Chương 68: Bắt tay với nhau.
LeeGun20042001
23/09/2023
Thừa biết Tống Diên chỉ là giả vờ ngất xỉu nhưng Kha Duẫn lại đưa cô vào bệnh viện. Ngày đầu tiên cô phản ứng rất kịch liệt, đến hôm nay là ngày thứ hai rồi vẫn không khác gì so với ngày hôm qua.
- Duẫn\, em chỉ diễn thôi mà\, có cần thiết phải vào nằm viện luôn không?
Mặc bộ quần áo bệnh nhân rộng thùng thình, Tống Diên quỳ trên giường nũng nịu kéo tay chồng mình lay lay.
- Không phải anh nói là đưa em về nhà sao? Vậy nhà đâu? Anh bắt em nằm viện làm gì vậy? Em rất khoẻ\, con cũng khoẻ\, mẹ con em không vấn đề gì cả. Anh có thể đưa em về nhà không?
Nhìn dáng vẻ làm nũng của cô, Kha Duẫn suýt chút nữa là bị đánh gục rồi, bởi vì hắn thích nhất khi cô làm nũng với hắn, trông cô đáng yêu vô cùng, thậm chí còn có sức quyến rũ hơn cả những hành động gợi dục nữa.
- Nếu em không muốn bị anh trai em biết được em đang lừa anh ta thì tốt nhất em nên diễn tới cùng đi. Hơn nữa\, em không chịu nghe lời anh ngoan ngoãn ở nhà mà chạy lung tung\, anh chỉ muốn chắc chắn về sức khỏe của vợ con anh thôi\, em nghe lời được không? Bảo bối của anh!
Tống Diên vừa nghe hắn nói vừa cẩn thận phân tích, cũng khá hợp lý đấy. Nhưng mà sao hắn biết được và chắc chắn anh trai cô sẽ theo sát chuyện này đến cùng chứ?
Thấy cô im lặng không nói gì, Kha Duẫn cũng một phần nào đoán được suy nghĩ của cô. Hắn cười nhẹ và lí giải.
- Anh cho người đến tấn công trực diện với anh ta nên chắc chắn lần này anh ta sẽ không để yên chuyện này đâu. Anh ta truy đến đây chỉ còn là vấn đề thời gian mà thôi. Cho nên nếu em không muốn chúng ta bị lộ thì hãy ngoan ngoãn nằm trong đây vài ngày.
Nghe đến chuyện phải nằm viện mặc dù rất khỏe Tống Diên đã rất sốc rồi. Bây giờ còn ở đây vài ngày nữa chắc cô chết mất.
- Duẫn\, em thật sự rất khoẻ mà\, đâu cần phải ở đây nhiều ngày như vậy. Em ở hết hôm nay thôi được không? Duẫn.....
Cô nắm tay hắn và lắc không ngừng, giọng cũng hết sức nũng nịu, còn cộng với động tác chu môi của cô nữa khiến Kha Duẫn chỉ muốn ăn sạch cô ngay lập tức.
- Đừng cố gắng dụ anh làm gì\, không có tác dụng đâu. Tốt nhất em nên ngoan ngoãn nằm đây đến khi anh trai em từ bỏ ý định bắt em về đi.
Tống Diên thất vọng trở lại ngồi ở đầu giường, tay xoa xoa bụng nói.
- Cục cưng của mẹ\, ba không thương mẹ con mình rồi\, mẹ con mình đừng chơi với ba nữa nhé.
Nghe cô nói vậy, Kha Duẫn không suy nghĩ gì mà vội dỗ dành người phụ nữ của mình.
- Vợ à\, em đừng giận\, anh chỉ đang làm điều tốt nhất cho mẹ con em thôi\, em và con đừng giận anh nhé.
Thấy hắn cuống lên như vậy cô không nhịn được mà bật cười thành tiếng.
- Em chỉ đùa thôi cũng khiến anh luống cuống như vậy rồi sao? Chẳng lẽ trên thương trường anh cũng dễ bị doạ như vậy?
Nhìn cô cười vui vẻ như vậy, Kha Duẫn chỉ thấy nhẹ nhõm hẳn ra chứ không hề có chút tức giận nào. Hắn ngồi bên cạnh cô không ngưng những cử âu yếm ân cần dành cho cô và con.
- Mọi thứ anh đã sắp xếp xong cả rồi\, việc của em bây giờ là ở đây nghỉ ngơi cho thật tốt\, đến khi nào anh trai em nguôi ngoai thì anh mới yên tâm để em và con về nhà.
Cạch!
- Kha...Kha tiên sinh\, bên\, bên ngoài.....
Hai người đang say đắm nhìn nhau thì một tên thuộc hạ của Kha Duẫn bất ngờ xông vào, cuống quýt vừa nói không trọn câu vừa chỉ ra bên ngoài.
Kha Duẫn tạm rời khỏi giường bệnh, lạnh lùng hỏi.
- Chuyện gì?
Tên thuộc hạ bị sắc đẹp của hắn doạ cho hoảng sợ một phen, chỉ kịp thốt ra đúng hai từ.
- Tống\, Tống Khiết.
Không chỉ Kha Duẫn đang đứng mà Tống Diên đang ngồi trên giường cũng không tránh khỏi được sự kinh ngạc. Bọn họ đều đã đoán được Tống Khiết sẽ đến đây nhưng không nghĩ rằng anh lại đến sớm như vậy
Tống Diên phản ứng nhanh nhẹn, lập tức nằm xuống và kéo chăn đắp lên người giả vờ bị bệnh nặng.
Kha Duẫn thoáng nhìn qua cô một lượt rồi hất cằm cho tên thuộc hạ cùng mình chuẩn bị đi ra ngoài.
Nhưng hắn chỉ vừa bước đến cửa thì Tống Khiết cùng hai tên thuộc hạ đã xông đến, sau lưng anh thì thuộc hạ của Kha Duẫn cũng đứng bao vây phòng bị.
Hai người lần nữa lại chạm mặt nhau. Kha Duẫn không biểu lộ sắc thái gì khác lạ, từ đầu đến cuối cũng chỉ có nét mặt lạnh lùng đó, Tống Khiết cũng chưa vội nói gì, đầu tiên là anh nhìn thoáng vào trong phòng bệnh, thấy em gái mình đang nằm trên giường rồi mới thờ ơ hỏi.
- Tình hình con bé sao rồi?
Chuyện Tống Diên đang diễn kịch chỉ có Kha Duẫn là biết rõ nhất nhưng hắn vẫn cố tình lên án Tống Khiết.
- Tôi không cần biết thù hận trong lòng anh lớn đến thế nào nhưng tiểu Diên là ruột thịt của anh đấy! Anh ngăn cấm cô ấy ở bên cạnh tôi đến mức bỏ đói cô ấy? Cũng may là mẹ con cô ấy không có vấn đề gì\, nếu không thì tôi cũng không cần nhân nhượng với anh làm gì nữa.
Thật kì lạ là Tống Khiết không còn biểu hiện như thường ngày nữa, anh không xù lông giận dữ mà chỉ hời hợt nói một câu.
- Tôi không biết Diên Diên đã nói gì với cậu nhưng tôi chưa bao giờ đem tính mạng của em mình ra đánh cược. Hôm nay tôi đến đây là để nói chuyện rõ ràng với cậu\, với tư cách là hai người đàn ông với nhau\, cậu có thời gian chứ?
Mặc dù thái độ của anh ôn hoà hơn trước nhưng Kha Duẫn vẫn không thể tin tưởng hoàn toàn, sau khi gật đầu một cái hắn còn ra hiệu cho thuộc hạ của mình bảo vệ Tống Diên thật tốt. Đây cũng có thể là cách anh đánh lạc hướng hắn hòng đưa vợ hắn đi.
.......................
Hai người đi đến cầu thang thoát hiểm và đều không để thuộc hạ vào cùng, Tống Khiết là người mở đầu cuộc nói chuyện.
- Cậu có biết hành động dẫn người của mình đến Tống gia tấn công sẽ dẫn đến hậu quả gì không?
Nghe câu hỏi của anh, Kha Duẫn chỉ nhếch mép cười nhạt. Hắn dùng ngón trỏ gãi gãi sống mũi mới trả lời.
- Tôi nghĩ anh cũng rất rõ câu trả lời rồi. Tôi vẫn có thể giữ bình tĩnh nếu người anh đụng vào không phải tiểu Diên. Anh bắt vợ tôi\, định giết con của chúng tôi\, ngược lại là anh thì anh có thể bình tĩnh được chứ?
Trái ngược với vẻ kích động của hắn, Tống Khiết khẽ lắc đầu và cười vu vơ.
- Cậu nghĩ rằng tôi đến đây là để gây chiến với cậu?
Kha Duẫn chưa kịp đáp lời thì anh đã tiếp tục nói.
- Tôi đã dùng tất cả những cách có thể\, nói hết lời với Diên Diên rồi nhưng vẫn không thay đổi được gì. Con bé sống chết vẫn muốn ở bên cậu. Lúc tôi bắt nó về New York cùng tôi\, cậu có biết nó đã nói với tôi câu gì không? Nó hỏi tôi đã từng thật sự xem nó là em gái chưa?
Câu hỏi của anh khiến Kha Duẫn vài phần không hiểu nên khẽ nhíu mày như định hỏi lại.
Vẫn tiếp tục như vậy Tống Khiết không để hắn mở miệng nửa câu mà tiếp tục nói
- Nhìn Diên Diên liều lĩnh mà giằng co với đám thuộc hạ của tôi để chạy đến bên cậu mặc dù biết vậy rất nguy hiểm đã khiến tôi phải suy nghĩ lại.
Hình như Kha Duẫn đang phát hiện ra sự khác lạ của anh. Hắn lại khẽ nhíu mày một cái như đang đợi câu trả lời rõ ràng.
Tống Khiết tiến vài bước tới gần cầu thang rồi xoay người lại đối diện với người trước mặt, nghiêm túc nói.
- Tôi đã thấy cậu liều lĩnh và mất khống chế đến mức nào khi Diên Diên gặp chuyện\, cậu vì con bé mà nhân nhượng với tôi hết lần này đến lần khác\, cho nên tôi tin cậu thật lòng yêu nó rồi.
Việc làm hai ngày trước của Kha Duẫn thật sự đã khiến anh giật mình sửng sốt. Đó rõ ràng là một hành vi điên rồ và mất lí trí vì nó đã theo trái tim, giết người không gớm tay chỉ vì muốn vợ con mình được an toàn. Hắn đã làm đến mức này rồi mà nếu anh còn tiếp tục đối địch với hắn nữa thì không biết hắn sẽ làm chuyện điên khùng gì nữa đâu!
Kha Duẫn sắp mất hết nhẫn nại rồi, thật không hiểu tại sao Tống Khiết lại thích nói lòng vòng như vậy chứ.
- Anh muốn nói gì thì cứ nói thẳng đi! Tôi không có nhiều thời gian đứng đây nghe anh giảng đạo lí đâu. Tiểu Diên còn đang đợi tôi.
Tống Khiết vẫn duy trì dáng vẻ khó đoán này, điềm nhiên nói tiếp.
- Mẹ cậu đã nói với tôi rằng tôi là một con người cô độc\, chỉ ôm hận thù nên sẽ không bao giờ biết được thế thế nào là tình yêu cũng như sức mạnh của tình yêu. Nhưng khi thấy Diên Diên vì cậu mà can đảm vứt bỏ mọi thứ\, từ thù hận đến người anh tồi này thì tôi đã biết không gì có thể thắng nổi tình yêu của hai người.
Thoáng nhìn lên biểu hiện trên khuôn mặt của Kha Duẫn một lát, anh trịnh trọng tuyên bố.
- Tôi sẽ không ngăn cản Diên Diên và cậu nữa. Hai người cũng không cần phải nghĩ cách đối phó với tôi nữa. Đổi lại\, tôi muốn mối quan hệ giữ anh em tôi có thể trở lại như trước\, cậu làm được chứ?
Tuyên bố chắc nịch này của anh thật sự khiến Kha Duẫn thấy bất ngờ. Không phải anh luôn kịch liệt phản đối chuyện của hắn và Tống Diên sao? Bây giờ đột nhiên lại đồng ý? Vì sao chứ?
- Tôi có thể biết lí do được chứ?
Kha Duẫn chọn cách hỏi rõ nguyên do ngay. Rốt cuộc thì tại sao Tống Khiết lại đổi ý nhanh chóng và kỳ lạ đến như vậy?
Tống Khiết lắc nhẹ đầu rồi thở dài, nghiêm túc nhìn người đối diện.
- Tôi đã thấy được em gái mình đau đớn như thế nào khi phải rời xa cậu. Tôi đã mất đi hai người tôi yêu quý nhất\, mặc dù tôi không thể từ bỏ mối thù giết cha mẹ tôi của cậu nhưng tôi không muốn mất thêm đứa em gái duy nhất này nữa. Cậu có thể đừng được nó khỏi tay tôi được không? Đổi lại tôi có thể tác hợp cho hai người.
Kha Duẫn không tỏ vẻ mừng rỡ hay mang ơn bình thường mà lại cuồi một cách hời hợt.
- Tôi có thể xem đây là một cuộc giao dịch? Cả hai bên đều có lợi?
Nghe câu này, Tống Khiết liền bật cười, chỉ kịp nói một câu.
- Tùy cậu nghĩ thôi. Tôi chỉ....
- Anh hai\, anh nói thật chứ? Anh không phản đối chuyện của em với Duẫn nữa?
Hai người đang nói chuyện đột nhiên một giọng nữ nhân quen thuộc bất ngờ chen ngang khiến cả hai đều bất ngờ nhìn lại cánh cửa thoát hiểm.
- Tiểu Diên? Em ra đây làm gì?
- Diên Diên? Sao em lại....?
Trong khi Kha Duẫn tỏ ra không vui thì Tống Khiết lại vô cùng kinh ngạc nhìn người con gái trong bộ đồ bệnh nhân đang tươi cười nhìn hai người họ.
- Anh hai\, những gì anh vừa nói là thật sao ạ? Anh nói lại lần nữa được không? Em vẫn chưa nghe rõ lắm.
Tống Khiết không trả lời cô, cũng không để ý đến những gì cô vừa nói mà đi thẳng tới trước mặt cô, nhìn cô từ trên xuống dưới một lượt như để kiểm tra xem cô có thương tích gì không.
- Diên Diên? Em tỉnh rồi à? Em không sao rồi chứ? Em có biết em khiến anh lo lắng thế nào không hả?
Tống Diên nhìn anh mình không chớp mắt, vẻ mặt ngây thơ vô cùng. Một lúc lâu cô mới trả lời một cách thật bình thản.
- Anh hai\, em gạt anh đó! Thật ra em không bị bệnh gì cả\, lúc đó em chỉ nghĩ cách cùng Duẫn thoát khỏi sự bao vây của anh thôi.
Mặc dù nghe khá sốc nhưng rồi Tống Khiết cũng hiểu được. Anh im lặng một lúc và chỉ đưa mắt nhìn em gái mình, chưa nói câu nào cả.
Tống Diên cắn cắn môi lần lượt nhìn hai người đàn ông đang đứng trước mặt rồi hít thở sâu một hơi, bước tới gần anh trai mình, do dự kéo tay áo anh.
- Anh hai\, anh đừng tức giận. Ai bảo lúc đó anh hung dữ quá làm gì? Em còn tưởng anh biến thành người xấu rồi đấy! Anh bắt em bỏ con\, chia rẽ em với Duẫn rồi còn ép em đến New York\, mà không phải cho em đi một mình\, anh đưa cả tên mặt người dạ thú Nạp Tiều Quân đi cùng em làm gì chứ? Em đã nghĩ sẽ không bao giờ nhìn mặt anh nữa đâu đó!
Kha Duẫn đứng sau lưng cô vừa cười vừa lắc đầu, ánh mắt hướng về người phụ nữ trước mặt vô cùng yêu chiều cùng bao dung.
Tống Khiết thì đã sớm giận đến khuôn mặt biến sắc, không biết có nên cho đứa em gái này của mình một trận không?
- Diên Diên\, em nghĩ trò trẻ con của em sẽ gạt được anh trong bao lâu chứ? Nếu anh muốn thì anh không mất quá nhiều thời gian để vạch trần em đâu. Trừ phi...có người sẵn sàng tiếp tay giúp em diễn trò này.
Vừa nói anh vừa nhìn sang Kha Duẫn đang đứng phía sau cô em gái của mình.
Không đợi anh vặt trần, Kha Duẫn đã nhanh hơn, trực tiếp thừa nhận.
- Đúng vậy đấy! Lúc tiểu Diên vừa ngả vào người tôi thì tôi đã nhìn ra ý đồ của cô ấy rồi. Khi vào bệnh viện tôi mới vạch trần cô ấy\, nhưng tôi lại quyết định sẽ hợp tác cùng cô ấy đối phó với anh. Chắc hẳn khi tôi điều một lực lượng thuộc hạ lớn như vậy đến Tống gia đòi người thì anh cũng biết tôi đã sẵn sàng chỉ họng súng vào đầu anh rồi?
Ánh mắt của hắn lạnh khốc cùng kiên định nhìn thẳng vào mắt của Tống Khiết như đang đưa ra một tuyên bố ngầm. Bàn tay hắn để bên cạnh đùi đang nắm chặt tay của Tống Diên. Cái nắm tay ấm áp và quen thuộc đó của hắn đã truyền thêm sức mạnh cho Tống Diên, cô cũng chẳng hề nao núng hay sợ hãi nữa, kiên quyết nói với anh mình.
- Anh hai\, nếu anh chịu từ bỏ ý định chia cắt bọn em thì em sẽ rút lại đơn từ chối quyền giám hộ của anh\, em vẫn sẽ là em gái của anh. Anh đồng ý chứ?
Tống Khiết nhìn cái nắm tay của hai người rồi lại nhìn ánh mắt của họ, khẽ bật cười.
- Hai người hợp tác thành công rồi đấy! Tôi đầu hàng cả hai\, muốn làm gì cứ làm đừng ảnh hưởng đến Tống gia và Lệ Thanh là được.
Nghe những gì anh mình vừa nói, Tống Diên mừng rỡ đến suýt nữa thì nhảy cẫng lên, cô mừng quýnh kéo lấy tay áo của anh và hỏi lại một cách khó tin.
- Anh hai\, anh nói thật chứ? Anh sẽ không ngăn cản chuyện của em với Duẫn nữa?
Kha Duẫn cũng không khỏi bất ngờ trước tuyên bố này của Tống Khiết nhưng chẳng có biểu hiện gì rõ ràng cả, ngược lại thì thờ ơ đáp.
- Anh biết rõ mình đang nói gì và đưa ra quyết định gì?
Tống Khiết chỉnh chỉnh lại hai tay đang đút trong hai bên túi quần. Nhếch môi cười nhạt cùng một cái gật đầu nhẹ nhàng.
- Tôi không phải đứa trẻ ba tuổi\, cũng không phải vừa uống say mới đến đây nên những gì tôi nói đều là quyết định chắc chắn của tôi. Chỉ cần Diên Diên chịu nhìn lại người anh này\, trở lại làm người của Tống gia thì tôi sẽ không ép con bé đến New York\, cũng không bắt nó bỏ đứa bé nữa. Nhưng còn về phía cậu thì....
Nghe được những câu trước của anh, Tống Diên đang vui mừng định nhảy tới ôm lấy anh trai mình thì chợt đờ người lại, sốt ruột nhìn anh nói tiếp phần nữa. Cô hoang mang đưa mắt nhìn Kha Duẫn vẫn điềm tĩnh đứng bên cạnh.
- Anh muốn tôi làm gì?
Trước câu hỏi rất thẳng thừng của hắn, Tống Khiết cười hài lòng, nói ra yêu cầu của mình.
- Tôi muốn thực hiện một cuộc giao dịch với cậu.
Tống Diên không hiểu biết gì về việc kinh doanh của họ nên cô nghe cũng không biết gì, đến khi anh trai quay lại nhìn cô và nói.
- Diên Diên\, em ngoan ngoãn trở lại phòng trước đi. Bọn anh có chuyện cần nói riêng với nhau.
Kha Duẫn hơi bất ngờ nhưng rất nhanh cũng đồng tình với Tống Khiết, dịu giọng nói với người phụ nữ của mình.
- Đúng đấy tiểu Diên\, em đứng ngoài này cũng lâu rồi\, coi chừng lại cảm lạnh thì không tốt cho cả hai mẹ con đâu. Nghe lời nào\, em trở về phòng trước đi\, anh sẽ vào ngay với em thôi. Ngoan nào!
Cả hai người đàn ông đều cùng một ý bảo mình trở lại phòng bệnh nên Tống Diên dù không tự nguyện cũng phải lẵng lặng rời khỏi cầu thang thoát hiểm.
Sau khi cô gái nhỏ rời đi, Kha Duẫn liền hỏi ngay Tống Khiết.
- Anh muốn thực hiện giao dịch gì đây?
Tống Khiết chưa trả lời ngay mà gọi trợ lý của mình đi vào.
Tên trợ lý đó bước tới với một sấp hồ sơ giấy tờ trên tay. Sau khi cung kính cúi chào hai người đàn ông trước mặt, anh ta đưa tập hồ sơ đó cho ông chủ của mình.
Tống Khiết nhận tập hồ sơ và nhìn thoáng qua biểu cảm của Kha Duẫn một lúc rồi mới đưa tập hồ sơ đó cho hắn.
- Cậu xem đi rồi sẽ biết có nên bàn chuyện hợp tác với tôi hay không.
Kha Duẫn nhìn tập hồ sơ trên tay của anh, nhíu mày kinh ngạc rồi cũng cầm lấy. Thong thả mở trang đầu tiên ra xem.
- Bách Long?
Lật xem qua vài tờ, hắn tiếp tục xem qua phần tiếp theo. Có vẻ như hắn đang dần thấy kinh ngạc hơn
- Nguyên.... Đây không phải là thư ký trước đây của cha anh sao? Tại sao lại đưa tôi lý lịch của anh ta?
Tống Khiết thay đổi thế đứng, nhàn nhã nói.
- Theo như tôi được biết thì trước đây không lâu cậu cũng đã cho điều tra về thư ký Nguyên. Lí do lúc đó là gì vậy? Không biết có giống với lí do của tôi hay không?
Kha Duẫn càng nghe càng phát hiện ra nhiều điểm khác thường và có thêm nhiều nghi vấn nữa. Hắn lạnh nhạt thừa nhận chuyện điều tra lần trước.
- Là vì tiểu Diên! Ông ta theo dõi cô ấy\, còn đến tận nhà của Lý quản gia. Tôi chỉ muốn bảo vệ thật tốt cho người phụ nữ của mình thôi.
Nói đoạn, hắn ngừng một lúc rồi nhìn thẳng vào mắt của Tống Khiết, không nhanh không chậm mà hỏi.
- Thế lí do của anh là gì đây? Là vì tiểu Diên luôn sao? Anh nghe thấy hợp lý không đây? Nguyên Đằng từng là thư ký của cha anh thì đương nhiên anh đã rất rõ về thân thế của anh ta rồi\, bây giờ anh lại đi điều tra lại lai lịch của một người từng làm việc cho cha mình hơn mười năm. Anh nghi ngờ anh ta sao?
Nghe một câu kết luận mặc dù chưa rõ ràng của Kha Duẫn nhưng Tống Khiết đã hài lòng gật đầu.
- Như những gì cậu nói thì đột nhiên thư ký Nguyên trở về Thượng Hải và còn bắt tay với Bách Long\, giữa bọn họ có thể chỉ là hợp tác làm ăn nhưng còn chuyện Bách Long từng muốn làm hại Diên Diên không phải có Nguyên Đằng hỗ trợ sau lưng sao? Điều khiến tôi thấy khó hiểu nhất là tại sao bọn họ không nhằm vào tôi mà lại là Diên Diên?
Kha Duẫn hình như đang suy tư điều gì đó, sau khi Tống Khiết dứt lời hắn bật cười nhẹ
- Cho nên?
Thấy hắn đã hỏi trực tiếp như vậy rồi, Tống Khiết cũng trả lời ngay luôn.
- Tôi cần cậu giúp chuyện này.
Kha Duẫn nghe xong liền lắc đầu thản nhiên nhưng lại như đang suy tính một điều khá quan trọng.
- Anh không muốn biết tại sao bọn họ lại nhằm vào tiểu Diên mà chưa trực tiếp đối đầu với anh sao? Hay anh đang nghĩ đó cũng sẽ là điều sớm muộn sẽ xảy ra vì thứ mà Nguyên Đằng muốn có được là Tống thị mà ông ta cũng đã góp sức xây dựng hơn mười năm? Vậy Tống thị giờ đang ở đâu? Cả Lệ Thanh của anh nữa?
Nghe những phân tích của hắn, Tống Khiết cũng bắt đầu suy luận lại.
- Ý của cậu là mục tiêu của bọn họ không chỉ là Diên Diên hay tôi nữa mà còn có cả cậu?
Kha Duẫn thoải mái gật đầu, cười mưu mô.
- Nếu muốn lấy được Tống thị thì anh ta phải lật được tôi hoặc Khải Hoàn. Muốn nhổ cỏ tận gốc thì người đầu tiên bọn họ phải tiêu diệt chính là anh\, đó là một trong những lí do mà tiểu Diên đã vất đi tìm anh đấy.
Những lời Kha Duẫn nói Tống Khiết cũng khá đồng tình. Anh gật đầu vài cái rồi nghiêm túc hỏi.
- Vậy cậu muốn chúng ta phải làm gì trước đây?
Tống Khiết chưa trả lời mà chỉ nhoẻn miệng cười và đưa tay lên xem đồng hồ xong rồi nói.
- Chi tiết cụ thể chúng ta sẽ cùng bàn bạc sau. Bây giờ việc của cậu chính là bảo vệ Diên Diên cho thật tốt vào. Cậu vào trong với nó đi nếu không nó lại chạy ra đây nữa thì phiền đấy!
Vừa nói anh vừa hất cằm về hướng cánh cửa của cầu thang thoát hiểm, nở một nụ cười như có như không.
Kha Duẫn cũng cười nhạt, thờ ơ trả lời.
- Anh cũng nên cẩn thận với tôi đấy\, bảo Nạp Tiều Quân cút xa tiểu Diên một chút.
Tống Khiết không ngờ hắn vẫn còn nghĩ mình hợp tác với Nạp Tiều Quân nhưng anh cũng chỉ biết lắc đầu cho qua. Anh chìa tay ra như muốn bắt tay với hắn.
- Hy vọng có thể hợp tác vui vẻ!
Kha Duẫn nhìn bàn tay anh đưa ra trước mặt, không những không chịu bắt tay mà hắn còn dùng tay đập vào tay anh.
- Đều vì tiểu Diên thôi!
Sau đó kiêu ngạo xoay người rời đi.
Nhìn hành động trẻ con của hắn, Tống Khiết bất giác bật cười, như đang nói với mình nhưng cũng như đang nói với tên trợ lý đứng phía sau.
- Chắc Diên Diên phải nuôi cả hai đứa trẻ luôn đây.
- Duẫn\, em chỉ diễn thôi mà\, có cần thiết phải vào nằm viện luôn không?
Mặc bộ quần áo bệnh nhân rộng thùng thình, Tống Diên quỳ trên giường nũng nịu kéo tay chồng mình lay lay.
- Không phải anh nói là đưa em về nhà sao? Vậy nhà đâu? Anh bắt em nằm viện làm gì vậy? Em rất khoẻ\, con cũng khoẻ\, mẹ con em không vấn đề gì cả. Anh có thể đưa em về nhà không?
Nhìn dáng vẻ làm nũng của cô, Kha Duẫn suýt chút nữa là bị đánh gục rồi, bởi vì hắn thích nhất khi cô làm nũng với hắn, trông cô đáng yêu vô cùng, thậm chí còn có sức quyến rũ hơn cả những hành động gợi dục nữa.
- Nếu em không muốn bị anh trai em biết được em đang lừa anh ta thì tốt nhất em nên diễn tới cùng đi. Hơn nữa\, em không chịu nghe lời anh ngoan ngoãn ở nhà mà chạy lung tung\, anh chỉ muốn chắc chắn về sức khỏe của vợ con anh thôi\, em nghe lời được không? Bảo bối của anh!
Tống Diên vừa nghe hắn nói vừa cẩn thận phân tích, cũng khá hợp lý đấy. Nhưng mà sao hắn biết được và chắc chắn anh trai cô sẽ theo sát chuyện này đến cùng chứ?
Thấy cô im lặng không nói gì, Kha Duẫn cũng một phần nào đoán được suy nghĩ của cô. Hắn cười nhẹ và lí giải.
- Anh cho người đến tấn công trực diện với anh ta nên chắc chắn lần này anh ta sẽ không để yên chuyện này đâu. Anh ta truy đến đây chỉ còn là vấn đề thời gian mà thôi. Cho nên nếu em không muốn chúng ta bị lộ thì hãy ngoan ngoãn nằm trong đây vài ngày.
Nghe đến chuyện phải nằm viện mặc dù rất khỏe Tống Diên đã rất sốc rồi. Bây giờ còn ở đây vài ngày nữa chắc cô chết mất.
- Duẫn\, em thật sự rất khoẻ mà\, đâu cần phải ở đây nhiều ngày như vậy. Em ở hết hôm nay thôi được không? Duẫn.....
Cô nắm tay hắn và lắc không ngừng, giọng cũng hết sức nũng nịu, còn cộng với động tác chu môi của cô nữa khiến Kha Duẫn chỉ muốn ăn sạch cô ngay lập tức.
- Đừng cố gắng dụ anh làm gì\, không có tác dụng đâu. Tốt nhất em nên ngoan ngoãn nằm đây đến khi anh trai em từ bỏ ý định bắt em về đi.
Tống Diên thất vọng trở lại ngồi ở đầu giường, tay xoa xoa bụng nói.
- Cục cưng của mẹ\, ba không thương mẹ con mình rồi\, mẹ con mình đừng chơi với ba nữa nhé.
Nghe cô nói vậy, Kha Duẫn không suy nghĩ gì mà vội dỗ dành người phụ nữ của mình.
- Vợ à\, em đừng giận\, anh chỉ đang làm điều tốt nhất cho mẹ con em thôi\, em và con đừng giận anh nhé.
Thấy hắn cuống lên như vậy cô không nhịn được mà bật cười thành tiếng.
- Em chỉ đùa thôi cũng khiến anh luống cuống như vậy rồi sao? Chẳng lẽ trên thương trường anh cũng dễ bị doạ như vậy?
Nhìn cô cười vui vẻ như vậy, Kha Duẫn chỉ thấy nhẹ nhõm hẳn ra chứ không hề có chút tức giận nào. Hắn ngồi bên cạnh cô không ngưng những cử âu yếm ân cần dành cho cô và con.
- Mọi thứ anh đã sắp xếp xong cả rồi\, việc của em bây giờ là ở đây nghỉ ngơi cho thật tốt\, đến khi nào anh trai em nguôi ngoai thì anh mới yên tâm để em và con về nhà.
Cạch!
- Kha...Kha tiên sinh\, bên\, bên ngoài.....
Hai người đang say đắm nhìn nhau thì một tên thuộc hạ của Kha Duẫn bất ngờ xông vào, cuống quýt vừa nói không trọn câu vừa chỉ ra bên ngoài.
Kha Duẫn tạm rời khỏi giường bệnh, lạnh lùng hỏi.
- Chuyện gì?
Tên thuộc hạ bị sắc đẹp của hắn doạ cho hoảng sợ một phen, chỉ kịp thốt ra đúng hai từ.
- Tống\, Tống Khiết.
Không chỉ Kha Duẫn đang đứng mà Tống Diên đang ngồi trên giường cũng không tránh khỏi được sự kinh ngạc. Bọn họ đều đã đoán được Tống Khiết sẽ đến đây nhưng không nghĩ rằng anh lại đến sớm như vậy
Tống Diên phản ứng nhanh nhẹn, lập tức nằm xuống và kéo chăn đắp lên người giả vờ bị bệnh nặng.
Kha Duẫn thoáng nhìn qua cô một lượt rồi hất cằm cho tên thuộc hạ cùng mình chuẩn bị đi ra ngoài.
Nhưng hắn chỉ vừa bước đến cửa thì Tống Khiết cùng hai tên thuộc hạ đã xông đến, sau lưng anh thì thuộc hạ của Kha Duẫn cũng đứng bao vây phòng bị.
Hai người lần nữa lại chạm mặt nhau. Kha Duẫn không biểu lộ sắc thái gì khác lạ, từ đầu đến cuối cũng chỉ có nét mặt lạnh lùng đó, Tống Khiết cũng chưa vội nói gì, đầu tiên là anh nhìn thoáng vào trong phòng bệnh, thấy em gái mình đang nằm trên giường rồi mới thờ ơ hỏi.
- Tình hình con bé sao rồi?
Chuyện Tống Diên đang diễn kịch chỉ có Kha Duẫn là biết rõ nhất nhưng hắn vẫn cố tình lên án Tống Khiết.
- Tôi không cần biết thù hận trong lòng anh lớn đến thế nào nhưng tiểu Diên là ruột thịt của anh đấy! Anh ngăn cấm cô ấy ở bên cạnh tôi đến mức bỏ đói cô ấy? Cũng may là mẹ con cô ấy không có vấn đề gì\, nếu không thì tôi cũng không cần nhân nhượng với anh làm gì nữa.
Thật kì lạ là Tống Khiết không còn biểu hiện như thường ngày nữa, anh không xù lông giận dữ mà chỉ hời hợt nói một câu.
- Tôi không biết Diên Diên đã nói gì với cậu nhưng tôi chưa bao giờ đem tính mạng của em mình ra đánh cược. Hôm nay tôi đến đây là để nói chuyện rõ ràng với cậu\, với tư cách là hai người đàn ông với nhau\, cậu có thời gian chứ?
Mặc dù thái độ của anh ôn hoà hơn trước nhưng Kha Duẫn vẫn không thể tin tưởng hoàn toàn, sau khi gật đầu một cái hắn còn ra hiệu cho thuộc hạ của mình bảo vệ Tống Diên thật tốt. Đây cũng có thể là cách anh đánh lạc hướng hắn hòng đưa vợ hắn đi.
.......................
Hai người đi đến cầu thang thoát hiểm và đều không để thuộc hạ vào cùng, Tống Khiết là người mở đầu cuộc nói chuyện.
- Cậu có biết hành động dẫn người của mình đến Tống gia tấn công sẽ dẫn đến hậu quả gì không?
Nghe câu hỏi của anh, Kha Duẫn chỉ nhếch mép cười nhạt. Hắn dùng ngón trỏ gãi gãi sống mũi mới trả lời.
- Tôi nghĩ anh cũng rất rõ câu trả lời rồi. Tôi vẫn có thể giữ bình tĩnh nếu người anh đụng vào không phải tiểu Diên. Anh bắt vợ tôi\, định giết con của chúng tôi\, ngược lại là anh thì anh có thể bình tĩnh được chứ?
Trái ngược với vẻ kích động của hắn, Tống Khiết khẽ lắc đầu và cười vu vơ.
- Cậu nghĩ rằng tôi đến đây là để gây chiến với cậu?
Kha Duẫn chưa kịp đáp lời thì anh đã tiếp tục nói.
- Tôi đã dùng tất cả những cách có thể\, nói hết lời với Diên Diên rồi nhưng vẫn không thay đổi được gì. Con bé sống chết vẫn muốn ở bên cậu. Lúc tôi bắt nó về New York cùng tôi\, cậu có biết nó đã nói với tôi câu gì không? Nó hỏi tôi đã từng thật sự xem nó là em gái chưa?
Câu hỏi của anh khiến Kha Duẫn vài phần không hiểu nên khẽ nhíu mày như định hỏi lại.
Vẫn tiếp tục như vậy Tống Khiết không để hắn mở miệng nửa câu mà tiếp tục nói
- Nhìn Diên Diên liều lĩnh mà giằng co với đám thuộc hạ của tôi để chạy đến bên cậu mặc dù biết vậy rất nguy hiểm đã khiến tôi phải suy nghĩ lại.
Hình như Kha Duẫn đang phát hiện ra sự khác lạ của anh. Hắn lại khẽ nhíu mày một cái như đang đợi câu trả lời rõ ràng.
Tống Khiết tiến vài bước tới gần cầu thang rồi xoay người lại đối diện với người trước mặt, nghiêm túc nói.
- Tôi đã thấy cậu liều lĩnh và mất khống chế đến mức nào khi Diên Diên gặp chuyện\, cậu vì con bé mà nhân nhượng với tôi hết lần này đến lần khác\, cho nên tôi tin cậu thật lòng yêu nó rồi.
Việc làm hai ngày trước của Kha Duẫn thật sự đã khiến anh giật mình sửng sốt. Đó rõ ràng là một hành vi điên rồ và mất lí trí vì nó đã theo trái tim, giết người không gớm tay chỉ vì muốn vợ con mình được an toàn. Hắn đã làm đến mức này rồi mà nếu anh còn tiếp tục đối địch với hắn nữa thì không biết hắn sẽ làm chuyện điên khùng gì nữa đâu!
Kha Duẫn sắp mất hết nhẫn nại rồi, thật không hiểu tại sao Tống Khiết lại thích nói lòng vòng như vậy chứ.
- Anh muốn nói gì thì cứ nói thẳng đi! Tôi không có nhiều thời gian đứng đây nghe anh giảng đạo lí đâu. Tiểu Diên còn đang đợi tôi.
Tống Khiết vẫn duy trì dáng vẻ khó đoán này, điềm nhiên nói tiếp.
- Mẹ cậu đã nói với tôi rằng tôi là một con người cô độc\, chỉ ôm hận thù nên sẽ không bao giờ biết được thế thế nào là tình yêu cũng như sức mạnh của tình yêu. Nhưng khi thấy Diên Diên vì cậu mà can đảm vứt bỏ mọi thứ\, từ thù hận đến người anh tồi này thì tôi đã biết không gì có thể thắng nổi tình yêu của hai người.
Thoáng nhìn lên biểu hiện trên khuôn mặt của Kha Duẫn một lát, anh trịnh trọng tuyên bố.
- Tôi sẽ không ngăn cản Diên Diên và cậu nữa. Hai người cũng không cần phải nghĩ cách đối phó với tôi nữa. Đổi lại\, tôi muốn mối quan hệ giữ anh em tôi có thể trở lại như trước\, cậu làm được chứ?
Tuyên bố chắc nịch này của anh thật sự khiến Kha Duẫn thấy bất ngờ. Không phải anh luôn kịch liệt phản đối chuyện của hắn và Tống Diên sao? Bây giờ đột nhiên lại đồng ý? Vì sao chứ?
- Tôi có thể biết lí do được chứ?
Kha Duẫn chọn cách hỏi rõ nguyên do ngay. Rốt cuộc thì tại sao Tống Khiết lại đổi ý nhanh chóng và kỳ lạ đến như vậy?
Tống Khiết lắc nhẹ đầu rồi thở dài, nghiêm túc nhìn người đối diện.
- Tôi đã thấy được em gái mình đau đớn như thế nào khi phải rời xa cậu. Tôi đã mất đi hai người tôi yêu quý nhất\, mặc dù tôi không thể từ bỏ mối thù giết cha mẹ tôi của cậu nhưng tôi không muốn mất thêm đứa em gái duy nhất này nữa. Cậu có thể đừng được nó khỏi tay tôi được không? Đổi lại tôi có thể tác hợp cho hai người.
Kha Duẫn không tỏ vẻ mừng rỡ hay mang ơn bình thường mà lại cuồi một cách hời hợt.
- Tôi có thể xem đây là một cuộc giao dịch? Cả hai bên đều có lợi?
Nghe câu này, Tống Khiết liền bật cười, chỉ kịp nói một câu.
- Tùy cậu nghĩ thôi. Tôi chỉ....
- Anh hai\, anh nói thật chứ? Anh không phản đối chuyện của em với Duẫn nữa?
Hai người đang nói chuyện đột nhiên một giọng nữ nhân quen thuộc bất ngờ chen ngang khiến cả hai đều bất ngờ nhìn lại cánh cửa thoát hiểm.
- Tiểu Diên? Em ra đây làm gì?
- Diên Diên? Sao em lại....?
Trong khi Kha Duẫn tỏ ra không vui thì Tống Khiết lại vô cùng kinh ngạc nhìn người con gái trong bộ đồ bệnh nhân đang tươi cười nhìn hai người họ.
- Anh hai\, những gì anh vừa nói là thật sao ạ? Anh nói lại lần nữa được không? Em vẫn chưa nghe rõ lắm.
Tống Khiết không trả lời cô, cũng không để ý đến những gì cô vừa nói mà đi thẳng tới trước mặt cô, nhìn cô từ trên xuống dưới một lượt như để kiểm tra xem cô có thương tích gì không.
- Diên Diên? Em tỉnh rồi à? Em không sao rồi chứ? Em có biết em khiến anh lo lắng thế nào không hả?
Tống Diên nhìn anh mình không chớp mắt, vẻ mặt ngây thơ vô cùng. Một lúc lâu cô mới trả lời một cách thật bình thản.
- Anh hai\, em gạt anh đó! Thật ra em không bị bệnh gì cả\, lúc đó em chỉ nghĩ cách cùng Duẫn thoát khỏi sự bao vây của anh thôi.
Mặc dù nghe khá sốc nhưng rồi Tống Khiết cũng hiểu được. Anh im lặng một lúc và chỉ đưa mắt nhìn em gái mình, chưa nói câu nào cả.
Tống Diên cắn cắn môi lần lượt nhìn hai người đàn ông đang đứng trước mặt rồi hít thở sâu một hơi, bước tới gần anh trai mình, do dự kéo tay áo anh.
- Anh hai\, anh đừng tức giận. Ai bảo lúc đó anh hung dữ quá làm gì? Em còn tưởng anh biến thành người xấu rồi đấy! Anh bắt em bỏ con\, chia rẽ em với Duẫn rồi còn ép em đến New York\, mà không phải cho em đi một mình\, anh đưa cả tên mặt người dạ thú Nạp Tiều Quân đi cùng em làm gì chứ? Em đã nghĩ sẽ không bao giờ nhìn mặt anh nữa đâu đó!
Kha Duẫn đứng sau lưng cô vừa cười vừa lắc đầu, ánh mắt hướng về người phụ nữ trước mặt vô cùng yêu chiều cùng bao dung.
Tống Khiết thì đã sớm giận đến khuôn mặt biến sắc, không biết có nên cho đứa em gái này của mình một trận không?
- Diên Diên\, em nghĩ trò trẻ con của em sẽ gạt được anh trong bao lâu chứ? Nếu anh muốn thì anh không mất quá nhiều thời gian để vạch trần em đâu. Trừ phi...có người sẵn sàng tiếp tay giúp em diễn trò này.
Vừa nói anh vừa nhìn sang Kha Duẫn đang đứng phía sau cô em gái của mình.
Không đợi anh vặt trần, Kha Duẫn đã nhanh hơn, trực tiếp thừa nhận.
- Đúng vậy đấy! Lúc tiểu Diên vừa ngả vào người tôi thì tôi đã nhìn ra ý đồ của cô ấy rồi. Khi vào bệnh viện tôi mới vạch trần cô ấy\, nhưng tôi lại quyết định sẽ hợp tác cùng cô ấy đối phó với anh. Chắc hẳn khi tôi điều một lực lượng thuộc hạ lớn như vậy đến Tống gia đòi người thì anh cũng biết tôi đã sẵn sàng chỉ họng súng vào đầu anh rồi?
Ánh mắt của hắn lạnh khốc cùng kiên định nhìn thẳng vào mắt của Tống Khiết như đang đưa ra một tuyên bố ngầm. Bàn tay hắn để bên cạnh đùi đang nắm chặt tay của Tống Diên. Cái nắm tay ấm áp và quen thuộc đó của hắn đã truyền thêm sức mạnh cho Tống Diên, cô cũng chẳng hề nao núng hay sợ hãi nữa, kiên quyết nói với anh mình.
- Anh hai\, nếu anh chịu từ bỏ ý định chia cắt bọn em thì em sẽ rút lại đơn từ chối quyền giám hộ của anh\, em vẫn sẽ là em gái của anh. Anh đồng ý chứ?
Tống Khiết nhìn cái nắm tay của hai người rồi lại nhìn ánh mắt của họ, khẽ bật cười.
- Hai người hợp tác thành công rồi đấy! Tôi đầu hàng cả hai\, muốn làm gì cứ làm đừng ảnh hưởng đến Tống gia và Lệ Thanh là được.
Nghe những gì anh mình vừa nói, Tống Diên mừng rỡ đến suýt nữa thì nhảy cẫng lên, cô mừng quýnh kéo lấy tay áo của anh và hỏi lại một cách khó tin.
- Anh hai\, anh nói thật chứ? Anh sẽ không ngăn cản chuyện của em với Duẫn nữa?
Kha Duẫn cũng không khỏi bất ngờ trước tuyên bố này của Tống Khiết nhưng chẳng có biểu hiện gì rõ ràng cả, ngược lại thì thờ ơ đáp.
- Anh biết rõ mình đang nói gì và đưa ra quyết định gì?
Tống Khiết chỉnh chỉnh lại hai tay đang đút trong hai bên túi quần. Nhếch môi cười nhạt cùng một cái gật đầu nhẹ nhàng.
- Tôi không phải đứa trẻ ba tuổi\, cũng không phải vừa uống say mới đến đây nên những gì tôi nói đều là quyết định chắc chắn của tôi. Chỉ cần Diên Diên chịu nhìn lại người anh này\, trở lại làm người của Tống gia thì tôi sẽ không ép con bé đến New York\, cũng không bắt nó bỏ đứa bé nữa. Nhưng còn về phía cậu thì....
Nghe được những câu trước của anh, Tống Diên đang vui mừng định nhảy tới ôm lấy anh trai mình thì chợt đờ người lại, sốt ruột nhìn anh nói tiếp phần nữa. Cô hoang mang đưa mắt nhìn Kha Duẫn vẫn điềm tĩnh đứng bên cạnh.
- Anh muốn tôi làm gì?
Trước câu hỏi rất thẳng thừng của hắn, Tống Khiết cười hài lòng, nói ra yêu cầu của mình.
- Tôi muốn thực hiện một cuộc giao dịch với cậu.
Tống Diên không hiểu biết gì về việc kinh doanh của họ nên cô nghe cũng không biết gì, đến khi anh trai quay lại nhìn cô và nói.
- Diên Diên\, em ngoan ngoãn trở lại phòng trước đi. Bọn anh có chuyện cần nói riêng với nhau.
Kha Duẫn hơi bất ngờ nhưng rất nhanh cũng đồng tình với Tống Khiết, dịu giọng nói với người phụ nữ của mình.
- Đúng đấy tiểu Diên\, em đứng ngoài này cũng lâu rồi\, coi chừng lại cảm lạnh thì không tốt cho cả hai mẹ con đâu. Nghe lời nào\, em trở về phòng trước đi\, anh sẽ vào ngay với em thôi. Ngoan nào!
Cả hai người đàn ông đều cùng một ý bảo mình trở lại phòng bệnh nên Tống Diên dù không tự nguyện cũng phải lẵng lặng rời khỏi cầu thang thoát hiểm.
Sau khi cô gái nhỏ rời đi, Kha Duẫn liền hỏi ngay Tống Khiết.
- Anh muốn thực hiện giao dịch gì đây?
Tống Khiết chưa trả lời ngay mà gọi trợ lý của mình đi vào.
Tên trợ lý đó bước tới với một sấp hồ sơ giấy tờ trên tay. Sau khi cung kính cúi chào hai người đàn ông trước mặt, anh ta đưa tập hồ sơ đó cho ông chủ của mình.
Tống Khiết nhận tập hồ sơ và nhìn thoáng qua biểu cảm của Kha Duẫn một lúc rồi mới đưa tập hồ sơ đó cho hắn.
- Cậu xem đi rồi sẽ biết có nên bàn chuyện hợp tác với tôi hay không.
Kha Duẫn nhìn tập hồ sơ trên tay của anh, nhíu mày kinh ngạc rồi cũng cầm lấy. Thong thả mở trang đầu tiên ra xem.
- Bách Long?
Lật xem qua vài tờ, hắn tiếp tục xem qua phần tiếp theo. Có vẻ như hắn đang dần thấy kinh ngạc hơn
- Nguyên.... Đây không phải là thư ký trước đây của cha anh sao? Tại sao lại đưa tôi lý lịch của anh ta?
Tống Khiết thay đổi thế đứng, nhàn nhã nói.
- Theo như tôi được biết thì trước đây không lâu cậu cũng đã cho điều tra về thư ký Nguyên. Lí do lúc đó là gì vậy? Không biết có giống với lí do của tôi hay không?
Kha Duẫn càng nghe càng phát hiện ra nhiều điểm khác thường và có thêm nhiều nghi vấn nữa. Hắn lạnh nhạt thừa nhận chuyện điều tra lần trước.
- Là vì tiểu Diên! Ông ta theo dõi cô ấy\, còn đến tận nhà của Lý quản gia. Tôi chỉ muốn bảo vệ thật tốt cho người phụ nữ của mình thôi.
Nói đoạn, hắn ngừng một lúc rồi nhìn thẳng vào mắt của Tống Khiết, không nhanh không chậm mà hỏi.
- Thế lí do của anh là gì đây? Là vì tiểu Diên luôn sao? Anh nghe thấy hợp lý không đây? Nguyên Đằng từng là thư ký của cha anh thì đương nhiên anh đã rất rõ về thân thế của anh ta rồi\, bây giờ anh lại đi điều tra lại lai lịch của một người từng làm việc cho cha mình hơn mười năm. Anh nghi ngờ anh ta sao?
Nghe một câu kết luận mặc dù chưa rõ ràng của Kha Duẫn nhưng Tống Khiết đã hài lòng gật đầu.
- Như những gì cậu nói thì đột nhiên thư ký Nguyên trở về Thượng Hải và còn bắt tay với Bách Long\, giữa bọn họ có thể chỉ là hợp tác làm ăn nhưng còn chuyện Bách Long từng muốn làm hại Diên Diên không phải có Nguyên Đằng hỗ trợ sau lưng sao? Điều khiến tôi thấy khó hiểu nhất là tại sao bọn họ không nhằm vào tôi mà lại là Diên Diên?
Kha Duẫn hình như đang suy tư điều gì đó, sau khi Tống Khiết dứt lời hắn bật cười nhẹ
- Cho nên?
Thấy hắn đã hỏi trực tiếp như vậy rồi, Tống Khiết cũng trả lời ngay luôn.
- Tôi cần cậu giúp chuyện này.
Kha Duẫn nghe xong liền lắc đầu thản nhiên nhưng lại như đang suy tính một điều khá quan trọng.
- Anh không muốn biết tại sao bọn họ lại nhằm vào tiểu Diên mà chưa trực tiếp đối đầu với anh sao? Hay anh đang nghĩ đó cũng sẽ là điều sớm muộn sẽ xảy ra vì thứ mà Nguyên Đằng muốn có được là Tống thị mà ông ta cũng đã góp sức xây dựng hơn mười năm? Vậy Tống thị giờ đang ở đâu? Cả Lệ Thanh của anh nữa?
Nghe những phân tích của hắn, Tống Khiết cũng bắt đầu suy luận lại.
- Ý của cậu là mục tiêu của bọn họ không chỉ là Diên Diên hay tôi nữa mà còn có cả cậu?
Kha Duẫn thoải mái gật đầu, cười mưu mô.
- Nếu muốn lấy được Tống thị thì anh ta phải lật được tôi hoặc Khải Hoàn. Muốn nhổ cỏ tận gốc thì người đầu tiên bọn họ phải tiêu diệt chính là anh\, đó là một trong những lí do mà tiểu Diên đã vất đi tìm anh đấy.
Những lời Kha Duẫn nói Tống Khiết cũng khá đồng tình. Anh gật đầu vài cái rồi nghiêm túc hỏi.
- Vậy cậu muốn chúng ta phải làm gì trước đây?
Tống Khiết chưa trả lời mà chỉ nhoẻn miệng cười và đưa tay lên xem đồng hồ xong rồi nói.
- Chi tiết cụ thể chúng ta sẽ cùng bàn bạc sau. Bây giờ việc của cậu chính là bảo vệ Diên Diên cho thật tốt vào. Cậu vào trong với nó đi nếu không nó lại chạy ra đây nữa thì phiền đấy!
Vừa nói anh vừa hất cằm về hướng cánh cửa của cầu thang thoát hiểm, nở một nụ cười như có như không.
Kha Duẫn cũng cười nhạt, thờ ơ trả lời.
- Anh cũng nên cẩn thận với tôi đấy\, bảo Nạp Tiều Quân cút xa tiểu Diên một chút.
Tống Khiết không ngờ hắn vẫn còn nghĩ mình hợp tác với Nạp Tiều Quân nhưng anh cũng chỉ biết lắc đầu cho qua. Anh chìa tay ra như muốn bắt tay với hắn.
- Hy vọng có thể hợp tác vui vẻ!
Kha Duẫn nhìn bàn tay anh đưa ra trước mặt, không những không chịu bắt tay mà hắn còn dùng tay đập vào tay anh.
- Đều vì tiểu Diên thôi!
Sau đó kiêu ngạo xoay người rời đi.
Nhìn hành động trẻ con của hắn, Tống Khiết bất giác bật cười, như đang nói với mình nhưng cũng như đang nói với tên trợ lý đứng phía sau.
- Chắc Diên Diên phải nuôi cả hai đứa trẻ luôn đây.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.