Chương 80: Nói dối
LeeGun20042001
23/09/2023
Bước đến cạnh giường bệnh, Kha Luân gần như không thở nổi, tại sao lại xảy ra chuyện như vậy chứ? Kha Duẫn thường ngày oai phong lẫm liệt mà giờ lại hôn mê nằm ở đây, tất cả đều do cậu mà ra. Nếu không phải cậu làm ầm mọi thứ lên và đưa ra yêu cầu đòi Kha Duẫn mở cuộc họp báo đó thì đã không dẫn đến việc này rồi. Đều tại cậu quá kích động, đều tại cậu quá ích kỷ, quá nông nổi nên đã làm hại anh trai mình.
- Anh hai, em đến nhận lỗi với anh đây!
Bụp!
Nói dứt câu đầu tiên, cậu liền quỳ xuống ngay cạnh giường bệnh, cúi đầu hối hận
- Anh hai, em xin lỗi! Đều tại em không hiểu chuyện nên đã hại anh ra nông nổi này. Phải làm sao bây giờ đây? Làm sao đây? Anh hai, anh mau tỉnh lại đi mà. Tỉnh lại đánh em, mắng em đi!
Hình như cậu đã không kìm nén được nỗi đau đang tích tụ trong lòng mà bật khóc. Vừa gọi cậu vừa khóc lóc, giống một đứa trẻ bị người thân bỏ rơi vậy
- Anh hai, anh tỉnh dậy đi mà. Anh tỉnh lại trách em đi, tỉnh lại giải thích tất cả đi! Anh hai, không phải lúc nào anh cũng vượt qua tất cả mọi chuyện sao? Tại sao bây giờ anh lại nằm đây, không đối diện với tất cả chứ? Anh hai, anh như vậy thì ai sẽ chống đỡ Khải Hoàn đây? Anh mau tỉnh lại đi mà.
Nhưng dù cậu có gọi thế nào thì Kha Duẫn nằm trên giường vẫn im lặng, bất động, không nghe và càng không trả lời lại. Mà người đang trả lời cậu chính là mẹ của cậu
- Bây giờ con mới chịu về sao?
Nghe giọng mẹ mình đầy uất ức trách mắng truyền đến từ phía sau, Kha Luân mới quay lại nhìn bà.
- Mẹ?
Đi cùng Hạ Viên Anh là má Phùng. Còn người vào đây với Kha Luân là Sa Tử Đình, vừa thấy một người khác ngoài Hạ Viên Anh ra thì cô đã chuẩn bị đi hỏi thăm tình hình của Tống Diên.
Còn về Hạ Viên Anh, bà nhìn đứa con trai đang nằm trên giường rồi nhìn qua tên bỏ nhà đi giờ mới chịu về, vừa giận vừa đau lòng. Mặc dù đang rơm rớm nước mắt nhưng bà vẫn tiếp tục mắng
- Con còn mặt mũi đứng trươc mặt anh con sao? Nếu không phải con cứ ngoan cố, khăng khăng đòi công bố chuyện này ra bên ngoài thì anh con có phải nhọc lòng như vậy để gặp tai nạn không? Rốt cuộc thì tại sao chứ? Tại sao hai anh em các con lại trở nên như vậy? Dù sự thật có là gì thì cả hai đứa vẫn là con của mẹ mà, sao lại thành ra thế này chứ?
Càng nói thì bà càng thêm kích động, giọng bà lớn dần và cũng nghẹn ngào hơn. Mặc dù mình đang bị mắng nhưng Kha Luân vẫn không thể bỏ mặc không quan tâm mẹ mình được, cậu vẫn đến dìu bà ngồi xuống. Đương nhiên sau đó cậu không thể đứng thẳng lưng ưỡn ngực được mà là quỳ xuống trước bà
- Mẹ, con biết con sai rồi! Con cũng không ngờ rằng con đã hại anh hai như vậy. Thật sự bây giờ con cũng đang rất giận bản thân mình, nếu con có thể đổi mạng của con để anh hai tỉnh lại thì con cũng sẵn sàng đổi.
Còn Sa Tử Đình sau khi hỏi được tin tức của Tống Diên đã một mình trốn đi tìm bạn thân của mình rồi.
----------------------------
Huấn Dịch đã đi thực hiện nhiệm vụ đột nhiên lại quay lại, chuẩn bị vào phòng bệnh của Tống Diên thì bị Tống Khiên chặn lại
- Cậu tìm Diên Diên có chuyện gì sao?
Huấn Dịch dừng bước, nhìn một lượt bên trong phòng bệnh qua cửa kính rồi đối diện với Tống Khiết, vẻ mặt cậu ta vừa có chút buồn bã nhưng vẫn có chút hy vọng trong đáy mắt. Cậu ta lấy một tờ giấy được gấp nhỏ trong túi áo ra đưa cho Tống Khiết
- Đây là tên mà Kha tiên sinh đã đặt cho con của ngài ấy và thiếu phu nhân.
Lúc nhận lệnh và rời khỏi bệnh viện, đi được nửa đường thì Huấn Dịch mới nhớ ra còn một thứ quan trọng vẫn chưa đưa tận tay cho Tống Diên. Cậu không có ý định sẽ đưa tờ giấy này cho Tống Khiết vì theo lệnh của Kha Duẫn thì phải đưa trực tiếp cho Tống Diên. Nhưng thật ra, lí do mà Tống Khiết chặn cậu lại là vì sợ cậu không biết mà nói với Tống Diên tình hình hiện tại của Kha Duẫn thì sẽ khiến cô phải chịu thêm một cú sốc nữa, hiện tại cô vẫn chưa bình phục hẳn, không thể để cô chịu thêm bất cứ đả kích nào nữa.
Cầm tờ giấy ghi tên trong tay, Tống Khiết gật đầu một cái với Huấn Dịch rồi đi vào phòng bệnh của em gái mình.
Còn về Huấn Dịch, vẻ mặt cậu đã chuyển sang một nét khác, đó là một sự cẩn trọng hơn bao giờ hết. Cậu ta xoay người đi về hướng phòng hồi sức Kha Duẫn đang nằm, bước vào trong và chỉ mới đóng cửa lại đã nhanh chóng cúi đầu
- Kha tiên sinh!
----------------------------------
Chuyện Kha Duẫn gặp tai nạn và đang nằm trong bệnh viện đương nhiên không thể truyền ra ngoài dù chỉ là nửa chữ, đặc biệt là đối với những cổ đông trong Khải Hoàn và giới truyền thông. Nếu tin này lọt ra ngoài thì chiếc ghế chủ tịch Hội đồng quản trị của Kha Duẫn nhất định sẽ lung lay, cùng đó là Khải Hoàn sẽ trở thành miếng mồi để những đối thủ lâu năm tranh nhau rình rập xâu xé. Thời điểm này là khoảng thời gian vô cùng khó khăn đối với Kha gia, chỉ còn một tháng nữa là cuộc họp thường niên của công ty sẽ diễn ra và nội dung lớn nhất đó chính là xem xét thay đổi vị trí chủ tịch Hội đồng quản trị, nếu Kha Duẫn không thể tỉnh lại trước lúc đó thì không biết chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo.
Phương án tạm thời để ứng phó với sự vắng mặt của Kha Duẫn chính là lấy lí do xuất cảnh đột ngột vì một hợp đồng lớn nhưng chưa chính thức ký kết, vì đây là một khách hàng khó tính nên trước tiên cần thương lượng thành công đã, mà phải đích thân Kha Duẫn đến đó.
- Kha lão tiên sinh, không phải trước đó Kha tiên sinh đang mở một cuộc họp báo sao? Nhưng nội dung cuộc họp báo đã bị truyền ra ngoài trước khi ngài ấy chính thức tuyên bố với truyền thông.
Một cổ đông lão thành của công ty đưa ra thắc mắc với Kha Chấn Đông bằng một vẻ mặt đầy khiêu kích, mặc dù bên ngoài là đang hỏi nhưng thật chất lại chính là buộc tội đối phương.
Như một hiệu ứng vậy, một người đã dám lên tiếng nhắc đến thì những người khác liền dựa vào đó mà lần lượt tấn công
- Phải rồi Kha lão tiên sinh, tin tức lan truyền đó không phải là những điều Kha tiên sinh muốn tuyên bố trong cuộc họp báo sao? Nếu vậy thì thật sự không biết nên xưng hô với ông như thế nào cho đúng nhỉ?
Người này hỏi xong rồi đến người khác nhảy vào hỏi
- Nếu những tin tức đó đều là điều mà Kha tiên sinh muốn nói thì thân phận của ông, là giả sao?
Kha Chấn Đông đã sớm đoán được biểu hiện của đám người này rồi nên vẻ mặt ông vô cùng bình thản nhìn từng người, vừa lắc đầu vừa nói
- Dù là quy định của Khải Hoàn hay theo pháp luật thì cho dù những điều đó là thật thì đã sao chứ? Chỉ là sai lầm trong thân phận thì cũng không thể chỉ dựa vào đó mà khai trừ tôi khỏi Khải Hoàn được. Các ông chưa đến tuổi về hưu mà đã lẩm cẩm đến mức độ này rồi sao?
Dù cùng mang danh nghĩa là "người nhà" trong đại gia đình Khải Hoàn nhưng đó chỉ là cái vỏ bọc bên ngoài của mỗi con cáo già trong này mà thôi. Hơn ba mươi năm đối mặt với thương trường tàn khốc, Kha Chấn Đông cũng đã đủ nhìn thấu suy nghĩ của những người này rồi, cứ cho là những gì bọn họ vừa truy hỏi là đúng thì đã sao? Đổi trắng thay đen, che lấp sự thật bất lợi cho bản thân không phải là bản chất của những người kinh doanh nói riêng và con người nói chung?
Rốt cuộc thì những vị cổ đông kia mặc dù còn rất nhiều điều muốn truy hỏi nhưng vì nghĩ đến những lợi ích khác nên tạm thời vẫn tiếp tục cắn răng nuốt cục tức này xuống, đợi cơ hội tốt hơn rồi trả lại gấp đôi.
---------------------------------
Khi Tống Diên theo Tống Khiết đến phòng bệnh của Kha Duẫn như kế hoạch ban đầu của cô là chỉ đứng bên ngoài nhìn vào thôi, thấy hắn là cô sẽ yên tâm mà quay về nghỉ ngơi. Nhưng một điều bất ngờ đó là khi cô vừa bước tới cửa thì nghe giọng của Hạ Viên Anh và Kha Luân hình như là đang tranh luận việc gì đó có liên quan đến Kha Duẫn. Tống Khiết cũng rất nhanh nhận ra được điểm này, đang định tiến tới giữ chân cô thì ngay đúng lúc Sa Tử Đình chạy đến
- Diên Diên, cậu thật sự không sao rồi!
Chính sự xuất hiện bất ngờ của cô bạn thân này mà Tống Diên mới dừng bước. Nhìn Sa Tử Đình thở lấy thở để, cô chỉ biết cười bất lực
- Ai rượt cậu mà cậu chạy vội như vậy chứ?
Thật ra vừa nãy khi đến phòng bệnh của Tống Diên thì Sa Tử Đình đã nghe được cuộc nói chuyện giữa Tống Diên và Tống Khiết về việc sẽ đến phòng Kha Duẫn. Như những gì Tống Khiết nói thì cô đã nhanh trí quay lại để báo với Hạ Viên Anh cùng Kha Luân, nhưng rốt cuộc cô cũng không nhanh hơn Tống Diên, gần đến nơi thì cô thấy bạn mình đã đứng rất gần phòng của Kha Duẫn rồi, và chắc chắn cuộc tranh cãi bên trong đó đã tác động đến sự hiếu kỳ của cô. Mặc dù chậm một chút nhưng Sa Tử Đình cũng nhất quyết chặn bước chân của Tống Diên ở khả năng có thể.
- Diên Diên, tớ vừa nghe chuyện đã chạy ngay đến đây. Đâu rồi?
Sa Tử Đình vừa nói vừa đưa mắt nhìn các phòng xung quanh, như đang rất mong đợi một điều gì đó.
Nghe cô ấy hỏi thì Tống Diên có chút bất ngờ và chưa kịp định hình rốt cuộc ý của cô bạn này là gì.
- Đâu gì cơ?
Sa Tử Đình mới ý thức lại được câu hỏi của mình chưa hoàn chỉnh nên liền bổ sung thêm.
- Bảo bảo đấy, bây giờ nó đang ở đâu vậy? Tớ có thể gặp nó không? Đã giao kèo là cho tớ làm mẹ đỡ đầu cho nó rồi mà không ngờ lúc nó vừa chào đời tớ lại không đến kịp.
Nói đến câu cuối thì cô ấy tỏ vẻ tiếc nuối và rất buồn bã nên Tống Diên cũng không nỡ. Nhưng hỏi đến tiểu công chúa thì cô lại nhớ đến hình ảnh con của mình đang phải nằm trong chiếc lồng kính lạnh lẽo kia và thở bằng những thiết bị hỗ trợ, lòng cô lại nhói lên.
- Đình Đình, chắc cậu không quên còn hai tháng nữa bảo bảo mới chào đời chứ?
Chuyện Tống Diên sinh non thì Sa Tử Đình đã biết trên đường đến đây rồi. Nhưng mục đích của cô ấy khi hỏi Tống Diên là để kéo cô rời khỏi đây, nếu cô nhìn thấy Kha Luân và Hạ Viên Anh đang ở bên trong thì sẽ nghi ngờ hoặc không tin những gì Tống Khiết đã nói với mình.
- Diên Diên, chuyện của bảo bảo tớ đã biết trên đường đến đây rồi. Tớ thật sự rất lo cho cậu và bảo bảo, giờ thấy cậu không sao rồi thật may quá. Giờ thì tớ muốn gặp bảo bảo, cậu dẫn tớ đi gặp nó nhé?
Nhìn biểu cảm rất đỗi tha thiết của cô ấy, Tống Diên vừa sốt ruột vừa khó xử. Cô nhìn về cánh cửa của phòng phía trước, khẩn trương nói với Sa Tử Đình
- Cậu đợi tớ một lát nhé! Tớ chỉ qua nhìn Duẫn một chút thôi.
Thấy cô vẫn tiếp tục định đi đến trước phòng của Kha Duẫn, cả Tống Khiết đứng phía sau nãy giờ và Sa Tử Đình đều hoảng hốt định tìm cách khác ngăn cản cô nhưng chưa kịp làm gì thì cô đã bước đến cạnh cửa sổ rồi, hoàn toàn có thể nhìn thấy mọi thứ bên trong. Nhưng khác với những gì hai người kia lo lắng, trong phòng đúng là chỉ có mỗi một mình Kha Duẫn nằm trên giường, nhìn như hắn đang ngủ vậy, không có ống thở trên mũi.
Nhìn thấy Kha Duẫn nằm trong đó như vậy, Tống Diên mừng đến bật khóc, hai chân cô run rẩy vì quá xúc động. Có thể thấy người đàn ông mà mình yêu nhất trở về từ cõi chết thì thật sự không còn điều gì hạnh phúc hơn. Nhưng cô lại không biết hai người bên cạnh cô thì đang rất sửng sốt cùng lo sợ. Tại sao ống thở lại không còn? Lúc này Tống Khiết mới ý thức được mình vừa đưa ra một quyết định thật sự sai lầm và ngu dốt. Kha Duẫn đang hôn mê và phải thở bằng máy thở, dù có nói dối Tống Diên là hắn đang ngủ thì cô đương nhiên không phải một đứa trẻ nên sẽ không tin những lời thêu dệt của anh. Còn bây giờ máy thở lại không còn, vậy thì ai đã rút chứ? Rút như vậy không phải đang giết hắn một cách trực tiếp rồi sao? Rút máy thở để tạo thành một lời nói dối hoàn hảo, che giấu Tống Diên mọi chuyện đã xảy ra với Kha Duẫn? Rốt cuộc thì ai là người đã làm việc này?
Tống Diên không chút nghi ngờ gì, đứng ngoài cửa sổ nhìn Kha Duẫn không rời mắt, tay cô chạm vào tấm kính và di chuyển ứng với vị trí Kha Duẫn đang nằm bên trong. Nước mắt đã lăn dọc hai bên má mà cô cũng chẳng biết, trên môi vẫn nở nụ cười hạnh phúc, đôi mắt ươn ướt ngập tràn hy vọng.
Tình hình như vậy Sa Tử Đình và Tống Khiết càng lo lắng hơn vừa nãy. Bây giờ phải đưa Tống Diên rời khỏi ngay càng nhanh càng tốt, nếu không Kha Duẫn có thể sẽ rơi vào tình trạng nguy kịch lần nữa. Và đặc biệt, chuyện này không bao giờ có thể cho Tống Diên biết, cô sẽ dằn vặt bản thân mình mãi.
Ngay lúc hai người đang căng thẳng không biết phải xử lý thế nào thì lại có một y tá đi ngang qua, y tá dừng bước để nói với cả ba người
- Hiện tại bệnh nhân của khu vực này không được tiếp xúc với người nhà. Gia đình cũng không được đến gần khu vực hành lang. Xin lỗi nhưng đây là quy định để đảm bảo tình trạng sức khỏe của các bệnh nhân.
Tống Diên nghe qua hình như bắt đầu có chút thấy khó hiểu. Nếu Kha Duẫn không vấn đề gì hết thì sao cứ như bị cách li vậy chứ?
Nhưng cô còn chưa kịp suy nghĩ thêm điều gì thì Sa Tử Đình đã nói chen vào
- Diên Diên, y tá đã nói vậy rồi thì chúng ta mau đi thôi. Cậu cũng đã nhìn thấy Kha Duẫn rồi mà, bây giờ thì có thể yên tâm rồi.
Nhưng Tống Diên vẫn chưa muốn đi chút nào, trông cô vẫn còn rất luyến tiếc.
- Cho tớ thêm một phút nữa thôi!
Nghe "một phút" của cô, trong lòng Tống Khiết rung lên một hồi chuông cảnh cáo liên tục. Vì cô không biết sự thật nên cứ nghĩ một phút đó là để được gần Kha Duẫn hơn. Cô lại không biết được rằng chính sự chần chừ của cô đang làm hại đến người cô yêu.
Sa Tử Đình nhìn qua Tống Khiết đang phân vân thì thở dài, thẳng tay kéo Tống Diên đi
- Đi thôi nào Diên Diên à! Hôm khác cậu lại đến cũng được mà. Bệnh viện đã có quy định như vậy rồi cậu cũng nên tuân thủ đi chứ? Bây giờ cậu mau dẫn mình đi thăm bảo bảo nào.
Vừa kéo Tống Diên đi cô ấy vừa buông những lời lẽ thuyết phục cô bạn này của mình.
Cũng nhờ Sa Tử Đình nhanh tay nhanh chân nên đã đưa được Tống Diên rời khỏi đây. Khi hai người họ đã đi được một đoạn rồi, Tống Khiết nhanh chân quay trở lại vào phòng bệnh của Kha Duẫn. Vừa vào đến bên trong phòng thì hình ảnh đầu tiên anh nhìn thấy chính là Hạ Viên Anh đang hấp tấp đặt lại ống thở cho Kha Duẫn, hình ảnh này khiến anh không khỏi bàng hoàng và sửng sốt
- Kha phu nhân, bà đang làm gì thế này?
Hạ Viên Anh tập trung làm xong việc gắn lại ống thở cho con trai mình trước rồi mới trực tiếp trả lời Tống Khiết
- Nếu tôi không làm vậy thì Diên Diên biết tiểu Duẫn bị hôn mê sâu sẽ phải chịu thêm một cú sốc nữa. Trong khi sức khỏe con bé còn chưa hồi phục. Tôi không còn lựa chọn nào khác nên mới bắt buộc phải làm như vậy.
Tống Khiết vẫn chưa hết sửng sốt, anh nhìn Kha Duẫn đang nằm trên giường rồi đến Kha Luân đang buồn bã đứng cạnh giường của anh trai mình, hình như cũng hốt hoảng không kém gì anh.
- Kha phu nhân, nhưng bà biết rõ hành động vừa rồi của bà đã suýt nữa giết chết con của mình mà? Nếu chậm hơn một chút nữa thì Kha Duẫn có thể sẽ bị nguy hiểm đến tính mạng đấy!
Phải liều lĩnh như vậy Hạ Viên Anh cũng chẳng hề thoải mái hay dễ chịu gì cả. Ngay khoảnh khắc đưa tay rút ống thở của con trai mình, tim bà đập thình thịch từng hồi liên tục, trong lòng bà không ngừng cầu nguyện cho Kha Duẫn có thể chống cự đến khi Tống Diên an tâm rời đi.
Bà đã nhanh trí phát hiện được Tống Diên đang đến càng gần và có thể nhìn thấy tất cả mọi chuyện trong này, vì vậy cách duy nhất mà bà có thể nghĩ đến lúc đó chỉ còn cách này thôi.
- Tiểu Duẫn chỉ là đang hôn mê thôi. Có khả năng cao là nó biết hết những gì chúng ta đang nói đang làm, cho nên nếu nó có thể nói thì cũng đề nghị làm như vậy vì Diên Diên.
Đột nhiên khi nghe đến câu cuối cùng của bà, Tống Khiết vừa khó chịu vừa xúc động. Như vậy rõ ràng là Hạ Viên Anh đã chọn đánh liều tính mạng của con mình để bảo vệ con dâu của bà. Anh nên trách hay biết ơn bà đây? Còn đối với Kha Duẫn thì sao? Cứ cho là hắn đang biết hết mọi chuyện thì hắn đang vui hay buồn đây? Vui vì người phụ nữ hắn yêu đã không vì hắn mà sụp đổ lần nữa, nhưng về tấm lòng của người mẹ đã nuôi dưỡng hắn thì sao?
Còn với Kha Luân, Tống Khiết cũng không biết phải đối diện với cậu như thế nào cho đúng? Mặc dù chuyện này xảy ra cũng có một phần lỗi của cậu nhưng anh biết rất rõ Kha Luân vẫn luôn sùng bái và yêu quý người anh trai kia, có lẽ khi đó chỉ là quá sốc nên cậu mới làm loạn lên, không may vì tính trẻ con nóng nảy của cậu đã suýt chút nữa hại chết cả gia đình anh trai mình.
Chuyện này muốn sớm kết thúc thì phải đợi Kha Duẫn tỉnh lại trước khi Tống Diên bắt đầu nghi ngờ và nhiệm vụ hiện giờ của anh chính là tiếp tục tìm ra sự thật về câu chuyện ba mươi năm trước mà anh và Kha Duẫn vẫn đang bắt tay thực hiện.
-------------------------------
Sa Tử Đình và Tống Diên cùng đứng trước lồng kín cười đùa với tiểu công chúa rất vui vẻ, hai người liên tục có những cử chỉ nhỏ chọc ghẹo tiểu công chúa làm đứa bé không rời mắt một giây nào, và hình như nó còn đang cười với họ nữa.
Tống Diên hạnh phúc nhìn con của mình vẫn đang từng giây từng phút lớn dần, cô khẽ gọi
- Lạc Lạc, con mau khỏe để về với ba và mẹ nhé! Bây giờ ba chưa đến thăm con được, nhưng chắc chắn ba sẽ sớm đến thôi.
Nghe Tống Diên gọi tên của tiểu công chúa, Sa Tử Đình không khỏi tò mò hỏi ngay
- Tiểu công chúa tên Lạc Lạc à? Tên đẹp thật đấy!
Tống Diên gật nhẹ đầu, mỉm cười hạnh phúc, tay cô vẫn đang đặt trên tấm kính như đang chạm nhẹ vào bảo bối của mình
- Mễ Lạc, là tên mà anh hai tớ đặt cho tiểu bảo bối đấy!
Tờ giấy mà Kha Duẫn ghi tên đã đặt cho tiểu công chúa của hai người không được Tống Khiết đưa tận tay cho Tống Diên và anh càng không thể nói là Kha Duẫn đã nhờ anh chuyển cái tên này đến cho cô. Vì như vậy cô sẽ thêm nghi ngờ, cho nên anh đã lấy danh nghĩa của mình để cái tên đến với đứa bé. Đợi sau khi mọi chuyện ổn rồi sẽ nói với cô sau, và đương nhiên chỉ mỗi mình cô là không biết thôi.
Sa Tử Đình nghe xong cái tên liền gọi ngay tiểu công chúa
- Tiểu Lạc Lạc, nhìn mẹ nuôi của con đây này! Con mau lớn thật nhanh rồi mẹ nuôi đây sẽ dẫn con đi chơi khắp thế gian luôn, dẫn con đi ăn nhiều đồ ăn ngon nữa này.
- Anh hai, em đến nhận lỗi với anh đây!
Bụp!
Nói dứt câu đầu tiên, cậu liền quỳ xuống ngay cạnh giường bệnh, cúi đầu hối hận
- Anh hai, em xin lỗi! Đều tại em không hiểu chuyện nên đã hại anh ra nông nổi này. Phải làm sao bây giờ đây? Làm sao đây? Anh hai, anh mau tỉnh lại đi mà. Tỉnh lại đánh em, mắng em đi!
Hình như cậu đã không kìm nén được nỗi đau đang tích tụ trong lòng mà bật khóc. Vừa gọi cậu vừa khóc lóc, giống một đứa trẻ bị người thân bỏ rơi vậy
- Anh hai, anh tỉnh dậy đi mà. Anh tỉnh lại trách em đi, tỉnh lại giải thích tất cả đi! Anh hai, không phải lúc nào anh cũng vượt qua tất cả mọi chuyện sao? Tại sao bây giờ anh lại nằm đây, không đối diện với tất cả chứ? Anh hai, anh như vậy thì ai sẽ chống đỡ Khải Hoàn đây? Anh mau tỉnh lại đi mà.
Nhưng dù cậu có gọi thế nào thì Kha Duẫn nằm trên giường vẫn im lặng, bất động, không nghe và càng không trả lời lại. Mà người đang trả lời cậu chính là mẹ của cậu
- Bây giờ con mới chịu về sao?
Nghe giọng mẹ mình đầy uất ức trách mắng truyền đến từ phía sau, Kha Luân mới quay lại nhìn bà.
- Mẹ?
Đi cùng Hạ Viên Anh là má Phùng. Còn người vào đây với Kha Luân là Sa Tử Đình, vừa thấy một người khác ngoài Hạ Viên Anh ra thì cô đã chuẩn bị đi hỏi thăm tình hình của Tống Diên.
Còn về Hạ Viên Anh, bà nhìn đứa con trai đang nằm trên giường rồi nhìn qua tên bỏ nhà đi giờ mới chịu về, vừa giận vừa đau lòng. Mặc dù đang rơm rớm nước mắt nhưng bà vẫn tiếp tục mắng
- Con còn mặt mũi đứng trươc mặt anh con sao? Nếu không phải con cứ ngoan cố, khăng khăng đòi công bố chuyện này ra bên ngoài thì anh con có phải nhọc lòng như vậy để gặp tai nạn không? Rốt cuộc thì tại sao chứ? Tại sao hai anh em các con lại trở nên như vậy? Dù sự thật có là gì thì cả hai đứa vẫn là con của mẹ mà, sao lại thành ra thế này chứ?
Càng nói thì bà càng thêm kích động, giọng bà lớn dần và cũng nghẹn ngào hơn. Mặc dù mình đang bị mắng nhưng Kha Luân vẫn không thể bỏ mặc không quan tâm mẹ mình được, cậu vẫn đến dìu bà ngồi xuống. Đương nhiên sau đó cậu không thể đứng thẳng lưng ưỡn ngực được mà là quỳ xuống trước bà
- Mẹ, con biết con sai rồi! Con cũng không ngờ rằng con đã hại anh hai như vậy. Thật sự bây giờ con cũng đang rất giận bản thân mình, nếu con có thể đổi mạng của con để anh hai tỉnh lại thì con cũng sẵn sàng đổi.
Còn Sa Tử Đình sau khi hỏi được tin tức của Tống Diên đã một mình trốn đi tìm bạn thân của mình rồi.
----------------------------
Huấn Dịch đã đi thực hiện nhiệm vụ đột nhiên lại quay lại, chuẩn bị vào phòng bệnh của Tống Diên thì bị Tống Khiên chặn lại
- Cậu tìm Diên Diên có chuyện gì sao?
Huấn Dịch dừng bước, nhìn một lượt bên trong phòng bệnh qua cửa kính rồi đối diện với Tống Khiết, vẻ mặt cậu ta vừa có chút buồn bã nhưng vẫn có chút hy vọng trong đáy mắt. Cậu ta lấy một tờ giấy được gấp nhỏ trong túi áo ra đưa cho Tống Khiết
- Đây là tên mà Kha tiên sinh đã đặt cho con của ngài ấy và thiếu phu nhân.
Lúc nhận lệnh và rời khỏi bệnh viện, đi được nửa đường thì Huấn Dịch mới nhớ ra còn một thứ quan trọng vẫn chưa đưa tận tay cho Tống Diên. Cậu không có ý định sẽ đưa tờ giấy này cho Tống Khiết vì theo lệnh của Kha Duẫn thì phải đưa trực tiếp cho Tống Diên. Nhưng thật ra, lí do mà Tống Khiết chặn cậu lại là vì sợ cậu không biết mà nói với Tống Diên tình hình hiện tại của Kha Duẫn thì sẽ khiến cô phải chịu thêm một cú sốc nữa, hiện tại cô vẫn chưa bình phục hẳn, không thể để cô chịu thêm bất cứ đả kích nào nữa.
Cầm tờ giấy ghi tên trong tay, Tống Khiết gật đầu một cái với Huấn Dịch rồi đi vào phòng bệnh của em gái mình.
Còn về Huấn Dịch, vẻ mặt cậu đã chuyển sang một nét khác, đó là một sự cẩn trọng hơn bao giờ hết. Cậu ta xoay người đi về hướng phòng hồi sức Kha Duẫn đang nằm, bước vào trong và chỉ mới đóng cửa lại đã nhanh chóng cúi đầu
- Kha tiên sinh!
----------------------------------
Chuyện Kha Duẫn gặp tai nạn và đang nằm trong bệnh viện đương nhiên không thể truyền ra ngoài dù chỉ là nửa chữ, đặc biệt là đối với những cổ đông trong Khải Hoàn và giới truyền thông. Nếu tin này lọt ra ngoài thì chiếc ghế chủ tịch Hội đồng quản trị của Kha Duẫn nhất định sẽ lung lay, cùng đó là Khải Hoàn sẽ trở thành miếng mồi để những đối thủ lâu năm tranh nhau rình rập xâu xé. Thời điểm này là khoảng thời gian vô cùng khó khăn đối với Kha gia, chỉ còn một tháng nữa là cuộc họp thường niên của công ty sẽ diễn ra và nội dung lớn nhất đó chính là xem xét thay đổi vị trí chủ tịch Hội đồng quản trị, nếu Kha Duẫn không thể tỉnh lại trước lúc đó thì không biết chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo.
Phương án tạm thời để ứng phó với sự vắng mặt của Kha Duẫn chính là lấy lí do xuất cảnh đột ngột vì một hợp đồng lớn nhưng chưa chính thức ký kết, vì đây là một khách hàng khó tính nên trước tiên cần thương lượng thành công đã, mà phải đích thân Kha Duẫn đến đó.
- Kha lão tiên sinh, không phải trước đó Kha tiên sinh đang mở một cuộc họp báo sao? Nhưng nội dung cuộc họp báo đã bị truyền ra ngoài trước khi ngài ấy chính thức tuyên bố với truyền thông.
Một cổ đông lão thành của công ty đưa ra thắc mắc với Kha Chấn Đông bằng một vẻ mặt đầy khiêu kích, mặc dù bên ngoài là đang hỏi nhưng thật chất lại chính là buộc tội đối phương.
Như một hiệu ứng vậy, một người đã dám lên tiếng nhắc đến thì những người khác liền dựa vào đó mà lần lượt tấn công
- Phải rồi Kha lão tiên sinh, tin tức lan truyền đó không phải là những điều Kha tiên sinh muốn tuyên bố trong cuộc họp báo sao? Nếu vậy thì thật sự không biết nên xưng hô với ông như thế nào cho đúng nhỉ?
Người này hỏi xong rồi đến người khác nhảy vào hỏi
- Nếu những tin tức đó đều là điều mà Kha tiên sinh muốn nói thì thân phận của ông, là giả sao?
Kha Chấn Đông đã sớm đoán được biểu hiện của đám người này rồi nên vẻ mặt ông vô cùng bình thản nhìn từng người, vừa lắc đầu vừa nói
- Dù là quy định của Khải Hoàn hay theo pháp luật thì cho dù những điều đó là thật thì đã sao chứ? Chỉ là sai lầm trong thân phận thì cũng không thể chỉ dựa vào đó mà khai trừ tôi khỏi Khải Hoàn được. Các ông chưa đến tuổi về hưu mà đã lẩm cẩm đến mức độ này rồi sao?
Dù cùng mang danh nghĩa là "người nhà" trong đại gia đình Khải Hoàn nhưng đó chỉ là cái vỏ bọc bên ngoài của mỗi con cáo già trong này mà thôi. Hơn ba mươi năm đối mặt với thương trường tàn khốc, Kha Chấn Đông cũng đã đủ nhìn thấu suy nghĩ của những người này rồi, cứ cho là những gì bọn họ vừa truy hỏi là đúng thì đã sao? Đổi trắng thay đen, che lấp sự thật bất lợi cho bản thân không phải là bản chất của những người kinh doanh nói riêng và con người nói chung?
Rốt cuộc thì những vị cổ đông kia mặc dù còn rất nhiều điều muốn truy hỏi nhưng vì nghĩ đến những lợi ích khác nên tạm thời vẫn tiếp tục cắn răng nuốt cục tức này xuống, đợi cơ hội tốt hơn rồi trả lại gấp đôi.
---------------------------------
Khi Tống Diên theo Tống Khiết đến phòng bệnh của Kha Duẫn như kế hoạch ban đầu của cô là chỉ đứng bên ngoài nhìn vào thôi, thấy hắn là cô sẽ yên tâm mà quay về nghỉ ngơi. Nhưng một điều bất ngờ đó là khi cô vừa bước tới cửa thì nghe giọng của Hạ Viên Anh và Kha Luân hình như là đang tranh luận việc gì đó có liên quan đến Kha Duẫn. Tống Khiết cũng rất nhanh nhận ra được điểm này, đang định tiến tới giữ chân cô thì ngay đúng lúc Sa Tử Đình chạy đến
- Diên Diên, cậu thật sự không sao rồi!
Chính sự xuất hiện bất ngờ của cô bạn thân này mà Tống Diên mới dừng bước. Nhìn Sa Tử Đình thở lấy thở để, cô chỉ biết cười bất lực
- Ai rượt cậu mà cậu chạy vội như vậy chứ?
Thật ra vừa nãy khi đến phòng bệnh của Tống Diên thì Sa Tử Đình đã nghe được cuộc nói chuyện giữa Tống Diên và Tống Khiết về việc sẽ đến phòng Kha Duẫn. Như những gì Tống Khiết nói thì cô đã nhanh trí quay lại để báo với Hạ Viên Anh cùng Kha Luân, nhưng rốt cuộc cô cũng không nhanh hơn Tống Diên, gần đến nơi thì cô thấy bạn mình đã đứng rất gần phòng của Kha Duẫn rồi, và chắc chắn cuộc tranh cãi bên trong đó đã tác động đến sự hiếu kỳ của cô. Mặc dù chậm một chút nhưng Sa Tử Đình cũng nhất quyết chặn bước chân của Tống Diên ở khả năng có thể.
- Diên Diên, tớ vừa nghe chuyện đã chạy ngay đến đây. Đâu rồi?
Sa Tử Đình vừa nói vừa đưa mắt nhìn các phòng xung quanh, như đang rất mong đợi một điều gì đó.
Nghe cô ấy hỏi thì Tống Diên có chút bất ngờ và chưa kịp định hình rốt cuộc ý của cô bạn này là gì.
- Đâu gì cơ?
Sa Tử Đình mới ý thức lại được câu hỏi của mình chưa hoàn chỉnh nên liền bổ sung thêm.
- Bảo bảo đấy, bây giờ nó đang ở đâu vậy? Tớ có thể gặp nó không? Đã giao kèo là cho tớ làm mẹ đỡ đầu cho nó rồi mà không ngờ lúc nó vừa chào đời tớ lại không đến kịp.
Nói đến câu cuối thì cô ấy tỏ vẻ tiếc nuối và rất buồn bã nên Tống Diên cũng không nỡ. Nhưng hỏi đến tiểu công chúa thì cô lại nhớ đến hình ảnh con của mình đang phải nằm trong chiếc lồng kính lạnh lẽo kia và thở bằng những thiết bị hỗ trợ, lòng cô lại nhói lên.
- Đình Đình, chắc cậu không quên còn hai tháng nữa bảo bảo mới chào đời chứ?
Chuyện Tống Diên sinh non thì Sa Tử Đình đã biết trên đường đến đây rồi. Nhưng mục đích của cô ấy khi hỏi Tống Diên là để kéo cô rời khỏi đây, nếu cô nhìn thấy Kha Luân và Hạ Viên Anh đang ở bên trong thì sẽ nghi ngờ hoặc không tin những gì Tống Khiết đã nói với mình.
- Diên Diên, chuyện của bảo bảo tớ đã biết trên đường đến đây rồi. Tớ thật sự rất lo cho cậu và bảo bảo, giờ thấy cậu không sao rồi thật may quá. Giờ thì tớ muốn gặp bảo bảo, cậu dẫn tớ đi gặp nó nhé?
Nhìn biểu cảm rất đỗi tha thiết của cô ấy, Tống Diên vừa sốt ruột vừa khó xử. Cô nhìn về cánh cửa của phòng phía trước, khẩn trương nói với Sa Tử Đình
- Cậu đợi tớ một lát nhé! Tớ chỉ qua nhìn Duẫn một chút thôi.
Thấy cô vẫn tiếp tục định đi đến trước phòng của Kha Duẫn, cả Tống Khiết đứng phía sau nãy giờ và Sa Tử Đình đều hoảng hốt định tìm cách khác ngăn cản cô nhưng chưa kịp làm gì thì cô đã bước đến cạnh cửa sổ rồi, hoàn toàn có thể nhìn thấy mọi thứ bên trong. Nhưng khác với những gì hai người kia lo lắng, trong phòng đúng là chỉ có mỗi một mình Kha Duẫn nằm trên giường, nhìn như hắn đang ngủ vậy, không có ống thở trên mũi.
Nhìn thấy Kha Duẫn nằm trong đó như vậy, Tống Diên mừng đến bật khóc, hai chân cô run rẩy vì quá xúc động. Có thể thấy người đàn ông mà mình yêu nhất trở về từ cõi chết thì thật sự không còn điều gì hạnh phúc hơn. Nhưng cô lại không biết hai người bên cạnh cô thì đang rất sửng sốt cùng lo sợ. Tại sao ống thở lại không còn? Lúc này Tống Khiết mới ý thức được mình vừa đưa ra một quyết định thật sự sai lầm và ngu dốt. Kha Duẫn đang hôn mê và phải thở bằng máy thở, dù có nói dối Tống Diên là hắn đang ngủ thì cô đương nhiên không phải một đứa trẻ nên sẽ không tin những lời thêu dệt của anh. Còn bây giờ máy thở lại không còn, vậy thì ai đã rút chứ? Rút như vậy không phải đang giết hắn một cách trực tiếp rồi sao? Rút máy thở để tạo thành một lời nói dối hoàn hảo, che giấu Tống Diên mọi chuyện đã xảy ra với Kha Duẫn? Rốt cuộc thì ai là người đã làm việc này?
Tống Diên không chút nghi ngờ gì, đứng ngoài cửa sổ nhìn Kha Duẫn không rời mắt, tay cô chạm vào tấm kính và di chuyển ứng với vị trí Kha Duẫn đang nằm bên trong. Nước mắt đã lăn dọc hai bên má mà cô cũng chẳng biết, trên môi vẫn nở nụ cười hạnh phúc, đôi mắt ươn ướt ngập tràn hy vọng.
Tình hình như vậy Sa Tử Đình và Tống Khiết càng lo lắng hơn vừa nãy. Bây giờ phải đưa Tống Diên rời khỏi ngay càng nhanh càng tốt, nếu không Kha Duẫn có thể sẽ rơi vào tình trạng nguy kịch lần nữa. Và đặc biệt, chuyện này không bao giờ có thể cho Tống Diên biết, cô sẽ dằn vặt bản thân mình mãi.
Ngay lúc hai người đang căng thẳng không biết phải xử lý thế nào thì lại có một y tá đi ngang qua, y tá dừng bước để nói với cả ba người
- Hiện tại bệnh nhân của khu vực này không được tiếp xúc với người nhà. Gia đình cũng không được đến gần khu vực hành lang. Xin lỗi nhưng đây là quy định để đảm bảo tình trạng sức khỏe của các bệnh nhân.
Tống Diên nghe qua hình như bắt đầu có chút thấy khó hiểu. Nếu Kha Duẫn không vấn đề gì hết thì sao cứ như bị cách li vậy chứ?
Nhưng cô còn chưa kịp suy nghĩ thêm điều gì thì Sa Tử Đình đã nói chen vào
- Diên Diên, y tá đã nói vậy rồi thì chúng ta mau đi thôi. Cậu cũng đã nhìn thấy Kha Duẫn rồi mà, bây giờ thì có thể yên tâm rồi.
Nhưng Tống Diên vẫn chưa muốn đi chút nào, trông cô vẫn còn rất luyến tiếc.
- Cho tớ thêm một phút nữa thôi!
Nghe "một phút" của cô, trong lòng Tống Khiết rung lên một hồi chuông cảnh cáo liên tục. Vì cô không biết sự thật nên cứ nghĩ một phút đó là để được gần Kha Duẫn hơn. Cô lại không biết được rằng chính sự chần chừ của cô đang làm hại đến người cô yêu.
Sa Tử Đình nhìn qua Tống Khiết đang phân vân thì thở dài, thẳng tay kéo Tống Diên đi
- Đi thôi nào Diên Diên à! Hôm khác cậu lại đến cũng được mà. Bệnh viện đã có quy định như vậy rồi cậu cũng nên tuân thủ đi chứ? Bây giờ cậu mau dẫn mình đi thăm bảo bảo nào.
Vừa kéo Tống Diên đi cô ấy vừa buông những lời lẽ thuyết phục cô bạn này của mình.
Cũng nhờ Sa Tử Đình nhanh tay nhanh chân nên đã đưa được Tống Diên rời khỏi đây. Khi hai người họ đã đi được một đoạn rồi, Tống Khiết nhanh chân quay trở lại vào phòng bệnh của Kha Duẫn. Vừa vào đến bên trong phòng thì hình ảnh đầu tiên anh nhìn thấy chính là Hạ Viên Anh đang hấp tấp đặt lại ống thở cho Kha Duẫn, hình ảnh này khiến anh không khỏi bàng hoàng và sửng sốt
- Kha phu nhân, bà đang làm gì thế này?
Hạ Viên Anh tập trung làm xong việc gắn lại ống thở cho con trai mình trước rồi mới trực tiếp trả lời Tống Khiết
- Nếu tôi không làm vậy thì Diên Diên biết tiểu Duẫn bị hôn mê sâu sẽ phải chịu thêm một cú sốc nữa. Trong khi sức khỏe con bé còn chưa hồi phục. Tôi không còn lựa chọn nào khác nên mới bắt buộc phải làm như vậy.
Tống Khiết vẫn chưa hết sửng sốt, anh nhìn Kha Duẫn đang nằm trên giường rồi đến Kha Luân đang buồn bã đứng cạnh giường của anh trai mình, hình như cũng hốt hoảng không kém gì anh.
- Kha phu nhân, nhưng bà biết rõ hành động vừa rồi của bà đã suýt nữa giết chết con của mình mà? Nếu chậm hơn một chút nữa thì Kha Duẫn có thể sẽ bị nguy hiểm đến tính mạng đấy!
Phải liều lĩnh như vậy Hạ Viên Anh cũng chẳng hề thoải mái hay dễ chịu gì cả. Ngay khoảnh khắc đưa tay rút ống thở của con trai mình, tim bà đập thình thịch từng hồi liên tục, trong lòng bà không ngừng cầu nguyện cho Kha Duẫn có thể chống cự đến khi Tống Diên an tâm rời đi.
Bà đã nhanh trí phát hiện được Tống Diên đang đến càng gần và có thể nhìn thấy tất cả mọi chuyện trong này, vì vậy cách duy nhất mà bà có thể nghĩ đến lúc đó chỉ còn cách này thôi.
- Tiểu Duẫn chỉ là đang hôn mê thôi. Có khả năng cao là nó biết hết những gì chúng ta đang nói đang làm, cho nên nếu nó có thể nói thì cũng đề nghị làm như vậy vì Diên Diên.
Đột nhiên khi nghe đến câu cuối cùng của bà, Tống Khiết vừa khó chịu vừa xúc động. Như vậy rõ ràng là Hạ Viên Anh đã chọn đánh liều tính mạng của con mình để bảo vệ con dâu của bà. Anh nên trách hay biết ơn bà đây? Còn đối với Kha Duẫn thì sao? Cứ cho là hắn đang biết hết mọi chuyện thì hắn đang vui hay buồn đây? Vui vì người phụ nữ hắn yêu đã không vì hắn mà sụp đổ lần nữa, nhưng về tấm lòng của người mẹ đã nuôi dưỡng hắn thì sao?
Còn với Kha Luân, Tống Khiết cũng không biết phải đối diện với cậu như thế nào cho đúng? Mặc dù chuyện này xảy ra cũng có một phần lỗi của cậu nhưng anh biết rất rõ Kha Luân vẫn luôn sùng bái và yêu quý người anh trai kia, có lẽ khi đó chỉ là quá sốc nên cậu mới làm loạn lên, không may vì tính trẻ con nóng nảy của cậu đã suýt chút nữa hại chết cả gia đình anh trai mình.
Chuyện này muốn sớm kết thúc thì phải đợi Kha Duẫn tỉnh lại trước khi Tống Diên bắt đầu nghi ngờ và nhiệm vụ hiện giờ của anh chính là tiếp tục tìm ra sự thật về câu chuyện ba mươi năm trước mà anh và Kha Duẫn vẫn đang bắt tay thực hiện.
-------------------------------
Sa Tử Đình và Tống Diên cùng đứng trước lồng kín cười đùa với tiểu công chúa rất vui vẻ, hai người liên tục có những cử chỉ nhỏ chọc ghẹo tiểu công chúa làm đứa bé không rời mắt một giây nào, và hình như nó còn đang cười với họ nữa.
Tống Diên hạnh phúc nhìn con của mình vẫn đang từng giây từng phút lớn dần, cô khẽ gọi
- Lạc Lạc, con mau khỏe để về với ba và mẹ nhé! Bây giờ ba chưa đến thăm con được, nhưng chắc chắn ba sẽ sớm đến thôi.
Nghe Tống Diên gọi tên của tiểu công chúa, Sa Tử Đình không khỏi tò mò hỏi ngay
- Tiểu công chúa tên Lạc Lạc à? Tên đẹp thật đấy!
Tống Diên gật nhẹ đầu, mỉm cười hạnh phúc, tay cô vẫn đang đặt trên tấm kính như đang chạm nhẹ vào bảo bối của mình
- Mễ Lạc, là tên mà anh hai tớ đặt cho tiểu bảo bối đấy!
Tờ giấy mà Kha Duẫn ghi tên đã đặt cho tiểu công chúa của hai người không được Tống Khiết đưa tận tay cho Tống Diên và anh càng không thể nói là Kha Duẫn đã nhờ anh chuyển cái tên này đến cho cô. Vì như vậy cô sẽ thêm nghi ngờ, cho nên anh đã lấy danh nghĩa của mình để cái tên đến với đứa bé. Đợi sau khi mọi chuyện ổn rồi sẽ nói với cô sau, và đương nhiên chỉ mỗi mình cô là không biết thôi.
Sa Tử Đình nghe xong cái tên liền gọi ngay tiểu công chúa
- Tiểu Lạc Lạc, nhìn mẹ nuôi của con đây này! Con mau lớn thật nhanh rồi mẹ nuôi đây sẽ dẫn con đi chơi khắp thế gian luôn, dẫn con đi ăn nhiều đồ ăn ngon nữa này.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.