Chương 96: Không sao nữa
LeeGun20042001
23/09/2023
Cả ba người đều đang gặp trướng ngại nhất định mà run sợ nhìn tiểu Lạc Lạc đã sắp rơi xuống.
Ngay đúng lúc Tống Diên kéo cái xác cuối cùng ra thì một điều bất ngờ đã xảy đến. Tống Khiết xuất hiện với một khẩu súng trên tay và đỡ được tiểu Lạc Lạc. Anh còn giúp Kha Duẫn loại bỏ sự tấn công dồn dập của Nguyên Đằng.
- Ông muốn giết Tống Diên nhưng quên vẫn còn Tống Khiết tôi sao?
Sự xuất hiện bất ngờ của Tống Khiết như một luồng ánh sáng cứu tiểu Lạc Lạc khỏi nguy hiểm lần nữa.
Nhìn thấy con gái mình đã được an toàn, Tống Diên thở phào một hơi, cô cũng như vừa chết đi sống lại vậy.
Kha Duẫn vừa vật lộn với Nguyên Đằng vừa phàn nàn với Tống Khiết đang giúp Huấn Dịch bắn hạ những tên thuộc hạ xếp hàng dày đặc.
- Đến chậm quá đấy!
Tống Khiết đem tiểu Lạc Lạc đến giao cho Tống Diên, cũng lấy mấy cái xác và một vài vật liệu khác che chắn cho hai mẹ con cô.
Tống Diên ôm con mình mà tay chân bủn rủn, không kìm được cảm xúc vỡ òa trong lòng. Cẩn thận băng bó lại vết thương trên tay cho con.
Còn Tống Khiết thì nhanh chóng vào cuộc chiến, vừa nổ súng bắn hạ kẻ địch vừa đáp lại câu phàn nàn của Kha Duẫn vừa rồi với một tâm thế vô cùng sảng khoái.
- Tôi còn định đợi cậu chết mới đến đấy!
Bây giờ không phải lúc đấu khẩu nên Kha Duẫn chỉ cười khẩy một cái.
Nguyên Đằng nhìn hai người bọn họ đã hội tụ đầy đủ thì cười hả hê
- Đến đủ vậy rồi thì hôm nay tôi sẽ tiễn tất cả đi cùng một lúc!
Kha Duẫn lại tiếp tục bị Nguyên Đằng vật ngã và giáng cho mấy cú đấm vào mặt. Nhưng hắn cũng đã lật ngược tình thế rất nhanh, đánh trả mấy cú đấm liên tục vào mặt ông ta.
Tống Khiết cũng không đứng nhìn, xông vào giúp hắn quật ngã Nguyên Đằng.
Ba người hết vật lộn dưới sàn lại chuyển mình đứng lên đấm đá mọi kiểu.
Sau nhiều lần ở thế bị động, Nguyên Đằng rốt cuộc đã có một đòn phản công. Ông ta lần lượt đánh cho cả Kha Duẫn và Tống Khiết ngã lăn ra sàn, còn mình thì chớp thời cơ xông về chỗ Tống Diên, mục tiêu là cướp lấy tiểu Lạc Lạc lần nữa.
Tống Diên ôm chặt con trong tay, hai mắt trừng to nhìn người đang lao đến sắp gần mình.
Hai người đàn ông bị đánh văng đập vào tường vẫn còn choáng váng, vừa định đứng lên để tóm lấy Nguyên Đằng.....
Pằng!
Một phát súng vang lên, Nguyên Đằng ngã xuống mà không kịp nói lời trăn trối cuối cùng. Phát súng đó, viên đạn ngay trúng tim của ông ta chính là do Tống Diên bắn. Đó là sức mạnh của một người mẹ đang khao khát bảo vệ đứa con của mình, là sức mạnh của một tình yêu sinh ra từ thù hận, là sức mạnh của một người con khi nghĩ đến cha mẹ đã chết....
Phát súng kết thúc thúc tất cả, phát súng cuối cùng chấm dứt cuộc chiến đẫm máu này, chấm dứt khung cảnh hỗn loạn và nguy hiểm này, kết thúc ân oán suốt hơn ba mươi năm.
Vì Nguyên Đằng chết rồi nên mấy tên còn lại như rắn mất đầu, Huấn Dịch nhanh chóng giết nốt tất cả. Cậu quay lại chỗ Kha Duẫn.
Kha Duẫn và Tống Khiết cùng lúc đứng dậy, cảm xúc hỗn loạn nhìn Nguyên Đằng đã chết nằm trong vũng máu, Tống Diên thì đang cầm khẩu súng vừa kết liễu ông ta, vẻ mặt hoảng loạn cùng hai tay đang run lẩy bẩy. Không nói gì nữa, Kha Duẫn lập tức chạy đến nắm chặt hai tay cô và ôm cô vào lồng, vừa hôn lên khắp đỉnh đầu và trán của cô vừa an ủi.
- Không sao nữa rồi! Tất cả đều kết thúc rồi. Bây giờ chúng ta có thể cùng về nhà....
Khoảnh khắc này, giây phút này, Tống Diên vùi mặt vào trong ngực Kha Duẫn mà khóc thật to như một đứa trẻ, cảm xúc vỡ òa. Tất cả ân oán đều đã kết thúc rồi!
Tống Khiết cũng không nén được xúc động, nhìn qua Huấn Dịch đang cười hạnh phúc bên cạnh, anh đưa tay lên vỗ vai cậu ta.
........................................
Sau khi ngủ một giấc, cuối cùng Sa Tử Đình cũng đã tỉnh lại. Cảm giác đầu tiên của cô đó chính là đầu rất nặng và đau như búa bổ. Mở mắt ra nhìn thì thấy mình đang nằm trong bệnh viện, Kha Luân thì ngủ quên bên giường, cô cố gắng tái hiện lại những hình ảnh cuối cùng trước khi mình ngất đi.
Lúc đó khi cô đã thuyết phục được Nạp Tiều Tang, cậu ta đã cúi đầu xin lỗi cô và Kha Luân, sau đó đã giúp hai người gọi xe cấp cứu. Trong lúc Kha Luân bế cô từ trên sân thượng căn hộ đó xuống, ý thức cô dần mất đi và chìm vào cơn hôn mê đến bây giờ.
Cô nhìn Kha Luân đang ngủ say bên cạnh, tay vẫn nắm chặt tay mình, không nỡ đánh thức cậu. Cứ như vậy ngồi ngắm cậu ngủ thôi.
Nhưng Kha Luân hình như cũng đã bị đánh thức, tỉnh dậy nhìn thấy người phụ nữ của mình đang ngồi nhìn mình mỉm cười, cậu vội vàng hỏi xem cô còn cảm giác đau hay khó chịu ở đâu không.
- Em tỉnh rồi sao? Để anh gọi bác sĩ vào kiểm tra!
Vừa nói xong cậu liền định chạy ra ngoài gọi bác sĩ thì bị Sa Tử Đình kéo lại. Trong lúc đó thì cô đã nhìn thấy hình ảnh bản thân trong gương, đầu cô bị băng kín hết như xác ướp vậy. Cô kinh ngạc sờ lên khắp mặt và đỉnh đầu mình mà cảm thán
- Có cần khoa trương vậy không?
Nhưng Kha Luân lại không cho là vậy, nghĩ đến chuyện vừa xảy ra cậu vẫn còn sợ hãi. Nếu chậm trễ một chút nữa thôi là cậu đã không thể được nhìn thấy cô nữa rồi.
- Gì mà khoa trương chứ? Em có biết lúc đó anh đã sợ thế nào không hả? Anh sợ mình sẽ mất em đấy.....
Sa Tử Đình không biết nên cười hay nên khóc khi nhìn dáng vẻ như con nít của cậu. Còn cố tình trêu cậu
- Anh là ai vậy?
Nhưng trêu vẫn là trêu, cô không thể nhịn cười nổi.
Kha Luân đang lo lắng như vậy mà cô còn trêu chọc nữa nên cậu suýt nữa ăn vạ mà khóc luôn rồi.
- Em còn trêu anh được sao? Đình Đình, em đúng là không có trái tim mà.
Sa Tử Đình cố gắng nhịn cười, kéo tay cậu đặt lên ngực trái của mình, không chút gượng gạo mà nói
- Ai bảo em không có trái tim? Tim em ở đây nè. Anh cũng ở đây nữa.
Kha Luân vừa nghe được câu này trái tim cũng tan chảy luôn rồi. Còn gì tuyệt vời và hạnh phúc hơn khi được nghe lời nói ngọt ngào của người mình yêu chứ. Cậu thích thú đến cười tít mắt, còn đỏ mặt nữa.
Sa Tử Đình cũng bị vẻ đáng yêu ngây ngô của cậu chọc cười. Nhưng cô vẫn chưa bỏ ý định trêu chọc cậu tiếp.
- Thế nên từ giờ phải gọi là " chị" đấy!
Đang vui mừng chưa được bao lâu lại nghe câu quái gở như vậy, Kha Luân tỏ ra bất mãn lẫn ấm ức.
- Sao lại như vậy chứ? Chẳng phải đã thống nhất rồi sao? Không biết đâu, anh không gọi chị đâu.
Sa Tử Đình vừa cười vừa làm mặt nghiêm nói với cậu
- Rõ ràng em lớn hơn nên anh phải gọi chị chứ?
Kha Luân nhất quyết không chấp nhận yêu cầu này, còn làm nũng như một đứa trẻ nữa.
Sa Tử Đình chỉ còn có thể bất lực nhìn cậu. Sao lại có một người đa nhân cách vậy nhỉ? Lúc rất chững chạc mạnh mẽ, lúc lại như trẻ lên ba?
.......................................
Cũng may là vết thương của tiểu Lạc Lạc không nguy hiểm đến tính mạng, trong cái rủi lại có cai may, hành trình thoát khỏi nguy hiểm này đã giúp tiểu công chúa tăng được sức đề kháng và các chỉ số sức khỏe giờ đã ổn định rồi, nên không còn cần thở máy nữa. Nhưng để đảm bảo không xảy ra vấn đề gì nữa nên sản phụ và thai nhi phải ở lại bệnh viện theo dõi thêm.
Tin này giúp cho Tống Diên và những người khác được nhẹ nhõm hơn nhiều. Thật sự cảm tạ trời phật đã phù hộ.
Tinh thần của Tống Diên đã ổn định hơn rồi, nên Kha Duẫn cũng yên tâm chuẩn bị đi xử lí việc còn lại. Hắn nhẹ nhàng kéo cô vào lòng và ôm chặt, tay giữ sau gáy cô, hôn lên đỉnh đầu cô, dịu dàng nói
- Tiểu Diên, cảm ơn em. Vợ à, em đã làm rất tốt....
Ngược lại thì Tống Diên lần nữa vỡ òa, nức nở nói. Cô vòng tay qua ôm chặt người đàn ông của mình, chỉ có như vậy cô mới cảm giác được sự an toàn.
- Duẫn, em xin lỗi! Xin lỗi vì đã luôn khiến anh phải lo lắng.
Kha Duẫn nhẹ nhàng nâng mặt cô lên, lau đi những giọt nước mắt còn vương lại trên hai má nhỏ nhắn của cô, ánh mắt nhìn cô đầy trìu mến và cưng chiều.
- Đừng khóc, mọi chuyện đều đã qua rồi. Từ bây giờ em không cần lo lắng gì nữa, chỉ cần sống thật hạnh phúc với anh và con là được.
Huấn Dịch đứng bên cạnh đã rất tinh ý nhìn sang hướng khác.
Tống Khiết cũng chẳng muốn nhìn cái cảnh tình cảm sến súa này.
Tống Diên nín khóc và lau hết nước mắt rồi sực nhìn lại những vết thương trên người Kha Duẫn, vội bảo hắn.
- Anh bị thương như vậy còn không đi kiểm tra sao? Mau đi theo em!
Cô định kéo hắn đi nhưng hắn đã giữ cô lại, nắm tay cô và còn ôm cô lần nữa.
- Anh không sao đâu! Những vết thương này chẳng là gì cả, ôm em như vậy chẳng thấy đau gì nữa.
Mặc dù những lời ngọt ngào của hắn đã làm Tống Diên rất hạnh phúc nhưng cô vẫn lo cho vết thương của hắn. Cô đẩy nhẹ hắn ra, cương quyết yêu cầu.
- Không được! Anh phải đi gặp bác sĩ kiểm tra ngay!
Tống Khiết cũng nghĩ hắn nên đi xử lý những vết thương này trước.
- Nếu cậu không muốn chết thì tốt nhất nên nghe lời đi.
Thêm một người nữa, Kha Duẫn trừng mắt nhìn anh, lạnh nhạt nói.
- Anh liên tục trù tôi chết nhỉ?
Tống Diên sợ hai người bọn họ sẽ đấu khẩu nữa nên nhẹ nhàng kéo tay áo của Kha Duẫn như đang bảo hắn cứ mặc kệ anh trai mình đi. Biết bọn họ không hề có ác ý gì nhưng chẳng hiểu sao lúc nào cũng đá xéo nhau như vậy. Cô lại định nói hắn đi kiểm tra vết thương lần nữa thì bác sĩ và y tá ôm tiểu Lạc Lạc đã đi ra. Nghĩa là cô phải cùng họ đi làm vệ sinh nhập viện cùng tiểu Lạc Lạc. Nhưng cô vẫn không yên tâm về những vết thương chưa xử lý của Kha Duẫn.
Vì có việc phải đi ngay bây giờ và không muốn cô vì lo lắng mà chưa chịu đi cùng bác sĩ, Kha Duẫn đành nói dối cô.
- Bây giờ anh phải đi xử lý vài chuyện. Anh sẽ xử lý vết thương trước khi đi. Như vậy em yên tâm chưa?
Nghe hắn nói vậy nên Tống Diên cũng gật đầu, dặn hắn thật kỹ phải đi kiểm tra các vết thương. Trước khi cô đi hắn còn hôn cô một cái tạm biệt, và cũng không quên chào tiểu Lạc Lạc đang trên tay của y tá.
- Tiểu Lạc Lạc ở với mẹ phải ngoan đấy! Ba đi rồi về chơi với tiểu công chúa nhé. Con đừng phá mẹ đó.
Hắn hôn con rồi tạm biệt Tống Diên.
Mặc dù đã nhìn thấy Kha Duẫn ân cần với Tống Diên rất nhiều lần nhưng hình ảnh người cha nhìn đứa con gái nhỏ đầy yêu thương của hắn vẫn khiến cậu ta khá lạ lẫm và khó tin. Đâm đâm giết giết bên ngoài, dùng rất nhiều thủ đoạn để tiêu diệt đối thủ, hình ảnh đó thật sự là hoàn toàn trái ngược.
Sau khi Tống Diên đã cùng bác sĩ đi khỏi, Tống Khiết quay sang nói với Kha Duẫn
- Tôi đang suy nghĩ có nên đưa Diên Diên và tiểu Lạc Lạc về New York không..
Kha Duẫn lườm anh một cái, nhàn nhạt nói.
- Anh muốn phản bội giao ước?
Ngay lập tức Tống Khiết cười lớn.
- Cậu đâu cần cố tỏ ra chính nghĩa làm gì?
Kha Duẫn cũng chẳng thèm để ý đến mấy câu vô nghĩa của anh nữa, gọi Huấn Dịch chuẩn bị cùng mình rời đi. Trước khi đi không quên nói với Tống Khiết.
- Mẹ con tiểu Diên nhờ anh đấy!
Tống Khiết cười khẩy, nhìn hắn đi được một đoạn thì nói lớn.
- Tốt nhất cậu nên làm đúng những gì vừa nói với em gái tôi đi.
....................................
Biết tin đã cứu được tiểu Lạc Lạc và Tống Diên đang ở cùng một bệnh viện với mình, Sa Tử Đình đã tìm ngay đến phòng của cô. Hai người vừa gặp nhau, nhìn thấy tình trạng của đối phương, cả hai đều không khỏi hoảng hốt. Sa Tử Đình thì đầu quấn băng dày cộp, Tống Diên thì bế tiểu Lạc Lạc bị thương ở cánh tay cho nó bú.
Sa Tử Đình nhìn cánh tay của tiểu Lạc Lạc, Tống Diên thì nhìn vết thương trên đầu cô ấy. Cô ấy vội chạy đến giường và hỏi trước.
- Xảy ra chuyện gì vậy? Sao tiểu Lạc Lạc lại bị thương như vậy?
Từ trong ánh mắt hốt hoảng của cô ấy, Tống Diên có thể thấy được đầy sự lo lắng. Cô thở dài kể lại mọi chuyện.
......................................
Kha Duẫn và Huấn Dịch đã thay một bộ quần áo khác. Hắn chỉ nói dối để Tống Diên yên tâm nên không hề đi xử lý những vết thương trên người mà lên xe ra rời khỏi bệnh viện luôn. Ngồi ở ghế sau, hắn cầm sợi dây chuyền mặt kim cương đen của Tống Diên trong tay, lạnh lùng hỏi Huấn Dịch.
- Tất cả đều đang ở yên một chỗ chứ?
Huấn Dịch cẩn trọng báo cáo lại tình hình cụ thể.
- Anh muốn gặp ai trước ạ?
Kha Duẫn đưa tay lên day day mi tâm, giọng lạnh lẽo ra lệnh.
- Trừ tên nhóc đó ra. Còn lại xử hết đi! Đến chỗ Nạp Tiều Quân để tôi đích thân tiễn cậu ta.
Không ngờ khi hắn vừa nói xong thì Huấn Dịch lại nhận được một cuộc điện thoại của thuộc hạ khác. Sau khi cúp máy liền báo cáo tình hình mới nhất với hắn.
- Kha tiên sinh, Nạp Tiều Quân đã bỏ trốn rồi! Bây giờ người của chúng ta đang đuổi theo.
Kha Duẫn nghe xong thì cười nhẹ, hừ lạnh một tiếng ra lệnh đuổi theo Nạp Tiều Quân.
......................................
Sa Tử Đình sau khi nghe xong toàn bộ câu chuyện thì hết sức kinh ngạc, nhưng cũng cảm thấy có lỗi.
- Xin lỗi cậu Diên Diên, lúc cậu gặp nguy hiểm như vậy mà tớ lại chẳng giúp được gì.
Tống Diên vừa dỗ tiểu Lạc Lạc ngủ vừa an ủi cô bạn của mình. Cô nhìn về vết thương trên đầu cô ấy, cũng lo lắng nói.
- Không phải cậu cũng đã bị thương vì giúp tớ rồi sao? Tớ phải cảm ơn cậu đấy.
Gạt bỏ hết những chuyện đã qua, hai người lại bắt đầu trò chuyện rất vui vẻ. Thỉnh thoảng lại cười đùa nhìn ngắm tiểu Lạc Lạc.
..................................
Đã bị giam cầm hơn một ngày rồi, Nạp lão gia và Nạp phu nhân không biết khi nào những người này mới tha cho vợ chồng bọn họ đây. Từng giây từng phút trôi qua đối với bọn họ cứ như đồng hồ tử thần, rốt cuộc thì những người này đang muốn gì đây?
Đáng tiếc cho hai vợ chồng bọn họ, những thuộc hạ của Kha Duẫn đã nhận được lệnh xử lí vợ chồng Nạp của hắn.
Sau khi nhận được lệnh, tên thuộc hạ cầm đầu phân công cho hai tên đứng canh bên cạnh vợ chồng Nạp và với hai phát súng kết liễu bọn họ.
Biệt thự Nạp gia bây giờ đã hoàn toàn lạnh tanh, mùi máu tanh khắp nơi, sự chết chóc bao phủ toàn bộ căn biệt thự.
.......................................
Cung cấp thông tin cho Bách Long với hy vọng có thể cứu vớt được Nạp Phong nhờ Thiên Long. Nhưng bây giờ Nạp Tiều Bách lại nghe được một tin dữ, chính là Bách Long đã chết. Không chỉ như vậy mà tập đoàn Thiên Long của ông ta lại đang bị cảnh sát điều tra vì nhiều hoạt động kinh doanh bất hợp pháp đã bị phanh phui. Trên khắp các bản tin hiện giờ đều là tin tức tập đoàn Thiên Long bị đưa vào điều tra, dựa đoán rằng thật ra là đã có đầy đủ chứng cứ để thu hồi giấy phép kinh doanh, chuyện phá sản chỉ còn là vấn đề thời gian.
Nạp Tiều Bách ngồi xuống ghế một cách bất lực và chán nản, tất cả hy vọng của anh ta đều đã đặt hết vào Bách Long nên mới cho ông ta biết chỗ của Nạp Tiều Quân. Không ngờ bây giờ lại chẳng thu được gì.
Anh ta đang chán chường, mệt mỏi thì thư ký vội vội vàng vàng chạy vào báo.
- Nạp tổng, không xong rồi! Cảnh sát đang vào đây ạ.....
Một câu của thư ký khiến Nạp Tiều Bách đang chán nản phải đứng phát dậy, hỏi lại một cách khó tin.
- Cô nói gì cơ? Nói lại tôi nghe xem! Cảnh sát đến tìm tôi?
Thư ký gật gật đầu và đang định nói lại thì cảnh sát đã đến gõ cửa.
Nạp Tiều Bách không thể tin nổi vào mắt mình nữa. Cảnh sát lại đến tìm anh ta, rốt cuộc là chuyện gì chứ? Mà người dẫn họ không phải ai khác chính là Tôn Vưu. Anh ta biết người này là luật sư của Kha Duẫn, như vậy chuyện này là do Kha Duẫn đứng đằng sau? Cả chuyện của Bách Long cũng là hắn?
Để giải đáp thắc mắc của anh ta, cảnh sát trưởng đưa ra lệnh khám xét và lệnh bắt đã được phê duyệt.
- Nạp tổng, thất lễ rồi!
Sau đó tất cả cảnh sát viên đều bắt tay vào nhiệm vụ, tịch thu hết những tài liệu liên quan trong phòng làm việc của Nạp Tiều Bách.
Mà Nạp Tiều Bách từ đầu đến cuối chỉ trừng mắt nhìn Tôn Vưu đang hả hê đứng nhìn. Không còn suy đoán gì nữa, bằng chứng kinh doanh bất hợp pháp của Thiên Long chắc chắn là do Kha Duẫn đưa cho cục cảnh sát rồi, cả Nạp Phong cũng không tránh khỏi tai họa.
- Là Kha Duẫn? Tôi và cậu ta không thù không oán, từ trước đến giờ Nạp Phong và Khải Hoàn nước sông không phạm nước giếng, sao cậu ta lại hãm hại tôi chứ?
Tôn Vưu cười nhếch mép, đưa tay gãi gãi chân mày, tỏ vẻ vô tội nói.
- Không thù không oán? Tôi nghĩ anh nên cố nhớ lại xem có đúng vậy không.
Lí do Kha Duẫn làm vậy có rất nhiều lí do, có thể là vì trả thù cả Nạp gia vì Nạp Tiều Quân, cũng có thể là vì Nạp Phong chính là tham vọng của Nạp Tiều Quân nên hắn quyết định phá hủy tất cả.
Nạp Tiều Bách giận đến mặt mũi tái mét. Nhưng hình như nhận ra điều gì đó nên cố gắng nói ra để hòng đả kích Tôn Vưu.
- Kha Duẫn lại phái luật sư của mình hộ tống cảnh sát đi như vậy không phải cũng đang che giấu những tội ác của cậu ta sao? Giấy không gói được lửa đâu! Hãy chuyển lời đến cậu ta, quả báo sẽ tìm đến nhanh thôi.
Thật đúng lúc này cảnh sát trưởng đã đến còng tay anh ta và áp giải đi.
Tôn Vưu nhìn cảnh sát mang những tài liệu kia đi và cả Nạp Tiều Bách, cười gian xảo rồi gọi báo lại tình hình với Kha Duẫn. Anh tiếp tục thực hiện nhiệm vụ cuối cùng, đó chính là sản nghiệp của Nguyên Đằng. Báo chí, truyền thông đều đã được sắp xếp sẵn sàng hết cả rồi.
..................................
Nạp Tiều Quân không biết đã đổi bao nhiêu xe để trốn khỏi sự truy đuổi của Kha Duẫn. Nhưng cho dù anh ta có chạy thế nào vẫn không thoát khỏi tầm nhìn của mấy tên thuộc hạ kia. Mấy chiếc xe đã đuổi theo anh ta suốt một đoạn đường dài.
Từ một chiếc taxi, anh ta chạy vội xuống và đang định lên một chiếc xe đã đợi sẵn ở bên đường. Nhưng vì vừa chạy vừa nhìn xem đám thuộc hạ kia đã đến chưa nên anh ta không thấy chiếc xe tải đang lao đến.
Bùm!
Chiếc xe tải tung anh ta văng lên cao một đoạn rồi ngã nhào xuống, máu từ đầu anh ta chảy ra một khoảng lớn trên mặt đường.
Tai nạn đã gây ra kẹt xẹt ở đoạn đường này, nhiều người chạy đến vay xung quanh, có người đã lấy điện thoại gọi cho cấp cứu.
Cũng đúng lúc này, xe của Kha Duẫn đã đến đây. Huấn Dịch nhanh chân xuống mở cửa xe cho hắn, hai người cùng đến xem tình hình của Nạp Tiều Quân.
Huấn Dịch đi trước mở đường, để Kha Duẫn ra đứng ở đầu hàng. Nhưng hắn lại quyết định đi đến gần Nạp Tiều Quân trước sự chứng kiến của rất nhiều người.
Nạp Tiều Quân bị thương khá nặng, khi nhìn thấy Kha Duẫn, anh ta vẫn có vẻ không phục. Đợi khi hắn ngồi xuống sát bên cạnh, anh ta khó khăn nói được vài câu.
- Diên Diên, tôi yêu cô ấy, không thua kém gì anh đâu, đừng tưởng tôi đã chịu thua anh. Chăm sóc cô ấy thật tốt vào, giữ cô ấy cho thật chặt đi, nếu không tôi biến thành ma sẽ đến đưa cô ấy đi đấy. Kiếp sau, tôi nhất định sẽ đến trước anh một bước, sẽ không để cô ấy chọn anh lần nữa đâu.....
Nói dứt lời, anh ta cũng nhắm mắt xuôi tay.
Những người xung quanh bị dọa cho hồn bay phách lạc.
Huấn Dịch đến bên cạnh Kha Duẫn hỏi xem tình hình của hắn, cũng như đang đợi lệnh tiếp theo.
Kha Duẫn cười nhạt, hừ lạnh một cái.
- Mẹ nó! Đến cuối cùng lại để tôi đong vai phản diện sao? Điều tra xem tài xế gây tai nạn do ai phái đến!
Ngay đúng lúc Tống Diên kéo cái xác cuối cùng ra thì một điều bất ngờ đã xảy đến. Tống Khiết xuất hiện với một khẩu súng trên tay và đỡ được tiểu Lạc Lạc. Anh còn giúp Kha Duẫn loại bỏ sự tấn công dồn dập của Nguyên Đằng.
- Ông muốn giết Tống Diên nhưng quên vẫn còn Tống Khiết tôi sao?
Sự xuất hiện bất ngờ của Tống Khiết như một luồng ánh sáng cứu tiểu Lạc Lạc khỏi nguy hiểm lần nữa.
Nhìn thấy con gái mình đã được an toàn, Tống Diên thở phào một hơi, cô cũng như vừa chết đi sống lại vậy.
Kha Duẫn vừa vật lộn với Nguyên Đằng vừa phàn nàn với Tống Khiết đang giúp Huấn Dịch bắn hạ những tên thuộc hạ xếp hàng dày đặc.
- Đến chậm quá đấy!
Tống Khiết đem tiểu Lạc Lạc đến giao cho Tống Diên, cũng lấy mấy cái xác và một vài vật liệu khác che chắn cho hai mẹ con cô.
Tống Diên ôm con mình mà tay chân bủn rủn, không kìm được cảm xúc vỡ òa trong lòng. Cẩn thận băng bó lại vết thương trên tay cho con.
Còn Tống Khiết thì nhanh chóng vào cuộc chiến, vừa nổ súng bắn hạ kẻ địch vừa đáp lại câu phàn nàn của Kha Duẫn vừa rồi với một tâm thế vô cùng sảng khoái.
- Tôi còn định đợi cậu chết mới đến đấy!
Bây giờ không phải lúc đấu khẩu nên Kha Duẫn chỉ cười khẩy một cái.
Nguyên Đằng nhìn hai người bọn họ đã hội tụ đầy đủ thì cười hả hê
- Đến đủ vậy rồi thì hôm nay tôi sẽ tiễn tất cả đi cùng một lúc!
Kha Duẫn lại tiếp tục bị Nguyên Đằng vật ngã và giáng cho mấy cú đấm vào mặt. Nhưng hắn cũng đã lật ngược tình thế rất nhanh, đánh trả mấy cú đấm liên tục vào mặt ông ta.
Tống Khiết cũng không đứng nhìn, xông vào giúp hắn quật ngã Nguyên Đằng.
Ba người hết vật lộn dưới sàn lại chuyển mình đứng lên đấm đá mọi kiểu.
Sau nhiều lần ở thế bị động, Nguyên Đằng rốt cuộc đã có một đòn phản công. Ông ta lần lượt đánh cho cả Kha Duẫn và Tống Khiết ngã lăn ra sàn, còn mình thì chớp thời cơ xông về chỗ Tống Diên, mục tiêu là cướp lấy tiểu Lạc Lạc lần nữa.
Tống Diên ôm chặt con trong tay, hai mắt trừng to nhìn người đang lao đến sắp gần mình.
Hai người đàn ông bị đánh văng đập vào tường vẫn còn choáng váng, vừa định đứng lên để tóm lấy Nguyên Đằng.....
Pằng!
Một phát súng vang lên, Nguyên Đằng ngã xuống mà không kịp nói lời trăn trối cuối cùng. Phát súng đó, viên đạn ngay trúng tim của ông ta chính là do Tống Diên bắn. Đó là sức mạnh của một người mẹ đang khao khát bảo vệ đứa con của mình, là sức mạnh của một tình yêu sinh ra từ thù hận, là sức mạnh của một người con khi nghĩ đến cha mẹ đã chết....
Phát súng kết thúc thúc tất cả, phát súng cuối cùng chấm dứt cuộc chiến đẫm máu này, chấm dứt khung cảnh hỗn loạn và nguy hiểm này, kết thúc ân oán suốt hơn ba mươi năm.
Vì Nguyên Đằng chết rồi nên mấy tên còn lại như rắn mất đầu, Huấn Dịch nhanh chóng giết nốt tất cả. Cậu quay lại chỗ Kha Duẫn.
Kha Duẫn và Tống Khiết cùng lúc đứng dậy, cảm xúc hỗn loạn nhìn Nguyên Đằng đã chết nằm trong vũng máu, Tống Diên thì đang cầm khẩu súng vừa kết liễu ông ta, vẻ mặt hoảng loạn cùng hai tay đang run lẩy bẩy. Không nói gì nữa, Kha Duẫn lập tức chạy đến nắm chặt hai tay cô và ôm cô vào lồng, vừa hôn lên khắp đỉnh đầu và trán của cô vừa an ủi.
- Không sao nữa rồi! Tất cả đều kết thúc rồi. Bây giờ chúng ta có thể cùng về nhà....
Khoảnh khắc này, giây phút này, Tống Diên vùi mặt vào trong ngực Kha Duẫn mà khóc thật to như một đứa trẻ, cảm xúc vỡ òa. Tất cả ân oán đều đã kết thúc rồi!
Tống Khiết cũng không nén được xúc động, nhìn qua Huấn Dịch đang cười hạnh phúc bên cạnh, anh đưa tay lên vỗ vai cậu ta.
........................................
Sau khi ngủ một giấc, cuối cùng Sa Tử Đình cũng đã tỉnh lại. Cảm giác đầu tiên của cô đó chính là đầu rất nặng và đau như búa bổ. Mở mắt ra nhìn thì thấy mình đang nằm trong bệnh viện, Kha Luân thì ngủ quên bên giường, cô cố gắng tái hiện lại những hình ảnh cuối cùng trước khi mình ngất đi.
Lúc đó khi cô đã thuyết phục được Nạp Tiều Tang, cậu ta đã cúi đầu xin lỗi cô và Kha Luân, sau đó đã giúp hai người gọi xe cấp cứu. Trong lúc Kha Luân bế cô từ trên sân thượng căn hộ đó xuống, ý thức cô dần mất đi và chìm vào cơn hôn mê đến bây giờ.
Cô nhìn Kha Luân đang ngủ say bên cạnh, tay vẫn nắm chặt tay mình, không nỡ đánh thức cậu. Cứ như vậy ngồi ngắm cậu ngủ thôi.
Nhưng Kha Luân hình như cũng đã bị đánh thức, tỉnh dậy nhìn thấy người phụ nữ của mình đang ngồi nhìn mình mỉm cười, cậu vội vàng hỏi xem cô còn cảm giác đau hay khó chịu ở đâu không.
- Em tỉnh rồi sao? Để anh gọi bác sĩ vào kiểm tra!
Vừa nói xong cậu liền định chạy ra ngoài gọi bác sĩ thì bị Sa Tử Đình kéo lại. Trong lúc đó thì cô đã nhìn thấy hình ảnh bản thân trong gương, đầu cô bị băng kín hết như xác ướp vậy. Cô kinh ngạc sờ lên khắp mặt và đỉnh đầu mình mà cảm thán
- Có cần khoa trương vậy không?
Nhưng Kha Luân lại không cho là vậy, nghĩ đến chuyện vừa xảy ra cậu vẫn còn sợ hãi. Nếu chậm trễ một chút nữa thôi là cậu đã không thể được nhìn thấy cô nữa rồi.
- Gì mà khoa trương chứ? Em có biết lúc đó anh đã sợ thế nào không hả? Anh sợ mình sẽ mất em đấy.....
Sa Tử Đình không biết nên cười hay nên khóc khi nhìn dáng vẻ như con nít của cậu. Còn cố tình trêu cậu
- Anh là ai vậy?
Nhưng trêu vẫn là trêu, cô không thể nhịn cười nổi.
Kha Luân đang lo lắng như vậy mà cô còn trêu chọc nữa nên cậu suýt nữa ăn vạ mà khóc luôn rồi.
- Em còn trêu anh được sao? Đình Đình, em đúng là không có trái tim mà.
Sa Tử Đình cố gắng nhịn cười, kéo tay cậu đặt lên ngực trái của mình, không chút gượng gạo mà nói
- Ai bảo em không có trái tim? Tim em ở đây nè. Anh cũng ở đây nữa.
Kha Luân vừa nghe được câu này trái tim cũng tan chảy luôn rồi. Còn gì tuyệt vời và hạnh phúc hơn khi được nghe lời nói ngọt ngào của người mình yêu chứ. Cậu thích thú đến cười tít mắt, còn đỏ mặt nữa.
Sa Tử Đình cũng bị vẻ đáng yêu ngây ngô của cậu chọc cười. Nhưng cô vẫn chưa bỏ ý định trêu chọc cậu tiếp.
- Thế nên từ giờ phải gọi là " chị" đấy!
Đang vui mừng chưa được bao lâu lại nghe câu quái gở như vậy, Kha Luân tỏ ra bất mãn lẫn ấm ức.
- Sao lại như vậy chứ? Chẳng phải đã thống nhất rồi sao? Không biết đâu, anh không gọi chị đâu.
Sa Tử Đình vừa cười vừa làm mặt nghiêm nói với cậu
- Rõ ràng em lớn hơn nên anh phải gọi chị chứ?
Kha Luân nhất quyết không chấp nhận yêu cầu này, còn làm nũng như một đứa trẻ nữa.
Sa Tử Đình chỉ còn có thể bất lực nhìn cậu. Sao lại có một người đa nhân cách vậy nhỉ? Lúc rất chững chạc mạnh mẽ, lúc lại như trẻ lên ba?
.......................................
Cũng may là vết thương của tiểu Lạc Lạc không nguy hiểm đến tính mạng, trong cái rủi lại có cai may, hành trình thoát khỏi nguy hiểm này đã giúp tiểu công chúa tăng được sức đề kháng và các chỉ số sức khỏe giờ đã ổn định rồi, nên không còn cần thở máy nữa. Nhưng để đảm bảo không xảy ra vấn đề gì nữa nên sản phụ và thai nhi phải ở lại bệnh viện theo dõi thêm.
Tin này giúp cho Tống Diên và những người khác được nhẹ nhõm hơn nhiều. Thật sự cảm tạ trời phật đã phù hộ.
Tinh thần của Tống Diên đã ổn định hơn rồi, nên Kha Duẫn cũng yên tâm chuẩn bị đi xử lí việc còn lại. Hắn nhẹ nhàng kéo cô vào lòng và ôm chặt, tay giữ sau gáy cô, hôn lên đỉnh đầu cô, dịu dàng nói
- Tiểu Diên, cảm ơn em. Vợ à, em đã làm rất tốt....
Ngược lại thì Tống Diên lần nữa vỡ òa, nức nở nói. Cô vòng tay qua ôm chặt người đàn ông của mình, chỉ có như vậy cô mới cảm giác được sự an toàn.
- Duẫn, em xin lỗi! Xin lỗi vì đã luôn khiến anh phải lo lắng.
Kha Duẫn nhẹ nhàng nâng mặt cô lên, lau đi những giọt nước mắt còn vương lại trên hai má nhỏ nhắn của cô, ánh mắt nhìn cô đầy trìu mến và cưng chiều.
- Đừng khóc, mọi chuyện đều đã qua rồi. Từ bây giờ em không cần lo lắng gì nữa, chỉ cần sống thật hạnh phúc với anh và con là được.
Huấn Dịch đứng bên cạnh đã rất tinh ý nhìn sang hướng khác.
Tống Khiết cũng chẳng muốn nhìn cái cảnh tình cảm sến súa này.
Tống Diên nín khóc và lau hết nước mắt rồi sực nhìn lại những vết thương trên người Kha Duẫn, vội bảo hắn.
- Anh bị thương như vậy còn không đi kiểm tra sao? Mau đi theo em!
Cô định kéo hắn đi nhưng hắn đã giữ cô lại, nắm tay cô và còn ôm cô lần nữa.
- Anh không sao đâu! Những vết thương này chẳng là gì cả, ôm em như vậy chẳng thấy đau gì nữa.
Mặc dù những lời ngọt ngào của hắn đã làm Tống Diên rất hạnh phúc nhưng cô vẫn lo cho vết thương của hắn. Cô đẩy nhẹ hắn ra, cương quyết yêu cầu.
- Không được! Anh phải đi gặp bác sĩ kiểm tra ngay!
Tống Khiết cũng nghĩ hắn nên đi xử lý những vết thương này trước.
- Nếu cậu không muốn chết thì tốt nhất nên nghe lời đi.
Thêm một người nữa, Kha Duẫn trừng mắt nhìn anh, lạnh nhạt nói.
- Anh liên tục trù tôi chết nhỉ?
Tống Diên sợ hai người bọn họ sẽ đấu khẩu nữa nên nhẹ nhàng kéo tay áo của Kha Duẫn như đang bảo hắn cứ mặc kệ anh trai mình đi. Biết bọn họ không hề có ác ý gì nhưng chẳng hiểu sao lúc nào cũng đá xéo nhau như vậy. Cô lại định nói hắn đi kiểm tra vết thương lần nữa thì bác sĩ và y tá ôm tiểu Lạc Lạc đã đi ra. Nghĩa là cô phải cùng họ đi làm vệ sinh nhập viện cùng tiểu Lạc Lạc. Nhưng cô vẫn không yên tâm về những vết thương chưa xử lý của Kha Duẫn.
Vì có việc phải đi ngay bây giờ và không muốn cô vì lo lắng mà chưa chịu đi cùng bác sĩ, Kha Duẫn đành nói dối cô.
- Bây giờ anh phải đi xử lý vài chuyện. Anh sẽ xử lý vết thương trước khi đi. Như vậy em yên tâm chưa?
Nghe hắn nói vậy nên Tống Diên cũng gật đầu, dặn hắn thật kỹ phải đi kiểm tra các vết thương. Trước khi cô đi hắn còn hôn cô một cái tạm biệt, và cũng không quên chào tiểu Lạc Lạc đang trên tay của y tá.
- Tiểu Lạc Lạc ở với mẹ phải ngoan đấy! Ba đi rồi về chơi với tiểu công chúa nhé. Con đừng phá mẹ đó.
Hắn hôn con rồi tạm biệt Tống Diên.
Mặc dù đã nhìn thấy Kha Duẫn ân cần với Tống Diên rất nhiều lần nhưng hình ảnh người cha nhìn đứa con gái nhỏ đầy yêu thương của hắn vẫn khiến cậu ta khá lạ lẫm và khó tin. Đâm đâm giết giết bên ngoài, dùng rất nhiều thủ đoạn để tiêu diệt đối thủ, hình ảnh đó thật sự là hoàn toàn trái ngược.
Sau khi Tống Diên đã cùng bác sĩ đi khỏi, Tống Khiết quay sang nói với Kha Duẫn
- Tôi đang suy nghĩ có nên đưa Diên Diên và tiểu Lạc Lạc về New York không..
Kha Duẫn lườm anh một cái, nhàn nhạt nói.
- Anh muốn phản bội giao ước?
Ngay lập tức Tống Khiết cười lớn.
- Cậu đâu cần cố tỏ ra chính nghĩa làm gì?
Kha Duẫn cũng chẳng thèm để ý đến mấy câu vô nghĩa của anh nữa, gọi Huấn Dịch chuẩn bị cùng mình rời đi. Trước khi đi không quên nói với Tống Khiết.
- Mẹ con tiểu Diên nhờ anh đấy!
Tống Khiết cười khẩy, nhìn hắn đi được một đoạn thì nói lớn.
- Tốt nhất cậu nên làm đúng những gì vừa nói với em gái tôi đi.
....................................
Biết tin đã cứu được tiểu Lạc Lạc và Tống Diên đang ở cùng một bệnh viện với mình, Sa Tử Đình đã tìm ngay đến phòng của cô. Hai người vừa gặp nhau, nhìn thấy tình trạng của đối phương, cả hai đều không khỏi hoảng hốt. Sa Tử Đình thì đầu quấn băng dày cộp, Tống Diên thì bế tiểu Lạc Lạc bị thương ở cánh tay cho nó bú.
Sa Tử Đình nhìn cánh tay của tiểu Lạc Lạc, Tống Diên thì nhìn vết thương trên đầu cô ấy. Cô ấy vội chạy đến giường và hỏi trước.
- Xảy ra chuyện gì vậy? Sao tiểu Lạc Lạc lại bị thương như vậy?
Từ trong ánh mắt hốt hoảng của cô ấy, Tống Diên có thể thấy được đầy sự lo lắng. Cô thở dài kể lại mọi chuyện.
......................................
Kha Duẫn và Huấn Dịch đã thay một bộ quần áo khác. Hắn chỉ nói dối để Tống Diên yên tâm nên không hề đi xử lý những vết thương trên người mà lên xe ra rời khỏi bệnh viện luôn. Ngồi ở ghế sau, hắn cầm sợi dây chuyền mặt kim cương đen của Tống Diên trong tay, lạnh lùng hỏi Huấn Dịch.
- Tất cả đều đang ở yên một chỗ chứ?
Huấn Dịch cẩn trọng báo cáo lại tình hình cụ thể.
- Anh muốn gặp ai trước ạ?
Kha Duẫn đưa tay lên day day mi tâm, giọng lạnh lẽo ra lệnh.
- Trừ tên nhóc đó ra. Còn lại xử hết đi! Đến chỗ Nạp Tiều Quân để tôi đích thân tiễn cậu ta.
Không ngờ khi hắn vừa nói xong thì Huấn Dịch lại nhận được một cuộc điện thoại của thuộc hạ khác. Sau khi cúp máy liền báo cáo tình hình mới nhất với hắn.
- Kha tiên sinh, Nạp Tiều Quân đã bỏ trốn rồi! Bây giờ người của chúng ta đang đuổi theo.
Kha Duẫn nghe xong thì cười nhẹ, hừ lạnh một tiếng ra lệnh đuổi theo Nạp Tiều Quân.
......................................
Sa Tử Đình sau khi nghe xong toàn bộ câu chuyện thì hết sức kinh ngạc, nhưng cũng cảm thấy có lỗi.
- Xin lỗi cậu Diên Diên, lúc cậu gặp nguy hiểm như vậy mà tớ lại chẳng giúp được gì.
Tống Diên vừa dỗ tiểu Lạc Lạc ngủ vừa an ủi cô bạn của mình. Cô nhìn về vết thương trên đầu cô ấy, cũng lo lắng nói.
- Không phải cậu cũng đã bị thương vì giúp tớ rồi sao? Tớ phải cảm ơn cậu đấy.
Gạt bỏ hết những chuyện đã qua, hai người lại bắt đầu trò chuyện rất vui vẻ. Thỉnh thoảng lại cười đùa nhìn ngắm tiểu Lạc Lạc.
..................................
Đã bị giam cầm hơn một ngày rồi, Nạp lão gia và Nạp phu nhân không biết khi nào những người này mới tha cho vợ chồng bọn họ đây. Từng giây từng phút trôi qua đối với bọn họ cứ như đồng hồ tử thần, rốt cuộc thì những người này đang muốn gì đây?
Đáng tiếc cho hai vợ chồng bọn họ, những thuộc hạ của Kha Duẫn đã nhận được lệnh xử lí vợ chồng Nạp của hắn.
Sau khi nhận được lệnh, tên thuộc hạ cầm đầu phân công cho hai tên đứng canh bên cạnh vợ chồng Nạp và với hai phát súng kết liễu bọn họ.
Biệt thự Nạp gia bây giờ đã hoàn toàn lạnh tanh, mùi máu tanh khắp nơi, sự chết chóc bao phủ toàn bộ căn biệt thự.
.......................................
Cung cấp thông tin cho Bách Long với hy vọng có thể cứu vớt được Nạp Phong nhờ Thiên Long. Nhưng bây giờ Nạp Tiều Bách lại nghe được một tin dữ, chính là Bách Long đã chết. Không chỉ như vậy mà tập đoàn Thiên Long của ông ta lại đang bị cảnh sát điều tra vì nhiều hoạt động kinh doanh bất hợp pháp đã bị phanh phui. Trên khắp các bản tin hiện giờ đều là tin tức tập đoàn Thiên Long bị đưa vào điều tra, dựa đoán rằng thật ra là đã có đầy đủ chứng cứ để thu hồi giấy phép kinh doanh, chuyện phá sản chỉ còn là vấn đề thời gian.
Nạp Tiều Bách ngồi xuống ghế một cách bất lực và chán nản, tất cả hy vọng của anh ta đều đã đặt hết vào Bách Long nên mới cho ông ta biết chỗ của Nạp Tiều Quân. Không ngờ bây giờ lại chẳng thu được gì.
Anh ta đang chán chường, mệt mỏi thì thư ký vội vội vàng vàng chạy vào báo.
- Nạp tổng, không xong rồi! Cảnh sát đang vào đây ạ.....
Một câu của thư ký khiến Nạp Tiều Bách đang chán nản phải đứng phát dậy, hỏi lại một cách khó tin.
- Cô nói gì cơ? Nói lại tôi nghe xem! Cảnh sát đến tìm tôi?
Thư ký gật gật đầu và đang định nói lại thì cảnh sát đã đến gõ cửa.
Nạp Tiều Bách không thể tin nổi vào mắt mình nữa. Cảnh sát lại đến tìm anh ta, rốt cuộc là chuyện gì chứ? Mà người dẫn họ không phải ai khác chính là Tôn Vưu. Anh ta biết người này là luật sư của Kha Duẫn, như vậy chuyện này là do Kha Duẫn đứng đằng sau? Cả chuyện của Bách Long cũng là hắn?
Để giải đáp thắc mắc của anh ta, cảnh sát trưởng đưa ra lệnh khám xét và lệnh bắt đã được phê duyệt.
- Nạp tổng, thất lễ rồi!
Sau đó tất cả cảnh sát viên đều bắt tay vào nhiệm vụ, tịch thu hết những tài liệu liên quan trong phòng làm việc của Nạp Tiều Bách.
Mà Nạp Tiều Bách từ đầu đến cuối chỉ trừng mắt nhìn Tôn Vưu đang hả hê đứng nhìn. Không còn suy đoán gì nữa, bằng chứng kinh doanh bất hợp pháp của Thiên Long chắc chắn là do Kha Duẫn đưa cho cục cảnh sát rồi, cả Nạp Phong cũng không tránh khỏi tai họa.
- Là Kha Duẫn? Tôi và cậu ta không thù không oán, từ trước đến giờ Nạp Phong và Khải Hoàn nước sông không phạm nước giếng, sao cậu ta lại hãm hại tôi chứ?
Tôn Vưu cười nhếch mép, đưa tay gãi gãi chân mày, tỏ vẻ vô tội nói.
- Không thù không oán? Tôi nghĩ anh nên cố nhớ lại xem có đúng vậy không.
Lí do Kha Duẫn làm vậy có rất nhiều lí do, có thể là vì trả thù cả Nạp gia vì Nạp Tiều Quân, cũng có thể là vì Nạp Phong chính là tham vọng của Nạp Tiều Quân nên hắn quyết định phá hủy tất cả.
Nạp Tiều Bách giận đến mặt mũi tái mét. Nhưng hình như nhận ra điều gì đó nên cố gắng nói ra để hòng đả kích Tôn Vưu.
- Kha Duẫn lại phái luật sư của mình hộ tống cảnh sát đi như vậy không phải cũng đang che giấu những tội ác của cậu ta sao? Giấy không gói được lửa đâu! Hãy chuyển lời đến cậu ta, quả báo sẽ tìm đến nhanh thôi.
Thật đúng lúc này cảnh sát trưởng đã đến còng tay anh ta và áp giải đi.
Tôn Vưu nhìn cảnh sát mang những tài liệu kia đi và cả Nạp Tiều Bách, cười gian xảo rồi gọi báo lại tình hình với Kha Duẫn. Anh tiếp tục thực hiện nhiệm vụ cuối cùng, đó chính là sản nghiệp của Nguyên Đằng. Báo chí, truyền thông đều đã được sắp xếp sẵn sàng hết cả rồi.
..................................
Nạp Tiều Quân không biết đã đổi bao nhiêu xe để trốn khỏi sự truy đuổi của Kha Duẫn. Nhưng cho dù anh ta có chạy thế nào vẫn không thoát khỏi tầm nhìn của mấy tên thuộc hạ kia. Mấy chiếc xe đã đuổi theo anh ta suốt một đoạn đường dài.
Từ một chiếc taxi, anh ta chạy vội xuống và đang định lên một chiếc xe đã đợi sẵn ở bên đường. Nhưng vì vừa chạy vừa nhìn xem đám thuộc hạ kia đã đến chưa nên anh ta không thấy chiếc xe tải đang lao đến.
Bùm!
Chiếc xe tải tung anh ta văng lên cao một đoạn rồi ngã nhào xuống, máu từ đầu anh ta chảy ra một khoảng lớn trên mặt đường.
Tai nạn đã gây ra kẹt xẹt ở đoạn đường này, nhiều người chạy đến vay xung quanh, có người đã lấy điện thoại gọi cho cấp cứu.
Cũng đúng lúc này, xe của Kha Duẫn đã đến đây. Huấn Dịch nhanh chân xuống mở cửa xe cho hắn, hai người cùng đến xem tình hình của Nạp Tiều Quân.
Huấn Dịch đi trước mở đường, để Kha Duẫn ra đứng ở đầu hàng. Nhưng hắn lại quyết định đi đến gần Nạp Tiều Quân trước sự chứng kiến của rất nhiều người.
Nạp Tiều Quân bị thương khá nặng, khi nhìn thấy Kha Duẫn, anh ta vẫn có vẻ không phục. Đợi khi hắn ngồi xuống sát bên cạnh, anh ta khó khăn nói được vài câu.
- Diên Diên, tôi yêu cô ấy, không thua kém gì anh đâu, đừng tưởng tôi đã chịu thua anh. Chăm sóc cô ấy thật tốt vào, giữ cô ấy cho thật chặt đi, nếu không tôi biến thành ma sẽ đến đưa cô ấy đi đấy. Kiếp sau, tôi nhất định sẽ đến trước anh một bước, sẽ không để cô ấy chọn anh lần nữa đâu.....
Nói dứt lời, anh ta cũng nhắm mắt xuôi tay.
Những người xung quanh bị dọa cho hồn bay phách lạc.
Huấn Dịch đến bên cạnh Kha Duẫn hỏi xem tình hình của hắn, cũng như đang đợi lệnh tiếp theo.
Kha Duẫn cười nhạt, hừ lạnh một cái.
- Mẹ nó! Đến cuối cùng lại để tôi đong vai phản diện sao? Điều tra xem tài xế gây tai nạn do ai phái đến!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.