Chương 40: Trang phục hầu gái "kỳ quái" (1)
Dục Hiểu
05/10/2022
Lâm Văn Tịch nhìn bộ quần áo trong tay, tại sao lại may ren màu trắng rất mỏng ở phía trước ngực vậy kìa? Căn bản là không thể che được bất kỳ cái gì cả, cũng may mình là nam sinh, cho nên cũng không sao hết… Thế nhưng phần váy phía dưới quá ngắn, không biết có thể che khuất bộ vị trọng điểm hay không… Quan trọng nhất chính là, hai bên mép váy may ren màu hồng nhạt bung ra, thiết kế như kiểu chữ “bát” (八), từ phía sau căn bản có thể nhìn không xót một thứ gì a! Đây là quần áo để người khác mặc hay sao! Lúc này trong đầu Lâm Văn Tịch chỉ còn lại một loại cảm giác duy nhất.
Nhìn lại bên cạnh mình một chút, hình như còn có vài thứ khác nữa, xốc lên, là ba cái vòng bằng ren cùng một cái băng cài tóc cũng bằng ren, Lâm Văn Tịch còn chưa kịp suy nghĩ đến cách dùng mấy thứ kia, liền thấy cái qυầи ɭóŧ hình chữ T hồng nhạt được viền ren màu đen… Đây là xảy ra chuyện gì…
“Lê Diễm… Nhất định phải mặc cái này sao?” Lâm Văn Tịch đã lúng túng gọi cả tên của Lê Diễm ra.
“Tiểu người hầu không thể đổi ý đâu đó, còn có, nhớ kỹ phải gọi tôi là chủ nhân.”
“Em là nam sinh…”
“Tôi biết.”
“Chủ nhân… Có thể không mặc không…” Cho tới bây giờ Lâm Văn Tịch không phải là một người thất hứa, nhưng lúc này đây… Thật sự là cậu… Rất dao động…
“Hiện tại liền mặc. Bằng không tôi sẽ lột sạch em ném ra ngoài.” Thời điểm Lê Diễm nói câu này là mặt không biểu tình, thế nhưng Lâm Văn Tịch lại rùng mình một cái. Tuy rằng không biết nam nhân nói thật hay giả, bất quá cho tới bây giờ Lâm Văn Tịch cũng không dám khiêu chiến tính nhẫn nại của anh. Nghĩ tới mình đã chấp nhận sẽ bị trừng phạt, nếu như thế này có thể khiến nam nhân vui vẻ… Lâm Văn Tịch chỉ có thể tự an ủi mình, muốn mặc liền mặc đi, mặc một chút cũng sẽ không rớt miếng thịt nào đâu. Rất lâu sau như là đã hạ quyết tâm, cậu cầm quần áo lên, xoay người muốn đi vào phòng tắm.
“Ở đây đi, tôi nhìn em thay.”
Thay trước mặt anh ấy? Lâm Văn Tịch đã có suy nghĩ muốn chui vào cái động nào đó để trốn rồi.
“Cởϊ qυầи áo ra, thay cái này, nhanh lên một chút.”
Lâm Văn Tịch khổ sở hé ra khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu, chậm rãi cởϊ áσ ngủ trên người ra, mỗi một lần kéo xuống đều thấy gian nan… Vốn là một nam sinh hay xấu hổ, hết lần này tới lần khác nam nhân cứ nhìn chằm chằm vào cậu, hại cậu khẩn trương đến ngay cả nút cũng cởi không được! Sau đó càng nhanh càng loạn, còn kém chưa khóc nữa thôi.
Lê Diễm buồn cười nhìn cậu, nhìn bộ dáng bé con này khẩn trương thực sự là chơi vui lắm, nhưng cuối cùng anh vẫn đưa tay ra, rất nhẹ nhàng cởi nút áo trước ngực cậu, hơn nữa còn trực tiếp kéo quần ngoài xuống. Trong nháy mắt chỉ còn lại qυầи ɭóŧ…
“Cởi.”
“Không cần… Không cần mà… Chủ nhân…” Cái váy đó căn bản là không có vật gì để che phía dưới lại! Nếu như cởϊ qυầи lót rồi, không phải là cậu sẽ tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ ở trước mặt nam nhân rồi sao! Đương nhiên cậu sẽ không ngốc đến mức thật sự đi mặc cái quần chữ T kia…
“Không phải đã nói tôi nói cái gì thì chính là cái đó hay sao? Nhanh như vậy đã quên rồi?”
“Không có…” Thanh âm Lâm Văn Tịch nhỏ như tiếng mèo kêu, khe khẽ cất tiếng.
“Vậy được rồi, cởi. Trên người em còn chỗ nào mà tôi chưa thấy qua? Không cần xấu hổ.” Anh biết da mặt của bé con này rất mỏng, chỉ là ngay cả chuyện xấu hổ hơn bọn họ cũng đã làm rồi vậy thì còn ở đây xấu hổ về ba cái này để làm gì?
Vì vậy Lâm Văn Tịch chỉ có thể đỏ mặt chậm rãi cởϊ qυầи lót trên người xuống. Sau đó cầm lấy trang phục hầu gái màu hồng nhạt xen lẫn chút đen nhìn qua xinh đẹp nhưng cậu lại cảm thấy phi thường kỳ quái mặc vào…
Trang phục may thật đẹp, tay nghề rất tinh xảo, Lâm Văn Tịch một bên mặc một bên cảm thấy đáng tiếc vì đống vải này, trước đây bản thân chỉ dám mua quần áo ở vỉa hè mặc, chất liệu thoải mái như vậy, trước đây ngay cả sờ đều chưa từng sờ qua, làm thành dạng trạng phục này thực sự là quá uổng phí, lại không thể mặc vào để đi ra ngoài. Đương nhiên nếu như Lê Diễm biết hiện tại Lâm Văn Tịch đang suy nghĩ cái gì, phỏng chừng sẽ tức đến ngất xỉu đi.
Đây vẫn là lần đầu tiên cậu thay quần áo ở trước mặt người khác, trên người Lâm Văn Tịch đều xấu hổ chuyển thành đỏ ửng, cấp tốc cầm lấy trang phục mặc lên người. Quả nhiên là váy rất ngắn, liều mạng kéo vài cái vẫn chỉ có thể miễn cưỡng che khuất phân thân phía trước, cái loại cảm giác lạnh lẽo này càng làm cho Lâm Văn Tịch cảm thấy bất an, hoàn toàn không dám xoay người sang chỗ khác. Tay cũng không dám đưa về phía sau, sợ nếu thực sự sờ vào liền phát hiện đằng sau cái gì cũng không mặc. Trong ánh mắt cậu bé tràn đầy bối rối nhìn Lê Diễm, cảm thấy mình ăn mặc loại trang phục chẳng ra gì này, khẳng định là vô cùng xấu…
Nhất là khi thấy ánh mắt nam nhân đang nhìn mình cũng thay đổi.
“Rất… Xấu… Có phải không…”
Thấy Lâm Văn Tịch không tự tin như thế, Lê Diễm lắc đầu, thật muốn lập tức ăn bé con này, để cho em ấy biết bản thân mình có bao nhiêu mị lực. Thế nhưng quá nhanh lại không có ý nghĩa.
“Rất đẹp, bất quá vẫn chưa hoàn toàn mặc xong đâu.” Lê Diễm nói, cầm lấy mấy cái vòng ren còn dư ở trên ghế sa lon, một cái hơi lớn hơn thì tròng qua đầu, đeo lên cổ Lâm Văn Tịch, còn lại hai cái thì đeo vào tay, vải màu hồng nhạt cùng với viền ren màu đen đeo vào trên cánh tay tinh tế của Lâm Văn Tịch, nhìn đẹp vô cùng. Về phần cái cài viền ren kia, Lê Diễm trực tiếp cài vào trên đầu Lâm Văn Tịch, còn chưa có gài xong thắt lưng, Lê Diễm xoay người cậu qua, nhất thời liền hít một hơi, toàn thân bắt đầu khô nóng, thắt lưng hồng nhạt ở phía sau buông lỏng, trong đó một cái còn vừa vặn rũ xuống giữa cái mông nhỏ mềm mại vừa căng vừa tròn của Lâm Văn Tịch, tiểu huyệt mê người giữa khe mông như ẩn như hiện phía sau thắt lưng, cái mông trắng nõn của bé con cũng bởi vì cảm nhận được ánh mắt của mình mà rụt lại một cái, rất đáng yêu. Tay Lê Diễm rất lưu loát thắt thành một cái nơ con bướm, cuối cùng còn cố ý kéo phần dư của thắt lưng để ngay giữa khe mông cậu.
Lúc mặc xong, Lâm Văn Tịch liền trở thành một tiểu hầu gái tràn ngập sức sống. Lê Diễm hài lòng nhìn bé con trước mặt, cảm thấy trang phục này thực sự rất thích hợp với em ấy, ngay cả kích thước đều vừa vặn, không thừa không thiếu một miếng vải nào (đương nhiên là Lê tổng tự mình cho rằng không thiếu), màu hồng nhạt xen lẫn màu đen có chút ngây thơ lại vô cùng quyến rũ, càng làm tăng thêm vẻ đẹp của cặp mắt to tròn đen lóng lánh của Lâm Văn Tịch, trên mái tóc đen mềm mại còn đeo thêm một cây cài bằng ren hồng, thiết kế ren trắng trước ngực khiến Lê Diễm có thể nhìn thấy hai viên đậu đỏ nho nhỏ như ẩn như hiện ở bên trong, quả thực là còn muốn mê người hơn cả bé gái, lúc này Lâm Văn Tịch đang chớp cặp mắt to đơn thuần nhìn mình, Lê Diễm chỉ cảm thấy hô hấp của mình càng ngày càng trầm. Đưa quần chữ T ở một bên qua, kế tiếp liền bày ra trò đùa giỡn lưu manh a.
Nhìn lại bên cạnh mình một chút, hình như còn có vài thứ khác nữa, xốc lên, là ba cái vòng bằng ren cùng một cái băng cài tóc cũng bằng ren, Lâm Văn Tịch còn chưa kịp suy nghĩ đến cách dùng mấy thứ kia, liền thấy cái qυầи ɭóŧ hình chữ T hồng nhạt được viền ren màu đen… Đây là xảy ra chuyện gì…
“Lê Diễm… Nhất định phải mặc cái này sao?” Lâm Văn Tịch đã lúng túng gọi cả tên của Lê Diễm ra.
“Tiểu người hầu không thể đổi ý đâu đó, còn có, nhớ kỹ phải gọi tôi là chủ nhân.”
“Em là nam sinh…”
“Tôi biết.”
“Chủ nhân… Có thể không mặc không…” Cho tới bây giờ Lâm Văn Tịch không phải là một người thất hứa, nhưng lúc này đây… Thật sự là cậu… Rất dao động…
“Hiện tại liền mặc. Bằng không tôi sẽ lột sạch em ném ra ngoài.” Thời điểm Lê Diễm nói câu này là mặt không biểu tình, thế nhưng Lâm Văn Tịch lại rùng mình một cái. Tuy rằng không biết nam nhân nói thật hay giả, bất quá cho tới bây giờ Lâm Văn Tịch cũng không dám khiêu chiến tính nhẫn nại của anh. Nghĩ tới mình đã chấp nhận sẽ bị trừng phạt, nếu như thế này có thể khiến nam nhân vui vẻ… Lâm Văn Tịch chỉ có thể tự an ủi mình, muốn mặc liền mặc đi, mặc một chút cũng sẽ không rớt miếng thịt nào đâu. Rất lâu sau như là đã hạ quyết tâm, cậu cầm quần áo lên, xoay người muốn đi vào phòng tắm.
“Ở đây đi, tôi nhìn em thay.”
Thay trước mặt anh ấy? Lâm Văn Tịch đã có suy nghĩ muốn chui vào cái động nào đó để trốn rồi.
“Cởϊ qυầи áo ra, thay cái này, nhanh lên một chút.”
Lâm Văn Tịch khổ sở hé ra khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu, chậm rãi cởϊ áσ ngủ trên người ra, mỗi một lần kéo xuống đều thấy gian nan… Vốn là một nam sinh hay xấu hổ, hết lần này tới lần khác nam nhân cứ nhìn chằm chằm vào cậu, hại cậu khẩn trương đến ngay cả nút cũng cởi không được! Sau đó càng nhanh càng loạn, còn kém chưa khóc nữa thôi.
Lê Diễm buồn cười nhìn cậu, nhìn bộ dáng bé con này khẩn trương thực sự là chơi vui lắm, nhưng cuối cùng anh vẫn đưa tay ra, rất nhẹ nhàng cởi nút áo trước ngực cậu, hơn nữa còn trực tiếp kéo quần ngoài xuống. Trong nháy mắt chỉ còn lại qυầи ɭóŧ…
“Cởi.”
“Không cần… Không cần mà… Chủ nhân…” Cái váy đó căn bản là không có vật gì để che phía dưới lại! Nếu như cởϊ qυầи lót rồi, không phải là cậu sẽ tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ ở trước mặt nam nhân rồi sao! Đương nhiên cậu sẽ không ngốc đến mức thật sự đi mặc cái quần chữ T kia…
“Không phải đã nói tôi nói cái gì thì chính là cái đó hay sao? Nhanh như vậy đã quên rồi?”
“Không có…” Thanh âm Lâm Văn Tịch nhỏ như tiếng mèo kêu, khe khẽ cất tiếng.
“Vậy được rồi, cởi. Trên người em còn chỗ nào mà tôi chưa thấy qua? Không cần xấu hổ.” Anh biết da mặt của bé con này rất mỏng, chỉ là ngay cả chuyện xấu hổ hơn bọn họ cũng đã làm rồi vậy thì còn ở đây xấu hổ về ba cái này để làm gì?
Vì vậy Lâm Văn Tịch chỉ có thể đỏ mặt chậm rãi cởϊ qυầи lót trên người xuống. Sau đó cầm lấy trang phục hầu gái màu hồng nhạt xen lẫn chút đen nhìn qua xinh đẹp nhưng cậu lại cảm thấy phi thường kỳ quái mặc vào…
Trang phục may thật đẹp, tay nghề rất tinh xảo, Lâm Văn Tịch một bên mặc một bên cảm thấy đáng tiếc vì đống vải này, trước đây bản thân chỉ dám mua quần áo ở vỉa hè mặc, chất liệu thoải mái như vậy, trước đây ngay cả sờ đều chưa từng sờ qua, làm thành dạng trạng phục này thực sự là quá uổng phí, lại không thể mặc vào để đi ra ngoài. Đương nhiên nếu như Lê Diễm biết hiện tại Lâm Văn Tịch đang suy nghĩ cái gì, phỏng chừng sẽ tức đến ngất xỉu đi.
Đây vẫn là lần đầu tiên cậu thay quần áo ở trước mặt người khác, trên người Lâm Văn Tịch đều xấu hổ chuyển thành đỏ ửng, cấp tốc cầm lấy trang phục mặc lên người. Quả nhiên là váy rất ngắn, liều mạng kéo vài cái vẫn chỉ có thể miễn cưỡng che khuất phân thân phía trước, cái loại cảm giác lạnh lẽo này càng làm cho Lâm Văn Tịch cảm thấy bất an, hoàn toàn không dám xoay người sang chỗ khác. Tay cũng không dám đưa về phía sau, sợ nếu thực sự sờ vào liền phát hiện đằng sau cái gì cũng không mặc. Trong ánh mắt cậu bé tràn đầy bối rối nhìn Lê Diễm, cảm thấy mình ăn mặc loại trang phục chẳng ra gì này, khẳng định là vô cùng xấu…
Nhất là khi thấy ánh mắt nam nhân đang nhìn mình cũng thay đổi.
“Rất… Xấu… Có phải không…”
Thấy Lâm Văn Tịch không tự tin như thế, Lê Diễm lắc đầu, thật muốn lập tức ăn bé con này, để cho em ấy biết bản thân mình có bao nhiêu mị lực. Thế nhưng quá nhanh lại không có ý nghĩa.
“Rất đẹp, bất quá vẫn chưa hoàn toàn mặc xong đâu.” Lê Diễm nói, cầm lấy mấy cái vòng ren còn dư ở trên ghế sa lon, một cái hơi lớn hơn thì tròng qua đầu, đeo lên cổ Lâm Văn Tịch, còn lại hai cái thì đeo vào tay, vải màu hồng nhạt cùng với viền ren màu đen đeo vào trên cánh tay tinh tế của Lâm Văn Tịch, nhìn đẹp vô cùng. Về phần cái cài viền ren kia, Lê Diễm trực tiếp cài vào trên đầu Lâm Văn Tịch, còn chưa có gài xong thắt lưng, Lê Diễm xoay người cậu qua, nhất thời liền hít một hơi, toàn thân bắt đầu khô nóng, thắt lưng hồng nhạt ở phía sau buông lỏng, trong đó một cái còn vừa vặn rũ xuống giữa cái mông nhỏ mềm mại vừa căng vừa tròn của Lâm Văn Tịch, tiểu huyệt mê người giữa khe mông như ẩn như hiện phía sau thắt lưng, cái mông trắng nõn của bé con cũng bởi vì cảm nhận được ánh mắt của mình mà rụt lại một cái, rất đáng yêu. Tay Lê Diễm rất lưu loát thắt thành một cái nơ con bướm, cuối cùng còn cố ý kéo phần dư của thắt lưng để ngay giữa khe mông cậu.
Lúc mặc xong, Lâm Văn Tịch liền trở thành một tiểu hầu gái tràn ngập sức sống. Lê Diễm hài lòng nhìn bé con trước mặt, cảm thấy trang phục này thực sự rất thích hợp với em ấy, ngay cả kích thước đều vừa vặn, không thừa không thiếu một miếng vải nào (đương nhiên là Lê tổng tự mình cho rằng không thiếu), màu hồng nhạt xen lẫn màu đen có chút ngây thơ lại vô cùng quyến rũ, càng làm tăng thêm vẻ đẹp của cặp mắt to tròn đen lóng lánh của Lâm Văn Tịch, trên mái tóc đen mềm mại còn đeo thêm một cây cài bằng ren hồng, thiết kế ren trắng trước ngực khiến Lê Diễm có thể nhìn thấy hai viên đậu đỏ nho nhỏ như ẩn như hiện ở bên trong, quả thực là còn muốn mê người hơn cả bé gái, lúc này Lâm Văn Tịch đang chớp cặp mắt to đơn thuần nhìn mình, Lê Diễm chỉ cảm thấy hô hấp của mình càng ngày càng trầm. Đưa quần chữ T ở một bên qua, kế tiếp liền bày ra trò đùa giỡn lưu manh a.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.