Chương 144: Mút sữa ra đi (1)
Dục Hiểu
05/10/2022
Hôm nay Lâm Văn Tịch vẫn về nhà như mọi hôm, vừa vào cửa liền bị nam nhân ôm chặt lấy, trong chớp mắt sự ấm áp tràn ngập khắp thân thể, đến cả thân thể cóng đến mức có chút run rẩy đã dần dần bình phục lại ở trong ngực của nam nhân. Trong lòng Lâm Văn Tịch cũng cảm nhận được tình cảm ấm áp, Lê Diễm thuần thục cởϊ áσ khoác giúp cậu, không có áo khoác che lấp, cái bụng to lớn lập tức lộ ra ngoài.
Hiện tại đã được 8 tháng, bụng của Lâm Văn Tịch đã thực sự lớn hơn không ít, đến cả Trần Mặc cũng bắt đầu khuyên cậu đừng tới làm nữa, thế nhưng Lâm Văn Tịch vẫn cảm thấy mình phải "kiếm tiền nuôi gia đình", thế là cứ kiên trì không để ý đến sự phản đối và lo lắng của nam nhân cùng với Trần Mặc.
"Mệt không? Bà xã." Lê Diễm nhanh chóng nhận lấy đồ ăn trong tay cậu đặt qua một bên, sau đó đỡ cậu ngồi xuống ghế sô pha, đã sớm đổi một chiếc sô pha mới, tuy rằng cũng không có bao nhiêu đắt giá, thế nhưng đã thoải mái hơn nhiều so với cái ghế đã hỏng hóc trước đây. Lê Diễm rất tự nhiên đỡ Lâm Văn Tịch ngồi xuống rồi mát xa chân nhỏ của cậu, sợ cậu đi quá lâu sẽ khó chịu.
"Không mệt đâu." Bé con cười lắc đầu, nhìn nam nhân đối với mình ôn nhu như vậy, chỉ cảm thấy trong lòng ngọt ngào.
"Có lạnh không?" Nam nhân tới gần một ít, ôm sát cậu vào trong lòng. Cầm lấy tay nhỏ đã có chút đông cứng chậm rãi xoa xoa, còn thỉnh thoảng thổi thổi khí. Lâm Văn Tịch cười lắc đầu với nam nhân.
Kỳ thực cuộc sống như thế cứ lặp lại mỗi ngày, nhưng Lâm Văn Tịch lại cảm thấy phi thường ấm áp và ngọt ngào, hận không thể vĩnh viễn kéo dài cuộc sống thế này, ba tháng nay, hai người chưa từng suy nghĩ đến chuyện ở bên ngoài, tựa như một cặp vợ chồng bình thường, tờ hợp đồng bán thân của hai người được Lâm Văn Tịch cẩn thận khóa lại ở trong ngăn kéo, mặt trên có chữ kí cứng cáp mạnh mẽ của nam nhân, cũng có chữ ký thanh tú đoan chính của cậu.
Nó tựa như một tờ hôn thú vậy, có đôi khi Lâm Văn Tịch sẽ nghĩ như thế.
"Chủ nhân..."
"Sao vậy?" Nhìn bộ dáng muốn nói lại thôi của bé con, Lê Diễm lập tức khẩn trương.
"Gần đây, hình như ở đây của em cứ hơi đau đau." Bé con đỏ mặt, chỉ chỉ vào bộ ngực của mình. Thực sự là gần đây chỗ đó rất đau, bình thường đều là như thế này, có đôi khi còn trướng đến rất khó chịu.
Đầu tiên là nam nhân sửng sốt một chút, lập tức có chút bận tâm, "Sao lại đau rồi? Để anh xem thử." Nói rồi Lê Diễm liền cởϊ áσ lông của cậu ra.
Lâm Văn Tịch có chút xấu hổ đẩy anh một cái, "Đừng ở phòng khách..."
"Ừm, vào trong đi."
Vào phòng, Lê Diễm cởϊ áσ của bé con, lập tức bộ ngực của cậu liền lộ ra ngoài. Bởi vì mang thai, hiện tại chỗ đó của bé con đã trướng lớn hơn rất nhiều, nhìn qua thịt thịt, cảm giác rất ngon miệng.
"Rất đau sao?" Nam nhân cẩn thận đè lên đó. Bởi vì mang thai nên hiện tại da của Lâm Văn Tịch còn non mềm hơn cả trước đây, cứ như có thể véo ra nước, xúc cảm sờ vào rất tốt.
"Dạ, còn hơi cưng cứng nữa." Kỳ thực bé con có chút sợ, không biết đó là cái gì, cũng không biết tại sao lại như vậy. Đè lên liền cảm thấy vừa trướng vừa đau.
Lê Diễm đè ở chung quanh, đích thật là có không ít chỗ cứng, nhất thời cũng có chút khẩn trương, "Bị đau lâu chưa?"
"Mấy ngày nay cứ đau như vậy."
"Đến bệnh viện khám thử xem, để anh gọi Trần Mặc đưa em đi." Lê Diễm nói xong liền lấy điện thoại ra gọi cho Trần Mặc, mấy tháng nay, tuy rằng Lê Diễm không có đi ra ngoài, thế nhưng bình thường Trần Mặc vẫn hay lôi kéo Trần Diệu Thiên đến thăm, cho nên dần dần cũng quen biết. Bởi vì Lê Diễm không có phương tiện ra ngoài, có rất nhiều chuyện đều nhờ hai anh em bọn họ hỗ trợ. Dần dần Lê Diễm cũng hiểu được cái tên Trần Diệu Thiên kia có thể ở chung được, hiện tại không thể liên hệ thằng nhóc Hạ Quân Dương, có lẽ chỉ có thể tìm anh ta đến liên thủ hoàn thành kế hoạch của mình mà thôi.
Quả nhiên sau khi nhận được điện thoại, rất nhanh Trần Mặc liền chạy tới, nghe thấy thân thể của bé con khó chịu y cũng rất khẩn trương. Còn chưa ăn qua cơm tối Trần Mặc liền dẫn Lâm Văn Tịch đến bệnh viện. Đến gần khuya mới về.
Vừa vào cửa Lê Diễm liền đi tới, vẻ mặt khẩn trương, "Bị làm sao vậy?"
Bé con đỏ bừng mặt, ánh mắt cũng có chút né tránh, nhưng ngược lại Trần Mặc ở một bên cười đến không có hảo ý.
"Rốt cuộc là làm sao?"
"Bác sĩ nói..." Cố ý khiến cho Lê Diễm lo lắng, Trần Mặc nói rất chậm, mà đúng lúc này bé con đã sớm xấu hổ chạy ào vào phòng, để lại Trần Mặc ở lại giải thích với Lê Diễm, "Đầṳ ѵú của em ấy cương lên và bởi vì bên trong có sữa, chính là căng sữa, nếu như thực sự khó chịu, anh giúp em ấy mút sữa ra liền không sao rồi."
Trần Mặc nói xong liền cười quỷ dị, sau đó đi về.
Để lại Lê Diễm ở đó đầu tiên là ngẩn người, sau đó khóe miệng cũng nở một nụ cười, thì ra là thế. Bởi vì đều là nam nhân, mọi người cũng không biết thân thể của Lâm Văn Tịch đặc thù như thế, có thể mang thai còn có thể có nhiều sữa như vậy, đương nhiên đến cả loại thường thức cơ bản như thế cũng không biết luôn, cứ tưởng rằng Lâm Văn Tịch đã mắc bệnh gì rồi, còn ngây ngốc chạy đến bệnh viện nữa chứ.
Lê Diễm đẩy cửa ra, liền thấy bé con ngồi ở trên giường, trên mặt vẫn còn hồng hồng.
"Bà xã."
"..."
"Để anh mút ra giúp em cho." Không biết tại sao, lúc Lê Diễm nói câu này lại có cảm giác mình có chút giống ông chú biếи ŧɦái = =.
Bé con cầm lấy gối nằm ném về phía nam nhân. Sao mình lại mất mặt như thế chứ...
Lê Diễm tiếp được gối nằm Lâm Văn Tịch ném tới, cười cười tiến về phía trước, "Không có gì đáng xấu hổ đâu." Nói xong liền vươn móng vuốt về phía ngực của bé con.
Ban đầu bé con rất ngượng ngùng từ chối vài cái, lại bị nam nhân ôm lấy, "Bảo bối, không mút ra thì giúp em nặn ra được không? Cứ để như vậy hoài rất khó chịu đó."
Lâm Văn Tịch cũng biết nam nhân nói có đạo lý, nhưng lại cảm thấy xấu hổ lắm.
"Anh giúp em lộng lộng thì tốt rồi, không sao đâu mà." Nam nhân dỗ dành cậu, một bên cởϊ qυầи áo của cậu ra.
"Ưʍ... A..." Đầu tiên ngón tay của nam nhân đánh vòng tròn ở bên ngoài, từ từ xoa vào trong, lúc đụng tới chỗ cứng còn cố ý ấn vài cái, vốn chỗ đó của bé con đã mẫn cảm rồi, bây giờ bị nam nhân biến thành như vậy sao có thể chịu nổi nữa, chỉ chốc lát sau liền đỏ mặt ưm ưm a a.
"Chủ... Chủ nhân... A... Đừng sờ mà..." Loại cảm giác này rất kỳ quái.
Lê Diễm nhẹ nhàng đẩy ngã cậu xuống, lót thêm xuống dưới lưng cậu một cái gối để Lâm Văn Tịch có thể thoải mái hơn, động tác trên tay cũng chưa từng ngừng lại, tiếp tục nỗ lực làm việc, trước xoa chỗ đó đến mềm mại thoải mái hơn một chút, như vậy mới thuận tiện để mình mút ra.
Bởi vì được vuốt ve nên rất nhanh nơi đó liền trở nên hồng hồng, còn trướng đến lớn hơn, khiến Lâm Văn Tịch cảm thấy phi thường xấu hổ, mình là một nam sinh, tại sao lại như vậy... Trước đây chỗ đó của cậu cũng không có phát dục a, không biết tại sao sau khi mang thai lại...
"Chủ nhân... A... A...ha..." Nghe thấy tiếng rêи ɾỉ của Lâm Văn Tịch Lê Diễm chỉ cảm thấy yếu hầu khô khốc một trận, hạ thân cũng đang không ngừng bành trướng, đau đến lợi hại. Đã lâu chưa được thân mật với bé con, hiện tại em ấy lại cởi sạch trơn nằm dưới thân mình phát ra loại thanh âm này, nhưng mình lại chỉ có thể nhìn, không thể thực sự ăn, Lê Diễm có cảm giác mình sắp bị ép đến điên rồi.
Hiện tại đã được 8 tháng, bụng của Lâm Văn Tịch đã thực sự lớn hơn không ít, đến cả Trần Mặc cũng bắt đầu khuyên cậu đừng tới làm nữa, thế nhưng Lâm Văn Tịch vẫn cảm thấy mình phải "kiếm tiền nuôi gia đình", thế là cứ kiên trì không để ý đến sự phản đối và lo lắng của nam nhân cùng với Trần Mặc.
"Mệt không? Bà xã." Lê Diễm nhanh chóng nhận lấy đồ ăn trong tay cậu đặt qua một bên, sau đó đỡ cậu ngồi xuống ghế sô pha, đã sớm đổi một chiếc sô pha mới, tuy rằng cũng không có bao nhiêu đắt giá, thế nhưng đã thoải mái hơn nhiều so với cái ghế đã hỏng hóc trước đây. Lê Diễm rất tự nhiên đỡ Lâm Văn Tịch ngồi xuống rồi mát xa chân nhỏ của cậu, sợ cậu đi quá lâu sẽ khó chịu.
"Không mệt đâu." Bé con cười lắc đầu, nhìn nam nhân đối với mình ôn nhu như vậy, chỉ cảm thấy trong lòng ngọt ngào.
"Có lạnh không?" Nam nhân tới gần một ít, ôm sát cậu vào trong lòng. Cầm lấy tay nhỏ đã có chút đông cứng chậm rãi xoa xoa, còn thỉnh thoảng thổi thổi khí. Lâm Văn Tịch cười lắc đầu với nam nhân.
Kỳ thực cuộc sống như thế cứ lặp lại mỗi ngày, nhưng Lâm Văn Tịch lại cảm thấy phi thường ấm áp và ngọt ngào, hận không thể vĩnh viễn kéo dài cuộc sống thế này, ba tháng nay, hai người chưa từng suy nghĩ đến chuyện ở bên ngoài, tựa như một cặp vợ chồng bình thường, tờ hợp đồng bán thân của hai người được Lâm Văn Tịch cẩn thận khóa lại ở trong ngăn kéo, mặt trên có chữ kí cứng cáp mạnh mẽ của nam nhân, cũng có chữ ký thanh tú đoan chính của cậu.
Nó tựa như một tờ hôn thú vậy, có đôi khi Lâm Văn Tịch sẽ nghĩ như thế.
"Chủ nhân..."
"Sao vậy?" Nhìn bộ dáng muốn nói lại thôi của bé con, Lê Diễm lập tức khẩn trương.
"Gần đây, hình như ở đây của em cứ hơi đau đau." Bé con đỏ mặt, chỉ chỉ vào bộ ngực của mình. Thực sự là gần đây chỗ đó rất đau, bình thường đều là như thế này, có đôi khi còn trướng đến rất khó chịu.
Đầu tiên là nam nhân sửng sốt một chút, lập tức có chút bận tâm, "Sao lại đau rồi? Để anh xem thử." Nói rồi Lê Diễm liền cởϊ áσ lông của cậu ra.
Lâm Văn Tịch có chút xấu hổ đẩy anh một cái, "Đừng ở phòng khách..."
"Ừm, vào trong đi."
Vào phòng, Lê Diễm cởϊ áσ của bé con, lập tức bộ ngực của cậu liền lộ ra ngoài. Bởi vì mang thai, hiện tại chỗ đó của bé con đã trướng lớn hơn rất nhiều, nhìn qua thịt thịt, cảm giác rất ngon miệng.
"Rất đau sao?" Nam nhân cẩn thận đè lên đó. Bởi vì mang thai nên hiện tại da của Lâm Văn Tịch còn non mềm hơn cả trước đây, cứ như có thể véo ra nước, xúc cảm sờ vào rất tốt.
"Dạ, còn hơi cưng cứng nữa." Kỳ thực bé con có chút sợ, không biết đó là cái gì, cũng không biết tại sao lại như vậy. Đè lên liền cảm thấy vừa trướng vừa đau.
Lê Diễm đè ở chung quanh, đích thật là có không ít chỗ cứng, nhất thời cũng có chút khẩn trương, "Bị đau lâu chưa?"
"Mấy ngày nay cứ đau như vậy."
"Đến bệnh viện khám thử xem, để anh gọi Trần Mặc đưa em đi." Lê Diễm nói xong liền lấy điện thoại ra gọi cho Trần Mặc, mấy tháng nay, tuy rằng Lê Diễm không có đi ra ngoài, thế nhưng bình thường Trần Mặc vẫn hay lôi kéo Trần Diệu Thiên đến thăm, cho nên dần dần cũng quen biết. Bởi vì Lê Diễm không có phương tiện ra ngoài, có rất nhiều chuyện đều nhờ hai anh em bọn họ hỗ trợ. Dần dần Lê Diễm cũng hiểu được cái tên Trần Diệu Thiên kia có thể ở chung được, hiện tại không thể liên hệ thằng nhóc Hạ Quân Dương, có lẽ chỉ có thể tìm anh ta đến liên thủ hoàn thành kế hoạch của mình mà thôi.
Quả nhiên sau khi nhận được điện thoại, rất nhanh Trần Mặc liền chạy tới, nghe thấy thân thể của bé con khó chịu y cũng rất khẩn trương. Còn chưa ăn qua cơm tối Trần Mặc liền dẫn Lâm Văn Tịch đến bệnh viện. Đến gần khuya mới về.
Vừa vào cửa Lê Diễm liền đi tới, vẻ mặt khẩn trương, "Bị làm sao vậy?"
Bé con đỏ bừng mặt, ánh mắt cũng có chút né tránh, nhưng ngược lại Trần Mặc ở một bên cười đến không có hảo ý.
"Rốt cuộc là làm sao?"
"Bác sĩ nói..." Cố ý khiến cho Lê Diễm lo lắng, Trần Mặc nói rất chậm, mà đúng lúc này bé con đã sớm xấu hổ chạy ào vào phòng, để lại Trần Mặc ở lại giải thích với Lê Diễm, "Đầṳ ѵú của em ấy cương lên và bởi vì bên trong có sữa, chính là căng sữa, nếu như thực sự khó chịu, anh giúp em ấy mút sữa ra liền không sao rồi."
Trần Mặc nói xong liền cười quỷ dị, sau đó đi về.
Để lại Lê Diễm ở đó đầu tiên là ngẩn người, sau đó khóe miệng cũng nở một nụ cười, thì ra là thế. Bởi vì đều là nam nhân, mọi người cũng không biết thân thể của Lâm Văn Tịch đặc thù như thế, có thể mang thai còn có thể có nhiều sữa như vậy, đương nhiên đến cả loại thường thức cơ bản như thế cũng không biết luôn, cứ tưởng rằng Lâm Văn Tịch đã mắc bệnh gì rồi, còn ngây ngốc chạy đến bệnh viện nữa chứ.
Lê Diễm đẩy cửa ra, liền thấy bé con ngồi ở trên giường, trên mặt vẫn còn hồng hồng.
"Bà xã."
"..."
"Để anh mút ra giúp em cho." Không biết tại sao, lúc Lê Diễm nói câu này lại có cảm giác mình có chút giống ông chú biếи ŧɦái = =.
Bé con cầm lấy gối nằm ném về phía nam nhân. Sao mình lại mất mặt như thế chứ...
Lê Diễm tiếp được gối nằm Lâm Văn Tịch ném tới, cười cười tiến về phía trước, "Không có gì đáng xấu hổ đâu." Nói xong liền vươn móng vuốt về phía ngực của bé con.
Ban đầu bé con rất ngượng ngùng từ chối vài cái, lại bị nam nhân ôm lấy, "Bảo bối, không mút ra thì giúp em nặn ra được không? Cứ để như vậy hoài rất khó chịu đó."
Lâm Văn Tịch cũng biết nam nhân nói có đạo lý, nhưng lại cảm thấy xấu hổ lắm.
"Anh giúp em lộng lộng thì tốt rồi, không sao đâu mà." Nam nhân dỗ dành cậu, một bên cởϊ qυầи áo của cậu ra.
"Ưʍ... A..." Đầu tiên ngón tay của nam nhân đánh vòng tròn ở bên ngoài, từ từ xoa vào trong, lúc đụng tới chỗ cứng còn cố ý ấn vài cái, vốn chỗ đó của bé con đã mẫn cảm rồi, bây giờ bị nam nhân biến thành như vậy sao có thể chịu nổi nữa, chỉ chốc lát sau liền đỏ mặt ưm ưm a a.
"Chủ... Chủ nhân... A... Đừng sờ mà..." Loại cảm giác này rất kỳ quái.
Lê Diễm nhẹ nhàng đẩy ngã cậu xuống, lót thêm xuống dưới lưng cậu một cái gối để Lâm Văn Tịch có thể thoải mái hơn, động tác trên tay cũng chưa từng ngừng lại, tiếp tục nỗ lực làm việc, trước xoa chỗ đó đến mềm mại thoải mái hơn một chút, như vậy mới thuận tiện để mình mút ra.
Bởi vì được vuốt ve nên rất nhanh nơi đó liền trở nên hồng hồng, còn trướng đến lớn hơn, khiến Lâm Văn Tịch cảm thấy phi thường xấu hổ, mình là một nam sinh, tại sao lại như vậy... Trước đây chỗ đó của cậu cũng không có phát dục a, không biết tại sao sau khi mang thai lại...
"Chủ nhân... A... A...ha..." Nghe thấy tiếng rêи ɾỉ của Lâm Văn Tịch Lê Diễm chỉ cảm thấy yếu hầu khô khốc một trận, hạ thân cũng đang không ngừng bành trướng, đau đến lợi hại. Đã lâu chưa được thân mật với bé con, hiện tại em ấy lại cởi sạch trơn nằm dưới thân mình phát ra loại thanh âm này, nhưng mình lại chỉ có thể nhìn, không thể thực sự ăn, Lê Diễm có cảm giác mình sắp bị ép đến điên rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.