Chương 138: Có chuyện muốn nói với anh
Dục Hiểu
05/10/2022
Nghe thấy nam nhân dám trêu mình, Lâm Văn Tịch liền đánh anh.
Bên tai cũng đỏ, bảo bối em đáng yêu muốn chết. Lê Diễm tiếp tục âm thầm chêm thêm một câu.
"Chủ nhân, hiện tại em đã không sao rồi, em không muốn ở bệnh viện nữa, chúng ta về nhà đi." Một lát sau, Lâm Văn Tịch nói. Hình như cho tới bây giờ cũng không có thấy bao nhiêu người, cũng không biết Trần Mặc đã đi đâu rồi, chỉ có thể nói với nam nhân chuyện mình muốn về nhà mà thôi.
"Thân thể của em còn chưa có hồi phục, ở lại bệnh viện sẽ tốt hơn."
"Không sao đâu mà về nhà cũng giống vậy thôi." Nếu nam nhân ở lại chỗ này để người khác biết được cũng không tốt, mình về nhà nằm cũng giống vầy thôi.
"Chủ nhân, vẫn là nên nói với Trần Mặc ca ca một tiếng, sau đó chúng ta về đi." Lâm Văn Tịch nói xong muốn xuống giường, sợ cậu sẽ bị ngã nên Lê Diễm vội đến đỡ cậu.
"Khụ." Trần Mặc mới vừa vào liền thấy động tác thân mật của hai người, trùng kích thật không nhỏ, kỳ thực ngẫm lại tuổi của Lê Diễm không hơn kém ca ca mình là bao, bé con lại nhỏ hơn mình nhiều lắm, ban đầu còn cảm thấy cặp đôi này thật khiến cho người khác phải kinh ngạc, bây giờ nhìn kỹ lại kỳ thực hình ảnh này lại hài hòa duy mỹ ngoài ý muốn. Nam nhân này còn đẹp trai hơn so với trên tạp chí, đương nhiên Tiểu Tịch cũng rất đáng yêu, kỳ thực đúng là bọn họ rất xứng đó. Bất quá nam nhân có đẹp trai hơn bao nhiêu nữa thì sao, hiện tại y thầm muốn đánh cho anh ta một trận, ai biểu anh ta không biết trân trọng tình yêu của bọn họ.
"Trần Mặc ca ca."
"Hiện tại Tiểu Tịch đã khá hơn chút nào chưa?"
"Dạ đã đỡ rồi."
"Muốn về sao?" Trần Mặc xoay mặt về phía Lê Diễm, hỏi. Khẩu khí cũng không quá thân mật. Lê Diễm cũng chú ý tới đối phương có "địch ý" với mình nhất thời liền liên tưởng đến ý nghĩ ban nãy của mình, quả nhiên phòng bị một chút vẫn tốt hơn, nên lúc này anh cũng dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn Trần Mặc.
"Ừm, cám ơn cậu đã chăm sóc cho bé con nhà tôi mấy ngày qua." Nói xong còn không quên ôm sát lấy eo của bé con, biểu hiện độc chiếm dục của mình. Rõ ràng là nói cám ơn, nhưng cũng không có bao nhiêu thành ý, mà đến cả bầu không khí cũng giống như là đang bị đóng băng lại vậy. Vốn Lê Diễm còn chưa muốn đưa bé con về nhà, nhưng nghĩ tới mình cũng không thể ở lại chỗ này mãi, còn phải nhờ cái người lớn lên hệt như nữ nhân này đến chăm sóc cho bảo bối nhà anh, anh vẫn tình nguyện đứa Lâm Văn Tịch về nhà thì hơn.
Lâm Văn Tịch chỉ cảm thấy hình như bầu không khí có chút vi diệu, hai người cứ đứng nhìn nhau như vậy, hôm nay Trần Mặc cũng rất kỳ quái, cứ cảm thấy vẻ mặt của anh ấy không quá thân mật, cậu chưa bao giờ thấy qua Trần Mặc lộ ra loại vẻ mặt này, còn có chủ nhân, ban nãy anh ấy đã biểu hiện ra bộ dáng mang đầy địch ý với Trần Mặc, hiện tại càng thêm... Chẳng lẽ chủ nhân vẫn cảm thấy mình và Trần Mặc... Không phải ban nãy đã nói rõ rồi sao, chủ nhân lại còn...
"Lê Diễm, tôi có lời muốn nói với anh." Không nghĩ tới người mở miệng trước không phải Lê Diễm, mà lại là Trần Mặc, Lâm Văn Tịch có chút khó hiểu nên liền nhìn y.
Hình như chuyện này cũng đã nằm trong dự đoán của Lê Diễm, anh chỉ ung dung gật đầu, vỗ vỗ bé con đang mang theo vẻ mặt khẩn trương nói, "Không có gì đâu, anh đi ra ngoài trò chuyện với cậu ta, em cứ ngoan ngoãn nằm ở trên giường, anh sẽ về mau thôi."
"Dạ."
"Trần Mặc ca ca, hai anh..."
"Không có gì, anh chỉ muốn tìm anh ta tâm sự mà thôi." Trần Mặc nở nụ cười ý bảo Lâm Văn Tịch đừng lo.
Thấy Lê Diễm nói chuyện với Lâm Văn Tịch ôn nhu như thế, kỳ thực trong lòng Trần Mặc đã bị chấn động không hề nhỏ, thật không ngờ tới lời ca ca nói tất cả đều là thật, quả thực nam nhân này rất lo lắng cho Tiểu Tịch. Rõ ràng cho dù có lên ảnh bìa của tạp chí cũng chưa từng thấy anh ta cười, thế mà lại cười với bé con đến tự nhiên và nhu hòa như vậy. Khác biệt rất nhiều so với cái người lãnh khốc vô tình trong lời đồn, bất quá chắc là cũng chỉ biểu hiện ra như vậy với bé con thôi, như vậy trong lòng Trần Mặc mới thoải mái được một chút.
※
Hai người vừa đến ngoài hành lang nhỏ không người, Trần Mặc liền không khách khí quơ nắm đấm về hướng Lê Diễm, lại bị nam nhân chụp được một cách rất dễ dàng. Trần Mặc giãy dụa vài cái nhưng không có cách nào rút tay trở về, nhất thời có chút đỏ mặt, trên gương mặt tuấn mỹ đỏ ửng lên trở nên có chút diêm dúa lẳиɠ ɭơ, Lê Diễm cũng không chú ý, nhưng thật ra người đứng trong bóng tối lại nheo mắt lại.
Lê Diễm nhìn cánh tay gầy yếu của Trần Mặc, không khỏi nhíu nhíu mày, ngoại trừ ba của mình và đứa nhỏ trong phòng bệnh kia ra, còn chưa có người nào dám đánh Lê Diễm anh, anh cũng sẽ không cho phép có người đánh anh ngoài bé con kia ra, vô luận là có nguyên nhân gì đi nữa.
"Buông ra, tôi là đánh thay Tiểu Tịch."
"Lý do."
"Tại sao khi đó anh lại bỏ rơi em ấy?" Còn dám hỏi mình lý do, Trần Mặc chán nản, bắt đầu trách tội anh ta, "Tại sao lại muốn kết hôn, anh có biết lúc đó em ấy đã rất khó chịu, tại sao muốn làm em ấy lớn bụng rồi lại không chịu chăm sóc, tại sao biết rõ em ấy đã mang thai còn... Còn..."
"Bỏ lại một mình em ấy là do bất đắc dĩ, chuyện kết hôn chỉ là diễn trò và em ấy cũng đã biết rồi, khi đó tôi không có cơ hội an ủi và giải thích với em ấy. Tôi không biết em ấy đã mang thai không thôi tôi sẽ không để cho em ấy rời đi một mình, đối với câu hỏi cuối cùng, là lỗi của tôi, tôi không nên sơ ý như vậy." Nói xong Lê Diễm buông tay của Trần Mặc ra.
Không nghĩ tới nam nhân giải thích mọi chuyện đơn giản như thế. Nhất thời Trần Mặc cũng có hơi nhụt chí, giận dữ thu hồi quả đấm của mình, xoa xoa cổ tay đã có chút đỏ lên, thực đúng là, mình đấm cũng không có dùng sức, anh ta lại siết đến mạnh như vậy, nhất định không thể để cái tên Trần Diệu Thiên kia thấy được, nếu như anh ấy thấy đây là do mình đi tìm nam nhân này phiền phức sẽ không tốt, đương nhiên không phải là y lo lắng cho Lê Diễm, mà là sợ Lâm Văn Tịch sẽ bị thương tâm.
Bên tai cũng đỏ, bảo bối em đáng yêu muốn chết. Lê Diễm tiếp tục âm thầm chêm thêm một câu.
"Chủ nhân, hiện tại em đã không sao rồi, em không muốn ở bệnh viện nữa, chúng ta về nhà đi." Một lát sau, Lâm Văn Tịch nói. Hình như cho tới bây giờ cũng không có thấy bao nhiêu người, cũng không biết Trần Mặc đã đi đâu rồi, chỉ có thể nói với nam nhân chuyện mình muốn về nhà mà thôi.
"Thân thể của em còn chưa có hồi phục, ở lại bệnh viện sẽ tốt hơn."
"Không sao đâu mà về nhà cũng giống vậy thôi." Nếu nam nhân ở lại chỗ này để người khác biết được cũng không tốt, mình về nhà nằm cũng giống vầy thôi.
"Chủ nhân, vẫn là nên nói với Trần Mặc ca ca một tiếng, sau đó chúng ta về đi." Lâm Văn Tịch nói xong muốn xuống giường, sợ cậu sẽ bị ngã nên Lê Diễm vội đến đỡ cậu.
"Khụ." Trần Mặc mới vừa vào liền thấy động tác thân mật của hai người, trùng kích thật không nhỏ, kỳ thực ngẫm lại tuổi của Lê Diễm không hơn kém ca ca mình là bao, bé con lại nhỏ hơn mình nhiều lắm, ban đầu còn cảm thấy cặp đôi này thật khiến cho người khác phải kinh ngạc, bây giờ nhìn kỹ lại kỳ thực hình ảnh này lại hài hòa duy mỹ ngoài ý muốn. Nam nhân này còn đẹp trai hơn so với trên tạp chí, đương nhiên Tiểu Tịch cũng rất đáng yêu, kỳ thực đúng là bọn họ rất xứng đó. Bất quá nam nhân có đẹp trai hơn bao nhiêu nữa thì sao, hiện tại y thầm muốn đánh cho anh ta một trận, ai biểu anh ta không biết trân trọng tình yêu của bọn họ.
"Trần Mặc ca ca."
"Hiện tại Tiểu Tịch đã khá hơn chút nào chưa?"
"Dạ đã đỡ rồi."
"Muốn về sao?" Trần Mặc xoay mặt về phía Lê Diễm, hỏi. Khẩu khí cũng không quá thân mật. Lê Diễm cũng chú ý tới đối phương có "địch ý" với mình nhất thời liền liên tưởng đến ý nghĩ ban nãy của mình, quả nhiên phòng bị một chút vẫn tốt hơn, nên lúc này anh cũng dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn Trần Mặc.
"Ừm, cám ơn cậu đã chăm sóc cho bé con nhà tôi mấy ngày qua." Nói xong còn không quên ôm sát lấy eo của bé con, biểu hiện độc chiếm dục của mình. Rõ ràng là nói cám ơn, nhưng cũng không có bao nhiêu thành ý, mà đến cả bầu không khí cũng giống như là đang bị đóng băng lại vậy. Vốn Lê Diễm còn chưa muốn đưa bé con về nhà, nhưng nghĩ tới mình cũng không thể ở lại chỗ này mãi, còn phải nhờ cái người lớn lên hệt như nữ nhân này đến chăm sóc cho bảo bối nhà anh, anh vẫn tình nguyện đứa Lâm Văn Tịch về nhà thì hơn.
Lâm Văn Tịch chỉ cảm thấy hình như bầu không khí có chút vi diệu, hai người cứ đứng nhìn nhau như vậy, hôm nay Trần Mặc cũng rất kỳ quái, cứ cảm thấy vẻ mặt của anh ấy không quá thân mật, cậu chưa bao giờ thấy qua Trần Mặc lộ ra loại vẻ mặt này, còn có chủ nhân, ban nãy anh ấy đã biểu hiện ra bộ dáng mang đầy địch ý với Trần Mặc, hiện tại càng thêm... Chẳng lẽ chủ nhân vẫn cảm thấy mình và Trần Mặc... Không phải ban nãy đã nói rõ rồi sao, chủ nhân lại còn...
"Lê Diễm, tôi có lời muốn nói với anh." Không nghĩ tới người mở miệng trước không phải Lê Diễm, mà lại là Trần Mặc, Lâm Văn Tịch có chút khó hiểu nên liền nhìn y.
Hình như chuyện này cũng đã nằm trong dự đoán của Lê Diễm, anh chỉ ung dung gật đầu, vỗ vỗ bé con đang mang theo vẻ mặt khẩn trương nói, "Không có gì đâu, anh đi ra ngoài trò chuyện với cậu ta, em cứ ngoan ngoãn nằm ở trên giường, anh sẽ về mau thôi."
"Dạ."
"Trần Mặc ca ca, hai anh..."
"Không có gì, anh chỉ muốn tìm anh ta tâm sự mà thôi." Trần Mặc nở nụ cười ý bảo Lâm Văn Tịch đừng lo.
Thấy Lê Diễm nói chuyện với Lâm Văn Tịch ôn nhu như thế, kỳ thực trong lòng Trần Mặc đã bị chấn động không hề nhỏ, thật không ngờ tới lời ca ca nói tất cả đều là thật, quả thực nam nhân này rất lo lắng cho Tiểu Tịch. Rõ ràng cho dù có lên ảnh bìa của tạp chí cũng chưa từng thấy anh ta cười, thế mà lại cười với bé con đến tự nhiên và nhu hòa như vậy. Khác biệt rất nhiều so với cái người lãnh khốc vô tình trong lời đồn, bất quá chắc là cũng chỉ biểu hiện ra như vậy với bé con thôi, như vậy trong lòng Trần Mặc mới thoải mái được một chút.
※
Hai người vừa đến ngoài hành lang nhỏ không người, Trần Mặc liền không khách khí quơ nắm đấm về hướng Lê Diễm, lại bị nam nhân chụp được một cách rất dễ dàng. Trần Mặc giãy dụa vài cái nhưng không có cách nào rút tay trở về, nhất thời có chút đỏ mặt, trên gương mặt tuấn mỹ đỏ ửng lên trở nên có chút diêm dúa lẳиɠ ɭơ, Lê Diễm cũng không chú ý, nhưng thật ra người đứng trong bóng tối lại nheo mắt lại.
Lê Diễm nhìn cánh tay gầy yếu của Trần Mặc, không khỏi nhíu nhíu mày, ngoại trừ ba của mình và đứa nhỏ trong phòng bệnh kia ra, còn chưa có người nào dám đánh Lê Diễm anh, anh cũng sẽ không cho phép có người đánh anh ngoài bé con kia ra, vô luận là có nguyên nhân gì đi nữa.
"Buông ra, tôi là đánh thay Tiểu Tịch."
"Lý do."
"Tại sao khi đó anh lại bỏ rơi em ấy?" Còn dám hỏi mình lý do, Trần Mặc chán nản, bắt đầu trách tội anh ta, "Tại sao lại muốn kết hôn, anh có biết lúc đó em ấy đã rất khó chịu, tại sao muốn làm em ấy lớn bụng rồi lại không chịu chăm sóc, tại sao biết rõ em ấy đã mang thai còn... Còn..."
"Bỏ lại một mình em ấy là do bất đắc dĩ, chuyện kết hôn chỉ là diễn trò và em ấy cũng đã biết rồi, khi đó tôi không có cơ hội an ủi và giải thích với em ấy. Tôi không biết em ấy đã mang thai không thôi tôi sẽ không để cho em ấy rời đi một mình, đối với câu hỏi cuối cùng, là lỗi của tôi, tôi không nên sơ ý như vậy." Nói xong Lê Diễm buông tay của Trần Mặc ra.
Không nghĩ tới nam nhân giải thích mọi chuyện đơn giản như thế. Nhất thời Trần Mặc cũng có hơi nhụt chí, giận dữ thu hồi quả đấm của mình, xoa xoa cổ tay đã có chút đỏ lên, thực đúng là, mình đấm cũng không có dùng sức, anh ta lại siết đến mạnh như vậy, nhất định không thể để cái tên Trần Diệu Thiên kia thấy được, nếu như anh ấy thấy đây là do mình đi tìm nam nhân này phiền phức sẽ không tốt, đương nhiên không phải là y lo lắng cho Lê Diễm, mà là sợ Lâm Văn Tịch sẽ bị thương tâm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.