Chương 7
Bonheur_pm
10/02/2015
Tôi lờ mờ nghĩ đến ngày hôm đó, hôm mà nàng đứng trên sân khấu với đôi mắt thẫn thờ, nhìn đăm đăm về góc phòng như tìm kiếm, như khắc khoải chờ mong. Có thể, người mà nàng trông khi ấy là Dũng. Có thể người mà nàng đã dành cho những nụ cười ấm áp vốn dĩ không phải là tôi. Và tất cả những dư vị ngọt ngào là ân huệ mà nàng bố thí cho tôi khi không có anh ta bên cạnh, Tôi nhếch miệng cười, vô thức đánh rơi một giọt nước mắt. Tôi thiếp đi với nhiều nỗi niềm còn canh cánh trong lòng.
Thật tiếc là lúc đó tôi đã không tìm được một lời giải đáp rõ ràng cho mình. Rất nhiều năm sau, tôi tình cờ vào lại blog của Quyên, trang nhật ký mà có lẽ vào thời điểm đó là người bầu bạn duy nhất của nàng.
Entry ngày xx/xx/200x, (ngày mà hai chúng tôi hẹn nhau)
“Anh, sao không trả lời cho em biết là anh có còn yêu em nữa không?Anh đã đến nhưng bỏ đi vào những lúc em cần anh nhất.
Anh đã không có mặt cái lúc em trượt chân ngã trên sân khấu.
Anh đã không ở đó để nghe em hát ca khúc“ When I need you”, em đã thực sự nói ra hết nỗi lòng mình vào lúc ấy Anh có biết rằng em đã hy vọng anh đến thế nào không?
Nếu cuộc sống của em là một trang sách, thì làm ơn hãy chỉ cho em anh đang nằm ở trang số bao nhiêu. Nước mắt em đã rơi vội vàng qua từng trang em lật giở.
Nhưng em vẫn không thể tìm thấy anh.
Em không thể mãi mãi chạy theo anh được.
Thế giới của anh là công việc, nơi đó có những buổi tiệc tùng với đối tác làm ăn, có những hợp đồng bạc tỷ mà anh còn phải ký kết, có những buổi họp mà anh chẳng thể bỏ qua. Thế giới đó không có chỗ cho một con bé khờ khạo như em. Em đã từng nghĩ khoảng cách tuổi tác không phải là vấn đề gì lớn lao nhưng có lẽ em sai rồi, sai thật rồi. Em đã muốn chờ vài năm nữa khi em ra trường, sẽ lấy anh và sẽ ở nhà chăm lo cho mái ấm nhỏ của chúng ta. Anh sẽ đi làm, đến công ty với những đồng nghiệp, sẽ hoàn thành hết công việc, và dù có mệt mỏi thế nào lúc anh trở về nhà, anh lại có cảm giác bình yên khi ở bên em.
Ngày hôm nay với em quả là dài, anh gọi chỉ để thông báo là anh lại đi công tác, 1 tháng qua Mỹ. Em đã phải bỏ tất cả những công việc dở dang ở nhà lại, bỏ hết những cuộc hẹn với bạn để chạy theo anh. Em đã khóc nhiều đến thế nào anh biết không, khi em chỉ kịp ra đó để nhìn thấy anh bước chân vào phòng chờ xuất cảnh. Em nán lại rất lâu, rất lâu ở đó chỉ để nhìn chiếc máy bay mang anh đi mất hút vào bầu trời đêm.
Em đã quyết định sẽ không chạy theo anh nữa, em sẽ quay lại và sống đúng với tuổi thanh xuân của mình ”
------------------------------------------------------- -----------------------------------------
Đường Nguyễn Du
Quán café vỉa hè yêu thích của tôi đây rồi. Hướng ánh mắt sang phía bên kia đường, vượt qua những dòng người xe cộ tấp nập là một góc hồ Thiền Quang. Vẫn ở đó những gốc cây bàng với cái bệ xi măng ố vàng, vẫn đám khách lố nhố ngồi đọc báo trên những chiếc ghế nhựa xanh đỏ. Nhưng hai con người đã mang hai tâm thế hoàn toàn khác. Ông chủ quán đặt lên ghế một cốc đen đá cùng một ly chanh muối. Tôi chăm chú nhìn vào khuôn mặt người đối diện. Nhìn vết thâm quầng ở mắt và vẻ mắt thất thần của nàng. Điều kinh khủng gì đã diễn ra hai ngày qua mà khiến nàng trở nên tiều thụy như thế. Tôi thấy tim mình nhói đau.
“Quyên gọi tớ tới đây để giải thích chuyện lỡ hẹn hôm trước à? Tớ …. tớ đã không biết là Quyên có người yêu rồi. Thực sự thì chưa bao giờ tớ muốn làm người thứ ba.”
Tôi cười nhạt, cố xua tan cái bầu không khí u ám giữa chúng tôi.
Nàng im lặng không đáp lời, nhấp một hụm chanh muối, ánh mắt hướng ra xa xăm.
“ Nói gì đi chứ, tối quá Quyên mất ngủ hả sao mặt mũi lại thế”
“ Quyên và người yêu có chuyện gì với người yêu à, sao im lặng mãi thế”. Tôi hỏi một cách dồn dập hơn. Không biết sao lại thấy khó chịu trong lòng, tôi dần dà tìm được chỗ trút hết nỗi bực dọc.
Nhưng những câu hỏi của tôi dường như chẳng lọt vào tai nàng, cái im lặng của nàng dần dần khiến tôi trở nên mất bình tĩnh. Dưới những tán lá rộng, dưới tiếng gió vi vu như hồi chuông vô tận của trời xanh, giữa đường phố xe cộ thưa thớt, bầu không khí không thể tin được lại trở nên ngột ngạt đến mức tôi toan bỏ chạy.
“ Huy đưa Quyên về nhé tớ thực sự không muốn thấy Quyên như thế này, về nghỉ ngơi đi trông Quyên có vẻ mệt mỏi lắm”.
Khi tôi đứng dạy toan thì bàn tay nhở bé của nàng bỗng giơ lên níu lấy cánh tay tôi. Nàng ngước mắt lên nhìn tôi, nàng nói rất khẽ, chỉ vừa đủ để tôi có thể nghe thấy:
“ Huy này, làm người yêu tớ được không?”
------------------------------------------------------------------------------------------------
Mùa hạ chờ em đấy biết không
Tiếng ve khản cổ hát lời mong
Đang trưa mây nõn trôi ngang phố
Giấu một cơn mưa tận đáy long
(Trương Nam Hương)
Sau những ngày nắng nóng oi ả ngột ngạt, trời bỗng đổ một trận mưa rào.
Không như mưa xuân rơi nhẹ từ trên cao xuống những hạt bụi nước li ti trắng lấp lánh hay mong manh như những sợi tơ mành mát dịu mà nhìn xa tưởng rằng đó là màn sương mờ bay bay. Không phải mư đêm “thánh thót rơi” như trong lời một bài hát nào đó. Cũng không như mưa phùn gió bấc sụt sùi dai dẳng gào rít trên mái nhà, ngọn cây mang lại cái lạnh rét lùa vào ô cửa, khiến cho lòng người cũng cảm thấy se se lạnh.
Trận mưa cuối thu đầu hạ mạnh mẽ như muốn rũ sạch bụi đất bám đọng trên mái nhà, rũ sạch hết những kí ức không vui trong lòng người ta. Trên đường phố thênh thang chỉ còn những chiếc ô tô vội vã vụt qua, những chiếc xe máy, xe đẹp, khách bộ hành nép mình dưới mái hiên chờ đọi.
Dưới hiên một căn nhà cổ, có một thanh niên, một thiếu nữ đang khẽ trò chuyện. Tôi đó và nàng đó. Nàng đang khép nép đứng sau tôi, mái hiên quá nhỏ cho 2 người. Tôi đứng che cho nàng, những hạt mưa xối xả tuôn ướt hết lưng áo. Hôm ấy tôi đã ngồi thụp xuống sau khi nghe lời tỏ tình ngược thốt ra từ một người con gái. Nắm lấy bàn tay ấy và cứ thế nhìn nàng lặng lẽ khóc mặc kệ ánh mắt của những người xung quanh.
Tôi thực ra chẳng kịp suy nghĩ gì trước khi nhận lời yêu nàng, dù rằng tôi rất sợ là nàng chỉ coi tôi là một vật thay thế. Tôi muốn bảo vệ nàng, che chở nàng như cái cách tôi đang làm lúc này đây. Tôi và nàng vẫn xưng tên với nhau, vẫn giữ một khoảng cách để người ngoài nhìn chúng tôi như bạn. Có lẽ chưa ai trong hai chúng tôi tin rằng đó là một tình yêu thật sự.
Mưa ngớt, tôi phóng xe đưa nàng về. Từ khi trở thành người yêu, tôi nhận trách nhiệm đón nàng đi học và đưa nàng về. Ngày nào tôi cũng dắt xe qua cổng nhà khi đồng hồ chỉ 5h30p. Mẹ hay phàn nàn rằng dạo này tôi về muộn nhưng tôi vâng dạ cho qua rồi đâu lại vào đấy.
Công việc làm thêm ở quán cafe vẫn diễn ra bình thường, chỉ có điều là sau khi thăng chức từ vệ tinh thành người yêu, tôi chăm chỉ nghiên cứu sách tâm lý phụ nữ hơn.
Những buổi tập luyện với team cũng vẫn tiếp tục một cách đều đặn vào thứ bảy. Sau đợt tham gia giải Hà nội mở rộng, team nhận được tài trợ của VDC – một công ty truyền thông khá nổi tiếng. Mặc dù ai cũng tỏ ra phấn khích vì sắp sửa có một chuyến đi xa thi đấu, nhưng tôi lại khá dè dặt khi nghĩ đến chuyện. Giá mà chẳng có tài trợ gì hết, chúng tôi chơi chỉ để cho vui. Việc có tài trợ vô tình đem đến những áp lực thi đấu, tập luyện, vô tình đem đến cảm giác là tôi sắp trở thành game thủ đến nơi. Mà tôi chắc chắn mẹ tôi không khoái mấy vụ này đâu. Có lẽ tôi sẽ thi đấu nốt giải lần này rồi từ bỏ đam mê suốt mười năm qua, tôi muốn dành nhiều thời gian quan tâm đến những người phụ nữ của tôi hơn.
- Anh Huy, đưa em về được không?
- Không được, anh có hẹn rồi. Tôi nhìn Linh ái ngại.
- Chị ấy à, có người yêu rồi là quên luôn em nhé. Linh cười mỉm. Từ lần làm quân sư quạt mo giúp tớ cưa cẩm nàng, đã lâu rồi em mới lại đề nghị tôi đưa về.
- Thôi lên đây, anh đưa về. Tôi đưa mắt lườm.
Chưa dứt câu, Linh đã ngồi vắt vẻo trên xe. Đường hôm nay đông hơn mọi khi. Chiếc Dream của tôi đang bon bon chợt phanh khựng lại trước đầu một chiếc Lexus màu đen bóng loáng. Tên tài xe mở kính ghé đầu ra quát:
- Mắt mày để đâu thế hả thằng kia?
- Xin lỗi anh, em không để ý. Tôi quay lại đỡ Linh dạy, quan sát xem em có làm sao không. Tính tôi không phải người hiếu thắng, thích gây sự ở ngoài đường.
- Đồ nhà quê. Hắn nói bằng cái giọng bực tức rồi lại cho xe chạy tiếp.
- Anh sao thế, sao không mắng hắn vài câu, đã đi sai rồi còn mắng người khác nữa. Linh bực dọc nhìn tôi.
- Thôi, anh em mình không sao là được rồi. Ra đường đi lại thì nhịn một tí tốt hơn em ạ, nói lại vài câu rồi lại mất bình tĩnh lại đánh nhau thì mình cũng thiệt mà.”
Đi thêm một đoạn thì Linh đập khẽ vai tôi.
- Nhà em đây rồi, cảm ơn anh Huy nhé. Anh đi nhanh đi kẻo chị ấy đợi.
Trong hội bạn thì có lẽ tôi là người đầu tiên biết nhà Linh. Hóa ra nhà Linh ở cách nhà tôi có một đoạn phố, nằm ở khu vực có những tòa biệt thự đẹp lung linh nhất nhì thành phố. Tiễn Linh qua cổng tôi đứng lại ngắm nhà em. Ngôi nhà cổng sắt màu xanh, khuôn viên xung quanh tầm 200m2, trồng đủ loại cây cối. Hai mặt tiền, to nhất phố. Hai cây cau cảnh vòng tay hai người ôm không xuể trồng ở trước sân, cạnh đó là một hòn non bộ nước chảy róc rách. Phía trước hòn non bộ là một khoảng rộng trước sân vừa đủ chỗ cho chiếc Camry màu đen bóng loáng. Không biết bố mẹ em làm gì nhỉ? Một tiểu thư xinh đẹp sống trong tòa lâu đài nguy nga thế này, chắc chắn là mục tiêu chinh phục của khối chàng trai.
Tôi liếc nhìn đồng hồ đã 6h.15p, trễ mất rồi. Từ hơn 1 tháng nay chính thức yêu nhau chưa bao giờ tôi để nàng phải đợi. Tôi luôn đúng giờ dù là bất cứ lúc nào nàng gọi tôi đều có mặt ngay.
Cổng trường đại học đây rồi, nhưng nàng không đứng một mình. Nàng đang đứng nói chuyện với một người đan ông. Tôi dừng xe lại trước cổng khoảnng 30m và quan sát họ. Dưới ánh sáng đèn đường hắt xuống, tôi nhận ra anh chàng đẹp trai với bó hoa hồng tôi gặp ở cuộc thi Sinh viên thanh lịch.
Đúng là anh ta, liệu đó có phải là Dũng không nhỉ? Mấy sự kiện bắt đầu sâu chuỗi, chắp nối lại một cách rõ ràng hơn. Vậy là hôm ấy Dũng có đến xem nàng, nhưng sau đó lại chẳng vào cánh gà cùng chúng tôi. Tôi đưa ánh mắt sang phía người con gái tôi yêu. Họ nói chuyện gì ấy, có vẻ tranh cãi khá gay gắt. Chợt hắn ta vòng tay ôm nàng, ghì chặt không buông. Lòng tôi như mở cờ trong bụng khi thấy nàng giẫy dụa đẩy hẳn ra, tôi định chạy lại để can thiệp nhưng khi vừa xuống xe thì tôi nhận ra tay nàng buông thõng xuống. Nàng gục mặt vào lòng hắn, khóc nức nở ...
Thật tiếc là lúc đó tôi đã không tìm được một lời giải đáp rõ ràng cho mình. Rất nhiều năm sau, tôi tình cờ vào lại blog của Quyên, trang nhật ký mà có lẽ vào thời điểm đó là người bầu bạn duy nhất của nàng.
Entry ngày xx/xx/200x, (ngày mà hai chúng tôi hẹn nhau)
“Anh, sao không trả lời cho em biết là anh có còn yêu em nữa không?Anh đã đến nhưng bỏ đi vào những lúc em cần anh nhất.
Anh đã không có mặt cái lúc em trượt chân ngã trên sân khấu.
Anh đã không ở đó để nghe em hát ca khúc“ When I need you”, em đã thực sự nói ra hết nỗi lòng mình vào lúc ấy Anh có biết rằng em đã hy vọng anh đến thế nào không?
Nếu cuộc sống của em là một trang sách, thì làm ơn hãy chỉ cho em anh đang nằm ở trang số bao nhiêu. Nước mắt em đã rơi vội vàng qua từng trang em lật giở.
Nhưng em vẫn không thể tìm thấy anh.
Em không thể mãi mãi chạy theo anh được.
Thế giới của anh là công việc, nơi đó có những buổi tiệc tùng với đối tác làm ăn, có những hợp đồng bạc tỷ mà anh còn phải ký kết, có những buổi họp mà anh chẳng thể bỏ qua. Thế giới đó không có chỗ cho một con bé khờ khạo như em. Em đã từng nghĩ khoảng cách tuổi tác không phải là vấn đề gì lớn lao nhưng có lẽ em sai rồi, sai thật rồi. Em đã muốn chờ vài năm nữa khi em ra trường, sẽ lấy anh và sẽ ở nhà chăm lo cho mái ấm nhỏ của chúng ta. Anh sẽ đi làm, đến công ty với những đồng nghiệp, sẽ hoàn thành hết công việc, và dù có mệt mỏi thế nào lúc anh trở về nhà, anh lại có cảm giác bình yên khi ở bên em.
Ngày hôm nay với em quả là dài, anh gọi chỉ để thông báo là anh lại đi công tác, 1 tháng qua Mỹ. Em đã phải bỏ tất cả những công việc dở dang ở nhà lại, bỏ hết những cuộc hẹn với bạn để chạy theo anh. Em đã khóc nhiều đến thế nào anh biết không, khi em chỉ kịp ra đó để nhìn thấy anh bước chân vào phòng chờ xuất cảnh. Em nán lại rất lâu, rất lâu ở đó chỉ để nhìn chiếc máy bay mang anh đi mất hút vào bầu trời đêm.
Em đã quyết định sẽ không chạy theo anh nữa, em sẽ quay lại và sống đúng với tuổi thanh xuân của mình ”
------------------------------------------------------- -----------------------------------------
Đường Nguyễn Du
Quán café vỉa hè yêu thích của tôi đây rồi. Hướng ánh mắt sang phía bên kia đường, vượt qua những dòng người xe cộ tấp nập là một góc hồ Thiền Quang. Vẫn ở đó những gốc cây bàng với cái bệ xi măng ố vàng, vẫn đám khách lố nhố ngồi đọc báo trên những chiếc ghế nhựa xanh đỏ. Nhưng hai con người đã mang hai tâm thế hoàn toàn khác. Ông chủ quán đặt lên ghế một cốc đen đá cùng một ly chanh muối. Tôi chăm chú nhìn vào khuôn mặt người đối diện. Nhìn vết thâm quầng ở mắt và vẻ mắt thất thần của nàng. Điều kinh khủng gì đã diễn ra hai ngày qua mà khiến nàng trở nên tiều thụy như thế. Tôi thấy tim mình nhói đau.
“Quyên gọi tớ tới đây để giải thích chuyện lỡ hẹn hôm trước à? Tớ …. tớ đã không biết là Quyên có người yêu rồi. Thực sự thì chưa bao giờ tớ muốn làm người thứ ba.”
Tôi cười nhạt, cố xua tan cái bầu không khí u ám giữa chúng tôi.
Nàng im lặng không đáp lời, nhấp một hụm chanh muối, ánh mắt hướng ra xa xăm.
“ Nói gì đi chứ, tối quá Quyên mất ngủ hả sao mặt mũi lại thế”
“ Quyên và người yêu có chuyện gì với người yêu à, sao im lặng mãi thế”. Tôi hỏi một cách dồn dập hơn. Không biết sao lại thấy khó chịu trong lòng, tôi dần dà tìm được chỗ trút hết nỗi bực dọc.
Nhưng những câu hỏi của tôi dường như chẳng lọt vào tai nàng, cái im lặng của nàng dần dần khiến tôi trở nên mất bình tĩnh. Dưới những tán lá rộng, dưới tiếng gió vi vu như hồi chuông vô tận của trời xanh, giữa đường phố xe cộ thưa thớt, bầu không khí không thể tin được lại trở nên ngột ngạt đến mức tôi toan bỏ chạy.
“ Huy đưa Quyên về nhé tớ thực sự không muốn thấy Quyên như thế này, về nghỉ ngơi đi trông Quyên có vẻ mệt mỏi lắm”.
Khi tôi đứng dạy toan thì bàn tay nhở bé của nàng bỗng giơ lên níu lấy cánh tay tôi. Nàng ngước mắt lên nhìn tôi, nàng nói rất khẽ, chỉ vừa đủ để tôi có thể nghe thấy:
“ Huy này, làm người yêu tớ được không?”
------------------------------------------------------------------------------------------------
Mùa hạ chờ em đấy biết không
Tiếng ve khản cổ hát lời mong
Đang trưa mây nõn trôi ngang phố
Giấu một cơn mưa tận đáy long
(Trương Nam Hương)
Sau những ngày nắng nóng oi ả ngột ngạt, trời bỗng đổ một trận mưa rào.
Không như mưa xuân rơi nhẹ từ trên cao xuống những hạt bụi nước li ti trắng lấp lánh hay mong manh như những sợi tơ mành mát dịu mà nhìn xa tưởng rằng đó là màn sương mờ bay bay. Không phải mư đêm “thánh thót rơi” như trong lời một bài hát nào đó. Cũng không như mưa phùn gió bấc sụt sùi dai dẳng gào rít trên mái nhà, ngọn cây mang lại cái lạnh rét lùa vào ô cửa, khiến cho lòng người cũng cảm thấy se se lạnh.
Trận mưa cuối thu đầu hạ mạnh mẽ như muốn rũ sạch bụi đất bám đọng trên mái nhà, rũ sạch hết những kí ức không vui trong lòng người ta. Trên đường phố thênh thang chỉ còn những chiếc ô tô vội vã vụt qua, những chiếc xe máy, xe đẹp, khách bộ hành nép mình dưới mái hiên chờ đọi.
Dưới hiên một căn nhà cổ, có một thanh niên, một thiếu nữ đang khẽ trò chuyện. Tôi đó và nàng đó. Nàng đang khép nép đứng sau tôi, mái hiên quá nhỏ cho 2 người. Tôi đứng che cho nàng, những hạt mưa xối xả tuôn ướt hết lưng áo. Hôm ấy tôi đã ngồi thụp xuống sau khi nghe lời tỏ tình ngược thốt ra từ một người con gái. Nắm lấy bàn tay ấy và cứ thế nhìn nàng lặng lẽ khóc mặc kệ ánh mắt của những người xung quanh.
Tôi thực ra chẳng kịp suy nghĩ gì trước khi nhận lời yêu nàng, dù rằng tôi rất sợ là nàng chỉ coi tôi là một vật thay thế. Tôi muốn bảo vệ nàng, che chở nàng như cái cách tôi đang làm lúc này đây. Tôi và nàng vẫn xưng tên với nhau, vẫn giữ một khoảng cách để người ngoài nhìn chúng tôi như bạn. Có lẽ chưa ai trong hai chúng tôi tin rằng đó là một tình yêu thật sự.
Mưa ngớt, tôi phóng xe đưa nàng về. Từ khi trở thành người yêu, tôi nhận trách nhiệm đón nàng đi học và đưa nàng về. Ngày nào tôi cũng dắt xe qua cổng nhà khi đồng hồ chỉ 5h30p. Mẹ hay phàn nàn rằng dạo này tôi về muộn nhưng tôi vâng dạ cho qua rồi đâu lại vào đấy.
Công việc làm thêm ở quán cafe vẫn diễn ra bình thường, chỉ có điều là sau khi thăng chức từ vệ tinh thành người yêu, tôi chăm chỉ nghiên cứu sách tâm lý phụ nữ hơn.
Những buổi tập luyện với team cũng vẫn tiếp tục một cách đều đặn vào thứ bảy. Sau đợt tham gia giải Hà nội mở rộng, team nhận được tài trợ của VDC – một công ty truyền thông khá nổi tiếng. Mặc dù ai cũng tỏ ra phấn khích vì sắp sửa có một chuyến đi xa thi đấu, nhưng tôi lại khá dè dặt khi nghĩ đến chuyện. Giá mà chẳng có tài trợ gì hết, chúng tôi chơi chỉ để cho vui. Việc có tài trợ vô tình đem đến những áp lực thi đấu, tập luyện, vô tình đem đến cảm giác là tôi sắp trở thành game thủ đến nơi. Mà tôi chắc chắn mẹ tôi không khoái mấy vụ này đâu. Có lẽ tôi sẽ thi đấu nốt giải lần này rồi từ bỏ đam mê suốt mười năm qua, tôi muốn dành nhiều thời gian quan tâm đến những người phụ nữ của tôi hơn.
- Anh Huy, đưa em về được không?
- Không được, anh có hẹn rồi. Tôi nhìn Linh ái ngại.
- Chị ấy à, có người yêu rồi là quên luôn em nhé. Linh cười mỉm. Từ lần làm quân sư quạt mo giúp tớ cưa cẩm nàng, đã lâu rồi em mới lại đề nghị tôi đưa về.
- Thôi lên đây, anh đưa về. Tôi đưa mắt lườm.
Chưa dứt câu, Linh đã ngồi vắt vẻo trên xe. Đường hôm nay đông hơn mọi khi. Chiếc Dream của tôi đang bon bon chợt phanh khựng lại trước đầu một chiếc Lexus màu đen bóng loáng. Tên tài xe mở kính ghé đầu ra quát:
- Mắt mày để đâu thế hả thằng kia?
- Xin lỗi anh, em không để ý. Tôi quay lại đỡ Linh dạy, quan sát xem em có làm sao không. Tính tôi không phải người hiếu thắng, thích gây sự ở ngoài đường.
- Đồ nhà quê. Hắn nói bằng cái giọng bực tức rồi lại cho xe chạy tiếp.
- Anh sao thế, sao không mắng hắn vài câu, đã đi sai rồi còn mắng người khác nữa. Linh bực dọc nhìn tôi.
- Thôi, anh em mình không sao là được rồi. Ra đường đi lại thì nhịn một tí tốt hơn em ạ, nói lại vài câu rồi lại mất bình tĩnh lại đánh nhau thì mình cũng thiệt mà.”
Đi thêm một đoạn thì Linh đập khẽ vai tôi.
- Nhà em đây rồi, cảm ơn anh Huy nhé. Anh đi nhanh đi kẻo chị ấy đợi.
Trong hội bạn thì có lẽ tôi là người đầu tiên biết nhà Linh. Hóa ra nhà Linh ở cách nhà tôi có một đoạn phố, nằm ở khu vực có những tòa biệt thự đẹp lung linh nhất nhì thành phố. Tiễn Linh qua cổng tôi đứng lại ngắm nhà em. Ngôi nhà cổng sắt màu xanh, khuôn viên xung quanh tầm 200m2, trồng đủ loại cây cối. Hai mặt tiền, to nhất phố. Hai cây cau cảnh vòng tay hai người ôm không xuể trồng ở trước sân, cạnh đó là một hòn non bộ nước chảy róc rách. Phía trước hòn non bộ là một khoảng rộng trước sân vừa đủ chỗ cho chiếc Camry màu đen bóng loáng. Không biết bố mẹ em làm gì nhỉ? Một tiểu thư xinh đẹp sống trong tòa lâu đài nguy nga thế này, chắc chắn là mục tiêu chinh phục của khối chàng trai.
Tôi liếc nhìn đồng hồ đã 6h.15p, trễ mất rồi. Từ hơn 1 tháng nay chính thức yêu nhau chưa bao giờ tôi để nàng phải đợi. Tôi luôn đúng giờ dù là bất cứ lúc nào nàng gọi tôi đều có mặt ngay.
Cổng trường đại học đây rồi, nhưng nàng không đứng một mình. Nàng đang đứng nói chuyện với một người đan ông. Tôi dừng xe lại trước cổng khoảnng 30m và quan sát họ. Dưới ánh sáng đèn đường hắt xuống, tôi nhận ra anh chàng đẹp trai với bó hoa hồng tôi gặp ở cuộc thi Sinh viên thanh lịch.
Đúng là anh ta, liệu đó có phải là Dũng không nhỉ? Mấy sự kiện bắt đầu sâu chuỗi, chắp nối lại một cách rõ ràng hơn. Vậy là hôm ấy Dũng có đến xem nàng, nhưng sau đó lại chẳng vào cánh gà cùng chúng tôi. Tôi đưa ánh mắt sang phía người con gái tôi yêu. Họ nói chuyện gì ấy, có vẻ tranh cãi khá gay gắt. Chợt hắn ta vòng tay ôm nàng, ghì chặt không buông. Lòng tôi như mở cờ trong bụng khi thấy nàng giẫy dụa đẩy hẳn ra, tôi định chạy lại để can thiệp nhưng khi vừa xuống xe thì tôi nhận ra tay nàng buông thõng xuống. Nàng gục mặt vào lòng hắn, khóc nức nở ...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.