Chương 1: Lạc trong điệu Valse xoay tròn
Chiu Kon-Loh
01/06/2013
Thôi Hy Triệt
Tôi nhất định phải tìm thấy anh!
~~~
Vũ hội hóa trang của hội học sinh trường trung học Duy Nhã
Một chiếc đèn chùm pha lê lớn được treo trên trần nhà màu vàng kim của sảnh chính, từng hạt pha lê được chế tác tinh xảo rủ xuống, giống như giọt nước mắt của những cặp tình nhân, phát ra ánh sáng mê hoặc lòng người.
Vệt ánh sáng phát ra từ những bóng đèn pha lê bay lượn trong không trung như những cánh hoa đào tuyệt đẹp. Hoa đào bay rợp trời, nở đến cực điểm rồi rơi xuống người những đôi nhảy điệu Valse.
Cuốn xoay theo tiếng nhạc Blues không ngừng nghỉ.
Cuốn xoay.
Giống như trong một cảnh ảo cực kì tráng lệ, khiến người ta say đắm ngất ngây.
~~~
Tôi đứng bên cột đá hoa cương được trang hoàng những dây hoa bách hợp thơm ngát, lúng túng không biết phải làm gì.
Vũ hội hóa trang tổ chức hàng năm vốn chỉ dành cho hội viên Hội học sinh trường Duy Nhã tham gia, còn việc tôi có mặt ở đây hoàn toàn là do sự ủy thác của cô em gái- nó muốn tôi đưa một bức thư màu hồng đến cho một gã tên là Thôi Hy Triệt.
Nhưng...
Dưới ánh đèn lung linh, ly rượu trong tay phát ra màu tuyệt đẹp, tôi nhìn những người dự tiệc trang điểm kỹ càng với nhiều bộ trang phục kì dị khoác trên mình đi lại trong sảnh, bất giác khẽ chau mày.
Thôi Hy Triệt, anh ta là ai?
Tôi làm thế nào mới tìm được anh ta đây?
Ha ha!
Ha ha!
Đúng lúc ấy, một tràng cười đầy khoe mẽ vang lên, thu hút sự chú ý của tôi.
Có vài người đứng bên kia cột đá, trong đó gã trai đứng đối diện tôi đang cười ngoác miệng, hàm răng trắng muốt trên khuôn mặt đẹp trai bắt mắt vô cùng. Anh ta đội chiếc mũ với những sọc đen trắng của Kuso và mặc bộ lễ phục cũng có sọc y như thế.
Anh ta hóa trang thành con ngựa vằn chắc?
Còn một người nữa đứng quay lưng lại với tôi, anh ta mặc bộ lễ phục cung đình phương tây thời phong kiến, những sợi kim tuyến ở cổ tay áo sáng lên một cách xa hoa dưới ánh đèn. Một vầng hào quang mờ ảo che phủ lên toàn thân anh ta, khiến dáng vẻ cao lớn đẹp ngời ngời đó như không có thực.
Anh chàng ngựa vằn vừa cười, vừa nói: "Cầu thân? Ha ha, mẹ cậu thật là lợi hại, cùng lúc thu xếp cho cậu bồn nữ sinh! Ha ha ... thôi được rồi, Triệt, cậu nhận hết đi để mà còn tay ôm tay ấp."
"Buồn cười lắm hả?"
" Đương nhiên rồi, mình rất muốn trông thấy vẻ ngột ngạt của cậu khi đó, haha ".
"Tâm trạng của cậu đã tốt như vậy, thì ngồi luôn vào chiếc ghế trợ lý đang để trống của hội học sinh trung học đi nhé?"
"Ha... khục khục... thôi vậy, mình rất thông cảm với cậu, tâm trạng thực ra rất tệ, vị trí trợ lý đó để dành cho người có năng lực hơn đi"
Người đứng quay lưng lại với tôi xì ra một tiếng lạnh lùng khiến anh chàng ngựa vằn vôi vàng tắt ngay nụ cười rạng rỡ. Anh ta cố gắng làm ra vẻ buồn bã, khuôn mặt hơi ửng đỏ, xem ra nhịn cười cũng thật là khổ sở.
Lúc tôi đang đánh giá tỉ mỉ anh ta, ngựa vằn nhìn thấy tôi, bèn tiến đến.
"Oa , em yêu, có phải lần đầu tiên trông thấy anh đã động lòng, nhưng lại cảm thấy vô cùng tự ti về bản thân, nên đành lặng lẽ đứng phía sau anh nhìn chăm chú, đợi anh phát hiện ra vẻ đẹp của em có phải không? Ây, không có cách nào đâu, ai bảo anh là vương tử đẹp trai cuối cùng củ thế kỉ này kia chứ!" anh chàng ngựa vằn vừa đi về phía tôi vừa đắc ý nghênh ngang.
"Chào anh ... ", tôi chau mày đáp một cách lạnh nhạt.
"Định nói anh rất đẹp trai phải không? Việc này thực ra luôn tồn tại một chân lý như vậy, anh thường cảm thấy khổ não vì nó đấy", anh chàng ngựa vằn cắt ngang lời tôi nói, tiếp tục những lời khó nghe.
"Không, tôi muốn nói là chào anh"
"..."
Vừa dứt lời, xung quanh trở nên yên tĩnh khác thường, anh chàng ngựa vằn dùng ánh mắt tỏ vẻ không dám tin và bị tổn thương nhìn tôi, khiến tôi bỗng liên tưởng như mình vừa nói ra điều gì cực độc ác, trong lòng bất an vô cùng.
"Triệt!", anh chàng ngưa vằn gọi người bạn đang đi tới, tiếp đó ánh mắt lộ ra vẻ xúc động một cách điên rồ, "Triệt, Thượng đế cuối cùng cũng cho tớ gặp một người không bị mê hoặc bởi ngoại hình của tớ rồi!"
Hic! Lần đầu tiên phát hiện ra trên trái đất này có một sinh vật kì lạ như thế, hoặc anh ta cơ bản đến từ một hành tinh bí ẩn. Đúng là cực cực cực kỳ tự tôn, khiến tư duy của anh ta cũng đi chệch theo hướng đó. Nếu như anh ta bước vào khoang thang máy và bốn mặt đều là kính, có khi thang máy sẽ mãi mãi dừng ở một tầng cũng nên. Vì anh ta chỉ bận soi gương.
"Thế thì chắc là thượng đế ngủ quên mất rồi". Anh chàng mặc lễ phục cung đình bước đến phía tôi, khiến tôi trông thấy toàn bộ tướng mạo anh ta.
Không gian xung quanh dường như bất chợt rực sáng lên, mọi vật đều biến mất hoàn toàn trong tầm mắt tôi. Giống như người ta bước vào màn đêm, vầng trăng lưỡi liềm bắt đầu lộ ra sau đám mây, rải một thứ ánh sáng màu vàng bạc xuống đất khiến cho từng trảng hoa đều nở rộ.
Nở rộ đến cực điểm, đẹp không gì sánh nổi.
Tôi nhìn khuôn mặt thanh cao mà lạnh lùng đó bằng ánh mắt hơi thất thần, chắc chắn là Thượng đế đã cực kỳ ưu ái, mới tặng cho anh ta một khuôn mặt đẹp đến xa hoa này.
Đôi mắt lạnh lùng xa cách, khóe miệng tinh tế hơi nhếch lên, mái tóc mềm mượt đen nhánh.
Một khí chất cao quý bẩm sinh của dòng dõi hoàng gia.
Một màn sương mềm dịu màu xanh nhạt tỏa ra từ cơ thể anh ta, khi ấy, những bông hoa yểu điệu dưới ánh trăng màu xanh non nở rộ đến cực điểm rồi úa tàn, những cánh hoa bay lả tả ngát thơm khắp chốn.
Anh ta nhìn tôi, ánh mắt lạnh lẽo như trăng đêm.
Tim tôi đập thình thịch.
Sao mà không thể nào...
Kiểm soát.
"Bé yêu ơi, anh tên là Cam Trạch Trần, em gọi là Trần, hoặc 'Anh Trần thân yêu' cũng được. Thế nào? Bé yêu à, sao không thấy em đeo phù hiệu của Hội học sinh trung học thế?", anh chàng ngựa vằn một tay vứt chiếc sọc mũ có sọc vằn xuống đất, để lộ mái tóc tơ màu hạt dẻ, một tay tựa vào chiếc gậy màu đen, cúi người thi lễ.
"Ừm, là vì..." ánh mắt tôi hơi hốt hoảng.
Ở dạ hội, ai cũng đeo trên áo phù hiệu hội viên của Hôi học sinh trường trung học Duy Nhã, chiếc phù hiệu màu vàng trên có cành cây ôliu và chữ Via do nhà thiết kế nổi tiếng thế giới Heidi Karan tự tay vẽ, hoàn toàn không có hàng nhái ở bất cứ đâu.
"Anh biết rồi, em quên đeo phải không? Anh cho em mượn phù hiệu của anh, em làm bạn gái anh, thế nào?"
"Không cần đâu", tôi bối rồi nhìn anh ta, cố gắng bắt mình quen với hành động tùy hứng của con người này.
"Bé yêu ơi, đừng xấu hổ. Khi đồng hồ chỉ 12 giờ, đại sảnh chìm trong bóng tối, anh sẽ tìm được chính xác tay em, mời em nhảy bài đầu tiên. Thế có nghĩa là bóng tối mịt mùng không thể chia cắt duyên phận của hai chúng ta, phải không?"
"12 giờ sẽ mất điện à?"
"Haha, không phải thế, chả lẽ em không biết 'trò chơi trái tim' của vũ hội hóa trang à? Khi đồng hồ điểm 12 tiếng, đèn sẽ bị tắt đi, tất cả mọi người sẽ tự tìm bạn nhảy trong bóng tối, sau 10 giây đèn sáng, người tìm được bạn nhảy có quyền buộc người kia trở thành bạn trai hay bạn gái của mình. Còn chưa tới 1 phút nữa là đến rồi."
Thảo nào tất cả mọi người trong đại sảnh đều nhìn lên đồng hồ treo tường, còn ánh mắt thì luôn tìm kiếm trong đám đông, rất nhiều người liên tục đánh mắt về nơi chúng tôi đứng.
"Câu đừng quên việc lần trước vờ ngay một nam sinh, lại còn bị đòi hôn nữa đấy", anh chàng tên Triệt đột nhiên buông ra một câu lạnh nhạt.
"Thôi Hy Triệt, câu đừng có mà nhắc lại việc tớ không muốn sống ấy nữa đi!", mặt Trạch Trần hết đỏ lại trắng, kêu lên với vẻ đầy kích động.
Bị đàn ông đòi hôn? Ha, có vẻ lại rất hợp với tính khí của anh ta.
Tuy nhiên, xem nào.
Có vẻ như tôi vừa bỏ qua một điều gì đó.
Thôi Hy Triệt?
Anh chàng đẹp trai đó chính là Thôi Hy Triệt???
"Tách"!
Đúng lúc đang định hỏi anh ta cho rõ, trước mắt tôi bỗng là một màn đêm đen kịt.
Xung quanh rộn lên tiếng bước chân, có người còn buột lên tiếng chửi thề vì bị giẫm phải.
Không biết ai bất ngờ nắm lấy cánh tay tôi, nhưng ngay sau đó bị người khác gạt ra.
Tôi cau mày, bóng tối không giới hạn này giống như cảnh tượng thường xuất hiện trong giấc mơ của tôi. Nụ cười tuyệt đẹp và dịu dàng của mẹ, tiếng phanh xe chói tai, đám đông huyên náo, khuôn mặt không chút biểu cảm của em gái… Những mảnh vỡ ký ức lướt qua như những ảo ảnh. Sau đó…
Vụt qua…
Vụt qua…
Từng tấm hình dần biến mất, thế giới rơi vào một màn đêm đáng sợ.
Tay dường như chạm vào một vật thể nào đó, tôi như người đuối nước giữa biển cả mênh mông vớ được một tấm ván nổi bồng bềnh, vội bám chắc lấy không rời.
Nhưng toàn thân vẫn chìm xuống, chìm xuống.
Trái tim tôi co rút lại, sợ bên dưới sẽ là vực sâu không thấy đáy.
“Đáng chết!”
Bên tai vang lên tiếng chửi thề thân quen mà xa lạ.
“Tách!”
Ánh đèn lại chiếu rọi cả căn phòng, trước mắt tôi dần dần sáng rõ.
“Này, cô muốn ngủ ở đây thì cứ việc, nhưng hãy bỏ tay tôi ra.”
Gì kia ?!
Oh My God!
Đó là cảnh tượng đến hết đời tôi cũng không quên được, tôi đang nằm trên sàn đá hoa cương lạnh ngắt. Quan trọng hơn là, tay tôi nắm chặt lấy anh chàng đẹp trai Thôi Hy Triệt, nên tình trạng lúc đó là…
Hai chúng tôi đều nằm dưới đất, anh ta phủ phục lên người tôi!
Mặt tôi và đôi môi đẹp như cánh hoa của anh ta chỉ cách nhau 0,00001 mm
Những sợi tóc tơ nhỏ xíu, mềm mại của anh ta chạm vào mặt tôi.
Như bị điện giật, váng vất, tê dại.
Đôi mắt anh ta chớp chớp như ánh sao trong đêm tối, nhìn kỹ dường như có màu xanh đậm giống một viên ngọc bích.
Cao quý nhưng xa cách.
Một sự mê hoặc chết người bỗng chốc ập đến tim tôi.
Thời khắc ấy, tôi không thể khiến cho trái tim không nhảy loạn lên.
Thình thịch thình thịch!
Sao lại đập mạnh như vậy chứ!
Thế có nghĩa là gì?
“Á, là hội trưởng Triệt, rõ ràng vừa nãy mình đi đến chỗ anh ấy, thế mà không nắm được tay >.<”
“Cô gái nằm trên sàn kia quả là may mắn đến mức có thể đi mua vé số được đấy.”
“Không được, tớ nhất định phải đứng ở đây, kiếm bằng được cơ hội để nhảy với hội trưởng điệu thứ 2…”
“Tớ cũng thế, cậu nhất định phải xếp hàng sau tớ.”
“Xì, sao cậu biết được?”
…
Tiếng bàn tán xung quanh bị át đi bởi tiếng hét lớn hơn.
“Triệt, cứu tớ với! Mau đến đây cứu tớ!”
Là Trạch Trần!
Thôi Hy Triệt và tôi cùng đứng lên, thấy Trạch Trần bị một cô gái mập mạp quàng chặt tay quanh cổ, nhìn về phía chúng tôi cầu cứu với vẻ khổ đau.
Khúc nhạc Blues lại vang lên, mọi người bắt đầu nahỷ theo điệu Valse huyễn hoặc. Rất nhiều nữ sinh hằm hằm nhìn tôi nhưng khi ánh mắt hướng về Thôi Hy Triệt lại trở nên mềm như nước.
Xem ra những cô này cũng thầm yêu Hy Triệt như Chân Ni rồi.
À, bức thư.
Chân Ni năm lần bảy lượt năn nỉ tôi đưa bức thư này cho Hy Triệt.
“Tôi có thể mời anh nhảy một điệu được không?”, tôi kéo tay khi thấy Thôi Hy Triệt đi về phía Trạch Trần.
Anh nhướn mày nhìn tôi, sau đó quan sát một lượt những cô gái xung quanh đang chờ cơ hội để sáp đến với mình, cân nhắc một chút, cuối cùng bỏ qua việc cứu Trạch Trần nắm lấy tay tôi.
Anh ta dìu tôi xoay tròn không ngừng nghỉ.
Xoay tròn.
Tôi như lạc mất mình trong từng bước xoay của điệu Valse.
“Chúng ta đang nhảy Valse, chứ không phải nhảy tap dance.”
Thôi Hy Triệt hơi bặm đôi môi tinh tế, nói lạnh lùng.
“Anh cho rằng tôi mặc chiếc váy bó ống thì không thể nhảy Valse được à?”, tôi định thần, hơi chau mày trước giọng điệu chế giễu của anh ta.
“Cô có biết vì sao điệu Valse lại cứ xoay tròn mãi không?”
“Tôi không cần biết”.
“Không ngừng cuốn xoay, không ngừng vẽ nên những vòng tròn, khiến người ta động lòng trong không gian huyền ảo.”
Khi anh ta nói câu ấy, đôi mắt như màn đêm chợt trở nên xa vời, con ngươi chìm sâu hơn vào một màu xanh biếc.
Mùi thơm của rượu vang tràn ngập trong không gian, giống như một chất độc không thuốc nào giải được, khiến người ta không thể thoát khỏi cơn say.
“Mắt anh… màu xanh ư?”
Trước câu nghi vấn đầy ngạc nhiên của tôi, mắt anh ta chợt lóe lên tia sáng dịu dàng, ánh mắt ấy quấn chặt lấy tôi. Anh ta dừng bước nhảy, còn tôi nhân cơ hội lấy ra bức thư trong túi.
“Thôi Hy Triệt, bức thư này có người nhờ tôi nhất định phải đưa cho anh.”
Anh ta lạnh lùng nhìn tôi, đột nhiên nhếch miệng cười.
Lúc ấy, tôi như thấy một luồng khói trắng mờ của cây hương thảo từ bên ngoài thánh đường bay tới, mùi hương khiến người ta mê man.
Shakespeare từng nói: “hương thảo đưa ký ức quay về, em thân yêu, hãy nhớ lấy điều này”.
Nhưng giờ đây, tôi nên ghi nhớ điều gì? Cần quên điều gì?
“Cô việc gì phải viện cớ”, những ngón tay thon dài của anh ta đưa ra đón lấy, mắt liếc qua bức thư màu hồng.
“Hả?”
“Đây là thư tình của cô viết cho tôi chứ gì?”
Khóe miệng Hy Triệt càng hằn sâu hơn nét cười nhạo, ánh mắt thì lạnh lẽo hơn. Nó giống như một núi băng nơi Bắc cực, tỏa ra vẻ đẹp lay động lòng người nhưng lại khiến ta không thể đến gần.
“Tôi á? Không cần biết là ai, nhưng nó được viết bằng thành ý suốt một đêm dài, xin anh hãy mở ra xem.”
Không để ý đến sự hiểu lầm của anh ta, cũng không buồn giải thích, tôi chỉ mong anh ta sẽ nhận lấy bức thư.
“Khỏi cần xem, mất thời gian”.
Dứt lời, bức thư trong tay Thôi Hy Triệt đã rơi xuống đất như một cánh hoa mỏng manh lìa cành. Tôi thảng thốt nhìn theo hành động của anh ta, không dám tin vào mắt mình.
Anh ta dám vứt lá thư đi ngay trước mặt tôi !!!
“Này, Thôi Hy Triệt, xin lỗi đi!”
Trong gian phòng rực rỡ màu vàng kim, dưới chùm đèn pha lê giả cổ, tôi kéo tay Hy Triệt khi đó đang định bỏ đi, lớn tiếng.
Một cảm giác đau đớn nhói lên trong tim rồi dần tan biến, niềm vui của Chân Ni là món đồ xa xỉ mà tôi mong có được, tôi không thể chịu nổi khi tình cảm đó bị người khác làm tổn thương.
“…”
Thôi Hy Triệt quay nhìn tôi, tôi lập tức trợn mắt lên.
Dù gì thì cũng không thể thua về mặt khí phách.
“Xin lỗi đi!”
“Cái gì?”, anh ta nhìn tôi với vẻ hơi sốt ruột.
“Cái gì hả?! Anh làm sai việc gì mà cũng không biết à? Anh lập tức nhặt bức thư lên, nếu như anh không muốn xem, thì hãy trả lại cho tôi!”
“Trong từ điển của tôi không có hai chữ ‘Xin lỗi’, hay cô cho rằng ‘trò chơi trái tim’ là thật, không tưởng tôi là boyfriend của cô ấy chứ? Nếu thế, xin hãy xóa cái điệu nhảy vừa rồi khỏi ký ức của cô đi.”
Xóa khỏi ký ức ư?
Giọng anh ta lạnh băng, hoàn mĩ tới mức lay động lòng người, song lại mang một vẻ tàn nhẫn vô cùng.
Không biết từ bao giờ mọi người đã túm tụm lại xung quanh, thậm chí mấy cô nữ sinh còn đem điện thoại ra chụp ảnh. Thôi Hy Triệt nhắm mắt với vẻ chán ngán, lấy hết sức giằng tay tôi ra, sau đó sải bước đi.
Phù phù!
Phù phù!
Lâu lắm rồi không giận đến mức này, tôi cảm thấy cái tiểu hành tinh nhẫn nại bấy lâu của mình bắt đầu phát nổ. Tôi cởi chiếc giày cao gót chỉ đi trong vũ hội ra, lớp da bóng loáng hắt ra thứ ánh sáng u ám, tiếp đó căm giận hét lên:
“Anh thật là đồ vô lễ!”
Cùng với tiếng kêu kinh ngạc của mọi người xung quanh, cánh tay tôi vung lên, ném mạnh chiếc giày về phía Thôi Hy Triệt.
Choang !
Tiếng ly thủy tinh rơi xuống đất vỡ nghe giòn tan.
Xung quanh trở nên tĩnh lặng, vô số ánh mắt nhìn theo hướng bay của chiếc giày với vẻ không thể nào tin nổi. Chiếc giày va mạnh vào gáy Thôi Hy Triệt.
Ping !
Sau khi tiếp xúc một cách “thân mật”, nó rơi xuống đất.
Mùi rượu vang tỏa lan trong đại sảnh, tôi căng thẳng tới mức ngừng thở.
Thôi Hy Triệt vẫn đứng thẳng, một luồng khí lạnh lẽo tỏa ra từ thân hình thanh cao ấy với tốc độ nhanh nhất và diện tích lớn nhất.
Anh ta quay người, đôi mắt trong như hổ phách lóe lên ánh nhìn u uẩn rợn người.
Nhưng khoảnh khắc ấy, sự lạnh lùng không hề ảnh hưởng đến cảm giác về sự toàn mỹ mà anh ta mang lại cho người xung quanh, trái lại, nó càng khiến người ta thêm mê đắm.
Đứa ngốc cũng biết rằng sau khi gây ra chuyện đó thì nên nhanh chóng chạy trốn khỏi hiện trường, nhưng khi tôi còn chưa kịp phản ứng , Thôi Hy Triệt đã ngã quỵ.
Trời ạ!
Bị thương vì chiếc giày của tôi hay sao?
Sẽ không… chết chứ?
“Triệt, cậu làm sao thế? Muốn ngủ cũng đừng ngủ ở đây!”
Trạch Trần cuối cùng cũng thoát khỏi cô nàng mập mạp, hoảng hốt khi thấy Hy Triệt ngã xuống.
“Anh Trần, không phải hội trưởng ngủ đâu, bị giày cao gót của người ta đập phải ngất đi đấy”, những người xung quanh giải thích với vẻ hậm hực.
“Giày cao gót? Ai cởi giày cao gót mà bất cẩn thế?”
“Hic… là cô ta ném”.
“Cái gì?”
Thôi Hy Triệt nằm trong lòng Trạch Trần, khuôn mặt tĩnh lặng như đang ngủ trong núi băng.
Hóa ra chỉ bị đập ngất đi, tôi yên tâm định nhặt lấy bức thư thì thấy Chân Ni đang tiến đến. Bàn tay sắp cầm được lá thư thì bị ai đó nhanh hơn cướp mất.
“Thư tình à? Cô dịnh đưa cho hội trưởng à?”
Không kịp ngăn, cô gái đội chiếc mũ phù thủy đã mở thư ra, chất vấn tôi.
“Xin hãy trả lại cho tôi!”, tôi nhìn cô ta lạnh lùng.
“Cô thích Triệt hội trưởng, nhưng lại thất bại, nên vì yêu mà sinh hận, mới làm cái việc thấp cấp đó đúng không?”
Trong vô số những bộ mặt hằm hằm tức giận, tôi thấy gương mặt trắng bệch của Chân Ni, vẻ căng thẳng và bất an lộ rõ trong đôi mắt Jennifer (Chú thích: Jennifer Joanna Aniston, nữ diễn viên điện ảnh người Mĩ nổi tiếng với đôi mắt hút hồn) của nó. Tôi trầm ngâm không nói, cũng không đưa ra bất cứ lời giải thích nào.
“Không phải chứ! Bé yêu, người em thích là Triệt à? Không thể thế được, rõ ràng em thích anh, thư tình gửi cho anh đúng không? Tên Triệt này, chắc chắn hắn đã cướp bức thư em định gửi cho anh”, Trạch Trần nói với vẻ không đành lòng.
“Không”, tôi lắc đầu, điềm nhiên đáp: “Đó chính xác là thư tình gửi cho Thôi Hy Triệt.”
“Cô không đeo huy chương Via, chứng tỏ không phải người của Hội học sinh chúng tôi, sao lại xuất hiện ở dạ hội này?”, cô gái đội mũ phù thủy quát lên.
Tôi cắn chặt môi, cuối cùng cũng bị phát hiện ra. Không biết trả lời thế nào, ánh mắt tôi bất giác dừng ở chỗ Chân Ni. Khi đó con bé mặc chiếc váy công chúa, đôi găng tau bằng ren trắng muốt bao ngoài cằng tay thong dài duyên dáng, trông nó thuần khiết như một thiên sứ, song đôi mắt sáng ngời khiến người ta không tểh đoán được bất cứ tâm trạng nào.
Trong ánh mắt chờ đợi của tôi, nó bước ra, nói với vẻ sợ sệt:
“Là em. Vì chị ấy nói với em là chị ấy thích anh Triệt, nhờ em tìm mọi cách đưa vào đây, nên em đã mềm lòng. Chị ấy là… chị gái em.”
“Chị, chị thích anh Triệt, sao lại còn làm anh ấy bị thương?”, Chân Ni nhìn tôi với vẻ đau lòng, tiếp đó cúi rạp mình trước những người xung quanh, “Xin mọi người đừng trách chị em, là do em đưa chị ấy vào. Vì thế, người hại hội trưởng là em.”
Từng giọt nước mắt như những giọt pha lê rơi xuống đôi mắt trong veo của Chân Ni, khiến khuôn mặt kiều diễm như đóa hoa tường vi của nó càng thêm vẻ đáng thương.
Những người xung quanh mở to mắt với vẻ ngạc nhiên tiếp đó là cảm thông với cô gái có đôi mắt đang đẫm lệ.
Còn trước mắt tôi là một màn sương dày đặc, màn sương như đang lan ra che kín thế giới này.
Kinh Thánh nói, tất cả mọi lời nói dối đều mang tội, bất kể đó là lời nói dối nhỏ nhặt, lời nói dối có ý tốt hay không…, đều gặp phải sự trừng phạt nghiêm khắc sau này.
Nhưng giây phút ấy, khi tôi đau khổ vì Chân Ni tới mức không thở nổi, tôi vẫn không muốn Thượng Đế sẽ giáng bất cứ hình phạt nào xuống con bé. Bởi vì…
Nó là Mộ Chân Ni, em gái tôi, Mộ Ái Ni.
Nó là người tôi yêu thương nhất trên đời, kể từ khi mẹ ra đi lúc tôi 8 tuổi.
“Sao em gái thì hiền lành, còn chị thì độc ác thế?”
“Sao cô ta lại dám làm hội trưởng bị thương cơ chứ? Tớ thực sự muốn cho cô ta mấy cái tát.”
…
Tôi đứng yên tại chỗ trong những tiếng chỉ trích nổi lên tứ phía.
Cô độc hoàn toàn.
Giá như lúc này có thể trốn vào lỗ đen vũ trụ nào đó.
Như thế, những âm thanh xung quanh sẽ biến mất hết, phải không?
Nhưng tôi vẫn kiên cường ngẩn cao đầu, lạnh lùng cao ngạo.
Vì năm 8 tuổi, tôi đã hứa với mọi người, sẽ không bao giờ tỏ ra bất lực.
Không bao giờ tỏ ra yếu đuối.
Không bao giờ rơi nước mắt…
“Bé yêu à…”, Trạch Trần nhìn tôi với vẻ nghi hoặc và hơi bất nhẫn.
“Mong rằng lần sau anh hãy khuyên anh ta lễ độ một chút.”
Tôi nhìn Thôi Hy Triệt khi đó vẫn chưa tỉnh, buông ra câu nói đó sau tiếng thở dài, rồi mặc kệ Trạch Trần ngồi đó đờ mặt ra, nhặt chiếc giày định đi. Nhưng lúc đó chiếc váy bó khiến động tác của tôi bị vướng víu, thế là trước ánh mắt mọi người, tôi lại tiếp diễn một động tác gây sửng sốt.
Soạt, soạt!
Hai tay tôi kéo mạnh góc xẻ của chiếc váy, xé nguyên một vạt cho nó ngắn đến đầu gối, để lại tất cả những lời bàn tán sau lưng. Khi bước đến cửa chính, hình ảnh của tôi phản ánh trên mặt kính, ánh mắt ương ngạnh lạnh lùng, chiếc khuyên tai có viên pha lê hình phượng hoàng phát ra ánh sáng màu xanh ngọc rất tương xứng với nhau.
Mẹ tôi nói tôi giống một con chim phượng hoàng, dù trong cảnh tuyệt vọng cũng không bao giờ đầu hàng. Còn Chân Ni? Tôi hỏi. Mẹ bảo Chân Ni giống như một đóa hoa tường vi cực kỳ yếu đuối, cần được ánh mặt trời bao bọc mới có thể tìm thấy hạnh phúc.
Tay nắm màu vàng trên cánh cửa kính phát ra ánh sáng lạnh lùng, tôi đẩy cửa, gió đêm rì rào thổi tới, mái tóc dài sau gáy bay lên như cánh diều.
Màn đêm bên ngoài hơi lạnh, yên tĩnh đến vô cùng.
Vầng trăng lưỡi liềm màu bạc treo lơ lửng, ánh trăng tràn ra như nước.
Cánh cửa đằng sau đã khép lại, tôi vừa bước ra đã trở thành một cá thể cô đơn, bước vào một thế giới hoàn toàn khác.
Trong căn phòng màu vàng cam ấm áp, trên chiếc bàn gỗ có hai màu hồng trắng, tôi mở cuốn nhật ký, một bức ảnh kẹp bên trong lộ ra.
Trong ảnh là một thiếu phụ mặc chiếc váy màu trắng đang ôm hai bé gái, người thiếu phụ có nụ cười tuyệt mĩ.
“Mẹ…”
Ngón tay tôi khẽ khàng vuốt ve khuôn mặt mẹ, nhớ khuôn mặt tươi cười ấy biết bao nhiêu.
Ngày ấy, bố vì quanh năm miệt mài với việc nghiên cứu tâm lý học mà không quan tâm đến mẹ, hai người quyết định ly hôn. Ngày chia tay, người mẹ vốn độc lập và kiên cường vẫn giữ nguyên nụ cười ấm áp và đẹp nhất thế gian ấy trước mặt chúng tôi, bà nói bởi vì Thượng Đế đã cho bà hai món quà quý giá nhất trên đời-tôi và Chân Ni.
Quãng thời gian hạnh phúc ấy đã qua đi 10 năm rồi, những ký ức yêu thương dường như cũng trở nên mơ hồ, tôi đành thường xuyên xem ảnh để giữ nguyên vẹn vầng ký ức.
Cộc cộc cộc!
Tiếng gõ cửa dồn dập vang lên, tôi đứng dậy ra mở.
“Chân Ni à?”
Nhờ ánh đèn đường, tôi trông thấy khuôn mặt yểu điệu như hoa tường vi của con bé. Chân Ni nhìn tôi trừng trừng, ánh mắt sắc lẹm như muốn đâm vào tim tôi đau nhói.
“Sao chị lại làm như thế? Chị biết em thích Hội trưởng cơ mà?”
“Vì anh ta vứt thư của em đi”, tôi bình tĩnh giải thích.
“Thế nên chị làm vậy à? Chị lấy giày cao gót ném người ta thì gỡ gạc được gì? Hoặc là, mục đích của chị vốn không đơn giản như thế. Chị biết anh Triệt đối với em là niềm hạnh phúc, nên cố tình hủy diệt tất cả đúng không?”
“Chân Ni, chẳng lẽ trong mắt em chị là một người tìm mọi cách để làm em bất hạnh hay sao…”, lòng tôi chùng xuống vì câu trách ác của Chân Ni.
“Chị đúng là như vậy!”, Chân Ni ngắt lời tôi.
“Ái Ni, con lại làm gì khiến em nổi cáu thế?”, người mẹ kế Quách Lam nghe thấy tiếng chúng tôi, đi từ phòng sang, mặt vẫn còn đắp miếng dưỡng da.
“Mẹ, chị ấy thật hèn hạ! Con chưa từng nghĩ chị ấy lại độc ác đến thế, con nhờ chuyển hộ bức thư tình cho Hội trưởng Triệt, thế mà chị ấy lại đánh anh Triệt đến ngất đi, khiến con mất mặt trước mọi người.”
Hèn hạ?
Độc ác?
Haha, đây là sự đánh giá mà đứa em yêu quý nhất dành cho tôi sao?
Không biết vì sao, lúc này tôi muốn cười, lời nói của nó như mũi dao đâm vào da thịt tôi, sau đó dần xoáy sâu thêm, khiến dòng máu đỏ tươi như hoa đào chảy ra.
Không gian tràn ngập mùi tanh ngọt và dính dớp, khiến dạ dày tôi lộn tùng phèo, cực kì khó chịu.
Dì Quách nghiêng đầu liếc mắt nhìn tôi.
“Chậc chậc, con đúng là một đứa khiến người ta chán ghét”!
Nghe mẹ kế nói vậy, Chân Ni đứng bên cạnh cười đắc ý.
“Không phài việc của dì!”, tôi ôm chặt lấy đầu.
“Mày! Mày đúng là đồ mất dạy, từ trước tới giờ mày chưa từng gọi ta là mẹ. Em gái mày, Chân Ni sao lại khác biệt đến thế, vừa ngoan, vừa hiểu chuyện, thật khó tin hai đứa cùng một mẹ đẻ ra…”
Dì Quách bị câu nói của tôi giật lại, tức thời bốc hỏa lớn tiếng, chiếc nặt nạ đang đắp bong ra rơi xuống. Bà ta càng tức giận hơn: “Á! Cái mặt nạ 500 tệ! Mộ Ái Ni, ta nói cho mày biết, giờ đây ta và bố mày đã kết hôn, ta chính là mẹ của mày.”
Tôi nhìn khuôn mặt tức cười của bà ta, lạnh lùng đáp: “Dì không xứng đáng làm mẹ chúng tôi!”
Chân Ni kéo cánh tay đang run lên vì tức giận của dì Quách, nói: “Mẹ, đừng so đo với chị ấy nữa, tính cách quái đản của chị ấy thật đáng ghét! Trong lòng con, mẹ mới là một người mẹ tốt, người sinh ra con trước đây lúc nào cũng chỉ khen chị ấy, cái gì tốt cũng mua cho chị ấy, không hề biết chị ấy chỉ giả vờ ngoan ngoãn, sự giả tạo thật đáng buồn nôn.”
Con bé nhìn tôi, ánh mắt căm ghét khiến tôi đau nhói trong lòng.
Từ khi mẹ ra đi năm tôi lên 8, tâm trạng đó sinh sôi như một cây leo phủ đầy trong mắt nó, lớn lên với tốc độ kinh người.
Năm đó Chân Ni 7 tuổi.
…
“…Chân Ni, sao em lại ghét chị như vậy? Mọi việc xảy ra năm đó hoàn toàn không như em nghĩ đâu.”
“Không! Từ trước đến nay tôi chưa từng ghét chị”, Chân Ni cười giễu cợt, nói từng chữ một, “tôi chỉ mong rằng chị chưa từng xuất hiện trong thế giới của tôi!”
Cảm giác đắng chát trong tim lan ra toàn thân, bị người mình yêu thương nhất căm ghét như vậy, quả thực còn đau đớn hơn bị dao đâm. Tôi muốn giải thích, nhưng bị một thứ gì đó không gọi được tên giữ lại. Không, không thể nói ra sự thật, nếu nói ra, Chân Ni sẽ sụp đổ hoàn toàn.
Mộ Ái Ni sẵn sàng hi sinh tất cả để giữ gìn hạnh phúc của Chân Ni.
“Chân Ni…”
“Từ sau tôi sẽ không bao giờ nhờ chị bất cứ việc gì nữa”. Khi nói đến chữ cuối cùng, cái danh từ vốn đầy thân thương ấy bỗng chốc trở nên châm biếm vô cùng.
“Chân Ni, mặc kệ nó đi. Hôm nay mẹ đã mua tổ yến cho con, mau đi ăn một bát, ăn xong đảm bảo da con sẽ vô cùng mềm mại, như vậy Hội trưởng Triệt nhất định không chạy thoát đâu.”
“A, cảm ơn mẹ, thảo nào gần đây da mặt mẹ sáng láng và mềm mại, mẹ chờ một chút con sẽ xuống ăn một bát lớn.”
Tôi cứ đứng như vậy với khuôn mặt vô hồn nhìn Chân Ni đi theo dì Quách xuống nhà, có gì đó tắc nghẹn trong cổ, khiến tôi không sao cất được lời. Màn sương dày đặc lại bắt đầu phủ kín trước mắt tôi, màn sương đầy đau khổ dường như phủ kín cả không gian.
Không! Tôi không thể khóc!
Con người cứng rắn trong tôi nén lại vị cay cay ở mắt, chầm chậm đóng cửa phòng.
Mẹ chúng tôi mất từ khi tôi 8 tuổi. Hôm đó, những bông hoa tuyết diễm lệ bay lả tả ngập trời, khi từng cụm rơi trên khuôn mặt dịu hiền của mẹ, tôi mới biết những bông hoa tuyết ấy chính là những cánh hoa bồ công anh. Còn trên mặt đất mỗi lúc một nhiều những đóa hoa hồng đỏ rực được ngưng tụ lại từ dòng máu, nở rộ, cô tĩnh nhưng rạng rỡ.
Từ sau ngày hôm đó, chăm sóc em gái trở thành mục đích sống của tôi. Gia đình tôi chuyển từ thị trấn nhỏ La Đồ đến Mễ Á, bố trở thành bác sĩ tâm lý, thường xuyên vắng nhà. Giờ người phụ nữ trong nhà, là mẹ kế của tôi.
Chân Ni gọi bà ấy là mẹ, nhưng tôi chỉ gọi là dì.
PART 4
Mễ Á là một thành phố cực kì hiện đại, môi trường cũng rất tốt. Không khí trong lành, màu xanh mát mắt, chim chóc bay dập dìu trên bầu trời. Nhưng tôi vẫn thường xuyên nhớ đến thị trấn nhỏ từng sống với mẹ trước đây, nơi đó nở đầy những bông bồ công anh, loài cây tượng trưng cho sự biết ơn.
Mỗi buổi sáng, tôi đều mang theo hoài niệm đó đến trường Duy Nhã.
“Ê, Mộ Ái Ni!”
Vừa đến trường, đã thấy bốn nữ sinh mập mạp chặn đường
“…”
Không đáp lời, tôi tiếp tục đi thẳng qua mấy người bọn họ. Bị thái độ coi thường của tôi kích động, họ chạy theo, sau đó vây kín lấy tôi.
“Chẳng qua thành tích học tập tốt mà thôi, có gì mà tinh vi thế?”
“Đúng đấy, tối qua còn dám lấy giày cao gót đánh anh Triệt, vị thánh trung tâm của bọn mình!”
“Bọn này là fan chung thân của anh Triệt, chỉ cần người nào đó có ý đồ hoặc vô ý làm tổn thương anh ấy, bọn này đều sẽ hành cho chết đi sống lại, bất kể kẻ đó có vẫy đuôi xin thương hại, cũng quyết không thể tha thứ!”
“Không thể tha thứ!”
Hóa ra là vì chuyện tối qua, tôi chợt hiểu nguyên nhân bị họ bao vây. Cũng chẳng lấy gì làm lạ, hôi học sinh trường Duy Nhã là nơi tập trung con cái những nhà “danh gia vọng tộc” ở Mễ Á, hễ gia nhập hội là chứng tỏ thân thế anh trên mức bình thường, thế mà Thôi Hy Triệt lại còn là hội trưởng, là bạch mã hoàng tử được tất cả các cô gái trong trường sùng bái.
“Các cậu nói xong chưa?”, giọng nói trầm tĩnh của tôi vang lên trong buổi sáng sớm nghe hơi có phần lạnh lẽo.
Một cô gái béo ú trong nhóm xắn tay áo bước đến gần, hơi cáu tiết vì sự lãnh đạm của tôi. Cô ta vung nắm đấm dày bịch mang theo hơi gió lạnh hướng đến người tôi, mỗi lúc một gần…
Ping!
Trong chớp mắt, khi chưa ai kịp hiểu có chuyện gì xảy ra, cô gái béo ú kia đã bị tôi quẳng xuống đất, quằn mình ôm chỗ lưng bị đau không đứng dậy nổi. Những người khác hoảng hồn nhìn tôi ra đòn chớp nhoáng, mắt mở to kinh ngạc.
Thấy bộ dạng đờ đần của họ, tôi hơi nhếch mép rồi quay người đi thẳng. Khi còn sống ở La Đồ, tôi từng học Taekwondo để bảo vệ Chân Ni khỏi bị bọn trẻ xung quanh bắt nạt. Dù đã rất lâu không luyện lại, nhưng để đối phó với một người thì vẫn còn thừa.
Dẫu vậy, ác mộng bắt đầu xảy ra liên tiếp. Bàn học bị đẩy đổ nghiêng trên sàn, trên mặt bàn viết đầy những chữ “chết đi!” bằng phấn, trong tủ đựng đồ đầy gián chết.
Ánh mặt trời rực rỡ bên ngoài dường như khiến cho mọi tội lỗi đều hiện nguyên hình.
Trong không khí nồng nồng khó chịu vẫn còn sót lại mùi gián, tôi để cặp xuống, đi đến phòng vệ sinh.
Vòi nước trong chiếc chậu đặt trên bệ làm bằng đá hoa cương phản xạ ánh sáng chói mắt, xung quanh tỏ ra mùi nước rửa tay thơm dìu dịu.
Dòng nước dần dần nhấn chìm da thịt.
Mát rượi và thư thái.
Trong gian vệ sinh ở sau lưng tôi vang lên tiếng chuyện trò.
“Cậu biết gì chưa? Trong dạ hội hóa trang tổ chức mỗi năm một lần tối qua, Mộ Ái Ni, học sinh cuối cấp lớp A vì đưa thư tình cho hội trưởng không thành, đã đánh hội trưởng ngất đi đấy.”
“Đương nhiên, cả trường này biết hết rồi, Mộ Ái Ni đã trở thành kẻ thù của con gái trường chúng ta.”
“Ừm, không biết hội trưởng thế nào rồi, chắc là đau lắm! Nghe nói khi đó ngã xuống ngất đi. Cậu nói xem, hội trưởng Triệt chắc chắn sẽ dạy cho cô ta mọi bài học nhỉ?”
“Chắc chắn là thế, theo nguồn tin đáng tin cậy, hội trưởng đang điểu tra mọi thông tin về Mộ Ái Ni.”
…
Thông tin về tôi? Chả lẽ mọi chuyện xảy ra hồi sáng đều là hành động trả thù của Thôi Hy Triệt? Nếu như vậy, anh ta thực sự là một con người nhỏ nhen tới mức đáng sợ, tuy nhiên một người tự cho mình là cao quý sao lại có thể làm những việc đáng xấu hổ như thế? Nghĩ đi nghĩ lại, trong đầu tôi tự nhiên hiện lên hình ảnh Thôi Hy Triệt.
Khuôn mặt trang nghiêm, đôi mắt hoàn mỹ màu xanh sẫm.
Bất giác đến phòng học của Chân Ni từ lúc nào. Chân Ni học lớp B, nó không thích tôi đến lớp chỉ vì không muốn mọi người trong trường biết tôi là chị nó.
“Á!”
Một tiếng thét quen thuộc bất chợt vang lên. Là giọng Chân Ni, tôi lo lắng bước vào trong lớp, thấy Chân Ni đứng đó run rẩy, ánh mắt hốt hoảng nhìn vào trong cặp sách.
Một con gián đang tất bật đi lại bên trong chiếc cặp.
Những người xung quanh cất lên tiếng cười giễu cợt.
Tôi bước đến, dùng giấy ăn nhấc con gián ra, sau đó lạnh lùng nhìn tứ phía.
Mọi người bất chợt cảm thấy mất hứng, đều lẳng lặng về chỗ ngồi.
“Chân Ni…”
Chưa kịp nói tiếp, chiếc cặp sách đã bay về phía tôi. Những cuốn vở lả tả rơi từ trên người tôi xuống.
“Chị đi đi! Đều là do chị hại tôi! Là do chị hại, chị biết chưa?”
Dù lực đập của mấy cuốn vở rất nhẹ, gần như chẳng có cảm giác gì, song, khoảnh khắc đó, có một nỗi đau đớn vô cùng quen thuộc tỏa lan ra từ điểm chúng tiếp xúc với da thịt.
Nỗi đau lan dần ra khắp toàn thân.
Những âm thanh xung quanh đều biến mất, tôi lặng lẽ đứng im.
Chân Ni giận dữ nhìn tôi, cả người run lên vì phẫn nộ.
Sự phẫn nộ đó như khoan sâu một lỗ trên cơ thể tôi, tất cả sức lực trong giây phút đều biến mất. Nhưng rồi tôi bình tĩnh quay người bước đi.
Chân Ni, đứa em gái tôi yêu quý nhất trên đời.
Rốt cuộc chị phải cố gắng thế nào mới khiến em vứt bỏ sự căm ghét và yêu thương chị thật lòng đây?
Quả là mệt mỏi…..
........
“Ừm, không biết hội trưởng thế nào rồi, chắc là đau lắm! Nghe nói khi đó ngã xuống ngất đi. Cậu nói xem, hội trưởng Triệt chắc chắn sẽ dạy cho cô ta một bài học nhỉ?”
“Chắc chắn là thế, theo nguồn tin đáng tin cậy, hội trưởng đang điều tra mọi thông tin về Mộ Ái Ni”.
.......
Những lời nói mới rồi nghe thấy trong phòng vệ sinh lại vang lên.
Thôi Hy Triệt!
Đây là những hành động trả thù do anh sắp đặt phải không???
Vì người mà mình luôn bảo vệ bằng cả trái tim bị tổn thương, tôi giống như một con thú hoang đầy căm phẫn tìm đến phòng hội trưởng hội học sinh, dùng hết sức đẩy mạnh cánh cửa. Thôi Hy Triệt đang đứng nghiêng người bên cửa sổ.
Khi đó ánh mặt trời rực rỡ vô cùng, bên ngoài thấp thoáng những cánh chim bay lượn.
Những cây hoa anh đào trồng ngoài vườn đang nở rộ, khiến mắt bị hút vào một mảng màu hồng phấn làm say lòng. Từng bông nở đến độ rực rỡ nhất, đẹp không gì sánh nổi. Bất chợt có cơn gió thổi qua, những cánh hoa theo gió rơi lả tả bay cả vào phòng.
Không khí ngát hương thơm.
Nhưng khi Thôi Hy Triệt quay đầu lại, tất cả những cảnh sắc tươi đẹp ấy bỗng dưng mất hết sắc màu, trở nên ảm đạm. Vạt nắng mỏng manh men theo khuôn mặt anh ta trải xuống dưới, cơ thể dường như đều sáng lóa lên.
Vài lọn tóc nhẹ nhàng bay trong gió, khiến người ta có cảm giác không kiềm chế nổi ý muốn chạm vào.
Đôi mắt anh ta…
Tim tôi không cưỡng nổi đập dồn dập. Đó là một núi băng tuyệt mĩ nhất hòa tan thành linh hồn, giống như sự sống, linh hồn thu hút mọi ánh nhìn. Cái đẹp đến mức nguy hiểm.
Màu xanh sẫm đó…
Màu xanh sẫm khiến người ta cam tâm dâng hiến cả linh hồn.
Dù là lần thứ hai trông thấy.
Dù trong lòng vẫn ngầm nhắc mình rằng anh ta là người đang trả thù mình.
Dù rằng mới rồi còn khí thế hằm hằm.
Tôi vẫn rơi vào một khoảnh khắc lạc lối, tất cả là vì sự tồn tại của anh ta đang biến thành một cảnh ảo.
Đẹp đến mức xa hoa…
Tôi đứng lại trấn tĩnh, mắt chợt bất gặp bức thư màu hồng quen thuộc trên chiếc bàn gỗ trong phòng.
Gì nhỉ?
Bức thư tình tối qua!
Chắc chắn là vì muốn làm rõ sự việc tối qua, nên anh ta mới giữ lại bức thư đó.
Đáng ghét! Những trò đùa ác đó nhất định là do anh ta chỉ thị.
“Thôi Hy Triệt! Tối qua tôi làm anh ngất đi, nếu muốn trả thù thì hãy trả thù tôi thôi”, tôi lạnh nhạt mở lời.
“Cô tưởng tôi nhàn rỗi thế chắc?”, anh ta bước tới gần.
Dáng vóc cao lớn và hoàn hảo, khí chất quý tộc khác thường.
Bước đến gần tôi.
Những ngón tay trắng dài mảnh mai của tôi hướng lên bộ đồng phục màu đen của anh ta.
Màu đen và trắng tạo thành một sự cám dỗ khó diễn đạt thành lời, thời gian cũng vì vậy mà gần như trôi chậm lại.
Tôi túm lấy cổ áo vest của anh ta, ghé vào tai nói bằng giọng lạnh lùng: “Ảnh rảnh rỗi hay không tôi không cần biết, tôi chỉ cần biết anh là đồ nhỏ nhen và không phẩm cách.”
“Mộ Ái Ni!”
…
“Mộ Ái Ni!”
“Tôi không điếc”
Tôi không muốn tên mình liên tục lặp lại từ miệng anh ta nữa, dù giọng nói rất du dương và lịch thiệp. Giống như ánh sáng đầu tiên rọi trên mặt biển tối tăm, lại giống như ngọn gió ve vuốt người ta trên đỉnh núi cao, nhưng…
Khóe miệng anh ta hơi nhếch lên, ánh mắt đầy vẻ hứng thú, con ngươi càng sẫm lại hơn.
Màu xanh sẫm đầy mê hoặc…
Khiến người ta đến chết cũng không quên.
Thôi Hy Triệt quay lại ngồi trên chiếc bàn gỗ gụ, khuôn mặt đẹp trai hoàn toàn không tì vết.
“Bức thư này…”
“Là của tôi.”
Tôi đưa nhanh tay ra, định lấy lại bức thư.
Nhưng một bàn tay khác đã chụp lấy cổ tay tôi.
Rõ ràng những ngón tay rất lạnh, nhưng phần da thịt cổ tay tôi tiếp xúc với lòng bàn tay anh ta lại nóng lên như bị thiêu đốt, tê đi như bị điện giật.
Những bông hoa bên ngoài cửa sổ nở đến cùng cực như một lời nguyền, đẹp như trong thế giới cổ tích.
Mùi thơm ngát ùa cả vào phòng.
Đôi mắt anh ta nhấp nháy như viên pha lê đẹp nhất khiến tôi hơi hoảng hốt.
Giống như mùi hương thảo phảng phất bên hông nhà thờ.
Đúng lúc tôi hơi mê đi, giọng nói của anh ta lọt vào màng nhĩ:
“Bức thư này có ghi tên người viết, Mộ Chân Ni.”
Trên bức thư có viết tên Chân Ni?
Lẽ nào anh ta biết người viết thư là Chân Ni rồi?
Mục đích anh ta không cho tôi lấy lại bức thư là gì?
“Nếu anh định làm tổn thương con bé, tôi sẽ không bỏ qua cho anh”, tôi giằng mạnh tay ra.
Mộ Chân Ni, người mà tôi đã thề sẽ bảo vệ hạnh phúc từ năm lên 8 tuổi.
Thế nhưng bây giờ….
Nếu người đứng trước mặt tôi làm tổn thương đến nó, dù là anh ta không cố ý, tôi cũng sẽ dùng hết nổ lực của mình để bắt anh ta trả giá.
Tôi sẽ ngày đêm bị ám ảnh bởi việc này.
Cho tới khi ngừng thở.
“Thú vị đây, cô định không bỏ qua cho tôi thế nào?”, anh ta cảm nhận thấy thái độ thù địch thực sự của tôi, nhìn tôi thăm dò với vẻ thích thú.
“Mong là anh sẽ không có cơ hội để biết.”
“Haha…”, anh ta cười lớn.
Nụ cười tuyệt mĩ đó chẳng khác nào ánh sáng xán lạn chiếu trên núi băng trong suốt, rực rỡ mà bỏng cháy.
Mê hoặc và gợi cảm như tiếng hát của nàng tiên cá Siren khi đợi chờ các chàng thủy thủ giữa biển khơi, lại rạng ngời đến chói lóa như những đóa hoa anh đào nở rộ trên núi Phú Sĩ. Khiến người ta cam tâm tình nguyện dâng hiến tất cả.
“Tôi có thể đưa cho cô bức thư, tuy nhiên…”
“…”
“Gia nhập Hội học sinh, làm trợ lý cho tôi”.
“Không được.”
Anh ta vừa dứt lời, tôi đã từ chối thẳng thừng. Tôi cố ép mình nhắm mắt thờ ơ, anh ta đẹp như một vị thần tiên, rất dễ dàng làm tâm trí bị lung lay.
“Cô không sợ tôi sẽ công khai bức thư à? Đến lúc đó ai cũng biết bức thư trong dạ hội là của cô ta, là cô ta cố tình làm trái quy định, đưa cô vào đó, mọi người có thể đoán ngay ra ý đồ bất lương, hành vi thô bạo với tôi là do cô ta sai khiến!”, anh ta cố tình nhấn trong âm vào hai chữ cuối cùng với ý giễu cợt.
“Tôi đã nói rồi mà, rõ ràng anh là người thiếu lễ độ! Cứ cho là người khác đưa thư tình cho anh, anh không muốn nhận, thì cũng không nên vứt đi mà không thèm liếc một cái. Anh có biết người ta đã phải tốn biết bao tâm sức không? Một gã kiêu căng ngạo mạn như anh, lẽ ra phải thấy may mắn khi có người thích mình mới phải”, tôi dồn hết những bất mãn dồn nén từ tối qua trút sạch một hơi.
Cái nhìn của Thôi Hy Triệt lập tức trở nên lạnh lẽo. Bình thường anh ta vốn đã lạnh lùng, nay tức giận lên càng lạnh như băng.
Ánh mắt anh ta trầm xuống, giống như một cơn bão lớn sắp cuốn qua mặt biển màu xanh thẳm.
“Thế nên cô không sợ tôi công khai bức thư chứ gì?”
“Không sợ!”, tôi hơi nhếch cằm lên.
“Không lo tôi sẽ trả thù Mộ Chân Ni hay sao?”
“Không.”
“Vì sao?”
“Vì tôi sẽ luôn bảo vệ nó. Tôi thề!”
Ừ! Ngay điều này tôi cũng đã thốt ra theo thói quen, thực ra tôi cần gì phải nói với anh ta.
Vấn đề đến đây thì dừng lại, không khí đối đầu giữa hai người lên đến cực điểm. Anh ta đột nhiên chìm vào trầm mặc, khiến tôi bất an một cách mơ hồ.
Hy Triệt khẽ cắn môi, mắt lóe lên những ánh nhìn phức tạp.
Anh ta chăm chú nhìn tôi, con ngươi sáng lấp lánh như linh hồn trên núi băng, thu hút hồn phách tôi, ngàn kiếp không được cứu độ…
Anh ta quá đẹp, khiến người ta dễ lung lạc tư duy.
Thế nên tôi không muốn dằn co thêm nữa, quay người định bỏ đi.
Chân Ni, chị sẽ bảo vệ em.
Chị đã từng nói sẽ đem lại cho em niềm hạnh phúc trọn vẹn nhất.
Nhưng một đoạn ký ức lại hiện lên rõ mồn một trong đầu tôi…
“Sao chị lại làm như thế? Chị biết em thích hội trưởng Triệt kia mà?”
“Vì anh ta vứt thư của em đi”, tôi bình tĩnh giải thích.
“Thế nên chị làm vậy à? Chị lấy giày cao gót ném người ta thì gỡ gạc được gì? Hoặc là, mục đích của chị vốn không đơn giản như thế. Chị biết anh Triệt đối với em là niềm hạnh phúc, nên cố tình hủy diệt tất cả đúng không?”
Đối với Chân Ni, anh ta chính là niềm hạnh phúc ư?
Từ năm 8 tuổi, chăm sóc Chân Ni là mục đích sống của đời tôi.
Nhưng tôi chưa từng đem đến niềm vui, niềm hạnh phúc cho nó. Trái lại, còn khiến nó luôn căm ghét và giận dữ đối với tôi. Ánh mắt thù địch của nó giống như một ngọn núi lớn đè lên cơ thể tôi, khiến tôi không sao thở được.
Vì sao… không thử thay đổi?
Cánh cửa phòng mở ra, nhưng bước chân tôi đột ngột dừng lại.
Tay vẫn cầm nắm cửa lạnh như băng, tôi quay người.
Thôi Hy Triệt đứng ngược sáng khiến tôi không thể nhìn rõ biểu cảm trên mặt anh ta.
Tấm rèm trắng trên cửa sổ bị gió thổi tung lên. Anh ta đứng đó, sau lưng như có đôi cánh trắng. Một người con trai đẹp như thiên sứ quả là quyến rũ.
Tôi nhìn anh ta chú mục, nói: “Có thể chấp nhận một điều kiện của tôi không?”
Tôi nhất định phải tìm thấy anh!
~~~
Vũ hội hóa trang của hội học sinh trường trung học Duy Nhã
Một chiếc đèn chùm pha lê lớn được treo trên trần nhà màu vàng kim của sảnh chính, từng hạt pha lê được chế tác tinh xảo rủ xuống, giống như giọt nước mắt của những cặp tình nhân, phát ra ánh sáng mê hoặc lòng người.
Vệt ánh sáng phát ra từ những bóng đèn pha lê bay lượn trong không trung như những cánh hoa đào tuyệt đẹp. Hoa đào bay rợp trời, nở đến cực điểm rồi rơi xuống người những đôi nhảy điệu Valse.
Cuốn xoay theo tiếng nhạc Blues không ngừng nghỉ.
Cuốn xoay.
Giống như trong một cảnh ảo cực kì tráng lệ, khiến người ta say đắm ngất ngây.
~~~
Tôi đứng bên cột đá hoa cương được trang hoàng những dây hoa bách hợp thơm ngát, lúng túng không biết phải làm gì.
Vũ hội hóa trang tổ chức hàng năm vốn chỉ dành cho hội viên Hội học sinh trường Duy Nhã tham gia, còn việc tôi có mặt ở đây hoàn toàn là do sự ủy thác của cô em gái- nó muốn tôi đưa một bức thư màu hồng đến cho một gã tên là Thôi Hy Triệt.
Nhưng...
Dưới ánh đèn lung linh, ly rượu trong tay phát ra màu tuyệt đẹp, tôi nhìn những người dự tiệc trang điểm kỹ càng với nhiều bộ trang phục kì dị khoác trên mình đi lại trong sảnh, bất giác khẽ chau mày.
Thôi Hy Triệt, anh ta là ai?
Tôi làm thế nào mới tìm được anh ta đây?
Ha ha!
Ha ha!
Đúng lúc ấy, một tràng cười đầy khoe mẽ vang lên, thu hút sự chú ý của tôi.
Có vài người đứng bên kia cột đá, trong đó gã trai đứng đối diện tôi đang cười ngoác miệng, hàm răng trắng muốt trên khuôn mặt đẹp trai bắt mắt vô cùng. Anh ta đội chiếc mũ với những sọc đen trắng của Kuso và mặc bộ lễ phục cũng có sọc y như thế.
Anh ta hóa trang thành con ngựa vằn chắc?
Còn một người nữa đứng quay lưng lại với tôi, anh ta mặc bộ lễ phục cung đình phương tây thời phong kiến, những sợi kim tuyến ở cổ tay áo sáng lên một cách xa hoa dưới ánh đèn. Một vầng hào quang mờ ảo che phủ lên toàn thân anh ta, khiến dáng vẻ cao lớn đẹp ngời ngời đó như không có thực.
Anh chàng ngựa vằn vừa cười, vừa nói: "Cầu thân? Ha ha, mẹ cậu thật là lợi hại, cùng lúc thu xếp cho cậu bồn nữ sinh! Ha ha ... thôi được rồi, Triệt, cậu nhận hết đi để mà còn tay ôm tay ấp."
"Buồn cười lắm hả?"
" Đương nhiên rồi, mình rất muốn trông thấy vẻ ngột ngạt của cậu khi đó, haha ".
"Tâm trạng của cậu đã tốt như vậy, thì ngồi luôn vào chiếc ghế trợ lý đang để trống của hội học sinh trung học đi nhé?"
"Ha... khục khục... thôi vậy, mình rất thông cảm với cậu, tâm trạng thực ra rất tệ, vị trí trợ lý đó để dành cho người có năng lực hơn đi"
Người đứng quay lưng lại với tôi xì ra một tiếng lạnh lùng khiến anh chàng ngựa vằn vôi vàng tắt ngay nụ cười rạng rỡ. Anh ta cố gắng làm ra vẻ buồn bã, khuôn mặt hơi ửng đỏ, xem ra nhịn cười cũng thật là khổ sở.
Lúc tôi đang đánh giá tỉ mỉ anh ta, ngựa vằn nhìn thấy tôi, bèn tiến đến.
"Oa , em yêu, có phải lần đầu tiên trông thấy anh đã động lòng, nhưng lại cảm thấy vô cùng tự ti về bản thân, nên đành lặng lẽ đứng phía sau anh nhìn chăm chú, đợi anh phát hiện ra vẻ đẹp của em có phải không? Ây, không có cách nào đâu, ai bảo anh là vương tử đẹp trai cuối cùng củ thế kỉ này kia chứ!" anh chàng ngựa vằn vừa đi về phía tôi vừa đắc ý nghênh ngang.
"Chào anh ... ", tôi chau mày đáp một cách lạnh nhạt.
"Định nói anh rất đẹp trai phải không? Việc này thực ra luôn tồn tại một chân lý như vậy, anh thường cảm thấy khổ não vì nó đấy", anh chàng ngựa vằn cắt ngang lời tôi nói, tiếp tục những lời khó nghe.
"Không, tôi muốn nói là chào anh"
"..."
Vừa dứt lời, xung quanh trở nên yên tĩnh khác thường, anh chàng ngựa vằn dùng ánh mắt tỏ vẻ không dám tin và bị tổn thương nhìn tôi, khiến tôi bỗng liên tưởng như mình vừa nói ra điều gì cực độc ác, trong lòng bất an vô cùng.
"Triệt!", anh chàng ngưa vằn gọi người bạn đang đi tới, tiếp đó ánh mắt lộ ra vẻ xúc động một cách điên rồ, "Triệt, Thượng đế cuối cùng cũng cho tớ gặp một người không bị mê hoặc bởi ngoại hình của tớ rồi!"
Hic! Lần đầu tiên phát hiện ra trên trái đất này có một sinh vật kì lạ như thế, hoặc anh ta cơ bản đến từ một hành tinh bí ẩn. Đúng là cực cực cực kỳ tự tôn, khiến tư duy của anh ta cũng đi chệch theo hướng đó. Nếu như anh ta bước vào khoang thang máy và bốn mặt đều là kính, có khi thang máy sẽ mãi mãi dừng ở một tầng cũng nên. Vì anh ta chỉ bận soi gương.
"Thế thì chắc là thượng đế ngủ quên mất rồi". Anh chàng mặc lễ phục cung đình bước đến phía tôi, khiến tôi trông thấy toàn bộ tướng mạo anh ta.
Không gian xung quanh dường như bất chợt rực sáng lên, mọi vật đều biến mất hoàn toàn trong tầm mắt tôi. Giống như người ta bước vào màn đêm, vầng trăng lưỡi liềm bắt đầu lộ ra sau đám mây, rải một thứ ánh sáng màu vàng bạc xuống đất khiến cho từng trảng hoa đều nở rộ.
Nở rộ đến cực điểm, đẹp không gì sánh nổi.
Tôi nhìn khuôn mặt thanh cao mà lạnh lùng đó bằng ánh mắt hơi thất thần, chắc chắn là Thượng đế đã cực kỳ ưu ái, mới tặng cho anh ta một khuôn mặt đẹp đến xa hoa này.
Đôi mắt lạnh lùng xa cách, khóe miệng tinh tế hơi nhếch lên, mái tóc mềm mượt đen nhánh.
Một khí chất cao quý bẩm sinh của dòng dõi hoàng gia.
Một màn sương mềm dịu màu xanh nhạt tỏa ra từ cơ thể anh ta, khi ấy, những bông hoa yểu điệu dưới ánh trăng màu xanh non nở rộ đến cực điểm rồi úa tàn, những cánh hoa bay lả tả ngát thơm khắp chốn.
Anh ta nhìn tôi, ánh mắt lạnh lẽo như trăng đêm.
Tim tôi đập thình thịch.
Sao mà không thể nào...
Kiểm soát.
"Bé yêu ơi, anh tên là Cam Trạch Trần, em gọi là Trần, hoặc 'Anh Trần thân yêu' cũng được. Thế nào? Bé yêu à, sao không thấy em đeo phù hiệu của Hội học sinh trung học thế?", anh chàng ngựa vằn một tay vứt chiếc sọc mũ có sọc vằn xuống đất, để lộ mái tóc tơ màu hạt dẻ, một tay tựa vào chiếc gậy màu đen, cúi người thi lễ.
"Ừm, là vì..." ánh mắt tôi hơi hốt hoảng.
Ở dạ hội, ai cũng đeo trên áo phù hiệu hội viên của Hôi học sinh trường trung học Duy Nhã, chiếc phù hiệu màu vàng trên có cành cây ôliu và chữ Via do nhà thiết kế nổi tiếng thế giới Heidi Karan tự tay vẽ, hoàn toàn không có hàng nhái ở bất cứ đâu.
"Anh biết rồi, em quên đeo phải không? Anh cho em mượn phù hiệu của anh, em làm bạn gái anh, thế nào?"
"Không cần đâu", tôi bối rồi nhìn anh ta, cố gắng bắt mình quen với hành động tùy hứng của con người này.
"Bé yêu ơi, đừng xấu hổ. Khi đồng hồ chỉ 12 giờ, đại sảnh chìm trong bóng tối, anh sẽ tìm được chính xác tay em, mời em nhảy bài đầu tiên. Thế có nghĩa là bóng tối mịt mùng không thể chia cắt duyên phận của hai chúng ta, phải không?"
"12 giờ sẽ mất điện à?"
"Haha, không phải thế, chả lẽ em không biết 'trò chơi trái tim' của vũ hội hóa trang à? Khi đồng hồ điểm 12 tiếng, đèn sẽ bị tắt đi, tất cả mọi người sẽ tự tìm bạn nhảy trong bóng tối, sau 10 giây đèn sáng, người tìm được bạn nhảy có quyền buộc người kia trở thành bạn trai hay bạn gái của mình. Còn chưa tới 1 phút nữa là đến rồi."
Thảo nào tất cả mọi người trong đại sảnh đều nhìn lên đồng hồ treo tường, còn ánh mắt thì luôn tìm kiếm trong đám đông, rất nhiều người liên tục đánh mắt về nơi chúng tôi đứng.
"Câu đừng quên việc lần trước vờ ngay một nam sinh, lại còn bị đòi hôn nữa đấy", anh chàng tên Triệt đột nhiên buông ra một câu lạnh nhạt.
"Thôi Hy Triệt, câu đừng có mà nhắc lại việc tớ không muốn sống ấy nữa đi!", mặt Trạch Trần hết đỏ lại trắng, kêu lên với vẻ đầy kích động.
Bị đàn ông đòi hôn? Ha, có vẻ lại rất hợp với tính khí của anh ta.
Tuy nhiên, xem nào.
Có vẻ như tôi vừa bỏ qua một điều gì đó.
Thôi Hy Triệt?
Anh chàng đẹp trai đó chính là Thôi Hy Triệt???
"Tách"!
Đúng lúc đang định hỏi anh ta cho rõ, trước mắt tôi bỗng là một màn đêm đen kịt.
Xung quanh rộn lên tiếng bước chân, có người còn buột lên tiếng chửi thề vì bị giẫm phải.
Không biết ai bất ngờ nắm lấy cánh tay tôi, nhưng ngay sau đó bị người khác gạt ra.
Tôi cau mày, bóng tối không giới hạn này giống như cảnh tượng thường xuất hiện trong giấc mơ của tôi. Nụ cười tuyệt đẹp và dịu dàng của mẹ, tiếng phanh xe chói tai, đám đông huyên náo, khuôn mặt không chút biểu cảm của em gái… Những mảnh vỡ ký ức lướt qua như những ảo ảnh. Sau đó…
Vụt qua…
Vụt qua…
Từng tấm hình dần biến mất, thế giới rơi vào một màn đêm đáng sợ.
Tay dường như chạm vào một vật thể nào đó, tôi như người đuối nước giữa biển cả mênh mông vớ được một tấm ván nổi bồng bềnh, vội bám chắc lấy không rời.
Nhưng toàn thân vẫn chìm xuống, chìm xuống.
Trái tim tôi co rút lại, sợ bên dưới sẽ là vực sâu không thấy đáy.
“Đáng chết!”
Bên tai vang lên tiếng chửi thề thân quen mà xa lạ.
“Tách!”
Ánh đèn lại chiếu rọi cả căn phòng, trước mắt tôi dần dần sáng rõ.
“Này, cô muốn ngủ ở đây thì cứ việc, nhưng hãy bỏ tay tôi ra.”
Gì kia ?!
Oh My God!
Đó là cảnh tượng đến hết đời tôi cũng không quên được, tôi đang nằm trên sàn đá hoa cương lạnh ngắt. Quan trọng hơn là, tay tôi nắm chặt lấy anh chàng đẹp trai Thôi Hy Triệt, nên tình trạng lúc đó là…
Hai chúng tôi đều nằm dưới đất, anh ta phủ phục lên người tôi!
Mặt tôi và đôi môi đẹp như cánh hoa của anh ta chỉ cách nhau 0,00001 mm
Những sợi tóc tơ nhỏ xíu, mềm mại của anh ta chạm vào mặt tôi.
Như bị điện giật, váng vất, tê dại.
Đôi mắt anh ta chớp chớp như ánh sao trong đêm tối, nhìn kỹ dường như có màu xanh đậm giống một viên ngọc bích.
Cao quý nhưng xa cách.
Một sự mê hoặc chết người bỗng chốc ập đến tim tôi.
Thời khắc ấy, tôi không thể khiến cho trái tim không nhảy loạn lên.
Thình thịch thình thịch!
Sao lại đập mạnh như vậy chứ!
Thế có nghĩa là gì?
“Á, là hội trưởng Triệt, rõ ràng vừa nãy mình đi đến chỗ anh ấy, thế mà không nắm được tay >.<”
“Cô gái nằm trên sàn kia quả là may mắn đến mức có thể đi mua vé số được đấy.”
“Không được, tớ nhất định phải đứng ở đây, kiếm bằng được cơ hội để nhảy với hội trưởng điệu thứ 2…”
“Tớ cũng thế, cậu nhất định phải xếp hàng sau tớ.”
“Xì, sao cậu biết được?”
…
Tiếng bàn tán xung quanh bị át đi bởi tiếng hét lớn hơn.
“Triệt, cứu tớ với! Mau đến đây cứu tớ!”
Là Trạch Trần!
Thôi Hy Triệt và tôi cùng đứng lên, thấy Trạch Trần bị một cô gái mập mạp quàng chặt tay quanh cổ, nhìn về phía chúng tôi cầu cứu với vẻ khổ đau.
Khúc nhạc Blues lại vang lên, mọi người bắt đầu nahỷ theo điệu Valse huyễn hoặc. Rất nhiều nữ sinh hằm hằm nhìn tôi nhưng khi ánh mắt hướng về Thôi Hy Triệt lại trở nên mềm như nước.
Xem ra những cô này cũng thầm yêu Hy Triệt như Chân Ni rồi.
À, bức thư.
Chân Ni năm lần bảy lượt năn nỉ tôi đưa bức thư này cho Hy Triệt.
“Tôi có thể mời anh nhảy một điệu được không?”, tôi kéo tay khi thấy Thôi Hy Triệt đi về phía Trạch Trần.
Anh nhướn mày nhìn tôi, sau đó quan sát một lượt những cô gái xung quanh đang chờ cơ hội để sáp đến với mình, cân nhắc một chút, cuối cùng bỏ qua việc cứu Trạch Trần nắm lấy tay tôi.
Anh ta dìu tôi xoay tròn không ngừng nghỉ.
Xoay tròn.
Tôi như lạc mất mình trong từng bước xoay của điệu Valse.
“Chúng ta đang nhảy Valse, chứ không phải nhảy tap dance.”
Thôi Hy Triệt hơi bặm đôi môi tinh tế, nói lạnh lùng.
“Anh cho rằng tôi mặc chiếc váy bó ống thì không thể nhảy Valse được à?”, tôi định thần, hơi chau mày trước giọng điệu chế giễu của anh ta.
“Cô có biết vì sao điệu Valse lại cứ xoay tròn mãi không?”
“Tôi không cần biết”.
“Không ngừng cuốn xoay, không ngừng vẽ nên những vòng tròn, khiến người ta động lòng trong không gian huyền ảo.”
Khi anh ta nói câu ấy, đôi mắt như màn đêm chợt trở nên xa vời, con ngươi chìm sâu hơn vào một màu xanh biếc.
Mùi thơm của rượu vang tràn ngập trong không gian, giống như một chất độc không thuốc nào giải được, khiến người ta không thể thoát khỏi cơn say.
“Mắt anh… màu xanh ư?”
Trước câu nghi vấn đầy ngạc nhiên của tôi, mắt anh ta chợt lóe lên tia sáng dịu dàng, ánh mắt ấy quấn chặt lấy tôi. Anh ta dừng bước nhảy, còn tôi nhân cơ hội lấy ra bức thư trong túi.
“Thôi Hy Triệt, bức thư này có người nhờ tôi nhất định phải đưa cho anh.”
Anh ta lạnh lùng nhìn tôi, đột nhiên nhếch miệng cười.
Lúc ấy, tôi như thấy một luồng khói trắng mờ của cây hương thảo từ bên ngoài thánh đường bay tới, mùi hương khiến người ta mê man.
Shakespeare từng nói: “hương thảo đưa ký ức quay về, em thân yêu, hãy nhớ lấy điều này”.
Nhưng giờ đây, tôi nên ghi nhớ điều gì? Cần quên điều gì?
“Cô việc gì phải viện cớ”, những ngón tay thon dài của anh ta đưa ra đón lấy, mắt liếc qua bức thư màu hồng.
“Hả?”
“Đây là thư tình của cô viết cho tôi chứ gì?”
Khóe miệng Hy Triệt càng hằn sâu hơn nét cười nhạo, ánh mắt thì lạnh lẽo hơn. Nó giống như một núi băng nơi Bắc cực, tỏa ra vẻ đẹp lay động lòng người nhưng lại khiến ta không thể đến gần.
“Tôi á? Không cần biết là ai, nhưng nó được viết bằng thành ý suốt một đêm dài, xin anh hãy mở ra xem.”
Không để ý đến sự hiểu lầm của anh ta, cũng không buồn giải thích, tôi chỉ mong anh ta sẽ nhận lấy bức thư.
“Khỏi cần xem, mất thời gian”.
Dứt lời, bức thư trong tay Thôi Hy Triệt đã rơi xuống đất như một cánh hoa mỏng manh lìa cành. Tôi thảng thốt nhìn theo hành động của anh ta, không dám tin vào mắt mình.
Anh ta dám vứt lá thư đi ngay trước mặt tôi !!!
“Này, Thôi Hy Triệt, xin lỗi đi!”
Trong gian phòng rực rỡ màu vàng kim, dưới chùm đèn pha lê giả cổ, tôi kéo tay Hy Triệt khi đó đang định bỏ đi, lớn tiếng.
Một cảm giác đau đớn nhói lên trong tim rồi dần tan biến, niềm vui của Chân Ni là món đồ xa xỉ mà tôi mong có được, tôi không thể chịu nổi khi tình cảm đó bị người khác làm tổn thương.
“…”
Thôi Hy Triệt quay nhìn tôi, tôi lập tức trợn mắt lên.
Dù gì thì cũng không thể thua về mặt khí phách.
“Xin lỗi đi!”
“Cái gì?”, anh ta nhìn tôi với vẻ hơi sốt ruột.
“Cái gì hả?! Anh làm sai việc gì mà cũng không biết à? Anh lập tức nhặt bức thư lên, nếu như anh không muốn xem, thì hãy trả lại cho tôi!”
“Trong từ điển của tôi không có hai chữ ‘Xin lỗi’, hay cô cho rằng ‘trò chơi trái tim’ là thật, không tưởng tôi là boyfriend của cô ấy chứ? Nếu thế, xin hãy xóa cái điệu nhảy vừa rồi khỏi ký ức của cô đi.”
Xóa khỏi ký ức ư?
Giọng anh ta lạnh băng, hoàn mĩ tới mức lay động lòng người, song lại mang một vẻ tàn nhẫn vô cùng.
Không biết từ bao giờ mọi người đã túm tụm lại xung quanh, thậm chí mấy cô nữ sinh còn đem điện thoại ra chụp ảnh. Thôi Hy Triệt nhắm mắt với vẻ chán ngán, lấy hết sức giằng tay tôi ra, sau đó sải bước đi.
Phù phù!
Phù phù!
Lâu lắm rồi không giận đến mức này, tôi cảm thấy cái tiểu hành tinh nhẫn nại bấy lâu của mình bắt đầu phát nổ. Tôi cởi chiếc giày cao gót chỉ đi trong vũ hội ra, lớp da bóng loáng hắt ra thứ ánh sáng u ám, tiếp đó căm giận hét lên:
“Anh thật là đồ vô lễ!”
Cùng với tiếng kêu kinh ngạc của mọi người xung quanh, cánh tay tôi vung lên, ném mạnh chiếc giày về phía Thôi Hy Triệt.
Choang !
Tiếng ly thủy tinh rơi xuống đất vỡ nghe giòn tan.
Xung quanh trở nên tĩnh lặng, vô số ánh mắt nhìn theo hướng bay của chiếc giày với vẻ không thể nào tin nổi. Chiếc giày va mạnh vào gáy Thôi Hy Triệt.
Ping !
Sau khi tiếp xúc một cách “thân mật”, nó rơi xuống đất.
Mùi rượu vang tỏa lan trong đại sảnh, tôi căng thẳng tới mức ngừng thở.
Thôi Hy Triệt vẫn đứng thẳng, một luồng khí lạnh lẽo tỏa ra từ thân hình thanh cao ấy với tốc độ nhanh nhất và diện tích lớn nhất.
Anh ta quay người, đôi mắt trong như hổ phách lóe lên ánh nhìn u uẩn rợn người.
Nhưng khoảnh khắc ấy, sự lạnh lùng không hề ảnh hưởng đến cảm giác về sự toàn mỹ mà anh ta mang lại cho người xung quanh, trái lại, nó càng khiến người ta thêm mê đắm.
Đứa ngốc cũng biết rằng sau khi gây ra chuyện đó thì nên nhanh chóng chạy trốn khỏi hiện trường, nhưng khi tôi còn chưa kịp phản ứng , Thôi Hy Triệt đã ngã quỵ.
Trời ạ!
Bị thương vì chiếc giày của tôi hay sao?
Sẽ không… chết chứ?
“Triệt, cậu làm sao thế? Muốn ngủ cũng đừng ngủ ở đây!”
Trạch Trần cuối cùng cũng thoát khỏi cô nàng mập mạp, hoảng hốt khi thấy Hy Triệt ngã xuống.
“Anh Trần, không phải hội trưởng ngủ đâu, bị giày cao gót của người ta đập phải ngất đi đấy”, những người xung quanh giải thích với vẻ hậm hực.
“Giày cao gót? Ai cởi giày cao gót mà bất cẩn thế?”
“Hic… là cô ta ném”.
“Cái gì?”
Thôi Hy Triệt nằm trong lòng Trạch Trần, khuôn mặt tĩnh lặng như đang ngủ trong núi băng.
Hóa ra chỉ bị đập ngất đi, tôi yên tâm định nhặt lấy bức thư thì thấy Chân Ni đang tiến đến. Bàn tay sắp cầm được lá thư thì bị ai đó nhanh hơn cướp mất.
“Thư tình à? Cô dịnh đưa cho hội trưởng à?”
Không kịp ngăn, cô gái đội chiếc mũ phù thủy đã mở thư ra, chất vấn tôi.
“Xin hãy trả lại cho tôi!”, tôi nhìn cô ta lạnh lùng.
“Cô thích Triệt hội trưởng, nhưng lại thất bại, nên vì yêu mà sinh hận, mới làm cái việc thấp cấp đó đúng không?”
Trong vô số những bộ mặt hằm hằm tức giận, tôi thấy gương mặt trắng bệch của Chân Ni, vẻ căng thẳng và bất an lộ rõ trong đôi mắt Jennifer (Chú thích: Jennifer Joanna Aniston, nữ diễn viên điện ảnh người Mĩ nổi tiếng với đôi mắt hút hồn) của nó. Tôi trầm ngâm không nói, cũng không đưa ra bất cứ lời giải thích nào.
“Không phải chứ! Bé yêu, người em thích là Triệt à? Không thể thế được, rõ ràng em thích anh, thư tình gửi cho anh đúng không? Tên Triệt này, chắc chắn hắn đã cướp bức thư em định gửi cho anh”, Trạch Trần nói với vẻ không đành lòng.
“Không”, tôi lắc đầu, điềm nhiên đáp: “Đó chính xác là thư tình gửi cho Thôi Hy Triệt.”
“Cô không đeo huy chương Via, chứng tỏ không phải người của Hội học sinh chúng tôi, sao lại xuất hiện ở dạ hội này?”, cô gái đội mũ phù thủy quát lên.
Tôi cắn chặt môi, cuối cùng cũng bị phát hiện ra. Không biết trả lời thế nào, ánh mắt tôi bất giác dừng ở chỗ Chân Ni. Khi đó con bé mặc chiếc váy công chúa, đôi găng tau bằng ren trắng muốt bao ngoài cằng tay thong dài duyên dáng, trông nó thuần khiết như một thiên sứ, song đôi mắt sáng ngời khiến người ta không tểh đoán được bất cứ tâm trạng nào.
Trong ánh mắt chờ đợi của tôi, nó bước ra, nói với vẻ sợ sệt:
“Là em. Vì chị ấy nói với em là chị ấy thích anh Triệt, nhờ em tìm mọi cách đưa vào đây, nên em đã mềm lòng. Chị ấy là… chị gái em.”
“Chị, chị thích anh Triệt, sao lại còn làm anh ấy bị thương?”, Chân Ni nhìn tôi với vẻ đau lòng, tiếp đó cúi rạp mình trước những người xung quanh, “Xin mọi người đừng trách chị em, là do em đưa chị ấy vào. Vì thế, người hại hội trưởng là em.”
Từng giọt nước mắt như những giọt pha lê rơi xuống đôi mắt trong veo của Chân Ni, khiến khuôn mặt kiều diễm như đóa hoa tường vi của nó càng thêm vẻ đáng thương.
Những người xung quanh mở to mắt với vẻ ngạc nhiên tiếp đó là cảm thông với cô gái có đôi mắt đang đẫm lệ.
Còn trước mắt tôi là một màn sương dày đặc, màn sương như đang lan ra che kín thế giới này.
Kinh Thánh nói, tất cả mọi lời nói dối đều mang tội, bất kể đó là lời nói dối nhỏ nhặt, lời nói dối có ý tốt hay không…, đều gặp phải sự trừng phạt nghiêm khắc sau này.
Nhưng giây phút ấy, khi tôi đau khổ vì Chân Ni tới mức không thở nổi, tôi vẫn không muốn Thượng Đế sẽ giáng bất cứ hình phạt nào xuống con bé. Bởi vì…
Nó là Mộ Chân Ni, em gái tôi, Mộ Ái Ni.
Nó là người tôi yêu thương nhất trên đời, kể từ khi mẹ ra đi lúc tôi 8 tuổi.
“Sao em gái thì hiền lành, còn chị thì độc ác thế?”
“Sao cô ta lại dám làm hội trưởng bị thương cơ chứ? Tớ thực sự muốn cho cô ta mấy cái tát.”
…
Tôi đứng yên tại chỗ trong những tiếng chỉ trích nổi lên tứ phía.
Cô độc hoàn toàn.
Giá như lúc này có thể trốn vào lỗ đen vũ trụ nào đó.
Như thế, những âm thanh xung quanh sẽ biến mất hết, phải không?
Nhưng tôi vẫn kiên cường ngẩn cao đầu, lạnh lùng cao ngạo.
Vì năm 8 tuổi, tôi đã hứa với mọi người, sẽ không bao giờ tỏ ra bất lực.
Không bao giờ tỏ ra yếu đuối.
Không bao giờ rơi nước mắt…
“Bé yêu à…”, Trạch Trần nhìn tôi với vẻ nghi hoặc và hơi bất nhẫn.
“Mong rằng lần sau anh hãy khuyên anh ta lễ độ một chút.”
Tôi nhìn Thôi Hy Triệt khi đó vẫn chưa tỉnh, buông ra câu nói đó sau tiếng thở dài, rồi mặc kệ Trạch Trần ngồi đó đờ mặt ra, nhặt chiếc giày định đi. Nhưng lúc đó chiếc váy bó khiến động tác của tôi bị vướng víu, thế là trước ánh mắt mọi người, tôi lại tiếp diễn một động tác gây sửng sốt.
Soạt, soạt!
Hai tay tôi kéo mạnh góc xẻ của chiếc váy, xé nguyên một vạt cho nó ngắn đến đầu gối, để lại tất cả những lời bàn tán sau lưng. Khi bước đến cửa chính, hình ảnh của tôi phản ánh trên mặt kính, ánh mắt ương ngạnh lạnh lùng, chiếc khuyên tai có viên pha lê hình phượng hoàng phát ra ánh sáng màu xanh ngọc rất tương xứng với nhau.
Mẹ tôi nói tôi giống một con chim phượng hoàng, dù trong cảnh tuyệt vọng cũng không bao giờ đầu hàng. Còn Chân Ni? Tôi hỏi. Mẹ bảo Chân Ni giống như một đóa hoa tường vi cực kỳ yếu đuối, cần được ánh mặt trời bao bọc mới có thể tìm thấy hạnh phúc.
Tay nắm màu vàng trên cánh cửa kính phát ra ánh sáng lạnh lùng, tôi đẩy cửa, gió đêm rì rào thổi tới, mái tóc dài sau gáy bay lên như cánh diều.
Màn đêm bên ngoài hơi lạnh, yên tĩnh đến vô cùng.
Vầng trăng lưỡi liềm màu bạc treo lơ lửng, ánh trăng tràn ra như nước.
Cánh cửa đằng sau đã khép lại, tôi vừa bước ra đã trở thành một cá thể cô đơn, bước vào một thế giới hoàn toàn khác.
Trong căn phòng màu vàng cam ấm áp, trên chiếc bàn gỗ có hai màu hồng trắng, tôi mở cuốn nhật ký, một bức ảnh kẹp bên trong lộ ra.
Trong ảnh là một thiếu phụ mặc chiếc váy màu trắng đang ôm hai bé gái, người thiếu phụ có nụ cười tuyệt mĩ.
“Mẹ…”
Ngón tay tôi khẽ khàng vuốt ve khuôn mặt mẹ, nhớ khuôn mặt tươi cười ấy biết bao nhiêu.
Ngày ấy, bố vì quanh năm miệt mài với việc nghiên cứu tâm lý học mà không quan tâm đến mẹ, hai người quyết định ly hôn. Ngày chia tay, người mẹ vốn độc lập và kiên cường vẫn giữ nguyên nụ cười ấm áp và đẹp nhất thế gian ấy trước mặt chúng tôi, bà nói bởi vì Thượng Đế đã cho bà hai món quà quý giá nhất trên đời-tôi và Chân Ni.
Quãng thời gian hạnh phúc ấy đã qua đi 10 năm rồi, những ký ức yêu thương dường như cũng trở nên mơ hồ, tôi đành thường xuyên xem ảnh để giữ nguyên vẹn vầng ký ức.
Cộc cộc cộc!
Tiếng gõ cửa dồn dập vang lên, tôi đứng dậy ra mở.
“Chân Ni à?”
Nhờ ánh đèn đường, tôi trông thấy khuôn mặt yểu điệu như hoa tường vi của con bé. Chân Ni nhìn tôi trừng trừng, ánh mắt sắc lẹm như muốn đâm vào tim tôi đau nhói.
“Sao chị lại làm như thế? Chị biết em thích Hội trưởng cơ mà?”
“Vì anh ta vứt thư của em đi”, tôi bình tĩnh giải thích.
“Thế nên chị làm vậy à? Chị lấy giày cao gót ném người ta thì gỡ gạc được gì? Hoặc là, mục đích của chị vốn không đơn giản như thế. Chị biết anh Triệt đối với em là niềm hạnh phúc, nên cố tình hủy diệt tất cả đúng không?”
“Chân Ni, chẳng lẽ trong mắt em chị là một người tìm mọi cách để làm em bất hạnh hay sao…”, lòng tôi chùng xuống vì câu trách ác của Chân Ni.
“Chị đúng là như vậy!”, Chân Ni ngắt lời tôi.
“Ái Ni, con lại làm gì khiến em nổi cáu thế?”, người mẹ kế Quách Lam nghe thấy tiếng chúng tôi, đi từ phòng sang, mặt vẫn còn đắp miếng dưỡng da.
“Mẹ, chị ấy thật hèn hạ! Con chưa từng nghĩ chị ấy lại độc ác đến thế, con nhờ chuyển hộ bức thư tình cho Hội trưởng Triệt, thế mà chị ấy lại đánh anh Triệt đến ngất đi, khiến con mất mặt trước mọi người.”
Hèn hạ?
Độc ác?
Haha, đây là sự đánh giá mà đứa em yêu quý nhất dành cho tôi sao?
Không biết vì sao, lúc này tôi muốn cười, lời nói của nó như mũi dao đâm vào da thịt tôi, sau đó dần xoáy sâu thêm, khiến dòng máu đỏ tươi như hoa đào chảy ra.
Không gian tràn ngập mùi tanh ngọt và dính dớp, khiến dạ dày tôi lộn tùng phèo, cực kì khó chịu.
Dì Quách nghiêng đầu liếc mắt nhìn tôi.
“Chậc chậc, con đúng là một đứa khiến người ta chán ghét”!
Nghe mẹ kế nói vậy, Chân Ni đứng bên cạnh cười đắc ý.
“Không phài việc của dì!”, tôi ôm chặt lấy đầu.
“Mày! Mày đúng là đồ mất dạy, từ trước tới giờ mày chưa từng gọi ta là mẹ. Em gái mày, Chân Ni sao lại khác biệt đến thế, vừa ngoan, vừa hiểu chuyện, thật khó tin hai đứa cùng một mẹ đẻ ra…”
Dì Quách bị câu nói của tôi giật lại, tức thời bốc hỏa lớn tiếng, chiếc nặt nạ đang đắp bong ra rơi xuống. Bà ta càng tức giận hơn: “Á! Cái mặt nạ 500 tệ! Mộ Ái Ni, ta nói cho mày biết, giờ đây ta và bố mày đã kết hôn, ta chính là mẹ của mày.”
Tôi nhìn khuôn mặt tức cười của bà ta, lạnh lùng đáp: “Dì không xứng đáng làm mẹ chúng tôi!”
Chân Ni kéo cánh tay đang run lên vì tức giận của dì Quách, nói: “Mẹ, đừng so đo với chị ấy nữa, tính cách quái đản của chị ấy thật đáng ghét! Trong lòng con, mẹ mới là một người mẹ tốt, người sinh ra con trước đây lúc nào cũng chỉ khen chị ấy, cái gì tốt cũng mua cho chị ấy, không hề biết chị ấy chỉ giả vờ ngoan ngoãn, sự giả tạo thật đáng buồn nôn.”
Con bé nhìn tôi, ánh mắt căm ghét khiến tôi đau nhói trong lòng.
Từ khi mẹ ra đi năm tôi lên 8, tâm trạng đó sinh sôi như một cây leo phủ đầy trong mắt nó, lớn lên với tốc độ kinh người.
Năm đó Chân Ni 7 tuổi.
…
“…Chân Ni, sao em lại ghét chị như vậy? Mọi việc xảy ra năm đó hoàn toàn không như em nghĩ đâu.”
“Không! Từ trước đến nay tôi chưa từng ghét chị”, Chân Ni cười giễu cợt, nói từng chữ một, “tôi chỉ mong rằng chị chưa từng xuất hiện trong thế giới của tôi!”
Cảm giác đắng chát trong tim lan ra toàn thân, bị người mình yêu thương nhất căm ghét như vậy, quả thực còn đau đớn hơn bị dao đâm. Tôi muốn giải thích, nhưng bị một thứ gì đó không gọi được tên giữ lại. Không, không thể nói ra sự thật, nếu nói ra, Chân Ni sẽ sụp đổ hoàn toàn.
Mộ Ái Ni sẵn sàng hi sinh tất cả để giữ gìn hạnh phúc của Chân Ni.
“Chân Ni…”
“Từ sau tôi sẽ không bao giờ nhờ chị bất cứ việc gì nữa”. Khi nói đến chữ cuối cùng, cái danh từ vốn đầy thân thương ấy bỗng chốc trở nên châm biếm vô cùng.
“Chân Ni, mặc kệ nó đi. Hôm nay mẹ đã mua tổ yến cho con, mau đi ăn một bát, ăn xong đảm bảo da con sẽ vô cùng mềm mại, như vậy Hội trưởng Triệt nhất định không chạy thoát đâu.”
“A, cảm ơn mẹ, thảo nào gần đây da mặt mẹ sáng láng và mềm mại, mẹ chờ một chút con sẽ xuống ăn một bát lớn.”
Tôi cứ đứng như vậy với khuôn mặt vô hồn nhìn Chân Ni đi theo dì Quách xuống nhà, có gì đó tắc nghẹn trong cổ, khiến tôi không sao cất được lời. Màn sương dày đặc lại bắt đầu phủ kín trước mắt tôi, màn sương đầy đau khổ dường như phủ kín cả không gian.
Không! Tôi không thể khóc!
Con người cứng rắn trong tôi nén lại vị cay cay ở mắt, chầm chậm đóng cửa phòng.
Mẹ chúng tôi mất từ khi tôi 8 tuổi. Hôm đó, những bông hoa tuyết diễm lệ bay lả tả ngập trời, khi từng cụm rơi trên khuôn mặt dịu hiền của mẹ, tôi mới biết những bông hoa tuyết ấy chính là những cánh hoa bồ công anh. Còn trên mặt đất mỗi lúc một nhiều những đóa hoa hồng đỏ rực được ngưng tụ lại từ dòng máu, nở rộ, cô tĩnh nhưng rạng rỡ.
Từ sau ngày hôm đó, chăm sóc em gái trở thành mục đích sống của tôi. Gia đình tôi chuyển từ thị trấn nhỏ La Đồ đến Mễ Á, bố trở thành bác sĩ tâm lý, thường xuyên vắng nhà. Giờ người phụ nữ trong nhà, là mẹ kế của tôi.
Chân Ni gọi bà ấy là mẹ, nhưng tôi chỉ gọi là dì.
PART 4
Mễ Á là một thành phố cực kì hiện đại, môi trường cũng rất tốt. Không khí trong lành, màu xanh mát mắt, chim chóc bay dập dìu trên bầu trời. Nhưng tôi vẫn thường xuyên nhớ đến thị trấn nhỏ từng sống với mẹ trước đây, nơi đó nở đầy những bông bồ công anh, loài cây tượng trưng cho sự biết ơn.
Mỗi buổi sáng, tôi đều mang theo hoài niệm đó đến trường Duy Nhã.
“Ê, Mộ Ái Ni!”
Vừa đến trường, đã thấy bốn nữ sinh mập mạp chặn đường
“…”
Không đáp lời, tôi tiếp tục đi thẳng qua mấy người bọn họ. Bị thái độ coi thường của tôi kích động, họ chạy theo, sau đó vây kín lấy tôi.
“Chẳng qua thành tích học tập tốt mà thôi, có gì mà tinh vi thế?”
“Đúng đấy, tối qua còn dám lấy giày cao gót đánh anh Triệt, vị thánh trung tâm của bọn mình!”
“Bọn này là fan chung thân của anh Triệt, chỉ cần người nào đó có ý đồ hoặc vô ý làm tổn thương anh ấy, bọn này đều sẽ hành cho chết đi sống lại, bất kể kẻ đó có vẫy đuôi xin thương hại, cũng quyết không thể tha thứ!”
“Không thể tha thứ!”
Hóa ra là vì chuyện tối qua, tôi chợt hiểu nguyên nhân bị họ bao vây. Cũng chẳng lấy gì làm lạ, hôi học sinh trường Duy Nhã là nơi tập trung con cái những nhà “danh gia vọng tộc” ở Mễ Á, hễ gia nhập hội là chứng tỏ thân thế anh trên mức bình thường, thế mà Thôi Hy Triệt lại còn là hội trưởng, là bạch mã hoàng tử được tất cả các cô gái trong trường sùng bái.
“Các cậu nói xong chưa?”, giọng nói trầm tĩnh của tôi vang lên trong buổi sáng sớm nghe hơi có phần lạnh lẽo.
Một cô gái béo ú trong nhóm xắn tay áo bước đến gần, hơi cáu tiết vì sự lãnh đạm của tôi. Cô ta vung nắm đấm dày bịch mang theo hơi gió lạnh hướng đến người tôi, mỗi lúc một gần…
Ping!
Trong chớp mắt, khi chưa ai kịp hiểu có chuyện gì xảy ra, cô gái béo ú kia đã bị tôi quẳng xuống đất, quằn mình ôm chỗ lưng bị đau không đứng dậy nổi. Những người khác hoảng hồn nhìn tôi ra đòn chớp nhoáng, mắt mở to kinh ngạc.
Thấy bộ dạng đờ đần của họ, tôi hơi nhếch mép rồi quay người đi thẳng. Khi còn sống ở La Đồ, tôi từng học Taekwondo để bảo vệ Chân Ni khỏi bị bọn trẻ xung quanh bắt nạt. Dù đã rất lâu không luyện lại, nhưng để đối phó với một người thì vẫn còn thừa.
Dẫu vậy, ác mộng bắt đầu xảy ra liên tiếp. Bàn học bị đẩy đổ nghiêng trên sàn, trên mặt bàn viết đầy những chữ “chết đi!” bằng phấn, trong tủ đựng đồ đầy gián chết.
Ánh mặt trời rực rỡ bên ngoài dường như khiến cho mọi tội lỗi đều hiện nguyên hình.
Trong không khí nồng nồng khó chịu vẫn còn sót lại mùi gián, tôi để cặp xuống, đi đến phòng vệ sinh.
Vòi nước trong chiếc chậu đặt trên bệ làm bằng đá hoa cương phản xạ ánh sáng chói mắt, xung quanh tỏ ra mùi nước rửa tay thơm dìu dịu.
Dòng nước dần dần nhấn chìm da thịt.
Mát rượi và thư thái.
Trong gian vệ sinh ở sau lưng tôi vang lên tiếng chuyện trò.
“Cậu biết gì chưa? Trong dạ hội hóa trang tổ chức mỗi năm một lần tối qua, Mộ Ái Ni, học sinh cuối cấp lớp A vì đưa thư tình cho hội trưởng không thành, đã đánh hội trưởng ngất đi đấy.”
“Đương nhiên, cả trường này biết hết rồi, Mộ Ái Ni đã trở thành kẻ thù của con gái trường chúng ta.”
“Ừm, không biết hội trưởng thế nào rồi, chắc là đau lắm! Nghe nói khi đó ngã xuống ngất đi. Cậu nói xem, hội trưởng Triệt chắc chắn sẽ dạy cho cô ta mọi bài học nhỉ?”
“Chắc chắn là thế, theo nguồn tin đáng tin cậy, hội trưởng đang điểu tra mọi thông tin về Mộ Ái Ni.”
…
Thông tin về tôi? Chả lẽ mọi chuyện xảy ra hồi sáng đều là hành động trả thù của Thôi Hy Triệt? Nếu như vậy, anh ta thực sự là một con người nhỏ nhen tới mức đáng sợ, tuy nhiên một người tự cho mình là cao quý sao lại có thể làm những việc đáng xấu hổ như thế? Nghĩ đi nghĩ lại, trong đầu tôi tự nhiên hiện lên hình ảnh Thôi Hy Triệt.
Khuôn mặt trang nghiêm, đôi mắt hoàn mỹ màu xanh sẫm.
Bất giác đến phòng học của Chân Ni từ lúc nào. Chân Ni học lớp B, nó không thích tôi đến lớp chỉ vì không muốn mọi người trong trường biết tôi là chị nó.
“Á!”
Một tiếng thét quen thuộc bất chợt vang lên. Là giọng Chân Ni, tôi lo lắng bước vào trong lớp, thấy Chân Ni đứng đó run rẩy, ánh mắt hốt hoảng nhìn vào trong cặp sách.
Một con gián đang tất bật đi lại bên trong chiếc cặp.
Những người xung quanh cất lên tiếng cười giễu cợt.
Tôi bước đến, dùng giấy ăn nhấc con gián ra, sau đó lạnh lùng nhìn tứ phía.
Mọi người bất chợt cảm thấy mất hứng, đều lẳng lặng về chỗ ngồi.
“Chân Ni…”
Chưa kịp nói tiếp, chiếc cặp sách đã bay về phía tôi. Những cuốn vở lả tả rơi từ trên người tôi xuống.
“Chị đi đi! Đều là do chị hại tôi! Là do chị hại, chị biết chưa?”
Dù lực đập của mấy cuốn vở rất nhẹ, gần như chẳng có cảm giác gì, song, khoảnh khắc đó, có một nỗi đau đớn vô cùng quen thuộc tỏa lan ra từ điểm chúng tiếp xúc với da thịt.
Nỗi đau lan dần ra khắp toàn thân.
Những âm thanh xung quanh đều biến mất, tôi lặng lẽ đứng im.
Chân Ni giận dữ nhìn tôi, cả người run lên vì phẫn nộ.
Sự phẫn nộ đó như khoan sâu một lỗ trên cơ thể tôi, tất cả sức lực trong giây phút đều biến mất. Nhưng rồi tôi bình tĩnh quay người bước đi.
Chân Ni, đứa em gái tôi yêu quý nhất trên đời.
Rốt cuộc chị phải cố gắng thế nào mới khiến em vứt bỏ sự căm ghét và yêu thương chị thật lòng đây?
Quả là mệt mỏi…..
........
“Ừm, không biết hội trưởng thế nào rồi, chắc là đau lắm! Nghe nói khi đó ngã xuống ngất đi. Cậu nói xem, hội trưởng Triệt chắc chắn sẽ dạy cho cô ta một bài học nhỉ?”
“Chắc chắn là thế, theo nguồn tin đáng tin cậy, hội trưởng đang điều tra mọi thông tin về Mộ Ái Ni”.
.......
Những lời nói mới rồi nghe thấy trong phòng vệ sinh lại vang lên.
Thôi Hy Triệt!
Đây là những hành động trả thù do anh sắp đặt phải không???
Vì người mà mình luôn bảo vệ bằng cả trái tim bị tổn thương, tôi giống như một con thú hoang đầy căm phẫn tìm đến phòng hội trưởng hội học sinh, dùng hết sức đẩy mạnh cánh cửa. Thôi Hy Triệt đang đứng nghiêng người bên cửa sổ.
Khi đó ánh mặt trời rực rỡ vô cùng, bên ngoài thấp thoáng những cánh chim bay lượn.
Những cây hoa anh đào trồng ngoài vườn đang nở rộ, khiến mắt bị hút vào một mảng màu hồng phấn làm say lòng. Từng bông nở đến độ rực rỡ nhất, đẹp không gì sánh nổi. Bất chợt có cơn gió thổi qua, những cánh hoa theo gió rơi lả tả bay cả vào phòng.
Không khí ngát hương thơm.
Nhưng khi Thôi Hy Triệt quay đầu lại, tất cả những cảnh sắc tươi đẹp ấy bỗng dưng mất hết sắc màu, trở nên ảm đạm. Vạt nắng mỏng manh men theo khuôn mặt anh ta trải xuống dưới, cơ thể dường như đều sáng lóa lên.
Vài lọn tóc nhẹ nhàng bay trong gió, khiến người ta có cảm giác không kiềm chế nổi ý muốn chạm vào.
Đôi mắt anh ta…
Tim tôi không cưỡng nổi đập dồn dập. Đó là một núi băng tuyệt mĩ nhất hòa tan thành linh hồn, giống như sự sống, linh hồn thu hút mọi ánh nhìn. Cái đẹp đến mức nguy hiểm.
Màu xanh sẫm đó…
Màu xanh sẫm khiến người ta cam tâm dâng hiến cả linh hồn.
Dù là lần thứ hai trông thấy.
Dù trong lòng vẫn ngầm nhắc mình rằng anh ta là người đang trả thù mình.
Dù rằng mới rồi còn khí thế hằm hằm.
Tôi vẫn rơi vào một khoảnh khắc lạc lối, tất cả là vì sự tồn tại của anh ta đang biến thành một cảnh ảo.
Đẹp đến mức xa hoa…
Tôi đứng lại trấn tĩnh, mắt chợt bất gặp bức thư màu hồng quen thuộc trên chiếc bàn gỗ trong phòng.
Gì nhỉ?
Bức thư tình tối qua!
Chắc chắn là vì muốn làm rõ sự việc tối qua, nên anh ta mới giữ lại bức thư đó.
Đáng ghét! Những trò đùa ác đó nhất định là do anh ta chỉ thị.
“Thôi Hy Triệt! Tối qua tôi làm anh ngất đi, nếu muốn trả thù thì hãy trả thù tôi thôi”, tôi lạnh nhạt mở lời.
“Cô tưởng tôi nhàn rỗi thế chắc?”, anh ta bước tới gần.
Dáng vóc cao lớn và hoàn hảo, khí chất quý tộc khác thường.
Bước đến gần tôi.
Những ngón tay trắng dài mảnh mai của tôi hướng lên bộ đồng phục màu đen của anh ta.
Màu đen và trắng tạo thành một sự cám dỗ khó diễn đạt thành lời, thời gian cũng vì vậy mà gần như trôi chậm lại.
Tôi túm lấy cổ áo vest của anh ta, ghé vào tai nói bằng giọng lạnh lùng: “Ảnh rảnh rỗi hay không tôi không cần biết, tôi chỉ cần biết anh là đồ nhỏ nhen và không phẩm cách.”
“Mộ Ái Ni!”
…
“Mộ Ái Ni!”
“Tôi không điếc”
Tôi không muốn tên mình liên tục lặp lại từ miệng anh ta nữa, dù giọng nói rất du dương và lịch thiệp. Giống như ánh sáng đầu tiên rọi trên mặt biển tối tăm, lại giống như ngọn gió ve vuốt người ta trên đỉnh núi cao, nhưng…
Khóe miệng anh ta hơi nhếch lên, ánh mắt đầy vẻ hứng thú, con ngươi càng sẫm lại hơn.
Màu xanh sẫm đầy mê hoặc…
Khiến người ta đến chết cũng không quên.
Thôi Hy Triệt quay lại ngồi trên chiếc bàn gỗ gụ, khuôn mặt đẹp trai hoàn toàn không tì vết.
“Bức thư này…”
“Là của tôi.”
Tôi đưa nhanh tay ra, định lấy lại bức thư.
Nhưng một bàn tay khác đã chụp lấy cổ tay tôi.
Rõ ràng những ngón tay rất lạnh, nhưng phần da thịt cổ tay tôi tiếp xúc với lòng bàn tay anh ta lại nóng lên như bị thiêu đốt, tê đi như bị điện giật.
Những bông hoa bên ngoài cửa sổ nở đến cùng cực như một lời nguyền, đẹp như trong thế giới cổ tích.
Mùi thơm ngát ùa cả vào phòng.
Đôi mắt anh ta nhấp nháy như viên pha lê đẹp nhất khiến tôi hơi hoảng hốt.
Giống như mùi hương thảo phảng phất bên hông nhà thờ.
Đúng lúc tôi hơi mê đi, giọng nói của anh ta lọt vào màng nhĩ:
“Bức thư này có ghi tên người viết, Mộ Chân Ni.”
Trên bức thư có viết tên Chân Ni?
Lẽ nào anh ta biết người viết thư là Chân Ni rồi?
Mục đích anh ta không cho tôi lấy lại bức thư là gì?
“Nếu anh định làm tổn thương con bé, tôi sẽ không bỏ qua cho anh”, tôi giằng mạnh tay ra.
Mộ Chân Ni, người mà tôi đã thề sẽ bảo vệ hạnh phúc từ năm lên 8 tuổi.
Thế nhưng bây giờ….
Nếu người đứng trước mặt tôi làm tổn thương đến nó, dù là anh ta không cố ý, tôi cũng sẽ dùng hết nổ lực của mình để bắt anh ta trả giá.
Tôi sẽ ngày đêm bị ám ảnh bởi việc này.
Cho tới khi ngừng thở.
“Thú vị đây, cô định không bỏ qua cho tôi thế nào?”, anh ta cảm nhận thấy thái độ thù địch thực sự của tôi, nhìn tôi thăm dò với vẻ thích thú.
“Mong là anh sẽ không có cơ hội để biết.”
“Haha…”, anh ta cười lớn.
Nụ cười tuyệt mĩ đó chẳng khác nào ánh sáng xán lạn chiếu trên núi băng trong suốt, rực rỡ mà bỏng cháy.
Mê hoặc và gợi cảm như tiếng hát của nàng tiên cá Siren khi đợi chờ các chàng thủy thủ giữa biển khơi, lại rạng ngời đến chói lóa như những đóa hoa anh đào nở rộ trên núi Phú Sĩ. Khiến người ta cam tâm tình nguyện dâng hiến tất cả.
“Tôi có thể đưa cho cô bức thư, tuy nhiên…”
“…”
“Gia nhập Hội học sinh, làm trợ lý cho tôi”.
“Không được.”
Anh ta vừa dứt lời, tôi đã từ chối thẳng thừng. Tôi cố ép mình nhắm mắt thờ ơ, anh ta đẹp như một vị thần tiên, rất dễ dàng làm tâm trí bị lung lay.
“Cô không sợ tôi sẽ công khai bức thư à? Đến lúc đó ai cũng biết bức thư trong dạ hội là của cô ta, là cô ta cố tình làm trái quy định, đưa cô vào đó, mọi người có thể đoán ngay ra ý đồ bất lương, hành vi thô bạo với tôi là do cô ta sai khiến!”, anh ta cố tình nhấn trong âm vào hai chữ cuối cùng với ý giễu cợt.
“Tôi đã nói rồi mà, rõ ràng anh là người thiếu lễ độ! Cứ cho là người khác đưa thư tình cho anh, anh không muốn nhận, thì cũng không nên vứt đi mà không thèm liếc một cái. Anh có biết người ta đã phải tốn biết bao tâm sức không? Một gã kiêu căng ngạo mạn như anh, lẽ ra phải thấy may mắn khi có người thích mình mới phải”, tôi dồn hết những bất mãn dồn nén từ tối qua trút sạch một hơi.
Cái nhìn của Thôi Hy Triệt lập tức trở nên lạnh lẽo. Bình thường anh ta vốn đã lạnh lùng, nay tức giận lên càng lạnh như băng.
Ánh mắt anh ta trầm xuống, giống như một cơn bão lớn sắp cuốn qua mặt biển màu xanh thẳm.
“Thế nên cô không sợ tôi công khai bức thư chứ gì?”
“Không sợ!”, tôi hơi nhếch cằm lên.
“Không lo tôi sẽ trả thù Mộ Chân Ni hay sao?”
“Không.”
“Vì sao?”
“Vì tôi sẽ luôn bảo vệ nó. Tôi thề!”
Ừ! Ngay điều này tôi cũng đã thốt ra theo thói quen, thực ra tôi cần gì phải nói với anh ta.
Vấn đề đến đây thì dừng lại, không khí đối đầu giữa hai người lên đến cực điểm. Anh ta đột nhiên chìm vào trầm mặc, khiến tôi bất an một cách mơ hồ.
Hy Triệt khẽ cắn môi, mắt lóe lên những ánh nhìn phức tạp.
Anh ta chăm chú nhìn tôi, con ngươi sáng lấp lánh như linh hồn trên núi băng, thu hút hồn phách tôi, ngàn kiếp không được cứu độ…
Anh ta quá đẹp, khiến người ta dễ lung lạc tư duy.
Thế nên tôi không muốn dằn co thêm nữa, quay người định bỏ đi.
Chân Ni, chị sẽ bảo vệ em.
Chị đã từng nói sẽ đem lại cho em niềm hạnh phúc trọn vẹn nhất.
Nhưng một đoạn ký ức lại hiện lên rõ mồn một trong đầu tôi…
“Sao chị lại làm như thế? Chị biết em thích hội trưởng Triệt kia mà?”
“Vì anh ta vứt thư của em đi”, tôi bình tĩnh giải thích.
“Thế nên chị làm vậy à? Chị lấy giày cao gót ném người ta thì gỡ gạc được gì? Hoặc là, mục đích của chị vốn không đơn giản như thế. Chị biết anh Triệt đối với em là niềm hạnh phúc, nên cố tình hủy diệt tất cả đúng không?”
Đối với Chân Ni, anh ta chính là niềm hạnh phúc ư?
Từ năm 8 tuổi, chăm sóc Chân Ni là mục đích sống của đời tôi.
Nhưng tôi chưa từng đem đến niềm vui, niềm hạnh phúc cho nó. Trái lại, còn khiến nó luôn căm ghét và giận dữ đối với tôi. Ánh mắt thù địch của nó giống như một ngọn núi lớn đè lên cơ thể tôi, khiến tôi không sao thở được.
Vì sao… không thử thay đổi?
Cánh cửa phòng mở ra, nhưng bước chân tôi đột ngột dừng lại.
Tay vẫn cầm nắm cửa lạnh như băng, tôi quay người.
Thôi Hy Triệt đứng ngược sáng khiến tôi không thể nhìn rõ biểu cảm trên mặt anh ta.
Tấm rèm trắng trên cửa sổ bị gió thổi tung lên. Anh ta đứng đó, sau lưng như có đôi cánh trắng. Một người con trai đẹp như thiên sứ quả là quyến rũ.
Tôi nhìn anh ta chú mục, nói: “Có thể chấp nhận một điều kiện của tôi không?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.