Nóng Cháy Cuồng Hạ (Cường Thủ Hào Đoạt H)
Chương 7: Không Nhận Ra Cô Hai Lần
Nạo Nạo Đầu Bì
15/09/2024
Khi Hàng Vãn Tản đi ngang qua người này, ngay cả hô hấp cũng nín thở, sợ rằng mình khiến cho người này chú ý.
“Đi đường cẩn thận.” Phùng Khê vẫy vẫy tay về phía bóng lưng Hạ Ức.
Hạ Ức quay đầu lại gật đầu nhẹ với Phùng Khê rồi rời đi.
Hàng Vãn Tản ngơ ngác đứng tại chỗ nửa phút, mãi cho đến khi Phùng Khê lắc lắc bả vai cô, cô mới giật mình hoàn hồn.
Mồ hôi lạnh ở thái dương nhỏ giọt xuống.
Phùng Khê kề sát lại nhìn: “Em nóng lắm sao?”
Hàng Vãn Tản dùng khăn giấy lau mồ hôi lạnh.
Tất cả điều này giống như sống sót sau tai nạn.
Cũng may.
Cũng may là, gặp Hạ Ức lần thứ hai, anh cũng không phát hiện ra cô.
Khi Hàng Vãn Tản nhìn thấy hành khách xuống cùng lúc với Phùng Khê chíng là Hạ Ức, cả người cứng đờ, hoàn toàn không dám nói một lời nào.
Cô nghĩ, tại sao Hạ Ức cũng đến sân bay?
Tại sao lại trùng hợp như vậy?
Chẳng thà cô gặp ma còn hơn đụng phải Hạ Ức.
Lòng bàn tay cô đổ đầy mồ hôi lạnh.
Hàng Vãn Tản sợ tới mức tim gần như ngừng đập.
Cô sợ một cử động nhỏ của mình sẽ thu hút sự chú ý của Hạ Ức.
Mà nội tâm Phùng Khê lại lo lắng, hắn nhịn không được chất vấn Hàng Vãn Tản: “Nhưng mà Tiểu Hàng, vì sao em lại gấp rút rời đi như vậy, đã xảy ra biến cố gì sao?”
Phùng Khê không biết nhiều về chuyện gia đình của Hàng Vãn Tản, chỉ biết cô là một người phụ nữ bơ vơ không nơi nương tựa.
Tết Nguyên Đán hắn cũng không thấy cô trở về quê, bốn năm nay cô ở Nam Thành, vẫn độc lai độc vãng.
Phùng Khê suy đoán lần này cô đi vội vàng như vậy, chắc chắn đã có chuyện gì đó khẩn cấp xảy ra.
Hàng Vãn Tản không dám nói chuyện, không dám tháo khẩu trang ra.
Đối mặt với nghi vấn của Phùng Khê, cô không biết nên trả lời như thế nào, nhưng trên thực tế cô cũng không cần phải trả lời.
Một lúc lâu sau, cô mới quay đầu nhìn về phía đại sảnh, người nọ không xuất hiện nữa, cô hơi thở phào nhẹ nhõm, nhưng vẫn không dám lơi lỏng.
Cô nhận ra Hạ Ức dường như không nhận ra bộ dạng của cô, hơn nữa còn đi ngang qua cô, sau khi anh vào đại sảnh, anh cũng không quay đầu lại nhìn về phía này một cái.
Có lẽ anh đã thực sự quên mất dáng vẻ của cô như thế nào rồi!
Dẫu sao thì cũng trôi qua mười năm rồi, có lẽ Hạ Ức đã buông bỏ rồi, đúng không?
Thù hận có lớn hơn nữa, có thể anh cũng đã buông bỏ, có một cuộc sống mới rồi phải không?
Hàng Vãn Tản nghĩ đến Hạ Ức không nhận ra cô đến hai lần, có lẽ anh đã thật sự quên mất cô là ai? Hay là có nguyên do khác?
Hàng Vãn Tản nghĩ đến, nếu anh đã có thể buông bot, như vậy thì cô cũng nên cố gắng quên đi đoạn ký ức đó.
Sai rồi, sai rồi!
Làm sao có thể!
Hàng Vãn Tản nhớ lại rõ ràng thời điểm cơn điên loạn của Hạ Ức bùng phát, định kéo cô đến chết cùng mình.
Cho nên loại người như Hạ Ức làm sao có thể rộng lượng, làm sao có thể buông bỏ chứ?
Không thể tẩy não bản thân mình được.
Hàng Vãn Tản chỉ có thể suy đoán, có thể là do bộ dạng của mình thay đổi quá nhiều, lại đeo khẩu trang, cho nên Hạ Ức mới không nhận ra. Hoặc là Hạ Ức đã mất trí nhớ.
Hàng Vãn Tản không muốn trải qua cuộc sống cuồng loạn như vậy nữa.
Cô muốn quên đi ký ức đó, nhưng hiện tại lại không dám quên, cô sợ một khi mình lơ là, sẽ chết rất thảm.
Hàng Vãn Tản không dám ngồi trên máy bay nữa, bởi vì cô sợ nếu lỡ gặp lại Hạ Ức trên máy bay thì xong đời.
Trái tim nhỏ bé của cô không thể chịu đựng được thêm một lần dày vò nào nữa.
Phùng Khê thấy cô không trả lời, đành phải nói: “Được rồi, em không muốn nói cũng được, nhưng ít nhất nói cho tôi biết, em định đi đâu, đúng không?”
Mà giờ phút này, cô chỉ muốn rời khỏi sân bay.
Hàng Vãn Tản trả lời: “Tôi sẽ không đi nữa, chúng ta về thôi.”
“Hả?” Phùng Khê có chút kinh ngạc, nhất thời không kịp phản ứng lại.
“Tôi nói, không đi nữa.” Hàng Vãn Tản lặp lại.
Phùng Khê cho rằng việc ngăn cản của mình đã có hiệu quả, ngay lập tức mặt mày hớn hở.
“Ừ!” Hắn vui vẻ gật đầu hài lòng.
Hai người lại ngồi lên taxi, chuẩn bị trở về nhà.
Hàng Vãn Tản hỏi Phùng Khê: “Người anh vừa mới chào hỏi là ai thế?”
Phùng Khê cười cười đáp: “À, chắc em đang nói tới anh Hạ ha. Tình cờ anh ta cũng đến sân bay, hình như là định ra nước ngoài hay gì đó. Tôi không có hỏi cụ thể, bọn tôi chỉ tùy tiện tán gẫu vài câu trên xe thôi. Lúc ấy tôi thấy em đi rồi nên sốt ruột chặn bừa một chiếc taxi, đúng lúc anh ta cũng định ra sân bay, nên tiện đường dẫn cho tôi quá giang. Anh ta là một người tốt, nếu hôm nay không đuổi kịp em, có phải đã đi thật rồi không?”
Hàng Vãn Tản nghĩ đến, nếu Hạ Ức không nhận ra cô, như vậy hẳn là không có việc gì chứ? Dựa theo tính cách của anh, nếu đã nhận ra cô, anh sẽ không dễ dàng buông tha cho cô như vậy.
Anh đã rời khỏi Nam Thành và ra nước ngoài, như vậy có nghĩa là trong khoảng thời gian này hẳn là sẽ không gặp phải anh đúng không?
Hàng Vãn Tản ôm tâm lý may mắn như vậy.
“Đi đường cẩn thận.” Phùng Khê vẫy vẫy tay về phía bóng lưng Hạ Ức.
Hạ Ức quay đầu lại gật đầu nhẹ với Phùng Khê rồi rời đi.
Hàng Vãn Tản ngơ ngác đứng tại chỗ nửa phút, mãi cho đến khi Phùng Khê lắc lắc bả vai cô, cô mới giật mình hoàn hồn.
Mồ hôi lạnh ở thái dương nhỏ giọt xuống.
Phùng Khê kề sát lại nhìn: “Em nóng lắm sao?”
Hàng Vãn Tản dùng khăn giấy lau mồ hôi lạnh.
Tất cả điều này giống như sống sót sau tai nạn.
Cũng may.
Cũng may là, gặp Hạ Ức lần thứ hai, anh cũng không phát hiện ra cô.
Khi Hàng Vãn Tản nhìn thấy hành khách xuống cùng lúc với Phùng Khê chíng là Hạ Ức, cả người cứng đờ, hoàn toàn không dám nói một lời nào.
Cô nghĩ, tại sao Hạ Ức cũng đến sân bay?
Tại sao lại trùng hợp như vậy?
Chẳng thà cô gặp ma còn hơn đụng phải Hạ Ức.
Lòng bàn tay cô đổ đầy mồ hôi lạnh.
Hàng Vãn Tản sợ tới mức tim gần như ngừng đập.
Cô sợ một cử động nhỏ của mình sẽ thu hút sự chú ý của Hạ Ức.
Mà nội tâm Phùng Khê lại lo lắng, hắn nhịn không được chất vấn Hàng Vãn Tản: “Nhưng mà Tiểu Hàng, vì sao em lại gấp rút rời đi như vậy, đã xảy ra biến cố gì sao?”
Phùng Khê không biết nhiều về chuyện gia đình của Hàng Vãn Tản, chỉ biết cô là một người phụ nữ bơ vơ không nơi nương tựa.
Tết Nguyên Đán hắn cũng không thấy cô trở về quê, bốn năm nay cô ở Nam Thành, vẫn độc lai độc vãng.
Phùng Khê suy đoán lần này cô đi vội vàng như vậy, chắc chắn đã có chuyện gì đó khẩn cấp xảy ra.
Hàng Vãn Tản không dám nói chuyện, không dám tháo khẩu trang ra.
Đối mặt với nghi vấn của Phùng Khê, cô không biết nên trả lời như thế nào, nhưng trên thực tế cô cũng không cần phải trả lời.
Một lúc lâu sau, cô mới quay đầu nhìn về phía đại sảnh, người nọ không xuất hiện nữa, cô hơi thở phào nhẹ nhõm, nhưng vẫn không dám lơi lỏng.
Cô nhận ra Hạ Ức dường như không nhận ra bộ dạng của cô, hơn nữa còn đi ngang qua cô, sau khi anh vào đại sảnh, anh cũng không quay đầu lại nhìn về phía này một cái.
Có lẽ anh đã thực sự quên mất dáng vẻ của cô như thế nào rồi!
Dẫu sao thì cũng trôi qua mười năm rồi, có lẽ Hạ Ức đã buông bỏ rồi, đúng không?
Thù hận có lớn hơn nữa, có thể anh cũng đã buông bỏ, có một cuộc sống mới rồi phải không?
Hàng Vãn Tản nghĩ đến Hạ Ức không nhận ra cô đến hai lần, có lẽ anh đã thật sự quên mất cô là ai? Hay là có nguyên do khác?
Hàng Vãn Tản nghĩ đến, nếu anh đã có thể buông bot, như vậy thì cô cũng nên cố gắng quên đi đoạn ký ức đó.
Sai rồi, sai rồi!
Làm sao có thể!
Hàng Vãn Tản nhớ lại rõ ràng thời điểm cơn điên loạn của Hạ Ức bùng phát, định kéo cô đến chết cùng mình.
Cho nên loại người như Hạ Ức làm sao có thể rộng lượng, làm sao có thể buông bỏ chứ?
Không thể tẩy não bản thân mình được.
Hàng Vãn Tản chỉ có thể suy đoán, có thể là do bộ dạng của mình thay đổi quá nhiều, lại đeo khẩu trang, cho nên Hạ Ức mới không nhận ra. Hoặc là Hạ Ức đã mất trí nhớ.
Hàng Vãn Tản không muốn trải qua cuộc sống cuồng loạn như vậy nữa.
Cô muốn quên đi ký ức đó, nhưng hiện tại lại không dám quên, cô sợ một khi mình lơ là, sẽ chết rất thảm.
Hàng Vãn Tản không dám ngồi trên máy bay nữa, bởi vì cô sợ nếu lỡ gặp lại Hạ Ức trên máy bay thì xong đời.
Trái tim nhỏ bé của cô không thể chịu đựng được thêm một lần dày vò nào nữa.
Phùng Khê thấy cô không trả lời, đành phải nói: “Được rồi, em không muốn nói cũng được, nhưng ít nhất nói cho tôi biết, em định đi đâu, đúng không?”
Mà giờ phút này, cô chỉ muốn rời khỏi sân bay.
Hàng Vãn Tản trả lời: “Tôi sẽ không đi nữa, chúng ta về thôi.”
“Hả?” Phùng Khê có chút kinh ngạc, nhất thời không kịp phản ứng lại.
“Tôi nói, không đi nữa.” Hàng Vãn Tản lặp lại.
Phùng Khê cho rằng việc ngăn cản của mình đã có hiệu quả, ngay lập tức mặt mày hớn hở.
“Ừ!” Hắn vui vẻ gật đầu hài lòng.
Hai người lại ngồi lên taxi, chuẩn bị trở về nhà.
Hàng Vãn Tản hỏi Phùng Khê: “Người anh vừa mới chào hỏi là ai thế?”
Phùng Khê cười cười đáp: “À, chắc em đang nói tới anh Hạ ha. Tình cờ anh ta cũng đến sân bay, hình như là định ra nước ngoài hay gì đó. Tôi không có hỏi cụ thể, bọn tôi chỉ tùy tiện tán gẫu vài câu trên xe thôi. Lúc ấy tôi thấy em đi rồi nên sốt ruột chặn bừa một chiếc taxi, đúng lúc anh ta cũng định ra sân bay, nên tiện đường dẫn cho tôi quá giang. Anh ta là một người tốt, nếu hôm nay không đuổi kịp em, có phải đã đi thật rồi không?”
Hàng Vãn Tản nghĩ đến, nếu Hạ Ức không nhận ra cô, như vậy hẳn là không có việc gì chứ? Dựa theo tính cách của anh, nếu đã nhận ra cô, anh sẽ không dễ dàng buông tha cho cô như vậy.
Anh đã rời khỏi Nam Thành và ra nước ngoài, như vậy có nghĩa là trong khoảng thời gian này hẳn là sẽ không gặp phải anh đúng không?
Hàng Vãn Tản ôm tâm lý may mắn như vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.