Chương 78: Đồng phục y tá vãn hồi thú tính của nam nhân (2)
Dục Hiểu
05/10/2022
“A…ha… Lớn quá… Đại châm đồng giỏi quá… Thao thật thoải mái… Ưm a…” Lê Diễm không nghĩ tới bé con sẽ nói ra những lời *** đãng như vậy, phía dưới đã cứng rắn đến mức hận không thể xuyên thủng em ấy.
“Tiểu y tá lại nhanh hơn một chút nha, với cái tốc độ này thì có thể thỏa mãn em sao?”
“Ưm… A… Côn ŧᏂịŧ cứng quá… A… Nóng chết… A…ha…”
“A…ha… Còn chưa đủ nhanh… Còn muốn…” Chỉ chốc lát sau, Lâm Văn Tịch liền nhíu chặt vùng chân mày xinh đẹp lại, quay qua làm nũng với nam nhân, với tốc độ như vậy thì căn bản là không thể thỏa mãn được mình, muốn bị thao làm một cách hung hăng, muốn càng thoải mái càng dễ chịu hơn. Ngồi ở trên người của nam nhân, chăm chú ngậm lấy cự bổng, sau đó từ từ nhúc nhích để nó chuyển động xoay tròn bên trong mình.
“A…” Thân thể Lâm Văn Tịch mềm nhũn tựa vào trên người nam nhân, muốn nam nhân đến thao mình, trừu động càng thêm dùng sức, mà không phải là chính mình tự chuyển động lấy, “Chủ nhân… Nhanh một chút… Có được hay không… Bên trong ngứa lắm… Ưm…”
Khí tức ấm áp của bé con phun lên gương mặt mình, Lê Diễm cũng dần dần ý loạn tình mê, anh nắm lấy hông của Lâm Văn Tịch bắt đầu va chạm mãnh liệt từ dưới lên trên.
“A… Đại châm đồng lớn quá… Cũng bị đâm đến sắp chết… A… Thật lớn…”
“Thoải mái sao? Còn ngứa không?”
“A… Chính là chỗ đó… A…ha… Thoải mái a… Nhanh quá… Ưm a…” Bởi vì sự chuyển động của hai người nên bộ trang phục y tá trên người Lâm Văn Tịch cũng biến thành mất trật tự, Lê Diễm cầm lấy xé ra, xé ống tay áo lên đến tận cánh tay, lộ ra bả vai tuyết trắng, bên trên còn lưu lại một dấu vết ái muội của nam nhân, Lê Diễm một bên chuyển động hạ thân, một bên cúi đầu gặm cắn lên bờ vai của Lâm Văn Tịch.
“Ưm… A…” Trên vai bị nam nhân mút lấy, trước ngực cũng bị nam nhân đùa bỡn, hạ thân đang cương cứng cọ lên bụng dưới của nam nhân, bởi vì quần áo ở bên trên còn chưa có được cởi ra, nên đã lưu lại dấu nước *** mỹ trên quần áo của Lê Diễm.
“A… Côn ŧᏂịŧ lớn quá… A… Chủ nhân, nhanh thao em… A…ha…” Bị nam nhân thao một cách mãnh liệt, Lâm Văn Tịch kêu loạn, nước mắt rịn ra khỏi khóe mắt, “Không được… Muốn ra… Ưm a… A ”
“Tiểu y tá, sắp tới cao trào sao?”
“Ưm… Để em… A…” Chỉ thiếu chút xíu nữa, chỉ một chút, mà lúc này nam nhân lại rút thịt heo bổng đang sáp ở trong người mình ra. Còn Lâm Văn Tịch bởi vì nam nhân rời đi nên bất mãn cau mày lại, nhất thời hậu huyệt cũng trở nên trống rỗng mà kêu gào ầm ĩ.
“Chờ chút nữa sẽ cho em cao trào.” Nam nhân cười hôn hôn cậu, sau đó thả Lâm Văn Tịch ngã xuống giường. Lần thứ hai áp lên thân thể cậu, tách chân cậu ra, sau đó liền cắm vào hậu huyệt của Lâm Văn Tịch.
“A…ha… Chỗ đó… A…”
“Ở đây chích xong rồi, phía dưới cũng phải chích một chút nha.” Nam nhân một bên nói, một bên thẳng tiến vào cúc huyệt của Lâm Văn Tịch.
“A a… Thịt heo bổng lớn quá… A… Ngay cả phía sau cũng phải chích sao… A…”
“Nếu không chích lát nữa phía sau của tiểu y tá cũng sẽ rất ngứa nha, cho nên trước phải giúp tiểu y tá chích một cái đã.”
“A…ha… Đại châm đồng giỏi quá… Thật thoải mái…”
Nam nhân chậm rãi thối lui phân thân to dài đến huyệt khẩu, sau đó dùng sức cắm vào, bởi vì quen thuộc với thân thể của bé con, cho nên rất dễ dàng liền tìm được cái điểm kia. Một trận kᏂoáı ©ảʍ kí©Ꮒ ŧᏂí©Ꮒ truyền đến từ nơi đó, Lâm Văn Tịch co giật một trận, phía trước liền bắn ra, hoa huyệt vừa mới bị thao xong cũng trở nên đỏ tươi dị thường, bởi vì cao trào mà chảy ra càng nhiều *** dịch, chậm rãi trượt dọc theo huyệt khẩu đến phía sau.
“Cắn thật chặt.” Nam nhân thở dài một tiếng, bởi vì cao trào mà hậu huyệt của Lâm Văn Tịch siết lại rất chặt, nếu như không phải mình đã rút ra gần như toàn bộ, thiếu chút nữa chính mình cũng sẽ đạt tới cao trào luôn rồi, thực sự đúng là một tiểu yêu tinh mê người mà.
Sau khi cao trào, gần như Lâm Văn Tịch đã mệt chết đi, cậu dùng cặp mắt mơ mơ màng màng nhìn nam nhân, vật cứng rắn kia vẫn còn đang chôn ở bên trong cơ thể mình, nhưng nó lại không có trừu động.
“Bệnh nhân… Còn đau không?”
Lúc này vẫn còn muốn chơi sắm vai sao? Lê Diễm có chút nói không nên lời. “Đau quá nha, tiểu y tá, em xem em đã thoải mái thành như vậy rồi, còn tôi thì phải làm sao đây.” Lê Diễm lấy tay lau qua phần dịch thể mà cậu vừa mới bắn ra, nhìn về phía Lâm Văn Tịch.
“Ưm… Bệnh nhân tiếp tục dùng thịt heo bổng… Sáp vào trong… Tiểu huyệt của em đi…” Kỳ thực mới vừa nãy thì đầu óc Lâm Văn Tịch đã sáng suốt hơn được một chút rồi, nhưng càng nhiều hơn chính là cảm giác choáng váng kéo tới, cho nên cậu lại tiếp tục say mèm. Thời điểm làm yêu, cũng có nhiều lần cậu tỉnh táo lại, nhớ rõ gọi nam nhân là chủ nhân, thế nhưng rất nhanh cậu lại không biết chính mình đang làm cái gì nữa.
Lê Diễm nhìn thấy bé con như vậy, trong lòng thầm kêu dễ thương. Cầm chân của cậu lên lại dùng sức thao làm.
Nam nhân một bên cắm trong cúc huyệt, một bên lấy tay đùa bỡn hoa hạch vừa mới bị chính mình sáp đến sưng đỏ của Lâm Văn Tịch, thỉnh thoảng lấy tay gảy gảy vài cái, khiến Lâm Văn Tịch thoải mái đến mức ngón chân đều cuộn tròn lại.
“A… Bị thao chết… Đừng… A…ha… Chậm một chút… Chủ nhân lớn quá… A… Sáp hỏng mất…”
Lê Diễm lấy tay xoa lên phía trước cậu, trên tay dính vào rất nhiều *** thủy.
“A… Thật thoải mái… Ưm… Sắp bị thịt heo bổng gϊếŧ chết… A…ha…”
Nam nhân lần thứ hai thao từ phía sau của cậu ra đến phía trước, mị thịt bên trong lập tức phi thường hoan nghênh mà bắt đầu dây dưa, nhất thời tiếng nước vang lên bốn phía, nam nhân dùng sức tách mông cậu ra, không ngừng đỉnh côn ŧᏂịŧ to dài của mình vào bên trong.
“A a… Từ bỏ… Sắp bị đỉnh hỏng… A… Không được… Sáp tới đó… A…ha…” Lâm Văn Tịch lắc đầu, nước mắt không ngừng rơi xuống, càng thấy bé con bị mình làm đến khóc lóc cầu xin tha thứ, Lê Diễm càng hưng phấn, anh càng thêm dùng sức đâm côn ŧᏂịŧ to lớn vào phía trước.
“Không được… Đâm tới rồi… A…ha… Sáp đến ruột rồi… Khó chịu quá… Không…” Đã thật lâu rồi Lâm Văn Tịch chưa được trải qua cảm giác kí©Ꮒ ŧᏂí©Ꮒ như vậy, cậu hoàn toàn quên mất ngay từ đầu chính mình là người muốn mê hoặc nam nhân, để cho nam nhân làʍ t̠ìиɦ với mình, hiện tại cậu sợ hãi đến mức không ngừng lùi về phía sau, muốn thoát khỏi đại nhiệt trụ của người nọ đang cắm cọc ở bên trong thân thể mình. Lâm Văn Tịch sợ nhất, chính là kiểu bị nam nhân thao đến sâu như thế này.
“Không phải là ruột đâu nha. Sao ngay đến cái này mà tiểu y tá đều có thể phân không rõ vậy kìa. Đây là đáy huyệt̠.” Nói rồi nam nhân kéo cậu trở về, lấy tay áp xuống, hơn nữa còn cố ý đâm vào chỗ đó vài cái.
“A a… Quá sâu! Đâm quá sâu… Đừng… A… Cũng bị sáp bay… A…”
“Chính là muốn sáp em triệt để, như vậy mới có thể làm cho tiểu y tá nhớ rõ nơi này là đáy huyệt̠ a.” Nam nhân cười tà, sau đó lại dùng sức thao mạnh một trận vào chỗ đó của Lâm Văn Tịch, hoa huyệt đã phải chịu sự trống vắng thật lâu nay lại nhận được sự kí©Ꮒ ŧᏂí©Ꮒ như vậy, địa phương nhạy cảm đều bị ma sát đến, kinh khủng nhất là, cuối cùng lại bị làm đến chỗ đó. Quả thực khiến Lâm Văn Tịch rơi vào vòng vây băng lửa đan xen, vừa đau nhức lại thoải mái, nhưng cậu kêu không thành tiếng, thân thể lại không ngừng làm ầm ĩ muốn càng nhiều, Lâm Văn Tịch bị nam nhân thao đến mức trước mắt đều biến thành màu đen.
“Cảm nhận được sao? Đại châm đồng của bệnh nhân đang đâm vào đáy huyệt̠ của em nha.”
“Đại châm đồng không thể chích nơi đó… A…ha… Muốn chết… Ruột… A…” Lâm Văn Tịch đưa tay đặt lên bụng, cái đó của nam nhân thật sự là quá lớn quá dài, mỗi lần đều sáp mình đến thật sâu, giống như là muốn đâm thủng cậu luôn vậy.
“A a… Sắp bị đại châm đồng của bệnh nhân sáp chết… A…ha… Ưm… Đừng… A…” Lâm Văn Tịch hô đừng, nhưng thân thể lại không tự chủ được mà bắt đầu dựa sát vào người nam nhân, đong đưa theo sự chuyển động, trên người vẫn còn chưa cởi bỏ bộ đồng phục y tá, y hệt như bộ dáng của một tiểu y tá *** đãng. Lê Diễm tiếc nuối không có mang theo càng nhiều đạo cụ đến, không thôi đã có thể chơi càng nhiều trò với bé con hơn rồi.
Hơn nữa đêm nay bộ dáng em ấy *** đãng như vậy, thật đúng là có thể để anh lưu giữ cho sau này xem lại, không biết nếu như mai sau nhóc con biết được, sẽ còn dám uống say đến như vầy nữa hay không. Bất quá Lâm Văn Tịch như vậy cũng đủ để cho anh cảm thấy phi thường đáng yêu, bé con ở dưới giường thì vừa ngượng ngùng vừa dễ thương, nhưng bé con bình thường luôn thấy xấu hổ kia khi đến trên giường sẽ không ngừng phát lãng giống như một *** phụ, uốn éo cái mông cầu mình thao em ấy, càng làm cho anh cảm thấy đáng yêu, thao đến mức muốn ngừng mà ngừng không được.
Bất quá Lê Diễm không có nghĩ tới là, một màn ở phía sau của bé dễ thương càng khiến anh cảm thấy muốn chắt lưỡi hơn.
“Tiểu y tá lại nhanh hơn một chút nha, với cái tốc độ này thì có thể thỏa mãn em sao?”
“Ưm… A… Côn ŧᏂịŧ cứng quá… A… Nóng chết… A…ha…”
“A…ha… Còn chưa đủ nhanh… Còn muốn…” Chỉ chốc lát sau, Lâm Văn Tịch liền nhíu chặt vùng chân mày xinh đẹp lại, quay qua làm nũng với nam nhân, với tốc độ như vậy thì căn bản là không thể thỏa mãn được mình, muốn bị thao làm một cách hung hăng, muốn càng thoải mái càng dễ chịu hơn. Ngồi ở trên người của nam nhân, chăm chú ngậm lấy cự bổng, sau đó từ từ nhúc nhích để nó chuyển động xoay tròn bên trong mình.
“A…” Thân thể Lâm Văn Tịch mềm nhũn tựa vào trên người nam nhân, muốn nam nhân đến thao mình, trừu động càng thêm dùng sức, mà không phải là chính mình tự chuyển động lấy, “Chủ nhân… Nhanh một chút… Có được hay không… Bên trong ngứa lắm… Ưm…”
Khí tức ấm áp của bé con phun lên gương mặt mình, Lê Diễm cũng dần dần ý loạn tình mê, anh nắm lấy hông của Lâm Văn Tịch bắt đầu va chạm mãnh liệt từ dưới lên trên.
“A… Đại châm đồng lớn quá… Cũng bị đâm đến sắp chết… A… Thật lớn…”
“Thoải mái sao? Còn ngứa không?”
“A… Chính là chỗ đó… A…ha… Thoải mái a… Nhanh quá… Ưm a…” Bởi vì sự chuyển động của hai người nên bộ trang phục y tá trên người Lâm Văn Tịch cũng biến thành mất trật tự, Lê Diễm cầm lấy xé ra, xé ống tay áo lên đến tận cánh tay, lộ ra bả vai tuyết trắng, bên trên còn lưu lại một dấu vết ái muội của nam nhân, Lê Diễm một bên chuyển động hạ thân, một bên cúi đầu gặm cắn lên bờ vai của Lâm Văn Tịch.
“Ưm… A…” Trên vai bị nam nhân mút lấy, trước ngực cũng bị nam nhân đùa bỡn, hạ thân đang cương cứng cọ lên bụng dưới của nam nhân, bởi vì quần áo ở bên trên còn chưa có được cởi ra, nên đã lưu lại dấu nước *** mỹ trên quần áo của Lê Diễm.
“A… Côn ŧᏂịŧ lớn quá… A… Chủ nhân, nhanh thao em… A…ha…” Bị nam nhân thao một cách mãnh liệt, Lâm Văn Tịch kêu loạn, nước mắt rịn ra khỏi khóe mắt, “Không được… Muốn ra… Ưm a… A ”
“Tiểu y tá, sắp tới cao trào sao?”
“Ưm… Để em… A…” Chỉ thiếu chút xíu nữa, chỉ một chút, mà lúc này nam nhân lại rút thịt heo bổng đang sáp ở trong người mình ra. Còn Lâm Văn Tịch bởi vì nam nhân rời đi nên bất mãn cau mày lại, nhất thời hậu huyệt cũng trở nên trống rỗng mà kêu gào ầm ĩ.
“Chờ chút nữa sẽ cho em cao trào.” Nam nhân cười hôn hôn cậu, sau đó thả Lâm Văn Tịch ngã xuống giường. Lần thứ hai áp lên thân thể cậu, tách chân cậu ra, sau đó liền cắm vào hậu huyệt của Lâm Văn Tịch.
“A…ha… Chỗ đó… A…”
“Ở đây chích xong rồi, phía dưới cũng phải chích một chút nha.” Nam nhân một bên nói, một bên thẳng tiến vào cúc huyệt của Lâm Văn Tịch.
“A a… Thịt heo bổng lớn quá… A… Ngay cả phía sau cũng phải chích sao… A…”
“Nếu không chích lát nữa phía sau của tiểu y tá cũng sẽ rất ngứa nha, cho nên trước phải giúp tiểu y tá chích một cái đã.”
“A…ha… Đại châm đồng giỏi quá… Thật thoải mái…”
Nam nhân chậm rãi thối lui phân thân to dài đến huyệt khẩu, sau đó dùng sức cắm vào, bởi vì quen thuộc với thân thể của bé con, cho nên rất dễ dàng liền tìm được cái điểm kia. Một trận kᏂoáı ©ảʍ kí©Ꮒ ŧᏂí©Ꮒ truyền đến từ nơi đó, Lâm Văn Tịch co giật một trận, phía trước liền bắn ra, hoa huyệt vừa mới bị thao xong cũng trở nên đỏ tươi dị thường, bởi vì cao trào mà chảy ra càng nhiều *** dịch, chậm rãi trượt dọc theo huyệt khẩu đến phía sau.
“Cắn thật chặt.” Nam nhân thở dài một tiếng, bởi vì cao trào mà hậu huyệt của Lâm Văn Tịch siết lại rất chặt, nếu như không phải mình đã rút ra gần như toàn bộ, thiếu chút nữa chính mình cũng sẽ đạt tới cao trào luôn rồi, thực sự đúng là một tiểu yêu tinh mê người mà.
Sau khi cao trào, gần như Lâm Văn Tịch đã mệt chết đi, cậu dùng cặp mắt mơ mơ màng màng nhìn nam nhân, vật cứng rắn kia vẫn còn đang chôn ở bên trong cơ thể mình, nhưng nó lại không có trừu động.
“Bệnh nhân… Còn đau không?”
Lúc này vẫn còn muốn chơi sắm vai sao? Lê Diễm có chút nói không nên lời. “Đau quá nha, tiểu y tá, em xem em đã thoải mái thành như vậy rồi, còn tôi thì phải làm sao đây.” Lê Diễm lấy tay lau qua phần dịch thể mà cậu vừa mới bắn ra, nhìn về phía Lâm Văn Tịch.
“Ưm… Bệnh nhân tiếp tục dùng thịt heo bổng… Sáp vào trong… Tiểu huyệt của em đi…” Kỳ thực mới vừa nãy thì đầu óc Lâm Văn Tịch đã sáng suốt hơn được một chút rồi, nhưng càng nhiều hơn chính là cảm giác choáng váng kéo tới, cho nên cậu lại tiếp tục say mèm. Thời điểm làm yêu, cũng có nhiều lần cậu tỉnh táo lại, nhớ rõ gọi nam nhân là chủ nhân, thế nhưng rất nhanh cậu lại không biết chính mình đang làm cái gì nữa.
Lê Diễm nhìn thấy bé con như vậy, trong lòng thầm kêu dễ thương. Cầm chân của cậu lên lại dùng sức thao làm.
Nam nhân một bên cắm trong cúc huyệt, một bên lấy tay đùa bỡn hoa hạch vừa mới bị chính mình sáp đến sưng đỏ của Lâm Văn Tịch, thỉnh thoảng lấy tay gảy gảy vài cái, khiến Lâm Văn Tịch thoải mái đến mức ngón chân đều cuộn tròn lại.
“A… Bị thao chết… Đừng… A…ha… Chậm một chút… Chủ nhân lớn quá… A… Sáp hỏng mất…”
Lê Diễm lấy tay xoa lên phía trước cậu, trên tay dính vào rất nhiều *** thủy.
“A… Thật thoải mái… Ưm… Sắp bị thịt heo bổng gϊếŧ chết… A…ha…”
Nam nhân lần thứ hai thao từ phía sau của cậu ra đến phía trước, mị thịt bên trong lập tức phi thường hoan nghênh mà bắt đầu dây dưa, nhất thời tiếng nước vang lên bốn phía, nam nhân dùng sức tách mông cậu ra, không ngừng đỉnh côn ŧᏂịŧ to dài của mình vào bên trong.
“A a… Từ bỏ… Sắp bị đỉnh hỏng… A… Không được… Sáp tới đó… A…ha…” Lâm Văn Tịch lắc đầu, nước mắt không ngừng rơi xuống, càng thấy bé con bị mình làm đến khóc lóc cầu xin tha thứ, Lê Diễm càng hưng phấn, anh càng thêm dùng sức đâm côn ŧᏂịŧ to lớn vào phía trước.
“Không được… Đâm tới rồi… A…ha… Sáp đến ruột rồi… Khó chịu quá… Không…” Đã thật lâu rồi Lâm Văn Tịch chưa được trải qua cảm giác kí©Ꮒ ŧᏂí©Ꮒ như vậy, cậu hoàn toàn quên mất ngay từ đầu chính mình là người muốn mê hoặc nam nhân, để cho nam nhân làʍ t̠ìиɦ với mình, hiện tại cậu sợ hãi đến mức không ngừng lùi về phía sau, muốn thoát khỏi đại nhiệt trụ của người nọ đang cắm cọc ở bên trong thân thể mình. Lâm Văn Tịch sợ nhất, chính là kiểu bị nam nhân thao đến sâu như thế này.
“Không phải là ruột đâu nha. Sao ngay đến cái này mà tiểu y tá đều có thể phân không rõ vậy kìa. Đây là đáy huyệt̠.” Nói rồi nam nhân kéo cậu trở về, lấy tay áp xuống, hơn nữa còn cố ý đâm vào chỗ đó vài cái.
“A a… Quá sâu! Đâm quá sâu… Đừng… A… Cũng bị sáp bay… A…”
“Chính là muốn sáp em triệt để, như vậy mới có thể làm cho tiểu y tá nhớ rõ nơi này là đáy huyệt̠ a.” Nam nhân cười tà, sau đó lại dùng sức thao mạnh một trận vào chỗ đó của Lâm Văn Tịch, hoa huyệt đã phải chịu sự trống vắng thật lâu nay lại nhận được sự kí©Ꮒ ŧᏂí©Ꮒ như vậy, địa phương nhạy cảm đều bị ma sát đến, kinh khủng nhất là, cuối cùng lại bị làm đến chỗ đó. Quả thực khiến Lâm Văn Tịch rơi vào vòng vây băng lửa đan xen, vừa đau nhức lại thoải mái, nhưng cậu kêu không thành tiếng, thân thể lại không ngừng làm ầm ĩ muốn càng nhiều, Lâm Văn Tịch bị nam nhân thao đến mức trước mắt đều biến thành màu đen.
“Cảm nhận được sao? Đại châm đồng của bệnh nhân đang đâm vào đáy huyệt̠ của em nha.”
“Đại châm đồng không thể chích nơi đó… A…ha… Muốn chết… Ruột… A…” Lâm Văn Tịch đưa tay đặt lên bụng, cái đó của nam nhân thật sự là quá lớn quá dài, mỗi lần đều sáp mình đến thật sâu, giống như là muốn đâm thủng cậu luôn vậy.
“A a… Sắp bị đại châm đồng của bệnh nhân sáp chết… A…ha… Ưm… Đừng… A…” Lâm Văn Tịch hô đừng, nhưng thân thể lại không tự chủ được mà bắt đầu dựa sát vào người nam nhân, đong đưa theo sự chuyển động, trên người vẫn còn chưa cởi bỏ bộ đồng phục y tá, y hệt như bộ dáng của một tiểu y tá *** đãng. Lê Diễm tiếc nuối không có mang theo càng nhiều đạo cụ đến, không thôi đã có thể chơi càng nhiều trò với bé con hơn rồi.
Hơn nữa đêm nay bộ dáng em ấy *** đãng như vậy, thật đúng là có thể để anh lưu giữ cho sau này xem lại, không biết nếu như mai sau nhóc con biết được, sẽ còn dám uống say đến như vầy nữa hay không. Bất quá Lâm Văn Tịch như vậy cũng đủ để cho anh cảm thấy phi thường đáng yêu, bé con ở dưới giường thì vừa ngượng ngùng vừa dễ thương, nhưng bé con bình thường luôn thấy xấu hổ kia khi đến trên giường sẽ không ngừng phát lãng giống như một *** phụ, uốn éo cái mông cầu mình thao em ấy, càng làm cho anh cảm thấy đáng yêu, thao đến mức muốn ngừng mà ngừng không được.
Bất quá Lê Diễm không có nghĩ tới là, một màn ở phía sau của bé dễ thương càng khiến anh cảm thấy muốn chắt lưỡi hơn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.