Chương 9: Người Đàn Ông Trong Bồn Tắm
Tuyết Nhi Cách Cách
05/10/2023
Bàn Tử đi tới từ sau lưng, nhe hàm răng trắng ngần. Quàng tay lên vai đội trưởng Hoàng rồi nhướng mày nhìn mấy người phụ nữ ngoài cửa sổ.
“Tôi bảo này đội trưởng Hoàng! Sao anh không động não tí đi nhỉ? Đây là chiếc điện thoại người ta dùng cho công việc và cuộc sống bình thường. Còn chiếc khác là để hẹn hò gái bao chứ làm gì nữa!”
Đội trưởng Hoàng phì cười.
“Nói cứ như là cậu từng trải lắm ấy, vừa rồi tôi cũng nghĩ đến điều này. Nhưng điều này chỉ có thể chứng minh điều gì chứ? Là cuộc sống riêng tư của anh khá phức tạp!”
Chu Hải hơi nheo mắt lại, đột nhiên quay người lại, nhìn chằm chằm vào mắt đội trưởng Hoàng. Ngay lập tức rơi vào trạng thái tự suy ngẫm, phân tích.
“Một người đàn ông cao lớn, đẹp trai và giàu có nhưng chưa kết hôn, vậy thì anh ta có gì phải giấu giếm? Suy cho cùng, mọi người quen biết với anh ta đều biết rằng đời tư của anh ta rất nát. Vậy thì, tại sao anh ta vẫn phải dùng hai chiếc điện thoại? Tại sao còn phải che giấu sự thật mình có rất nhiều bạn gái chứ?
Nhìn những người ngoài cửa sổ, họ gặp nhau mà dường như không cần quan tâm đến sự tồn tại của đối phương, còn chửi bới nhau nữa. Vậy tức là Bành Vũ Hoa không hề che giấu quan hệ qua lại giữa bọn họ. Dường như anh ta còn thấy tự hào về điều đó! Vậy thì anh ta đang che giấu điều gì? Hay nói cách khác anh ta cần giấu những điều bỉ ổi này trước mặt ai?”
Đột nhiên đội trưởng Hoàng ngộ ra và đấm vào tường.
“Đúng thế! Điều này có nghĩa là có một người phụ nữ không cần liên lạc kiểu như vậy. Thật ra mối quan hệ của cô ta và Bành Vũ Hoa rất thân thiết và đó cũng là điều mà Bành Vũ Hoa quan tâm nhất. Người này có khả năng cao là kẻ sát nhân nhất.”
Chu Hải bấm vào một thư mục trên máy tính bảng, lấy ra một bức ảnh chụp bàn tay của người đã khuất.
“Còn nữa, anh nhìn vào bức ảnh này đi. Ngón đeo nhẫn trên bàn tay trái của người chết từng đeo một chiếc nhẫn, nếu ngón tay này đeo nhẫn thì người đó đã đính hôn hoặc có quan hệ tình cảm. Nhưng tại sao chiếc nhẫn lại biến mất?”
Đội trưởng Hoàng cầm lấy chiếc máy tính bảng và lật qua các bức ảnh, chỉ thấy một chuỗi ảnh đen xì.
“Cậu lưu hết tất cả ảnh hiện trường vụ án thậm chí là cả ảnh người chết trong máy tính cá nhân là định để tối về nhà xem sao?”
Vẻ mặt Chu Hải đơ cứng và lạnh lùng mất mấy phút.
“Anh có xem không?”
“Xem!”
Đội trưởng Hoàng liền cúi đầu xuống, phóng to ngón tay của người chết trong ảnh ra toàn màn hình, dí sát mắt xem thật kỹ: “Ý cậu là kẻ sát nhân đã lấy chiếc nhẫn phải không?”
“Phải!”
“Sao vết đeo nhẫn của người chết nhìn lại quen thế nhỉ?”
Bàn Tử cũng thò cái mặt to của mình sát lại gần để xem.
“Cảm giác như là có một hàng chữ cái!”
Chu Hải lại phóng to bức ảnh lên nữa, nhìn kỹ ngón đeo nhẫn của người chết, quả thực càng có thể phát hiện ra vấn đề một cách chi tiết hơn so với nhìn trực tiếp tay của người chết lúc ở hiện trường.
Dường như có những chữ cái tiếng Anh được sắp xếp ngay ngắn trong vòng tròn in trên chiếc nhẫn của người chết.
Lúc này Tiêu Lương gõ cửa bước vào, vừa đẩy kính lên vừa nói:
“Đội trưởng Hoàng, đã có kết quả xét nghiệm rồi, mẫu vết máu ở hiện trường không trùng khớp. Tuy nhiên mẫu DNA của tóc trùng khớp với mẫu DNA của cô người mẫu tóc dài đang đứng ở cửa - Anne.”
Những lời này khiến đội trưởng Hoàng vừa mới tìm được phương hướng phải nheo mắt lại, vẻ mặt trở nên nghiêm túc hơn.
“Xem ra phân tích của Chu pháp y là hoàn toàn chính xác, hung thủ muốn đánh lạc hướng chúng ta. Suy nghĩ tỉ mỉ, chi tiết như vậy không phải là điều người bình thường có thể có, xem ra chúng ta đã gặp phải một đối thủ mạnh. Được rồi, bây giờ tôi sẽ dẫn người tiếp tục điều tra, phải tìm ra người phụ nữ bị Bành Vũ Hoa giấu kín.”
…
Sáng sớm ngày 11 tháng 6 năm 2014, Chu Hải lái xe đi vào sân trung tâm.
Đêm qua, Chu Hải ngủ không yên giấc. Dù không còn bị cơn ác mộng vụ tai nạn xe hơi đó làm ảnh hưởng nhưng khi nhắm mắt, hình dáng của Bành Vũ Hoa đang nằm trong bồn tắm lại hiện lên.
Vừa đỗ xe xong thì thấy chủ nhiệm Bàng lâu ngày không thấy đâu, bỗng nhiên xuất hiện ở trước cửa kính của Trung tâm, quan sát xung quanh rồi đi về phía cửa. Đúng lúc đó, điện thoại đột nhiên reo lên, là Đội trưởng Hoàng gọi đến.
“Chu pháp y, điều tra của tôi đã đi vào bế tắc, cậu đã đến trung tâm chưa?”
“Tôi đến rồi!”
“Nếu có thời gian, cậu có thể đến Đội cảnh sát hình sự khu Đông Thành một chuyến được không? Tôi muốn nhờ cậu xem giúp tôi các tài liệu điều tra liên quan, lãnh đạo đang giục gấp, đúng lúc chiều nay phải họp hội nghị chuyên án.”
“Được.”
Chu Hải biết, rất nhiều vụ án liên quan đến nhân vật nổi tiếng trong xã hội ở Trung Quốc, đều có áp lực xã hội rất lớn, bởi thời gian điều tra càng kéo dài thì khó khăn càng lớn.
“Tôi bảo này đội trưởng Hoàng! Sao anh không động não tí đi nhỉ? Đây là chiếc điện thoại người ta dùng cho công việc và cuộc sống bình thường. Còn chiếc khác là để hẹn hò gái bao chứ làm gì nữa!”
Đội trưởng Hoàng phì cười.
“Nói cứ như là cậu từng trải lắm ấy, vừa rồi tôi cũng nghĩ đến điều này. Nhưng điều này chỉ có thể chứng minh điều gì chứ? Là cuộc sống riêng tư của anh khá phức tạp!”
Chu Hải hơi nheo mắt lại, đột nhiên quay người lại, nhìn chằm chằm vào mắt đội trưởng Hoàng. Ngay lập tức rơi vào trạng thái tự suy ngẫm, phân tích.
“Một người đàn ông cao lớn, đẹp trai và giàu có nhưng chưa kết hôn, vậy thì anh ta có gì phải giấu giếm? Suy cho cùng, mọi người quen biết với anh ta đều biết rằng đời tư của anh ta rất nát. Vậy thì, tại sao anh ta vẫn phải dùng hai chiếc điện thoại? Tại sao còn phải che giấu sự thật mình có rất nhiều bạn gái chứ?
Nhìn những người ngoài cửa sổ, họ gặp nhau mà dường như không cần quan tâm đến sự tồn tại của đối phương, còn chửi bới nhau nữa. Vậy tức là Bành Vũ Hoa không hề che giấu quan hệ qua lại giữa bọn họ. Dường như anh ta còn thấy tự hào về điều đó! Vậy thì anh ta đang che giấu điều gì? Hay nói cách khác anh ta cần giấu những điều bỉ ổi này trước mặt ai?”
Đột nhiên đội trưởng Hoàng ngộ ra và đấm vào tường.
“Đúng thế! Điều này có nghĩa là có một người phụ nữ không cần liên lạc kiểu như vậy. Thật ra mối quan hệ của cô ta và Bành Vũ Hoa rất thân thiết và đó cũng là điều mà Bành Vũ Hoa quan tâm nhất. Người này có khả năng cao là kẻ sát nhân nhất.”
Chu Hải bấm vào một thư mục trên máy tính bảng, lấy ra một bức ảnh chụp bàn tay của người đã khuất.
“Còn nữa, anh nhìn vào bức ảnh này đi. Ngón đeo nhẫn trên bàn tay trái của người chết từng đeo một chiếc nhẫn, nếu ngón tay này đeo nhẫn thì người đó đã đính hôn hoặc có quan hệ tình cảm. Nhưng tại sao chiếc nhẫn lại biến mất?”
Đội trưởng Hoàng cầm lấy chiếc máy tính bảng và lật qua các bức ảnh, chỉ thấy một chuỗi ảnh đen xì.
“Cậu lưu hết tất cả ảnh hiện trường vụ án thậm chí là cả ảnh người chết trong máy tính cá nhân là định để tối về nhà xem sao?”
Vẻ mặt Chu Hải đơ cứng và lạnh lùng mất mấy phút.
“Anh có xem không?”
“Xem!”
Đội trưởng Hoàng liền cúi đầu xuống, phóng to ngón tay của người chết trong ảnh ra toàn màn hình, dí sát mắt xem thật kỹ: “Ý cậu là kẻ sát nhân đã lấy chiếc nhẫn phải không?”
“Phải!”
“Sao vết đeo nhẫn của người chết nhìn lại quen thế nhỉ?”
Bàn Tử cũng thò cái mặt to của mình sát lại gần để xem.
“Cảm giác như là có một hàng chữ cái!”
Chu Hải lại phóng to bức ảnh lên nữa, nhìn kỹ ngón đeo nhẫn của người chết, quả thực càng có thể phát hiện ra vấn đề một cách chi tiết hơn so với nhìn trực tiếp tay của người chết lúc ở hiện trường.
Dường như có những chữ cái tiếng Anh được sắp xếp ngay ngắn trong vòng tròn in trên chiếc nhẫn của người chết.
Lúc này Tiêu Lương gõ cửa bước vào, vừa đẩy kính lên vừa nói:
“Đội trưởng Hoàng, đã có kết quả xét nghiệm rồi, mẫu vết máu ở hiện trường không trùng khớp. Tuy nhiên mẫu DNA của tóc trùng khớp với mẫu DNA của cô người mẫu tóc dài đang đứng ở cửa - Anne.”
Những lời này khiến đội trưởng Hoàng vừa mới tìm được phương hướng phải nheo mắt lại, vẻ mặt trở nên nghiêm túc hơn.
“Xem ra phân tích của Chu pháp y là hoàn toàn chính xác, hung thủ muốn đánh lạc hướng chúng ta. Suy nghĩ tỉ mỉ, chi tiết như vậy không phải là điều người bình thường có thể có, xem ra chúng ta đã gặp phải một đối thủ mạnh. Được rồi, bây giờ tôi sẽ dẫn người tiếp tục điều tra, phải tìm ra người phụ nữ bị Bành Vũ Hoa giấu kín.”
…
Sáng sớm ngày 11 tháng 6 năm 2014, Chu Hải lái xe đi vào sân trung tâm.
Đêm qua, Chu Hải ngủ không yên giấc. Dù không còn bị cơn ác mộng vụ tai nạn xe hơi đó làm ảnh hưởng nhưng khi nhắm mắt, hình dáng của Bành Vũ Hoa đang nằm trong bồn tắm lại hiện lên.
Vừa đỗ xe xong thì thấy chủ nhiệm Bàng lâu ngày không thấy đâu, bỗng nhiên xuất hiện ở trước cửa kính của Trung tâm, quan sát xung quanh rồi đi về phía cửa. Đúng lúc đó, điện thoại đột nhiên reo lên, là Đội trưởng Hoàng gọi đến.
“Chu pháp y, điều tra của tôi đã đi vào bế tắc, cậu đã đến trung tâm chưa?”
“Tôi đến rồi!”
“Nếu có thời gian, cậu có thể đến Đội cảnh sát hình sự khu Đông Thành một chuyến được không? Tôi muốn nhờ cậu xem giúp tôi các tài liệu điều tra liên quan, lãnh đạo đang giục gấp, đúng lúc chiều nay phải họp hội nghị chuyên án.”
“Được.”
Chu Hải biết, rất nhiều vụ án liên quan đến nhân vật nổi tiếng trong xã hội ở Trung Quốc, đều có áp lực xã hội rất lớn, bởi thời gian điều tra càng kéo dài thì khó khăn càng lớn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.