Nỗi Niềm Uke Xấu

Chương 7: Night

Life

02/12/2020

Nắng chiều buông, cả bọn bắt đầu thay đồ để chuẩn bị về lại đất liền sau một ngày trên đảo. Thiệt sự thì tôi cũng vui, lần đầu tiên đi chơi mà có người chịu làm bạn với mình. Trước khi về thì cả đám cùng đi ăn. Chơi mệt nên tôi quyết định ăn cho thả cửa. Nem công chả phượng, Sơn hào hải vị, kim chi ngọc diệp, nói chung những thứ ngon vật lạ trên đời tôi đều gọi ra hết. Táp căng bụng rồi tôi mới nhìn thấy 4 người còn lại đang nhìn tôi sững sờ. Hoàng tử của lòng tôi - Tom còn đang vụng về cầm cái đũa mà rớt lên rớt xuống, trong khi tôm cua sò hến trên bàn toàn là vỏ do tôi thải ra. Hic. Nhục quá, nếu bây giờ cho tôi hết nhục tôi chấp nhận tổn thọ 2 năm. Thật ra tôi ko tham ăn đâu nhưng không hiểu sao hôm nay hoạt động nhiều nên tôi cần hơi bị nhiều năng lượng. Ngại quá nên tôi ra ngoài hành lang ngồi ngắm biển một mình. Tất nhiên nói là ngắm biển vậy thôi chứ thật ra tôi ra để bấm điện thoại, lên mương14 coi tin tức, tiện thể vô facebook đọc feeds cho vui... Dạo này tôi thích đọc mục tâm tình giới tính. Nhất là mấy cái chuyên mục của mấy bà cô, bà vợ bị chồng bỏ á, rồi vụ ngoại tình nữa. Đọc thấy hài. Đang say sưa đọc thì tự nhiên con Quỳnh nó kéo áo tôi quát:

- Đi đâu nãy giờ, làm tìm phát mệt. Nhanh đi trễ tàu bây giờ.

- Ơ...

Từ đảo vinpearl mà muốn về đất liền thì có hai con đường duy nhất là đường tàu và đường cáp treo. Đường cáp treo thì phải xếp hàng dài tít tắp mới về được. Còn đường tàu thì thời điểm này là chuyến cuối cùng rồi. Tụi tôi phải nhanh chân mới kịp. 5 Người chạy như ma đuổi, tôi – ăn nhiều quá – chạy – thở - mệt... vừa chạy vừa thở... con Quỳnh nhìn tôi ngao ngán. Chắc lần này nó bực mình tôi thật sự rồi. Mà đúng như trong các bộ phim tình cảm tôi hay coi, Tom cũng hành động y chang vậy, ảnh chạy tới chỗ tôi rồi xốc tôi lên cõng tôi chạy như ngựa. Vừa mệt nhưng lợi dụng ôm ảnh với ngửi mùi tóc ảnh ta nói nó sướng gì đâu. Mùi gì đây ta? Very Sexy For Him hả, hay là Dior Hemme nhỉ... ngất ngây con gà tây...

Và hậu quả của việc đèo bồng thêm tôi làm ảnh không chen kịp lên tàu, trở về với thực tế. Tôi thấy con Quỳnh và 2 anh kia đang chen chúc ở trên tàu. Còn tôi và Tom thì vẫn đang ở bến...

Ơ... cái... đệch...!

Tom mới đỡ tôi xuống, rồi nhìn tôi “đắm đuối”. Tôi – gánh nặng của đội, Tôi – hại người, Tôi – nguyên nhân làm cho ảnh bị kẹt lại đảo.

- Phương, còn cách nào về đất liền nữa ko? - Ảnh vừa thở vừa hỏi tôi, mặt mũi mồ hôi mồ kê đầm đìa vì mới vác một con cá sấu như tôi chạy quãng đường dài.

- Đi cáp treo thôi anh. – Tôi bình tĩnh.

- Ok, mà chắc lần này e đi bộ đi, anh kiệt sức rồi. – Anh phũ phàng.

- Ờ.

“I i i í i i í í anything could happennn anything i i i í” – Nhạc chuông điện thoại của tôi.

- Halo? Gì vậy Quỳnh... Uh... Về trước đi... Tụi tao về sau... uh uh... bye! Kêu với bà ngoại là hôm nay tao đi chơi với bạn mai mới về nha.

Con Quỳnh gọi chửi tôi nên tôi uh uh đại, nó chửi tôi lúc nào cũng chậm chạp lề mề. Thôi kệ, rồi sao, làm gì được nhau. Tôi với Tom quyết định đi lên chỗ cáp treo để xếp hàng. Ảnh im lặng, không có thoải mái như ban ngày.



- Tom, i’m sorry. Still angry with me? (Tom. Em xin lỗi. Vẫn còn giận em hả?)

- No...

- ...

- ...

- Say something... (Nói gì đi anh...)

- I don’t know what to say… (Anh không biết nói gì)

Hic, trải qua nhiều chuyện điên khùng của tôi mà ảnh không giận, chỉ vì lỡ làm ảnh trễ tàu bị kẹt trên tàu mà ảnh giận. Mà có phải lỗi tôi đâu, ảnh tự nguyện cõng tôi mà. Đúng là thứ gì vô duyên kinh, mà thật ra tôi cũng lo lắng ghê, sợ ảnh giận, nghỉ chơi với tôi khi tôi chưa kịp sử dụng cái nhíp. Huhu…

Chỗ xếp hàng lên cáp treo khá đông, đây là những người còn bị kẹt lên đảo, dài tít tắp, tôi thầm nghĩ chắc phải sáng mai mình mới về được nhà quá. Thậm chí chỗ đứng xếp hàng còn không có. Tự nhiên ảnh nói với tôi:

- Phuong, maybe we should rent a room? (Phương, có lẽ tụi mình phải thuê phòng thôi)

- Ở lại đây đêm nay hả? – Tôi tròn mắt.

- Chứ không lẽ đứng đây đợi tới sáng mai - Ảnh nhún vai.

- Ok!

Vậy là tụi tôi lại chuyển địa điểm đi đặt phòng ở khách sạn Vinpearl ở trên đảo này luôn. Sau khi làm thủ tục xong, tôi với ảnh nằm trên giường, mà là giường đơn nha, hai giường xa nhau. Ảnh nằm coi tivi rồi ngồi cười, coi Mr.Bean trên kênh Disney đó. Còn tôi ngồi lướt điện thoại, vô web đọc tin tức. Lâu lâu tôi liếc qua nhìn ảnh, mà ảnh ko để ý tới sự hiện diện của tôi. Hic. Buồn vì không được đẹp, nếu mà đẹp đẹp chút là giờ quyến rũ được ảnh rồi. Huhu.



- Hey Phương, xuống dưới kia đi dạo không? - Ảnh giật cái mền tôi đang đắp.

- Ok, đợi em rửa mặt lại cái.

Nói rồi tôi hí hửng chui vào phòng tắm và rửa mặt. Á Á Á... phim ma... À không, là cái mặt tôi, đi nắng cả ngày, giờ đen nhẻm, từ ngữ việt nam bây giờ ko có từ nào có thể diễn tả được cái sự xấu mà ông trời tặng cho tôi. Tôi bị mất tự tin rồi. Tôi nói vọng ra từ wc:

- Anh đi đi, chắc em ở nhà ngủ.

- Please, đi đi mà! – giọng ảnh năn nỉ ỉ ôi...

- Thôi lười lắm!

- Nếu em không đi anh đi một mình sợ bị kidnap (bắt cóc).

- Thôi cũng được – Tôi đồng ý đi, công nhận tôi thuộc dạng mưa nắng thất thường. Bị dụ dụ chút là tôi chịu liền, ai biểu tôi là uke xấu chi, xấu ko có quyền chảnh, chỉ có mấy đứa uke đẹp mới được quyền chảnh thôi. Nghĩ cái ngậm ngùi dễ sợ. Người ta mở mồm ra là đô la với đại gia không à, còn tôi, không được đẹp nên mở mồm ra toàn là đại hạ giá với lại hàng si đa. Bớt than thân trách phận, tôi xỏ đôi dép rồi đi cùng ảnh xuống dưới đi dạo.

Ảnh nói ảnh muốn đi dạo thủy cung, giờ mới thấy ảnh nhí nhảnh tàn bạo. Ảnh tự sướng với cá lòng tong, cá bảy màu, cá chùi hồ chùi hán gì đó ảnh cũng take ảnh. Ảnh còn nhờ người ta chụp hình dùm hình tôi với ảnh đang đứng dưới con cá đuối nữa. Mà nhìn vô người ta đâu có thấy tôi, thấy ảnh với 1 con cá sấu và 1 con cá đuối. Bởi vậy tôi ghét chụp hình là vậy đó, không ăn ảnh nên không muốn chụp hình tý nào. Vậy mà ảnh khen “So Cute” không biết khen con cá nào nữa?

Có mấy con cá lạ lạ, ảnh nhìn trố mắt giống như em bé nhìn thấy bình sữa vậy. Tôi giới thiệu vài con, ảnh gật gật cái đầu dễ thương ghê. Yêu là yêu cái gật đầu đầy chết người của ảnh á. Tôi chọc ảnh, tôi chỉ bừa vô bãi san hô

- Nè, cá này hiếm lắm nha, cá đục.

Ảnh nhìn chằm chằm vô bãi san hô. Tầm 5’ mà thấy con cá đó không động đậy, ảnh quay qua nhìn tôi rồi nhéo mày.

- Cá đục là cục đá đó cha nội. – Tôi troll ảnh.

Mà quên mất ảnh vẫn không hiểu, tại ảnh không rành tiếng Việt lắm nên không biết chơi chữ. Tôi thấy mình troll hơi nhạt nhẽo nên mới rủ ảnh chơi một thứ mà tôi thích cực kỳ: RƯỢU.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Nỗi Niềm Uke Xấu

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook