Chương 6: Hẳn là trong mắt cậu cái gì chả dễ thương
Khoai Mọc Mầm
14/09/2023
Sự thân mật trong gang tấc lại khiến Trần Thanh xấu hổ. Cô mất tự nhiên
né ra, vành tai nơi vừa tiếp xúc với hơi thở của anh chẳng mấy chốc đã
ửng hồng.
"Em nói linh tinh thôi mà, cậu đừng xem là thật." Trần Thanh lúng túng giải thích.
Có vẻ Dương Nhật Đình rất hứng thú với dáng vẻ lúc bị trêu đùa của cô. Anh không những không lui ra, ngược lại còn dựa sát gần hơn nữa. Thân thể như ngọn núi của người đàn ông kề cạnh đến nỗi không khí cô đang hít thở cũng ngập tràn mùi hương và hơi ấm của anh.
"Sao anh thấy em nói cũng thật lòng lắm?" Dương Nhật Đình nhướng mày.
Căn phòng ngủ của bọn họ vốn rất lớn, thậm chí một cái giường cũng đủ cho bốn người cùng nằm. Thế nhưng ngay lúc này, Trần Thanh tự thấy mọi thứ thật chật chội, ngột ngạt. Cô càng lùi thì Dương Nhật Đình càng tiến, trông chẳng khác nào chú chuột nhắt bị mèo mướp vờn trong tay.
Trần Thanh bất lực nhớ tới một câu nói mà cô từng đọc được trong sách, đó là "Người trông nguy hiểm chưa chắc đã là người nguy hiểm, người trông chính nhân quân tử chưa chắc đã là quân tử".
Đặt câu nói đó lên người Dương Nhật Đình khiến Trần Thanh vỡ lẽ ra rất nhiều chuyện. Cậu cả họ Dương được người ta ca tụng trên báo và cậu cả họ Dương đối diện cô bây giờ là hai người khác nhau hoàn toàn, và anh khi này chắc chắn không phải người đàn ông thanh cao như người ta nói.
Trần Thanh thấy trái tim mình hẫng mất một nhịp, ngay cả ánh mắt long lanh đang nhìn anh cũng không thể thoát khỏi run rẩy.
Cô chớp hàng mi, giọng nói mềm mại yếu đuối như bị bắt nạt: "Hình như cậu rất thích trêu em thì phải?"
Cuối cùng Dương Nhật Đình không giữa nổi vẻ mặt nghiêm túc mà bật cười.
Anh không làm khó cô nữa, lui ra hai bước rồi ngồi phịch xuống mép giường. Bả vai của người đàn ông run lên vì cười khiến Trần Thanh thấy bản thân vừa bị anh chơi cho một vố. Thẹn quá hoá giận, cô giơ bàn tay nhỏ nhắn đánh bốp vào lồng ngực người bên cạnh.
Trông cô đánh thì mạnh nhưng chẳng có bao nhiêu sức, đem ra so sánh với đàn ông thì chỉ giống như gãi ngứa. Dương Nhật Đình sờ lên chỗ vừa bị cô đánh, xong lại tìm tới bàn tay cô, cầm lên đưa tới bên môi. Một nụ hôn nhẹ nhàng rơi xuống mu bàn tay bé xinh, anh giở giọng vỗ về: "Anh bảo rồi mà, trông em dễ thương lắm."
Vẫn còn căm tức vì bị trêu chọc, cô ừ hừ mỉa mai: "Hẳn là trong mắt cậu cái gì chả dễ thương."
"Đâu có." Dương Nhật Đình diễn vẻ ngờ nghệch hệt như cô từng làm: "Tiêu chuẩn của anh không thấp đến vậy."
Thấy cô không nói gì, anh không hề mất kiên nhẫn mà còn vuốt ve vành tai cô giảng giải: "Nếu em có uất ức thì phải nói ra, em không nói người khác sẽ không biết được em nghĩ gì trong lòng đâu."
"Lòng người phức tạp như thế, mình còn không hiểu nổi bản thân thì sao hiểu được người khác." Anh nói.
Lời anh nói chọc vào chỗ cần chọc một cách không thể nào hoàn hảo hơn. Những lúc thế này, thứ cảm xúc đầu tiên xuất hiện trong tâm trí con người luôn là chột dạ. Chột dạ vì bị đâm trúng tim đen, chột dạ vì đã cố gắng che giấu song vẫn bị bóc mẽ ra ngoài.
Trần Thanh nhớ lại cảm giác bất lực thuở nhỏ khi cô cố gắng làm cha mẹ hiểu mình, thế nhưng lại bị nhận xét là cô tiểu thư đỏng đảnh khó chiều. Lòng tự trọng của cô quá cao để mà có thể nói thẳng những gì bản thân muốn, vậy nhưng lại chán ghét khi không ai trong nhà bắt được suy nghĩ của cô. Cứ thế cô tự cho rằng trên thế giới này chưa từng có ai cố gắng muốn hiểu mình.
Liệu có thực sự phải thế không?
Giờ đây cô cũng không biết nữa.
Tiếng gõ cửa bên ngoài của người hầu đột nhiên cắt ngang cuộc nói chuyện của hai người.
"Cậu chủ, mợ chủ, cơm tối đã chuẩn bị xong rồi ạ."
Như tìm được lối thoát, Trần Thanh theo phản xạ đứng bật dậy, bàn tay cũng vì thế mà trượt khỏi tay Dương Nhật Đình. Cô gượng gạo rũ mắt, chỉ để lại một câu "Em đi thay quần áo" rồi chạy trốn như thỏ đế. Dương Nhật Đình dõi theo bóng lưng cô bước vào nhà tắm, trong lòng dâng lên chút khôi hài.
Anh nằm dài ra giường, mắt nhìn trần nhà trong khi tâm tư lại trôi về một nơi nào đó.
...
Về nhà đương nhiên không giống khi được bay nhảy ở quán trà, mà Trần Thanh cũng chẳng có cái gan đó. Ông Dương thích dậy sớm để ăn sáng uống trà, còn bà Dương thì ngồi thêu thùa hoặc trồng cây.
Dương Nhật Đình dậy sớm chuẩn bị đến thương hội, anh vừa rời giường thì Trần Thanh cũng tỉnh ngủ luôn. Cô mơ mơ màng màng ngồi dậy, vẻ mặt ngái ngủ buổi sáng trông ngốc nghếch vô cùng.
Cậu cả nhà họ Dương kéo tấm rèm ra để ánh sáng lọt vào phòng, sau đó nói với cô: "Vẫn còn sớm lắm, em muốn ngủ thêm chút nữa không?"
Trần Thanh lắc đầu, lẩm bẩm gì đó như "phải dậy sớm" hay "mẹ sẽ mắng". Nói xong, cô mắt nhắm mắt mở tự động đi vào phòng tắm rửa mặt.
Hai vợ chồng cậu cả cùng nhau dùng bữa sáng là chuyện cực kì hiếm gặp trong nhà, còn hiếm gặp hơn nữa là họ dùng bữa với ông bà chủ. Bốn người họ ngồi trên bàn ăn, trước mặt bày những món Âu Á kết hợp, có cháo trắng cũng có bánh mì kẹp. Dương Nhật Đình ăn một chén cháo trắng, tiện thể kêu người làm rót cho Trần Thanh một cốc sữa bò.
Ông Dương Lịch gập tờ báo lại, trầm giọng hỏi Dương Nhật Đình: "Nghe nói con gây khó dễ cho Joseph vì một miếng đất à?"
Cha chồng cô nuôi râu dài trên cằm, mắt còn đeo thêm một chiếc kính viễn khiến ông trông rất giống một người thầy giáo khó tính. Từ ngày về hưu, ông Dương Lịch không còn nhúng tay quá nhiều vào chuyện kinh doanh nữa, thế nhưng cái gì cần biết ông đều nắm rõ tất cả.
Dương Nhật Đình bình tĩnh khuấy cháo, trả lời: "Con chỉ làm chuyện cần làm thôi."
"Làm gì thì cũng nên biết điểm dừng ở đâu." Ông Dương vuốt râu, cau mày nghiêm khắc nói: "Đã tiến thì phải biết lùi, đừng có mù quáng để rồi chẳng nắm được gì trong tay."
"Vâng." Anh đáp một cách qua loa.
Bầu không khí một lần nữa rơi vào im lặng. Trần Thanh không khỏi thấy may vì cha chồng chẳng mảy may bận tâm tới cô bao giờ, bởi vì ông còn đáng sợ hơn Tố Lam rất nhiều lần.
Nhắc đến Tố Lam, bà nhấp một ngụm trà rồi hỏi Trần Thanh: "Mợ cả hôm nay có ra ngoài nữa không?"
Đột nhiên bị gọi tên, Trần Thanh đang uống sữa bò suýt nữa thì nghẹn. Cô buông cốc sữa ra, cố gắng không hoảng loạn mà dùng khăn giấy chùi miệng: "Dạ không ạ."
"Vậy thì hôm nay thêu khăn với mẹ đi." Tố Lam xếp lại chiếc khăn lụa trong tay, mỗi động tác nhấc tay đều như điểm hoa chỉ trăng: "Có thể thêu cho chồng con một chiếc, mang theo bên người cũng không tệ."
Lời Tố Lam nói còn có một ẩn ý khác, chính là đề cập đến những tin đồn không hay ho của hai người. Muốn dẹp loạn chuyện này một cách dễ dàng, có lẽ chỉ cần Dương Nhật Đình mang theo khăn tay do vợ thêu bên mình. Cách làm không cần thể hiện quá nhiều nhưng vẫn đạt được hiệu quả rất cao.
Trần Thanh chán nản chắc chắn lần này cô không thể thoát được rồi.
Ăn xong bữa sáng, Dương Nhật Đình bị ông Dương gọi vào phòng sách để nói chuyện, còn Trần Thanh theo Tố Lam ra vườn ngồi thêu khăn tay.
Trần Thanh chẳng thêu thùa bao giờ nên cô thấy hoạt động này chẳng khác nào cực hình đối với cô.
Cầm kim chỉ rất khác với cầm cọ vẽ, lực tay sử dụng lại càng khác. Khi cầm cọ vẽ, cô có thể phóng khoáng đi từng nét cọ, muốn đậm thì đậm muốn nhạt thì nhạt. Thế nhưng khi cầm kim chỉ, cô cứ phải nâng niu hết sức, chỉ cần dùng quá lực một chút là có thể làm rách chỉ hoặc hỏng vải liền.
Tố Lam đã sớm thêu xong vài bông hoa trên khăn tay mà Trần Thanh vẫn chưa thêu nổi một cánh hoa. Cô sắp sửa đi tới ngưỡng từ bỏ rồi, lại nghe thấy Tố Lam ở bên cạnh trò chuyện: "Hôm trước phía miền Nam có gửi lên một bức thư, nói là cuối tháng này cha con sẽ tới thành Giang Lâm dự tiệc."
"Lúc đó con mời ông ấy tới nhà chơi một chuyến." Bà vô cảm nhắc nhở.
Trần Thanh thoáng ngạc nhiên, song lại nhớ ra việc cha cô đi công tác là chuyện bình thường như cơm bữa.
"Vâng ạ." Trần Thanh nhỏ nhẹ đáp lời.
Tối muộn Dương Nhật Đình mới về nhà, Trần Thanh đã ngủ mất từ lâu. Anh thả nhẹ bước chân, căn phòng tối đen chỉ còn chút ánh sáng nhập nhoè từ cây đèn dầu đặt trên tủ đầu giường.
Cảm giác xáo động trong tâm là thế nào? Có lẽ là khi thấy vẫn còn ngọn đèn đang sáng chờ mình trở về.
Dương Nhật Đình nhìn khuôn mặt trái xoan của Trần Thanh vùi vào trong gối, anh không khỏi cảm thấy có gì đó đang lên men trong người mình. Anh rũ mắt liền thấy cạnh cây đèn dầu có một chiếc khăn tay màu trắng được gấp rất cẩn thận.
Dương Nhật Đình nhặt chiếc khăn lên, phát hiện ở mép phải bên dưới có thêu hai chữ "Nhật Đình". Đường chỉ thêu không đẹp cho lắm, có đôi chỗ xiên vẹo không ra hàng lối, nhìn thoáng qua thôi cũng biết người thêu không có bao nhiêu kĩ thuật.
Có vẻ mấy bông hoa cỏ lá đó quá phức tạp nên cô đã cố ý chuyển sang thêu tên của anh, vừa đơn giản vừa trực tiếp.
Dương Nhật Đình nhìn chiếc khăn tay mà trong mắt không giấu nổi ý cười. Anh tự nghĩ hẳn là hôm nay mẹ đã làm cô vất vả nhiều lắm, thêu một chiếc khăn tay thôi đã bòn rút hết toàn bộ năng lượng rồi.
Trần Thanh ngủ quá say nên không phát giác được điều gì, thế nhưng trong giấc mơ của mình, cô cảm nhận có một luồng hơi ấm rất lớn ôm trọn lấy toàn thân mình. Hơi ấm đấy khác hẳn với hơi ấm khi ngồi bên lò sưởi mà càng giống với khi được ôm chặt vào lòng hơn. Cô được bao bọc như một đứa trẻ đỏ hòn mới sinh, từ đầu đến chân chỗ nào cũng thoải mái đến lạ.
Trần Thanh vô thức cọ sát với hơi ấm đó như thể muốn nhiều hơn nữa. Không phụ sự kì vọng, cô thấy luồng khí ấm áp bọc lấy mình chặt hơn. Cô nằm ngủ mà môi không kìm được cong lên, đầu lông mày giãn ra bước vào trạng thái thả lỏng.
Dương Nhật Đình thấy cô dụi vào người anh như chú mèo đang cố lấy lòng người, tiếng cười rất khẽ thoát ra khỏi môi. Bàn tay anh nhẹ nhàng vuốt ve sống lưng yểu điệu, ngón tay lướt qua từng tấc da thịt trơn nhẵn.
Trần Thanh cuộn chặt hai tay đặt dưới cằm, Dương Nhật Đình gỡ ra muốn nắm lấy, thế rồi bỗng phát hiện đầu mấy đầu ngón tay của cô đều có vết đỏ li ti rất nhỏ. Đây hẳn là lúc thêu thùa cô không cẩn thận đâm kim vào tay mình. Để bị kim chỉ đâm đến nông nỗi này anh cũng tự hiểu cô đã chật vật thế nào để làm xong chiếc khăn tay kia.
Dương Nhật Đình cảm động nhưng chua xót là phần nhiều, kiềm lòng không đặng hôn lên những vết thương đó. Bờ môi ẩm ướt dán lên làm Trần Thanh thấy nhột, cô "ưm" một tiếng rồi cọ đầu vào lồng ngực anh.
Cậu cả họ Dương véo nhẹ đầu mũi bé tẹo của cô, vừa yêu chiều vừa bất lực thì thầm vào tai Trần Thanh: "Thật là chỉ muốn giấu em đi."
Thế nhưng đến anh còn không lo nổi cho thân mình, thì liệu có thể bảo vệ cho cô được không?
"Em nói linh tinh thôi mà, cậu đừng xem là thật." Trần Thanh lúng túng giải thích.
Có vẻ Dương Nhật Đình rất hứng thú với dáng vẻ lúc bị trêu đùa của cô. Anh không những không lui ra, ngược lại còn dựa sát gần hơn nữa. Thân thể như ngọn núi của người đàn ông kề cạnh đến nỗi không khí cô đang hít thở cũng ngập tràn mùi hương và hơi ấm của anh.
"Sao anh thấy em nói cũng thật lòng lắm?" Dương Nhật Đình nhướng mày.
Căn phòng ngủ của bọn họ vốn rất lớn, thậm chí một cái giường cũng đủ cho bốn người cùng nằm. Thế nhưng ngay lúc này, Trần Thanh tự thấy mọi thứ thật chật chội, ngột ngạt. Cô càng lùi thì Dương Nhật Đình càng tiến, trông chẳng khác nào chú chuột nhắt bị mèo mướp vờn trong tay.
Trần Thanh bất lực nhớ tới một câu nói mà cô từng đọc được trong sách, đó là "Người trông nguy hiểm chưa chắc đã là người nguy hiểm, người trông chính nhân quân tử chưa chắc đã là quân tử".
Đặt câu nói đó lên người Dương Nhật Đình khiến Trần Thanh vỡ lẽ ra rất nhiều chuyện. Cậu cả họ Dương được người ta ca tụng trên báo và cậu cả họ Dương đối diện cô bây giờ là hai người khác nhau hoàn toàn, và anh khi này chắc chắn không phải người đàn ông thanh cao như người ta nói.
Trần Thanh thấy trái tim mình hẫng mất một nhịp, ngay cả ánh mắt long lanh đang nhìn anh cũng không thể thoát khỏi run rẩy.
Cô chớp hàng mi, giọng nói mềm mại yếu đuối như bị bắt nạt: "Hình như cậu rất thích trêu em thì phải?"
Cuối cùng Dương Nhật Đình không giữa nổi vẻ mặt nghiêm túc mà bật cười.
Anh không làm khó cô nữa, lui ra hai bước rồi ngồi phịch xuống mép giường. Bả vai của người đàn ông run lên vì cười khiến Trần Thanh thấy bản thân vừa bị anh chơi cho một vố. Thẹn quá hoá giận, cô giơ bàn tay nhỏ nhắn đánh bốp vào lồng ngực người bên cạnh.
Trông cô đánh thì mạnh nhưng chẳng có bao nhiêu sức, đem ra so sánh với đàn ông thì chỉ giống như gãi ngứa. Dương Nhật Đình sờ lên chỗ vừa bị cô đánh, xong lại tìm tới bàn tay cô, cầm lên đưa tới bên môi. Một nụ hôn nhẹ nhàng rơi xuống mu bàn tay bé xinh, anh giở giọng vỗ về: "Anh bảo rồi mà, trông em dễ thương lắm."
Vẫn còn căm tức vì bị trêu chọc, cô ừ hừ mỉa mai: "Hẳn là trong mắt cậu cái gì chả dễ thương."
"Đâu có." Dương Nhật Đình diễn vẻ ngờ nghệch hệt như cô từng làm: "Tiêu chuẩn của anh không thấp đến vậy."
Thấy cô không nói gì, anh không hề mất kiên nhẫn mà còn vuốt ve vành tai cô giảng giải: "Nếu em có uất ức thì phải nói ra, em không nói người khác sẽ không biết được em nghĩ gì trong lòng đâu."
"Lòng người phức tạp như thế, mình còn không hiểu nổi bản thân thì sao hiểu được người khác." Anh nói.
Lời anh nói chọc vào chỗ cần chọc một cách không thể nào hoàn hảo hơn. Những lúc thế này, thứ cảm xúc đầu tiên xuất hiện trong tâm trí con người luôn là chột dạ. Chột dạ vì bị đâm trúng tim đen, chột dạ vì đã cố gắng che giấu song vẫn bị bóc mẽ ra ngoài.
Trần Thanh nhớ lại cảm giác bất lực thuở nhỏ khi cô cố gắng làm cha mẹ hiểu mình, thế nhưng lại bị nhận xét là cô tiểu thư đỏng đảnh khó chiều. Lòng tự trọng của cô quá cao để mà có thể nói thẳng những gì bản thân muốn, vậy nhưng lại chán ghét khi không ai trong nhà bắt được suy nghĩ của cô. Cứ thế cô tự cho rằng trên thế giới này chưa từng có ai cố gắng muốn hiểu mình.
Liệu có thực sự phải thế không?
Giờ đây cô cũng không biết nữa.
Tiếng gõ cửa bên ngoài của người hầu đột nhiên cắt ngang cuộc nói chuyện của hai người.
"Cậu chủ, mợ chủ, cơm tối đã chuẩn bị xong rồi ạ."
Như tìm được lối thoát, Trần Thanh theo phản xạ đứng bật dậy, bàn tay cũng vì thế mà trượt khỏi tay Dương Nhật Đình. Cô gượng gạo rũ mắt, chỉ để lại một câu "Em đi thay quần áo" rồi chạy trốn như thỏ đế. Dương Nhật Đình dõi theo bóng lưng cô bước vào nhà tắm, trong lòng dâng lên chút khôi hài.
Anh nằm dài ra giường, mắt nhìn trần nhà trong khi tâm tư lại trôi về một nơi nào đó.
...
Về nhà đương nhiên không giống khi được bay nhảy ở quán trà, mà Trần Thanh cũng chẳng có cái gan đó. Ông Dương thích dậy sớm để ăn sáng uống trà, còn bà Dương thì ngồi thêu thùa hoặc trồng cây.
Dương Nhật Đình dậy sớm chuẩn bị đến thương hội, anh vừa rời giường thì Trần Thanh cũng tỉnh ngủ luôn. Cô mơ mơ màng màng ngồi dậy, vẻ mặt ngái ngủ buổi sáng trông ngốc nghếch vô cùng.
Cậu cả nhà họ Dương kéo tấm rèm ra để ánh sáng lọt vào phòng, sau đó nói với cô: "Vẫn còn sớm lắm, em muốn ngủ thêm chút nữa không?"
Trần Thanh lắc đầu, lẩm bẩm gì đó như "phải dậy sớm" hay "mẹ sẽ mắng". Nói xong, cô mắt nhắm mắt mở tự động đi vào phòng tắm rửa mặt.
Hai vợ chồng cậu cả cùng nhau dùng bữa sáng là chuyện cực kì hiếm gặp trong nhà, còn hiếm gặp hơn nữa là họ dùng bữa với ông bà chủ. Bốn người họ ngồi trên bàn ăn, trước mặt bày những món Âu Á kết hợp, có cháo trắng cũng có bánh mì kẹp. Dương Nhật Đình ăn một chén cháo trắng, tiện thể kêu người làm rót cho Trần Thanh một cốc sữa bò.
Ông Dương Lịch gập tờ báo lại, trầm giọng hỏi Dương Nhật Đình: "Nghe nói con gây khó dễ cho Joseph vì một miếng đất à?"
Cha chồng cô nuôi râu dài trên cằm, mắt còn đeo thêm một chiếc kính viễn khiến ông trông rất giống một người thầy giáo khó tính. Từ ngày về hưu, ông Dương Lịch không còn nhúng tay quá nhiều vào chuyện kinh doanh nữa, thế nhưng cái gì cần biết ông đều nắm rõ tất cả.
Dương Nhật Đình bình tĩnh khuấy cháo, trả lời: "Con chỉ làm chuyện cần làm thôi."
"Làm gì thì cũng nên biết điểm dừng ở đâu." Ông Dương vuốt râu, cau mày nghiêm khắc nói: "Đã tiến thì phải biết lùi, đừng có mù quáng để rồi chẳng nắm được gì trong tay."
"Vâng." Anh đáp một cách qua loa.
Bầu không khí một lần nữa rơi vào im lặng. Trần Thanh không khỏi thấy may vì cha chồng chẳng mảy may bận tâm tới cô bao giờ, bởi vì ông còn đáng sợ hơn Tố Lam rất nhiều lần.
Nhắc đến Tố Lam, bà nhấp một ngụm trà rồi hỏi Trần Thanh: "Mợ cả hôm nay có ra ngoài nữa không?"
Đột nhiên bị gọi tên, Trần Thanh đang uống sữa bò suýt nữa thì nghẹn. Cô buông cốc sữa ra, cố gắng không hoảng loạn mà dùng khăn giấy chùi miệng: "Dạ không ạ."
"Vậy thì hôm nay thêu khăn với mẹ đi." Tố Lam xếp lại chiếc khăn lụa trong tay, mỗi động tác nhấc tay đều như điểm hoa chỉ trăng: "Có thể thêu cho chồng con một chiếc, mang theo bên người cũng không tệ."
Lời Tố Lam nói còn có một ẩn ý khác, chính là đề cập đến những tin đồn không hay ho của hai người. Muốn dẹp loạn chuyện này một cách dễ dàng, có lẽ chỉ cần Dương Nhật Đình mang theo khăn tay do vợ thêu bên mình. Cách làm không cần thể hiện quá nhiều nhưng vẫn đạt được hiệu quả rất cao.
Trần Thanh chán nản chắc chắn lần này cô không thể thoát được rồi.
Ăn xong bữa sáng, Dương Nhật Đình bị ông Dương gọi vào phòng sách để nói chuyện, còn Trần Thanh theo Tố Lam ra vườn ngồi thêu khăn tay.
Trần Thanh chẳng thêu thùa bao giờ nên cô thấy hoạt động này chẳng khác nào cực hình đối với cô.
Cầm kim chỉ rất khác với cầm cọ vẽ, lực tay sử dụng lại càng khác. Khi cầm cọ vẽ, cô có thể phóng khoáng đi từng nét cọ, muốn đậm thì đậm muốn nhạt thì nhạt. Thế nhưng khi cầm kim chỉ, cô cứ phải nâng niu hết sức, chỉ cần dùng quá lực một chút là có thể làm rách chỉ hoặc hỏng vải liền.
Tố Lam đã sớm thêu xong vài bông hoa trên khăn tay mà Trần Thanh vẫn chưa thêu nổi một cánh hoa. Cô sắp sửa đi tới ngưỡng từ bỏ rồi, lại nghe thấy Tố Lam ở bên cạnh trò chuyện: "Hôm trước phía miền Nam có gửi lên một bức thư, nói là cuối tháng này cha con sẽ tới thành Giang Lâm dự tiệc."
"Lúc đó con mời ông ấy tới nhà chơi một chuyến." Bà vô cảm nhắc nhở.
Trần Thanh thoáng ngạc nhiên, song lại nhớ ra việc cha cô đi công tác là chuyện bình thường như cơm bữa.
"Vâng ạ." Trần Thanh nhỏ nhẹ đáp lời.
Tối muộn Dương Nhật Đình mới về nhà, Trần Thanh đã ngủ mất từ lâu. Anh thả nhẹ bước chân, căn phòng tối đen chỉ còn chút ánh sáng nhập nhoè từ cây đèn dầu đặt trên tủ đầu giường.
Cảm giác xáo động trong tâm là thế nào? Có lẽ là khi thấy vẫn còn ngọn đèn đang sáng chờ mình trở về.
Dương Nhật Đình nhìn khuôn mặt trái xoan của Trần Thanh vùi vào trong gối, anh không khỏi cảm thấy có gì đó đang lên men trong người mình. Anh rũ mắt liền thấy cạnh cây đèn dầu có một chiếc khăn tay màu trắng được gấp rất cẩn thận.
Dương Nhật Đình nhặt chiếc khăn lên, phát hiện ở mép phải bên dưới có thêu hai chữ "Nhật Đình". Đường chỉ thêu không đẹp cho lắm, có đôi chỗ xiên vẹo không ra hàng lối, nhìn thoáng qua thôi cũng biết người thêu không có bao nhiêu kĩ thuật.
Có vẻ mấy bông hoa cỏ lá đó quá phức tạp nên cô đã cố ý chuyển sang thêu tên của anh, vừa đơn giản vừa trực tiếp.
Dương Nhật Đình nhìn chiếc khăn tay mà trong mắt không giấu nổi ý cười. Anh tự nghĩ hẳn là hôm nay mẹ đã làm cô vất vả nhiều lắm, thêu một chiếc khăn tay thôi đã bòn rút hết toàn bộ năng lượng rồi.
Trần Thanh ngủ quá say nên không phát giác được điều gì, thế nhưng trong giấc mơ của mình, cô cảm nhận có một luồng hơi ấm rất lớn ôm trọn lấy toàn thân mình. Hơi ấm đấy khác hẳn với hơi ấm khi ngồi bên lò sưởi mà càng giống với khi được ôm chặt vào lòng hơn. Cô được bao bọc như một đứa trẻ đỏ hòn mới sinh, từ đầu đến chân chỗ nào cũng thoải mái đến lạ.
Trần Thanh vô thức cọ sát với hơi ấm đó như thể muốn nhiều hơn nữa. Không phụ sự kì vọng, cô thấy luồng khí ấm áp bọc lấy mình chặt hơn. Cô nằm ngủ mà môi không kìm được cong lên, đầu lông mày giãn ra bước vào trạng thái thả lỏng.
Dương Nhật Đình thấy cô dụi vào người anh như chú mèo đang cố lấy lòng người, tiếng cười rất khẽ thoát ra khỏi môi. Bàn tay anh nhẹ nhàng vuốt ve sống lưng yểu điệu, ngón tay lướt qua từng tấc da thịt trơn nhẵn.
Trần Thanh cuộn chặt hai tay đặt dưới cằm, Dương Nhật Đình gỡ ra muốn nắm lấy, thế rồi bỗng phát hiện đầu mấy đầu ngón tay của cô đều có vết đỏ li ti rất nhỏ. Đây hẳn là lúc thêu thùa cô không cẩn thận đâm kim vào tay mình. Để bị kim chỉ đâm đến nông nỗi này anh cũng tự hiểu cô đã chật vật thế nào để làm xong chiếc khăn tay kia.
Dương Nhật Đình cảm động nhưng chua xót là phần nhiều, kiềm lòng không đặng hôn lên những vết thương đó. Bờ môi ẩm ướt dán lên làm Trần Thanh thấy nhột, cô "ưm" một tiếng rồi cọ đầu vào lồng ngực anh.
Cậu cả họ Dương véo nhẹ đầu mũi bé tẹo của cô, vừa yêu chiều vừa bất lực thì thầm vào tai Trần Thanh: "Thật là chỉ muốn giấu em đi."
Thế nhưng đến anh còn không lo nổi cho thân mình, thì liệu có thể bảo vệ cho cô được không?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.