Nói Yêu Em Bảy Lần

Chương 24

Born

05/05/2015

Tại sao bọn trẻ lại rất thích đến khu trò chơi, câu trả lời rất đơn giản bởi ở khu trò chơi, ngoài việc tốn tiền ra mua thẻ, thì dù bạn có làm gì, la hét , nhảy múa…mọi người đều chẳng ai thấy bạn bị điên cả lại thoải mái chơi đùa. Bởi rất đơn giản, tất cả đều như nhau. 

Khu trò chơi có chỗ luyện giọng, có chỗ đua xem, đánh bốc, gấp thú, bắn súng, nhảy múa…. Nhưng điều thú vị nhất là bạn có thể đổi quà từ những trò chơi mà mình vừa chơi, tùy vào tài chơi của bạn mà được bao nhiêu phiếu điểm. Tích đủ phiếu bằng với món quà bạn chọn, đem đi đổi. 

Tùng Linh vừa bước vào không khỏi choáng ngợp, đã lâu rồi nhỏ không được vào đây chơi mà phải ở nhà học bài. 

- Hôm nay phải chơi bù mới được – Nhỏ hét lên, rồi lao nhanh đến chỗ lấy thẻ. 

Chơi đã, cả ba kéo đến máy dance định nhảy theo nhạc, không ngờ vừa lúc đó cũng có ba cô bạn đi đến muốn nhảy ở máy. Ba cô bạn này ăn bận cực kì xinh đẹp và sành điệu, thấy rõ ràng là những cô nàng cũng khá có cá tính. 

- Tụi này tới trước – Một trong ba cô bạn kia hất mặt đanh đá giành. 

Rõ ràng là ba nhỏ đến trước, nhưng ba người kia lại bảo mình đến trước, Tùng Linh lâu ngày mới được thả ra đi chơi như chim sổ lồng, lí nào chấp nhận được chuyện đó, nhỏ nhanh chóng đút thẻ vào rồi nói: 

- Thế là xong, tránh ra cho tụi này nhảy đi. 

- Tụi bây không biết tụi tao là ai à – Một cô bạn bước đến, khoanh tay trước ngực trợn mắt nhìn 3 nhỏ hất mặt hỏi. 

- Trông bạn này thấy quen quen, hình như mình “chưa gặp bao giờ” – Tùng Linh tiến sát lại gần cô bạn kia, giả vờ nhì tới nhìn lui rồi nói, cố ý nhấn mạnh bốn chữ sau cùng. 

- Bạn này là ai thì cứ về hỏi má bạn này, liên quan gì đến tui mà hỏi – Nhỏ Phương bĩu môi cười chế nhạo nói. 

- Bạn yêu dấu, nhìn mặt bạn giống con gấu. Nên xin bạn mau giấu, cái bản mặt con gấu, nếu không thì sẽ đem mình nấu, rồi co vào bụng con cá xấu thì tiêu đời bạn gấu – Nhỏ Chi cũng trêu. 

Ba nhỏ kia bị chọc tức, tức lắm, nhưng chẳng nhanh chân nhanh tay hơn người ta, đành cam chịu. Cho nên một cô bạn chìa một nắm phiếu thưởng đầy ắp trong tay mình ra đưa trước mặt ba nhỏ nói: 

- Nếu nhường mình cái máy, tất cả số này sẽ là của các bạn. 

Tùng Linh phì cười, đánh không lại định dùng chiêu dụ dỗ , nếu là ở nơi khác, chắc chắn Tùng Linh và ba nhỏ bạn sẽ đổi. Nhưng đáng tiếc là khu trò chơi này lại thuộc quyền sở huữu của bà cô nhỏ Phương, mà ba nhỏ thì tất nhiên được chơi miễn phí rồi, mà đã chơi miễn phí rồi thì đâu được đổi quà. Cho nên đâu cần gì mấy cái phiếu mua chuộc kia chứ.

- Nói cho bạn này biết, cái gì mình cũng thiếu, chỉ có phiếu trúng thưởng là mình không thiếu, nếu bạn tránh đi chỗ khác, mình có thể cho bạn chỗ phiếu này – Nhỏ Phương cũng xòe trong tay ra một nắm phiếu, còn dày hơn của ba cô bạn kia, thành quả gặt hái nãy giờ của ba nhỏ. 

Ba nhỏ kia nghẹn lời đành đứng nhìn 3 nhỏ nhảy. Màn hình đã hiện lên nãy giờ, Tùng linh liền đưa tay lên không, có một camera thu hình hiện bàn tay nhỏ lên nút bấm bắt đầu. Cả ba liền nhảy theo nhân vật có ở trong máy, từng động taác được ba nhỏ bắt chước theo rất linh hoạt. 

Ba cô bạn kia nhìn ba nhỏ nhảy mà không khỏi hừ mũi buông lời giễu cợt. 

- Nhảy như vậy mà cũng nhảy – Cô bạn tóc dài cột cao nhếch môi cười nói. 

- Heo còn nhảy hay hơn - Cô bạn uốn tóc xoăn chu mỏ chê. 

Nhưng tiếng vỗ tay khen ngợi của mọi người vang lên khiến ba cô bạn kia tái mặt, ba nhỏ nhìn ba người kia cười nhạo. Máy thì đã bị giành rồi, cho nên ba người kia không thể nhảy được, nhưng bị mất mặt quá thể, quyết tâm muốn lấy lại danh dự, ba cô bạn kia đếu thảy túi của mình xuống một góc tủ, sau đó khoanh tay hất mặt nói: 

- Tụi này bỏ tiền thẻ, chúng ta thách đấu đi – Cô bạn tóc tém có gương mặt cá tính hất mặt nói – Xem ai sẽ nhảy hay hơn. 

- Sao hả, chắc là không dám thi , đúng là quá hèn – Cô bạn tóc xoăn cố ý nói khích – Nếu bọn này thắng, trao máy này lại, nếu ba người mà thắng, muốn gì điều được. 

Tùng Linh vốn chẳng buồn thèm thi thố gì với mấy con nhỏ dở hơi kia, nhưng gnhe tới chữ “ hèn” thì quả thật là nóng đến nổi muốn nổi mụn luôn. Nhỏ xòe tay trái về phía nhỏ Phương. 

- Một điều nhịn là chín điều nhục. 

- Đương nhiên không nhịn –Nhỏ Phương đáp rồi đập tay lên tay nhỏ. 

Xòe tay phải về phía nhỏ Chi. 

- Nếu bạn gặp cho dại hay rắn độc cắn nên đứng yên cho nó cắn hay là cắn lại nó. 

- Đương nhiên là cắn lại rồi – nhỏ Chi cười cười đập tay kêu lên. 



Tùng Linh nhếch môi cười, khoanh tay hất mặt đáp lại:

- Thi thì thi. Xem ai sợ ai cho biết. 

Cuộc thi bắt đầu. Tùng Linh nhét một lúc 4 đồng xu vào chọn chế độ thi đấu. Bắt đầu kêu gọi mọi người dạt sang hai bên nhường diện tích rộng cho họ nhảy. 

Nhạc dạo lên….cả hai bên bắt đầu thi đấu….. 

- Yeah! Thắng rồi….- Cả bọn nhảy hết lần này đến lần khác, nhịp điệp nhanh chậm đều có, cuối cùng thì nhỏm nhỏ vẫn chuyến thắng oanh oanh liệt liệt. 

Nhưng Tùng Linh nhanh chóng nhìn thấy đồng hồ treo trên tường đã điểm 10 giờ 10 rồi. 

- Ôi không? Tui về trước nha hai bà, trễ quá rồi….. 

Không đợi hai nhỏ bạn nói gì, Tùng Linh vội chạy ra ngoài bãi gửi xe, cũng may Tuấn Anh tốt bụng cho nhỏ mượn chiếc xe đạp điện của mình, nếu không nhỏ phải ì ạch đạp chiếc xe đạp cũ của mình để chạy đi rồi. Chạy gần đến nhà, Tùng Linh mừng quýnh, lên tay ga thật mạnh để chạy về nhà chú, nào ngờ lại gặp ngay một kẻ chặn đường khiến nhỏ phải thắng gấp, chiếc xe lếch bánh một đoạn dài cũng đụng nhẹ vào người hắn ta. 

Tùng Linh vội vàng xin lỗi, nhưng không ngờ hắn ta lại nằm ăn vạ luôn thể. 

- Không biết, mày đụng vào tao, mày mau đưa tiền cho tao đi bệnh viện. 

Tùng Linh vốn trốn nhà đi, lại về trễ thế này rồi, tất nhiên nhỏ sợ xanh mặt khi nghĩ đến việc ba mẹ nhỏ biết nhỏ trốn nhà đi chơi, vậy thì cuộc đời nhỏ tiêu rồi. 

Tên kia thấy mặt mày nhỏ sợ hãi vội vàng làm dữ: 

- Mau đưa tiền, nếu không thi bỏ lại chiếc xe này cho tao. 

- Ý đâu có được, xe này đâu phải của tui, tui cũng không có tiên trả anh. Rõ ràng chỉ là đụng nhẹ mà thôi, đến em bè còn không sao huống hồ là một kẻ to đầu lớn xác như anh. Tôi thấy rõ ràng anh là cố ý làm tiền mà. 

- Đúng vậy, tao là cố ý làm tiền đó , mày biết rồi thì mau giao ra đây cho tao – Tên đó bị bóc mẽ thì tỏ vẻ dữ dằn đáp, muốn làm cho nhỏ phải sợ hãi. 

Tiếc là Tùng Linh không một chút sợ hãi, nhỏ nhìn hắn ta cong mỏ nói: 

- Ông anh nghe em gái nói nè : 

Tiền là giấy ==> Đốt là cháy 

Người yêu là rác ==> Đầy là đổ. 

Tình là bụi ==> Thổi là bay. 

Đời là phù du ==> Ngu là phù mỏ. 

- Anh có hiểu chưa hả. Nói cho anh biết, muốn ăn cướp thì nên chọn người mà ăn cướp, em đây tuy nhìn thế những võ đầy mình đấy. Anh đừng nên chỉ vì mấy đồng tiền bạc mà coi chừng phù mỏ có ngày nha. 

Tên này nghe Tùng Linh nói xong thì nhìn nhỏ đánh giá Tùng Linh ưỡng ngực nhìn hắn đầy thách thức. 

- Tùng Linh – Bỗng giọng Tuấn Anh từ nơi nào vang lên gọi nhỏ. Cậu mặc quần thể thao, giầy ba ta trắng, áo gió có nón trông rất bảnh.

- Anh….- Tùng Linh thấy Tuấn Anh thì nhắm mắt sợ hãi lí nhí kêu – Sao anh lại ra đây. 

- Em nhìn xem mấy giờ rồi – Tuấn Anh chỉ tay vào chiếc đồng hồ phát sáng loại của Thụy Sĩ rất đắt tiền trên tay mình rồi mắng, sau đó đưa mắt nhìn cái tên chặn đường nhỏ dò xét. 

Tùng Linh sợ Tuấn Anh hiểu lầm cái tên cướp kia là bạn trai của nhỏ, nhỏ vì hẹn hò mà về trễ thì kiếp này nhỏ chết không kịp ngáp mất, cho nên nhỏ vội vàng giải thích. 

- Anh, anh ta chính là ăn cướp, đang đòi cướp xe với cướp tiền. 

- Cái gì? – Tuấn Anh giật mình quay đầu nhìn cái tên ăn cướp kia. Tùng Linh thờ dài, biết ngay là cái tên Tuấn Anh này đã hiểu lầm mà, thử nhìn kỹ mà xem, cái tên kia mặt mũi xấu òm còn mụn không nữa chứ, nghĩ sao mà nhỏ có thể thích được. Haiz, đúng là ….. 



Tên cướp thấy đứa con gái chẳng chút sợ hãi nào cả, còn khoe khoang mình có võ, thêm một thằng con trai ở đây nữa, dù nó có biết võ hay không hắn ta cũng không thể một mình đấu hai, cho nên không nói không rằng, bỏ chạy mất dép. 

- Anh, mình mau về nhà đi – Tùng Linh thấy vậy vội vàng nói. 

Tuấn Anh giành lấy xe của mình ngồi lên, Tùng Linh cũng lật đật ngồi vào yên xe, nhưng xe vì nhỏ thắng gấp nên văng mất chìa khóa. Tìm hoài không thấy, cuối cùng đành dẫn bộ về nhà, dù sao cũng gần tời. Nhỏ sợ Tuấn Anh mắng mình ham chơi về trễ xém chút gặp phải cướp thì vội vàng đánh trống lãng. 

- Anh, Việt Nam mình có những kỷ lục thế giới hay lắm, em kể anh nghe nha. 

Người quái thai dị dạng nhất Việt Nam: Sọ Dừa. Chỉ có mỗi cái đầu 

Người phụ nữ nặng nhất hành tinh : Chị Hai năm tấn. 

Cascader đầu tiên của Việt Nam là Lê Lai. Ông ta đóng giả Lê Lợi để dụ địch. 

Món hàng đặc biệt nhất mà Hàn mạc tử dám rao bán là : Trăng 

Việt Nam là nước giàu nhất hành tinh vì có "Rừng vàng, biển bạc" 

Khách sạn sang nhất thế giới : khách sạn "Ngàn Sao” 

Vụ li dị đầu tiên và lớn nhất trong lịch sử VN : Lạc Long Quân và Âu Cơ 50 người con theo cha lên rừng, 50 người con theo mẹ xuống biển 

Người có cái chết độc đáo nhất: Từ Hải. 

Người có khả năng đặc biệt đó là Sơn Tinh Thủy Tinh, có thể dời non lấp bể, hô mưa gọi gió. 

Người có thể hồi sinh nhiều lần nhất : Chính là cô Tấm. 

- Haha, anh thấy có ngộ không? - Tùng Linh vừa cười vửa kể, đến chảy nước mắt, thế mà Tuấn Anh chẳng cười tí nào – Vậy em kẻ anh nghe một chuyện khác nhé.

Một thằng bé trèo tường vào chùa nghịch ngợm và hái trộm hoa quả, bị sư trụ trì tóm được và thọi cho cu cậu 1 trận tơi tả. Nó chạy về nhà khóc và gọi bố nó đến. Ông bố vốn là 1 đầu gấu có tiếng ở vùng này vội đến gặp nhà sư và hầm hầm nói: 

- Này, sao mày **** con tao? 

- Thiện tai, thiện tai, bần tăng chưa **** ai bao giờ. 

- Thế tại sao mày đánh con tao? 

- Thiện tai, thiện tai, bần tăng chưa đánh ai bao giờ. 

- Cái thằng này, đã đánh con tao tại sao lại không nhận. Có giỏi thì đánh nhau với tao nhé. 

- Thiện tai, thiện tai, xin mời thí chủ, bần tăng chưa ngán ai bao giờ. 

- Haha, anh xem, đến là bó tay với vị sư này. Anh thấy có vui hay không? 

Nhưng Tuấn Anh chưa kịp trả lời thì bị bao quay bởi một băng nhóm mà có mặt cả cái tên xấu xí hồi nãy. Một tên đứng ra nói: 

- Mau giao cái đồng hồ trên tay mày ra, tiền bạc và cả xe, nếu không tụi bây đừng trách tao. 

Tùng Linh vốn chẳng khuất phục ai cả chỉ khuất phục sư huynh mà thôi, cho nên nghe vậy cho nên mới giễu nói: 

- Có ngon thì nào vô nào. 

Cả bọn định lao đến tránh hành động của hắn đi. Tùng Linh vốn đi nh kéo Tuấn Anh ra sau mình, nhưng ngay sau đó, nhỏ mới thấy Tuấn Anh giỏi võ đến như thế. Nhìn động tác đá chân đầy đẹp mắt của Tuấn Anh không thua mấy vị sư huynh của nhỏ, tim Tùng Linh đập rộn ràng, câu nói thật ra em có võ…” vẫn chưa kịp có dịp nói ra đã nhận được hoa rồi. 

- Oa oa, chuyện gì đây. Sao tim mình đập mạnh như thế, lẽ nào là yêu

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Nói Yêu Em Bảy Lần

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook