Chương 18: Quyến luyến
Mạn Lâm
02/04/2021
Edit by Kiera
Sau khi ăn lẩu xong, Sở Thành đưa Thiển Niệm về, rồi bọn họ cũng về nhà, cả đường lái xe về, Diêu Đinh đều cảm thấy Mạnh Phù Sinh đêm nay nói rất ít.
Radio phát ra bài hát có tên là Lover's Tears (Nước mắt của người tình), đài phát thanh giới thiệu rằng bài hát này được phát hành vào năm 1995 và rồi ca khúc được Diêu Tô Dung trình bày được phát lên.
Có lẽ nguyên nhân là do niên đại đó, nên những ca khúc thường sẽ trầm thấp du dương và còn mang theo một số tạp âm của máy quay đĩa, nghe giống như Thượng Hải của rất nhiều năm về trước, trong đại sảnh của vũ trường ồn ào náo nhiệt, một người phụ nữ mặc một bộ sườn sám lộng lẫy đang đứng trước microphone, chậm rãi ngân nga từng câu hát, hát về người tình có lẽ đã quên mình.
"Nếu không phải tình lang muốn chia tay với tôi, nước mắt của tôi sẽ không rơi xuống... Rơi xuống."
Diêu Đinh nhìn ra ngoài cửa sổ xe, khi kết thúc bài hát, Mạnh Phù Sinh đột ngột nắm tay cô, làm cho mọi thứ dường như đang trôi chậm lại.
Lúc về đến nhà đã mười giờ tối hơn, tuyết trong sân đã có thể chạm đến mắt cá chân, ngày mai lúc trời sáng phải đi xây người tuyết mới được.
Vừa bước vào nhà cởi áo khoác ra, Mạnh Phù Sinh đột nhiên ôm chặt lấy Diêu Đinh, thân hình cao lớn của anh cùng với cánh tay mạnh mẽ và lòng bàn tay ấm ấp đặt lên tấm lưng gầy của cô, như là muốn cô hoà tan vào cơ thể của mình.
Diêu Đinh sững sờ trong giây lát, bởi vì cái ôm của anh mang theo sự luyến quyến, mang theo sự an ủi không thể tả, cô cảm thấy Mạnh Phù Sinh bây giờ rất giống như một chú chó đã đợi rất lâu, chờ đợi chủ nhân của nó trở về nhà.
Bị óc tưởng tượng của mình chọc cười, Diêu Dinh cười hỏi anh: "Anh làm sao vậy?"
Mạnh Phù Sinh vẫn không nói lời nào, cứ như vậy ôm cô.
"Hửm?" Cánh tay bất động của cô cũng ôm lấy anh.
Đèn trong hành lang đã tự động tắt, cô cũng không nói nữa, cứ như vậy lắng nghe tiếng thở của nhau trong bóng tối, ngửi mùi hương bạc hà nhàn nhạt, cảm nhận cái ôm đơn thuần này, ngay cả tần suất nhịp tim cũng trở nên loạn nhịp.
Dịu dàng lưu luyến, anh chỉ muốn ở lại khoảng khắc này mãi mãi.
Một lúc lâu sau, Mạnh Phù Sinh mới buông cô ra, giúp cô treo áo khoác lên, hôn cô một cái rồi lại nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ nhắn của ai kia: "Cô bé xinh đẹp, sao lớn rồi còn giống như học sinh cấp ba vậy."
Diêu Đinh có khuôn mặt sạch sẽ sáng sủa, chỉ cần tâm trạng vui vẻ cùng nét mặt vui vẻ, là mỗi khi Mạnh Phù Sinh làm chuyện người lớn đều có ảo giác rằng mình đang bắt nạt học sinh cấp ba.
"Đâu ra." Diêu Đinh bật cười đẩy anh ra, sau đó bật đèn trong nhà lên.
"Uống chút hồng trà đi, an thần." Mạnh Phù Sinh vừa nói vừa đi vào phòng bếp lấy nước ấm.
"Được đấy, để em đi thay quần áo đã."
Chờ kia Diêu Đinh xuống lầu, đèn trong phòng khách đã mờ nhạt, Mạnh Phù Sinh đốt một que điêm, bỏ vào lò sưởi trong tường, ban đêm, pha trà, lắng nghe tiếng tuyết rơi, cùng với đồng hồ chậm rãi quay.
Hai người ngồi trên sô pha, anh ôm lấy cô, còn Diêu Đinh cầm tách trà trong tay, cảm nhận sự ấm áp từ nó, nhìn ngọn lửa đang cháy trong lò sưởi, dựa vào vai Mạnh Phù Sinh.
Có một lần vào tiết tự học buổi tối năm lớp 11, lúc đó Diêu Đinh không muốn làm bài tập nên đã lén lút xem tạp chí, nhìn thấy cái gì thú vị sẽ chạm vào cánh tay Mạnh Phù Sinh để chia sẻ với anh.
"Này, anh xem này." Diêu Đinh chỉ vào một chỗ nào đó ở góc dưới bên trái tạp chí.
"Sở dĩ con người thích nhìn thấy ngọn lửa bùng cháy đến vậy là bởi vì chúng ta làm theo bản năng, bởi vì tổ tiên chúng ta hồi đó đã phát hiện ra cách khoan củi đốt lửa hay sao đó."
Mạnh Phù Sinh gấp cuốn tiểu thuyết《 Trận tuyết cuối cùng 》mà mình đang đọc lại, hai người một người xem tạp chí, một người xem tiểu thuyết, không ai làm bài tập cả.
Diêu Đinh đến gần anh hơn, nhỏ giọng nói: "Mỗi lần em xem phim nước ngoài, trong nhà bọn họ đều có loại lò sưởi này, mùa đông đốt lửa cảm giác vô cùng ấm ấp và hạnh phúc."
Mạnh Phù Sinh gật đầu, "Harry Potter cũng có."
"Đúng đúng đúng, nhưng mà có phải nó trong nhà dượng của Harry không? Ổng quá xấu xa rồi, còn đốt lá thư trúng tuyển của cậu ấy."
"Anh không nhớ rõ lắm."
"Điều đó không quan trọng, quan trọng là nếu về sau trong nhà có thể lấp đặt một cái lò sưởi là siêu đỉnh luôn."
Mạnh Phù Sinh không nói lời nào, nhưng trong lòng lại âm thầm khắc sâu ghi nhớ.
"Anh đang xem cái gì vậy?" Diêu Đinh nghiêng người nhìn tên của cuốn tiểu thuyết: "Cuốn tiểu thuyết này viết về cái gì?"
Mạnh Phù Sinh gõ gõ ngón tay lên bàn, sắp xếp lại câu nói: "Viết.., có lẽ là viết về tình cha con."
Cha và con... Diêu Đinh nghĩ đến cha của Mạnh Phù Sinh, không biết phải nói tiếp như thế nào.
"Đại khái chính là cha của nhân vật chính bị bệnh, toàn bộ gia đình không có đủ tiền, nến chỉ có thể dựa vào những công việc lặt vặt của cậu ấy để duy trì cuộc sống."
Mạnh Phù Sinh không hề né tránh chủ đề về cha này, tiếp tục nói: "Nhưng nhân vật chính rất muốn mua một con diều, câu chuyện cậu ấy kể với cha mình về con diều đã trở thành niềm vui duy nhất của cha cậu khi nằm trên giường, nhưng nhà lại không có tiền mua, có người đã yêu cầu cậu ta giết một con chó già, đổi lại họ có thể cho cậu một chút thù lao."
"Sau đó thì sao?" Giọng nói Diêu Đinh hơi cao, nữ sinh bàn sau khẽ ho, cô vội vàng hạ giọng: "Sau đó thì sao nữa?"
"Sau đó, trong một trận tuyết lớn, cậu ấy đã dắt con chó già đó đi bộ suốt quãng đường, đi theo những đường sắt tàu hoả dẫn đến những ngọn đồi."
"Vậy cuối cùng chú chó đó có chết không?"
Mạnh Phù Sinh lật trang sách anh đã gấp lại ra, mỉm cười: "Mình còn chưa đọc xong."
Diêu Đinh liếc nhìn một câu viết trên bìa tiểu thuyết: Trong mùa đông của đời cậu, chỉ có tình yêu bùng phát trong âm thầm và tĩnh lặng. Cô không hiểu ý nghĩa của câu này lắm.
"Vậy, nếu là anh thì sao?" Diêu Đinh vò một góc của trang tạp chí, do dự hỏi.
Mạnh Phù Sinh dùng tay đè đè phần gáy, ánh mắt híp lại, tự hỏi, để nói về vấn đề này không bằng nói tới những lựa chọn.
Bạn có biết cái cảm giác đó không? Cái cảm giác mà chúng ta luôn luôn thận trọng né tránh trước mặt người mình yêu, chỉ muốn thể hiện ra sự kiên cường của bản thân, những mặt tốt đẹp của chính mình, chúng ta sợ lộ ra sự lúng túng đó, không phải bởi vì hư vinh cũng không phải bởi vì muốn che giấu điều gì đó, chỉ là vì chúng ta đều yếu ớt và tự ti trong tình yêu.
Từ đó đến giờ chúng ta luôn cần phải quyết định xem liệu chúng ta có nên chân thành đối mặt với người mình yêu hay không, liệu chúng ta có nên bộc lộ những bộ mặt chân thật nhất của mình trước mặt đối phương hay không.
Mạnh Phù Sinh nhìn về phía Diêu Đinh, giọng điệu có vẻ rất bình thản: "Anh, anh sẽ không làm bất cứ chuyện gì vì cha anh."
Nếu như bạn chưa từng biết chuyện gì đã xảy ra với một người, nhất định bạn sẽ cảm thấy người nói những lời này là một người đại nghịch bất đạo, nhưng Diêu Đinh hiểu rõ, cô ôm lấy cánh tay của anh, lặng lẽ nói: "Không sao cả, anh vẫn còn có em mà."
Lúc Diêu Đinh hoàn hồn, nước trà trong ly cũng đã nguội lạnh, Mạnh Phù Sinh lại rót một ly khác cho cô: "Em đang nghĩ gì vậy?"
"Nghĩ về việc anh thật sự lắp đặt một cái lò sưởi trong nhà đấy, em còn tưởng đó là đồ trang trí cơ."
Phù Sinh bật cười: "Ở đâu có đồ trang trí lớn như vậy."
Diêu Đinh nằm trên đùi anh, cọ cọ giống như một con mèo con: "Sao đêm nay anh không nói gì hết vậy?"
Ngón tay thon dài của Mạnh Phù Sinh quấn quanh đuôi tóc mềm mại của cô, nhẹ giọng hỏi: "Đinh Đinh, hiện tại em còn gặp ác mộng không?"
Buổi chiều, Mạnh Phù Sinh đã nghe được những gì cô nói với Thiển Niệm, từ vài câu nói ít ỏi biết được cô đã một mình trải qua nhiều chuyện như vậy, trong lòng anh chỉ có thương tiếc, trầm mặc nói không nên lời.
Ở trong màn đêm yên tĩnh, Diêu Đinh nhìn ngọn lửa mông lung mở ảo phía trước, gối lên đùi anh: "Em cảm thấy, mệt mỏi quá..."
"Đều nói cho ông xã được không?" Mạnh Phù Sinh nhẹ nhàng vỗ cô.
Bảy năm qua, em đã trải qua như thế nào?
Diêu Đinh chậm rãi chớp chớp mắt, "Phù Sinh, anh biết mà, em là một người chậm chạp. Đã trải qua rất nhiều chuyện cũng không nếm được mùi vị gì, vẫn luôn hậu tri hậu giác[1]."
[1]: "Hậu tri hậu giác" là quá trình từ nhận thức đến hiểu rõ xảy ra khá chậm.
"Thật ra nói đến cũng không có gì đặc biệt, những năm gần đây em chỉ lặp đi lặp lại những công việc đơn giản, cho đến khi ba năm trước thì tình cờ gặp phải Thiển Niệm."
Mạnh Phù Sinh đắp chăn cho cô, Diêu Đinh đè lại mép chăn: "Lúc ấy tuyết quá lớn, trời thì càng ngày càng tối, em cực kỳ sợ mình không tìm được Thiển Niệm. Khi tìm thấy em ấy rồi, bọn em đã trốn vào trong hang, lúc đó em không ngừng hoảng loạn, thậm chí em còn bắt đầu cầu nguyện, cầu xin cho ngày mai đến nhanh hơn, tuyết mau mau ngừng rơi."
"Tối hôm đó, khi em nhìn góc mặt của Thiển Niệm, em cảm thấy nó thật sự rất giống với anh, lúc ấy em nghĩ, chúng ta đã rời xa cuộc sống của nhau rất lâu, rất lâu rồi, liệu anh có còn nhớ đến em không?"
"Phù Sinh... Đêm đó trời quá tối, quá lạnh lẽo, nó có chút giống như cuộc sống của em từ đó đến nay vậy." Diêu Đinh nằm yên nhìn anh.
"Sau đó, khi nhìn thấy anh ở bệnh viện, em cảm thấy rất xa lạ, em chưa bao giờ nhìn thấy được bộ dáng người lớn của anh, anh đã sớm rút đi sự ngây ngô của mình, anh có thể một mình chống chọi với khó khăn, anh ưu tú như vậy, nhất định sẽ thực hiện được tất cả những gì mình muốn."
"Nhưng mà em, tại sao em vẫn luôn dậm chân tại chỗ?"
Cổ họng của Mạnh Phù Sinh thắt lại, trói buộc lại cảm xúc mãnh liệt của mình, lúc đang định mở miệng thì Diêu Đinh lại duỗi ngón trỏ ra đặt lên môi anh: "Anh yên tâm, em không có tự oán tự than đâu, cũng không có cảm thấy bản thân mình kém cỏi, em chỉ cần thời gian thôi."
"Mấy năm gần đây, có rất nhiều người đều hỏi em là tại sao lại sống như một người già vậy, tuổi em còn trẻ như thế mà không có theo đuổi cái gì sao? Em biết, những người quan tâm đến em đều muốn tốt cho em, nhưng phần lớn những người hỏi vấn đề này thật ra cũng không muốn nghe câu trả lời của em. Họ chỉ muốn bảy ra dáng vẻ thành công sau đó tuỳ ý khoa tay múa chân trong cuộc sống của em."
Diêu Đinh chậm rãi nói, còn Mạnh Phù Sinh lẳng lặng lắng nghe.
"Anh đã từng nói với em, thế giới này điều mà con người không thể chịu đựng nhất chính là có người không giống với mình, lúc ấy em không hiểu định nghĩa về đối phương giống hay không giống mình của bọn họ là đúng hay sai?
Nếu 25 tuổi không có công việc ổn định thì cuộc sống của chúng ta thật vô nghĩa, trước 30 tuổi không kết hôn thì chúng ta có vấn đề về tâm lý, giống như là mỗi người đều phải sống giống nhau mới tính là bình thường vậy."
"Còn em dường như đã trở thành người thất bại nhất, bởi vì em mất đi năng lực sống. " Diêu Đinh nắm chặt tay của Mạnh Phù Sinh: "Mãi cho đến về sau, bác sĩ Trương mới nói với em rằng, thời gian vực dậy của mỗi người đều khác nhau. Anh có biết thời gian vực dậy không?" . Đam Mỹ Sắc
Mạnh Phù Sinh gật đầu nói, giọng nói nhẹ nhàng: "Một đời người rất dài, mỗi người đều có thời gian vực dậy thuộc về chính mình để toả sáng, có người có thể trở nên thành danh khi còn trẻ, cũng có người có tài nhưng thành đạt muộn."
"Đúng vậy, cho dù cuộc sống hiện tại có lẽ không được như mong muốn, cho dù những người xung quanh ta đều đã có sự nghiệp thành công, gia đình hạnh phúc nhưng chúng ta không thể thất vọng mà từ bỏ chính mình, chúng ta phải cho bản thân thời gian."
"Khoảng một năm sau, bệnh của em cũng đã đỡ hơn, ít nhất là không còn quá đau nữa, em đã mua rất nhiều rất nhiều sách phiên dịch, từ từ học, em cũng không biết khi nào mình mới thực sự khỏi bệnh hoàn toàn, nhưng em cảm thấy ít nhất em cũng phải cố gắng làm điều gì đó."
"Cho nên em không quan tâm người khác nói cái gì, sau đó về sau, chúng ta gặp lại nhau." Diêu Đinh ngồi dậy, nói ra những lời trong đáy lòng mình.
"Còn anh? Những năm gần đây anh sống thế nào?"
Mạnh Phù Sinh ngẩng đầu lên dựa vào sô pha, trong lúc nhất thời anh lại chỉ cảm thấy trống rỗng, anh chưa bao giờ nhìn lại mấy năm qua mình đã trải qua như thế nào, bởi vì nó thật sự rất nhàm chán.
Không nhịn được mà bật cười: "Có thể là, làm việc, tìm em và chờ đợi."
Diêu Đinh hiển nhiên không hài lòng với câu trả lời này, cô đánh nhẹ vào ngực anh: "Câu trả lời của anh không có tâm chút nào."
Một tay của anh nắm chặt nắm đấm nhỏ của cô, rồi bế cô đặt lên đùi mình, hai người cùng nhau đối mắt, anh có chút lười biếng nói: "Em cũng không phải không biết anh là người nhàm chám."
"Vớ va vớ vẩn." Diêu Đinh duỗi tay ôm lấy cổ anh: "Còn nói mình nhàm chám, em có thể nhớ tất cả những chuyện thú vị tốt đẹp đều là anh dạy em làm đấy."
"Ví dụ?"
"Ví dụ như, anh dạy em trốn học nè, dạy em học trượt băng, chúng ta còn cùng nhau đi dã ngoại cắm trại, rồi lén đi nghe hoà nhạc nữa, còn có rất nhiều rất nhiều nữa đấy!"
Nói xong Diêu Đinh không cầm lòng được kéo anh lại gần rồi khẽ hôn lên đôi môi mỏng của anh.
Mạnh Phù Sinh cong môi, ôm cô càng chặt hơn, khi ai kia vừa mới buông mình ra, Diêu Đinh mới ý thức có gì đó không ổn, lửa nóng của ai kia đang ở dưới thân cô.
"Còn cái kia thì sao?" Ai kia khẽ hôn lên xương quai xanh lộ ra của cô.
"Cái gì?"
"Anh dạy em làm tình không tính sao?" Âm thanh mang theo chút trêu đùa.
"Mạnh Phù Sinh anh đứng đắn chút đi!" Muốn đẩy anh ra, xấu hổ đỏ mặt.
"Chỗ nào không đứng đắn, xấu hổ cái gì?" Vừa nói xong anh lập tức đè cô xuống, để cô cảm nhận rõ ràng hơn dục vọng của mình.
"Anh.. Anh phải biết kiềm chế đi! Phía dưới của em vẫn còn đau đây này.." Diêu Đinh nhỏ giọng nói.
Mạnh Phù Sinh cũng biết bản thân hai ngày nay hơi tàn nhẫn, với lại anh cũng không muốn phá hư bầu không khí đêm nay: "Được rồi, không quậy em nữa."
"Ôm một lát."
"Dạ." Diêu Đinh ngoan ngoãn nép vào vòng tay anh.
"Đinh Đinh, em vừa nói anh đã đạt được tất cả những gì anh muốn. " Mạnh Phù Sinh vỗ về gương mặt cô, đối diện với mình: "Thật ra, những gì anh muốn làm không phải là những cái đó."
"Anh chỉ muốn có thể giống như bây giờ, có ngôi nhà thuộc về chúng ta, anh có thể cho em một cuộc sống tốt mà không cần phải làm bất cứ điều gì để chứng minh rằng chúng ta rất hạnh phúc."
"Chỉ muốn an tĩnh như vậy nghe em nói chuyện, em ở bên cạnh anh, anh cũng có thể ở bên em."
Giữa mỗi một nốt thăng trầm trong tuổi thơ đầy bất hạnh, chúng ta vẫn không ngừng tìm kiếm, tìm kiếm ngôi nhà bình yên thuộc về mình trên thế gian này.
Sau đó, Diêu Đinh đã quên mất những gì mình đã trò chuyện với Mạnh Phù Sinh trong đêm đó, cô chỉ nhớ củi trong lò sưởi sắp cháy hết, ngọn đèn vàng mờ nhạt tạo thành một vòng sáng trên sàn nhà, nước trà đã nguội lạnh, tuyết bay tán loạn dưới ánh trăng ngoài cửa sổ.
Trong căn nhà yên tĩnh và ấm áp, Mạnh Phù Sinh dường như đang thì thầm kể câu chuyện nào đó cho cô nghe, làm cho suy nghĩa cô trôi đi, đang lúc sắp chìm vào giấc ngủ, đột nhiên cô lại nghĩ đến câu nói trong cuốn tiểu thuyết vào tiết tự học buổi tối năm ấy.
Chỉ có tình yêu bùng phát trong âm thầm và tĩnh lặng.
Hậu tri hậu giác, hoá ra ý nghĩa của câu này là như vậy, sau đó Diêu Đinh miễn cưỡng đi vào giấc ngủ mà lòng tràn đầy lưu luyến.
Đời không như phim, sẽ không có thước phim dài nào thể hiện được sự lưu luyến của chúng ta trước khi chia xa, một câu phụ đề đơn giản "7 năm sau" không thể nói hết được sự giày vò của chúng ta, sau khi gặp lại cũng sẽ không có nhạc nền cảm động nói ra tiếng lòng của chúng ta, chúng ta chỉ có thể không ngừng tìm kiếm và va chạm.
Chỉ tiếc là, không có đoạn chuyển cảnh nào tạo nên bầu không khí tình yêu của chúng ta, không có lời kịch chính xác nào diễn tả được cảm xúc phức tạp của chúng ta, không có pha quay chậm nào chiếu lại những nỗ lực của chúng ta đã trả giá vì nhau.
Càng không có cảnh phim nào nói với Diêu Đinh rằng, đêm đó Mạnh Phù Sinh đã dùng bút máy màu lam viết một câu vào cuốn sách: "Anh không biết phải làm như thế nào, nhưng mà, anh sẽ mãi mãi ở bên cạnh em."
_______
[3456 từ]
Sau khi ăn lẩu xong, Sở Thành đưa Thiển Niệm về, rồi bọn họ cũng về nhà, cả đường lái xe về, Diêu Đinh đều cảm thấy Mạnh Phù Sinh đêm nay nói rất ít.
Radio phát ra bài hát có tên là Lover's Tears (Nước mắt của người tình), đài phát thanh giới thiệu rằng bài hát này được phát hành vào năm 1995 và rồi ca khúc được Diêu Tô Dung trình bày được phát lên.
Có lẽ nguyên nhân là do niên đại đó, nên những ca khúc thường sẽ trầm thấp du dương và còn mang theo một số tạp âm của máy quay đĩa, nghe giống như Thượng Hải của rất nhiều năm về trước, trong đại sảnh của vũ trường ồn ào náo nhiệt, một người phụ nữ mặc một bộ sườn sám lộng lẫy đang đứng trước microphone, chậm rãi ngân nga từng câu hát, hát về người tình có lẽ đã quên mình.
"Nếu không phải tình lang muốn chia tay với tôi, nước mắt của tôi sẽ không rơi xuống... Rơi xuống."
Diêu Đinh nhìn ra ngoài cửa sổ xe, khi kết thúc bài hát, Mạnh Phù Sinh đột ngột nắm tay cô, làm cho mọi thứ dường như đang trôi chậm lại.
Lúc về đến nhà đã mười giờ tối hơn, tuyết trong sân đã có thể chạm đến mắt cá chân, ngày mai lúc trời sáng phải đi xây người tuyết mới được.
Vừa bước vào nhà cởi áo khoác ra, Mạnh Phù Sinh đột nhiên ôm chặt lấy Diêu Đinh, thân hình cao lớn của anh cùng với cánh tay mạnh mẽ và lòng bàn tay ấm ấp đặt lên tấm lưng gầy của cô, như là muốn cô hoà tan vào cơ thể của mình.
Diêu Đinh sững sờ trong giây lát, bởi vì cái ôm của anh mang theo sự luyến quyến, mang theo sự an ủi không thể tả, cô cảm thấy Mạnh Phù Sinh bây giờ rất giống như một chú chó đã đợi rất lâu, chờ đợi chủ nhân của nó trở về nhà.
Bị óc tưởng tượng của mình chọc cười, Diêu Dinh cười hỏi anh: "Anh làm sao vậy?"
Mạnh Phù Sinh vẫn không nói lời nào, cứ như vậy ôm cô.
"Hửm?" Cánh tay bất động của cô cũng ôm lấy anh.
Đèn trong hành lang đã tự động tắt, cô cũng không nói nữa, cứ như vậy lắng nghe tiếng thở của nhau trong bóng tối, ngửi mùi hương bạc hà nhàn nhạt, cảm nhận cái ôm đơn thuần này, ngay cả tần suất nhịp tim cũng trở nên loạn nhịp.
Dịu dàng lưu luyến, anh chỉ muốn ở lại khoảng khắc này mãi mãi.
Một lúc lâu sau, Mạnh Phù Sinh mới buông cô ra, giúp cô treo áo khoác lên, hôn cô một cái rồi lại nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ nhắn của ai kia: "Cô bé xinh đẹp, sao lớn rồi còn giống như học sinh cấp ba vậy."
Diêu Đinh có khuôn mặt sạch sẽ sáng sủa, chỉ cần tâm trạng vui vẻ cùng nét mặt vui vẻ, là mỗi khi Mạnh Phù Sinh làm chuyện người lớn đều có ảo giác rằng mình đang bắt nạt học sinh cấp ba.
"Đâu ra." Diêu Đinh bật cười đẩy anh ra, sau đó bật đèn trong nhà lên.
"Uống chút hồng trà đi, an thần." Mạnh Phù Sinh vừa nói vừa đi vào phòng bếp lấy nước ấm.
"Được đấy, để em đi thay quần áo đã."
Chờ kia Diêu Đinh xuống lầu, đèn trong phòng khách đã mờ nhạt, Mạnh Phù Sinh đốt một que điêm, bỏ vào lò sưởi trong tường, ban đêm, pha trà, lắng nghe tiếng tuyết rơi, cùng với đồng hồ chậm rãi quay.
Hai người ngồi trên sô pha, anh ôm lấy cô, còn Diêu Đinh cầm tách trà trong tay, cảm nhận sự ấm áp từ nó, nhìn ngọn lửa đang cháy trong lò sưởi, dựa vào vai Mạnh Phù Sinh.
Có một lần vào tiết tự học buổi tối năm lớp 11, lúc đó Diêu Đinh không muốn làm bài tập nên đã lén lút xem tạp chí, nhìn thấy cái gì thú vị sẽ chạm vào cánh tay Mạnh Phù Sinh để chia sẻ với anh.
"Này, anh xem này." Diêu Đinh chỉ vào một chỗ nào đó ở góc dưới bên trái tạp chí.
"Sở dĩ con người thích nhìn thấy ngọn lửa bùng cháy đến vậy là bởi vì chúng ta làm theo bản năng, bởi vì tổ tiên chúng ta hồi đó đã phát hiện ra cách khoan củi đốt lửa hay sao đó."
Mạnh Phù Sinh gấp cuốn tiểu thuyết《 Trận tuyết cuối cùng 》mà mình đang đọc lại, hai người một người xem tạp chí, một người xem tiểu thuyết, không ai làm bài tập cả.
Diêu Đinh đến gần anh hơn, nhỏ giọng nói: "Mỗi lần em xem phim nước ngoài, trong nhà bọn họ đều có loại lò sưởi này, mùa đông đốt lửa cảm giác vô cùng ấm ấp và hạnh phúc."
Mạnh Phù Sinh gật đầu, "Harry Potter cũng có."
"Đúng đúng đúng, nhưng mà có phải nó trong nhà dượng của Harry không? Ổng quá xấu xa rồi, còn đốt lá thư trúng tuyển của cậu ấy."
"Anh không nhớ rõ lắm."
"Điều đó không quan trọng, quan trọng là nếu về sau trong nhà có thể lấp đặt một cái lò sưởi là siêu đỉnh luôn."
Mạnh Phù Sinh không nói lời nào, nhưng trong lòng lại âm thầm khắc sâu ghi nhớ.
"Anh đang xem cái gì vậy?" Diêu Đinh nghiêng người nhìn tên của cuốn tiểu thuyết: "Cuốn tiểu thuyết này viết về cái gì?"
Mạnh Phù Sinh gõ gõ ngón tay lên bàn, sắp xếp lại câu nói: "Viết.., có lẽ là viết về tình cha con."
Cha và con... Diêu Đinh nghĩ đến cha của Mạnh Phù Sinh, không biết phải nói tiếp như thế nào.
"Đại khái chính là cha của nhân vật chính bị bệnh, toàn bộ gia đình không có đủ tiền, nến chỉ có thể dựa vào những công việc lặt vặt của cậu ấy để duy trì cuộc sống."
Mạnh Phù Sinh không hề né tránh chủ đề về cha này, tiếp tục nói: "Nhưng nhân vật chính rất muốn mua một con diều, câu chuyện cậu ấy kể với cha mình về con diều đã trở thành niềm vui duy nhất của cha cậu khi nằm trên giường, nhưng nhà lại không có tiền mua, có người đã yêu cầu cậu ta giết một con chó già, đổi lại họ có thể cho cậu một chút thù lao."
"Sau đó thì sao?" Giọng nói Diêu Đinh hơi cao, nữ sinh bàn sau khẽ ho, cô vội vàng hạ giọng: "Sau đó thì sao nữa?"
"Sau đó, trong một trận tuyết lớn, cậu ấy đã dắt con chó già đó đi bộ suốt quãng đường, đi theo những đường sắt tàu hoả dẫn đến những ngọn đồi."
"Vậy cuối cùng chú chó đó có chết không?"
Mạnh Phù Sinh lật trang sách anh đã gấp lại ra, mỉm cười: "Mình còn chưa đọc xong."
Diêu Đinh liếc nhìn một câu viết trên bìa tiểu thuyết: Trong mùa đông của đời cậu, chỉ có tình yêu bùng phát trong âm thầm và tĩnh lặng. Cô không hiểu ý nghĩa của câu này lắm.
"Vậy, nếu là anh thì sao?" Diêu Đinh vò một góc của trang tạp chí, do dự hỏi.
Mạnh Phù Sinh dùng tay đè đè phần gáy, ánh mắt híp lại, tự hỏi, để nói về vấn đề này không bằng nói tới những lựa chọn.
Bạn có biết cái cảm giác đó không? Cái cảm giác mà chúng ta luôn luôn thận trọng né tránh trước mặt người mình yêu, chỉ muốn thể hiện ra sự kiên cường của bản thân, những mặt tốt đẹp của chính mình, chúng ta sợ lộ ra sự lúng túng đó, không phải bởi vì hư vinh cũng không phải bởi vì muốn che giấu điều gì đó, chỉ là vì chúng ta đều yếu ớt và tự ti trong tình yêu.
Từ đó đến giờ chúng ta luôn cần phải quyết định xem liệu chúng ta có nên chân thành đối mặt với người mình yêu hay không, liệu chúng ta có nên bộc lộ những bộ mặt chân thật nhất của mình trước mặt đối phương hay không.
Mạnh Phù Sinh nhìn về phía Diêu Đinh, giọng điệu có vẻ rất bình thản: "Anh, anh sẽ không làm bất cứ chuyện gì vì cha anh."
Nếu như bạn chưa từng biết chuyện gì đã xảy ra với một người, nhất định bạn sẽ cảm thấy người nói những lời này là một người đại nghịch bất đạo, nhưng Diêu Đinh hiểu rõ, cô ôm lấy cánh tay của anh, lặng lẽ nói: "Không sao cả, anh vẫn còn có em mà."
Lúc Diêu Đinh hoàn hồn, nước trà trong ly cũng đã nguội lạnh, Mạnh Phù Sinh lại rót một ly khác cho cô: "Em đang nghĩ gì vậy?"
"Nghĩ về việc anh thật sự lắp đặt một cái lò sưởi trong nhà đấy, em còn tưởng đó là đồ trang trí cơ."
Phù Sinh bật cười: "Ở đâu có đồ trang trí lớn như vậy."
Diêu Đinh nằm trên đùi anh, cọ cọ giống như một con mèo con: "Sao đêm nay anh không nói gì hết vậy?"
Ngón tay thon dài của Mạnh Phù Sinh quấn quanh đuôi tóc mềm mại của cô, nhẹ giọng hỏi: "Đinh Đinh, hiện tại em còn gặp ác mộng không?"
Buổi chiều, Mạnh Phù Sinh đã nghe được những gì cô nói với Thiển Niệm, từ vài câu nói ít ỏi biết được cô đã một mình trải qua nhiều chuyện như vậy, trong lòng anh chỉ có thương tiếc, trầm mặc nói không nên lời.
Ở trong màn đêm yên tĩnh, Diêu Đinh nhìn ngọn lửa mông lung mở ảo phía trước, gối lên đùi anh: "Em cảm thấy, mệt mỏi quá..."
"Đều nói cho ông xã được không?" Mạnh Phù Sinh nhẹ nhàng vỗ cô.
Bảy năm qua, em đã trải qua như thế nào?
Diêu Đinh chậm rãi chớp chớp mắt, "Phù Sinh, anh biết mà, em là một người chậm chạp. Đã trải qua rất nhiều chuyện cũng không nếm được mùi vị gì, vẫn luôn hậu tri hậu giác[1]."
[1]: "Hậu tri hậu giác" là quá trình từ nhận thức đến hiểu rõ xảy ra khá chậm.
"Thật ra nói đến cũng không có gì đặc biệt, những năm gần đây em chỉ lặp đi lặp lại những công việc đơn giản, cho đến khi ba năm trước thì tình cờ gặp phải Thiển Niệm."
Mạnh Phù Sinh đắp chăn cho cô, Diêu Đinh đè lại mép chăn: "Lúc ấy tuyết quá lớn, trời thì càng ngày càng tối, em cực kỳ sợ mình không tìm được Thiển Niệm. Khi tìm thấy em ấy rồi, bọn em đã trốn vào trong hang, lúc đó em không ngừng hoảng loạn, thậm chí em còn bắt đầu cầu nguyện, cầu xin cho ngày mai đến nhanh hơn, tuyết mau mau ngừng rơi."
"Tối hôm đó, khi em nhìn góc mặt của Thiển Niệm, em cảm thấy nó thật sự rất giống với anh, lúc ấy em nghĩ, chúng ta đã rời xa cuộc sống của nhau rất lâu, rất lâu rồi, liệu anh có còn nhớ đến em không?"
"Phù Sinh... Đêm đó trời quá tối, quá lạnh lẽo, nó có chút giống như cuộc sống của em từ đó đến nay vậy." Diêu Đinh nằm yên nhìn anh.
"Sau đó, khi nhìn thấy anh ở bệnh viện, em cảm thấy rất xa lạ, em chưa bao giờ nhìn thấy được bộ dáng người lớn của anh, anh đã sớm rút đi sự ngây ngô của mình, anh có thể một mình chống chọi với khó khăn, anh ưu tú như vậy, nhất định sẽ thực hiện được tất cả những gì mình muốn."
"Nhưng mà em, tại sao em vẫn luôn dậm chân tại chỗ?"
Cổ họng của Mạnh Phù Sinh thắt lại, trói buộc lại cảm xúc mãnh liệt của mình, lúc đang định mở miệng thì Diêu Đinh lại duỗi ngón trỏ ra đặt lên môi anh: "Anh yên tâm, em không có tự oán tự than đâu, cũng không có cảm thấy bản thân mình kém cỏi, em chỉ cần thời gian thôi."
"Mấy năm gần đây, có rất nhiều người đều hỏi em là tại sao lại sống như một người già vậy, tuổi em còn trẻ như thế mà không có theo đuổi cái gì sao? Em biết, những người quan tâm đến em đều muốn tốt cho em, nhưng phần lớn những người hỏi vấn đề này thật ra cũng không muốn nghe câu trả lời của em. Họ chỉ muốn bảy ra dáng vẻ thành công sau đó tuỳ ý khoa tay múa chân trong cuộc sống của em."
Diêu Đinh chậm rãi nói, còn Mạnh Phù Sinh lẳng lặng lắng nghe.
"Anh đã từng nói với em, thế giới này điều mà con người không thể chịu đựng nhất chính là có người không giống với mình, lúc ấy em không hiểu định nghĩa về đối phương giống hay không giống mình của bọn họ là đúng hay sai?
Nếu 25 tuổi không có công việc ổn định thì cuộc sống của chúng ta thật vô nghĩa, trước 30 tuổi không kết hôn thì chúng ta có vấn đề về tâm lý, giống như là mỗi người đều phải sống giống nhau mới tính là bình thường vậy."
"Còn em dường như đã trở thành người thất bại nhất, bởi vì em mất đi năng lực sống. " Diêu Đinh nắm chặt tay của Mạnh Phù Sinh: "Mãi cho đến về sau, bác sĩ Trương mới nói với em rằng, thời gian vực dậy của mỗi người đều khác nhau. Anh có biết thời gian vực dậy không?" . Đam Mỹ Sắc
Mạnh Phù Sinh gật đầu nói, giọng nói nhẹ nhàng: "Một đời người rất dài, mỗi người đều có thời gian vực dậy thuộc về chính mình để toả sáng, có người có thể trở nên thành danh khi còn trẻ, cũng có người có tài nhưng thành đạt muộn."
"Đúng vậy, cho dù cuộc sống hiện tại có lẽ không được như mong muốn, cho dù những người xung quanh ta đều đã có sự nghiệp thành công, gia đình hạnh phúc nhưng chúng ta không thể thất vọng mà từ bỏ chính mình, chúng ta phải cho bản thân thời gian."
"Khoảng một năm sau, bệnh của em cũng đã đỡ hơn, ít nhất là không còn quá đau nữa, em đã mua rất nhiều rất nhiều sách phiên dịch, từ từ học, em cũng không biết khi nào mình mới thực sự khỏi bệnh hoàn toàn, nhưng em cảm thấy ít nhất em cũng phải cố gắng làm điều gì đó."
"Cho nên em không quan tâm người khác nói cái gì, sau đó về sau, chúng ta gặp lại nhau." Diêu Đinh ngồi dậy, nói ra những lời trong đáy lòng mình.
"Còn anh? Những năm gần đây anh sống thế nào?"
Mạnh Phù Sinh ngẩng đầu lên dựa vào sô pha, trong lúc nhất thời anh lại chỉ cảm thấy trống rỗng, anh chưa bao giờ nhìn lại mấy năm qua mình đã trải qua như thế nào, bởi vì nó thật sự rất nhàm chán.
Không nhịn được mà bật cười: "Có thể là, làm việc, tìm em và chờ đợi."
Diêu Đinh hiển nhiên không hài lòng với câu trả lời này, cô đánh nhẹ vào ngực anh: "Câu trả lời của anh không có tâm chút nào."
Một tay của anh nắm chặt nắm đấm nhỏ của cô, rồi bế cô đặt lên đùi mình, hai người cùng nhau đối mắt, anh có chút lười biếng nói: "Em cũng không phải không biết anh là người nhàm chám."
"Vớ va vớ vẩn." Diêu Đinh duỗi tay ôm lấy cổ anh: "Còn nói mình nhàm chám, em có thể nhớ tất cả những chuyện thú vị tốt đẹp đều là anh dạy em làm đấy."
"Ví dụ?"
"Ví dụ như, anh dạy em trốn học nè, dạy em học trượt băng, chúng ta còn cùng nhau đi dã ngoại cắm trại, rồi lén đi nghe hoà nhạc nữa, còn có rất nhiều rất nhiều nữa đấy!"
Nói xong Diêu Đinh không cầm lòng được kéo anh lại gần rồi khẽ hôn lên đôi môi mỏng của anh.
Mạnh Phù Sinh cong môi, ôm cô càng chặt hơn, khi ai kia vừa mới buông mình ra, Diêu Đinh mới ý thức có gì đó không ổn, lửa nóng của ai kia đang ở dưới thân cô.
"Còn cái kia thì sao?" Ai kia khẽ hôn lên xương quai xanh lộ ra của cô.
"Cái gì?"
"Anh dạy em làm tình không tính sao?" Âm thanh mang theo chút trêu đùa.
"Mạnh Phù Sinh anh đứng đắn chút đi!" Muốn đẩy anh ra, xấu hổ đỏ mặt.
"Chỗ nào không đứng đắn, xấu hổ cái gì?" Vừa nói xong anh lập tức đè cô xuống, để cô cảm nhận rõ ràng hơn dục vọng của mình.
"Anh.. Anh phải biết kiềm chế đi! Phía dưới của em vẫn còn đau đây này.." Diêu Đinh nhỏ giọng nói.
Mạnh Phù Sinh cũng biết bản thân hai ngày nay hơi tàn nhẫn, với lại anh cũng không muốn phá hư bầu không khí đêm nay: "Được rồi, không quậy em nữa."
"Ôm một lát."
"Dạ." Diêu Đinh ngoan ngoãn nép vào vòng tay anh.
"Đinh Đinh, em vừa nói anh đã đạt được tất cả những gì anh muốn. " Mạnh Phù Sinh vỗ về gương mặt cô, đối diện với mình: "Thật ra, những gì anh muốn làm không phải là những cái đó."
"Anh chỉ muốn có thể giống như bây giờ, có ngôi nhà thuộc về chúng ta, anh có thể cho em một cuộc sống tốt mà không cần phải làm bất cứ điều gì để chứng minh rằng chúng ta rất hạnh phúc."
"Chỉ muốn an tĩnh như vậy nghe em nói chuyện, em ở bên cạnh anh, anh cũng có thể ở bên em."
Giữa mỗi một nốt thăng trầm trong tuổi thơ đầy bất hạnh, chúng ta vẫn không ngừng tìm kiếm, tìm kiếm ngôi nhà bình yên thuộc về mình trên thế gian này.
Sau đó, Diêu Đinh đã quên mất những gì mình đã trò chuyện với Mạnh Phù Sinh trong đêm đó, cô chỉ nhớ củi trong lò sưởi sắp cháy hết, ngọn đèn vàng mờ nhạt tạo thành một vòng sáng trên sàn nhà, nước trà đã nguội lạnh, tuyết bay tán loạn dưới ánh trăng ngoài cửa sổ.
Trong căn nhà yên tĩnh và ấm áp, Mạnh Phù Sinh dường như đang thì thầm kể câu chuyện nào đó cho cô nghe, làm cho suy nghĩa cô trôi đi, đang lúc sắp chìm vào giấc ngủ, đột nhiên cô lại nghĩ đến câu nói trong cuốn tiểu thuyết vào tiết tự học buổi tối năm ấy.
Chỉ có tình yêu bùng phát trong âm thầm và tĩnh lặng.
Hậu tri hậu giác, hoá ra ý nghĩa của câu này là như vậy, sau đó Diêu Đinh miễn cưỡng đi vào giấc ngủ mà lòng tràn đầy lưu luyến.
Đời không như phim, sẽ không có thước phim dài nào thể hiện được sự lưu luyến của chúng ta trước khi chia xa, một câu phụ đề đơn giản "7 năm sau" không thể nói hết được sự giày vò của chúng ta, sau khi gặp lại cũng sẽ không có nhạc nền cảm động nói ra tiếng lòng của chúng ta, chúng ta chỉ có thể không ngừng tìm kiếm và va chạm.
Chỉ tiếc là, không có đoạn chuyển cảnh nào tạo nên bầu không khí tình yêu của chúng ta, không có lời kịch chính xác nào diễn tả được cảm xúc phức tạp của chúng ta, không có pha quay chậm nào chiếu lại những nỗ lực của chúng ta đã trả giá vì nhau.
Càng không có cảnh phim nào nói với Diêu Đinh rằng, đêm đó Mạnh Phù Sinh đã dùng bút máy màu lam viết một câu vào cuốn sách: "Anh không biết phải làm như thế nào, nhưng mà, anh sẽ mãi mãi ở bên cạnh em."
_______
[3456 từ]
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.