Chương 3: Cậu đừng xem...
Khoai Mọc Mầm
04/09/2023
Quả lắc đồng hồ đung đưa từng tiếng lạch cạch, ngẫu nhiên trở thành âm thanh vang dội nhất trong bầu không khí lặng như tờ. Đã hơn năm phút trôi qua, đôi vợ chồng trẻ chưa nói với nhau một câu nào.
Trong quán trà vắng vẻ, mùi thơm của trà hoa nhài thoang thoảng bên mũi như liều thuốc duy nhất giúp trấn an tâm trạng của cả hai. Cuối cùng, Trần Thanh là người không thể chịu nổi cảnh tượng im lặng như cầm tù này trước. Cô nâng cốc trà lên rồi nhấp một ngụm, khi đặt cốc xuống, tiếng thủy tinh chạm vào nhau phá tan sự ngột ngạt.
Dương Nhật Đình ngước mắt lên, vô tình chạm phải ánh mắt của Trần Thanh đang dùng hết can đảm để nhìn anh. Anh lướt từ gương mặt xinh xắn không chút phấn son rồi từ từ đi xuống dưới, dừng trên bộ váy quá đỗi mộc mạc và giản dị. Thậm chí, anh còn nhìn thấy vạt váy của cô lấm lem những vệt màu xanh đỏ với sắc độ đậm nhạt khác nhau.
Trần Thanh thấy bí bách vô cùng trước ánh nhìn dò xét của Dương Nhật Đình, cứ như thể cho dù cô có mặc cả nghìn lớp áo nhưng vẫn trần truồng trước mặt anh vậy. Cô kéo váy ngượng ngùng che đi vết bẩn anh đang nhìn, sau đó mới hỏi một câu đi thẳng vào vấn đề: "Sao muộn thế này cậu còn qua đây?"
Dương Nhật Đình thu ánh mắt về. Anh chẳng hề lấy làm tức giận trước câu hỏi có phần ngốc nghếch bồng bột, ngược lại còn nở một nụ cười nhẹ nhàng. Người đàn ông tựa ra sau, đôi mắt trong vắt như tấm gương soi bóc trần cái vẻ quật cường làm dáng của người trước mặt: "Vợ anh không ở nhà nên anh muốn qua đây tìm chứ sao?"
Trần Thanh im bặt trong thoáng chốc.
Nếu người khác nghe được câu này hẳn là sẽ rung động lắm, nhưng điều đó hiển nhiên không xảy ra với cô. Trần Thanh tự cho rằng anh tìm tới tận đây chẳng phải vì lo lắng cô bỏ nhà quá lâu, mà lo vì bài báo lá cải nọ đã gây ảnh hưởng không tốt đến mặt mũi của cậu cả là anh. Nếu báo chí nói bọn họ là cặp vợ chồng bình hoa, vậy thì chẳng phải chỉ cần anh tìm tới chỗ cô, giả bộ quan tâm yêu thương là sẽ xử lí được tin đồn đó sao?
Tuy Trần Thanh thờ ơ trước cái danh mợ chủ, nhưng bản thân cô cũng từng là tiểu thư nhà quan, cô thừa hiểu thứ bọn họ quan trọng nhất là danh dự. Danh dự như tấm màn trắng phủ quanh tầm ảnh hưởng của bọn họ, chỉ cần một vết dơ thôi cũng khiến những uy tín dày công xây dựng đổ bể trong tích tắc. Nếu những đồng tiền giúp bọn họ ăn sung mặc sướng cả đời là kiếm được từ lòng tin của người khác, thì làm sao mà bọn họ dám để vài ba chuyện vặt vãnh làm xấu mặt?
Nhà họ Dương giàu có nhờ buôn bán, Dương Nhật Đình là doanh nhân, ắt anh sẽ biết phải làm gì tốt cho mình.
Khi vỡ lẽ ra mọi chuyện, Trần Thanh không còn tỏ vẻ ngang ngạnh nữa. Cô rũ mắt, bày ra hình ảnh ngoan ngoãn: "Đợt vừa rồi quán trà có nhiều việc cần xử lí quá, hôm nay em về nhà với cậu."
Lời giải thích cho những ngày vắng nhà mà cô đưa ra hết sức hợp tình hợp lí. Nhà họ Dương chưa từng xen vào việc kinh doanh ở quán trà, đương nhiên cũng không thể xác minh xem lời cô nói là thật hay giả.
Quả nhiên, Dương Nhật Đình không hề truy hỏi. Ngược lại, anh còn mỉm cười hết sức nho nhã, tỏ ý thấu hiểu cho những vất vả của cô: "Không sao, việc bận ở quán trà thì em cứ xử lí cho xong đi."
Dương Nhật Đình ngưng mấy giây, xong lại nói bằng giọng nhiễm ý cười: "Anh ở lại đây với em, bao giờ xong việc thì mình cùng về."
Trần Thanh chợt thấy trong đầu mình nổ đoàng một tiếng. Biểu cảm cứng đờ trên gương mặt cô bị Dương Nhật Đình thu vào mắt, anh thản nhiên hỏi: "Sao thế? Em không muốn anh ở lại à?"
Cô lập tức lắc đầu như phản xạ có điều kiện: "Đâu có."
Nếu cô nói không, vậy thì khác nào đắc tội ông Trời. Trần Thanh không nhìn ra được tâm tư của Dương Nhật Đình, hiển nhiên cũng không xác định anh đang thật lòng hay chỉ trêu đùa cô. Lúc đầu cô còn nghĩ chỉ cần ngoan ngoãn theo anh về nhà là sẽ giải quyết xong chuyện, đâu có nghĩ anh sẽ ung dung đề xuất trú lại quán trà cùng cô.
"Thế thì đơn giản rồi. Anh và em cùng ở lại đây, bao giờ việc của quán trà đâu vào đấy thì chúng ta về nhà." Dương Nhật Đình nói với giọng điệu thản nhiên.
Nói xong, anh từ tốn đứng dậy đẩy lại ghế ngồi vào chỗ cũ, thậm chí còn ra dáng một người chủ tiệm hơn là cô.
"Giờ chúng ta đi ngủ luôn được không?"
...
Lúc Trần Thanh bước ra khỏi phòng tắm, Dương Nhật Đình đang ngồi trên ghế bành im lặng ngắm bức tranh cô vừa hoàn thành. Khoảnh khắc thấy anh đang xem nó, máu trong người cô dồn lên tận đỉnh đầu. Đam Mỹ Hài
Cô bước nhanh đến, xấu hổ dùng hai cánh tay che tranh của mình. Tuy rằng với hai cánh tay gầy gò bé tẹo thì có che cũng như không, nhưng bằng đó cũng đủ cắt ngang sự tập trung của Dương Nhật Đình. Trần Thanh kéo khung gỗ ra chỗ khác, còn cẩn thận quay mặt tranh ra phía mà anh không nhìn được.
Xong việc, cô ngại ngùng lên tiếng: "Em vẽ chơi chơi, không đẹp đâu. Cậu đừng xem."
Dương Nhật Đình tò mò: "Anh thấy em vẽ rất nghiêm túc đó chứ?"
Nếu nói không nghiêm túc thì giống câu chuyện đùa bởi căn phòng này đâu đâu cũng là tranh, mùi màu vẽ thậm chí còn nồng đến nỗi khó mà ngửi thấy một mùi hương gì khác.
Trần Thanh nhận thấy mình càng giấu càng vụng về, cuối cùng chỉ có thể mở lời van nài bằng giọng hơi run rẩy: "Cậu đừng xem..."
Cô giống như đứa trẻ có một bí mật thầm kín, mặc dù đã cật lực giấu kín nhưng vẫn bị người ta phát hiện. Cô hoảng loạn không muốn ai biết về bí mật của mình, nhưng chỉ có thể bất lực khi mọi thứ vỡ lở.
Dương Nhật Đình cũng tự thấy bản thân có chút quá đáng. Tuy bọn bọ đã là vợ chồng, nhưng cuộc sống của hai người quá xa vời và cách biệt, đương nhiên cô cũng có sở thích và bí mật của riêng mình. Khi thấy vẻ mặt lúng túng ngượng nghịu trong đôi mắt cô, Dương Nhật Đình chợt thấy tim gan mình như bị đảo lộn.
Anh lúng túng xoa gáy: "Anh xin lỗi, anh không nên xem khi chưa có sự cho phép của em."
Trần Thanh cuộn chặt hai tay, song lại nhanh chóng buông lỏng: "Không sao...". Cô thu hồi lại biểu cảm cô cho rằng quá khó coi của bản thân, sau đó cười nhẹ nhàng: "Đi ngủ thôi."
Vẻ mặt của cô thay đổi chỉ trong tích tắc chính là hành động mà Dương Nhật Đình không thể nào quen thuộc hơn. Song, sự thay đổi của cô càng nhanh chóng, cảm giác tội lỗi trong anh càng thêm lớn.
Anh mím môi, thanh âm trầm thấp dịu đi hẳn: "Em qua đây đi."
Trần Thanh có lưỡng lự một chút song vẫn dè dặt bước đến chỗ anh. Cô vừa đến gần, Dương Nhật Đình liền giang tay ra, thuận thế ôm cô vào lòng.
Toàn thân Trần Thanh chợt căng cứng, bất tri bất giác đã ngồi lên đùi của người đàn ông. Hai tay anh vòng qua bụng cô, sự thân mật trong gang tấc khiến họ y hệt một đôi vợ chồng tình nồng ý thắm. Đương nhiên Dương Nhật Đình cảm nhận được Trần Thanh đang cứng đờ như khúc gỗ, nhưng anh cũng không bận tâm mà tựa hờ trán lên hõm cổ của cô.
"Cha em cũng từng nói em rất thích vẽ tranh." Anh nhỏ giọng dỗ dành: "Anh làm một phòng tranh riêng ở nhà cho em nhé?"
Sự dịu dàng âu yếm của anh khiến Trần Thanh cảm tưởng mình là một đứa trẻ 5 tuổi được người lớn vỗ về cho nguôi cơn giận. Cô lập tức đỏ mặt từ chối: "Không cần đâu. Vả lại, tự tiện đặt phòng tranh trong nhà thì cha mẹ sẽ không hài lòng."
"Sao lại không hài lòng chứ?" Dương Nhật Đình hừ nhẹ: "Em quên anh là ai rồi à?"
Đương nhiên, anh là cậu chủ, là con cả nhà họ Dương, ai mà dám ngang ngược làm trái ý anh chứ. Trần Thanh sợ anh sẽ làm thật, gấp đến nỗi quên đi sự ngượng nghịu khi ngồi trong lòng anh. Cô quay người về phía sau, xoắn xuýt giải thích: "Em biết chứ. Nhưng em có căn phòng nhỏ này là được rồi, lúc quán trà rảnh rỗi có thể tiện đường vào đây nghỉ ngơi vẽ vời. Cậu không cần làm cả một phòng tranh cho em đâu."
Cả cơ thể cô thơm mùi xà phòng ngọt ngào, cộng thêm cảm giác mát lạnh còn vuơng lại trên da thịt mềm mại do vừa tắm xong. Chỉ bằng một cự động nhỏ, mùi xà phòng lập tức luồn vào khứu giác của Dương Nhật Đình khiến toàn thân anh râm ran vô cùng. Anh tự thấy trái tim mình như bị một sợi lông vũ quét qua, hai cánh tay bất tri bất giác ôm giai nhân chặt hơn.
Cơ thể bỗng bị Dương Nhật Đình ôm chặt, Trần Thanh thoáng bất ngờ mà kêu lên: "Á..."
Tấm lưng nhỏ nhắn hoàn toàn dính lấy lồng ngực cứng rắn đang phập phồng của người đàn ông, sự thân mật gần kề khiến trái tim trong lồng ngực Trần Thanh đập loạn như hươu chạy.
Cô lắp ba lắp bắp sờ lên cánh tay anh, tỉ như muốn ngăn anh lại trước khi có bất kì hành động quá trớn nào: "Cậu...cậu...làm gì thế?"
Dương Nhật Đình không nhịn được mà bật cười trước dáng vẻ run như cầy sấy của cô. Anh cúi đầu xuống, đặt một nụ hôn nóng ấm lên bờ vai nhỏ nhắn rồi cất giọng đầy si mê: "Trước đây anh đã từng nói trông em rất dễ thương chưa?"
Anh lầm bầm rất khẽ: "...vừa dễ thương vừa làm anh muốn thương."
Trong quán trà vắng vẻ, mùi thơm của trà hoa nhài thoang thoảng bên mũi như liều thuốc duy nhất giúp trấn an tâm trạng của cả hai. Cuối cùng, Trần Thanh là người không thể chịu nổi cảnh tượng im lặng như cầm tù này trước. Cô nâng cốc trà lên rồi nhấp một ngụm, khi đặt cốc xuống, tiếng thủy tinh chạm vào nhau phá tan sự ngột ngạt.
Dương Nhật Đình ngước mắt lên, vô tình chạm phải ánh mắt của Trần Thanh đang dùng hết can đảm để nhìn anh. Anh lướt từ gương mặt xinh xắn không chút phấn son rồi từ từ đi xuống dưới, dừng trên bộ váy quá đỗi mộc mạc và giản dị. Thậm chí, anh còn nhìn thấy vạt váy của cô lấm lem những vệt màu xanh đỏ với sắc độ đậm nhạt khác nhau.
Trần Thanh thấy bí bách vô cùng trước ánh nhìn dò xét của Dương Nhật Đình, cứ như thể cho dù cô có mặc cả nghìn lớp áo nhưng vẫn trần truồng trước mặt anh vậy. Cô kéo váy ngượng ngùng che đi vết bẩn anh đang nhìn, sau đó mới hỏi một câu đi thẳng vào vấn đề: "Sao muộn thế này cậu còn qua đây?"
Dương Nhật Đình thu ánh mắt về. Anh chẳng hề lấy làm tức giận trước câu hỏi có phần ngốc nghếch bồng bột, ngược lại còn nở một nụ cười nhẹ nhàng. Người đàn ông tựa ra sau, đôi mắt trong vắt như tấm gương soi bóc trần cái vẻ quật cường làm dáng của người trước mặt: "Vợ anh không ở nhà nên anh muốn qua đây tìm chứ sao?"
Trần Thanh im bặt trong thoáng chốc.
Nếu người khác nghe được câu này hẳn là sẽ rung động lắm, nhưng điều đó hiển nhiên không xảy ra với cô. Trần Thanh tự cho rằng anh tìm tới tận đây chẳng phải vì lo lắng cô bỏ nhà quá lâu, mà lo vì bài báo lá cải nọ đã gây ảnh hưởng không tốt đến mặt mũi của cậu cả là anh. Nếu báo chí nói bọn họ là cặp vợ chồng bình hoa, vậy thì chẳng phải chỉ cần anh tìm tới chỗ cô, giả bộ quan tâm yêu thương là sẽ xử lí được tin đồn đó sao?
Tuy Trần Thanh thờ ơ trước cái danh mợ chủ, nhưng bản thân cô cũng từng là tiểu thư nhà quan, cô thừa hiểu thứ bọn họ quan trọng nhất là danh dự. Danh dự như tấm màn trắng phủ quanh tầm ảnh hưởng của bọn họ, chỉ cần một vết dơ thôi cũng khiến những uy tín dày công xây dựng đổ bể trong tích tắc. Nếu những đồng tiền giúp bọn họ ăn sung mặc sướng cả đời là kiếm được từ lòng tin của người khác, thì làm sao mà bọn họ dám để vài ba chuyện vặt vãnh làm xấu mặt?
Nhà họ Dương giàu có nhờ buôn bán, Dương Nhật Đình là doanh nhân, ắt anh sẽ biết phải làm gì tốt cho mình.
Khi vỡ lẽ ra mọi chuyện, Trần Thanh không còn tỏ vẻ ngang ngạnh nữa. Cô rũ mắt, bày ra hình ảnh ngoan ngoãn: "Đợt vừa rồi quán trà có nhiều việc cần xử lí quá, hôm nay em về nhà với cậu."
Lời giải thích cho những ngày vắng nhà mà cô đưa ra hết sức hợp tình hợp lí. Nhà họ Dương chưa từng xen vào việc kinh doanh ở quán trà, đương nhiên cũng không thể xác minh xem lời cô nói là thật hay giả.
Quả nhiên, Dương Nhật Đình không hề truy hỏi. Ngược lại, anh còn mỉm cười hết sức nho nhã, tỏ ý thấu hiểu cho những vất vả của cô: "Không sao, việc bận ở quán trà thì em cứ xử lí cho xong đi."
Dương Nhật Đình ngưng mấy giây, xong lại nói bằng giọng nhiễm ý cười: "Anh ở lại đây với em, bao giờ xong việc thì mình cùng về."
Trần Thanh chợt thấy trong đầu mình nổ đoàng một tiếng. Biểu cảm cứng đờ trên gương mặt cô bị Dương Nhật Đình thu vào mắt, anh thản nhiên hỏi: "Sao thế? Em không muốn anh ở lại à?"
Cô lập tức lắc đầu như phản xạ có điều kiện: "Đâu có."
Nếu cô nói không, vậy thì khác nào đắc tội ông Trời. Trần Thanh không nhìn ra được tâm tư của Dương Nhật Đình, hiển nhiên cũng không xác định anh đang thật lòng hay chỉ trêu đùa cô. Lúc đầu cô còn nghĩ chỉ cần ngoan ngoãn theo anh về nhà là sẽ giải quyết xong chuyện, đâu có nghĩ anh sẽ ung dung đề xuất trú lại quán trà cùng cô.
"Thế thì đơn giản rồi. Anh và em cùng ở lại đây, bao giờ việc của quán trà đâu vào đấy thì chúng ta về nhà." Dương Nhật Đình nói với giọng điệu thản nhiên.
Nói xong, anh từ tốn đứng dậy đẩy lại ghế ngồi vào chỗ cũ, thậm chí còn ra dáng một người chủ tiệm hơn là cô.
"Giờ chúng ta đi ngủ luôn được không?"
...
Lúc Trần Thanh bước ra khỏi phòng tắm, Dương Nhật Đình đang ngồi trên ghế bành im lặng ngắm bức tranh cô vừa hoàn thành. Khoảnh khắc thấy anh đang xem nó, máu trong người cô dồn lên tận đỉnh đầu. Đam Mỹ Hài
Cô bước nhanh đến, xấu hổ dùng hai cánh tay che tranh của mình. Tuy rằng với hai cánh tay gầy gò bé tẹo thì có che cũng như không, nhưng bằng đó cũng đủ cắt ngang sự tập trung của Dương Nhật Đình. Trần Thanh kéo khung gỗ ra chỗ khác, còn cẩn thận quay mặt tranh ra phía mà anh không nhìn được.
Xong việc, cô ngại ngùng lên tiếng: "Em vẽ chơi chơi, không đẹp đâu. Cậu đừng xem."
Dương Nhật Đình tò mò: "Anh thấy em vẽ rất nghiêm túc đó chứ?"
Nếu nói không nghiêm túc thì giống câu chuyện đùa bởi căn phòng này đâu đâu cũng là tranh, mùi màu vẽ thậm chí còn nồng đến nỗi khó mà ngửi thấy một mùi hương gì khác.
Trần Thanh nhận thấy mình càng giấu càng vụng về, cuối cùng chỉ có thể mở lời van nài bằng giọng hơi run rẩy: "Cậu đừng xem..."
Cô giống như đứa trẻ có một bí mật thầm kín, mặc dù đã cật lực giấu kín nhưng vẫn bị người ta phát hiện. Cô hoảng loạn không muốn ai biết về bí mật của mình, nhưng chỉ có thể bất lực khi mọi thứ vỡ lở.
Dương Nhật Đình cũng tự thấy bản thân có chút quá đáng. Tuy bọn bọ đã là vợ chồng, nhưng cuộc sống của hai người quá xa vời và cách biệt, đương nhiên cô cũng có sở thích và bí mật của riêng mình. Khi thấy vẻ mặt lúng túng ngượng nghịu trong đôi mắt cô, Dương Nhật Đình chợt thấy tim gan mình như bị đảo lộn.
Anh lúng túng xoa gáy: "Anh xin lỗi, anh không nên xem khi chưa có sự cho phép của em."
Trần Thanh cuộn chặt hai tay, song lại nhanh chóng buông lỏng: "Không sao...". Cô thu hồi lại biểu cảm cô cho rằng quá khó coi của bản thân, sau đó cười nhẹ nhàng: "Đi ngủ thôi."
Vẻ mặt của cô thay đổi chỉ trong tích tắc chính là hành động mà Dương Nhật Đình không thể nào quen thuộc hơn. Song, sự thay đổi của cô càng nhanh chóng, cảm giác tội lỗi trong anh càng thêm lớn.
Anh mím môi, thanh âm trầm thấp dịu đi hẳn: "Em qua đây đi."
Trần Thanh có lưỡng lự một chút song vẫn dè dặt bước đến chỗ anh. Cô vừa đến gần, Dương Nhật Đình liền giang tay ra, thuận thế ôm cô vào lòng.
Toàn thân Trần Thanh chợt căng cứng, bất tri bất giác đã ngồi lên đùi của người đàn ông. Hai tay anh vòng qua bụng cô, sự thân mật trong gang tấc khiến họ y hệt một đôi vợ chồng tình nồng ý thắm. Đương nhiên Dương Nhật Đình cảm nhận được Trần Thanh đang cứng đờ như khúc gỗ, nhưng anh cũng không bận tâm mà tựa hờ trán lên hõm cổ của cô.
"Cha em cũng từng nói em rất thích vẽ tranh." Anh nhỏ giọng dỗ dành: "Anh làm một phòng tranh riêng ở nhà cho em nhé?"
Sự dịu dàng âu yếm của anh khiến Trần Thanh cảm tưởng mình là một đứa trẻ 5 tuổi được người lớn vỗ về cho nguôi cơn giận. Cô lập tức đỏ mặt từ chối: "Không cần đâu. Vả lại, tự tiện đặt phòng tranh trong nhà thì cha mẹ sẽ không hài lòng."
"Sao lại không hài lòng chứ?" Dương Nhật Đình hừ nhẹ: "Em quên anh là ai rồi à?"
Đương nhiên, anh là cậu chủ, là con cả nhà họ Dương, ai mà dám ngang ngược làm trái ý anh chứ. Trần Thanh sợ anh sẽ làm thật, gấp đến nỗi quên đi sự ngượng nghịu khi ngồi trong lòng anh. Cô quay người về phía sau, xoắn xuýt giải thích: "Em biết chứ. Nhưng em có căn phòng nhỏ này là được rồi, lúc quán trà rảnh rỗi có thể tiện đường vào đây nghỉ ngơi vẽ vời. Cậu không cần làm cả một phòng tranh cho em đâu."
Cả cơ thể cô thơm mùi xà phòng ngọt ngào, cộng thêm cảm giác mát lạnh còn vuơng lại trên da thịt mềm mại do vừa tắm xong. Chỉ bằng một cự động nhỏ, mùi xà phòng lập tức luồn vào khứu giác của Dương Nhật Đình khiến toàn thân anh râm ran vô cùng. Anh tự thấy trái tim mình như bị một sợi lông vũ quét qua, hai cánh tay bất tri bất giác ôm giai nhân chặt hơn.
Cơ thể bỗng bị Dương Nhật Đình ôm chặt, Trần Thanh thoáng bất ngờ mà kêu lên: "Á..."
Tấm lưng nhỏ nhắn hoàn toàn dính lấy lồng ngực cứng rắn đang phập phồng của người đàn ông, sự thân mật gần kề khiến trái tim trong lồng ngực Trần Thanh đập loạn như hươu chạy.
Cô lắp ba lắp bắp sờ lên cánh tay anh, tỉ như muốn ngăn anh lại trước khi có bất kì hành động quá trớn nào: "Cậu...cậu...làm gì thế?"
Dương Nhật Đình không nhịn được mà bật cười trước dáng vẻ run như cầy sấy của cô. Anh cúi đầu xuống, đặt một nụ hôn nóng ấm lên bờ vai nhỏ nhắn rồi cất giọng đầy si mê: "Trước đây anh đã từng nói trông em rất dễ thương chưa?"
Anh lầm bầm rất khẽ: "...vừa dễ thương vừa làm anh muốn thương."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.