Chương 10: Trò chơi đuổi bắt
Minh Nhật
05/05/2014
Đôi khi cuộc sống luôn thử thách con người ta bằng trò chơi đuổi bắt mà mục đích của nó là yêu thương…
Hộp dâu
Duy đi lại trước cửa của shop Seventyseventh Street rất lâu, cậu muốn bước vào và nói chuyện với Tanny, nhưng dường như có điều gì đó tựa thể một trăm cái kẹo cao su cứ dính chặt chân cậu lại. Hôm nay thật sự là một ngày thảm với Duy khi cậu kết thúc môn thi giữa kỳ trong một trạng thái không được suôn sẻ như mong đợi, và khả năng dành học bổng cho kỳ sau trở nên mong manh. Dồn hết tiền còn lại trong túi mua hộp dâu thật to, Duy tìm đến nơi Tanny làm với hy vọng làm cho một ngày bớt hỏng. Không dễ để mò ra nơi cô làm part-time, nhưng cậu không đủ can đảm để bước vào. Vả lại cậu cũng chẳng biết phải nói gì và Tanny có thích ăn dâu không nữa, chẳng lẽ nói: “Này bạn, tôi vừa thi rất ngu một môn, bây giờ để giải đen hãy đi ra ngoài và ăn dâu cùng tôi!” Nghe thật ngốc nghếch!
Tanny học cùng trường với Duy, giữa muôn vàn những cô gái make up điên cuồng, ăn mặc điệu đàng, cử chỉ hoàn hảo thì những nét thanh tú, tự nhiên và giản dị của Tanny đã làm Duy chết đứng ngay từ buổi đầu nhìn thấy. Từ khi đi du học, Duy chưa từng thích một cô gái nước ngoài nào, nhưng, dù chỉ vài lần cậu lướt thướt thấy Tanny trên cùng train cậu hoàn toàn bị choáng ngợp bởi cách cô mỉm cười…
Những cây thông Noel nho nhỏ đang được bày ra khắp cửa hàng, dây trắng đỏ treo vắt qua vắt lại trên trần, những mái nhà trắng tràn ngập đường, dường như ở đây người ta có vẻ thích màu trắng. Duy thích màu lam và đỏ. Phố Hong Kông nhộn nhịp khi những cửa hiệu bắt đầu sáng đèn – báo hiệu đã đến giờ tiêu tiền và long rong. Duy nhớ lúc nó rời cửa hàng, bản nhạc mà Seventyseven Street đang bật là Where’d you go của Fort Minor, bản nhạc yêu thích của cậu. Cậu bước nhanh về nhà, tay cầm hộp dâu.
Người cùng sở thích
Tanny đứng trong cửa hàng, giới thiệu đồ cho khách, vừa có một đợt hàng mới về nên cô phải bò ra để xếp, lọc và làm giá đồ. Chừng chín giờ, cô thấy một chàng trai đứng ở phía ngoài cửa kính, dáng người cao và gầy, mái tóc hơi rối và mặc một chiếc áo màu đỏ, quanh quẩn rồi thi thoảng nhìn vào trong, cửa hàng có rất nhiều gương nên Tanny có thể nhìn thấy cậu từ mọi góc mà không cần ngước lên, kỹ năng nhìn người khác qua gương đã trở thành quen thuộc với tất cả nhân viên trông hàng. Qua cửa sổ nhỏ xíu ở góc, Tanny nhìn thấy phố đã bắt đầu lạnh, cảm giác vậy. Ở Hong Kông dường như ai cũng nhìn thấy và nghe thấy cái lạnh cả, nhất là thời điểm của một năm đang ngắn lại. Tanny vẫn liếc chàng trai ngoài cửa hiệu, hình như anh ta định làm một điều gì đó và đang suy nghĩ, cô đã thấy khuôn mặt này ở đâu đó, cái mũi cao và đôi mắt hơi trĩu xuống… Tanny đi vào máy tính, chỉnh sang Fort Minor, mỗi khi thấy mình quá bận rộn, cô thường bật nhạc của Fort, tự nhủ còn có những người bận rộn hơn. Khi quay ra thì chàng trai đã đi mất.
Hôm nay quả là một ngày nhảm nhí, cô nhận được thông báo giảm lương tháng sau cho tất cả nhân viên part-time của cửa hàng. Thế mới thấy, trong mọi loại công việc, kể cả bạn chú tâm hay chăm chỉ, mọi thứ không hẳn sẽ tốt. Tanny rời khỏi cửa hàng khi hết ca, cắm tai nghe lên và lôi trong túi ra một hộp dâu, vừa đi vừa nhấm nháp. Cô vẫn nghĩ chàng trai nào tặng dâu tây cho cô trong buổi gặp đầu tiên thì nhất định sẽ dành được trái tim cô.
Một triết lí cũ
Khi Gent về đến nhà, đầu óc cậu vẫn còn tràn đầy hứng khởi sau trận ác chiến KTV với lũ bạn, quả là sự xả hơi thích đáng sau kỳ học âm ỉ. Cậu đẩy cửa vào, và thấy Duy ngồi ở phòng khách, vẻ mặt đăm chiêu và u sầu như thể đang tìm sự bình yên trong cái chậu cá vàng trước mặt, hoặc là đang ăn năn về việc tuần trước không nhớ thay nước, khiến cho em cá gầy xọp đi đến vài chục miligam! Gent vứt cái túi, ngồi dựa xuống ghế, nhìn Duy: “Hey guy, mình sẽ vỗ béo con cá mà!” Ngước lên sau câu đùa của đứa bạn, vè mặt Duy như bị táo rơi vào đầu mà chưa phát minh ra được gì. Gent nhìn hộp dâu trên bàn: “Bạn mua đấy ạ?” “Ăn đi”- Duy hờ hững. Gent lắc đầu, ướt át: “Không, dâu chỉ dành cho những người sống và chờ đợi một điều gì đó kỳ quặc cho tương lai, lấp đầy cảm giác hài lòng và thoả mãn với bản thân, ít ra là tự tin...” Câu nói xét đoán vô nghĩa của Gent khiến Duy mỉm cười, nó ngả ra sau ghế: “Này Gent, có khi nào bạn không làm được một thứ vì bạn nghĩ quá nhiều vì nó không?” Gent trả lời: “Có đấy, và thường là như thế, khi người ta nghĩ nhiều về một thứ, thường thì người ta không bao giờ làm được…”– nó ngừng lại một tí, rồi xoa xoa cằm. –“Nhưng tốt nhất bạn đừng như thế, có câu “một chàng trai nghĩ nhiều quá thì sẽ trở thành gay!”
Duy phá lên cười: “Thế còn nghĩ về một cô gái?” Gent nhún vai: “Thì chấm dứt tình trạng nghĩ và nói cho nàng rằng bạn đang nghĩ nhiều về nàng!” Duy gật gù, trầm ngâm: “Mà bạn không hỏi tớ là có chuyện gì hả?” Gent mỉm cười: “À không, nếu hỏi thế, tức là tớ đang nghĩ quá nhiều!”
Hành động ẩm ương
Chẳng mấy khi Duy đi trên những phố Trung Quốc, cậu không thích thứ ngôn ngữ này mặc dù nó nói được một chút tiếng Quảng Đông. Cậu đang lang thang một cách nhàn nhã, trên phố dọc những lồng đèn đỏ rực, ít ra ở đây có màu đỏ, cậu tự nhủ như thế. Duy đã tự thưởng thức hết hộp dâu một mình và không có cảm giác muốn mua hộp khác. Hôm nay là giáng sinh, cậu sẽ tìm một thứ gì đấy khác để tặng Tanny, vì hộp dâu coi như thất bại. Chỉ chút sau cậu tìm được một quyển sách dạy về cách làm sao để ngủ rất ít nhưng vẫn đủ sức khỏe. “Thật thú vị vì như thế sẽ dôi thêm ra thời gian dành cho các việc khác
Trời không mưa đủ to để người ta phải trú nhưng lích rích và làm ướt đầu, Duy tạt vào một cửa hiệu nhỏ ở lề đường bên trái, nơi những cơn gió mạnh đang thổi tung cả bạt và làm cho những chiếc chuông gió treo ở quầy kêu leng keng. Cậu hỏi mua một con búp bê gỗ có vẽ hình một cô gái không cười nhưng nét mặt rất tươi, nghĩ sẽ gửi về cho đứa em ở nhà, con bé vẫn ở tuổi thích thú và hài lòng với những thứ ít thực tế. Duy trả tiền rồi cầm mấy xu lẻ bỏ vào hộp của một người đàn ông mù đang chơi đàn ở bên đường, Duy vốn không ưa những người xin tiền vì cậu nghĩ nghèo thì cũng từ không cố gắng mà ra, nhưng nó thương người làm nghệ thuật, bất kể theo cách nào. Duy đặt xu vào hộp không gây ra tiếng động rồi bước đi. Không hiểu sao, khi đã rời khỏi khu chợ mà không mua thêm gì, cậu vẫn cảm thấy có điều gì không ổn, dường như là lãng quên một thứ gì đó. Nhớ lại câu nói của Gent, Duy tự nhủ không nghĩ quá nhiều, chỉ việc cầm cái quyển sách đến thẳng chỗ Tanny làm và tặng cô, nói rằng hình ảnh cô đang dần lấp đầy suy nghĩ của cậu.
Bản nhạc
Tanny khoác cái áo màu lam lên vì trời có vẻ gió hơn. Hôm nay cô quyết định nghỉ việc tại Seventyseventh street, cũng đã đến lúc rời bỏ trạng thái yên ổn thường có và bắt đầu làm một cái gì khác, công việc ở shop trở nên tệ hại khi cảm giác bị vắt kiệt sức lực ngày càng tràn ngập và lương thì chẳng bao nhiêu. “Mình mà ốm một cái thì tiền thuốc quá cả hai tuần lương”, cô nhủ thầm. Tốt hơn hết là dừng nó lại và tìm cái gì đó cho mình, hơi ấm trong mùa đông lạnh lẽo này chẳng hạn. Cô đã miệt mài làm việc và học quá lâu để quên mất cần yêu thương và được yêu thương…Rẽ vào khu Trung Quốc, Tanny tản bộ tìm một thứ gì đó mà bản thân cũng không biết là thứ gì. Giáng sinh chỉ còn tính bằng giờ và có vẻ như không khí mua bán ở đây ngày càng náo nhiệt, dù Tanny cảm thấy xa lạ hoàn toàn với dòng người đi như cướp thời gian. Chợt giữa sự ồn ã của khu chợ, cô nghe thấy tiếng đàn. Quanh quẩn nhìn, Tanny hướng mắt về phía một người đàn ông mù đang dạo đi dạo lại một đoạn beat trong Where’d you go. “Dẫu sao, đây cũng là bản nhạc ưa thích của mình”, cô nghĩ, vừa móc xu vừa tiến tới phía người nghệ sĩ. Khi chuẩn bị bỏ tiền vào hộp, cô chợt thấy dưới chân mình là một cái ví màu xanh lam, ai đó đã đánh rơi, giữa dòng người vẫn trôi đi nườm nượp, cái ví nằm lại mà không ai hay thấy, như là chờ đợi cô nhặt lên.
Giáng sinh
Thảm hại! Không còn gì làm Duy cảm thấy có thể bực bội và chán ngán hơn, khi ra đến tàu điện ngầm cậu mới phát hiện ra mình đã đánh rơi ví, mà nó không định hình được là đã đánh rơi ở đâu. Duy có thói quen để ví ở túi đeo cạnh sườn, vì thế cậu đoán là khi cúi xuống để bỏ xu vào hộp, cái ví đã rơi ra mà nó không hề hay biết. Vòng lại tìm nhưng không thấy, vừa rủa thầm đứa nào đã vớ bở, vừa tự an ủi mình là luôn bỏ hết giấy tờ ở nhà. Và ít nhất chỉ cần tặng được quyển sách cho Tanny, còn cậu không kỳ vọng sẽ mời cô đi chơi đêm Noel, nhỡ cô có bạn trai thì sao, và cậu thì cũng chẳng còn đồng nào. Cậu đến shop nơi Tanny part-time và nhận được cái nhìn xỉa xói của bà chủ cùng với lời thông báo rằng Tanny đã nghỉ việc. Duy thất thểu về nhà, Gent đang ngồi chat với bạn gái. Nhìn thấy Duy, cậu bạn hét lên: “Đây rồi!! Bạn đã về, khi nãy có một cô nàng đến đây và đưa tớ cái này…” – Gent chìa ra cái thứ khỉ gió mà ai làm rơi nó cũng phải hết hồn - “Nàng bảo nhặt được và mang trả theo địa chỉ trong ví, và gửi cậu cái này…” Gent rút thêm ra một tờ giấy nhỏ màu đỏ. Duy cầm tờ giấy, nét chữ thẳng và mảnh: “Tôi không biết bạn là ai, vì trong ví không có ảnh, và tôi cũng không quan tâm bạn là ai… Chỉ là nếu bạn không bận rộn vào thời điểm này, thì hãy cảm ơn tôi bằng một tách trà. Chờ bạn ở quán Vencos, dù sao, tôi cũng rảnh rỗi…”
Duy mỉm cười, nếu việc nó làm quen với Tanny đã thất bại tràn trề đến thế này, thì đến cảm ơn một cô gái tốt bụng như thế này cũng không phải là quá tệ! Ngoài phố, không khí của màu đỏ tràn ngập khắp nơi, giáng sinh dường như đưa người ta đến gần nhau hơn. Chút ẩm ướt của mùa đông đang lắng dần xuống dòng người vẫn bước đi nhịp nhàng. Duy thầm nghĩ có lẽ sẽ mua một hộp dâu tây thật chín ở cửa hiệu gần nhà trước khi chạy ra Vencos…
Đôi khi cuộc sống luôn thử thách người ta bằng trò chơi đuổi bắt mà đích của nó là yêu thương…
Ngôi sao trên bầu trời Brisbane
Dadicated to Nick Vujic
“Bài ca đó theo cơn gió qua, rồi tìm đến trong đêm làm cơn mơ. Cơn mơ thì thầm nhiều ước muốn...”[1]
[1] Trích bài hát Ngày hôm qua của nhóm The Wall.
Tiếng chuông báo thức từ chiếc đồng hồ nhỏ màu xanh trên bàn khiến tôi bừng tỉnh cơn ác mộng kinh dị. Tôi thở mạnh, bắt nhịp lại với không khí thực tại. Cô bạn cùng phòng kéo chăn trùm lên mặt, nói vọng ra:
- Sớm thế Nhung?
- Ừ, hôm nay tớ có chút việc.
Tôi với tay tắt báo thức. Ngày thứ ba thức muộn để chuẩn bị cho buổi thuyết trình quan trọng cuối tuần khiến toàn bộ sức lực như bị vắt kiệt. Ký túc xá đang yên tĩnh, chỉ một chút nữa thôi sẽ bị đánh thức bởi đám sinh viên nam tại block bên cạnh. Tôi có cảm giác họ đá bóng hoặc chơi báng rổ suốt hai mươi tư tiếng một ngày, bởi tôi luôn đi ngủ trong tiếng dội bóng phía ngoài sân, và đa phần thức dậy cũng với âm thanh báo thức đó. Vừa đánh răng một cách nhẩn nha vừa nhìn gương mặt hốc hác của mình trong gương hồi lâu, tôi nhận ra đã quá lâu mình không xuống khu downtown, bài vở triền miên cùng những dự án nhóm khiến tôi ở lỳ trong kỳ túc xá cả tháng. Đó cũng là lý do tôi dậy sớm hôm nay.
Khi đang ngồi trên chuyến xe buýt vào trung tâm, tôi tự nghĩ về thảm cảnh của mình. Thú thật, sau khi học xong năm thứ nhất, tôi đã đánh mất hoàn toàn cảm hứng với chuyên ngành Vật lý mình đang theo học. Đứa con gái không bạn trai là tôi sống mờ nhạt và ảm đạm cả ngày với cô bạn cùng phòng cũng tự kỷ không kém. Thú vui với Facebook, Youtube hay máy tính nói chung, dần trở thành nỗi ám ảnh về sự cô đơn. Nhiều lúc tôi thầm hỏi tại sao mình không ở nhà và tận hưởng sự chăm sóc của bố mẹ mà lại ở đây chật vật sống với suất học bổng nhỏ nhoi, học như trâu nửa số thời gian trong tuần và căng mình ra làm thêm quá nửa số thời gian còn lại. Đã hơn một lần tôi nghhuyện chấm dứt mớ hỗn độn này và trở về, nhưng có điều gì đó vô hình ngăn tôi lại.
Xe buýt dừng lại ở Central Bussiness District – bờ biển phía Đông luôn nhộn nhịp với hệ thống cảng hoạt động không ngừng nghỉ. Vẫn còn sớm nên không khí trong lành và mát mẻ. Những tòa nhà lớn soi bóng xuống dòng nước êm ả, làm dịu đi bầu không khí vốn nhộn nhịp và tất bật của khu trung tâm. Tôi không hiểu rõ nỗi buồn mình đang trải qua là gì. Nó không có màu sắc hay mùi vị, nó chẳng có hình dạng hay trạng thái, tôi chỉ mơ hồ cảm thấy mất phương hướng. Chỉ vì tôi đến tuổi phải cảm nhận điều đó, hay vì tôi đã thật sự lạc lối ở một phương trời xa lạ? Vì tôi đang cảm thấy thất bại trong lựa chọn của mình, hay vì cuộc sống chẳng có mục tiêu nào khiến tôi có thể nỗ lực bám đuổi? Tôi ghét từ “nhàm chán” vì quá nhiều người trẻ nhắc tới nó, nhưng dường như chính mình đang cảm thấy “nhàm chán”, gần như là vô cớ.
Thực ra, đến lúc ngồi uống trà gừng ở Botanic Garden sau đó, tôi mới ngẩn ngơ nhận ra rằng tất cả mọi sự vụ này có thể bắt đầu từ khi tôi chính thức ký vào hiệp ước trở thành một cô gái tự do. Mặc dù lý do cậu ta lừa dối tôi không thể chấp nhận được, tôi vẫn cảm thấy hụt hẫng khi một sáng ngủ dậy và không còn ai quan tâm đến mình – tất nhiên gia đình thì ở quá xa. Tôi không còn cảm thấy chút tình cảm nào với con người đó, nhưng đó lại là một phạm trù ở rất gần trạng thái lạc lõng trước phần còn lại của xã hội đang hạnh phúc dạt dào – hoặc là tôi cảm thấy thế.
Bước những nhịp không mục đích, tôi tình cờ hướng về phía Queen Street Mall – phố đi bộ đang ngập những con người qua lại như những robot được lập trình. Những tán cây bên đường im lặng như đang nhìn tôi lạ lẫm, khiến tôi càng muốn nổ tung. Tôi ngồi xuống một vỉa hè lát đá, mệt mỏi. Từ bên phải tôi, một tiếng ghi-ta thùng vang lên nhè nhẹ, có lẽ từ một nghệ sĩ đường phố. Bản Laying on the prayer của Bon Jovi. Tôi xoay trong tay cốc trà gừng vẫn ấm, lắng nghe. Những giai điệu êm dịu và da diết khiến tim tôi đập mạnh, bản nhạc như một cánh tay đặt lên vai tôi và nói: “Nào, hãy mạnh mẽ lên!”. Tôi ngạc nhiên khi mình có thể nghe bản nhạc một cách rành rọt, giữa phố ồn ã, có lẽ vì tâm hồn tôi đang thật sự muốn lắng nghe nó. Tôi quay lại nhìn về phía người nghệ sĩ khi âm thanh kết thúc. Một thoáng thảng thốt, anh cũng đang nhìn tôi – như đã nhìn tôi trong suốt những nốt nhạc tuyệt vời đó. Chàng trai mặc một chiếc áo nỉ màu xám với hoa văn gothic. Tôi thảng thốt nhận ra anh không có chân. Giật mình nhận thấy mình vừa có một ánh mắt bất nhã, tôi cúi mặt.
- Em hãy đến đây, nếu em muốn. – Một giọng nói bằng tiếng Anh nhẹ nhàng từ phía anh.
Tôi bối rối bước lại gần người nghệ sĩ.
- Em có thể lại gần thêm chút nữa, anh không cắn em đâu! – Anh mỉm cười.
Tôi cười trong ngượng nghịu, bước lại gần hơn. Ánh mắt tôi cố tìm một hộp xu nhỏ để đặt tiền vào trở nên vô vọng. Xung quanh anh không có thứ gì như thế, trên chiếc thảm chỉ có một bức tranh đang vẽ dở, những chiếc bút chì to nhỏ, và một hộp bánh quy. Như nhận ra tôi đang tìm kiếm gì, anh cười:
- Anh không phải một người hát rong.
- Em xin lỗi! – Tôi không biết tại sao mình lại nói thế.
- Không có gì!
Anh nói rồi lại đặt tay lên chiếc ghi-ta thùng màu đen, và chơi. Nếu tôi không nhầm thì đó là bản God của John Frusciante. Vẫn thứ cảm xúc mạnh mẽ đó trên từng nốt nhạc. Tôi chăm chú nhìn anh, không nhận ra từ khi nào mắt mình đã ngân ngấn nước. Dường như tôi đã cần thứ đồng hồ báo thức này từ rất lâu trước, chứ không phải loại màu xanh mà tôi đang có. Chúng tôi – hai người xa lạ đang ngồi trước phố đông, cùng đắm mình trong một khoảng thời gian ngưng đọng. Khung cảnh thật kỳ diệu như trong một bộ phim dùng hiệu ứng pop-art.
- Anh chơi đàn hay quá! – Tôi thành thật nói, khi bản nhạc kết thúc.
- Cảm ơn em. – Anh mỉm cười và xoay xoay tay – Anh là Nick.
- Em là Nhung. – Tôi hơi đỏ mặt khi bắt tay anh.
- Em nói tiếng Anh tốt lắm, em là du học sinh?
- Vâng, em mới sang đây được một năm.
- Thú vị chứ?
- Em cũng không biết nữa. – Tôi không biết diễn tả thứ mình cảm thấy như thế nào.
- Có vẻ không, anh đã thấy em rất suy tư.
Tim tôi đập rất mạnh, những từ ngữ anh vừa nói tác động lớn đến tôi. Chưa có ai nói với tôi điều đó, ngay cả khi tôi còn ở nhà, có lẽ đó là lý do tôi cảm thấy mình cô đơn. Và hôm nay, một người không quen biết đã cho tôi thấy tôi vẫn tồn tại, và được quan tâm.
- Em đang mất phương hướng. – Tôi tìm ra từ để nói về suy nghĩ của mình.
- Cuộc sống là như vậy. – Nick mỉm cười. – Nhung, có bao giờ em nghĩ mình sẽ không có chân chưa?
- Em chưa...
- Hãy nghĩ về điều đó.
- Anh... bị tai nạn ư? – Tôi hỏi, ngập ngừng.
- Anh đã sinh ra như thế này.
- Điều đó... có khó khăn không? – Tôi có thể cảm thấy máu mình đang chảy chậm lại trong huyết quản.
- Đã từng rất khó khăn. Khi còn nhỏ, anh ngã và không có ai ở bên cạnh, anh không thể tự đứng lên. Anh đã từng cố tự tử lúc mười tuổi, khi cảm thấy thất vọng và chẳng còn lý do nào để tiếp tục sống cả. Anh bò về phía biển, và chìm xuống...
Hơi thở tôi nghẹn lại, khóe mắt cay xè dù tôi đã cố kìm chế.
- Nhưng biển không nhấn chìm anh, mà nhẹ nhàng đẩy anh về bờ. - Nick mỉm cười. – Đó cũng là lúc mình đã sai. Cuộc đời có một kế hoạch khác cho anh. Rằng anh phải sống và mang lại hy vọng cho người khác, bằng câu chuyện của mình. – Nick dừng lại một chút, rồi nói. – Điều đáng sợ nhất có lẽ là khi chúng ta đánh mất niềm tin vào chính mình. Nếu ai đó cho rằng họ đang có một cuộc sống thật tệ, thì có lẽ mọi thứ thực ra không tệ đến mức đó, chỉ là họ chưa đủ cố gắng mà thôi. Những lần sau đó ngã, anh đã cố gắng, cố gắng và cố gắng. Anh tự hỏi nếu một người gục ngã, họ có thực sự cố gắng để đứng dậy đến thế? Hay họ sẽ oán trách cuộc đời?
Tôi đã thực sự khóc, không còn cố che dấu điều đó nữa. Tôi khóc như đứa trẻ con đánh rơi chiếc kẹo trên tay, đầy ngỡ ngàng. Nhìn lại chính mình, tôi nhận ra mình ngu ngốc và tầm thường tới mức nào, khi thất vọng và chán nản vì những điều ngớ ngẩn, những điều mà chẳng thể so sánh so với những gì Nick đã trải qua. Ở ngay cạnh tôi là một người sinh ra đã không có đôi chân – thứ tôi chưa từng ba giờ nghĩ sẽ mất. Anh đang cố gắng đem lại niềm tin vào cuộc sống cho những người khác – những người may mắn hơn anh rất nhiều. Nick không nói gì, anh chỉ nhìn tôi chăm chú, những ngón tay chạm vào dậy đàn đầy rung động. Nắng tràn ngập trên con phố, tràn về phía tôi ngọt ngào. Như vừa trải qua một cảm thức mạnh mẽ, tôi mỉm cười:
- Cảm ơn anh.
- Anh vẫn tiếp tục ở đây vì những câu cảm ơn thế này. Đó là khi anh cảm thấy mình có ích. Có lẽ đó là nhiệm vụ của anh trong cuộc đời này. Chúng ta không thể chọn được cách mình sinh ra, nhưng chúng ta có thể chọn cách mình sống.
- Em đã thật ngu ngốc, thật phí hoài thời gian và chính mình, cho tới hôm nay...
- Em không để phí điều gì hết, em chỉ chợt dừng lại. Ai cũng có lúc bỗng nhiên dừng lại. Khi những ngón tay của anh bật máu sau những tuần tập đàn đầu tiên, anh đã muốn bỏ cuộc. Khi không thể vẽ nổi được một bức tranh tử tế sau những hai năm học vẽ, anh lại muốn dừng lại. Khi tới trường và nhận được ánh mắt vừa thương hại vừa xa lánh của mọi người, anh cũng đã nghĩ mình sẽ không thể tiếp tục. Những rồi anh đã làm được tất cả những điều đó, và vẫn sẽ tiếp tục làm. Em có một trái tim nhạy cảm và đáng yêu, anh thấy điều đó khi em lắng nghe bản nhạc. Em đang mất phương hướng, nhưng em sẽ đi tiếp. Nghị lực hơn và mạnh mẽ hơn.
Lần này cánh tay của Nick thực sự đặt lên vai tôi. Cử chỉ động viên giản đơn và dịu dàng ấy đi vào tâm trí tôi mãi mãi. Người tôi run lên thật sự. Ngay giây phút ấy, tôi tự nhủ với lòng mình, rằng cuộc sống của mình đã thay đổi. Bầu trời Brisbane trong vắt như muốn nói với tôi rằng, Thượng đế đã buông xuống một vì sao vào ngày Nick sinh ra. Tôi sẽ luôn biết ơn ngôi sao ấy, bởi nó đã tỏa sáng trong cuộc đời tôi, dù chỉ một lần.
Duy đi lại trước cửa của shop Seventyseventh Street rất lâu, cậu muốn bước vào và nói chuyện với Tanny, nhưng dường như có điều gì đó tựa thể một trăm cái kẹo cao su cứ dính chặt chân cậu lại. Hôm nay thật sự là một ngày thảm với Duy khi cậu kết thúc môn thi giữa kỳ trong một trạng thái không được suôn sẻ như mong đợi, và khả năng dành học bổng cho kỳ sau trở nên mong manh. Dồn hết tiền còn lại trong túi mua hộp dâu thật to, Duy tìm đến nơi Tanny làm với hy vọng làm cho một ngày bớt hỏng. Không dễ để mò ra nơi cô làm part-time, nhưng cậu không đủ can đảm để bước vào. Vả lại cậu cũng chẳng biết phải nói gì và Tanny có thích ăn dâu không nữa, chẳng lẽ nói: “Này bạn, tôi vừa thi rất ngu một môn, bây giờ để giải đen hãy đi ra ngoài và ăn dâu cùng tôi!” Nghe thật ngốc nghếch!
Tanny học cùng trường với Duy, giữa muôn vàn những cô gái make up điên cuồng, ăn mặc điệu đàng, cử chỉ hoàn hảo thì những nét thanh tú, tự nhiên và giản dị của Tanny đã làm Duy chết đứng ngay từ buổi đầu nhìn thấy. Từ khi đi du học, Duy chưa từng thích một cô gái nước ngoài nào, nhưng, dù chỉ vài lần cậu lướt thướt thấy Tanny trên cùng train cậu hoàn toàn bị choáng ngợp bởi cách cô mỉm cười…
Những cây thông Noel nho nhỏ đang được bày ra khắp cửa hàng, dây trắng đỏ treo vắt qua vắt lại trên trần, những mái nhà trắng tràn ngập đường, dường như ở đây người ta có vẻ thích màu trắng. Duy thích màu lam và đỏ. Phố Hong Kông nhộn nhịp khi những cửa hiệu bắt đầu sáng đèn – báo hiệu đã đến giờ tiêu tiền và long rong. Duy nhớ lúc nó rời cửa hàng, bản nhạc mà Seventyseven Street đang bật là Where’d you go của Fort Minor, bản nhạc yêu thích của cậu. Cậu bước nhanh về nhà, tay cầm hộp dâu.
Người cùng sở thích
Tanny đứng trong cửa hàng, giới thiệu đồ cho khách, vừa có một đợt hàng mới về nên cô phải bò ra để xếp, lọc và làm giá đồ. Chừng chín giờ, cô thấy một chàng trai đứng ở phía ngoài cửa kính, dáng người cao và gầy, mái tóc hơi rối và mặc một chiếc áo màu đỏ, quanh quẩn rồi thi thoảng nhìn vào trong, cửa hàng có rất nhiều gương nên Tanny có thể nhìn thấy cậu từ mọi góc mà không cần ngước lên, kỹ năng nhìn người khác qua gương đã trở thành quen thuộc với tất cả nhân viên trông hàng. Qua cửa sổ nhỏ xíu ở góc, Tanny nhìn thấy phố đã bắt đầu lạnh, cảm giác vậy. Ở Hong Kông dường như ai cũng nhìn thấy và nghe thấy cái lạnh cả, nhất là thời điểm của một năm đang ngắn lại. Tanny vẫn liếc chàng trai ngoài cửa hiệu, hình như anh ta định làm một điều gì đó và đang suy nghĩ, cô đã thấy khuôn mặt này ở đâu đó, cái mũi cao và đôi mắt hơi trĩu xuống… Tanny đi vào máy tính, chỉnh sang Fort Minor, mỗi khi thấy mình quá bận rộn, cô thường bật nhạc của Fort, tự nhủ còn có những người bận rộn hơn. Khi quay ra thì chàng trai đã đi mất.
Hôm nay quả là một ngày nhảm nhí, cô nhận được thông báo giảm lương tháng sau cho tất cả nhân viên part-time của cửa hàng. Thế mới thấy, trong mọi loại công việc, kể cả bạn chú tâm hay chăm chỉ, mọi thứ không hẳn sẽ tốt. Tanny rời khỏi cửa hàng khi hết ca, cắm tai nghe lên và lôi trong túi ra một hộp dâu, vừa đi vừa nhấm nháp. Cô vẫn nghĩ chàng trai nào tặng dâu tây cho cô trong buổi gặp đầu tiên thì nhất định sẽ dành được trái tim cô.
Một triết lí cũ
Khi Gent về đến nhà, đầu óc cậu vẫn còn tràn đầy hứng khởi sau trận ác chiến KTV với lũ bạn, quả là sự xả hơi thích đáng sau kỳ học âm ỉ. Cậu đẩy cửa vào, và thấy Duy ngồi ở phòng khách, vẻ mặt đăm chiêu và u sầu như thể đang tìm sự bình yên trong cái chậu cá vàng trước mặt, hoặc là đang ăn năn về việc tuần trước không nhớ thay nước, khiến cho em cá gầy xọp đi đến vài chục miligam! Gent vứt cái túi, ngồi dựa xuống ghế, nhìn Duy: “Hey guy, mình sẽ vỗ béo con cá mà!” Ngước lên sau câu đùa của đứa bạn, vè mặt Duy như bị táo rơi vào đầu mà chưa phát minh ra được gì. Gent nhìn hộp dâu trên bàn: “Bạn mua đấy ạ?” “Ăn đi”- Duy hờ hững. Gent lắc đầu, ướt át: “Không, dâu chỉ dành cho những người sống và chờ đợi một điều gì đó kỳ quặc cho tương lai, lấp đầy cảm giác hài lòng và thoả mãn với bản thân, ít ra là tự tin...” Câu nói xét đoán vô nghĩa của Gent khiến Duy mỉm cười, nó ngả ra sau ghế: “Này Gent, có khi nào bạn không làm được một thứ vì bạn nghĩ quá nhiều vì nó không?” Gent trả lời: “Có đấy, và thường là như thế, khi người ta nghĩ nhiều về một thứ, thường thì người ta không bao giờ làm được…”– nó ngừng lại một tí, rồi xoa xoa cằm. –“Nhưng tốt nhất bạn đừng như thế, có câu “một chàng trai nghĩ nhiều quá thì sẽ trở thành gay!”
Duy phá lên cười: “Thế còn nghĩ về một cô gái?” Gent nhún vai: “Thì chấm dứt tình trạng nghĩ và nói cho nàng rằng bạn đang nghĩ nhiều về nàng!” Duy gật gù, trầm ngâm: “Mà bạn không hỏi tớ là có chuyện gì hả?” Gent mỉm cười: “À không, nếu hỏi thế, tức là tớ đang nghĩ quá nhiều!”
Hành động ẩm ương
Chẳng mấy khi Duy đi trên những phố Trung Quốc, cậu không thích thứ ngôn ngữ này mặc dù nó nói được một chút tiếng Quảng Đông. Cậu đang lang thang một cách nhàn nhã, trên phố dọc những lồng đèn đỏ rực, ít ra ở đây có màu đỏ, cậu tự nhủ như thế. Duy đã tự thưởng thức hết hộp dâu một mình và không có cảm giác muốn mua hộp khác. Hôm nay là giáng sinh, cậu sẽ tìm một thứ gì đấy khác để tặng Tanny, vì hộp dâu coi như thất bại. Chỉ chút sau cậu tìm được một quyển sách dạy về cách làm sao để ngủ rất ít nhưng vẫn đủ sức khỏe. “Thật thú vị vì như thế sẽ dôi thêm ra thời gian dành cho các việc khác
Trời không mưa đủ to để người ta phải trú nhưng lích rích và làm ướt đầu, Duy tạt vào một cửa hiệu nhỏ ở lề đường bên trái, nơi những cơn gió mạnh đang thổi tung cả bạt và làm cho những chiếc chuông gió treo ở quầy kêu leng keng. Cậu hỏi mua một con búp bê gỗ có vẽ hình một cô gái không cười nhưng nét mặt rất tươi, nghĩ sẽ gửi về cho đứa em ở nhà, con bé vẫn ở tuổi thích thú và hài lòng với những thứ ít thực tế. Duy trả tiền rồi cầm mấy xu lẻ bỏ vào hộp của một người đàn ông mù đang chơi đàn ở bên đường, Duy vốn không ưa những người xin tiền vì cậu nghĩ nghèo thì cũng từ không cố gắng mà ra, nhưng nó thương người làm nghệ thuật, bất kể theo cách nào. Duy đặt xu vào hộp không gây ra tiếng động rồi bước đi. Không hiểu sao, khi đã rời khỏi khu chợ mà không mua thêm gì, cậu vẫn cảm thấy có điều gì không ổn, dường như là lãng quên một thứ gì đó. Nhớ lại câu nói của Gent, Duy tự nhủ không nghĩ quá nhiều, chỉ việc cầm cái quyển sách đến thẳng chỗ Tanny làm và tặng cô, nói rằng hình ảnh cô đang dần lấp đầy suy nghĩ của cậu.
Bản nhạc
Tanny khoác cái áo màu lam lên vì trời có vẻ gió hơn. Hôm nay cô quyết định nghỉ việc tại Seventyseventh street, cũng đã đến lúc rời bỏ trạng thái yên ổn thường có và bắt đầu làm một cái gì khác, công việc ở shop trở nên tệ hại khi cảm giác bị vắt kiệt sức lực ngày càng tràn ngập và lương thì chẳng bao nhiêu. “Mình mà ốm một cái thì tiền thuốc quá cả hai tuần lương”, cô nhủ thầm. Tốt hơn hết là dừng nó lại và tìm cái gì đó cho mình, hơi ấm trong mùa đông lạnh lẽo này chẳng hạn. Cô đã miệt mài làm việc và học quá lâu để quên mất cần yêu thương và được yêu thương…Rẽ vào khu Trung Quốc, Tanny tản bộ tìm một thứ gì đó mà bản thân cũng không biết là thứ gì. Giáng sinh chỉ còn tính bằng giờ và có vẻ như không khí mua bán ở đây ngày càng náo nhiệt, dù Tanny cảm thấy xa lạ hoàn toàn với dòng người đi như cướp thời gian. Chợt giữa sự ồn ã của khu chợ, cô nghe thấy tiếng đàn. Quanh quẩn nhìn, Tanny hướng mắt về phía một người đàn ông mù đang dạo đi dạo lại một đoạn beat trong Where’d you go. “Dẫu sao, đây cũng là bản nhạc ưa thích của mình”, cô nghĩ, vừa móc xu vừa tiến tới phía người nghệ sĩ. Khi chuẩn bị bỏ tiền vào hộp, cô chợt thấy dưới chân mình là một cái ví màu xanh lam, ai đó đã đánh rơi, giữa dòng người vẫn trôi đi nườm nượp, cái ví nằm lại mà không ai hay thấy, như là chờ đợi cô nhặt lên.
Giáng sinh
Thảm hại! Không còn gì làm Duy cảm thấy có thể bực bội và chán ngán hơn, khi ra đến tàu điện ngầm cậu mới phát hiện ra mình đã đánh rơi ví, mà nó không định hình được là đã đánh rơi ở đâu. Duy có thói quen để ví ở túi đeo cạnh sườn, vì thế cậu đoán là khi cúi xuống để bỏ xu vào hộp, cái ví đã rơi ra mà nó không hề hay biết. Vòng lại tìm nhưng không thấy, vừa rủa thầm đứa nào đã vớ bở, vừa tự an ủi mình là luôn bỏ hết giấy tờ ở nhà. Và ít nhất chỉ cần tặng được quyển sách cho Tanny, còn cậu không kỳ vọng sẽ mời cô đi chơi đêm Noel, nhỡ cô có bạn trai thì sao, và cậu thì cũng chẳng còn đồng nào. Cậu đến shop nơi Tanny part-time và nhận được cái nhìn xỉa xói của bà chủ cùng với lời thông báo rằng Tanny đã nghỉ việc. Duy thất thểu về nhà, Gent đang ngồi chat với bạn gái. Nhìn thấy Duy, cậu bạn hét lên: “Đây rồi!! Bạn đã về, khi nãy có một cô nàng đến đây và đưa tớ cái này…” – Gent chìa ra cái thứ khỉ gió mà ai làm rơi nó cũng phải hết hồn - “Nàng bảo nhặt được và mang trả theo địa chỉ trong ví, và gửi cậu cái này…” Gent rút thêm ra một tờ giấy nhỏ màu đỏ. Duy cầm tờ giấy, nét chữ thẳng và mảnh: “Tôi không biết bạn là ai, vì trong ví không có ảnh, và tôi cũng không quan tâm bạn là ai… Chỉ là nếu bạn không bận rộn vào thời điểm này, thì hãy cảm ơn tôi bằng một tách trà. Chờ bạn ở quán Vencos, dù sao, tôi cũng rảnh rỗi…”
Duy mỉm cười, nếu việc nó làm quen với Tanny đã thất bại tràn trề đến thế này, thì đến cảm ơn một cô gái tốt bụng như thế này cũng không phải là quá tệ! Ngoài phố, không khí của màu đỏ tràn ngập khắp nơi, giáng sinh dường như đưa người ta đến gần nhau hơn. Chút ẩm ướt của mùa đông đang lắng dần xuống dòng người vẫn bước đi nhịp nhàng. Duy thầm nghĩ có lẽ sẽ mua một hộp dâu tây thật chín ở cửa hiệu gần nhà trước khi chạy ra Vencos…
Đôi khi cuộc sống luôn thử thách người ta bằng trò chơi đuổi bắt mà đích của nó là yêu thương…
Ngôi sao trên bầu trời Brisbane
Dadicated to Nick Vujic
“Bài ca đó theo cơn gió qua, rồi tìm đến trong đêm làm cơn mơ. Cơn mơ thì thầm nhiều ước muốn...”[1]
[1] Trích bài hát Ngày hôm qua của nhóm The Wall.
Tiếng chuông báo thức từ chiếc đồng hồ nhỏ màu xanh trên bàn khiến tôi bừng tỉnh cơn ác mộng kinh dị. Tôi thở mạnh, bắt nhịp lại với không khí thực tại. Cô bạn cùng phòng kéo chăn trùm lên mặt, nói vọng ra:
- Sớm thế Nhung?
- Ừ, hôm nay tớ có chút việc.
Tôi với tay tắt báo thức. Ngày thứ ba thức muộn để chuẩn bị cho buổi thuyết trình quan trọng cuối tuần khiến toàn bộ sức lực như bị vắt kiệt. Ký túc xá đang yên tĩnh, chỉ một chút nữa thôi sẽ bị đánh thức bởi đám sinh viên nam tại block bên cạnh. Tôi có cảm giác họ đá bóng hoặc chơi báng rổ suốt hai mươi tư tiếng một ngày, bởi tôi luôn đi ngủ trong tiếng dội bóng phía ngoài sân, và đa phần thức dậy cũng với âm thanh báo thức đó. Vừa đánh răng một cách nhẩn nha vừa nhìn gương mặt hốc hác của mình trong gương hồi lâu, tôi nhận ra đã quá lâu mình không xuống khu downtown, bài vở triền miên cùng những dự án nhóm khiến tôi ở lỳ trong kỳ túc xá cả tháng. Đó cũng là lý do tôi dậy sớm hôm nay.
Khi đang ngồi trên chuyến xe buýt vào trung tâm, tôi tự nghĩ về thảm cảnh của mình. Thú thật, sau khi học xong năm thứ nhất, tôi đã đánh mất hoàn toàn cảm hứng với chuyên ngành Vật lý mình đang theo học. Đứa con gái không bạn trai là tôi sống mờ nhạt và ảm đạm cả ngày với cô bạn cùng phòng cũng tự kỷ không kém. Thú vui với Facebook, Youtube hay máy tính nói chung, dần trở thành nỗi ám ảnh về sự cô đơn. Nhiều lúc tôi thầm hỏi tại sao mình không ở nhà và tận hưởng sự chăm sóc của bố mẹ mà lại ở đây chật vật sống với suất học bổng nhỏ nhoi, học như trâu nửa số thời gian trong tuần và căng mình ra làm thêm quá nửa số thời gian còn lại. Đã hơn một lần tôi nghhuyện chấm dứt mớ hỗn độn này và trở về, nhưng có điều gì đó vô hình ngăn tôi lại.
Xe buýt dừng lại ở Central Bussiness District – bờ biển phía Đông luôn nhộn nhịp với hệ thống cảng hoạt động không ngừng nghỉ. Vẫn còn sớm nên không khí trong lành và mát mẻ. Những tòa nhà lớn soi bóng xuống dòng nước êm ả, làm dịu đi bầu không khí vốn nhộn nhịp và tất bật của khu trung tâm. Tôi không hiểu rõ nỗi buồn mình đang trải qua là gì. Nó không có màu sắc hay mùi vị, nó chẳng có hình dạng hay trạng thái, tôi chỉ mơ hồ cảm thấy mất phương hướng. Chỉ vì tôi đến tuổi phải cảm nhận điều đó, hay vì tôi đã thật sự lạc lối ở một phương trời xa lạ? Vì tôi đang cảm thấy thất bại trong lựa chọn của mình, hay vì cuộc sống chẳng có mục tiêu nào khiến tôi có thể nỗ lực bám đuổi? Tôi ghét từ “nhàm chán” vì quá nhiều người trẻ nhắc tới nó, nhưng dường như chính mình đang cảm thấy “nhàm chán”, gần như là vô cớ.
Thực ra, đến lúc ngồi uống trà gừng ở Botanic Garden sau đó, tôi mới ngẩn ngơ nhận ra rằng tất cả mọi sự vụ này có thể bắt đầu từ khi tôi chính thức ký vào hiệp ước trở thành một cô gái tự do. Mặc dù lý do cậu ta lừa dối tôi không thể chấp nhận được, tôi vẫn cảm thấy hụt hẫng khi một sáng ngủ dậy và không còn ai quan tâm đến mình – tất nhiên gia đình thì ở quá xa. Tôi không còn cảm thấy chút tình cảm nào với con người đó, nhưng đó lại là một phạm trù ở rất gần trạng thái lạc lõng trước phần còn lại của xã hội đang hạnh phúc dạt dào – hoặc là tôi cảm thấy thế.
Bước những nhịp không mục đích, tôi tình cờ hướng về phía Queen Street Mall – phố đi bộ đang ngập những con người qua lại như những robot được lập trình. Những tán cây bên đường im lặng như đang nhìn tôi lạ lẫm, khiến tôi càng muốn nổ tung. Tôi ngồi xuống một vỉa hè lát đá, mệt mỏi. Từ bên phải tôi, một tiếng ghi-ta thùng vang lên nhè nhẹ, có lẽ từ một nghệ sĩ đường phố. Bản Laying on the prayer của Bon Jovi. Tôi xoay trong tay cốc trà gừng vẫn ấm, lắng nghe. Những giai điệu êm dịu và da diết khiến tim tôi đập mạnh, bản nhạc như một cánh tay đặt lên vai tôi và nói: “Nào, hãy mạnh mẽ lên!”. Tôi ngạc nhiên khi mình có thể nghe bản nhạc một cách rành rọt, giữa phố ồn ã, có lẽ vì tâm hồn tôi đang thật sự muốn lắng nghe nó. Tôi quay lại nhìn về phía người nghệ sĩ khi âm thanh kết thúc. Một thoáng thảng thốt, anh cũng đang nhìn tôi – như đã nhìn tôi trong suốt những nốt nhạc tuyệt vời đó. Chàng trai mặc một chiếc áo nỉ màu xám với hoa văn gothic. Tôi thảng thốt nhận ra anh không có chân. Giật mình nhận thấy mình vừa có một ánh mắt bất nhã, tôi cúi mặt.
- Em hãy đến đây, nếu em muốn. – Một giọng nói bằng tiếng Anh nhẹ nhàng từ phía anh.
Tôi bối rối bước lại gần người nghệ sĩ.
- Em có thể lại gần thêm chút nữa, anh không cắn em đâu! – Anh mỉm cười.
Tôi cười trong ngượng nghịu, bước lại gần hơn. Ánh mắt tôi cố tìm một hộp xu nhỏ để đặt tiền vào trở nên vô vọng. Xung quanh anh không có thứ gì như thế, trên chiếc thảm chỉ có một bức tranh đang vẽ dở, những chiếc bút chì to nhỏ, và một hộp bánh quy. Như nhận ra tôi đang tìm kiếm gì, anh cười:
- Anh không phải một người hát rong.
- Em xin lỗi! – Tôi không biết tại sao mình lại nói thế.
- Không có gì!
Anh nói rồi lại đặt tay lên chiếc ghi-ta thùng màu đen, và chơi. Nếu tôi không nhầm thì đó là bản God của John Frusciante. Vẫn thứ cảm xúc mạnh mẽ đó trên từng nốt nhạc. Tôi chăm chú nhìn anh, không nhận ra từ khi nào mắt mình đã ngân ngấn nước. Dường như tôi đã cần thứ đồng hồ báo thức này từ rất lâu trước, chứ không phải loại màu xanh mà tôi đang có. Chúng tôi – hai người xa lạ đang ngồi trước phố đông, cùng đắm mình trong một khoảng thời gian ngưng đọng. Khung cảnh thật kỳ diệu như trong một bộ phim dùng hiệu ứng pop-art.
- Anh chơi đàn hay quá! – Tôi thành thật nói, khi bản nhạc kết thúc.
- Cảm ơn em. – Anh mỉm cười và xoay xoay tay – Anh là Nick.
- Em là Nhung. – Tôi hơi đỏ mặt khi bắt tay anh.
- Em nói tiếng Anh tốt lắm, em là du học sinh?
- Vâng, em mới sang đây được một năm.
- Thú vị chứ?
- Em cũng không biết nữa. – Tôi không biết diễn tả thứ mình cảm thấy như thế nào.
- Có vẻ không, anh đã thấy em rất suy tư.
Tim tôi đập rất mạnh, những từ ngữ anh vừa nói tác động lớn đến tôi. Chưa có ai nói với tôi điều đó, ngay cả khi tôi còn ở nhà, có lẽ đó là lý do tôi cảm thấy mình cô đơn. Và hôm nay, một người không quen biết đã cho tôi thấy tôi vẫn tồn tại, và được quan tâm.
- Em đang mất phương hướng. – Tôi tìm ra từ để nói về suy nghĩ của mình.
- Cuộc sống là như vậy. – Nick mỉm cười. – Nhung, có bao giờ em nghĩ mình sẽ không có chân chưa?
- Em chưa...
- Hãy nghĩ về điều đó.
- Anh... bị tai nạn ư? – Tôi hỏi, ngập ngừng.
- Anh đã sinh ra như thế này.
- Điều đó... có khó khăn không? – Tôi có thể cảm thấy máu mình đang chảy chậm lại trong huyết quản.
- Đã từng rất khó khăn. Khi còn nhỏ, anh ngã và không có ai ở bên cạnh, anh không thể tự đứng lên. Anh đã từng cố tự tử lúc mười tuổi, khi cảm thấy thất vọng và chẳng còn lý do nào để tiếp tục sống cả. Anh bò về phía biển, và chìm xuống...
Hơi thở tôi nghẹn lại, khóe mắt cay xè dù tôi đã cố kìm chế.
- Nhưng biển không nhấn chìm anh, mà nhẹ nhàng đẩy anh về bờ. - Nick mỉm cười. – Đó cũng là lúc mình đã sai. Cuộc đời có một kế hoạch khác cho anh. Rằng anh phải sống và mang lại hy vọng cho người khác, bằng câu chuyện của mình. – Nick dừng lại một chút, rồi nói. – Điều đáng sợ nhất có lẽ là khi chúng ta đánh mất niềm tin vào chính mình. Nếu ai đó cho rằng họ đang có một cuộc sống thật tệ, thì có lẽ mọi thứ thực ra không tệ đến mức đó, chỉ là họ chưa đủ cố gắng mà thôi. Những lần sau đó ngã, anh đã cố gắng, cố gắng và cố gắng. Anh tự hỏi nếu một người gục ngã, họ có thực sự cố gắng để đứng dậy đến thế? Hay họ sẽ oán trách cuộc đời?
Tôi đã thực sự khóc, không còn cố che dấu điều đó nữa. Tôi khóc như đứa trẻ con đánh rơi chiếc kẹo trên tay, đầy ngỡ ngàng. Nhìn lại chính mình, tôi nhận ra mình ngu ngốc và tầm thường tới mức nào, khi thất vọng và chán nản vì những điều ngớ ngẩn, những điều mà chẳng thể so sánh so với những gì Nick đã trải qua. Ở ngay cạnh tôi là một người sinh ra đã không có đôi chân – thứ tôi chưa từng ba giờ nghĩ sẽ mất. Anh đang cố gắng đem lại niềm tin vào cuộc sống cho những người khác – những người may mắn hơn anh rất nhiều. Nick không nói gì, anh chỉ nhìn tôi chăm chú, những ngón tay chạm vào dậy đàn đầy rung động. Nắng tràn ngập trên con phố, tràn về phía tôi ngọt ngào. Như vừa trải qua một cảm thức mạnh mẽ, tôi mỉm cười:
- Cảm ơn anh.
- Anh vẫn tiếp tục ở đây vì những câu cảm ơn thế này. Đó là khi anh cảm thấy mình có ích. Có lẽ đó là nhiệm vụ của anh trong cuộc đời này. Chúng ta không thể chọn được cách mình sinh ra, nhưng chúng ta có thể chọn cách mình sống.
- Em đã thật ngu ngốc, thật phí hoài thời gian và chính mình, cho tới hôm nay...
- Em không để phí điều gì hết, em chỉ chợt dừng lại. Ai cũng có lúc bỗng nhiên dừng lại. Khi những ngón tay của anh bật máu sau những tuần tập đàn đầu tiên, anh đã muốn bỏ cuộc. Khi không thể vẽ nổi được một bức tranh tử tế sau những hai năm học vẽ, anh lại muốn dừng lại. Khi tới trường và nhận được ánh mắt vừa thương hại vừa xa lánh của mọi người, anh cũng đã nghĩ mình sẽ không thể tiếp tục. Những rồi anh đã làm được tất cả những điều đó, và vẫn sẽ tiếp tục làm. Em có một trái tim nhạy cảm và đáng yêu, anh thấy điều đó khi em lắng nghe bản nhạc. Em đang mất phương hướng, nhưng em sẽ đi tiếp. Nghị lực hơn và mạnh mẽ hơn.
Lần này cánh tay của Nick thực sự đặt lên vai tôi. Cử chỉ động viên giản đơn và dịu dàng ấy đi vào tâm trí tôi mãi mãi. Người tôi run lên thật sự. Ngay giây phút ấy, tôi tự nhủ với lòng mình, rằng cuộc sống của mình đã thay đổi. Bầu trời Brisbane trong vắt như muốn nói với tôi rằng, Thượng đế đã buông xuống một vì sao vào ngày Nick sinh ra. Tôi sẽ luôn biết ơn ngôi sao ấy, bởi nó đã tỏa sáng trong cuộc đời tôi, dù chỉ một lần.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.