thở dài.
- Làm sao có thể mất được, hôm qua, từ sáng đến chiều tối làm gì có ai khả nghi.
- Nhưng Lam nhớ lại đi, đúng là chiều hôm qua, trước khi về cả mình và cậu đã không kiểm tra lại tất cả đồng hồ trong tủ.
- Ừ nhỉ! – Tôi nhớ lại lúc Vinh rủ tôi đi ăn và tôi cố gắng giấu giếm sự sung sướng như thế nào.
- Chúng ta đã đóng cửa hàng mà quên mất việc vô cùng quan trọng
- Vậy thì phải báo cho ông chủ, ở đây có camera mà, chắc chắn ông ấy sẽ tìm ra ai lấy nó. – Tôi vừa nói vừa hớt hải định lao lên cầu thang dẫn đến phòng làm việc của sếp.
- Từ từ đã, Lam bình tĩnh. – Vinh giữ tay tôi lại.
- Sao thế?
- Nếu đúng là có người đã lấy trộm nó trong lúc chúng ta đang ở đây, thì sao?
- Thì… sao? – Tôi ngẩn ra.
- Thì chúng ta sẽ phải đền nó đúng không? Cậu nghĩ mình và cậu đền nổi nó không?
- Không… - Tôi có ngay câu trả lời.
- Mình nghĩ bây giờ Sếp vẫn chưa biết, từ sáng ông ấy vẫn chưa đến.
- Cậu có cách gì?
- Mình vẫn đang nghĩ đây. Nhưng mình chưa muốn báo cho sếp ngay, điều đó giống như án tử hình vậy. – Mặt Vinh vô cùng ngán ngẩm.
Tôi hít một hơi thật sâu, cố gắng để bình tĩnh hơn. Không khí trầm xuống một lúc cho đến khi Vinh cất lời:
- Này, cậu định làm những gì trong chín năm bốn tháng nữa? – Vinh hỏi một câu đúng như suy nghĩ của tôi lúc nãy.
- Mình cũng không biết, chắc là ra trường, đi làm một công việc gì đó mà khi sinh con có thể nghỉ bốn tháng vẫn có lương. Đi du lịch thật nhiều. Ăn bánh mì bơ đường hằng ngày. Cố gắng nuôi một con chó Siberian HuSky thật thông minh.
- Loại có thể nói “I love U” mỗi khi cậu hỏi “Do you love me?” ý hả?
- Ừ. – Tôi mỉm cười. – Còn cậu?
- Chọn một công việc chỉ phải làm ba tiếng mỗi ngày. Phá đảo cho Mario bằng chân. Chung vốn mở một cửa hàng cà phê để khỏi tốn tiền ngồi quán mỗi ngày. Cưới một cô vợ biết chăm sóc Husky. Mua một căn nhà ở ngoại ô nơi có thể…
- Hả? Điều trước đó là gì? – Tôi giật mình.
- Mình cũng quên rồi. Mình vừa nói gì ấy nhỉ? – Vinh mỉm cười.
- Cưới… một… cô… vợ… gì đó? – Tôi đỏ bừng mặt.
- À ừ, đó, cậu nhớ đúng rồi đó! Mà cậu đang đỏ mặt kìa, cậu thấy đó, có đứa nào ngốc thì mới bảo cậu không nữ tính!
Tôi lúng túng.
- Giờ thì chúng ta sẽ làm gì nhỉ?
- Mình cũng không biết, có lẽ tớ sẽ vẫn làm việc chăm chỉ còn cậu thì vẫn được nghỉ bốn tháng nhưng không có lương nữa thôi!
- Mình hỏi nghiêm túc đó. – Mặt tôi xịu xuống.
- Thì nghiêm túc đó. Có lẽ tớ sẽ phải nói chuyện với bố mẹ tớ, vay tiền để trả ông chủ rồi thiếu bao nhiêu thì làm việc bù vào mà trả thôi.
- Nghe có vẻ mệt mỏi nhỉ. – Tôi thở dài.
- Mặt tệ hại của nó là chúng ta có thể sẽ không làm được một số điều chúng ta muốn. Nhưng nó cũng có mặt tốt.
- Là gì?
- Là tớ và cậu sẽ có lý do để làm việc cùng nhau cho đến khi chuyện này được giải quyết xong.
Thật là một chàng trai dẻo mỏ, tôi thầm nghĩ vậy nhưng không còn giấu được nụ cười.
- Điều đó cũng không đến nỗi tệ. – Tôi nói ra những gì mình cảm thấy.
- Cậu cũng nghĩ thế sao?
- Mình thích… làm việc với cậu.
- Thật tuyệt!
Lấy hết can đảm, tôi quyết định nói bớt đi ba từ trong câu trước.
- Mình…
Đúng khi tôi chuẩn bị hoàn thành câu nói đơn giản và quan trọng thì ông chủ đẩy cửa bước vào. Cả hai chúng tôi cúi đầu chào mặc dù mặt cắt không còn giọt máu. Tâm trạng u ám và hoảng hốt lập tức lại lấn chiếm tôi. Có vẻ như không quan tâm đến trạng thái thảm hại đó, ông chủ bước lên cầu thang dẫn đến phòng làm việc riêng. Đứng giữa cầu thang, đột nhiên ông chủ quay lại:
- À này!
- Dạ! – Cả hai chúng tôi đồng thanh nhưng có lẽ chúng tôi đều cảm nhận được cú giật mình đến rung cả ghế của nhau.
- Thứ Bảy này hai cháu được nghỉ nhé, chú đi Hồng Kông lấy hàng.
- Dạ vâng ạ!
Khi ông chủ đã lên tầng, Vinh quay sang tôi:
- Tối thứ Bảy chúng ta đi xem phim nhé?
- Để xem chuyện kia thế nào đã. Mình vẫn lo
- Cậu đồng ý đi đã, rồi mình sẽ lên tự thú với sếp về chuyện cái Rolex.
- Tất nhiên là đồng ý rồi, mình cũng muốn thế mà! – Tôi thành thật.
- Tuyệt, điều này tiếp thêm sức mạnh cho mình đấy. – Vinh mỉm cười rồi bước lên cầu thang.
*
* *
Vinh gõ cửa phòng ông chủ mà tim muốn vỡ ra làm đôi.
- Vào đi. – Giọng sếp hoàn toàn bình thản.
- Dạ, chú ạ… - Vinh ấp úng, rồi nó hít một hơi thật sâu. – Hôm nay bọn cháu đến cửa hàng và không thấy cái Rolex 118208 đâu. Bọn cháu…
- À, tối hôm qua có khách quen gọi cho chú bảo lấy cái đó nên tối chú đến mở cửa lấy nó mang cho khách rồi. Quên mất lúc sáng không bảo hai đứa! – Ông chủ khoát tay.
Trong một thoáng Vinh cảm giác như cả căn phòng biến thành cầu vồng. Vinh đứng đần ra mất vài giây trước khi cố gắng không nhăn nhở cười:
- Dạ vâng ạ, cháu xuống làm việc tiếp đây ạ.
- Ừ. À, cháu thử rủ cái Lam đi chơi xem. – Ông chủ cười.
- Dạ?
- Chú thấy hai đứa có vẻ hợp nhau đấy. – Ông nháy mắt.
- Dạ vâng ạ!
đóng cửa phòng lại. Nó nhìn xuống, Lam đang ngồi co ro một góc, nhìn nó với gương mặt… đầy chia sẻ. Vinh mỉm cười:
- Tối nay làm xong cậu có muốn chạy xuống cửa hàng của bạn mình ở dưới Bạch Mai không? Chỗ đó có mấy con Husky đẹp lắm!
Ngoài ô cửa sổ lớn, những cơn gió nhẹ báo mùa thu đã về. Rất nhẹ nhàng và vừa kịp lúc.
Và như thế là đủ để nhớ về cô ấy
Tôi chạy theo thật nhanh về phía trước, đến trước cửa khách sạn, tôi lao vào quầy tiếp tân, nói nhanh số phòng rồi gần như giật lấy chìa khóa…. Tôi chạy như điên trên thang bộ. Cắm chìa khóa vào và xoay, tôi đẩy cửa vào…
“Well baby I’ve been here before. I’ve seen this room and I’ve walked this floor. I used to live alone before I knew…”
Mùa hè đến nhanh trong những cơn mưa đầu mùa. Gay gắt và bất chợt. Không khí hơi ẩm của điều hòa trong lbox khiến tôi thấy ngột ngạt. Tôi thả lỏng những khớp ngón tay, vuốt ve chiếc violon yêu quý. Thứ Năm hàng tuần tôi lên đây và chơi nhạc. Công việc làm thêm không mang lại quá nhiều tiền, nhưng nhiều cảm xúc và sự thích thú. Tôi nhận thấy ở Ibox một vẻ dịu dàng và yên ả. Đến ngay cả khi đông, quán café cũng không ồn ã như nhiều nơi khác. Tôi chơi nhạc với vài người bạn cùng học tại trung cấp nhạc viện, những bản industrial quen thuộc được ưa thích, hoặc đôi khi là theo yêu cầu của khách. Dần đã quen với việc tạo dựng nghệ thuật ngay cả nơi người ta không quá chú tâm, tôi chơi nhạc một cách cá nhân. Đôi khi thờ ơ, đôi khi cao trào. Đôi khi mang cả sự chán nản đơn thuần vào từng nốt nhạc.
- Đến lâu chưa? – Dương bước vào với chiếc guitar đeo sát sau lưng.
- Vừa xong. - Tôi mỉm cười.
- Uống gì không?
- Nước lọc!
- Tinh khiết quá phải không?
Dương phá lên cười.
- Tốt cho cảm giác. – Tôi trả lời đơn giản.
- Đan đâu?
- Nàng vào restroom.
Khi Đan quay lại và ngồi vào chiếc piano, nhấn dạo vài phím trầm, thì Dương đặt ly nước lọc của tôi xuống bàn, mở túi lấy guitar.
- Bắt đầu bằng?
- Lady first. Đan chọn đi.
- November Rain hoặc là Love story? – Đan mỉm cười.
- Mạnh mẽ một chút, chuẩn cho ngày hôm nay, từ sáng đến giờ toàn gặp chuyện đáng yêu. – Dương lại phá lên cười, cậu ta có kiểu cười không nhầm với ai được.
Tôi lật sang bản sheet của November Rain. Guns luôn là một biểu tượng âm nhạc với từng đứa trong nhóm. Việc được chơi nhạc của Guns luôn tạo cảm hứng tuyệt vời cho chúng tôi. Khi đoạn dạo đầu bất hủ vang lên, tôi chợt nhận ra một cô gái ngồi phía quầy bar quay lại chăm chú nhìn tôi. Trong một khoảnh khắc, tôi thấy ánh mắt đó như đẩy tôi lên giữa không trung và rơi phịch xuống đất. Chỉ một khoảnh khắc, rồi mọi thứ trở lại “bình thường”. Nhưng từ đó đến hết bản nhạc, tôi không tài nào lấy lại được sự tập trung vốn có. Ibox vốn không nhiều những vãng khách trẻ, và việc một cô gái xinh đẹp với mái tóc dài và đôi mắt tuyệt đẹp nhìn tôi trong một giây, cũng làm tôi thấy mình Sốc đến choáng váng.
- Sao thế? – Đan hỏi khi chúng tôi kết thúc bản thứ năm, Đan nhạy cảm với âm nhạc đến mức kỳ quái. – Trừ Always , các bản khác cậu chơi như vô hồn.
- Nghỉ một chút. - Tôi gật gù, cố lấy lại phong độ của trưởng nhóm.
Dương rời chiếc guitar, nhún vai.
Tôi bước về phía quầy bar, ngồi cách cô gái chừng năm ghế, chờ chàng trai bartender ra để order một thứ đồ uống gì đó. Chút sau, chàng trai bartender bước về phía tôi.
- A, Minh!
- Cho em…
- Cái này của em, từ cô gái đằng kia. – anh ta nói và đẩy về phía tôi một ly Hidden Charm màu vàng óng đẹp mắt.
Khi tôi chưa kịp hỏi gì thì người bartender đã quay về hướng khác một cách vội vã với những tờ order khác trên tay. Một cách bất giác, tôi quay về phía cô gái. Cô ngồi đó, một mình, trước mặt là một ly cocktail, tôi không chắc lắm, nhưng có lẽ là Blue Lagoon, bởi một màu xanh khó nhầm lẫn, với décor chút Sắc dưa hấu đỏ với vị Light rum, Malibu, Crème de Banana, và Pineapple Juice. Một giai đoạn dài tôi đã thích uống thứ đó. Cô gái bất chợt nhìn về phía tôi, tôi bối rối, tiến về phía cô gái, cố mỉm cười:
- Chào bạn. Cảm ơn bạn vì ly cocktail.
- Đó là cho bản Always của Richard mà bạn chơi lúc nãy. – Cô gái nói đôi mắt ánh lên sự thú vị.
- Không tối nào đến đây chơi nhạc mà chúng tớ không chơi bản đó.
- Tớ đã khóc.
Cô gái nói một câu nhiều cảm xúc như thế một cách rất tự nhiên, khuôn mặt dịu dàng trong ánh đèn đỏ từ phía bar. Tôi bối rối:
- Xin lỗi…
- Không, bạn đã chơi rất hay. – Cô gái mỉm cười. - Không cần phải xin lỗi khi làm một điều tuyệt vời đến thế. Đã rất lâu tớ không nghe bản nhạc đó.
- Tôi chưa từng thấy bạn tới đây. – Tôi cố gắng lảng tránh chủ đề, tôi không thích nghe những lời khen.
- Chính xác là chưa bao giờ.
- Một cách tình cờ ?
- Đôi khi người ta đi lang thang trên phố, và người ta cảm thấy cần rẽ vào đâu đó.
- Nơi này được chứ ?
- Những thứ tình cờ thì không bao giờ tệ cả.
- Có lẽ vậy. Bạn cũng là một sự tình cờ đối với tớ.
- Rất rõ rệt. – Cô gái mỉm cười, nhấp một ngụm Blue Lagoon sóng sánh.
- Bạn tới đây một mình?
- Chưa bao giờ tớ đi đâu ở Hà Nội với một ai khác.
- Vì ?
- Tớ không sống ở Việt Nam. – Cô gái nói bình thản. – Tớ không có bạn ở đây.
- Vậy…
- Canada. - Cô gái tiếp lời.
Bị người khác bắt được ý câu hỏi của mình, tôi chợt mỉm cười. Có một điều gì đó nhạy cảm đến khó tin. Cùng lúc tôi và một cô gái lạ mặt thấu hiểu suy nghĩ của nhau.
- Vậy về đây bạn ở đâu?
- Khách sạn.
- Một mình?
- Always. – Cô gái nhoẻn miệng, không chút gượng gạo.
Tôi ngồi nói chuyện thêm một lúc nữa với cô gái không quen biết. Chúng tôi trò chuyện tự nhiên như những người bạn lâu không gặp mặt. Có lẽ để tìm được sự đồng cảm với một người hoàn toàn xa lạ không phải đơn giản, nhưng không hiểu sao tôi thấy thích thú. Tôi nhận thấy ở cô gái một sự cô đơn đến kỳ quặc. Tôi tìm thấy ở chính mình sự kém cỏi, khi để nỗi buồn và sự chán nản vô cớ xen vào cuộc sống thực ra vốn tràn ngập bạn bè và người thân. Trong khi điều ngược lại ở cô gái, luôn giữ một nụ cười trên môi.
Chút sau, Dương đi ngang qua tôi, chạm nhẹ vào vai, nhắc một điều mà tôi chút nữa quên mất.
- Tiếp tục thôi.
Tôi giật mình, như là tự đan lấy cái lưới trong giấc mơ rồi không muốn chui ra nữa. Tôi mỉm cười với cô gái:
- Tớ là Minh.
- Tên của tớ không quan trọng. - Cô gái cười. – Bạn chơi nhạc đi.
Tôi trở lại với vị trí của mình. Và chơi một trong những đê nhất từng có. Sự hài lòng kết thúc thì cùng lúc tôi nhận ra cô gái không còn ngồi ở quầy bar nữa, hình như đã rời trước đó khá lâu. Tôi chơi đến hết buổi. Khi bước ra ngoài, chàng trai bartender đẩy về phía tôi một mảnh giấy:
- Của cô bé khi nãy. - Rồi anh ta nhanh chóng quay trở lại với những công việc quen thuộc.
Tôi mở tờ giấy kín đặc chữ ra, đọc hết. Sững người lại. Rồi lao đi thật nhanh ra khỏi quán, trước sự ngạc nhiên của những người bạn.
“Minh, cảm ơn bạn vì buổi tối hôm nay. Khi bạn đọc tờ giấy này có lẽ tớ đang trên đường ra sân bay. Chuyến bay muộn. Hôm nay là ngày cuối cùng. Sau này có lẽ sẽ rất lâu nữa tớ mới quay lại, vì những lý do cá nhân, tớ sẽ phải làm thủ tục nhập cư và trở thành công dân của đất nước xa lạ đó. Những ngày Việt Nam rất đẹp, và một lần nữa, cảm ơn bạn vì bản nhạc. Tớ rời quán sớm, vì phải pack đồ. Nếu bạn rảnh Sau khi chơi nhạc thì đến địa chỉ ghi ở đây, tớ đã trả phòng, nhưng để lại lời nhắn rằng sẽ có người bạn đến lấy đồ. Nên hãy lên phòng tớ, có một thứ dành cho bạn. Minh – bạn là người duy nhất tớ quen ở cái mảnh đất mà chính tớ được sinh ra. Chúng ta không biết nhiều về nhau, nhưng đôi khi trong cuộc sống chỉ như thế là đủ. Bye Minh”
Tôi chạy theo thật nhanh về phía trước, đến trước cửa khách sạn, tôi lao vào quầy tiếp tân, nói nhanh số phòng rồi gần như giật lấy cái chìa khóa. Tôi chạy như điên trên thang bộ. Cắm chìa khóa vào và xoay, tôi đẩy cửa…
Ánh đèn êm dịu, mọi thứ ngăn nắp và gọn gàng. Căn phòng yên ắng, chỉ có một âm thanh nho nhỏ vang lên. Tôi tiến về phía bàn. Trên bàn là một hộp nhạc, âm thanh của bản Hallelujah vang lên. Tôi đứng lặng yên giữa căn phòng lấp lánh,lắng nghe những giai điệu bất hủ…
“Well baby I’ve been here before. I’ve seen this room and I’ve walked this floor.I used to live alone before I knew ya…”
Tôi mỉm cười trước một mảnh giấy kẹp dưới hộp nhạc: “Đừng mang những chán nản vào nốt nhạc. Minh, hãy chơi nhạc với tất cả tình yêu…”
Rất lâu sau, tôi vẫn chơi nhạc tại Ibox, nhưng không còn mang sự buồn gán vào những giai điệu của chính mình nữa. Cô gái ấy đã dạy tôi cách yêu những điều giản dị xung quanh, cách mỉm cười trước những điều không dễ dàng trong cuộc sống. Tôi thậm chí không biết tên của người bạn đó. Không biết bất cứ một điều gì. Mọi thứ chỉ diễn ra trong một buổi tối. nhưng có những khoảnh khắc rất ngắn, bạn biết rằng bạn Sẽ không bao giờ quên nó. Tôi không hi vọng một ngày sẽ gặp lại cô gái.Vì thế tôi giữ hộp nhạc bên mình, ở khắp nơi. Đó là một hộp nhạc kỳ diệu, xoa dịu tôi mỗi khi buồn bã, ai cũng cần một thứ gì đó như vậy bên cạnh.
m nhạc luôn luôn kết nối những tâm hồn, và với tôi, như thế là đủ để nhớ về cô gái mà tôi không bao giờ biết tên.
Đó là câu đầu tiên tôi nói với Aus – con mèo màu xám tro vươn mình một cách uể oải trước khi “meo”ên một tiếng rõ to rồi lại cuộn tròn rúc vào chăn như thể đồng ý với nhận xét của tôi. Bản nhạc “Rolling in the deep” của Boyce Avenue mà tôi để từ đêm hôm trước vẫn ngân lên từ loa máy tính, tôi vừa ngậm bàn chải đánh răng lục xục vừa ngồi check Facebook. Không khí trong lành từ cửa sổ lớn ùa vào, đường phố sạch sẽ và yên tĩnh. Tôi thay đồ nhanh rồi vớ lấy túi xách.
Khi tôi đến cửa hàng, Lam đã ở đó. Cô nhướn mắt nhìn tôi với vẻ vô cùng thích thú.
- Sao hôm nay đến sớm vậy?
- Chăm chỉ tí thì chết ai!
- Thế tí trời bão mất!
- Bão cái lão tão xão. – Lam cười phá lên. – Mà hôm qua cậu định nói gì nhỉ?
- À, mình định nói là mình…
Một vị khách đẩy cửa kính bước vào khiến cuộc trò chuyện bị ngắt quãng. Trong khi Lam trả lời những câu hỏi của khách về giá những chiếc đồng hồ thì tôi xếp ngay ngắn lại vài thứ vốn đã rất ngay ngắn trên mặt bàn.
Chúng tôi làm ở cửa hàng đồng hồ cao cấp đã được hai tháng. Hôm qua, ngày cuối cùng của tháng Chín, tôi quyết định trích một phần trong tập tiền lương vừa nhận được của mình để mời Lam đi ăn tại một cửa hàng đồ nướng Hàn Quốc. Điều tôi không ngờ tới là cô gái tôi thích ngay từ lần đầu tiên đến cửa hàng, lại từng trải qua một chuyện tình cảm khá là… bi kịch. Chả là Lam và một chàng trai có mối quan hệ trên mức bạn bè, mọi thứ diễn ra khá êm đẹp trong vài tháng đầu tiên, cho đến khi Lam tình cờ bắt gặp chàng trai “của cô” ôm cứng một… cậu bạn khi đang đi xe. Mặc dù không thể tin được chuyện “bạn trai” của mình thực ra là gay, nhưng lý do mà cậu ta đưa ra sau đó là “anh thích em vì em có nét mạnh mẽ rất… đàn ông” làm Lam bực thì ít mà ngỡ ngàng thì nhiều. Tôi nghe xong câu chuyện tình cảm kỳ quặc và có chiều hướng ngớ ngẩn của Lam thì phá lên cười.
- Cậu cười gì thế Vinh? – Lam nhăn nhó.
- Thế cậu không thấy may mắn à?
- Mình may mắn?
- Thì rõ ràng việc phát hiện ra anh ta gay bây giờ còn tốt hơn rất nhiều so với biết điều đó sau mười năm nữa, khi mà cậu đã có hai nhóc xinh xắn gọi anh ta là bố rồi chẳng hạn.
- Hừm, cũng có lý.
- Và điều buồn cười hơn là mình chẳng thấy cậu có chút đàn ông nào trong tính cách cả.
- Vậy cậu thấy mình thế nào?
- Dịu dàng. Nhẹ nhàng. Gọn gàng. Và một chút phũ phàng. Dù sao mình cũng thấy cậu rất con gái.
Lam cười to:
- Vậy ư? Cậu nói cứ như thể cậu thích mình vậy.
- Ừ, mình…
Đột nhiên nhân viên phục vụ đi ra và hỏi chúng tôi có muốn dùng đồ tráng miệng không, ngay lúc tôi chuẩn bị thổ lộ tình cảm của mình. Câu chuyện dừng lại, tôi thì miên man dòng suy nghĩ về “bi kịch tình cảm” của cô, trong khi Lam thì mặt trông ngày càng đần ra, đần ra nữa, tiếp tục đần hơn nữa. Chúng tôi không tiếp tục chủ đề, khi bữa ăn kết thúc tôi tiễn Lam về nhà và chúc cô ngủ ngon.
Mặc dù vậy, tôi chẳng biết làm cách nào để có thể làm cho cô gái tôi thích cũng thích tôi nữa.
*
* *
Tôi nghĩ mình là một cô gái hai mươi tuổi có một thân hình phát triển bình thường, một khuôn mặt không quá hấp dẫn, và một tính cách không nhiều điểm nổi bật. Thế nên sau khi gặp Vinh, tôi nghĩ không biết phải làm sao chàng trai như vậy để mắt đến mình. Vinh giống hệt hình mẫu mà tôi vẫn tưởng tượng về chàng trai của tôi, thực ra tôi đã tìm được một chàng trai như vậy, mỗi tội anh ta lại thích những người đồng giới. Thế nên hôm qua, khi cảm thấy Vinh sắp nói ra một điều gì đó khá quan trọng, tim tôi đã đập thình thịch, nhưng cả hai lần chúng tôi đều có vẻ không có duyên cho lắm.
Khi tôi đến cửa hàng thì Vinh đã ngồi đó với khuôn mặt vô cùng… nguy hiểm.
- Lam, cậu có biết cái đồng hồ Rolex 118208 đâu không?
Đây thực sự là một câu hỏi vô cùng đáng sợ bởi chiếc đồng hồ trị giá đến mười bảy ngàn đô, một con số mà nếu tôi chỉ làm việc ở đây và không ăn uống, tiêu pha gì thì đến chín năm bốn tháng nữa mới có được. Ngay lập tức, tôi quay ra phía chiếc tủ gỗ, nơi chiếc Rolex 118208 vẫn luôn được đặt vào. Nó đã biến mất cùng chiếc hộp nhung, không dấu vết.
Tôi cảm nhận được toàn bộ máu mình đang dồn hết lên.
- Cậu hãy nói là cậu đang đùa đi.
- Mình cũng muốn như thế lắm.
- Trời ạ, làm sao bây giờ?
- Mình cũng đang ngồi nghĩ đây. – Vinh thở dài.
- Làm sao có thể mất được, hôm qua, từ sáng đến chiều tối làm gì có ai khả nghi.
- Nhưng Lam nhớ lại đi, đúng là chiều hôm qua, trước khi về cả mình và cậu đã không kiểm tra lại tất cả đồng hồ trong tủ.
- Ừ nhỉ! – Tôi nhớ lại lúc Vinh rủ tôi đi ăn và tôi cố gắng giấu giếm sự sung sướng như thế nào.
- Chúng ta đã đóng cửa hàng mà quên mất việc vô cùng quan trọng
- Vậy thì phải báo cho ông chủ, ở đây có camera mà, chắc chắn ông ấy sẽ tìm ra ai lấy nó. – Tôi vừa nói vừa hớt hải định lao lên cầu thang dẫn đến phòng làm việc của sếp.
- Từ từ đã, Lam bình tĩnh. – Vinh giữ tay tôi lại.
- Sao thế?
- Nếu đúng là có người đã lấy trộm nó trong lúc chúng ta đang ở đây, thì sao?
- Thì… sao? – Tôi ngẩn ra.
- Thì chúng ta sẽ phải đền nó đúng không? Cậu nghĩ mình và cậu đền nổi nó không?
- Không… - Tôi có ngay câu trả lời.
- Mình nghĩ bây giờ Sếp vẫn chưa biết, từ sáng ông ấy vẫn chưa đến.
- Cậu có cách gì?
- Mình vẫn đang nghĩ đây. Nhưng mình chưa muốn báo cho sếp ngay, điều đó giống như án tử hình vậy. – Mặt Vinh vô cùng ngán ngẩm.
Tôi hít một hơi thật sâu, cố gắng để bình tĩnh hơn. Không khí trầm xuống một lúc cho đến khi Vinh cất lời:
- Này, cậu định làm những gì trong chín năm bốn tháng nữa? – Vinh hỏi một câu đúng như suy nghĩ của tôi lúc nãy.
- Mình cũng không biết, chắc là ra trường, đi làm một công việc gì đó mà khi sinh con có thể nghỉ bốn tháng vẫn có lương. Đi du lịch thật nhiều. Ăn bánh mì bơ đường hằng ngày. Cố gắng nuôi một con chó Siberian HuSky thật thông minh.
- Loại có thể nói “I love U” mỗi khi cậu hỏi “Do you love me?” ý hả?
- Ừ. – Tôi mỉm cười. – Còn cậu?
- Chọn một công việc chỉ phải làm ba tiếng mỗi ngày. Phá đảo cho Mario bằng chân. Chung vốn mở một cửa hàng cà phê để khỏi tốn tiền ngồi quán mỗi ngày. Cưới một cô vợ biết chăm sóc Husky. Mua một căn nhà ở ngoại ô nơi có thể…
- Hả? Điều trước đó là gì? – Tôi giật mình.
- Mình cũng quên rồi. Mình vừa nói gì ấy nhỉ? – Vinh mỉm cười.
- Cưới… một… cô… vợ… gì đó? – Tôi đỏ bừng mặt.
- À ừ, đó, cậu nhớ đúng rồi đó! Mà cậu đang đỏ mặt kìa, cậu thấy đó, có đứa nào ngốc thì mới bảo cậu không nữ tính!
Tôi lúng túng.
- Giờ thì chúng ta sẽ làm gì nhỉ?
- Mình cũng không biết, có lẽ tớ sẽ vẫn làm việc chăm chỉ còn cậu thì vẫn được nghỉ bốn tháng nhưng không có lương nữa thôi!
- Mình hỏi nghiêm túc đó. – Mặt tôi xịu xuống.
- Thì nghiêm túc đó. Có lẽ tớ sẽ phải nói chuyện với bố mẹ tớ, vay tiền để trả ông chủ rồi thiếu bao nhiêu thì làm việc bù vào mà trả thôi.
- Nghe có vẻ mệt mỏi nhỉ. – Tôi thở dài.
- Mặt tệ hại của nó là chúng ta có thể sẽ không làm được một số điều chúng ta muốn. Nhưng nó cũng có mặt tốt.
- Là gì?
- Là tớ và cậu sẽ có lý do để làm việc cùng nhau cho đến khi chuyện này được giải quyết xong.
Thật là một chàng trai dẻo mỏ, tôi thầm nghĩ vậy nhưng không còn giấu được nụ cười.
- Điều đó cũng không đến nỗi tệ. – Tôi nói ra những gì mình cảm thấy.
- Cậu cũng nghĩ thế sao?
- Mình thích… làm việc với cậu.
- Thật tuyệt!
Lấy hết can đảm, tôi quyết định nói bớt đi ba từ trong câu trước.
- Mình…
Đúng khi tôi chuẩn bị hoàn thành câu nói đơn giản và quan trọng thì ông chủ đẩy cửa bước vào. Cả hai chúng tôi cúi đầu chào mặc dù mặt cắt không còn giọt máu. Tâm trạng u ám và hoảng hốt lập tức lại lấn chiếm tôi. Có vẻ như không quan tâm đến trạng thái thảm hại đó, ông chủ bước lên cầu thang dẫn đến phòng làm việc riêng. Đứng giữa cầu thang, đột nhiên ông chủ quay lại:
- À này!
- Dạ! – Cả hai chúng tôi đồng thanh nhưng có lẽ chúng tôi đều cảm nhận được cú giật mình đến rung cả ghế của nhau.
- Thứ Bảy này hai cháu được nghỉ nhé, chú đi Hồng Kông lấy hàng.
- Dạ vâng ạ!
Khi ông chủ đã lên tầng, Vinh quay sang tôi:
- Tối thứ Bảy chúng ta đi xem phim nhé?
- Để xem chuyện kia thế nào đã. Mình vẫn lo
- Cậu đồng ý đi đã, rồi mình sẽ lên tự thú với sếp về chuyện cái Rolex.
- Tất nhiên là đồng ý rồi, mình cũng muốn thế mà! – Tôi thành thật.
- Tuyệt, điều này tiếp thêm sức mạnh cho mình đấy. – Vinh mỉm cười rồi bước lên cầu thang.
*
* *
Vinh gõ cửa phòng ông chủ mà tim muốn vỡ ra làm đôi.
- Vào đi. – Giọng sếp hoàn toàn bình thản.
- Dạ, chú ạ… - Vinh ấp úng, rồi nó hít một hơi thật sâu. – Hôm nay bọn cháu đến cửa hàng và không thấy cái Rolex 118208 đâu. Bọn cháu…
- À, tối hôm qua có khách quen gọi cho chú bảo lấy cái đó nên tối chú đến mở cửa lấy nó mang cho khách rồi. Quên mất lúc sáng không bảo hai đứa! – Ông chủ khoát tay.
Trong một thoáng Vinh cảm giác như cả căn phòng biến thành cầu vồng. Vinh đứng đần ra mất vài giây trước khi cố gắng không nhăn nhở cười:
- Dạ vâng ạ, cháu xuống làm việc tiếp đây ạ.
- Ừ. À, cháu thử rủ cái Lam đi chơi xem. – Ông chủ cười.
- Dạ?
- Chú thấy hai đứa có vẻ hợp nhau đấy. – Ông nháy mắt.
- Dạ vâng ạ!
đóng cửa phòng lại. Nó nhìn xuống, Lam đang ngồi co ro một góc, nhìn nó với gương mặt… đầy chia sẻ. Vinh mỉm cười:
- Tối nay làm xong cậu có muốn chạy xuống cửa hàng của bạn mình ở dưới Bạch Mai không? Chỗ đó có mấy con Husky đẹp lắm!
Ngoài ô cửa sổ lớn, những cơn gió nhẹ báo mùa thu đã về. Rất nhẹ nhàng và vừa kịp lúc.
Và như thế là đủ để nhớ về cô ấy
Tôi chạy theo thật nhanh về phía trước, đến trước cửa khách sạn, tôi lao vào quầy tiếp tân, nói nhanh số phòng rồi gần như giật lấy chìa khóa…. Tôi chạy như điên trên thang bộ. Cắm chìa khóa vào và xoay, tôi đẩy cửa vào…
“Well baby I’ve been here before. I’ve seen this room and I’ve walked this floor. I used to live alone before I knew…”
Mùa hè đến nhanh trong những cơn mưa đầu mùa. Gay gắt và bất chợt. Không khí hơi ẩm của điều hòa trong lbox khiến tôi thấy ngột ngạt. Tôi thả lỏng những khớp ngón tay, vuốt ve chiếc violon yêu quý. Thứ Năm hàng tuần tôi lên đây và chơi nhạc. Công việc làm thêm không mang lại quá nhiều tiền, nhưng nhiều cảm xúc và sự thích thú. Tôi nhận thấy ở Ibox một vẻ dịu dàng và yên ả. Đến ngay cả khi đông, quán café cũng không ồn ã như nhiều nơi khác. Tôi chơi nhạc với vài người bạn cùng học tại trung cấp nhạc viện, những bản industrial quen thuộc được ưa thích, hoặc đôi khi là theo yêu cầu của khách. Dần đã quen với việc tạo dựng nghệ thuật ngay cả nơi người ta không quá chú tâm, tôi chơi nhạc một cách cá nhân. Đôi khi thờ ơ, đôi khi cao trào. Đôi khi mang cả sự chán nản đơn thuần vào từng nốt nhạc.
- Đến lâu chưa? – Dương bước vào với chiếc guitar đeo sát sau lưng.
- Vừa xong. - Tôi mỉm cười.
- Uống gì không?
- Nước lọc!
- Tinh khiết quá phải không?
Dương phá lên cười.
- Tốt cho cảm giác. – Tôi trả lời đơn giản.
- Đan đâu?
- Nàng vào restroom.
Khi Đan quay lại và ngồi vào chiếc piano, nhấn dạo vài phím trầm, thì Dương đặt ly nước lọc của tôi xuống bàn, mở túi lấy guitar.
- Bắt đầu bằng?
- Lady first. Đan chọn đi.
- November Rain hoặc là Love story? – Đan mỉm cười.
- Mạnh mẽ một chút, chuẩn cho ngày hôm nay, từ sáng đến giờ toàn gặp chuyện đáng yêu. – Dương lại phá lên cười, cậu ta có kiểu cười không nhầm với ai được.
Tôi lật sang bản sheet của November Rain. Guns luôn là một biểu tượng âm nhạc với từng đứa trong nhóm. Việc được chơi nhạc của Guns luôn tạo cảm hứng tuyệt vời cho chúng tôi. Khi đoạn dạo đầu bất hủ vang lên, tôi chợt nhận ra một cô gái ngồi phía quầy bar quay lại chăm chú nhìn tôi. Trong một khoảnh khắc, tôi thấy ánh mắt đó như đẩy tôi lên giữa không trung và rơi phịch xuống đất. Chỉ một khoảnh khắc, rồi mọi thứ trở lại “bình thường”. Nhưng từ đó đến hết bản nhạc, tôi không tài nào lấy lại được sự tập trung vốn có. Ibox vốn không nhiều những vãng khách trẻ, và việc một cô gái xinh đẹp với mái tóc dài và đôi mắt tuyệt đẹp nhìn tôi trong một giây, cũng làm tôi thấy mình Sốc đến choáng váng.
- Sao thế? – Đan hỏi khi chúng tôi kết thúc bản thứ năm, Đan nhạy cảm với âm nhạc đến mức kỳ quái. – Trừ Always , các bản khác cậu chơi như vô hồn.
- Nghỉ một chút. - Tôi gật gù, cố lấy lại phong độ của trưởng nhóm.
Dương rời chiếc guitar, nhún vai.
Tôi bước về phía quầy bar, ngồi cách cô gái chừng năm ghế, chờ chàng trai bartender ra để order một thứ đồ uống gì đó. Chút sau, chàng trai bartender bước về phía tôi.
- A, Minh!
- Cho em…
- Cái này của em, từ cô gái đằng kia. – anh ta nói và đẩy về phía tôi một ly Hidden Charm màu vàng óng đẹp mắt.
Khi tôi chưa kịp hỏi gì thì người bartender đã quay về hướng khác một cách vội vã với những tờ order khác trên tay. Một cách bất giác, tôi quay về phía cô gái. Cô ngồi đó, một mình, trước mặt là một ly cocktail, tôi không chắc lắm, nhưng có lẽ là Blue Lagoon, bởi một màu xanh khó nhầm lẫn, với décor chút Sắc dưa hấu đỏ với vị Light rum, Malibu, Crème de Banana, và Pineapple Juice. Một giai đoạn dài tôi đã thích uống thứ đó. Cô gái bất chợt nhìn về phía tôi, tôi bối rối, tiến về phía cô gái, cố mỉm cười:
- Chào bạn. Cảm ơn bạn vì ly cocktail.
- Đó là cho bản Always của Richard mà bạn chơi lúc nãy. – Cô gái nói đôi mắt ánh lên sự thú vị.
- Không tối nào đến đây chơi nhạc mà chúng tớ không chơi bản đó.
- Tớ đã khóc.
Cô gái nói một câu nhiều cảm xúc như thế một cách rất tự nhiên, khuôn mặt dịu dàng trong ánh đèn đỏ từ phía bar. Tôi bối rối:
- Xin lỗi…
- Không, bạn đã chơi rất hay. – Cô gái mỉm cười. - Không cần phải xin lỗi khi làm một điều tuyệt vời đến thế. Đã rất lâu tớ không nghe bản nhạc đó.
- Tôi chưa từng thấy bạn tới đây. – Tôi cố gắng lảng tránh chủ đề, tôi không thích nghe những lời khen.
- Chính xác là chưa bao giờ.
- Một cách tình cờ ?
- Đôi khi người ta đi lang thang trên phố, và người ta cảm thấy cần rẽ vào đâu đó.
- Nơi này được chứ ?
- Những thứ tình cờ thì không bao giờ tệ cả.
- Có lẽ vậy. Bạn cũng là một sự tình cờ đối với tớ.
- Rất rõ rệt. – Cô gái mỉm cười, nhấp một ngụm Blue Lagoon sóng sánh.
- Bạn tới đây một mình?
- Chưa bao giờ tớ đi đâu ở Hà Nội với một ai khác.
- Vì ?
- Tớ không sống ở Việt Nam. – Cô gái nói bình thản. – Tớ không có bạn ở đây.
- Vậy…
- Canada. - Cô gái tiếp lời.
Bị người khác bắt được ý câu hỏi của mình, tôi chợt mỉm cười. Có một điều gì đó nhạy cảm đến khó tin. Cùng lúc tôi và một cô gái lạ mặt thấu hiểu suy nghĩ của nhau.
- Vậy về đây bạn ở đâu?
- Khách sạn.
- Một mình?
- Always. – Cô gái nhoẻn miệng, không chút gượng gạo.
Tôi ngồi nói chuyện thêm một lúc nữa với cô gái không quen biết. Chúng tôi trò chuyện tự nhiên như những người bạn lâu không gặp mặt. Có lẽ để tìm được sự đồng cảm với một người hoàn toàn xa lạ không phải đơn giản, nhưng không hiểu sao tôi thấy thích thú. Tôi nhận thấy ở cô gái một sự cô đơn đến kỳ quặc. Tôi tìm thấy ở chính mình sự kém cỏi, khi để nỗi buồn và sự chán nản vô cớ xen vào cuộc sống thực ra vốn tràn ngập bạn bè và người thân. Trong khi điều ngược lại ở cô gái, luôn giữ một nụ cười trên môi.
Chút sau, Dương đi ngang qua tôi, chạm nhẹ vào vai, nhắc một điều mà tôi chút nữa quên mất.
- Tiếp tục thôi.
Tôi giật mình, như là tự đan lấy cái lưới trong giấc mơ rồi không muốn chui ra nữa. Tôi mỉm cười với cô gái:
- Tớ là Minh.
- Tên của tớ không quan trọng. - Cô gái cười. – Bạn chơi nhạc đi.
Tôi trở lại với vị trí của mình. Và chơi một trong những đê nhất từng có. Sự hài lòng kết thúc thì cùng lúc tôi nhận ra cô gái không còn ngồi ở quầy bar nữa, hình như đã rời trước đó khá lâu. Tôi chơi đến hết buổi. Khi bước ra ngoài, chàng trai bartender đẩy về phía tôi một mảnh giấy:
- Của cô bé khi nãy. - Rồi anh ta nhanh chóng quay trở lại với những công việc quen thuộc.
Tôi mở tờ giấy kín đặc chữ ra, đọc hết. Sững người lại. Rồi lao đi thật nhanh ra khỏi quán, trước sự ngạc nhiên của những người bạn.
“Minh, cảm ơn bạn vì buổi tối hôm nay. Khi bạn đọc tờ giấy này có lẽ tớ đang trên đường ra sân bay. Chuyến bay muộn. Hôm nay là ngày cuối cùng. Sau này có lẽ sẽ rất lâu nữa tớ mới quay lại, vì những lý do cá nhân, tớ sẽ phải làm thủ tục nhập cư và trở thành công dân của đất nước xa lạ đó. Những ngày Việt Nam rất đẹp, và một lần nữa, cảm ơn bạn vì bản nhạc. Tớ rời quán sớm, vì phải pack đồ. Nếu bạn rảnh Sau khi chơi nhạc thì đến địa chỉ ghi ở đây, tớ đã trả phòng, nhưng để lại lời nhắn rằng sẽ có người bạn đến lấy đồ. Nên hãy lên phòng tớ, có một thứ dành cho bạn. Minh – bạn là người duy nhất tớ quen ở cái mảnh đất mà chính tớ được sinh ra. Chúng ta không biết nhiều về nhau, nhưng đôi khi trong cuộc sống chỉ như thế là đủ. Bye Minh”
Tôi chạy theo thật nhanh về phía trước, đến trước cửa khách sạn, tôi lao vào quầy tiếp tân, nói nhanh số phòng rồi gần như giật lấy cái chìa khóa. Tôi chạy như điên trên thang bộ. Cắm chìa khóa vào và xoay, tôi đẩy cửa…
Ánh đèn êm dịu, mọi thứ ngăn nắp và gọn gàng. Căn phòng yên ắng, chỉ có một âm thanh nho nhỏ vang lên. Tôi tiến về phía bàn. Trên bàn là một hộp nhạc, âm thanh của bản Hallelujah vang lên. Tôi đứng lặng yên giữa căn phòng lấp lánh,lắng nghe những giai điệu bất hủ…
“Well baby I’ve been here before. I’ve seen this room and I’ve walked this floor.I used to live alone before I knew ya…”
Tôi mỉm cười trước một mảnh giấy kẹp dưới hộp nhạc: “Đừng mang những chán nản vào nốt nhạc. Minh, hãy chơi nhạc với tất cả tình yêu…”
Rất lâu sau, tôi vẫn chơi nhạc tại Ibox, nhưng không còn mang sự buồn gán vào những giai điệu của chính mình nữa. Cô gái ấy đã dạy tôi cách yêu những điều giản dị xung quanh, cách mỉm cười trước những điều không dễ dàng trong cuộc sống. Tôi thậm chí không biết tên của người bạn đó. Không biết bất cứ một điều gì. Mọi thứ chỉ diễn ra trong một buổi tối. nhưng có những khoảnh khắc rất ngắn, bạn biết rằng bạn Sẽ không bao giờ quên nó. Tôi không hi vọng một ngày sẽ gặp lại cô gái.Vì thế tôi giữ hộp nhạc bên mình, ở khắp nơi. Đó là một hộp nhạc kỳ diệu, xoa dịu tôi mỗi khi buồn bã, ai cũng cần một thứ gì đó như vậy bên cạnh.
m nhạc luôn luôn kết nối những tâm hồn, và với tôi, như thế là đủ để nhớ về cô gái mà tôi không bao giờ biết tên.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.