Chương 11
Giới Thái Hồ Hồ
11/08/2023
Kỷ Linh không hiểu tại sao Tùy Xán Nùng lại tỏ ra như thế.
Cậu ngơ ngác giải thích với anh: “Tại lá cờ mà học sinh của Lâm vẽ bị thổi ra bên ngoài nên tôi giúp ——”
Nhưng Tùy Xán Nùng đã thẳng thừng ngắt lời cậu.
Anh nói: “Thầy xuống đây trước đã.”
Kỷ Linh hơi hoang mang, cậu chần chừ: “Tôi muốn thử xem sao, bởi vì…”
Nhưng Tùy Xán Nùng vẫn chỉ lặp lại thật nhanh: “Thầy cứ xuống đây trước đã.”
Kỷ Linh thấy Tùy Xán Nùng đi vòng quanh, hít một hơi thật sâu chừng như sốt ruột lắm, anh nói: “Tôi lấy giúp thầy, tôi cao hơn, tư thế đứng hiện tại của thầy nguy hiểm quá.”
Kỷ Linh không hiểu sao Tùy Xán Nùng lại thấy tư thế này của mình nguy hiểm.
Bệ cửa sổ nằm gần ngang eo cậu, cậu đứng trên ghế rất vững, mọi chuyện đều vẫn đang trong phạm vi an toàn.
Thế nhưng sắc mặt Tùy Xán Nùng trông nghiêm trọng lắm, Kỷ Linh thấy anh hơi cẩn thận quá mức rồi, dù cậu biết anh làm vậy đều vì lòng tốt cả.
Kỷ Linh quay đầu lại nhìn thoáng qua lá cờ trên nhánh cây, cậu nghĩ đúng là mình cũng không với đến thật, có khi để Tùy Xán Nùng lấy thì hiệu quả hơn.
Nên cậu nói: “Được rồi.”
Kỷ Linh chầm chậm lùi người về qua cửa sổ, cùng lúc ấy, Tùy Xán Nùng đứng sau Kỷ Linh cũng tiến lên mấy bước thật gần.
Sau đó, Tùy Xán Nùng chợt vươn tay đỡ eo Kỷ Linh.
Việc Tùy Xán Nùng vươn tay ra hoàn toàn xuất phát từ tâm lý bảo vệ, nhưng Kỷ Linh nào có đoán trước được hành động ấy, cậu thình lình trợn tròn mắt, cả người cũng vì thế mà run nảy lên.
Kỷ Linh không đứng vững, đang đứng trên ghế mà cứ thế chao đảo.
Linh hồn bé bỏng của Tùy Xán Nùng suýt vỡ tan trong cùng khoảnh khắc ấy, bởi vì ngay đằng sau Kỷ Linh là cánh cửa sổ đang mở toang. Sợ Kỷ Linh ngã ra sau, anh vội vã vươn tay níu lấy cánh tay cậu lại, hơi kéo về phía mình.
Kỷ Linh vốn dĩ đang cố gắng tìm trọng tâm cho mình, bị Tùy Xán Nùng kéo như vậy, cậu cảm giác có một ngoại lực đột ngột tác động lên cơ thể dẫn đến không tài nào đứng vững trên ghế. Cứ thế, cậu chao đảo ngã đổ thẳng xuống ngay trước mặt.
—— Và thế là khoảng cách giữa hai người họ bất chợt gần đến vô cùng.
Khi Tùy Xán Nùng tỉnh táo lại, anh nhận ra Kỷ Linh đã lọt thỏm trong ngực mình.
Cằm anh chạm phải sợi tóc mềm mại trên đỉnh đầu Kỷ Linh, cùng lúc ấy Kỷ Linh cũng úp mặt vào ngực Tùy Xán Nùng, cả hai người đều đơ ra mất mấy giây đồng hồ vi diệu.
Tốc độ phản ứng của Kỷ Linh nhanh hơn chút.
Tùy Xán Nùng thấy cậu đầu tiên là lùi về sau hai bước, sau đó ngẩng lên, bấy giờ Tùy Xán Nùng mới có cảm giác trái tim của mình cuối cùng cũng quay về lồng ngực.
Anh hít một hơi sâu, hỏi: “Thầy không sao chứ?”
Kỷ Linh giơ tay chầm chậm chạm mặt mình, giọng nói nhẹ bẫng: “…Không sao.”
Mặt Kỷ Linh ửng hồng, cậu không nhìn thẳng Tùy Xán Nùng mà đưa tay lên lại chạm lên mặt mình thêm lần nữa, có thể là do cú đâm vừa rồi hơi đau.
“Thầy có thể ý thức về an toàn hơn được không?” Tùy Xán Nùng thở hắt, anh chỉ thấy mình sức cùng lực kiệt, “Lỡ như thầy ngã ra đấy thật ——”
Kỷ Linh nhìn Tùy Xán Nùng, không nói gì.
Thật ra cậu muốn giải thích rằng mình không phải loại người hấp tấp lỗ mãng như thế đâu, nếu không phải vì vừa nãy Tùy Xán Nùng chạm vào người, rõ ràng sẽ không có chuyện cậu không đứng vững.
Nhưng cậu biết Tùy Xán Nùng chỉ muốn tốt thôi, chẳng qua Kỷ Linh cứ mãi không hiểu tại sao Tùy Xán Nùng lại phải cẩn thận đến như thế.
Bầu không khí giữa hai người chuyển thành ngượng nghịu.
Cuối cùng Tùy Xán Nùng cũng bình tĩnh lại, anh muộn màng nhận ra ngữ điệu của mình khi vừa nói chuyện với Kỷ Linh không hề tốt chút nào.
Chủ yếu cũng là do câu nói của Kỷ Linh trong nhà hàng lẩu hôm nọ – qua tai Tùy Xán Nùng – nghe chẳng khác nào lời trăng trối phút lâm chung.
Hai hôm rồi Tùy Xán Nùng hãi hùng lắm, hôm nào trước giờ tan học cũng phải chạy vèo tới phòng Kỷ Linh để xem tình trạng khôi phục vết thương trên cánh tay cậu đến đâu rồi. Hôm nay lúc mua kẹp tóc, anh cảm giác tâm trạng Kỷ Linh có vẻ không tệ nên mới nới lỏng cảnh giác đến thế. Nào ngờ chỉ mới chia tay nhau năm phút, Tùy Xán Nùng ra vứt rác thôi mà khi vừa ngước lên, anh đã thấy Kỷ Linh đứng ngay bên cửa sổ, lúc ấy đầu óc của anh nổ đùng đoàng.
Yết hầu chuyển động nhẹ, Tùy Xán Nùng nói: “Thật, thật ra tôi gánh ——”
Anh còn chưa dứt lời, Lâm đã hối hả chạy về với cứu viện Thomas – trông vẫn rất lơ mơ – theo sau, trên tay là cây thước.
Có đạo cụ hỗ trợ, lá cờ mắc ngoài cửa sổ được lấy về nhẹ tênh, Tùy Xán Nùng cao nên đã giúp treo lại nó lên.
Lâm là một người nhiệt tình hào phóng, cô nói dù gì hôm nay cũng là thứ sáu, chẳng bằng đi thả lỏng chút xíu, ra ngoài tụ tập với mấy giáo viên trẻ khác nữa.
Thomas hớn hở đồng ý, Tùy Xán Nùng nhìn Kỷ Linh giữ im lặng nãy giờ đứng bên cạnh, đành phải nuốt những lời dang dở khi nãy xuống bụng.
Vì là ngày hội hoạt động nên hôm nay học sinh được tan học khá sớm. Các giáo viên đầu tiên là dọn dẹp lại các gian hàng, xong xuôi thì cùng nhau đi ăn ở gần đó. Ăn xong, họ tìm một quán bar để ngồi xuống tâm sự.
Thời gian này đang là mùa nộp hồ sơ của học sinh, cũng là mùa “trọc đầu” của giáo viên.
Độ này giáo viên khoa học phải chuẩn bị cho triển lãm khoa học vào tháng sau, giáo viên nghệ thuật phải giúp học sinh làm showreel(*), mấy giáo viên đang ngồi đây ai mà chẳng áp lực chất đống, hiếm khi nào mới có lúc được xả hơi nên gọi không ít rượu.
(*) Showreel: Đoạn video ngắn giới thiệu trực tiếp nhanh, gọn về các tác phẩm từng thực hiện của một cá nhân.
Thomas là kiểu người đã uống rượu kém lại còn không tự nhận thức được, mấy chén rượu vừa vào bụng, anh ta đã trưng ra cái bản mặt đầy sầu khổ.
“Tôi lại nhớ đến giáo viên hóa của mình, giờ tôi vẫn còn nhớ tên cô ấy, ngày đó cô ấy kêu tôi thi vào Cambridge đi, cổ bảo tôi có tiềm năng lắm…” Thomas nghẹn ngào, “Tôi, tôi cảm động lắm, chuẩn bị cho buổi phỏng vấn siêu nghiêm túc luôn, nghĩ thế nào cũng phải trao đổi với người tuyển sinh nên tôi thậm chí còn học thuộc tên của 17 loại protein nữa…”
Ngay sau đó, anh ta khóc rống lên: “Nhưng cuối cùng thậm chí bài thi viết tôi còn không đậu ——”
Trước đây Tùy Xán Nùng đã nghe Thomas kể câu chuyện này hơn bảy lần rồi, nhưng lần nào nghe đến kết cục anh cũng không nhịn được cười.
Mấy giáo viên nữ bên cạnh cũng không kìm được tiếng cười trộm.
Ban đầu đề tài của mọi người rất bình thường, chủ yếu là nói chuyện công việc, nhưng vì có nhiều nữ hơn nên về sau chủ đề dần chuyển sang những câu chuyện liên quan đến thị phi của các ngôi sao.
Tùy Xán Nùng nghe chẳng hiểu gì, anh thà nghe chuyện chiêu sinh Cambridge thêm hai tiếng nữa còn hơn, bèn đứng dậy nhìn sang bên cạnh.
Sau đó anh phát hiện ra, không biết từ bao giờ Thomas đã đang ngồi tám với Kỷ Linh.
Thomas buồn khổ lại đội bộ tóc giả màu xanh lục kia lên đầu, anh ta cầm chén rượu bắt đầu nói linh tinh, chỉ chốc lát sau đã thấy hô toáng lên, nâng chén đòi cụng với Kỷ Linh.
Kỷ Linh không phải người biết từ chối, đành vụng về cầm chén rượu đáp lại. Nhìn cái điệu bộ đó, Tùy Xán Nùng đoán hai người kia đã uống không ít rồi.
Tùy Xán Nùng ngồi xuống bên cạnh hai người.
Thấy Tùy Xán Nùng, Thomas cười ngây ngô, sau đó giới thiệu với Kỷ Linh rất nhiệt tình: “À đúng rồi, hôm nay Tùy chơi một trò chơi làm tôi hoảng quá, cậu ấy miêu tả cho tôi về một người để tôi…”
Tùy Xán Nùng giật thót, vội vã nâng rượu bịt kín miệng anh ta.
Tùy Xán Nùng nhìn sang Kỷ Linh bên cạnh như một bản năng, may thay Kỷ Linh không nói gì, chỉ ngồi im rất yên tĩnh lắng nghe họ nói chuyện với nhau.
Kỷ Linh lặng lẽ vô cùng, tạo thành một sự đối lập rõ ràng với Thomas vốn ồn ào.
Tùy Xán Nùng nhớ loáng thoáng vừa nãy Kỷ Linh cũng uống cùng không ít, nhưng trông cậu không thể hiện ra gì trên gương mặt, trạng thái vẫn bình tĩnh và điềm nhiên như thường.
Anh thấy tửu lượng của Kỷ Linh có vẻ không tệ lắm.
Tùy Xán Nùng ngồi nghe Thomas lảm nhảm đến nửa tiếng đồng hồ, trong lúc đó có uống một ít, được một lát thì không nhịn được, anh nghĩ mình cần phải đi xả nước.
Nên Tùy Xán Nùng gọi: “Thầy Kỷ.”
Kỷ Linh ngồi cạnh chầm chậm ngẩng đầu, cậu không nói gì, chỉ nhìn Tùy Xán Nùng đăm đăm. Đôi mắt Kỷ Linh rất đẹp, cong lên dịu dàng. Ánh sáng trong quán bar hơi mờ, con ngươi cậu trông như đẫm nước.
Cậu chớp mắt, hàng mi đổ bóng vòm quạt phía dưới mi mắt, không hiểu sao Tùy Xán Nùng bỗng ngây người giây lát.
“…Thầy trông chừng Thomas giúp tôi chút nhé, đừng để cậu ta uống nữa.” Tùy Xán Nùng cầm rượu trong tầm tay Thomas đặt xuống chỗ của Kỷ Linh, nói, “Tôi đi vệ sinh đã, năm phút nữa quay lại.”
Kỷ Linh nhìn anh, hồi lâu sau mới gật đầu.
Cậu cúi đầu, thì thào: “Tôi ở đây đợi thầy.”
Tùy Xán Nùng nói: “Ừm.”
Lúc rửa tay trong nhà vệ sinh, Tùy Xán Nùng vẫn không quên mục đích ban đầu của mình. Anh cân nhắc, nghĩ buổi tối ngày hôm nay hẳn là một cơ hội tốt để nói chuyện với Kỷ Linh, dù gì khi say người ta cũng dễ dàng mở cửa lòng hơn.
Đợi lúc anh quay về thì Thomas đã sắp ngất, đang gục lên bàn mơ màng thiêm thiếp. Mấy giáo viên nữ còn ở lại cũng chào tạm biệt Tùy Xán Nùng rồi cùng nhau gọi xe về nhà.
Kỷ Linh vẫn giữ nguyên tư thế đó, ngồi trên chiếc ghế cao cạnh quầy bar rất đàng hoàng chỉn chu.
Cậu khoanh tay trước ngực rất ngoan, say sưa nhìn chiếc bình sứ lùn tròn trên mặt bàn, trong bình cắm hai cành lan hồ điệp đã hơi héo.
Tùy Xán Nùng gọi: “Thầy Kỷ.”
Anh thấy Kỷ Linh chậm chạp quay qua, một lúc lâu sau mới cất lời: “Thầy Tùy à.”
Tùy Xán Nùng đáp lại, còn chưa kịp nói gì tiếp, Kỷ Linh bỗng hỏi rất thình lình: “Rõ ràng thầy bảo năm phút thôi mà, sao lại đi lâu thế?”
Tùy Xán Nùng sửng sốt trước câu hỏi của cậu.
Sau khi tiêu hóa kịp, Tùy Xán Nùng “Ồ” lên và giải thích: “Tại chỉ có một nhà vệ sinh thôi mà trước tôi lại có người, phải đứng đợi nên hơi lâu.”
Kỷ Linh nhìn anh, thả tiếng “Ừ” nhẹ bẫng rồi lại cúi đầu.
Tùy Xán Nùng cảm giác cứ sai sai ở đâu.
Anh nghĩ thầm thế, vừa định ngồi xuống chỗ bên cạnh Kỷ Linh thì nghe cậu gọi: “Thầy Tùy này.”
Tùy Xán Nùng: “…Ơi?”
Kỷ Linh hỏi: “Kẹp tóc của thầy đâu rồi?”
Tùy Xán Nùng đơ người: “Gì cơ?”
Sau đó anh thấy Kỷ Linh nhăn mày.
“Cái kẹp tóc hôm nay tôi đưa cho thầy ấy.” Kỷ Linh làm cử chỉ tay, chầm chậm miêu tả, “Cái kẹp tóc màu xanh lục, hình mầm đậu, cao chừng sáu đến tám centimet ấy.”
Tùy Xán Nùng bừng hiểu ra: “À cái đó hả, vừa nãy tôi cất trong túi rồi, sao thế?”
Mãi không thấy Kỷ Linh nói gì nữa.
Không hiểu sao Tùy Xán Nùng hơi rén, anh cảm giác trạng thái hiện giờ của Kỷ Linh không ổn lắm, bèn chần chừ hỏi: “Thầy Kỷ, có phải thầy ——”
“Tùy Xán Nùng.” Kỷ Linh gọi anh.
Đây là lần đầu tiên Tùy Xán Nùng nghe Kỷ Linh gọi thẳng tên mình.
“Sao thầy không đeo kẹp tóc?” Cậu ngước lên, chất vấn bằng giọng rất nhẹ nhàng, “Sao lại cất nó trong túi?”
Tùy Xán Nùng trợn tròn mắt.
Nhưng Kỷ Linh đã ghé sát mặt lại gần, cậu nhìn đăm đăm thẳng mắt Tùy Xán Nùng, hồi lâu sau chợt nghiêng đầu, sắc mặt bỗng trông hơi thất vọng.
“Hay thầy không thích nó à?” Cậu hỏi khẽ.
___
Cậu ngơ ngác giải thích với anh: “Tại lá cờ mà học sinh của Lâm vẽ bị thổi ra bên ngoài nên tôi giúp ——”
Nhưng Tùy Xán Nùng đã thẳng thừng ngắt lời cậu.
Anh nói: “Thầy xuống đây trước đã.”
Kỷ Linh hơi hoang mang, cậu chần chừ: “Tôi muốn thử xem sao, bởi vì…”
Nhưng Tùy Xán Nùng vẫn chỉ lặp lại thật nhanh: “Thầy cứ xuống đây trước đã.”
Kỷ Linh thấy Tùy Xán Nùng đi vòng quanh, hít một hơi thật sâu chừng như sốt ruột lắm, anh nói: “Tôi lấy giúp thầy, tôi cao hơn, tư thế đứng hiện tại của thầy nguy hiểm quá.”
Kỷ Linh không hiểu sao Tùy Xán Nùng lại thấy tư thế này của mình nguy hiểm.
Bệ cửa sổ nằm gần ngang eo cậu, cậu đứng trên ghế rất vững, mọi chuyện đều vẫn đang trong phạm vi an toàn.
Thế nhưng sắc mặt Tùy Xán Nùng trông nghiêm trọng lắm, Kỷ Linh thấy anh hơi cẩn thận quá mức rồi, dù cậu biết anh làm vậy đều vì lòng tốt cả.
Kỷ Linh quay đầu lại nhìn thoáng qua lá cờ trên nhánh cây, cậu nghĩ đúng là mình cũng không với đến thật, có khi để Tùy Xán Nùng lấy thì hiệu quả hơn.
Nên cậu nói: “Được rồi.”
Kỷ Linh chầm chậm lùi người về qua cửa sổ, cùng lúc ấy, Tùy Xán Nùng đứng sau Kỷ Linh cũng tiến lên mấy bước thật gần.
Sau đó, Tùy Xán Nùng chợt vươn tay đỡ eo Kỷ Linh.
Việc Tùy Xán Nùng vươn tay ra hoàn toàn xuất phát từ tâm lý bảo vệ, nhưng Kỷ Linh nào có đoán trước được hành động ấy, cậu thình lình trợn tròn mắt, cả người cũng vì thế mà run nảy lên.
Kỷ Linh không đứng vững, đang đứng trên ghế mà cứ thế chao đảo.
Linh hồn bé bỏng của Tùy Xán Nùng suýt vỡ tan trong cùng khoảnh khắc ấy, bởi vì ngay đằng sau Kỷ Linh là cánh cửa sổ đang mở toang. Sợ Kỷ Linh ngã ra sau, anh vội vã vươn tay níu lấy cánh tay cậu lại, hơi kéo về phía mình.
Kỷ Linh vốn dĩ đang cố gắng tìm trọng tâm cho mình, bị Tùy Xán Nùng kéo như vậy, cậu cảm giác có một ngoại lực đột ngột tác động lên cơ thể dẫn đến không tài nào đứng vững trên ghế. Cứ thế, cậu chao đảo ngã đổ thẳng xuống ngay trước mặt.
—— Và thế là khoảng cách giữa hai người họ bất chợt gần đến vô cùng.
Khi Tùy Xán Nùng tỉnh táo lại, anh nhận ra Kỷ Linh đã lọt thỏm trong ngực mình.
Cằm anh chạm phải sợi tóc mềm mại trên đỉnh đầu Kỷ Linh, cùng lúc ấy Kỷ Linh cũng úp mặt vào ngực Tùy Xán Nùng, cả hai người đều đơ ra mất mấy giây đồng hồ vi diệu.
Tốc độ phản ứng của Kỷ Linh nhanh hơn chút.
Tùy Xán Nùng thấy cậu đầu tiên là lùi về sau hai bước, sau đó ngẩng lên, bấy giờ Tùy Xán Nùng mới có cảm giác trái tim của mình cuối cùng cũng quay về lồng ngực.
Anh hít một hơi sâu, hỏi: “Thầy không sao chứ?”
Kỷ Linh giơ tay chầm chậm chạm mặt mình, giọng nói nhẹ bẫng: “…Không sao.”
Mặt Kỷ Linh ửng hồng, cậu không nhìn thẳng Tùy Xán Nùng mà đưa tay lên lại chạm lên mặt mình thêm lần nữa, có thể là do cú đâm vừa rồi hơi đau.
“Thầy có thể ý thức về an toàn hơn được không?” Tùy Xán Nùng thở hắt, anh chỉ thấy mình sức cùng lực kiệt, “Lỡ như thầy ngã ra đấy thật ——”
Kỷ Linh nhìn Tùy Xán Nùng, không nói gì.
Thật ra cậu muốn giải thích rằng mình không phải loại người hấp tấp lỗ mãng như thế đâu, nếu không phải vì vừa nãy Tùy Xán Nùng chạm vào người, rõ ràng sẽ không có chuyện cậu không đứng vững.
Nhưng cậu biết Tùy Xán Nùng chỉ muốn tốt thôi, chẳng qua Kỷ Linh cứ mãi không hiểu tại sao Tùy Xán Nùng lại phải cẩn thận đến như thế.
Bầu không khí giữa hai người chuyển thành ngượng nghịu.
Cuối cùng Tùy Xán Nùng cũng bình tĩnh lại, anh muộn màng nhận ra ngữ điệu của mình khi vừa nói chuyện với Kỷ Linh không hề tốt chút nào.
Chủ yếu cũng là do câu nói của Kỷ Linh trong nhà hàng lẩu hôm nọ – qua tai Tùy Xán Nùng – nghe chẳng khác nào lời trăng trối phút lâm chung.
Hai hôm rồi Tùy Xán Nùng hãi hùng lắm, hôm nào trước giờ tan học cũng phải chạy vèo tới phòng Kỷ Linh để xem tình trạng khôi phục vết thương trên cánh tay cậu đến đâu rồi. Hôm nay lúc mua kẹp tóc, anh cảm giác tâm trạng Kỷ Linh có vẻ không tệ nên mới nới lỏng cảnh giác đến thế. Nào ngờ chỉ mới chia tay nhau năm phút, Tùy Xán Nùng ra vứt rác thôi mà khi vừa ngước lên, anh đã thấy Kỷ Linh đứng ngay bên cửa sổ, lúc ấy đầu óc của anh nổ đùng đoàng.
Yết hầu chuyển động nhẹ, Tùy Xán Nùng nói: “Thật, thật ra tôi gánh ——”
Anh còn chưa dứt lời, Lâm đã hối hả chạy về với cứu viện Thomas – trông vẫn rất lơ mơ – theo sau, trên tay là cây thước.
Có đạo cụ hỗ trợ, lá cờ mắc ngoài cửa sổ được lấy về nhẹ tênh, Tùy Xán Nùng cao nên đã giúp treo lại nó lên.
Lâm là một người nhiệt tình hào phóng, cô nói dù gì hôm nay cũng là thứ sáu, chẳng bằng đi thả lỏng chút xíu, ra ngoài tụ tập với mấy giáo viên trẻ khác nữa.
Thomas hớn hở đồng ý, Tùy Xán Nùng nhìn Kỷ Linh giữ im lặng nãy giờ đứng bên cạnh, đành phải nuốt những lời dang dở khi nãy xuống bụng.
Vì là ngày hội hoạt động nên hôm nay học sinh được tan học khá sớm. Các giáo viên đầu tiên là dọn dẹp lại các gian hàng, xong xuôi thì cùng nhau đi ăn ở gần đó. Ăn xong, họ tìm một quán bar để ngồi xuống tâm sự.
Thời gian này đang là mùa nộp hồ sơ của học sinh, cũng là mùa “trọc đầu” của giáo viên.
Độ này giáo viên khoa học phải chuẩn bị cho triển lãm khoa học vào tháng sau, giáo viên nghệ thuật phải giúp học sinh làm showreel(*), mấy giáo viên đang ngồi đây ai mà chẳng áp lực chất đống, hiếm khi nào mới có lúc được xả hơi nên gọi không ít rượu.
(*) Showreel: Đoạn video ngắn giới thiệu trực tiếp nhanh, gọn về các tác phẩm từng thực hiện của một cá nhân.
Thomas là kiểu người đã uống rượu kém lại còn không tự nhận thức được, mấy chén rượu vừa vào bụng, anh ta đã trưng ra cái bản mặt đầy sầu khổ.
“Tôi lại nhớ đến giáo viên hóa của mình, giờ tôi vẫn còn nhớ tên cô ấy, ngày đó cô ấy kêu tôi thi vào Cambridge đi, cổ bảo tôi có tiềm năng lắm…” Thomas nghẹn ngào, “Tôi, tôi cảm động lắm, chuẩn bị cho buổi phỏng vấn siêu nghiêm túc luôn, nghĩ thế nào cũng phải trao đổi với người tuyển sinh nên tôi thậm chí còn học thuộc tên của 17 loại protein nữa…”
Ngay sau đó, anh ta khóc rống lên: “Nhưng cuối cùng thậm chí bài thi viết tôi còn không đậu ——”
Trước đây Tùy Xán Nùng đã nghe Thomas kể câu chuyện này hơn bảy lần rồi, nhưng lần nào nghe đến kết cục anh cũng không nhịn được cười.
Mấy giáo viên nữ bên cạnh cũng không kìm được tiếng cười trộm.
Ban đầu đề tài của mọi người rất bình thường, chủ yếu là nói chuyện công việc, nhưng vì có nhiều nữ hơn nên về sau chủ đề dần chuyển sang những câu chuyện liên quan đến thị phi của các ngôi sao.
Tùy Xán Nùng nghe chẳng hiểu gì, anh thà nghe chuyện chiêu sinh Cambridge thêm hai tiếng nữa còn hơn, bèn đứng dậy nhìn sang bên cạnh.
Sau đó anh phát hiện ra, không biết từ bao giờ Thomas đã đang ngồi tám với Kỷ Linh.
Thomas buồn khổ lại đội bộ tóc giả màu xanh lục kia lên đầu, anh ta cầm chén rượu bắt đầu nói linh tinh, chỉ chốc lát sau đã thấy hô toáng lên, nâng chén đòi cụng với Kỷ Linh.
Kỷ Linh không phải người biết từ chối, đành vụng về cầm chén rượu đáp lại. Nhìn cái điệu bộ đó, Tùy Xán Nùng đoán hai người kia đã uống không ít rồi.
Tùy Xán Nùng ngồi xuống bên cạnh hai người.
Thấy Tùy Xán Nùng, Thomas cười ngây ngô, sau đó giới thiệu với Kỷ Linh rất nhiệt tình: “À đúng rồi, hôm nay Tùy chơi một trò chơi làm tôi hoảng quá, cậu ấy miêu tả cho tôi về một người để tôi…”
Tùy Xán Nùng giật thót, vội vã nâng rượu bịt kín miệng anh ta.
Tùy Xán Nùng nhìn sang Kỷ Linh bên cạnh như một bản năng, may thay Kỷ Linh không nói gì, chỉ ngồi im rất yên tĩnh lắng nghe họ nói chuyện với nhau.
Kỷ Linh lặng lẽ vô cùng, tạo thành một sự đối lập rõ ràng với Thomas vốn ồn ào.
Tùy Xán Nùng nhớ loáng thoáng vừa nãy Kỷ Linh cũng uống cùng không ít, nhưng trông cậu không thể hiện ra gì trên gương mặt, trạng thái vẫn bình tĩnh và điềm nhiên như thường.
Anh thấy tửu lượng của Kỷ Linh có vẻ không tệ lắm.
Tùy Xán Nùng ngồi nghe Thomas lảm nhảm đến nửa tiếng đồng hồ, trong lúc đó có uống một ít, được một lát thì không nhịn được, anh nghĩ mình cần phải đi xả nước.
Nên Tùy Xán Nùng gọi: “Thầy Kỷ.”
Kỷ Linh ngồi cạnh chầm chậm ngẩng đầu, cậu không nói gì, chỉ nhìn Tùy Xán Nùng đăm đăm. Đôi mắt Kỷ Linh rất đẹp, cong lên dịu dàng. Ánh sáng trong quán bar hơi mờ, con ngươi cậu trông như đẫm nước.
Cậu chớp mắt, hàng mi đổ bóng vòm quạt phía dưới mi mắt, không hiểu sao Tùy Xán Nùng bỗng ngây người giây lát.
“…Thầy trông chừng Thomas giúp tôi chút nhé, đừng để cậu ta uống nữa.” Tùy Xán Nùng cầm rượu trong tầm tay Thomas đặt xuống chỗ của Kỷ Linh, nói, “Tôi đi vệ sinh đã, năm phút nữa quay lại.”
Kỷ Linh nhìn anh, hồi lâu sau mới gật đầu.
Cậu cúi đầu, thì thào: “Tôi ở đây đợi thầy.”
Tùy Xán Nùng nói: “Ừm.”
Lúc rửa tay trong nhà vệ sinh, Tùy Xán Nùng vẫn không quên mục đích ban đầu của mình. Anh cân nhắc, nghĩ buổi tối ngày hôm nay hẳn là một cơ hội tốt để nói chuyện với Kỷ Linh, dù gì khi say người ta cũng dễ dàng mở cửa lòng hơn.
Đợi lúc anh quay về thì Thomas đã sắp ngất, đang gục lên bàn mơ màng thiêm thiếp. Mấy giáo viên nữ còn ở lại cũng chào tạm biệt Tùy Xán Nùng rồi cùng nhau gọi xe về nhà.
Kỷ Linh vẫn giữ nguyên tư thế đó, ngồi trên chiếc ghế cao cạnh quầy bar rất đàng hoàng chỉn chu.
Cậu khoanh tay trước ngực rất ngoan, say sưa nhìn chiếc bình sứ lùn tròn trên mặt bàn, trong bình cắm hai cành lan hồ điệp đã hơi héo.
Tùy Xán Nùng gọi: “Thầy Kỷ.”
Anh thấy Kỷ Linh chậm chạp quay qua, một lúc lâu sau mới cất lời: “Thầy Tùy à.”
Tùy Xán Nùng đáp lại, còn chưa kịp nói gì tiếp, Kỷ Linh bỗng hỏi rất thình lình: “Rõ ràng thầy bảo năm phút thôi mà, sao lại đi lâu thế?”
Tùy Xán Nùng sửng sốt trước câu hỏi của cậu.
Sau khi tiêu hóa kịp, Tùy Xán Nùng “Ồ” lên và giải thích: “Tại chỉ có một nhà vệ sinh thôi mà trước tôi lại có người, phải đứng đợi nên hơi lâu.”
Kỷ Linh nhìn anh, thả tiếng “Ừ” nhẹ bẫng rồi lại cúi đầu.
Tùy Xán Nùng cảm giác cứ sai sai ở đâu.
Anh nghĩ thầm thế, vừa định ngồi xuống chỗ bên cạnh Kỷ Linh thì nghe cậu gọi: “Thầy Tùy này.”
Tùy Xán Nùng: “…Ơi?”
Kỷ Linh hỏi: “Kẹp tóc của thầy đâu rồi?”
Tùy Xán Nùng đơ người: “Gì cơ?”
Sau đó anh thấy Kỷ Linh nhăn mày.
“Cái kẹp tóc hôm nay tôi đưa cho thầy ấy.” Kỷ Linh làm cử chỉ tay, chầm chậm miêu tả, “Cái kẹp tóc màu xanh lục, hình mầm đậu, cao chừng sáu đến tám centimet ấy.”
Tùy Xán Nùng bừng hiểu ra: “À cái đó hả, vừa nãy tôi cất trong túi rồi, sao thế?”
Mãi không thấy Kỷ Linh nói gì nữa.
Không hiểu sao Tùy Xán Nùng hơi rén, anh cảm giác trạng thái hiện giờ của Kỷ Linh không ổn lắm, bèn chần chừ hỏi: “Thầy Kỷ, có phải thầy ——”
“Tùy Xán Nùng.” Kỷ Linh gọi anh.
Đây là lần đầu tiên Tùy Xán Nùng nghe Kỷ Linh gọi thẳng tên mình.
“Sao thầy không đeo kẹp tóc?” Cậu ngước lên, chất vấn bằng giọng rất nhẹ nhàng, “Sao lại cất nó trong túi?”
Tùy Xán Nùng trợn tròn mắt.
Nhưng Kỷ Linh đã ghé sát mặt lại gần, cậu nhìn đăm đăm thẳng mắt Tùy Xán Nùng, hồi lâu sau chợt nghiêng đầu, sắc mặt bỗng trông hơi thất vọng.
“Hay thầy không thích nó à?” Cậu hỏi khẽ.
___
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.