Chương 165: Tranh đấu cuối cùng
Dục Hiểu
05/10/2022
Sau khi súng bị bóp cò, phát ra một tiếng cạch giữa bầu không khí, vào giờ khắc này toàn bộ mọi thứ đều bị đình chỉ, đến cả nhịp tim đều không dám đập quá mạnh, chỉ có một tiếng xé không khí rất nhỏ, sau đó lại yên tĩnh như ban đầu.
Lê Diễm để súng xuống một cách rất thờ ơ. Trần Diệu Thiên âm thầm thở phào nhẹ nhõm, trên trán của Trần Mặc đã toát ra mồ hôi lạnh. Hơn nữa gần như là vạt áo trước của Trần Diệu Thiên đã bị Lâm Văn Tịch xé rách.
Một phát này, là rỗng.
Sau khi Lê Diễm bắn xong, đến phiên Chu Long, không ngờ tới nó sẽ qua được một phát, Chu Long âm thầm cười lạnh một tiếng, sau đó gã cũng cầm súng lên.
Trong lúc nhất thời mọi người rất khẩn trương, sợ một phát này vẫn là rỗng, phát tiếp theo sẽ có đạn, còn chưa còn kịp suy nghĩ nhiều, tiếng bóp cò lại vang lên.
Lần này lại là phát rỗng. Không có tiếng đạn bay ra. Chu Long cũng thả súng xuống.
Lần này Lê Diễm đã không còn do dự nữa, thế nhưng ba người khác đã khẩn trương đến mức không biết phải làm thế nào, bởi vì hiện tại xác suất tử vong đã tăng lên cao hơn rồi. Lê Diễm cầm lấy súng, chỉa vào đầu mình, thờ ơ bóp cò lần thứ hai.
Lại là một phát rỗng.
Bất tri bất giác, trận đánh cuộc này đã trải qua phân nửa, thế nhưng càng về sau, mọi người lại càng hoảng hốt hơn, bởi vì dùng hết ba phát rỗng, liền mang ý nghĩa... Xác suất tử vong đã tăng lên 1/3 rồi...
Kỳ thực lúc Chu Long nhận lấy phát súng thứ 4 đã bắt đầu sợ rồi, mồ hôi lạnh chậm rãi chảy xuống lưng, khi Chu Long giơ súng lên, tay gã đã hơi phát run, nhưng chỉ có thể cố gắng giả vờ bình tĩnh, chỉ có Lê Diễm từ đầu tới cuối đều là biểu tình thờ ơ.
Trần Diệu Thiên bắt đầu quan sát tình huống chung quanh, đương nhiên nếu như một phát này Chu Long có thể bị mất mạng là tốt nhất... Cũng có thể là... Gã vẫn tránh được một kiếp, vậy kế tiếp Lê Diễm sẽ tương đối nguy hiểm rồi, cùng với để cho Lê Diễm chết một cách không rõ ràng dưới loại trò chơi tàn nhẫn này, không bằng tìm một biện pháp thoát thân còn có ý nghĩa hơn.
Ngay lúc con ngươi của Trần Diệu Thiên còn đang chuyển động nghĩ biện pháp, Chu Long lại đang do dự, cuối cùng vẫn bóp cò, kết thúc một phát, lúc này đây, vẫn là phát súng rỗng!
Chu Long thở phào một hơi rất rõ ràng, sắc mặt trắng bệch cũng đã khá hơn một chút, cái tay cầm súng cũng không còn run rẩy như ban nãy nữa, thậm chí lúc nhìn Lê Diễm còn có vài tia trêu tức, giống như là đã nằm trong dự đoán của gã, lần này Lê Diễm không có cách nào chạy thoát được rồi. Còn lại xác suất sống sót là 1/2, xác suất tử vong là 1/2, đánh cuộc giữa ranh giới sống chết như vậy, không thể nghi ngờ là đã treo tim của toàn bộ mọi người ở đây lên vị trí cao nhất.
Càng ngày ngón tay đang đặt trên cò súng của Lê Diễm càng cong lại, đột nhiên Lâm Văn Tịch kêu lên một tiếng, "Chủ nhân!"
"Sao vậy, Tiểu Tịch?" Cho dù là vào lúc này, nam nhân vẫn cười với cậu rất ôn nhu, tay còn lại thì chỉa súng vào đầu mình.
"Chủ nhân..." Nước mắt rơi xuống một cách mất kiểm soát, Lâm Văn Tịch cảm thấy tim của mình đều đã ngừng đập rồi, "Đừng cược nữa được không... Đừng mà..."
Giờ khắc này, Lâm Văn Tịch đã quên hết toàn bộ mọi thứ, cũng không quan tâm lần đánh cuộc này có ý nghĩa thế nào, cậu chỉ biết là, người trước mắt là người quan trọng nhất của cậu, cậu không muốn mất đi anh ấy, tuyệt đối không muốn. Một bên lắc đầu, một giọt nước mắt bị vẫy văng ra ngoài. Đột nhiên trước mắt tối sầm lại, bụng quặn đau một trận, Lâm Văn Tịch đã sắp đứng không vững, trực tiếp ngã nhào về phía trước, may là Trần Diệu Thiên đang đứng ở bên cạnh, kịp thời đỡ lấy cậu.
"Tiểu Tịch!" Lê Diễm hô lên rồi vội bỏ súng xuống, lại bị người của Chu Long bắt được.
"Lê Diễm, mày còn một phát nha."
"Tiểu Tịch, em làm sao vậy?" Căn bản là Lê Diễm không thèm để ý đến gã, trực tiếp ra tay với mấy người đang vây quanh mình, lúc này Chu Long cầm súng nhắm ngay bụng của Lâm Văn Tịch.
"Lê Diễm, nếu như mày không bắn phát cuối, được thôi, tao sẽ chuyển qua thằng nhóc này."
"Bắn." Lê Diễm đoạt lấy súng trong tay Chu Long, chỉa vào đầu mình, biểu tình âm ngoan trước nay chưa từng có, "Như vậy mày đã hài lòng chưa?"
Vào lúc anh định bóp cò, đột nhiên bên ngoài vang lên một trận ầm ĩ, lập tức có một đám người xông vào, Chu Long còn chưa kịp chuẩn bị đã phải đánh nhau với người của đối phương. Lê Diễm nhân cơ hội này lập tức nhặt lấy khẩu súng bị mình bỏ xuống đất ban nãy, Trần Diệu Thiên cũng phản ứng mau lẹ, nhặt súng lên trước, sau đó đỡ Lâm Văn Tịch qua một góc tương đối an toàn.
"Tiểu Tịch, em bị làm sao vậy?" Lê Diễm thừa dịp chạy đến bên cạnh Lâm Văn Tịch, hỏi thăm tình huống của cậu.
"Không sao đâu, chủ nhân." Vì không muốn để anh lo lắng nên Lâm Văn Tịch cắn răng chịu đựng.
"Lê Diễm, anh đi ứng phó tình huống hiện tại trước, tôi tới chăm sóc em ấy." Trần Diệu Thiên biết nếu như bây giờ hai người bọn họ đều vây ở chỗ này, đến lúc đó chỉ có nước chết chùm, tuy rằng không muốn rời đi, Lê Diễm cũng không có biện pháp nào khác, chỉ có thể cầm súng chạy ra.
Thì ra là Uông Kiếm Quốc dẫn người đến, không chênh lệch với thời gian Lê Diễm đã tính toàn là bao. Đứng ở bên cạnh ông ấy chính là A Hổ, lúc này Chu Long đã bị người của Uông Kiếm Quốc bắt giữ.
"Uông bá bá."
"Tiểu Diễm." Lần thứ hai gặp lại Lê Diễm, chẳng những Uông Kiếm Quốc không có trách cứ anh, ngược lại vẻ mặt mang đầy áy náy, "Ta đã biết mọi chuyện rồi, cái tên phản tặc này thế mà lại dám gạt ta làm nhiều chuyện như thế! Nếu không nhờ có con, ta còn thực sự không biết gã đã sớm biến nơi đây thành địa bàn của mình, trong mắt nó có còn một kẻ bang chủ như ta hay không chứ!"
"Đại ca, toàn bộ đều là hiểu lầm! Em tuyệt không hai lòng với anh mà!" Chu Long vẫn còn dám nói dối.
"A Hổ."
"Vâng." A Hổ lập tức hiểu ý lấy ra một cây bút ghi âm, bên trong thế mà lại được thu âm toàn bộ nội dung từ khi gã bắt Lê Diễm tiến vào, từ chuyện gã hại chết ca ca của Lê Diễm, đến mưu toan bò lên vị trí của Uông Kiếm Quốc, đều được ghi âm đến nhất thanh nhị sở, nghe thấy mấy cái đó xong, sắc mặt của Chu Long đã trở nên tái nhợt. Gã biết mình đã không còn đường sống nữa rồi.
"Bây giờ mày còn muốn nói gì nữa không?"
"Đến tột cùng mày là ai! Tại sao lại muốn phản bội tao!" Tâm phúc của mình phản bội mình tới trình độ này gần như đã khiến Chu Long phát điên lên, gã liều mạng giãy dụa gào thét với A Hổ, lại bị người của Uông Kiếm Quốc đè lại.
Mà người tên A Hổ kia cũng cười cười, "Mày muốn biết tao là ai hả?" Nói rồi, không ngờ y lại từ từ lột lớp da trên mặt mình xuống.
Không thể nghi ngờ toàn bộ mọi người ở chỗ này đều lộ ra vẻ kinh ngạc, đến cả Lê Diễm cũng ngẩn người, đây thế mà lại là... Dịch dung? Cứ tưởng rằng thứ này chỉ có trong võ hiệp cổ đại thôi chứ, không nghĩ tới trong thực tế cũng có nữa sao? Mà dung mạo vốn có của người nọ, Lê Diễm thấy có vài phần quen mắt. Đột nhiên anh nhớ tới, không phải anh ta là... Người yêu của Uông Chỉ Tâm sao?
"Là cậu?" Vẻ mặt của Uông Kiếm Quốc cũng tràn đầy kinh ngạc, "Không phải trước đây tôi đã trục xuất cậu khỏi bang phái rồi sao?"
"Không sai, đã nhiều năm qua, tôi vẫn dùng hai thân phận sống ở trong bang, bởi vì một thân phận khác vẫn không được trọng dụng, còn cả gan yêu con gái Chỉ Tâm của bang chủ, cuối cùng đã bị trục xuất, bất quá như vậy càng có lợi cho việc nằm vùng ở bên cạnh Chu Long, từ rất lâu trước đây tôi đã phát hiện ra dã tâm của gã, biết gã có một thuộc hạ rất tín nhiệm tên là A Hổ, kỳ thực vào một lần ra ngoài làm nhiệm vụ người kia đã chết rồi, tôi đi tìm cao nhân biến thành hắn trà trộn vào bên cạnh Chu Long, chính là vì muốn bắt được nhược điểm của gã. Vụ tai nạn xe cộ năm đó của Lê gia cũng là do tôi điều tra ra, sau đó mật báo cho Lê Tông Sinh, mà mục đích cuối cùng của tôi, chính là muốn tóm được bằng chứng gã muốn cướp ngôi."
Sắc mặt của Uông Kiếm Quốc không ngừng thay đổi, trước đây vẫn cho rằng người này không có chí lớn, căn bản là không xứng với con gái của mình, hiện tại xem ra, hẳn là mình nên thay đổi cách nhìn về cậu ta rồi.
Trải qua sự hỗ trợ của "A Hổ" và sự ra mặt của Uông Kiếm Quốc, hang ổ của Chu Long bị phá tan, Trần Mặc cũng được người thả ra, cuối cùng Lâm Văn Tịch cũng có thể thở phào nhẹ nhõm... Vào lúc bọn họ chuẩn bị đem Chu Long đi đợi bang phái xử phạt theo bang quy, Lê Diễm đã đưa ra một yêu cầu.
Lê Diễm để súng xuống một cách rất thờ ơ. Trần Diệu Thiên âm thầm thở phào nhẹ nhõm, trên trán của Trần Mặc đã toát ra mồ hôi lạnh. Hơn nữa gần như là vạt áo trước của Trần Diệu Thiên đã bị Lâm Văn Tịch xé rách.
Một phát này, là rỗng.
Sau khi Lê Diễm bắn xong, đến phiên Chu Long, không ngờ tới nó sẽ qua được một phát, Chu Long âm thầm cười lạnh một tiếng, sau đó gã cũng cầm súng lên.
Trong lúc nhất thời mọi người rất khẩn trương, sợ một phát này vẫn là rỗng, phát tiếp theo sẽ có đạn, còn chưa còn kịp suy nghĩ nhiều, tiếng bóp cò lại vang lên.
Lần này lại là phát rỗng. Không có tiếng đạn bay ra. Chu Long cũng thả súng xuống.
Lần này Lê Diễm đã không còn do dự nữa, thế nhưng ba người khác đã khẩn trương đến mức không biết phải làm thế nào, bởi vì hiện tại xác suất tử vong đã tăng lên cao hơn rồi. Lê Diễm cầm lấy súng, chỉa vào đầu mình, thờ ơ bóp cò lần thứ hai.
Lại là một phát rỗng.
Bất tri bất giác, trận đánh cuộc này đã trải qua phân nửa, thế nhưng càng về sau, mọi người lại càng hoảng hốt hơn, bởi vì dùng hết ba phát rỗng, liền mang ý nghĩa... Xác suất tử vong đã tăng lên 1/3 rồi...
Kỳ thực lúc Chu Long nhận lấy phát súng thứ 4 đã bắt đầu sợ rồi, mồ hôi lạnh chậm rãi chảy xuống lưng, khi Chu Long giơ súng lên, tay gã đã hơi phát run, nhưng chỉ có thể cố gắng giả vờ bình tĩnh, chỉ có Lê Diễm từ đầu tới cuối đều là biểu tình thờ ơ.
Trần Diệu Thiên bắt đầu quan sát tình huống chung quanh, đương nhiên nếu như một phát này Chu Long có thể bị mất mạng là tốt nhất... Cũng có thể là... Gã vẫn tránh được một kiếp, vậy kế tiếp Lê Diễm sẽ tương đối nguy hiểm rồi, cùng với để cho Lê Diễm chết một cách không rõ ràng dưới loại trò chơi tàn nhẫn này, không bằng tìm một biện pháp thoát thân còn có ý nghĩa hơn.
Ngay lúc con ngươi của Trần Diệu Thiên còn đang chuyển động nghĩ biện pháp, Chu Long lại đang do dự, cuối cùng vẫn bóp cò, kết thúc một phát, lúc này đây, vẫn là phát súng rỗng!
Chu Long thở phào một hơi rất rõ ràng, sắc mặt trắng bệch cũng đã khá hơn một chút, cái tay cầm súng cũng không còn run rẩy như ban nãy nữa, thậm chí lúc nhìn Lê Diễm còn có vài tia trêu tức, giống như là đã nằm trong dự đoán của gã, lần này Lê Diễm không có cách nào chạy thoát được rồi. Còn lại xác suất sống sót là 1/2, xác suất tử vong là 1/2, đánh cuộc giữa ranh giới sống chết như vậy, không thể nghi ngờ là đã treo tim của toàn bộ mọi người ở đây lên vị trí cao nhất.
Càng ngày ngón tay đang đặt trên cò súng của Lê Diễm càng cong lại, đột nhiên Lâm Văn Tịch kêu lên một tiếng, "Chủ nhân!"
"Sao vậy, Tiểu Tịch?" Cho dù là vào lúc này, nam nhân vẫn cười với cậu rất ôn nhu, tay còn lại thì chỉa súng vào đầu mình.
"Chủ nhân..." Nước mắt rơi xuống một cách mất kiểm soát, Lâm Văn Tịch cảm thấy tim của mình đều đã ngừng đập rồi, "Đừng cược nữa được không... Đừng mà..."
Giờ khắc này, Lâm Văn Tịch đã quên hết toàn bộ mọi thứ, cũng không quan tâm lần đánh cuộc này có ý nghĩa thế nào, cậu chỉ biết là, người trước mắt là người quan trọng nhất của cậu, cậu không muốn mất đi anh ấy, tuyệt đối không muốn. Một bên lắc đầu, một giọt nước mắt bị vẫy văng ra ngoài. Đột nhiên trước mắt tối sầm lại, bụng quặn đau một trận, Lâm Văn Tịch đã sắp đứng không vững, trực tiếp ngã nhào về phía trước, may là Trần Diệu Thiên đang đứng ở bên cạnh, kịp thời đỡ lấy cậu.
"Tiểu Tịch!" Lê Diễm hô lên rồi vội bỏ súng xuống, lại bị người của Chu Long bắt được.
"Lê Diễm, mày còn một phát nha."
"Tiểu Tịch, em làm sao vậy?" Căn bản là Lê Diễm không thèm để ý đến gã, trực tiếp ra tay với mấy người đang vây quanh mình, lúc này Chu Long cầm súng nhắm ngay bụng của Lâm Văn Tịch.
"Lê Diễm, nếu như mày không bắn phát cuối, được thôi, tao sẽ chuyển qua thằng nhóc này."
"Bắn." Lê Diễm đoạt lấy súng trong tay Chu Long, chỉa vào đầu mình, biểu tình âm ngoan trước nay chưa từng có, "Như vậy mày đã hài lòng chưa?"
Vào lúc anh định bóp cò, đột nhiên bên ngoài vang lên một trận ầm ĩ, lập tức có một đám người xông vào, Chu Long còn chưa kịp chuẩn bị đã phải đánh nhau với người của đối phương. Lê Diễm nhân cơ hội này lập tức nhặt lấy khẩu súng bị mình bỏ xuống đất ban nãy, Trần Diệu Thiên cũng phản ứng mau lẹ, nhặt súng lên trước, sau đó đỡ Lâm Văn Tịch qua một góc tương đối an toàn.
"Tiểu Tịch, em bị làm sao vậy?" Lê Diễm thừa dịp chạy đến bên cạnh Lâm Văn Tịch, hỏi thăm tình huống của cậu.
"Không sao đâu, chủ nhân." Vì không muốn để anh lo lắng nên Lâm Văn Tịch cắn răng chịu đựng.
"Lê Diễm, anh đi ứng phó tình huống hiện tại trước, tôi tới chăm sóc em ấy." Trần Diệu Thiên biết nếu như bây giờ hai người bọn họ đều vây ở chỗ này, đến lúc đó chỉ có nước chết chùm, tuy rằng không muốn rời đi, Lê Diễm cũng không có biện pháp nào khác, chỉ có thể cầm súng chạy ra.
Thì ra là Uông Kiếm Quốc dẫn người đến, không chênh lệch với thời gian Lê Diễm đã tính toàn là bao. Đứng ở bên cạnh ông ấy chính là A Hổ, lúc này Chu Long đã bị người của Uông Kiếm Quốc bắt giữ.
"Uông bá bá."
"Tiểu Diễm." Lần thứ hai gặp lại Lê Diễm, chẳng những Uông Kiếm Quốc không có trách cứ anh, ngược lại vẻ mặt mang đầy áy náy, "Ta đã biết mọi chuyện rồi, cái tên phản tặc này thế mà lại dám gạt ta làm nhiều chuyện như thế! Nếu không nhờ có con, ta còn thực sự không biết gã đã sớm biến nơi đây thành địa bàn của mình, trong mắt nó có còn một kẻ bang chủ như ta hay không chứ!"
"Đại ca, toàn bộ đều là hiểu lầm! Em tuyệt không hai lòng với anh mà!" Chu Long vẫn còn dám nói dối.
"A Hổ."
"Vâng." A Hổ lập tức hiểu ý lấy ra một cây bút ghi âm, bên trong thế mà lại được thu âm toàn bộ nội dung từ khi gã bắt Lê Diễm tiến vào, từ chuyện gã hại chết ca ca của Lê Diễm, đến mưu toan bò lên vị trí của Uông Kiếm Quốc, đều được ghi âm đến nhất thanh nhị sở, nghe thấy mấy cái đó xong, sắc mặt của Chu Long đã trở nên tái nhợt. Gã biết mình đã không còn đường sống nữa rồi.
"Bây giờ mày còn muốn nói gì nữa không?"
"Đến tột cùng mày là ai! Tại sao lại muốn phản bội tao!" Tâm phúc của mình phản bội mình tới trình độ này gần như đã khiến Chu Long phát điên lên, gã liều mạng giãy dụa gào thét với A Hổ, lại bị người của Uông Kiếm Quốc đè lại.
Mà người tên A Hổ kia cũng cười cười, "Mày muốn biết tao là ai hả?" Nói rồi, không ngờ y lại từ từ lột lớp da trên mặt mình xuống.
Không thể nghi ngờ toàn bộ mọi người ở chỗ này đều lộ ra vẻ kinh ngạc, đến cả Lê Diễm cũng ngẩn người, đây thế mà lại là... Dịch dung? Cứ tưởng rằng thứ này chỉ có trong võ hiệp cổ đại thôi chứ, không nghĩ tới trong thực tế cũng có nữa sao? Mà dung mạo vốn có của người nọ, Lê Diễm thấy có vài phần quen mắt. Đột nhiên anh nhớ tới, không phải anh ta là... Người yêu của Uông Chỉ Tâm sao?
"Là cậu?" Vẻ mặt của Uông Kiếm Quốc cũng tràn đầy kinh ngạc, "Không phải trước đây tôi đã trục xuất cậu khỏi bang phái rồi sao?"
"Không sai, đã nhiều năm qua, tôi vẫn dùng hai thân phận sống ở trong bang, bởi vì một thân phận khác vẫn không được trọng dụng, còn cả gan yêu con gái Chỉ Tâm của bang chủ, cuối cùng đã bị trục xuất, bất quá như vậy càng có lợi cho việc nằm vùng ở bên cạnh Chu Long, từ rất lâu trước đây tôi đã phát hiện ra dã tâm của gã, biết gã có một thuộc hạ rất tín nhiệm tên là A Hổ, kỳ thực vào một lần ra ngoài làm nhiệm vụ người kia đã chết rồi, tôi đi tìm cao nhân biến thành hắn trà trộn vào bên cạnh Chu Long, chính là vì muốn bắt được nhược điểm của gã. Vụ tai nạn xe cộ năm đó của Lê gia cũng là do tôi điều tra ra, sau đó mật báo cho Lê Tông Sinh, mà mục đích cuối cùng của tôi, chính là muốn tóm được bằng chứng gã muốn cướp ngôi."
Sắc mặt của Uông Kiếm Quốc không ngừng thay đổi, trước đây vẫn cho rằng người này không có chí lớn, căn bản là không xứng với con gái của mình, hiện tại xem ra, hẳn là mình nên thay đổi cách nhìn về cậu ta rồi.
Trải qua sự hỗ trợ của "A Hổ" và sự ra mặt của Uông Kiếm Quốc, hang ổ của Chu Long bị phá tan, Trần Mặc cũng được người thả ra, cuối cùng Lâm Văn Tịch cũng có thể thở phào nhẹ nhõm... Vào lúc bọn họ chuẩn bị đem Chu Long đi đợi bang phái xử phạt theo bang quy, Lê Diễm đã đưa ra một yêu cầu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.