Chương 11: Chương Căn Phòng Tình Yêu
dili
30/09/2015
Tôi ở nhà Bảo đến chiều
- nè. tôi muốn về nhà
- cô muốn để cho họ lo lắng à?? Với vẻ mặt bây giờ của cô tôi thấy cô khong nên về nhà. Người thì thương tích đầy mình vậy mà
- nhưng tôi không về thì họ càng lo hơn đó
- cô cầm lấy điện thoại rồi gọi cho họ đi
- ờ ha. Sao tôi ngơ vậy nè
- tối nay cô ngủ ở đây đi, tôi qua phòng kia ngủ.
- ờ. Mà bố mẹ cậu đâu
- đi hết rồi
- hả?? đi đâu
- công ti
- căn nhà rộng lớn này chỉ có cậu ở thôi sao?
- còn có mấy chị giúp việc mà
- ở thế thì buồn chết đi được
- thôi, đừng nói nữa, cô xuống ăn cháo đi
- ờ. Tôi cũng đói rồi.
- ăn đi, tôi tự nấu đó.
- anh nấu ư??
- gì mà ngạc nhiên vậy??
- thế tôi phải ăn thật nhiều mới được, haha
- lo ăn đi
- anh thường ăn cơm một mình vậy à???
- cũng không hẳn
- hời, ngôi nhà nhỏ nhưng chứa tình thương còn hơn là ngôi nhà rộng lớn nhưng quá lạnh lẽo này.
- cô đang nói nhà cô đó hả?
- ờ.
- tôi cũng muốn đến xem thử
- còn lâu nhá, tôi lên phòng ngủ đây
- ngủ ngon nhá
Tôi leo lên giường đắp chăn nằm ngủ. Thật sự hôm nay tôi rất buồn vì người cứu mình là Bảo. Lúc đó trong lòng tôi chỉ nghĩ đến Nam , một anh chàng luôn giúp tôi trong mọi việc sẽ đến làm chàng hiệp sĩ cứu tôi khỏi biển lửa. nhưng cuối cùng cậu ấy không đến, cậu ấy đã bỏ mặc tôi dù tôi rất muốn được cậu ấy cứu. Còn câu chuyện cậu ấy kể là có ý nghĩa gì. thật là khó hiểu mà. màn đêm buông xuống hết. Tôi mãi suy nghĩ nên không ngủ được. Omeo ơi. Á...á..... ma...ma...ma...... tôi hét toáng lên rồi chạy qua phòng Bảo
- anh... anh ...anh... dậy đi
- chuyện gì vậy??
- tôi thấy ma
- cái gì??
- á tôi lao chầm ôm lấy Bảo. Tôi sợ lắm, không về phòng nữa đâu
- hả?? vậy cô tính ở đây sao
- nhưng tôi sợ ma lắm, con ma kêu.. sợ quá à. Càng nói tôi càng ôm chặt lấy Bảo ko biết sao chắc là do tôi sợ quá.
- thôi, cô bình tĩnh lại nào. Có tôi ở đây rồi
- tôi không ngủ một mình đâu, anh ngủ cùng tôi đi. lỡ may có gặp mà thì nó sẽ bắt anh thay tôi.
- sao lại bắt tôi?
- bởi vì anh ngang ngược hống hách, đáng bị bắt. Còn tôi hiền lành dễ thương xinh đẹp thế này rơi vào tay con ma xấu xí đó. aa...a.a
- ma sau lưng cô đó kìa
- aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa. Tôi lao đến ôm chầm lấy Bảo, mắt nhắm tít lại.
- hahaha. Làm gì có ma đâu. Tôi đùa đó.
- cái anh này biết tôi sợ ma mà anh còn đùa được à
- bây giờ cô muốn gì??
- anh ngủ sofa còn tôi ngủ giường
- cái gì?? phòng của tôi mà
- nhưng anh là con trai mà
- không! Cô ngủ dưới đi
- tôi còn đang bị thương nữa đó. tại ai mà tôi ra nông nổi này vậy hả
- ờ ờ thôi được rồi. Tôi ra sofa ngủ được chưa
- haha. Anh không được làm gì đụng chạm đến tôi đó nha.
- thôi ngủ đi khuya rồi đó
Sáng mai tôi tỉnh dậy cả nhà lại có thêm một trận động đất khủng nhất.
- aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa sao anh lại ở trên giường tôi
-cô bình tĩnh nghe tôi nói đã
- anh định nói gì hả
- tôi lúc nào cũng nằm giường ngủ vậy mà bây giờ phải ngủ sofa nên ê ẩm hết cả người vậy nên tôi mới lên giường ngủ đó chứ, tôi không hề đụng chạm gì đến cô hết. Chẳng lẽ cô định để tôi thức hết đêm xong sáng dậy mắt thâm quần như gấy trúc hả
- tôi không biết, không biết đâu. Tôi mặc kệ anh, tôi về. Huhuhu
- nè nè khoan đã....cô....chưa thay quần áo mà
Tôi chạy một mạch về nhà
- Ánh cháu về rồi đó hả??
- dạ
- sao cháu lại mặc đồ ngủ về?
- à...à.. tại cháu về vội quá nên quên thay đồ ạ. Cháu xin phép lên phòng
- cái con bé này làm gì mà cứ vội vội vàng vàng vậy nè
Tôi lên thay quần áo rồi xuống nhà
- Ánh, em vẫn chưa đi học à
- dạ. Thực ra là tôi muốn đi học muộn hơn để tránh gặp Bảo
- hôm nay để anh đưa em đi học
- dạ thôi, không cần đâu ạ.
- đừng hiểu lầm, hôm nay anh có việc phải đi ngang qua trường em nên tiện chở em đến đó luôn
- à. Vậy cũng được ạ
Anh Huy đưa tôi đến trường rồi phóng vút đi
- woa!!! Ai vậy kia đẹp trai ghê á.
- cậu quen à Ánh
- là anh của mình đó
- anh cậu ư?? Giới thiệu cho mình đi. cả mình nữa
- ờ ờ. Tôi cố lơ đi
Vào đến lớp tôi cũng không thấy Bảo đi học. Phù, may là anh ta không có mặt. Cảm ơn trời
- nè. tôi muốn về nhà
- cô muốn để cho họ lo lắng à?? Với vẻ mặt bây giờ của cô tôi thấy cô khong nên về nhà. Người thì thương tích đầy mình vậy mà
- nhưng tôi không về thì họ càng lo hơn đó
- cô cầm lấy điện thoại rồi gọi cho họ đi
- ờ ha. Sao tôi ngơ vậy nè
- tối nay cô ngủ ở đây đi, tôi qua phòng kia ngủ.
- ờ. Mà bố mẹ cậu đâu
- đi hết rồi
- hả?? đi đâu
- công ti
- căn nhà rộng lớn này chỉ có cậu ở thôi sao?
- còn có mấy chị giúp việc mà
- ở thế thì buồn chết đi được
- thôi, đừng nói nữa, cô xuống ăn cháo đi
- ờ. Tôi cũng đói rồi.
- ăn đi, tôi tự nấu đó.
- anh nấu ư??
- gì mà ngạc nhiên vậy??
- thế tôi phải ăn thật nhiều mới được, haha
- lo ăn đi
- anh thường ăn cơm một mình vậy à???
- cũng không hẳn
- hời, ngôi nhà nhỏ nhưng chứa tình thương còn hơn là ngôi nhà rộng lớn nhưng quá lạnh lẽo này.
- cô đang nói nhà cô đó hả?
- ờ.
- tôi cũng muốn đến xem thử
- còn lâu nhá, tôi lên phòng ngủ đây
- ngủ ngon nhá
Tôi leo lên giường đắp chăn nằm ngủ. Thật sự hôm nay tôi rất buồn vì người cứu mình là Bảo. Lúc đó trong lòng tôi chỉ nghĩ đến Nam , một anh chàng luôn giúp tôi trong mọi việc sẽ đến làm chàng hiệp sĩ cứu tôi khỏi biển lửa. nhưng cuối cùng cậu ấy không đến, cậu ấy đã bỏ mặc tôi dù tôi rất muốn được cậu ấy cứu. Còn câu chuyện cậu ấy kể là có ý nghĩa gì. thật là khó hiểu mà. màn đêm buông xuống hết. Tôi mãi suy nghĩ nên không ngủ được. Omeo ơi. Á...á..... ma...ma...ma...... tôi hét toáng lên rồi chạy qua phòng Bảo
- anh... anh ...anh... dậy đi
- chuyện gì vậy??
- tôi thấy ma
- cái gì??
- á tôi lao chầm ôm lấy Bảo. Tôi sợ lắm, không về phòng nữa đâu
- hả?? vậy cô tính ở đây sao
- nhưng tôi sợ ma lắm, con ma kêu.. sợ quá à. Càng nói tôi càng ôm chặt lấy Bảo ko biết sao chắc là do tôi sợ quá.
- thôi, cô bình tĩnh lại nào. Có tôi ở đây rồi
- tôi không ngủ một mình đâu, anh ngủ cùng tôi đi. lỡ may có gặp mà thì nó sẽ bắt anh thay tôi.
- sao lại bắt tôi?
- bởi vì anh ngang ngược hống hách, đáng bị bắt. Còn tôi hiền lành dễ thương xinh đẹp thế này rơi vào tay con ma xấu xí đó. aa...a.a
- ma sau lưng cô đó kìa
- aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa. Tôi lao đến ôm chầm lấy Bảo, mắt nhắm tít lại.
- hahaha. Làm gì có ma đâu. Tôi đùa đó.
- cái anh này biết tôi sợ ma mà anh còn đùa được à
- bây giờ cô muốn gì??
- anh ngủ sofa còn tôi ngủ giường
- cái gì?? phòng của tôi mà
- nhưng anh là con trai mà
- không! Cô ngủ dưới đi
- tôi còn đang bị thương nữa đó. tại ai mà tôi ra nông nổi này vậy hả
- ờ ờ thôi được rồi. Tôi ra sofa ngủ được chưa
- haha. Anh không được làm gì đụng chạm đến tôi đó nha.
- thôi ngủ đi khuya rồi đó
Sáng mai tôi tỉnh dậy cả nhà lại có thêm một trận động đất khủng nhất.
- aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa sao anh lại ở trên giường tôi
-cô bình tĩnh nghe tôi nói đã
- anh định nói gì hả
- tôi lúc nào cũng nằm giường ngủ vậy mà bây giờ phải ngủ sofa nên ê ẩm hết cả người vậy nên tôi mới lên giường ngủ đó chứ, tôi không hề đụng chạm gì đến cô hết. Chẳng lẽ cô định để tôi thức hết đêm xong sáng dậy mắt thâm quần như gấy trúc hả
- tôi không biết, không biết đâu. Tôi mặc kệ anh, tôi về. Huhuhu
- nè nè khoan đã....cô....chưa thay quần áo mà
Tôi chạy một mạch về nhà
- Ánh cháu về rồi đó hả??
- dạ
- sao cháu lại mặc đồ ngủ về?
- à...à.. tại cháu về vội quá nên quên thay đồ ạ. Cháu xin phép lên phòng
- cái con bé này làm gì mà cứ vội vội vàng vàng vậy nè
Tôi lên thay quần áo rồi xuống nhà
- Ánh, em vẫn chưa đi học à
- dạ. Thực ra là tôi muốn đi học muộn hơn để tránh gặp Bảo
- hôm nay để anh đưa em đi học
- dạ thôi, không cần đâu ạ.
- đừng hiểu lầm, hôm nay anh có việc phải đi ngang qua trường em nên tiện chở em đến đó luôn
- à. Vậy cũng được ạ
Anh Huy đưa tôi đến trường rồi phóng vút đi
- woa!!! Ai vậy kia đẹp trai ghê á.
- cậu quen à Ánh
- là anh của mình đó
- anh cậu ư?? Giới thiệu cho mình đi. cả mình nữa
- ờ ờ. Tôi cố lơ đi
Vào đến lớp tôi cũng không thấy Bảo đi học. Phù, may là anh ta không có mặt. Cảm ơn trời
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.