Chương 128: Đừng gọi chủ nhân mà hãy gọi là ông xã đi
Dục Hiểu
05/10/2022
Bị nam nhân quan sát từ trên xuống dưới khiến Lâm Văn Tịch xấu hổ đến mức hận không thể chui xuống giường. Cứ như là muốn nhìn xuyên qua người cậu vậy, hơn nữa lại còn không mặc quần áo vào ban ngày, càng khiến cho cậu cảm thấy xấu hổ hơn.
"Tiểu Tịch. Anh có thể ở lại sao?" Đột nhiên thanh âm của nam nhân trở nên trầm thấp hơn đôi chút, tựa vào bên tai Lâm Văn Tịch khẽ nỉ non, khiến cho Lâm Văn Tịch cảm thấy cứ như là được truyền từ một nơi xa xôi nào tới vậy. "Có thể chứ? Hửm?" Đầu của nam nhân dời từ bên tai đến trước ngực của cậu, lần đầu tiên khiến Lâm Văn Tịch cảm thấy lúc này nam nhân cao lớn kia cứ như một chú cún đáng yêu, đầu tựa trước ngực mình cọ cọ, khiến Lâm Văn Tịch nghĩ tới một từ làm nũng, lập tức lại cảm thấy buồn cười, nam nhân cao ngạo này, nhiều lắm thì cũng chỉ ôn nhu với mình mà thôi, còn chưa bao giờ làm nũng đâu a.
Bây giờ ôm nam nhân giống như một chú cún to đùng, Lâm Văn Tịch gật đầu, lại sợ nam nhân nhìn không thấy, thế là "dạ" một tiếng. Nam nhân này là người mình yêu, đổi theo một góc nhìn khác, cũng là người thân của mình, cho nên giữ y ở lại là một chuyện vô cùng bình thường, mà quan trọng nhất, là cậu không sợ nguy hiểm và trắc trở mà nam nhân đã nói, cậu không muốn để nam nhân ở bên ngoài cam chịu một mình, cho dù có nguy hiểm có trắc trở, hai người cũng có thể cùng đối mặt mà.
"Lời Tiểu Tịch vừa nói, thực sự rất đáng yêu. Em nói xem làm sao mà anh thả em đi cho được đây." Ngữ khí của nam nhân vừa cưng chiều vừa bất đắc dĩ.
"Chủ nhân..."
"Đừng gọi anh là chủ nhân nữa, hiện tại anh đã không còn là chủ nhân của em rồi. Hợp đồng của chúng ta đã chấm dứt rồi mà."
Nghe lời nam nhân nhắc nhở xong Lâm Văn Tịch mới nhớ tới giữa mình và y đã không còn là quan hệ chủ tớ nữa rồi, không biết tại sao lại cảm thấy có chút khổ sở, qua một thời gian dài hai chữ kia ở trong lòng mình đã trở nên tự nhiên và thân thiết như vậy, cứ không tự chủ mà muốn kêu lên hai chữ đó. Đột nhiên xóa đi khiến cậu cứ cảm thấy giống như đã đánh mất thứ gì đó.
"Bé ngốc, thương tâm cái gì chứ?" Ánh mắt của Lâm Văn Tịch có sự thay đổi, nam nhân liền biết em ấy đang suy nghĩ cái gì, không còn làm người hầu của mình nữa, không phải hẳn là bé con nên vui vẻ sao? Anh không muốn cứ mãi đứng ở vị trí cao xa, để cho bé con vĩnh viễn cảm thấy em ấy không xứng với mình, đối với một đứa nhỏ vốn đã tự ti mà nói cũng không phải là chuyện tốt gì cho cam.
"Không gọi người là chủ nhân thì phải gọi thế nào..." Bé con mở miệng hỏi, gọi Lê Diễm sao? Cứ cảm thấy cách xưng hô này quá xa lạ, tựa như kéo dài khoảng cách của hai người ra...
"Anh là người yêu của em, bảo bối, sau này gọi là ông xã đi."
Ông xã! Lâm Văn Tịch trợn tròn mắt, thoáng chốc gương mặt liền trướng đến hồng hồng nhìn nam nhân, sao có thể kêu là... Ông xã chứ... Cái từ này... Khiến cho người khác xấu hổ quá a...
"Mặt của Tiểu Tịch đỏ quá vậy. Xấu hổ sao?" Nam nhân đã biết cậu mắc cỡ, vậy mà còn cố ý trêu đùa Lâm Văn Tịch.
"..."
"Bà xã ngoan, gọi một lần cho anh nghe đi..."
"Đừng giỡn mà." Bé con đỏ mặt đánh anh.
"Không có giỡn a. Nhanh kêu đi nha, không phải tối qua em còn gọi rất HIGH hay sao?"
Tối qua... Cậu nhớ mang máng tới chuyện tối hôm qua... Thế nhưng căn bản là cậu cũng không biết tối qua mình đã làm gì nha! Sao có thể so với hiện tại được chứ...
"Mau kêu nha, bảo bối. Hửm?"
"Nhưng mà..."
"Ngoan." Nam nhân nói xong trực tiếp hôn cậu, chờ đến khi hôn tới mức bé con sắp hít thở không thông, đầu óc mơ mơ màng màng, Lê Diễm tựa vào bên tai bé con khẽ thổi khí, "Bảo bối, gọi ông xã..."
"Ông xã..."
"Ngoan quá."
A a sao lại kêu rồi nha?! Dần dần đầu óc Lâm Văn Tịch sáng suốt trở lại mới đỏ mặt phát hiện không biết từ khi nào thì mình đã nói ra hai chữ kia rồi, thực sự là mất mặt muốn chết mà. Đầu tựa vào trước ngực của nam nhân, bên tai đỏ đến trong suốt, cũng không dám ngẩng đầu lên nhìn nam nhân.
"Anh không có xem em là người hầu, cho nên cái từ chủ nhân kia, không cần kêu nữa." Mặc dù bé con kêu đặc biệt có cảm giác, nhất là lúc...
"Kỳ thực... Em cũng rất thích gọi chủ nhân..." Thanh âm của Lâm Văn Tịch khe khẽ, nói xong lại cảm thấy rất xấu hổ, hình như mình thực sự đã làm người hầu của anh ấy làm đến nghiện luôn rồi, không biết nam nhân nghe xong có khi nào sẽ cảm thấy mình rất... Lâm Văn Tịch xấu hổ đến mức thiếu chút nữa liền biến thành đà điểu luôn rồi.
Thấy bé con thẹn thùng, Lâm Văn Tịch không biết lúc này khóe miệng của Lê Diễm đang chứa đầy ý cười.
Thời gian cứ thế mà trôi qua từng phút từng giây... Lâm Văn Tịch cảm giác được càng ngày vòng tay nam nhân ôm lấy mình càng siết chặt lại, tuy rằng giờ khắc này khiến cậu cảm thấy rất ấm áp, dường như chưa bao giờ cảm nhận được cảm giác an tâm đến độ này, thế nhưng cậu biết thời gian như vậy vẫn luôn rất ngắn ngủi, bọn họ cứ thế này mãi cũng không phải là biện pháp, thế là đành mở miệng nói: "Em đi mặc quần áo trước... Để còn đi ra ngoài lấy rượu thuốc và thuốc hạ sốt cho anh nữa."
"Ừm." Nam nhân buồn bực hừ một tiếng, sau đó mới buông lỏng vòng tay đang ôm lấy cậu, trực tiếp nằm xuống giường ngủ mất. Lâm Văn Tịch cho là anh đã mệt mỏi, cũng không nói thêm gì nữa, nhanh chóng đứng dậy đi ra ngoài.
"Tiểu Tịch. Anh có thể ở lại sao?" Đột nhiên thanh âm của nam nhân trở nên trầm thấp hơn đôi chút, tựa vào bên tai Lâm Văn Tịch khẽ nỉ non, khiến cho Lâm Văn Tịch cảm thấy cứ như là được truyền từ một nơi xa xôi nào tới vậy. "Có thể chứ? Hửm?" Đầu của nam nhân dời từ bên tai đến trước ngực của cậu, lần đầu tiên khiến Lâm Văn Tịch cảm thấy lúc này nam nhân cao lớn kia cứ như một chú cún đáng yêu, đầu tựa trước ngực mình cọ cọ, khiến Lâm Văn Tịch nghĩ tới một từ làm nũng, lập tức lại cảm thấy buồn cười, nam nhân cao ngạo này, nhiều lắm thì cũng chỉ ôn nhu với mình mà thôi, còn chưa bao giờ làm nũng đâu a.
Bây giờ ôm nam nhân giống như một chú cún to đùng, Lâm Văn Tịch gật đầu, lại sợ nam nhân nhìn không thấy, thế là "dạ" một tiếng. Nam nhân này là người mình yêu, đổi theo một góc nhìn khác, cũng là người thân của mình, cho nên giữ y ở lại là một chuyện vô cùng bình thường, mà quan trọng nhất, là cậu không sợ nguy hiểm và trắc trở mà nam nhân đã nói, cậu không muốn để nam nhân ở bên ngoài cam chịu một mình, cho dù có nguy hiểm có trắc trở, hai người cũng có thể cùng đối mặt mà.
"Lời Tiểu Tịch vừa nói, thực sự rất đáng yêu. Em nói xem làm sao mà anh thả em đi cho được đây." Ngữ khí của nam nhân vừa cưng chiều vừa bất đắc dĩ.
"Chủ nhân..."
"Đừng gọi anh là chủ nhân nữa, hiện tại anh đã không còn là chủ nhân của em rồi. Hợp đồng của chúng ta đã chấm dứt rồi mà."
Nghe lời nam nhân nhắc nhở xong Lâm Văn Tịch mới nhớ tới giữa mình và y đã không còn là quan hệ chủ tớ nữa rồi, không biết tại sao lại cảm thấy có chút khổ sở, qua một thời gian dài hai chữ kia ở trong lòng mình đã trở nên tự nhiên và thân thiết như vậy, cứ không tự chủ mà muốn kêu lên hai chữ đó. Đột nhiên xóa đi khiến cậu cứ cảm thấy giống như đã đánh mất thứ gì đó.
"Bé ngốc, thương tâm cái gì chứ?" Ánh mắt của Lâm Văn Tịch có sự thay đổi, nam nhân liền biết em ấy đang suy nghĩ cái gì, không còn làm người hầu của mình nữa, không phải hẳn là bé con nên vui vẻ sao? Anh không muốn cứ mãi đứng ở vị trí cao xa, để cho bé con vĩnh viễn cảm thấy em ấy không xứng với mình, đối với một đứa nhỏ vốn đã tự ti mà nói cũng không phải là chuyện tốt gì cho cam.
"Không gọi người là chủ nhân thì phải gọi thế nào..." Bé con mở miệng hỏi, gọi Lê Diễm sao? Cứ cảm thấy cách xưng hô này quá xa lạ, tựa như kéo dài khoảng cách của hai người ra...
"Anh là người yêu của em, bảo bối, sau này gọi là ông xã đi."
Ông xã! Lâm Văn Tịch trợn tròn mắt, thoáng chốc gương mặt liền trướng đến hồng hồng nhìn nam nhân, sao có thể kêu là... Ông xã chứ... Cái từ này... Khiến cho người khác xấu hổ quá a...
"Mặt của Tiểu Tịch đỏ quá vậy. Xấu hổ sao?" Nam nhân đã biết cậu mắc cỡ, vậy mà còn cố ý trêu đùa Lâm Văn Tịch.
"..."
"Bà xã ngoan, gọi một lần cho anh nghe đi..."
"Đừng giỡn mà." Bé con đỏ mặt đánh anh.
"Không có giỡn a. Nhanh kêu đi nha, không phải tối qua em còn gọi rất HIGH hay sao?"
Tối qua... Cậu nhớ mang máng tới chuyện tối hôm qua... Thế nhưng căn bản là cậu cũng không biết tối qua mình đã làm gì nha! Sao có thể so với hiện tại được chứ...
"Mau kêu nha, bảo bối. Hửm?"
"Nhưng mà..."
"Ngoan." Nam nhân nói xong trực tiếp hôn cậu, chờ đến khi hôn tới mức bé con sắp hít thở không thông, đầu óc mơ mơ màng màng, Lê Diễm tựa vào bên tai bé con khẽ thổi khí, "Bảo bối, gọi ông xã..."
"Ông xã..."
"Ngoan quá."
A a sao lại kêu rồi nha?! Dần dần đầu óc Lâm Văn Tịch sáng suốt trở lại mới đỏ mặt phát hiện không biết từ khi nào thì mình đã nói ra hai chữ kia rồi, thực sự là mất mặt muốn chết mà. Đầu tựa vào trước ngực của nam nhân, bên tai đỏ đến trong suốt, cũng không dám ngẩng đầu lên nhìn nam nhân.
"Anh không có xem em là người hầu, cho nên cái từ chủ nhân kia, không cần kêu nữa." Mặc dù bé con kêu đặc biệt có cảm giác, nhất là lúc...
"Kỳ thực... Em cũng rất thích gọi chủ nhân..." Thanh âm của Lâm Văn Tịch khe khẽ, nói xong lại cảm thấy rất xấu hổ, hình như mình thực sự đã làm người hầu của anh ấy làm đến nghiện luôn rồi, không biết nam nhân nghe xong có khi nào sẽ cảm thấy mình rất... Lâm Văn Tịch xấu hổ đến mức thiếu chút nữa liền biến thành đà điểu luôn rồi.
Thấy bé con thẹn thùng, Lâm Văn Tịch không biết lúc này khóe miệng của Lê Diễm đang chứa đầy ý cười.
Thời gian cứ thế mà trôi qua từng phút từng giây... Lâm Văn Tịch cảm giác được càng ngày vòng tay nam nhân ôm lấy mình càng siết chặt lại, tuy rằng giờ khắc này khiến cậu cảm thấy rất ấm áp, dường như chưa bao giờ cảm nhận được cảm giác an tâm đến độ này, thế nhưng cậu biết thời gian như vậy vẫn luôn rất ngắn ngủi, bọn họ cứ thế này mãi cũng không phải là biện pháp, thế là đành mở miệng nói: "Em đi mặc quần áo trước... Để còn đi ra ngoài lấy rượu thuốc và thuốc hạ sốt cho anh nữa."
"Ừm." Nam nhân buồn bực hừ một tiếng, sau đó mới buông lỏng vòng tay đang ôm lấy cậu, trực tiếp nằm xuống giường ngủ mất. Lâm Văn Tịch cho là anh đã mệt mỏi, cũng không nói thêm gì nữa, nhanh chóng đứng dậy đi ra ngoài.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.