Nói Yêu Em Muộn Màng

Chương 91: Cô đi trước rồi.

LeeGun20042001

23/09/2023

Tình hình mới ổn định thì cũng vừa đúng lúc Kha Duẫn về tới.

Không khí trong phòng của bọn họ bây giờ rất ngột ngạt và căng thẳng, tất cả đều không dám nói gì vì sợ không cẩn thận lỡ lời lại chọc giận ác quỷ đang gầm gừ nén cơn thịnh nộ trước mặt.

Kha Duẫn ngồi trước giường, một tay nắm tay Tống Diên, tay kia vuốt nhẹ tóc cô đến chạm vào khuôn mặt khả ái xinh đẹp của cô. Nhìn cô bất tỉnh như vậy, không phải vì ngủ mà chính là do thuốc an thần, gương mặt hắn trở nên cực kỳ đáng sợ, có lẽ đang rất tức giận, hắn nhẹ nhàng đắp lại chăn cho người phụ nữ trên giường, rồi từ từ quay đầu lại, nhìn một lượt tất cả những người ở đây, lạnh giọng hỏi

- Là ai làm?

Vừa nghe hắn hỏi thì tất cả những người ở đây đều biết hắn đang hỏi đến vấn đề gì nên trong chốc lát tất cả đã im ắng càng im hơn nữa. Tất cả đều hướng ánh mắt lo lắng về phía Tôn Vưu, nhưng không phải vì ánh mắt của mọi người nhìn mình như vậy mà Tôn Vưu thừa nhận.

- Là tớ! Thuốc an thần là do tớ tiêm.

Tống Diên trở nên mất kiểm soát như vậy thật sự chẳng ai có thể ngờ tới, trong tình huống lúc nãy anh nghĩ đến cách tiêm thuốc an thần cho cô vừa để đảm bảo an toàn cho mọi người vừa để cô có thời gian nghỉ ngơi. Thật sự chẳng hiểu tại sao Kha Duẫn lại tức giận như vậy.

Đúng thật là sau khi nghe Tôn Vưu thừa nhận chuyện tiêm thuốc an thần, Kha Duẫn càng nổi trận lôi đình, bước tới túm lấy cổ áo của anh, gân xanh nổi đầy trên trán và hai tay của hắn, ánh mắt hiện lên những tia máu đỏ, lớn tiếng quát

- Cậu coi cô ấy là người bệnh? Ai cho phép cậu dùng cách này với cô ấy?

Khi bị tiêm thuốc an thần như vậy có nghĩa là Tống Diên bị xem như người có vấn đề về thần kinh. Hắn giao cô lại cho bọn họ chăm sóc nhưng lại bị bọn họ đối xử như vậy, xem cô như bệnh nhân tâm thần mà xử lý?

Thấy Kha Duẫn kích động như vậy, như sắp ra tay đánh bạn thân của mình rồi, tất cả đều cùng ngăn hắn lại.

- Anh hai, anh bình tĩnh đi được không? Mọi người đều biết bây giờ tâm trạng chị dâu không ổn định vì chuyện tiểu Lạc Lạc, cũng biết anh rất lo cho họ nhưng hai người làm ơn hãy nghĩ đến bọn em được không? Lúc chị dâu cầm dao đe dọa mọi người còn làm dì Dung bị thương, anh có nghĩ đến sự an toàn của những người khác không?

Những lời của Kha Luân không phải hoàn hoàn không đúng, nghe xong thì Kha Duẫn cũng bỏ tay ra khỏi người của Tôn Vưu. Hứa hừ lạnh một cái, sự tức giận trong lòng cũng đã giảm đi được vài phần, quay lại nhìn những người khác, lạnh nhạt nói.

- Ai không thể chăm sóc được cô ấy thì có thể không cần làm. Không ai được phép làm tổn thương đến cô ấy!

Tất cả những chuyện đã xảy ra khiến Sa Tử Đình cũng rất mệt mỏi rồi, cô trả lời Kha Duẫn với một thái độ bực dọc

- Hai người đừng như vậy có được không? Hai người biết lo lắng, biết sốt ruột? Chúng tôi thì không mệt sao?

Sợ cô ấy sẽ gây ra chuyện lớn hơn nữa nên dì Dung nhanh chóng ra hiệu cho cô dừng lại.

Đúng như những gì bọn họ lo lắng, Kha Duẫn sau khi nghe xong những lời của Sa Tử Đình, Kha Duẫn ngay lập tức lớn tiếng đuổi hết tất cả ra ngoài.

-------------------------------------

Lí do Nguyên Đằng tìm Bách Long chính là muốn ông ta đi tìm Nạp Tiều Quân và đưa tiểu Lạc Lạc về cho ông ta. Bây giờ ông ta đã nằm ở thế bị động so với Kha Duẫn rồi, chỉ có khi có được tiểu Lạc Lạc làm con tin thì ông ta mới lại nắm hết phần thắng.

Nghe hết nhiệm vụ mà Nguyên Đằng phân phó, Bách Long cười một cách tự tin.

- Tưởng chuyện gì khó. Một đứa trẻ sinh thiếu tháng thì sẽ luôn cần bác sĩ túc trực bên cạnh, đây là khe hở lớn nhất để tiếp cận được nó.

Nguyên Đằng cũng từng nghĩ đến vấn đề này, giờ lại nghe Bách Long nói một cách chắc chắn như vậy nữa thì ông ta cũng có một chút tin tưởng rằng sẽ bắt được tiểu Lạc Lạc từ tay Nạp Tiều Quân. Nhưng vấn đề còn nằm ở chỗ làm thế nào để tìm được Nạp Tiều Quân nữa.

- Đầu tiên phải tìm được Nạp Tiều Quân đã. Nếu ông làm tốt chuyện này thì dự án sắp tới của Thiên Long tôi nhất định sẽ xem xét.....

Tập đoàn Thiên Long của Bách Long hiện đang gặp trục trặc về tài chính, dự án sắp tới như một quân cờ cuối cùng để cứu vớt tập đoàn của ông ta khỏi nguy cơ phá sản, vẫn đang tìm kiếm nhà đầu tư nhưng ai cũng xu tay từ chối.

Thật ra Bách Long cũng không chắc chắn sẽ tìm được Nạp Tiều Quân nhưng đây là cách duy nhất để cứu được công ty của mình nên ông ta vẫn cố gắng tỏ ra thật tự tin và bắt đầu nghĩ cách để tìm được người một cách nhanh nhất.

- Nguyên tổng, ông cứ yên tâm đi! Chuyện này không có gì là quá khó với tôi đâu. Nhất định sẽ có người giao cho ông trong vòng ba ngày.

----------------------------------

Đem tiểu Lạc Lạc về đây nhưng Nạp Tiều Quân chỉ giao nó cho bảo mẫu chăm sóc, thỉnh thoảng sẽ có bác sĩ đến kiểm tra tình trạng sức khỏe của đứa bé. Việc anh ta làm chỉ là nghĩ cách dùng con tin trong tay mình để đạt được mục đích, chính là có được Tống Diên. Nhưng sau cuộc gọi mà Kha Duẫn nhận thì không còn liên lạc được với cô nữa, anh ta vẫn đang nghĩ cách khác. Đột nhiên bảo mẫu từ trong phòng của tiểu Lạc Lạc chạy ra đồng thời la toáng lên.

- A!!! Chết người rồi!!!!

Nạp Tiều Quân đang uống rượu trong phòng khách cũng vội đi ra hỏi xem, lúc này mới biết tiểu Lạc Lạc không còn thở. Sắc mặt anh ta bỗng chốc trở nên căng thẳng, liền gọi ngay cho bác sĩ đến.

Thì ra đây cũng là một trong những biểu hiện thường xuyên xảy ra đối với những đứa trẻ sinh thiếu tháng. Mặc dù vậy nhưng không phải là không nguy hiểm, tất cả những tình trạng bất thường về chỉ số cơ thể của trẻ thiếu tháng đều được đánh giá là nguy hiểm và có nguy cơ tử vong nếu không được phát hiện kịp thời hoặc chăm sóc đúng cách.

Lại là vẻ mặt trầm tư khó hiểu lẫn hoang mang, bác sĩ lấy hết can đảm nói với Nạp Tiều Quân lần nữa.

- Nạp nhị thiếu, đứng dưới tư cách một bác sĩ tôi khuyên cậu nên để mẹ của đứa bé chăm sóc con của mình. Và hãy đưa họ đến bệnh viện để theo dõi tốt hơn.

Nhưng Nạp Tiều Quân vẫn phớt lờ những lời này của bác sĩ, còn thẳng thừng cho người đuổi ông ta đi. Nhìn lại trong nôi thì lúc này tiểu Lạc Lạc đã cử động như bình thường rồi, anh ta không phải chuyên gia về chăm sóc trẻ nên đương nhiên không hiểu được hết những rủi ro tiềm ẩn có thể xảy đến với tiểu Lạc Lạc, nhưng anh ta cũng chẳng muốn nó có bất trắc gì trước khi đưa được Tống Diên đến đây.

--------------------------------

Sau mấy ngày ngất đi cuối cùng Hạ Viên Anh cũng đã tỉnh lại, khi nghe Sa Tử Đình kể lại những chuyện đã xảy ra, bà càng lo lắng hơn, vội đến tìm Kha Duẫn và Tống Diên. Khi bà đến trước phòng của hai người họ thì vừa đúng lúc Kha Duẫn đi ra và đóng cửa lại, nhìn thấy mẹ mình đã tỉnh, hắn cũng mừng, thở phào một hơi, thấp giọng hỏi

- Mẹ vừa tỉnh lại sao đã qua đây rồi?

Hạ Viên Anh giận dữ đánh một cái vào vai hắn, vừa đánh vừa mắng

- Chính là vì lo cho hai đứa đấy. Bây giờ tất cả đều đang loạn hết lên vì hai đứa đấy! Việc cần làm là tìm tiểu Lạc Lạc mà con lại đi chuốc hết phẫn nộ vào từng người như vậy? Diên Diên đã không thể bình tĩnh mà con còn hồ đồ theo nó sao?

Không ngờ chỉ vì chuyện này mà Hạ Viên Anh lại đến tận đây chất vấn, Kha Duẫn mệt mỏi đưa tay bóp bóp mi tâm, mắt nhắm hờ như đang điều chỉnh lại tâm trạng .



- Chúng ta xuống dưới rồi nói!

Hạ Viên Anh và Kha Luân vừa xuống đến phòng khách thì tất cả đều đã có mặt đầy đủ rồi. Người đầu tiên lên tiếng là Uông Hịch, nhưng không phải chất vấn mà là xin lỗi, một câu xin lỗi rất chân thành

- Duẫn, xin lỗi hai người! Chuyện này cũng là vì tớ không cẩn thận nên mới để tiểu Lạc Lạc rơi vào tay bọn họ.

Kha Duẫn biết từ lúc trở về đây anh ta luôn mang vẻ mặt tội lỗi, nhưng chuyện này không phải trách nhiệm của riêng bất kỳ ai cả. Hắn thở dài, đặt tay lên vai Uông Hịch vỗ vỗ ba cái.

- Đừng đổ lỗi cho bất cứ điều gì nữa. Bây giờ chúng ta cần tìm cách cứu tiểu Lạc Lạc.

Ba người bọn họ mặc dù bên ngoài vẫn thường xuyên đấu khẩu hay thậm chí vật nhau không ngừng nhưng đã cùng sinh ra tử hơn hai mươi năm rồi, tình cảm không khác gì anh em ruột, chuyện của bạn bè cũng chính là chuyện của cả ba người. Vì vậy chỉ một chút hiểu lầm không thể làm sứt mẻ mối quan hệ của cả ba người bọn họ.

----------------------------------

Nạp Tiều Quân biến mất thần không biết quỷ không hay, ngay cả Nạp gia cũng chẳng ai biết được tung tích của anh ta.

Nạp lão gia và Nạp phu nhân ngồi trong phòng khách run lẩy bẩy nhìn người đàn ông đứng trước mặt, tất cả cảnh vệ và người làm trong nhà bọn họ đều đã bị bắn chết, nằm chồng chất lên nhau từ ngoài cổng vào đến nhà, máu tươi văng khắp nơi, tỏa ra đầy mùi chết chóc. Đôi vợ chồng già không ngừng run sợ van xin.

- Kha tiên sinh, chúng tôi thật sự không biết thằng nghiệt tử đó đang ở đâu. Cậu tha cho chúng tôi được không?

Kha Duẫn ngồi bắt chéo hai chân, tay cầm khẩu súng cẩn thận lau thật kỹ, vẻ mặt lạnh lùng đến đáng sợ, ánh mắt lạnh khốc đầy sát khí, môi bạc nhếch lên thành một nụ cười nhạt y hệt như quỷ satan từ địa ngục.

- Nạp lão tiên sinh, tôi cũng không muốn nhiều lời, nếu ông không muốn nói thì có thể im lặng mãi mãi luôn, ông thấy thế nào?

Ngay lập tức, hai vợ chồng già không ngừng dập đầu cầu xin tha mạng

- Kha tiên sinh, chúng tôi thật sự không biết gì mà. Cậu có giết cũng vậy thôi....xin cậu tha mạng cho chúng tôi.

Nhưng Kha Duẫn sắp không còn kiên nhẫn nữa, nếu bọn họ không biết Nạp Tiều Quân đang trốn ở đâu thì cũng không có chuyện tha cho bọn họ. Anh ta bắt con của hắn thì hắn sẽ bắt cha mẹ của anh ta.

Nghĩ rồi, hắn đứng lên và chuẩn bị rời đi, lạnh lùng ra lệnh cho thuộc hạ của mình.

- Trông chừng cho cẩn thận vào! Nếu chống cự thì cứ giết!

-----------------------------------

Không chỉ có hai vợ chồng Nạp gia mà Nạp tam thiếu cũng có khách tìm đến. Sau giờ tan học, Nạp Tiều Tang đi về với một quả bóng trong tay, vừa đi vừa ngâm nga một bài hát. Nhưng đi được nửa đường thì đột nhiên dừng lại vì có một vài người chặn cậu lại. Hai người phía trước là hai tên cảnh vệ, người đàn ông kia hình như là ông chủ của bọn họ, Nạp Tiều Tang nhìn có vẻ quen quen nhưng lại không nhớ ra người đó là ai. Người đàn ông đó bước từng bước đến trước mặt cậu.

........................................

Rời khỏi Nạp Phong, Tống Khiết chẳng thu được thông tin gì, chỉ có thể thất vọng trở về.

Nhưng anh lại không biết sau khi anh vừa rời đi thì Bách Long đã đi vào ngược lại.

........................................

Bây giờ thì Nạp Tiều Tang đã biết vị khách đến tìm mình là ai rồi, cậu không ngờ bọn họ là muốn hỏi về tung tích của anh hai cậu, Nạp Tiều Quân. Nhưng cậu cũng như tất cả mọi người, không hề biết bất cứ thông tin gì về anh hai mình từ khi anh ta biến mất.

- Kha nhị thiếu, tôi thật sự không biết gì cả. Từ lúc anh hai đi đến giờ tôi không thể liên lạc nữa.

Cậu không biết tại sao họ lại tìm Nạp Tiều Quân và tại sao anh ta lại biến mất như vậy. Mà Kha Luân cũng không muốn cho cậu biết, vì dù sao Nạp Tiều Tang vẫn còn là một đứa trẻ, cậu không nên dính dáng vào cuộc chiến tàn khốc này.

Ở ghế lái phụ, không nghe được thông tin gì nên Sa Tử Đình liền quay lại phản bác.

- Nạp tam thiếu, cậu đừng che giấu giúp anh ta. Anh ta đang.....

Khi cô đang định nói ra chuyện Nạp Tiều Quân đã làm thì Kha Luân lại cắt ngang lời cô như đang ngăn cản cô nói ra mọi thứ.

- Nếu cậu có thông tin gì thì hãy gọi cho tôi. Tôi chờ tin từ cậu!

Vừa nói Kha Luân vừa đưa cho Nạp Tiều Tang một mảnh giấy rồi cho mở cửa để cậu đi.

Sau khi Nạp Tiều Tang đi khỏi, Sa Tử Đình bức xúc bày tỏ thái độ với Kha Luân

- Sao anh lại ngăn cản em nói với cậu ta chứ?

Kha Luân thở dài, buồn bực trả lời

- Cậu ta chỉ là một đứa trẻ, không nên bị quấn vào cuộc chiến này.

Nhưng Sa Tử Đình càng nghe càng thấy khó chịu hơn, cô lớn tiếng nói

- Nhưng em nhìn ra cậu ta biết Nạp Tiều Quân đang ở đâu đấy! Anh đừng bị vẻ ngoài ngây thơ của cậu ta lừa.

Kha Luân có chút khó hiểu mà hỏi lại cô.

- Sao em dám chắc chắn như vậy?

Sa Tử Đình vẫn còn rất bực, nói ra những gì mình biết

- Dựa vào trực giác của em. Em có thể nhìn ra cậu ta đang nói dối, ánh mắt luôn né tránh, tay không bao giờ bỏ ra khỏi túi quần. Thật là, em sẽ tìm cậu ta để hỏi cho ra!



Nhưng Kha Luân lại không hề nghĩa như vậy, những gì cô nói anh cũng nhìn thấy nhưng không nghĩa đó là lời nói dối mà đó là một sự lo lắng và sợ hãi, có lẽ cậu ấy đã biết những gì mà Nạp Tiều Quân làm rồi, muốn giúp anh mình nhưng lại không có cách.

..................................

Sau khi Tống Khiết rời đi thì Bách Long lại tìm đến, mà mục đích của cả hai đều giống nhau, muốn biết chỗ Nạp Tiều Quân đang giấu tiểu Lạc Lạc. Nạp Tiều Bách nhìn thấy Bách Long thì lại thay đổi hẳn thái độ, hào hứng mời trà rồi còn nhiệt tình chào hỏi nữa. Nhưng vừa rồi khi Tống Khiết đến đây anh ta chẳng hề có thái độ muốn tiếp. Lí do đơn giản là từ trước đến nay Lệ Thanh không ngừng đối đầu với Nạp Phong, còn Bách Long lại là món đồ giá trị mà anh ta luôn có thể khai thác, vừa hay anh ta là người duy nhất nắm được bí mật về chỗ của Nạp Tiều Quân, nơi mà tất cả đều đang ráo riết tìm kiếm, anh ta có thể nhân cơ hội này trả thù Tống gia và còn khai thác được một chút lợi ích từ Bách Long.

Có được thông tin về Nạp Tiều Quân, Bách Long như mở cờ trong bụng, nhưng vẫn phải tỏ ra thật tự nhiên.

- Nạp tổng, bây giờ cả hai giới hắc bạch đạo không phải đang chia làm hai phe? Kha Duẫn và Nguyên Đằng? Cậu cho tôi thông tin không phải đang bỏ phiếu cho Nguyên Đằng chứ?

Nạp Tiều Bách lắc nhẹ đầu, nở nụ cười gian xảo.

- Tôi đang bỏ phiếu cho Bách tiên sinh đây!

Chỉ với một câu nói của anh ta mà Bách Long dường như đã hiểu ra được điều gì đó.

---------------------------------

Từ lúc đưa tiểu Lạc Lạc đến đây, Nạp Tiều Quân chẳng thể đi đâu vì sợ chỗ này của anh ta sẽ bị phát hiện. Mỗi ngày anh ta chỉ giết thời gian bằng những môn thể thao trong khu biệt thự của mình.

Đang bơi trong hồ thì nghe tiếng chuông điện thoại, Nạp Tiều Quân lên bờ nhận điện thoại. Vừa nhấc máy thì đầu dây bên kia đã truyền đến giọng nói quen thuộc

- Tôi phải làm gì thì anh mới trả tiểu Lạc Lạc cho tôi?

Vừa nghe xong thì Nạp Tiều Quân đã biết người gọi chính là Tống Diên, anh ta cười đắc ý, dùng ngữ điệu của kẻ cầm dây cương trêu chọc cô

- Rốt cuộc em cũng chịu gọi lại rồi sao? Không biết có quá muộn rồi không nhỉ?

Ở đầu dây bên kia, Tống Diên đang đứng trước điện cột thoại công cộng. Cô diện một bộ đồ đen che kín hết cả khuôn mặt, trạng thái tinh thần nay đã ổn định rất nhiều, đáp lại những lời khiêu khích của Nạp Tiều Quân, cô chỉ cười nhẹ.

- Nếu muộn thì anh đã không đợi tôi gọi rồi.

Cô biết anh ta chỉ là dùng tiểu Lạc Lạc để dụ cô đến thôi, cho nên khi nào chưa đạt được mục đích thì đối với anh ta chẳng bao giờ là muộn cả. Mà lí do Tống Diên không dùng điện thoại của mình để gọi cho hắn cũng vì sự cố lần trước, Kha Duẫn đã lấy điện thoại của cô để nhận cuộc gọi từ Nạp Tiều Quân, nếu cô gọi bằng điện thoại của mình có thể anh ta sẽ không tin và không may sẽ gây nguy hiểm cho tiểu Lạc Lạc.

Nạp Tiều Quân bắt đầu thấy hào hứng và mong đợi, nói lại điều kiện của mình.

- Hãy chắc chắn rằng em chỉ đến một mình! Nếu anh thấy có thêm người thứ hai thì em đừng nghĩ đến chuyện được nhìn thấy con gái em nữa!

Đương nhiên là Tống Diên đã đi một mình, cô không thể ngồi yên mà đợi nữa. Hơn nữa cô biết rõ thứ mà Nạp Tiều Quân muốn là gì, Kha Duẫn nhất định sẽ không thỏa hiệp với anh ta, cho nên cô phải tự mình đi tìm anh ta để trao đổi. Lí do cô không mang theo điện thoại là vì sợ rằng Kha Duẫn đã sớm gắn định vị trong đó rồi, nhưng cô lại không nhớ rằng sợi dây chuyền cô đang đeo vốn dĩ luôn có định vị.

Sau khi cúp máy, Tống Diên chỉnh lại mũ và kính, bước thẳng lên một chiếc taxi. Còn ở phía bên kia, Nạp Tiều Quân đang chuẩn bị chào đón cô dâu của mình.

------------------------------------

- Không xong rồi! Thiếu phu nhân không có trong phòng nữa ạ.

Một cô người làm từ trên lầu chạy xuống hốt hoảng réo lên làm cho cả phòng khách sững sờ. Dì Dung bất ngờ cùng hoảng loạn, vừa nhìn lão gia và phu nhân.

Hạ Viên Anh đang xem chương trình tin tức trên tivi nghe như sét đánh ngang tai, lập tức hỏi

- Xảy ra chuyện gì? Cô đã kiểm tra kỹ chưa?

Kha Chấn Đông cũng bất ngờ đặt tách trà đang uống dở xuống bàn.

- Không có trong phòng thì đi đâu chứ?

Trong chốc lát bọn họ cùng nhau vội vội vàng vàng chạy lên phòng để kiểm tra lại. Quả nhiên Tống Diên đã không cánh mà bay mất. Trong phòng không hề có dấu vết của sự tấn công hay ẩu đả, vậy cô đã ra ngoài bằng cách nào? Nhìn kỹ lại thì mới thấy cửa sổ đã bị mở, có một sợi dây dài thả xuống bên dưới, mà cảnh vệ bên dưới lại giống như chẳng có chuyện gì xảy ra, có thể cô đã trốn khỏi bọn họ hoặc là đe dọa.

Hạ Viên Anh lập tức bảo dì Dung gọi báo cho Kha Duẫn. Còn Kha Chấn Đông thì cùng cảnh vệ đi kiểm tra camera.

---------------------------------

Nhận được tin Tống Diên đã ra khỏi Vân Phong Điện, Kha Duẫn đang trong phòng họp lập tức cho hoãn cuộc họp lại rồi nhanh chóng rời khỏi công ty. Huấn Dịch nhận ra sự gấp gáp trong mắt của ông chủ nên cũng bắt đầu khẩn trương.

- Kha tiên sinh, đã xảy ra chuyện gì sao?

Kha Duẫn nói lại chuyện đang xảy ra rồi đi nhanh đến hầm giữ xe. Hắn ra lệnh cho xe chạy thật nhanh, đồng thời gọi vào một số điện thoại

- Thế nào rồi? Đã tìm ra vị trí của anh ta chưa?

Đầu dây bên kia truyền đến giọng của một nam nhân

- Vị trí bị nhiễu loạn, thật sự không thể biết chính xác anh ta đang ở đâu. Tôi đã loại trừ tất cả các vị trí khác, còn lại ba vị trí đáng nghi nhất. Tôi sẽ gửi cho anh

Sau khi nói xong thì người kia đã cúp máy và trong điện thoại của Kha Duẫn có tin nhắn gửi đến.

Bây giờ hắn vẫn đang cho xe chạy theo định vị trong sợi dây chuyền của Tống Diên.  Nhưng nếu cô đến trước hắn thì cô sẽ gặp nguy hiểm và coi như Nạp Tiều Quân đã nắm phần thắng. Trong ba vị trí này hắn phải tìm đúng vị trí chính xác của Nạp Tiều Quân để đến đó trước Tống Diên. Nhưng để tìm được vị trí chính xác thì Tống Diên đã đến đó trước hắn rồi.

-----------------------------------

Tống Diên xuống xe ở một bến xe buýt và có một chiếc xe đến dừng bên cạnh cô. Chỉnh lại những vật che mặt, cô mở cửa lên chiếc xe đó. Người lái xe chính là Nạp Tiều Quân. Nhìn người phụ nữ ngồi vào trong xe, anh ta cười đắc ý và hài lòng, lập tức lái xe rời khỏi đây.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Nói Yêu Em Muộn Màng

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook