Chương 73: Tại sao cậu biết?
LeeGun20042001
23/09/2023
Cuộc gọi vừa rồi của Kha Duẫn đã làm Tống Diên rất bất ngờ và hoảng hốt, liền hỏi
- Tiểu Luân mất tích sao?
Kha Duẫn nặng nề gật đầu, vừa bóp bóp mi tâm vừa nói với giọng mệt mỏi cùng lo lắng.
- Lần cuối cùng anh gặp nó là ở bệnh viện Sa phu nhân nằm, đến hôm nay đã là ba ngày rồi không tìm thấy tung tích gì của nó, cũng không liên lạc được.
Nghe tin này đúng là không khỏi sốt ruột, Kha Luân bình thường là một người hoạt bát vui vẻ nên không thể tự dưng mà biến mất như vậy được.
- Duẫn, có khi nào cậu ấy bị những đối thủ cạnh tranh của Khải Hoàn bắt cóc rồi không?
Khả năng suy đoán của Tống Diên đúng là làm Kha Duẫn phải cười khổ. Nhìn bên ngoài Kha Luân như một đứa trẻ nhưng cũng là một con người rất bản lĩnh, mưu mô và thông minh, muốn bắt cậu không phải chuyện dễ dàng gì.
- Nếu là đối thủ của Khải Hoàn thì giờ cả ba và anh đều nhận được yêu cầu giao dịch rồi vợ ngốc à.
Vừa xoa đầu cô hắn vừa bật cười. Nghe hắn gọi mình như vậy, Tống Diên giận phồng má, lườm nhẹ
- Anh vừa bảo ai ngốc hả?
Nhìn dáng vẻ tức giận của cô Kha Duẫn càng cười to hơn, như muốn chọc cho cô giận thêm vậy.
Reng reng reng
Lần này là điện thoại của Tống Diên reo, người gọi đến là Sa Tử Đình
- Diên Diên, có chuyện lớn rồi, Kha Luân mất tích hơn ba ngày nay, tớ gọi mãi vẫn không được, bây giờ Kha phu nhân còn đến đây hỏi cung tớ đây. Cậu có thể nói giúp tớ một tiếng với Kha tiên sinh không?
Nghe những gì Sa Tử Đình nói qua điện thoại thì Tống Diên càng thấy vấn đề nghiêm trọng hơn nhiều rồi.
- Cậu đợi một chút. Cậu đang ở đâu tớ sẽ đến đó ngay!
Kha Duẫn ngồi bên cạnh rất tập trung nghe toàn bộ nội dung cuộc nói chuyện của hai người đó. Nếu Hạ Viên Anh nghĩ đến việc tìm gặp Sa Tử Đình thì chắc chắn bà vẫn chưa biết lí do khiến Kha Luân mất tích, cho nên bằng mọi giá hắn phải tìm được cậu trước bà bởi vì hắn đã đoán được nguyên do rồi, nơi cuối cùng cậu đến là phòng bệnh của Sa phu nhân và sau đó cậu nhờ Huấn Dịch cho cậu biết chuyện đã xảy ra với Sa Tử Đình, vì chuốc giận cho người con gái mình yêu nên chắc chắn cậu đã đi tìm Nạp Tiều Quân và sau đó thì cậu mất tích thì kẻ tác động lên cậu chính là anh ta. Chỉ duy nhất một lí do thôi, và nếu đúng là như vậy thì kẻ mà Vương Kỳ đang che giấu không ai khác chính là anh ta.
Nghe được địa chỉ rồi hắn liền khởi động xe ngay.
................................
Nhà riêng của Sa Tử Đình là nơi cô thường lui tới khi cần tập trung tinh thần cho một vấn đề. Suốt mấy ngày qua vì tìm kiếm tung tích của Kha Luân nên cô chỉ đến đây mà không về Sa gia. Hạ Viên Anh vừa ra lệnh thì đã có người tìm ra cô ngay và bà đã đến hỏi cô từ nãy giờ. Không phải sợ hãi mà là vì bất lực và khó chịu, đâu phải chỉ mỗi bà lo lắng mà cô cũng đang phát hỏa lên đây. Nên thay vì ngồi đây hỏi cung thì sao không cùng đi tìm người chứ? Bực thật mà!
Xe của Kha Duẫn đến như một bước gỡ rối trong tình huống này. Nhưng xe vừa dừng thì không ai bước xuống.
Thì ra trong xe Kha Duẫn không có ý định xuống xe mà chỉ nói với Tống Diên.
- Em gọi cho Sa tiểu thư đi!
Tống Diên vừa nghe đã thấy rất kỳ lạ, không phải đã đến đây rồi sao? Chỉ cần xuống xe đi vào trong là gặp Sa Tử Đình thôi, sao phải ngồi đây gọi điện thoại cho cô ấy làm gì? Mặc dù không hiểu chuyện gì nhưng cô cũng làm theo lời hắn, lấy điện thoại gọi vào số của Sa Tử Đình và đợi cuộc gọi reo rồi chuyển điện thoại cho hắn.
Sa Tử Đình đứng trong phòng khách nhìn ra chiếc xe bên ngoài, tay cầm điện thoại nhận cuộc gọi. Cô không nói gì mà chỉ im lặng nghe đầu dây bên kia nói
Kha Duẫn chỉ nói những điều Sa Tử Đình cần làm bây giờ bằng một giọng điệu lạnh lùng đến rùng mình.
- Sa tiểu thư, cô hãy nghe rõ những gì tôi nói. Bây giờ tôi sẽ tìm tiểu Luân về cho cô, điều cô cần làm bây giờ chính là. Thứ nhất, giúp tôi chăm sóc tiểu Diên, thứ hai giữ chân mẹ tôi và theo dõi từng người đến báo cáo với bà ấy cho đến trước khi trời sáng. Không được xảy ra bất cứ sai sót nào.
Tống Diên càng lúc càng không biết chuyện này đang đi xa đến mức nào nữa. Sao Kha Duẫn cứ làm những điều khó hiểu tới như vậy?
Sau khi cúp máy, hắn đưa lại điện thoại cho cô rồi cẩn thận dặn dò người phụ nữ của mình.
- Tiểu Diên, em đợi anh ở đây, tuyệt đối đừng đi đâu cả. Nhớ chưa?
Mặc dù rất muốn hỏi cho rõ mọi chuyện nhưng Tống Diên thấy được sự khẩn trương và gấp gáp trong mắt hắn nên cô đành gật đầu để hắn yên tâm đi làm việc của mình. Thấy vậy nên hắn cũng yên tâm hơn, đợi cô xuống xe và đi vào an toàn rồi hắn mới lái xe rời khỏi.
Tống Diên vừa bước vào phòng khách đã phá tan được một nửa. Việc đầu tiên của cô là cúi chào Hạ Viên Anh, đợi bà gật đầu một cái mới nhìn sang Sa Tử Đình. Cô cẩn thận lựa lời hỏi
- Mẹ, con đã nghe tin tiểu Luân mất tích rồi ạ. Nhưng sao mẹ lại đến tìm Đình Đình vậy?
Hạ Viên Anh không vui nhìn từ cô sang Sa Tử Đình, bực dọc nói.
- Con còn hỏi vì sao à? Đừng tưởng ta không biết người cuối cùng tiểu Luân gặp trước khi mất tích là ai. Chắc chắn các người đang thông đồng với nhau chơi trò mất tích ở đây. Nếu hôm nay không tự khai thì ta sẽ không khách khí nữa.
Nghe thoáng qua thì Tống Diên cũng biết bây giờ Hạ Viên Anh đang nghi ngờ cô và Sa Tử Đình có liên quan đến việc Kha Luân mất tích..
------------------------------------
Nhận được lệnh của Kha Duẫn, Huấn Dịch lập tức sắp xếp người vào vị trí sẵn sàng. Tình hình bây giờ đang rất gấp, cậu ta và Kha Duẫn phải chia ra hành động.
- Đem cả hai tên đó đến chờ lệnh của tôi.
Kha Duẫn lạnh giọng ra lệnh, có thể thấy được tia vằn tia lửa đang nổi hừng hực trong mắt của hắn. Có lẽ cuộc chiến đang bắt đầu rồi đây.
................................
Vẫn là căn nhà cũ mọc đầy rêu trong con hẻm nhỏ, lần này thì vị khách ghé thăm không còn là hai người như lần trước nữa mà là một đám người áo đen đứng xếp thành hai hàng từ bên ngoài vào trong. Cả căn nhà bây giờ rơi vào trạng thái căng thẳng và tĩnh lặng, đến nỗi một chiếc lá rơi xuống cũng nghe được âm thanh.
...............................
Như thường lệ, sau khi xong việc ở nhà hàng thì Nạp Tiều Quân chuẩn bị ra về. Cũng là lúc ra bãi đậu xe thì anh ta bị một đám người áo đen chặn lại, tên dẫn đầu bước lên nói với anh ta
- Nạp nhị thiếu, phiền anh đi với chúng tôi một chuyến.
...............................
Hạ Viên Anh từ từ đứng lên, đi đến trước mặt Sa Tử Đình, hạ thấp giọng nói
- Sa tiểu thư, tôi biết cô và tiểu Luân như thế nào? Nhưng cô cũng là người xuất thân trong gia đình danh giá và mặt mũi của Sa gia cũng là một điều vô cùng quan trọng đấy. Vì vậy cô không thể hùa theo tiểu Luân như vậy được, cô có thể gọi nó ra đây nói chuyện với tôi được không?
Tống Diên đứng bên cạnh càng lúc càng thấy bất bình với suy nghĩ của bà.
- Mẹ, Đình Đình thật sự không che giấu hay hùa theo tiểu Luân như mẹ nghĩ đâu ạ. Tiểu Luân mất tích mọi người đều lo lắng, nhưng thay vì cứ ngồi đây nghi ngờ nhau thì tại sao chúng ta không cùng nghỉ cách chứ mẹ?
Nghe cô lên tiếng bênh vực Sa Tử Đình, Hạ Viên Anh càng không vui, quay sang nhìn cô và nghiêm khắc hỏi
- Còn con nữa, tiểu Duẫn không phải đi cùng con sao? Thằng bé đâu rồi? Không lẽ nó không biết chuyện em trai mình mất tích à? Lúc này nó lại đi đâu chứ? Hay tất cả đều đang che giấu ta?
Tống Diên đúng là càng lúc càng bất lực trước khả năng suy diễn của bà, giờ bất cứ ai bà cũng nghi ngờ được cả.
- Mẹ, Duẫn vẫn đang tìm tiểu Luân nên mẹ đừng nói oan cho anh ấy như vậy. Con biết mẹ đang rất sốt ruột nhưng ngay lúc này mẹ phải thật bình tĩnh mẹ à. Chuyện cần làm bây giờ không phải là tìm tiểu Luân sao mẹ?
Hạ Viên Anh hừ nhẹ một tiếng, ánh mắt giận dữ nhìn Tống Diên và Sa Tử Đình
- Hai người giỏi lí luận lắm nhỉ? Diên Diên, con nên nhớ con là con dâu của Kha gia thì cũng như người của Kha gia, người trong nhà con không lo con lại đi bênh người ngoài sao?
Càng nghe bà nói thì Tống Diên càng thêm bất lực và khó xử, cô vô vọng lắc đầu cùng cố gắng lí giải nhưng bà vẫn khăng khăng giữ nguyên lập trường của mình. Sa Tử Đình nãy giờ im lặng giờ mới lên tiếng.
- Hai người đừng tranh cãi nữa, đúng là cháu có liên quan đến việc nhị thiếu mất tích đấy.
Một câu tuyên bố của cô như một quả bom nổ bất ngờ.
Hạ Viên Anh vừa mới nghe thì có vẻ bất ngờ nhưng ngay sau đó liền hạ hê gật đầu rồi chuyển sang giận dữ thêm vài phần.
- Cuối cùng thì cô cũng đã chịu thừa nhận?
Bà nhìn qua Tống Diên vẫn còn đang ngơ ngác mà hỏi một câu với giọng điệu trách móc.
- Con đã nghe thấy chưa? Sao nào? Giờ thì con còn bênh được nữa không?
Tống Diên nhìn ra vẻ mặt bất thường của Sa Tử Đình lúc này đang hướng mắt về phía nữ thư ký của Hạ Viên Anh. Cô ta đang bước rất gần đến gần bà chủ của mình và mỗi bước đi của cô ta là thêm một mức căng thẳng trong mắt của Sa Tử Đình. Hình như Tống Diên đã nhìn ra được ý của cô ấy nên phản ứng rất nhanh, cô bước lên giả vờ nịn mẹ chồng của mình hòng đẩy nữ thư ký đó về phía sau
- Mẹ, con biết con hơi hồ đồ rồi ạ. Nếu bây giờ Đình Đình đã nói vậy thì mẹ cứ để cậu ấy nói tiếp đi ạ.
Thấy cô hiểu chuyện như vậy Hạ Viên Anh cũng thấy đỡ giận hơn một chút, bà gật đầu và nhìn Sa Tử Đình
- Vậy xin hỏi Sa tiểu thư, hiện giờ tiểu Luân đang ở đâu?
Thật ra vừa nãy thư ký của Hạ Viên Anh đã nhận được một cuộc gọi khá quan trọng và nếu bà nghe được báo cáo đó thì chắc chắn mọi chuyện sẽ càng khó kiểm soát hơn nữa. Sở dĩ Tống Diên cũng phối hợp nhau vậy là vì đã nghe hết kế hoạch mà Kha Duẫn triển khai qua điện thoại cho Sa Tử Đình.
Ngăn chặn được thư ký báo cáo với Hạ Viên Anh nên Sa Tử Đình đã có thể yên tâm hơn và thoải mái vẽ chuyện ra để kéo dài thời gian rồi.
- Nhị thiếu hẹn con tối nay sẽ gặp ở đây. Nếu bây giờ anh ấy đến đây và nhìn thấy nhiều người như vậy không phải phu nhân không thể gặp anh ấy mà còn khiến anh ấy không dám đến nữa sao?
Từng câu từng chữ mà cô nói làm Hạ Viên Anh vừa khó chịu vừa nghi hoặc.
- Sa tiểu thư, tiểu Luân sao phải chạy trốn như kẻ phạm tội chứ? Cô ăn nói cho cẩn thận vào chút!
Sa Tử Đình cười châm chọc.
- Không phải nhị thiếu chạy trốn mà là anh ấy không muốn phải về nhà thôi. Kha phu nhân, cháu nghĩ bác nên xem lại cách bác đối xử với con của mình, bác đã làm gì khiến nhị thiếu phải thất vọng như vậy?
Bị một cô nhóc trả lời xấc xược như vậy, Hạ Viên Anh càng nổi giận hơn nữa.
- Sa tiểu thư, cô không biết cách tôn trọng người lớn tuổi sao?
Thấy hai người lại sắp giương cung bạt kiếm với nhau, Tống Diên liền nhanh trí khuyên ngăn
- Mẹ, Đình Đình, hai người đừng đôi co nữa được không? Bây giờ Đình Đình cũng đã nói tiểu Luân sẽ đến đây trong tối nay và con thấy đúng thật là nếu cậu ấy đến mà thấy tất cả chúng ta thì có thể cậu ấy sẽ bỏ đi nữa không biết chừng. Hay là thế này đi mẹ, mẹ cho mọi người ẩn nấp vào trong hết và mẹ cũng nghỉ ngơi chút đi ạ, hôm nay mẹ cũng đi cả ngày rồi nên chắc cũng khá mệt. Như vậy thì khi tiểu Luân đến sẽ không bỏ đi và mọi người có thể tùy cơ ứng biến mà chặn được cậu ấy rồi.
Nghe cách xử trí của cô cũng khá hợp lí nên Hạ Viên Anh cũng suy nghĩ thử, Sa Tử Đình thì không có ý kiến gì. Đợi Hạ Viên Anh đồng ý rồi Tống Diên mới thở phào một hơi
- Vậy để con và Đình Đình sắp xếp cho mọi người. Kiều Oanh, cô giúp tôi được chứ?
Cô nhìn qua thư ký của Hạ Viên Anh, nở nụ cười lịch thiệp nhưng đầy mưu kế, ánh mắt lộ rõ vẻ kiên cường.
Ánh mắt chuyên nghiệp của Kiều Oanh cũng không hề thua kém, gật đầu nhận lệnh theo ý của Hạ Viên Anh.
--------------------------------
Nạp Tiều Quân không ngờ rằng đám người đó lại đưa mình vào rừng trúc, ở đó lại có thêm một đám người đứng thành hàng rất nghiêm chỉnh đợi sẵn. Anh ta còn đang ngơ ngác thì chủ nhân của đám người đó đã đi đến. Nhìn thấy người đó, anh ta bật cười chế nhạo
- Ha ha ha, tôi còn tưởng là thần thánh phương nào. Hóa ra là anh sao? Kha tiên sinh!
Cặp mắt như sói lang của Kha Duẫn nhìn anh ta như muốn xé xác ra ngay nhưng vẫn còn trong khả năng kìm chế được. Hắn hừ lạnh một tiếng, nhếch mép cười nhạt
- Nạp nhị thiếu, không biết đây là lần thứ mấy chúng ta gặp nhau trong trạng thái thế này rồi nhỉ? Kha Duẫn tôi xưa đến nay ân oán rõ ràng, ai đụng đến tôi thì tôi sẽ trả lại gấp mười, đụng đến người thân của tôi thì tôi sẽ trả gấp trăm lần.
Những lời đanh thép của hắn khiến ai nghe thấy cũng phải run sợ nhưng Nạp Tiều Quân thì không mà ngược lại còn cố ý khiêu khích hắn
- Thế Kha tiên sinh đây định làm gì với tôi nào? Giết người giấu xác?
----------------------------------
Lấy cớ cầm giúp ít đồ, Tống Diên gọi Kiều Oanh đi cùng, cô giao nhiệm vụ cho cô ta ôm chăn gối vào một phòng trống. Và như cô tính toán, cô ta vừa bước vào phòng thì bị hai người áo đen đã phục kích sẵn ở hai bên cửa chỉ súng vào đầu. Cô ta hoảng hốt hỏi
- Các người là ai? Các người muốn gì?
Lúc này Tống Diên mới từ từ đi đến trước mặt cô ta, giọng điệu cứng rắn nói
- Đây là người của Duẫn. Xin lỗi nhé Kiều Oanh, tôi sẽ không làm gì cô đâu, tôi chỉ muốn tách cô ra khỏi mẹ tôi đến khi Duẫn tìm được nhị thiếu thôi. Cô chịu khổ một chút nhé!
Kiều Oanh giận đến trợn mắt đỏ ngầu, nghiến răng nghiến lợi mắng
- Thiếu phu nhân, cô thừa biết tôi là người của phu nhân, cô làm như vậy không sợ phu nhân nổi giận sao?
Tống Diên thở dài một hơi, buồn bực nói
- Kiều Oanh, không phải chuyện gì cô cũng biết đâu. Tôi làm vậy vì muốn tốt cho mẹ tôi thôi, nếu cô trung thành với mẹ tôi như vậy thì cũng nên nghĩ cho bà ấy. Nhưng tôi biết rất khó để thuyết phục cô nên có lẽ đây là cách tốt nhất.
Nói xong, cô ra lệnh cho hai tên đó trông chừng cô ta rồi một mình rời khỏi đây.
-----------------------------
Dù hỏi thế nào Nạp Tiều Quân cũng không hé răng nửa lời nên Kha Duẫn đành phải để hai người bọn họ gặp nhau mà tự đối chiếu.
Hắn vừa ra hiệu thì hai tên thuộc hạ đã nhanh chóng lôi một cái bao rất nặng ném tới chân của Nạp Tiều Quân. Anh ta có chút giật mình vì chiếc bao đó, hình như bên trong chứa gì đó rất nặng. Nhìn thấu vẻ mặt tò mò của anh ta, Kha Duẫn tiếp tục ra hiệu cho thuộc hạ của mình đi tới mở bao tải ra.
- U u u!!!!
Nạp Tiều Quân thật không ngờ thứ được đựng trong bao lại chính là Vương Kỳ. Ông ta bị đánh đến chảy máu đầy mình, miệng bị bịt lại và còn bị trói chặt.
- Kha Duẫn, anh đang làm trò gì vậy? Thế này là thế nào đây?
Kha Duẫn cười lạnh, bước từng bước đến gần Vương Kỳ rồi ngồi xuống, đưa tay túm tóc sau gáy của ông ta, ép ông ta ngẩng đầu lên
- Nạp Tiều Quân, cậu đừng cố gắng chối cãi nữa. Vương Kỳ đã nói ra hết tất cả rồi.
Càng nghe thì Nạp Tiều Quân càng thấy nực cười. Anh ta đút hai tay vô túi quần, sửa lại tư thế đứng một chút rồi nhìn một lượt từ Vương Kỳ đến Kha Duẫn
- Nói gì chứ? Ông ta có nói gì thì có gì liên quan đến tôi sao?
Kha Duẫn không còn lạ gì với những lời chối cãi của anh ta nữa.
- Không ngờ trí nhớ của cậu lại kém đến vậy. Nếu cậu không nhớ thì để tôi nhắc cho cậu nhớ. Đe dọa Sa Tử Đình để làm hại con của tôi và tiểu Diên, em trai tôi mất tích cũng là do cậu. Cậu muốn phũ nhận những điều này sao?
Nhìn ánh mắt sợ hãi của Vương Kỳ thì Nạp Tiều Quân đã hiểu rõ rồi. Nhưng anh ta không lo lắng như một kẻ có tội mà ngược lại còn cười rất hả hê, đi tới nói nhỏ vào tai của Kha Duẫn
- Sao nào? Uất ức lắm phải không? Một gia đình giả, cha mẹ giả, em trai cũng giả. Nếu tôi là em trai cậu thì đã sớm tự tử rồi, bị chính gia đình mình lừa dối suốt bao nhiêu năm trời như vậy thật sự phải nói là tuyệt vọng đến cùng cực đấy.
Rốt cuộc thì anh ta cũng đã thừa nhận những gì mình đã làm rồi, nhưng chính giọng điệu thừa nhận này lại khiến Kha Duẫn không thể kìm chế được cơn phẫn nộ của mình. Đổi ngược lại, hắn ghé sát tai anh ta, nghiến răng nghiến lợi nhả ra từng từ
- Đưa tên này đến đây thì tôi đã biết cậu nói gì với em trai tôi rồi. Tôi hỏi cậu lần cuối, làm sao cậu biết Vương Kỳ và bí mật ông ta nắm giữ?
Nạp Tiều Quân liếc nhìn hắn, trong đầu đang hồi tưởng lại câu chuyện tình cờ của vài năm trước. Lúc đó anh ta vẫn còn ở Thụy Điển và cũng là lúc anh ta gặp Tống Diên lần đầu tiên, bị cô hớp hồn ngay lúc đấy nên anh ta đã quyết định điều tra mọi thông tin liên quan đến cô và anh ta gặp phải sự cản trở của Vương Kỳ. Hóa ra, Vương Kỳ chỉ làm theo lệnh của Tống Thiên Minh, vì sợ con gái mình sẽ bị quấy rối ở nơi đất khách nên luôn cho người theo sau bảo vệ cô. Để loại bỏ vật cản là Vương Kỳ nên anh ta cũng điều tra thêm về người này và biết được hoàn cảnh của ông ta, năm mười tuổi ông ta phải xa mẹ do một cuộc tik nạn. Lúc này anh ta lấy đó làm điều kiện giao dịch, nếu Vương Kỳ mắt nhắm mắt mở để anh ta theo đuổi Tống Diên thì anh ta sẽ giúp ông ta được đoàn tụ với người mẹ đã thất lạc suốt bốn mươi năm. Vương Kỳ đồng ý giao dịch này và mẹ ông ta được nhập cư trái phép về Thượng Hải. Nhưng Nạp Tiều Quân không dừng lại ở mục đích đó mà còn yêu cầu ông ta cung cấp bí mật kinh doanh của Tống thị cho anh ta nhưng Vương Kỳ luôn tìm mọi cách để tránh né anh ta.
Khi biến cố ập đến với Tống gia, Tống Thiên Minh đã đem toàn bộ bí mật liên quan đến Kha gia gửi lại cho Vương Kỳ. Nắm được bí mật này, Vương Kỳ quyết định liều lĩnh đưa mẹ ông trốn ra nước ngoài với hy vọng tránh khỏi kiểm soát và đe dọa của Nạp Tiều Quân. Nhưng vẫn không nhanh bằng anh ta, bị bắt được và ông ta buộc phải đem bí mật đó ra đổi lấy an toàn cho mẹ mình và tiền chữa bệnh cho bà. Và lúc Kha Duẫn tìm đến, ông ta rất lo sợ nhưng vì bảo vệ mẹ mình nên ông ta có liều cả mạng của mình cũng nhất quyết không hé răng nửa lời.
Nhưng hôm nay, mọi chuyện đã diễn biến hoàn toàn khác....
Nghe hết câu chuyện Nạp Tiều Quân kể lại, Kha Duẫn nhếch môi cười bất lực. Ân oán giữ Kha gia và Tống gia rốt cuộc lớn đến mức nào đây? Không ngờ bí mật của hai bên lại có thể để tên nhãi này nắm được.
- Tiểu Luân mất tích sao?
Kha Duẫn nặng nề gật đầu, vừa bóp bóp mi tâm vừa nói với giọng mệt mỏi cùng lo lắng.
- Lần cuối cùng anh gặp nó là ở bệnh viện Sa phu nhân nằm, đến hôm nay đã là ba ngày rồi không tìm thấy tung tích gì của nó, cũng không liên lạc được.
Nghe tin này đúng là không khỏi sốt ruột, Kha Luân bình thường là một người hoạt bát vui vẻ nên không thể tự dưng mà biến mất như vậy được.
- Duẫn, có khi nào cậu ấy bị những đối thủ cạnh tranh của Khải Hoàn bắt cóc rồi không?
Khả năng suy đoán của Tống Diên đúng là làm Kha Duẫn phải cười khổ. Nhìn bên ngoài Kha Luân như một đứa trẻ nhưng cũng là một con người rất bản lĩnh, mưu mô và thông minh, muốn bắt cậu không phải chuyện dễ dàng gì.
- Nếu là đối thủ của Khải Hoàn thì giờ cả ba và anh đều nhận được yêu cầu giao dịch rồi vợ ngốc à.
Vừa xoa đầu cô hắn vừa bật cười. Nghe hắn gọi mình như vậy, Tống Diên giận phồng má, lườm nhẹ
- Anh vừa bảo ai ngốc hả?
Nhìn dáng vẻ tức giận của cô Kha Duẫn càng cười to hơn, như muốn chọc cho cô giận thêm vậy.
Reng reng reng
Lần này là điện thoại của Tống Diên reo, người gọi đến là Sa Tử Đình
- Diên Diên, có chuyện lớn rồi, Kha Luân mất tích hơn ba ngày nay, tớ gọi mãi vẫn không được, bây giờ Kha phu nhân còn đến đây hỏi cung tớ đây. Cậu có thể nói giúp tớ một tiếng với Kha tiên sinh không?
Nghe những gì Sa Tử Đình nói qua điện thoại thì Tống Diên càng thấy vấn đề nghiêm trọng hơn nhiều rồi.
- Cậu đợi một chút. Cậu đang ở đâu tớ sẽ đến đó ngay!
Kha Duẫn ngồi bên cạnh rất tập trung nghe toàn bộ nội dung cuộc nói chuyện của hai người đó. Nếu Hạ Viên Anh nghĩ đến việc tìm gặp Sa Tử Đình thì chắc chắn bà vẫn chưa biết lí do khiến Kha Luân mất tích, cho nên bằng mọi giá hắn phải tìm được cậu trước bà bởi vì hắn đã đoán được nguyên do rồi, nơi cuối cùng cậu đến là phòng bệnh của Sa phu nhân và sau đó cậu nhờ Huấn Dịch cho cậu biết chuyện đã xảy ra với Sa Tử Đình, vì chuốc giận cho người con gái mình yêu nên chắc chắn cậu đã đi tìm Nạp Tiều Quân và sau đó thì cậu mất tích thì kẻ tác động lên cậu chính là anh ta. Chỉ duy nhất một lí do thôi, và nếu đúng là như vậy thì kẻ mà Vương Kỳ đang che giấu không ai khác chính là anh ta.
Nghe được địa chỉ rồi hắn liền khởi động xe ngay.
................................
Nhà riêng của Sa Tử Đình là nơi cô thường lui tới khi cần tập trung tinh thần cho một vấn đề. Suốt mấy ngày qua vì tìm kiếm tung tích của Kha Luân nên cô chỉ đến đây mà không về Sa gia. Hạ Viên Anh vừa ra lệnh thì đã có người tìm ra cô ngay và bà đã đến hỏi cô từ nãy giờ. Không phải sợ hãi mà là vì bất lực và khó chịu, đâu phải chỉ mỗi bà lo lắng mà cô cũng đang phát hỏa lên đây. Nên thay vì ngồi đây hỏi cung thì sao không cùng đi tìm người chứ? Bực thật mà!
Xe của Kha Duẫn đến như một bước gỡ rối trong tình huống này. Nhưng xe vừa dừng thì không ai bước xuống.
Thì ra trong xe Kha Duẫn không có ý định xuống xe mà chỉ nói với Tống Diên.
- Em gọi cho Sa tiểu thư đi!
Tống Diên vừa nghe đã thấy rất kỳ lạ, không phải đã đến đây rồi sao? Chỉ cần xuống xe đi vào trong là gặp Sa Tử Đình thôi, sao phải ngồi đây gọi điện thoại cho cô ấy làm gì? Mặc dù không hiểu chuyện gì nhưng cô cũng làm theo lời hắn, lấy điện thoại gọi vào số của Sa Tử Đình và đợi cuộc gọi reo rồi chuyển điện thoại cho hắn.
Sa Tử Đình đứng trong phòng khách nhìn ra chiếc xe bên ngoài, tay cầm điện thoại nhận cuộc gọi. Cô không nói gì mà chỉ im lặng nghe đầu dây bên kia nói
Kha Duẫn chỉ nói những điều Sa Tử Đình cần làm bây giờ bằng một giọng điệu lạnh lùng đến rùng mình.
- Sa tiểu thư, cô hãy nghe rõ những gì tôi nói. Bây giờ tôi sẽ tìm tiểu Luân về cho cô, điều cô cần làm bây giờ chính là. Thứ nhất, giúp tôi chăm sóc tiểu Diên, thứ hai giữ chân mẹ tôi và theo dõi từng người đến báo cáo với bà ấy cho đến trước khi trời sáng. Không được xảy ra bất cứ sai sót nào.
Tống Diên càng lúc càng không biết chuyện này đang đi xa đến mức nào nữa. Sao Kha Duẫn cứ làm những điều khó hiểu tới như vậy?
Sau khi cúp máy, hắn đưa lại điện thoại cho cô rồi cẩn thận dặn dò người phụ nữ của mình.
- Tiểu Diên, em đợi anh ở đây, tuyệt đối đừng đi đâu cả. Nhớ chưa?
Mặc dù rất muốn hỏi cho rõ mọi chuyện nhưng Tống Diên thấy được sự khẩn trương và gấp gáp trong mắt hắn nên cô đành gật đầu để hắn yên tâm đi làm việc của mình. Thấy vậy nên hắn cũng yên tâm hơn, đợi cô xuống xe và đi vào an toàn rồi hắn mới lái xe rời khỏi.
Tống Diên vừa bước vào phòng khách đã phá tan được một nửa. Việc đầu tiên của cô là cúi chào Hạ Viên Anh, đợi bà gật đầu một cái mới nhìn sang Sa Tử Đình. Cô cẩn thận lựa lời hỏi
- Mẹ, con đã nghe tin tiểu Luân mất tích rồi ạ. Nhưng sao mẹ lại đến tìm Đình Đình vậy?
Hạ Viên Anh không vui nhìn từ cô sang Sa Tử Đình, bực dọc nói.
- Con còn hỏi vì sao à? Đừng tưởng ta không biết người cuối cùng tiểu Luân gặp trước khi mất tích là ai. Chắc chắn các người đang thông đồng với nhau chơi trò mất tích ở đây. Nếu hôm nay không tự khai thì ta sẽ không khách khí nữa.
Nghe thoáng qua thì Tống Diên cũng biết bây giờ Hạ Viên Anh đang nghi ngờ cô và Sa Tử Đình có liên quan đến việc Kha Luân mất tích..
------------------------------------
Nhận được lệnh của Kha Duẫn, Huấn Dịch lập tức sắp xếp người vào vị trí sẵn sàng. Tình hình bây giờ đang rất gấp, cậu ta và Kha Duẫn phải chia ra hành động.
- Đem cả hai tên đó đến chờ lệnh của tôi.
Kha Duẫn lạnh giọng ra lệnh, có thể thấy được tia vằn tia lửa đang nổi hừng hực trong mắt của hắn. Có lẽ cuộc chiến đang bắt đầu rồi đây.
................................
Vẫn là căn nhà cũ mọc đầy rêu trong con hẻm nhỏ, lần này thì vị khách ghé thăm không còn là hai người như lần trước nữa mà là một đám người áo đen đứng xếp thành hai hàng từ bên ngoài vào trong. Cả căn nhà bây giờ rơi vào trạng thái căng thẳng và tĩnh lặng, đến nỗi một chiếc lá rơi xuống cũng nghe được âm thanh.
...............................
Như thường lệ, sau khi xong việc ở nhà hàng thì Nạp Tiều Quân chuẩn bị ra về. Cũng là lúc ra bãi đậu xe thì anh ta bị một đám người áo đen chặn lại, tên dẫn đầu bước lên nói với anh ta
- Nạp nhị thiếu, phiền anh đi với chúng tôi một chuyến.
...............................
Hạ Viên Anh từ từ đứng lên, đi đến trước mặt Sa Tử Đình, hạ thấp giọng nói
- Sa tiểu thư, tôi biết cô và tiểu Luân như thế nào? Nhưng cô cũng là người xuất thân trong gia đình danh giá và mặt mũi của Sa gia cũng là một điều vô cùng quan trọng đấy. Vì vậy cô không thể hùa theo tiểu Luân như vậy được, cô có thể gọi nó ra đây nói chuyện với tôi được không?
Tống Diên đứng bên cạnh càng lúc càng thấy bất bình với suy nghĩ của bà.
- Mẹ, Đình Đình thật sự không che giấu hay hùa theo tiểu Luân như mẹ nghĩ đâu ạ. Tiểu Luân mất tích mọi người đều lo lắng, nhưng thay vì cứ ngồi đây nghi ngờ nhau thì tại sao chúng ta không cùng nghỉ cách chứ mẹ?
Nghe cô lên tiếng bênh vực Sa Tử Đình, Hạ Viên Anh càng không vui, quay sang nhìn cô và nghiêm khắc hỏi
- Còn con nữa, tiểu Duẫn không phải đi cùng con sao? Thằng bé đâu rồi? Không lẽ nó không biết chuyện em trai mình mất tích à? Lúc này nó lại đi đâu chứ? Hay tất cả đều đang che giấu ta?
Tống Diên đúng là càng lúc càng bất lực trước khả năng suy diễn của bà, giờ bất cứ ai bà cũng nghi ngờ được cả.
- Mẹ, Duẫn vẫn đang tìm tiểu Luân nên mẹ đừng nói oan cho anh ấy như vậy. Con biết mẹ đang rất sốt ruột nhưng ngay lúc này mẹ phải thật bình tĩnh mẹ à. Chuyện cần làm bây giờ không phải là tìm tiểu Luân sao mẹ?
Hạ Viên Anh hừ nhẹ một tiếng, ánh mắt giận dữ nhìn Tống Diên và Sa Tử Đình
- Hai người giỏi lí luận lắm nhỉ? Diên Diên, con nên nhớ con là con dâu của Kha gia thì cũng như người của Kha gia, người trong nhà con không lo con lại đi bênh người ngoài sao?
Càng nghe bà nói thì Tống Diên càng thêm bất lực và khó xử, cô vô vọng lắc đầu cùng cố gắng lí giải nhưng bà vẫn khăng khăng giữ nguyên lập trường của mình. Sa Tử Đình nãy giờ im lặng giờ mới lên tiếng.
- Hai người đừng tranh cãi nữa, đúng là cháu có liên quan đến việc nhị thiếu mất tích đấy.
Một câu tuyên bố của cô như một quả bom nổ bất ngờ.
Hạ Viên Anh vừa mới nghe thì có vẻ bất ngờ nhưng ngay sau đó liền hạ hê gật đầu rồi chuyển sang giận dữ thêm vài phần.
- Cuối cùng thì cô cũng đã chịu thừa nhận?
Bà nhìn qua Tống Diên vẫn còn đang ngơ ngác mà hỏi một câu với giọng điệu trách móc.
- Con đã nghe thấy chưa? Sao nào? Giờ thì con còn bênh được nữa không?
Tống Diên nhìn ra vẻ mặt bất thường của Sa Tử Đình lúc này đang hướng mắt về phía nữ thư ký của Hạ Viên Anh. Cô ta đang bước rất gần đến gần bà chủ của mình và mỗi bước đi của cô ta là thêm một mức căng thẳng trong mắt của Sa Tử Đình. Hình như Tống Diên đã nhìn ra được ý của cô ấy nên phản ứng rất nhanh, cô bước lên giả vờ nịn mẹ chồng của mình hòng đẩy nữ thư ký đó về phía sau
- Mẹ, con biết con hơi hồ đồ rồi ạ. Nếu bây giờ Đình Đình đã nói vậy thì mẹ cứ để cậu ấy nói tiếp đi ạ.
Thấy cô hiểu chuyện như vậy Hạ Viên Anh cũng thấy đỡ giận hơn một chút, bà gật đầu và nhìn Sa Tử Đình
- Vậy xin hỏi Sa tiểu thư, hiện giờ tiểu Luân đang ở đâu?
Thật ra vừa nãy thư ký của Hạ Viên Anh đã nhận được một cuộc gọi khá quan trọng và nếu bà nghe được báo cáo đó thì chắc chắn mọi chuyện sẽ càng khó kiểm soát hơn nữa. Sở dĩ Tống Diên cũng phối hợp nhau vậy là vì đã nghe hết kế hoạch mà Kha Duẫn triển khai qua điện thoại cho Sa Tử Đình.
Ngăn chặn được thư ký báo cáo với Hạ Viên Anh nên Sa Tử Đình đã có thể yên tâm hơn và thoải mái vẽ chuyện ra để kéo dài thời gian rồi.
- Nhị thiếu hẹn con tối nay sẽ gặp ở đây. Nếu bây giờ anh ấy đến đây và nhìn thấy nhiều người như vậy không phải phu nhân không thể gặp anh ấy mà còn khiến anh ấy không dám đến nữa sao?
Từng câu từng chữ mà cô nói làm Hạ Viên Anh vừa khó chịu vừa nghi hoặc.
- Sa tiểu thư, tiểu Luân sao phải chạy trốn như kẻ phạm tội chứ? Cô ăn nói cho cẩn thận vào chút!
Sa Tử Đình cười châm chọc.
- Không phải nhị thiếu chạy trốn mà là anh ấy không muốn phải về nhà thôi. Kha phu nhân, cháu nghĩ bác nên xem lại cách bác đối xử với con của mình, bác đã làm gì khiến nhị thiếu phải thất vọng như vậy?
Bị một cô nhóc trả lời xấc xược như vậy, Hạ Viên Anh càng nổi giận hơn nữa.
- Sa tiểu thư, cô không biết cách tôn trọng người lớn tuổi sao?
Thấy hai người lại sắp giương cung bạt kiếm với nhau, Tống Diên liền nhanh trí khuyên ngăn
- Mẹ, Đình Đình, hai người đừng đôi co nữa được không? Bây giờ Đình Đình cũng đã nói tiểu Luân sẽ đến đây trong tối nay và con thấy đúng thật là nếu cậu ấy đến mà thấy tất cả chúng ta thì có thể cậu ấy sẽ bỏ đi nữa không biết chừng. Hay là thế này đi mẹ, mẹ cho mọi người ẩn nấp vào trong hết và mẹ cũng nghỉ ngơi chút đi ạ, hôm nay mẹ cũng đi cả ngày rồi nên chắc cũng khá mệt. Như vậy thì khi tiểu Luân đến sẽ không bỏ đi và mọi người có thể tùy cơ ứng biến mà chặn được cậu ấy rồi.
Nghe cách xử trí của cô cũng khá hợp lí nên Hạ Viên Anh cũng suy nghĩ thử, Sa Tử Đình thì không có ý kiến gì. Đợi Hạ Viên Anh đồng ý rồi Tống Diên mới thở phào một hơi
- Vậy để con và Đình Đình sắp xếp cho mọi người. Kiều Oanh, cô giúp tôi được chứ?
Cô nhìn qua thư ký của Hạ Viên Anh, nở nụ cười lịch thiệp nhưng đầy mưu kế, ánh mắt lộ rõ vẻ kiên cường.
Ánh mắt chuyên nghiệp của Kiều Oanh cũng không hề thua kém, gật đầu nhận lệnh theo ý của Hạ Viên Anh.
--------------------------------
Nạp Tiều Quân không ngờ rằng đám người đó lại đưa mình vào rừng trúc, ở đó lại có thêm một đám người đứng thành hàng rất nghiêm chỉnh đợi sẵn. Anh ta còn đang ngơ ngác thì chủ nhân của đám người đó đã đi đến. Nhìn thấy người đó, anh ta bật cười chế nhạo
- Ha ha ha, tôi còn tưởng là thần thánh phương nào. Hóa ra là anh sao? Kha tiên sinh!
Cặp mắt như sói lang của Kha Duẫn nhìn anh ta như muốn xé xác ra ngay nhưng vẫn còn trong khả năng kìm chế được. Hắn hừ lạnh một tiếng, nhếch mép cười nhạt
- Nạp nhị thiếu, không biết đây là lần thứ mấy chúng ta gặp nhau trong trạng thái thế này rồi nhỉ? Kha Duẫn tôi xưa đến nay ân oán rõ ràng, ai đụng đến tôi thì tôi sẽ trả lại gấp mười, đụng đến người thân của tôi thì tôi sẽ trả gấp trăm lần.
Những lời đanh thép của hắn khiến ai nghe thấy cũng phải run sợ nhưng Nạp Tiều Quân thì không mà ngược lại còn cố ý khiêu khích hắn
- Thế Kha tiên sinh đây định làm gì với tôi nào? Giết người giấu xác?
----------------------------------
Lấy cớ cầm giúp ít đồ, Tống Diên gọi Kiều Oanh đi cùng, cô giao nhiệm vụ cho cô ta ôm chăn gối vào một phòng trống. Và như cô tính toán, cô ta vừa bước vào phòng thì bị hai người áo đen đã phục kích sẵn ở hai bên cửa chỉ súng vào đầu. Cô ta hoảng hốt hỏi
- Các người là ai? Các người muốn gì?
Lúc này Tống Diên mới từ từ đi đến trước mặt cô ta, giọng điệu cứng rắn nói
- Đây là người của Duẫn. Xin lỗi nhé Kiều Oanh, tôi sẽ không làm gì cô đâu, tôi chỉ muốn tách cô ra khỏi mẹ tôi đến khi Duẫn tìm được nhị thiếu thôi. Cô chịu khổ một chút nhé!
Kiều Oanh giận đến trợn mắt đỏ ngầu, nghiến răng nghiến lợi mắng
- Thiếu phu nhân, cô thừa biết tôi là người của phu nhân, cô làm như vậy không sợ phu nhân nổi giận sao?
Tống Diên thở dài một hơi, buồn bực nói
- Kiều Oanh, không phải chuyện gì cô cũng biết đâu. Tôi làm vậy vì muốn tốt cho mẹ tôi thôi, nếu cô trung thành với mẹ tôi như vậy thì cũng nên nghĩ cho bà ấy. Nhưng tôi biết rất khó để thuyết phục cô nên có lẽ đây là cách tốt nhất.
Nói xong, cô ra lệnh cho hai tên đó trông chừng cô ta rồi một mình rời khỏi đây.
-----------------------------
Dù hỏi thế nào Nạp Tiều Quân cũng không hé răng nửa lời nên Kha Duẫn đành phải để hai người bọn họ gặp nhau mà tự đối chiếu.
Hắn vừa ra hiệu thì hai tên thuộc hạ đã nhanh chóng lôi một cái bao rất nặng ném tới chân của Nạp Tiều Quân. Anh ta có chút giật mình vì chiếc bao đó, hình như bên trong chứa gì đó rất nặng. Nhìn thấu vẻ mặt tò mò của anh ta, Kha Duẫn tiếp tục ra hiệu cho thuộc hạ của mình đi tới mở bao tải ra.
- U u u!!!!
Nạp Tiều Quân thật không ngờ thứ được đựng trong bao lại chính là Vương Kỳ. Ông ta bị đánh đến chảy máu đầy mình, miệng bị bịt lại và còn bị trói chặt.
- Kha Duẫn, anh đang làm trò gì vậy? Thế này là thế nào đây?
Kha Duẫn cười lạnh, bước từng bước đến gần Vương Kỳ rồi ngồi xuống, đưa tay túm tóc sau gáy của ông ta, ép ông ta ngẩng đầu lên
- Nạp Tiều Quân, cậu đừng cố gắng chối cãi nữa. Vương Kỳ đã nói ra hết tất cả rồi.
Càng nghe thì Nạp Tiều Quân càng thấy nực cười. Anh ta đút hai tay vô túi quần, sửa lại tư thế đứng một chút rồi nhìn một lượt từ Vương Kỳ đến Kha Duẫn
- Nói gì chứ? Ông ta có nói gì thì có gì liên quan đến tôi sao?
Kha Duẫn không còn lạ gì với những lời chối cãi của anh ta nữa.
- Không ngờ trí nhớ của cậu lại kém đến vậy. Nếu cậu không nhớ thì để tôi nhắc cho cậu nhớ. Đe dọa Sa Tử Đình để làm hại con của tôi và tiểu Diên, em trai tôi mất tích cũng là do cậu. Cậu muốn phũ nhận những điều này sao?
Nhìn ánh mắt sợ hãi của Vương Kỳ thì Nạp Tiều Quân đã hiểu rõ rồi. Nhưng anh ta không lo lắng như một kẻ có tội mà ngược lại còn cười rất hả hê, đi tới nói nhỏ vào tai của Kha Duẫn
- Sao nào? Uất ức lắm phải không? Một gia đình giả, cha mẹ giả, em trai cũng giả. Nếu tôi là em trai cậu thì đã sớm tự tử rồi, bị chính gia đình mình lừa dối suốt bao nhiêu năm trời như vậy thật sự phải nói là tuyệt vọng đến cùng cực đấy.
Rốt cuộc thì anh ta cũng đã thừa nhận những gì mình đã làm rồi, nhưng chính giọng điệu thừa nhận này lại khiến Kha Duẫn không thể kìm chế được cơn phẫn nộ của mình. Đổi ngược lại, hắn ghé sát tai anh ta, nghiến răng nghiến lợi nhả ra từng từ
- Đưa tên này đến đây thì tôi đã biết cậu nói gì với em trai tôi rồi. Tôi hỏi cậu lần cuối, làm sao cậu biết Vương Kỳ và bí mật ông ta nắm giữ?
Nạp Tiều Quân liếc nhìn hắn, trong đầu đang hồi tưởng lại câu chuyện tình cờ của vài năm trước. Lúc đó anh ta vẫn còn ở Thụy Điển và cũng là lúc anh ta gặp Tống Diên lần đầu tiên, bị cô hớp hồn ngay lúc đấy nên anh ta đã quyết định điều tra mọi thông tin liên quan đến cô và anh ta gặp phải sự cản trở của Vương Kỳ. Hóa ra, Vương Kỳ chỉ làm theo lệnh của Tống Thiên Minh, vì sợ con gái mình sẽ bị quấy rối ở nơi đất khách nên luôn cho người theo sau bảo vệ cô. Để loại bỏ vật cản là Vương Kỳ nên anh ta cũng điều tra thêm về người này và biết được hoàn cảnh của ông ta, năm mười tuổi ông ta phải xa mẹ do một cuộc tik nạn. Lúc này anh ta lấy đó làm điều kiện giao dịch, nếu Vương Kỳ mắt nhắm mắt mở để anh ta theo đuổi Tống Diên thì anh ta sẽ giúp ông ta được đoàn tụ với người mẹ đã thất lạc suốt bốn mươi năm. Vương Kỳ đồng ý giao dịch này và mẹ ông ta được nhập cư trái phép về Thượng Hải. Nhưng Nạp Tiều Quân không dừng lại ở mục đích đó mà còn yêu cầu ông ta cung cấp bí mật kinh doanh của Tống thị cho anh ta nhưng Vương Kỳ luôn tìm mọi cách để tránh né anh ta.
Khi biến cố ập đến với Tống gia, Tống Thiên Minh đã đem toàn bộ bí mật liên quan đến Kha gia gửi lại cho Vương Kỳ. Nắm được bí mật này, Vương Kỳ quyết định liều lĩnh đưa mẹ ông trốn ra nước ngoài với hy vọng tránh khỏi kiểm soát và đe dọa của Nạp Tiều Quân. Nhưng vẫn không nhanh bằng anh ta, bị bắt được và ông ta buộc phải đem bí mật đó ra đổi lấy an toàn cho mẹ mình và tiền chữa bệnh cho bà. Và lúc Kha Duẫn tìm đến, ông ta rất lo sợ nhưng vì bảo vệ mẹ mình nên ông ta có liều cả mạng của mình cũng nhất quyết không hé răng nửa lời.
Nhưng hôm nay, mọi chuyện đã diễn biến hoàn toàn khác....
Nghe hết câu chuyện Nạp Tiều Quân kể lại, Kha Duẫn nhếch môi cười bất lực. Ân oán giữ Kha gia và Tống gia rốt cuộc lớn đến mức nào đây? Không ngờ bí mật của hai bên lại có thể để tên nhãi này nắm được.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.