Chương 76: "Tiểu y tá" mê hoặc
Dục Hiểu
05/10/2022
“Chủ nhân, em có chút việc muốn nói với anh.”
Ngay lúc Lê Diễm chuẩn bị ra cửa, Lâm Văn Tịch gọi anh lại.
“Có chuyện gì?” Lê Diễm dừng lại, nhìn bé con đang đứng ở trước mặt mình kia, hai bên tai người nọ hiện lên màu hồng phấn, không biết là em ấy muốn nói gì với mình đây. Nhớ tới mấy ngày nay quả thực là mình đã đối xử quá lãnh đạm với em ấy, nhưng bởi vì không muốn để cho Lê Tông Sinh nhìn ra manh mối, chỉ có thể xa cách với em ấy như vậy thôi. Còn có một nguyên nhân khác nữa, đó chính là anh phát hiện chiêu lạt mềm buộc chặt này thật sự rất hữu dụng với bé con a, mặc dù có chút ác liệt, thế nhưng hiện tại thực sự là càng ngày bé con càng chủ động càng ngày càng đáng yêu nha. Bất quá cái giá cho việc điều giáo này lại rất cao, du͙© vọиɠ của mình đã phải chịu không ít dày vò rồi đó.
“Ừm, đêm nay, có thể đến khách sạn Vạn Lộ một chuyến hay không?” Lâm Văn Tịch cắn răng một cái, nhắm mắt lại cố nói cho hết lời. Lúc này màu hồng nhạt hai bên tai đã biến thành đỏ thẩm.
“Hả? Đi vào đó để làm chi?” Lê Diễm giả vờ kinh ngạc hỏi, nhưng khóe miệng cũng đã cong lên tạo thành một nụ cười thản nhiên. Kỳ thực anh biết ý tứ mà bé con muốn biểu đạt, tuy rằng mấy buổi tối nay luôn ngủ cùng một chỗ, nhưng trừ bỏ buổi tối đầu tiên Lâm Văn Tịch vô ý khiêu khích mình, sau đó cũng không còn như vậy nữa, anh cho rằng bé con đã bỏ cuộc rồi, nếu thật sự em ấy không có hành động gì, chính mình cũng đã sắp nhịn không nổi nữa, phỏng chừng rất nhanh mình sẽ biến thành dã thú áp đảo em ấy, sau đó ăn kiền mạt tịnh.
Nào ngờ đâu anh lại có thể chờ được rồi.
“Chủ nhân… Trước đừng hỏi có được hay không, đây là thẻ mở cửa phòng.” Lâm Văn Tịch nói rồi kín đáo đưa một tấm thẻ từ nho nhỏ cho nam nhân, sau đó cúi đầu chạy trốn vào nhà.
Lê Diễm cười cười nhận lấy tấm thẻ, nghĩ thầm lần này bé con vậy mà làm thật a, còn biết cả cách đi ra ngoài thuê phòng nữa, thực sự là càng lúc càng tiến bộ vượt bậc rồi đấy. Trải qua chuyện này, hôm nay tâm tình của Lê Diễm rất tốt, nhìn nhìn tấm thẻ trong tay, anh nở một nụ cười tà mị, tiểu người hầu, cho dù đêm nay em có khóc lóc cầu xin tha thứ, cũng đừng mơ tưởng tôi sẽ buông tha cho em.
Mà lúc này Lâm Văn Tịch còn chưa biết nam nhân kia đã hóa thân thành ác ma.
Vào lúc Lê Diễm dùng thẻ mở cửa phòng ra, nhìn thấy chính là một màn khiến anh huyết mạch phun trương.
Chỉ thấy Lâm Văn Tịch mặc một bộ đồng phục y tá cực ngắn màu hồng nhạt nằm ở trên giường, bộ đồ ấy đã bị mở ra có chút mất trật tự, phía dưới cái gì cũng không có mặc, hai chân mở ra, ánh mắt có chút mờ mịt, ngón tay còn đang đùa bỡn phía dưới của mình, thấy Lê Diễm tiến vào, khuôn mặt nhỏ nhắn trướng đến ửng đỏ, phía dưới cũng đã ướt thành một mảnh, xem ra đã đùa được một lát rồi.
Tuy rằng rất ngoài ý muốn khi thấy bé con mặc bộ trang phục này chơi tình thú với mình, thế nhưng không thể phủ nhận rằng trong chớp mắt Lê Diễm liền thấy hưng phấn, nhất là khi nhìn đến ánh mắt mờ mịt, đôi môi đang hé mở của Lâm Văn Tịch đang nhìn mình, phía dưới của anh liền nhanh chóng sung huyết.
“Chủ nhân…” Thanh âm rất trầm rất quyến rũ, khiến cho xương cốt của Lê Diễm đều tê dại. Tiểu yêu tinh này.
“Tiểu y tá, em ở đây đùa cái gì vậy nha?” Nam nhân nở nụ cười, rất nhanh liền diễn kịch với cậu. Vừa đi đến bên giường. “Tiểu y tá, hình như cơ thể của tôi có chút khó chịu.”
Lâm Văn Tịch đỏ mặt, chậm rãi rút ngón tay của mình từ trong hoa huyệt ra, “Thế sao? Để tôi giúp bệnh nhân xem, khó chịu ở đâu?” Bởi vì bò qua, đồng phục y tá đặc biệt ngắn trên người Lâm Văn Tịch tuột xuống, lộ ra cánh mông tuyết trắng nho nhỏ, Lê Diễm nhìn đến bụng dưới liền căng thẳng.
Chờ đến khi tới gần Lâm Văn Tịch, Lê Diễm mới phát hiện em ấy đã uống rượu, thảo nào sắc mặt lại ửng hồng đến khác thường, ánh mắt cũng mị hơn so với bình thường, nhóc con này, còn biết uống rượu để tăng sắc đảm nữa cơ đấy.
“Vừa mới cảm thấy, chỗ này không quá thoải mái nha.” Lê Diễm cười chỉ chỉ vào phía dưới của mình, chỗ đó đã gồ lên thành một cục, dường như chiếc quần đã sắp chống đỡ hết nổi rồi.
“Hử? Chỗ này sao? Để tôi xoa xoa giúp anh.” Lâm Văn Tịch đã say đến không sai biệt lắm, kỳ thực vừa mới bắt đầu cậu cũng không phải như vậy, thế nhưng bởi vì có chút sợ nên liền đi mua rượu uống, thời điểm đợi nam nhân tới, bởi vì quá khẩn trương liền không cẩn thận uống đến đặc biệt nhiều, dần dần đến khi nào mình say cũng không biết, cậu chỉ cảm thấy cả người mình không ngừng khô nóng, phía dưới cũng có hơi ngứa mà chảy ra rất nhiều nước, sau đó nằm trên giường tự chơi đùa.
Tiếp theo liền xuất hiện tình cảnh bây giờ.
Đã có chút không rõ lắm bản thân mình đang làm cái gì, Lâm Văn Tịch vươn tay toàn tâm toàn ý xoa lên chỗ đó của nam nhân, “A, hình như đã biến lớn hơn rồi nha, bệnh nhân, chỗ này có đau hay không?”
“Đau, cực kỳ đau, tiểu y tá mau xem giúp tôi đi.” Nam nhân mê hoặc cậu từng bước một. Thật không nghĩ tới Lâm Văn Tịch có thiên phú với trò sắm vai như vậy nha, mình chỉ mới nói một câu mà em ấy đã biết phải chơi thế nào rồi. Xem ra bé con say thành như vậy còn muốn mê người hơn bình thường rồi, sớm biết thế này trước đây đã cho em ấy uống nhiều chút, Lê Diễm xấu xa nghĩ.
“Cứng cứng…” Bé con nâng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, sau đó nhẹ nhàng vỗ xuống một cái, hình như thực sự đang suy ngẫm cái gì đó. “Thực đúng là một khối cứng rắn rất lớn nha, nếu không bệnh nhân cởϊ qυầи ra trước đi?”
“Được.” Nam nhân cởi dây lưng ra, sau đó cởϊ qυầи.
Lâm Văn Tịch kề sát mặt lại, nghiên cứu chỗ đó của Lê Diễm, “Bệnh nhân cởi cái này luôn đi, hình như càng lúc càng lớn nha.”
Khí tức phun lên chiếc qυầи ɭóŧ còn sót lại của nam nhân, phân thân cương cứng ở bên trong nảy lên vài cái, hiện tại Lê Diễm đang là một “bệnh nhân nhu thuận”, anh rất nghe lời bác sĩ cho nên lập tức cởi luôn cái vật che đậy cuối cùng kia ra.
Lập tức có một vật thô to dữ tợn bắn ra ngoài, bởi vì đầu nhỏ của Lâm Văn Tịch đang để ở sát bên trên, cho nên rất đương nhiên là sẽ bị vật kia vỗ vào hai cái. “A a… Bệnh nhân thứ này rất nóng a.”
Bé con xoa mặt nói.
“Ừm, tiểu y tá mau giúp tôi xem thử đi, tại sao nó lại nóng đến thế, có phải là bị cảm rồi hay không.” Nam nhân nói ra lời kịch mà chính mình cũng cảm thấy rất tức cười, nhìn đến vẻ mặt thành thật của bé con, thực sự là hưng phấn chịu không nổi mà, nơi đó hận không thể lập tức tiến vào tao huyệt thao em ấy, thao đến mức em ấy khóc lóc cầu xin tha thứ mới thôi.
“Ừm, để tôi xem giúp anh.” Lâm Văn Tịch choáng choáng váng váng, chỉ biết là sức nóng do cự vật tỏa ra khiến cậu rất muốn ngất xỉu, rất muốn… Nhưng cậu lại không biết chính mình muốn cái gì…
“Thật thô thật dài, tôi sắp cầm không hết rồi.” Lâm Văn Tịch đang cầm cái vật kia cẩn thận vuốt ve, “Hiện tại có còn đau không?”
“Đau, nếu không tiểu y tá em liếm liếm nó đi, liếm liếm xong liền hết đau.”
“Thật vậy chứ?” Lâm Văn Tịch nghe vậy liền vươn đầu lưỡi đỏ tươi ra, lướt qua hệ rễ đi lên phía trên, sau đó còn cuốn lấy mút mút.
“Ưm… Em cái đồ tiểu yêu tinh này.” Bị Lâm Văn Tịch đùa bỡn như thế, phân thân đã lâu chưa được phát tiết cứng rắn đến không chịu nổi, nhưng nhóc con này vẫn không tự giác mà cứ tiếp tục đùa bỡn.
“Không được a, hình như đã lớn hơn nữa rồi! Có còn thấy đau không?” Lâm Văn Tịch lo lắng buông cự vật của nam nhân ra, dường như rất sợ anh sẽ bị đau.
“Em liếm liền hết đau, ngoan, tiểu y tá nhanh giúp bệnh nhân liếm đi nha.”
Lâm Văn Tịch nửa tin nửa ngờ tiếp tục liếm, rõ ràng vừa lớn vừa cứng vừa nóng hơn rồi a? Tại sao còn muốn mình liếm tiếp vậy kìa?
Ngay lúc Lê Diễm chuẩn bị ra cửa, Lâm Văn Tịch gọi anh lại.
“Có chuyện gì?” Lê Diễm dừng lại, nhìn bé con đang đứng ở trước mặt mình kia, hai bên tai người nọ hiện lên màu hồng phấn, không biết là em ấy muốn nói gì với mình đây. Nhớ tới mấy ngày nay quả thực là mình đã đối xử quá lãnh đạm với em ấy, nhưng bởi vì không muốn để cho Lê Tông Sinh nhìn ra manh mối, chỉ có thể xa cách với em ấy như vậy thôi. Còn có một nguyên nhân khác nữa, đó chính là anh phát hiện chiêu lạt mềm buộc chặt này thật sự rất hữu dụng với bé con a, mặc dù có chút ác liệt, thế nhưng hiện tại thực sự là càng ngày bé con càng chủ động càng ngày càng đáng yêu nha. Bất quá cái giá cho việc điều giáo này lại rất cao, du͙© vọиɠ của mình đã phải chịu không ít dày vò rồi đó.
“Ừm, đêm nay, có thể đến khách sạn Vạn Lộ một chuyến hay không?” Lâm Văn Tịch cắn răng một cái, nhắm mắt lại cố nói cho hết lời. Lúc này màu hồng nhạt hai bên tai đã biến thành đỏ thẩm.
“Hả? Đi vào đó để làm chi?” Lê Diễm giả vờ kinh ngạc hỏi, nhưng khóe miệng cũng đã cong lên tạo thành một nụ cười thản nhiên. Kỳ thực anh biết ý tứ mà bé con muốn biểu đạt, tuy rằng mấy buổi tối nay luôn ngủ cùng một chỗ, nhưng trừ bỏ buổi tối đầu tiên Lâm Văn Tịch vô ý khiêu khích mình, sau đó cũng không còn như vậy nữa, anh cho rằng bé con đã bỏ cuộc rồi, nếu thật sự em ấy không có hành động gì, chính mình cũng đã sắp nhịn không nổi nữa, phỏng chừng rất nhanh mình sẽ biến thành dã thú áp đảo em ấy, sau đó ăn kiền mạt tịnh.
Nào ngờ đâu anh lại có thể chờ được rồi.
“Chủ nhân… Trước đừng hỏi có được hay không, đây là thẻ mở cửa phòng.” Lâm Văn Tịch nói rồi kín đáo đưa một tấm thẻ từ nho nhỏ cho nam nhân, sau đó cúi đầu chạy trốn vào nhà.
Lê Diễm cười cười nhận lấy tấm thẻ, nghĩ thầm lần này bé con vậy mà làm thật a, còn biết cả cách đi ra ngoài thuê phòng nữa, thực sự là càng lúc càng tiến bộ vượt bậc rồi đấy. Trải qua chuyện này, hôm nay tâm tình của Lê Diễm rất tốt, nhìn nhìn tấm thẻ trong tay, anh nở một nụ cười tà mị, tiểu người hầu, cho dù đêm nay em có khóc lóc cầu xin tha thứ, cũng đừng mơ tưởng tôi sẽ buông tha cho em.
Mà lúc này Lâm Văn Tịch còn chưa biết nam nhân kia đã hóa thân thành ác ma.
Vào lúc Lê Diễm dùng thẻ mở cửa phòng ra, nhìn thấy chính là một màn khiến anh huyết mạch phun trương.
Chỉ thấy Lâm Văn Tịch mặc một bộ đồng phục y tá cực ngắn màu hồng nhạt nằm ở trên giường, bộ đồ ấy đã bị mở ra có chút mất trật tự, phía dưới cái gì cũng không có mặc, hai chân mở ra, ánh mắt có chút mờ mịt, ngón tay còn đang đùa bỡn phía dưới của mình, thấy Lê Diễm tiến vào, khuôn mặt nhỏ nhắn trướng đến ửng đỏ, phía dưới cũng đã ướt thành một mảnh, xem ra đã đùa được một lát rồi.
Tuy rằng rất ngoài ý muốn khi thấy bé con mặc bộ trang phục này chơi tình thú với mình, thế nhưng không thể phủ nhận rằng trong chớp mắt Lê Diễm liền thấy hưng phấn, nhất là khi nhìn đến ánh mắt mờ mịt, đôi môi đang hé mở của Lâm Văn Tịch đang nhìn mình, phía dưới của anh liền nhanh chóng sung huyết.
“Chủ nhân…” Thanh âm rất trầm rất quyến rũ, khiến cho xương cốt của Lê Diễm đều tê dại. Tiểu yêu tinh này.
“Tiểu y tá, em ở đây đùa cái gì vậy nha?” Nam nhân nở nụ cười, rất nhanh liền diễn kịch với cậu. Vừa đi đến bên giường. “Tiểu y tá, hình như cơ thể của tôi có chút khó chịu.”
Lâm Văn Tịch đỏ mặt, chậm rãi rút ngón tay của mình từ trong hoa huyệt ra, “Thế sao? Để tôi giúp bệnh nhân xem, khó chịu ở đâu?” Bởi vì bò qua, đồng phục y tá đặc biệt ngắn trên người Lâm Văn Tịch tuột xuống, lộ ra cánh mông tuyết trắng nho nhỏ, Lê Diễm nhìn đến bụng dưới liền căng thẳng.
Chờ đến khi tới gần Lâm Văn Tịch, Lê Diễm mới phát hiện em ấy đã uống rượu, thảo nào sắc mặt lại ửng hồng đến khác thường, ánh mắt cũng mị hơn so với bình thường, nhóc con này, còn biết uống rượu để tăng sắc đảm nữa cơ đấy.
“Vừa mới cảm thấy, chỗ này không quá thoải mái nha.” Lê Diễm cười chỉ chỉ vào phía dưới của mình, chỗ đó đã gồ lên thành một cục, dường như chiếc quần đã sắp chống đỡ hết nổi rồi.
“Hử? Chỗ này sao? Để tôi xoa xoa giúp anh.” Lâm Văn Tịch đã say đến không sai biệt lắm, kỳ thực vừa mới bắt đầu cậu cũng không phải như vậy, thế nhưng bởi vì có chút sợ nên liền đi mua rượu uống, thời điểm đợi nam nhân tới, bởi vì quá khẩn trương liền không cẩn thận uống đến đặc biệt nhiều, dần dần đến khi nào mình say cũng không biết, cậu chỉ cảm thấy cả người mình không ngừng khô nóng, phía dưới cũng có hơi ngứa mà chảy ra rất nhiều nước, sau đó nằm trên giường tự chơi đùa.
Tiếp theo liền xuất hiện tình cảnh bây giờ.
Đã có chút không rõ lắm bản thân mình đang làm cái gì, Lâm Văn Tịch vươn tay toàn tâm toàn ý xoa lên chỗ đó của nam nhân, “A, hình như đã biến lớn hơn rồi nha, bệnh nhân, chỗ này có đau hay không?”
“Đau, cực kỳ đau, tiểu y tá mau xem giúp tôi đi.” Nam nhân mê hoặc cậu từng bước một. Thật không nghĩ tới Lâm Văn Tịch có thiên phú với trò sắm vai như vậy nha, mình chỉ mới nói một câu mà em ấy đã biết phải chơi thế nào rồi. Xem ra bé con say thành như vậy còn muốn mê người hơn bình thường rồi, sớm biết thế này trước đây đã cho em ấy uống nhiều chút, Lê Diễm xấu xa nghĩ.
“Cứng cứng…” Bé con nâng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, sau đó nhẹ nhàng vỗ xuống một cái, hình như thực sự đang suy ngẫm cái gì đó. “Thực đúng là một khối cứng rắn rất lớn nha, nếu không bệnh nhân cởϊ qυầи ra trước đi?”
“Được.” Nam nhân cởi dây lưng ra, sau đó cởϊ qυầи.
Lâm Văn Tịch kề sát mặt lại, nghiên cứu chỗ đó của Lê Diễm, “Bệnh nhân cởi cái này luôn đi, hình như càng lúc càng lớn nha.”
Khí tức phun lên chiếc qυầи ɭóŧ còn sót lại của nam nhân, phân thân cương cứng ở bên trong nảy lên vài cái, hiện tại Lê Diễm đang là một “bệnh nhân nhu thuận”, anh rất nghe lời bác sĩ cho nên lập tức cởi luôn cái vật che đậy cuối cùng kia ra.
Lập tức có một vật thô to dữ tợn bắn ra ngoài, bởi vì đầu nhỏ của Lâm Văn Tịch đang để ở sát bên trên, cho nên rất đương nhiên là sẽ bị vật kia vỗ vào hai cái. “A a… Bệnh nhân thứ này rất nóng a.”
Bé con xoa mặt nói.
“Ừm, tiểu y tá mau giúp tôi xem thử đi, tại sao nó lại nóng đến thế, có phải là bị cảm rồi hay không.” Nam nhân nói ra lời kịch mà chính mình cũng cảm thấy rất tức cười, nhìn đến vẻ mặt thành thật của bé con, thực sự là hưng phấn chịu không nổi mà, nơi đó hận không thể lập tức tiến vào tao huyệt thao em ấy, thao đến mức em ấy khóc lóc cầu xin tha thứ mới thôi.
“Ừm, để tôi xem giúp anh.” Lâm Văn Tịch choáng choáng váng váng, chỉ biết là sức nóng do cự vật tỏa ra khiến cậu rất muốn ngất xỉu, rất muốn… Nhưng cậu lại không biết chính mình muốn cái gì…
“Thật thô thật dài, tôi sắp cầm không hết rồi.” Lâm Văn Tịch đang cầm cái vật kia cẩn thận vuốt ve, “Hiện tại có còn đau không?”
“Đau, nếu không tiểu y tá em liếm liếm nó đi, liếm liếm xong liền hết đau.”
“Thật vậy chứ?” Lâm Văn Tịch nghe vậy liền vươn đầu lưỡi đỏ tươi ra, lướt qua hệ rễ đi lên phía trên, sau đó còn cuốn lấy mút mút.
“Ưm… Em cái đồ tiểu yêu tinh này.” Bị Lâm Văn Tịch đùa bỡn như thế, phân thân đã lâu chưa được phát tiết cứng rắn đến không chịu nổi, nhưng nhóc con này vẫn không tự giác mà cứ tiếp tục đùa bỡn.
“Không được a, hình như đã lớn hơn nữa rồi! Có còn thấy đau không?” Lâm Văn Tịch lo lắng buông cự vật của nam nhân ra, dường như rất sợ anh sẽ bị đau.
“Em liếm liền hết đau, ngoan, tiểu y tá nhanh giúp bệnh nhân liếm đi nha.”
Lâm Văn Tịch nửa tin nửa ngờ tiếp tục liếm, rõ ràng vừa lớn vừa cứng vừa nóng hơn rồi a? Tại sao còn muốn mình liếm tiếp vậy kìa?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.