Chương 16: Endless night
Life
02/12/2020
Tắm biển đêm xong, leo lên bờ mặc lại quần áo cũ tôi mới nhớ ra bây giờ đã là 2 giờ sáng. Tôi và Tom hớt hơ hớt hải trở về Sailin’ Club. Tới chỗ bàn của chúng tôi lúc nãy thì thấy 3 người, không có người nào đứng vững nữa. Con Quỳnh nằm xiêu vẹo lên đùi của Eric, còn Sean thì vẫn còn chút tỉnh táo để thanh toán hóa đơn. Thiệt tình nha, con Quỳnh, mày bị hiếp là đúng rồi, đừng có đổ lỗi tao cong tao ko cứu được mày, thứ gái gì đâu hư hỏng, ngựa kinh khủng. Nói rồi, tôi với Tom dìu ba người ra xe, tôi lục ví con Quỳnh lấy chìa khóa xe rồi nhờ Tom lái xe của Quỳnh để chở cả bọn về vì thật sự là tôi không biết lái xe hơi. Nhét ba người như ba con thú vô ghế đằng sau. Tôi với Tom mới tới khách sạn rồi dìu Eric và Sean lên phòng. Sau đó Tom chở tôi và Quỳnh về nhà. Dìu Quỳnh vô phòng cho nó nghỉ, giờ có hiếp dâm nó nó cũng chẳng biết. Đúng là con gái con lứa hư thân mất nết… Tôi quay qua nói với Tom:
- Anh lái xe về khách sạn đi, mai con Quỳnh qua hotel lấy.
- Uh.
- Để em xuống mở cửa.
- Uh.
Tôi xuống mở cửa cho Tom. Ảnh nổ máy xe, rồi bất chợt ảnh kéo cửa kính xuống.
- Mai em có đi cùng với Quỳnh qua lấy xe không?
- Tất nhiên là có rồi. – Tôi đáp không chút ngập ngừng.
- Vậy mai gặp lại em nhé! - Ảnh cười rất tươi khi nghe tôi trả lời như vậy.
Tôi quay vào nhà. Đóng cửa lại rồi trượt dài xuống, trong lòng tôi cảm thấy rất vui. Nghe thấy tiếng xe đã chạy, tôi chợt cảm thấy hối tiếc... Hối tiếc một điều, mình chưa kịp cảm ơn Tom vì những điều ngọt ngào và tuyệt vời anh ấy mang lại cho cuộc sống buồn tẻ này. Đồng thời, tôi cũng sắp phải đối diện với một điều khủng khiếp mà dù tôi biết trước cũng không thể nào trốn tránh được, đó là đã cũng sẽ tới một ngày nào đó Tom phải trở về UK...
Nằm trên giường khi trời đã sắp sáng, tôi mới nhận ra một điều. Ít ra cuộc sống vẫn còn công bằng, mọi thứ sẽ đến vào một thời điểm nào đó mà mình thật sự không ngờ tới. Trước đây tôi cho rằng, cuộc sống của mình đầy khiếm khuyết, tôi mong chờ một cuộc sống hoàn hảo. Bây giờ mới nghẹn ngào nhận ra rằng, hoàn hảo chính là gánh nặng. Nếu suốt đời cứ mơ một cuộc sống đầy hoàn hảo thì tôi sẽ không có cơ hội nhận ra rằng hoàn hảo chính là thứ không có thật. Ông trời ban cho tôi một gương mặt xấu nhưng bù lại, ông cũng cho tôi những thứ khác mà đến bây giờ tôi mới nhận ra... Tôi mở điện thoại ra ngắm hình Tom, càng ngắm tôi càng cảm giác mình không xứng với Tom... tôi gắn headphone vào điện thoại rồi đi ngủ, mong tới ngày mai nhanh nhanh để được gặp Tom.
...
....
Nắng sáng tràn vô nhà, tôi dụi mắt nhìn đồng hồ. Đã 9h sáng. Tôi vươn vai tỉnh dậy, chính tôi cũng ngạc nhiên vì hôm nay tôi dậy sớm hơn mọi ngày. Con mèo lười đang nằm bên cạnh tôi ngủ say sưa. Vừa vuốt ve con mèo tôi vừa mở tivi, Channel [V] đang chiếu bài hát tôi thích.
Tôi vào toilet tắm và hát theo bản nhạc đang chiếu trên tivi, sau khi đánh răng súc miệng xong, tôi xuống nhà ăn sáng. Ngồi ăn mà tôi cứ thẩn thờ về chuyện đêm qua, thật là ảo diệu, dễ thương gì đâu, nhớ về nụ hôn của ảnh dành cho tôi làm tôi hí hửng một cách lộ liễu. Nội tôi nhìn vẻ khác lạ của tôi rồi hỏi:
- Hôm qua hai đứa đi đâu cả đêm vậy?
- Ơ… tụi con đi mua đồ mà bị hư xe nên phải gọi cứu hộ bà ơi – Tôi lại nói láo.
- Cứu hộ gì mà người toàn mùi rượu – Bà lắc đầu.
- Thì … ủa mà Quỳnh đâu bà? – Tôi đánh trống lảng.
- Hừ… hai đứa liệu hồn. Đừng để ba má tụi mày mắng vốn tao.
- Hic… tụi con xin lỗi.
- Lên kêu con Quỳnh xuống ăn sáng đi.
- Dạ - Tôi hấp tấp leo lên phòng con Quỳnh.
Con Quỳnh nằm dật dờ, mở mắt lơ mơ hỏi tôi mấy giờ. Thứ gái hư, chắc nó đứng không nổi nữa rồi. Thiệt tình. Kiểu này chắc nó không đi lấy xe được rồi. Tôi tát nó gần chục cái mà nó vẫn không tỉnh… Tôi chạy xuống nhà lấy thuốc giải rượu cho nó uống rồi nhờ nội nấu cháo cho nó ăn. Nội tôi hấp tấp chạy lên phòng chăm sóc nó. Công nhận nội thương tụi tôi ghê, chuyện gì cũng lo lắng cho tụi tôi, vậy mà hai đứa bọn tôi quậy như ngựa. Hic…
- Anh lái xe về khách sạn đi, mai con Quỳnh qua hotel lấy.
- Uh.
- Để em xuống mở cửa.
- Uh.
Tôi xuống mở cửa cho Tom. Ảnh nổ máy xe, rồi bất chợt ảnh kéo cửa kính xuống.
- Mai em có đi cùng với Quỳnh qua lấy xe không?
- Tất nhiên là có rồi. – Tôi đáp không chút ngập ngừng.
- Vậy mai gặp lại em nhé! - Ảnh cười rất tươi khi nghe tôi trả lời như vậy.
Tôi quay vào nhà. Đóng cửa lại rồi trượt dài xuống, trong lòng tôi cảm thấy rất vui. Nghe thấy tiếng xe đã chạy, tôi chợt cảm thấy hối tiếc... Hối tiếc một điều, mình chưa kịp cảm ơn Tom vì những điều ngọt ngào và tuyệt vời anh ấy mang lại cho cuộc sống buồn tẻ này. Đồng thời, tôi cũng sắp phải đối diện với một điều khủng khiếp mà dù tôi biết trước cũng không thể nào trốn tránh được, đó là đã cũng sẽ tới một ngày nào đó Tom phải trở về UK...
Nằm trên giường khi trời đã sắp sáng, tôi mới nhận ra một điều. Ít ra cuộc sống vẫn còn công bằng, mọi thứ sẽ đến vào một thời điểm nào đó mà mình thật sự không ngờ tới. Trước đây tôi cho rằng, cuộc sống của mình đầy khiếm khuyết, tôi mong chờ một cuộc sống hoàn hảo. Bây giờ mới nghẹn ngào nhận ra rằng, hoàn hảo chính là gánh nặng. Nếu suốt đời cứ mơ một cuộc sống đầy hoàn hảo thì tôi sẽ không có cơ hội nhận ra rằng hoàn hảo chính là thứ không có thật. Ông trời ban cho tôi một gương mặt xấu nhưng bù lại, ông cũng cho tôi những thứ khác mà đến bây giờ tôi mới nhận ra... Tôi mở điện thoại ra ngắm hình Tom, càng ngắm tôi càng cảm giác mình không xứng với Tom... tôi gắn headphone vào điện thoại rồi đi ngủ, mong tới ngày mai nhanh nhanh để được gặp Tom.
...
....
Nắng sáng tràn vô nhà, tôi dụi mắt nhìn đồng hồ. Đã 9h sáng. Tôi vươn vai tỉnh dậy, chính tôi cũng ngạc nhiên vì hôm nay tôi dậy sớm hơn mọi ngày. Con mèo lười đang nằm bên cạnh tôi ngủ say sưa. Vừa vuốt ve con mèo tôi vừa mở tivi, Channel [V] đang chiếu bài hát tôi thích.
Tôi vào toilet tắm và hát theo bản nhạc đang chiếu trên tivi, sau khi đánh răng súc miệng xong, tôi xuống nhà ăn sáng. Ngồi ăn mà tôi cứ thẩn thờ về chuyện đêm qua, thật là ảo diệu, dễ thương gì đâu, nhớ về nụ hôn của ảnh dành cho tôi làm tôi hí hửng một cách lộ liễu. Nội tôi nhìn vẻ khác lạ của tôi rồi hỏi:
- Hôm qua hai đứa đi đâu cả đêm vậy?
- Ơ… tụi con đi mua đồ mà bị hư xe nên phải gọi cứu hộ bà ơi – Tôi lại nói láo.
- Cứu hộ gì mà người toàn mùi rượu – Bà lắc đầu.
- Thì … ủa mà Quỳnh đâu bà? – Tôi đánh trống lảng.
- Hừ… hai đứa liệu hồn. Đừng để ba má tụi mày mắng vốn tao.
- Hic… tụi con xin lỗi.
- Lên kêu con Quỳnh xuống ăn sáng đi.
- Dạ - Tôi hấp tấp leo lên phòng con Quỳnh.
Con Quỳnh nằm dật dờ, mở mắt lơ mơ hỏi tôi mấy giờ. Thứ gái hư, chắc nó đứng không nổi nữa rồi. Thiệt tình. Kiểu này chắc nó không đi lấy xe được rồi. Tôi tát nó gần chục cái mà nó vẫn không tỉnh… Tôi chạy xuống nhà lấy thuốc giải rượu cho nó uống rồi nhờ nội nấu cháo cho nó ăn. Nội tôi hấp tấp chạy lên phòng chăm sóc nó. Công nhận nội thương tụi tôi ghê, chuyện gì cũng lo lắng cho tụi tôi, vậy mà hai đứa bọn tôi quậy như ngựa. Hic…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.