Chương 33: Closer
Life
02/12/2020
- Tom ngâm hay quá, còn cái thằng này ngâm như cái thứ gì đâu trên trời trên núi áh. – Tôi kéo áo Tom rồi liếc qua thằng Tú.
- Vậy để Tú ngâm lại bài khác nha! - Quỷ uke ác phụ kia hớn hở.
- Thôi thôi, tra tấn người khác hả? – Tôi xua tay.
- Im đi… tui ngâm cho Tom nghe chứ đâu có ngâm cho cưng đâu? – Tú nói.
- Nè, tui thay mặt Tom yêu cầu bạn im miệng, bạn ngâm đơ quá!
- Rồi sao? Ko nghe bịt tai đi.
- Không thích, thích chửi đó.
- Giờ sao? Muốn gì?
- Đánh nhau không?
- Ngon nào vô
- Mày thử đụng vào tao coi, đụng vào rồi thì đừng hỏi tại sao đýt mày cắm vào cổ, mặt mày bổ làm đôi, răng môi mày lẫn lộn nhé!
Tôi với nó cầm đũa, cầm nĩa choẹt choẹt nhau như đấu kiếm, nó lợi dụng dùng tăm xỉa răng làm phi tiêu phóng vô người tôi, đang cãi nhau đánh nhau chí chóe bằng muỗng, nĩa, đũa, thì…
- STOPPPPPP!!!!
Tôi với nó quay qua nhìn sững sờ, Tom mặt rất là nhăn. Hình như ảnh đang bực mình chuyện tôi với thằng kia đánh nhau trước mặt ảnh. Ảnh gằng giọng rồi nói.
- Hai người không ai biết tôn trọng người khác hả?
- Ơ… thằng kia, lỗi tại mày – Quỷ kia đổ tội cho tôi.
- Nhảm, ai gây sự trước – Tôi cũng phân bua
- Thôi đi!!! – Tom hất tay.
Hai đứa im lặng nhìn ảnh, nhìn ảnh lúc này đáng sợ lắm. Tôi lén liếc qua nhìn thằng Tú, nó cũng liếc lại nhìn tôi. Hai đứa liếc nhau rất đồng cảm. Sao giống nhạc phẩm “Kiếp chồng chung” quá. Ủa, mà Tom đâu có thích nó.
- Hai người làm gì mà cãi nhau đánh nhau trước mặt người khác như vậy hả? Bực chuyện gì thì nói chuyện góp ý với nhau. Hai người hoạch họe nhau giống như tôi không có tồn tại vậy!
Hai đứa cái mặt đơ như hai cây cơ, tôi với nó định mở miệng ra phân bua thì Tom đã lên tiếng.
- Tú, thật ra tôi không phải tôi là người ích kỷ gì, nhưng tôi muốn có không gian riêng với người yêu của tôi. Tôi muốn nói ra nhưng sợ mất lòng… Còn Phương, anh đã nói với em rồi, em phải tin tưởng anh, em hành động như vậy khó coi lắm, em không coi anh ra gì hết.
Tôi với thằng Tú cái mặt đực ra như hai bình mực, đoạn thằng Tú nó cũng ngại nên nó xin phép lui cung, còn mình tôi với ảnh, mà cũng không biết nói gì. Lúc này trên sân khấu đã lên đèn, hai đứa ngồi vừa ăn vừa nghe ca sĩ hát. Mà Tom giận là khủng khiếp lắm, im im không nói gì, tôi sợ nhất cái im lặng của những con cừu. Phải nói là một sự im lặng đáng sợ.
- Ê Thomas! – Tôi lắc lắc vai ảnh, ảnh đang khoanh tay coi ca sĩ hát.
Chỗ nhà hàng này giống như phòng trà áh, ăn xong là ngồi coi ca sĩ hát accoustic trên sân khấu luôn.
- Gì? - Ảnh quay qua hỏi tôi mà cái mặt ảnh nhăn như khỉ ăn ớt á.
- Giận hả?
- Không!
Miệng nói không, mà cái thái độ trả lời là biết giận rồi. Phải làm gì để ảnh hết giận đây, hic, biết bao nhiêu chiêu đã xài hết rồi, giờ đói meo, không có bí kíp để làm ảnh hết giận. Chợt tôi nhớ ra, đúng rồi có một cách…
Tôi chạy lại chỗ bồi bàn, xin tờ giấy trắng, viết vô đó yêu cầu nhạc, mà muốn yêu cầu nhạc phải nhét tiền vô tờ giấy nữa 100.000 VND. Hic, tôi không có tiền, tôi đành liều mạng tới “xin” tiền Tom vậy. Ảnh rút ví đưa cho tôi tiền, trông tôi lúc này thảm hại vô cùng. Tôi vừa làm một chuyện mà rất …vớ vẩn, đó là xin tiền bạn trai mình. Hic. Sau đó tôi viết yêu cầu vô tờ giấy rồi ung dung về ngồi cạnh Tom. Ảnh cũng đang giận nên không bận tâm hỏi lí do tại sao tôi xin tiền của ảnh. Như vậy càng tốt, càng bất ngờ!
Sau một số bài hát buồn ngủ thì cuối cùng cũng tới bài của tôi yêu cầu. Nữ ca sĩ nghiệp dư không biết tên cầm tờ giấy tôi lên và đọc trên sân khấu:
- “I am really sorry for all that I have done and all that I have put you through. You don"t deserve any of what I said and did. Please forgive me this one time.” – From a boy named Phuong.
Khi nghe nữ ca sĩ đọc tên tôi, Tom mới quay qua nhìn tôi đầy bất ngờ. Ảnh có vẻ vui lắm, ảnh cười với tôi rồi choàng tay ôm tôi. Hai đứa nghe bài hát của tôi yêu cầu, có tên là Call me maybe.
Giọng hát ca sĩ vang lên, tất nhiên là ca sĩ địa phương cover lại chớ ko có tiền mời ca sĩ original về hát đâu nghe mấy bạn.
“I threw a wish in the well,
Don"t ask me, I"ll never tell…”
Tom vừa choàng tay ôm tôi vừa lắc vai theo nhạc coi bộ nhí nhảnh lắm. Tới đoạn điệp khúc của bài hát, tôi mới thì thầm nhỏ nhỏ vô tai Tom, mà theo nhịp của nhạc nha, chứ ko phải nói chay đâu:
“Hey, I just met you. And this is crazy
I have no condom, So oral maybe…”
Tom đỏ mặt nhìn qua tôi rồi bụm miệng cười.
- Hey, you are soooo… - Tom nghiến răng.
- Gì, không muốn hả? – Tôi nháy mắt.
- Muốn muốn… - Tom gật gật đầu.
Công nhận một điều, chọc Tom cũng khá vui. Tới tối thì hai đứa trở về chuồng, đi taxi về đó. Tôi và Tom về nhà tôi thì cũng đã khuya rồi, tôi và ảnh rón rén lên phòng tôi, đi nhẹ nhàng vì sợ nội tôi phát hiện là tôi dẫn trai về nhà để "xếp hình". Cửa phòng vừa đóng lại, thì tôi nghe giọng con Quỳnh đập cửa.
- Vậy để Tú ngâm lại bài khác nha! - Quỷ uke ác phụ kia hớn hở.
- Thôi thôi, tra tấn người khác hả? – Tôi xua tay.
- Im đi… tui ngâm cho Tom nghe chứ đâu có ngâm cho cưng đâu? – Tú nói.
- Nè, tui thay mặt Tom yêu cầu bạn im miệng, bạn ngâm đơ quá!
- Rồi sao? Ko nghe bịt tai đi.
- Không thích, thích chửi đó.
- Giờ sao? Muốn gì?
- Đánh nhau không?
- Ngon nào vô
- Mày thử đụng vào tao coi, đụng vào rồi thì đừng hỏi tại sao đýt mày cắm vào cổ, mặt mày bổ làm đôi, răng môi mày lẫn lộn nhé!
Tôi với nó cầm đũa, cầm nĩa choẹt choẹt nhau như đấu kiếm, nó lợi dụng dùng tăm xỉa răng làm phi tiêu phóng vô người tôi, đang cãi nhau đánh nhau chí chóe bằng muỗng, nĩa, đũa, thì…
- STOPPPPPP!!!!
Tôi với nó quay qua nhìn sững sờ, Tom mặt rất là nhăn. Hình như ảnh đang bực mình chuyện tôi với thằng kia đánh nhau trước mặt ảnh. Ảnh gằng giọng rồi nói.
- Hai người không ai biết tôn trọng người khác hả?
- Ơ… thằng kia, lỗi tại mày – Quỷ kia đổ tội cho tôi.
- Nhảm, ai gây sự trước – Tôi cũng phân bua
- Thôi đi!!! – Tom hất tay.
Hai đứa im lặng nhìn ảnh, nhìn ảnh lúc này đáng sợ lắm. Tôi lén liếc qua nhìn thằng Tú, nó cũng liếc lại nhìn tôi. Hai đứa liếc nhau rất đồng cảm. Sao giống nhạc phẩm “Kiếp chồng chung” quá. Ủa, mà Tom đâu có thích nó.
- Hai người làm gì mà cãi nhau đánh nhau trước mặt người khác như vậy hả? Bực chuyện gì thì nói chuyện góp ý với nhau. Hai người hoạch họe nhau giống như tôi không có tồn tại vậy!
Hai đứa cái mặt đơ như hai cây cơ, tôi với nó định mở miệng ra phân bua thì Tom đã lên tiếng.
- Tú, thật ra tôi không phải tôi là người ích kỷ gì, nhưng tôi muốn có không gian riêng với người yêu của tôi. Tôi muốn nói ra nhưng sợ mất lòng… Còn Phương, anh đã nói với em rồi, em phải tin tưởng anh, em hành động như vậy khó coi lắm, em không coi anh ra gì hết.
Tôi với thằng Tú cái mặt đực ra như hai bình mực, đoạn thằng Tú nó cũng ngại nên nó xin phép lui cung, còn mình tôi với ảnh, mà cũng không biết nói gì. Lúc này trên sân khấu đã lên đèn, hai đứa ngồi vừa ăn vừa nghe ca sĩ hát. Mà Tom giận là khủng khiếp lắm, im im không nói gì, tôi sợ nhất cái im lặng của những con cừu. Phải nói là một sự im lặng đáng sợ.
- Ê Thomas! – Tôi lắc lắc vai ảnh, ảnh đang khoanh tay coi ca sĩ hát.
Chỗ nhà hàng này giống như phòng trà áh, ăn xong là ngồi coi ca sĩ hát accoustic trên sân khấu luôn.
- Gì? - Ảnh quay qua hỏi tôi mà cái mặt ảnh nhăn như khỉ ăn ớt á.
- Giận hả?
- Không!
Miệng nói không, mà cái thái độ trả lời là biết giận rồi. Phải làm gì để ảnh hết giận đây, hic, biết bao nhiêu chiêu đã xài hết rồi, giờ đói meo, không có bí kíp để làm ảnh hết giận. Chợt tôi nhớ ra, đúng rồi có một cách…
Tôi chạy lại chỗ bồi bàn, xin tờ giấy trắng, viết vô đó yêu cầu nhạc, mà muốn yêu cầu nhạc phải nhét tiền vô tờ giấy nữa 100.000 VND. Hic, tôi không có tiền, tôi đành liều mạng tới “xin” tiền Tom vậy. Ảnh rút ví đưa cho tôi tiền, trông tôi lúc này thảm hại vô cùng. Tôi vừa làm một chuyện mà rất …vớ vẩn, đó là xin tiền bạn trai mình. Hic. Sau đó tôi viết yêu cầu vô tờ giấy rồi ung dung về ngồi cạnh Tom. Ảnh cũng đang giận nên không bận tâm hỏi lí do tại sao tôi xin tiền của ảnh. Như vậy càng tốt, càng bất ngờ!
Sau một số bài hát buồn ngủ thì cuối cùng cũng tới bài của tôi yêu cầu. Nữ ca sĩ nghiệp dư không biết tên cầm tờ giấy tôi lên và đọc trên sân khấu:
- “I am really sorry for all that I have done and all that I have put you through. You don"t deserve any of what I said and did. Please forgive me this one time.” – From a boy named Phuong.
Khi nghe nữ ca sĩ đọc tên tôi, Tom mới quay qua nhìn tôi đầy bất ngờ. Ảnh có vẻ vui lắm, ảnh cười với tôi rồi choàng tay ôm tôi. Hai đứa nghe bài hát của tôi yêu cầu, có tên là Call me maybe.
Giọng hát ca sĩ vang lên, tất nhiên là ca sĩ địa phương cover lại chớ ko có tiền mời ca sĩ original về hát đâu nghe mấy bạn.
“I threw a wish in the well,
Don"t ask me, I"ll never tell…”
Tom vừa choàng tay ôm tôi vừa lắc vai theo nhạc coi bộ nhí nhảnh lắm. Tới đoạn điệp khúc của bài hát, tôi mới thì thầm nhỏ nhỏ vô tai Tom, mà theo nhịp của nhạc nha, chứ ko phải nói chay đâu:
“Hey, I just met you. And this is crazy
I have no condom, So oral maybe…”
Tom đỏ mặt nhìn qua tôi rồi bụm miệng cười.
- Hey, you are soooo… - Tom nghiến răng.
- Gì, không muốn hả? – Tôi nháy mắt.
- Muốn muốn… - Tom gật gật đầu.
Công nhận một điều, chọc Tom cũng khá vui. Tới tối thì hai đứa trở về chuồng, đi taxi về đó. Tôi và Tom về nhà tôi thì cũng đã khuya rồi, tôi và ảnh rón rén lên phòng tôi, đi nhẹ nhàng vì sợ nội tôi phát hiện là tôi dẫn trai về nhà để "xếp hình". Cửa phòng vừa đóng lại, thì tôi nghe giọng con Quỳnh đập cửa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.