Chương 36: Bái phỏng nhà Mạnh đại thúc
Tiêu Noãn
30/03/2023
Ăn điểm tâm xong không bao lâu, Khương Gia Minh đi theo Khương Gia Tông đánh xe trâu đi, Lâm Uyển Uyển nói để cho bọn họ đi ké một đoạn đường, hai đứa nhỏ nhanh chóng leo lên xe trâu, bởi vì bọn họ muốn đi theo nương đến nhà Mạnh đại thúc.
Đồng thời cũng thông báo cho Tiếu thị một tiếng, buổi trưa bọn họ không trở về, để cho hai mẹ con các nàng chuẩn bị đồ ăn của riêng mình là được.
Đào Lâm thôn nằm ở vị trí trung tâm, phía tây là trấn trên, phía đông là huyện thành, đại bộ phận thôn dân ở đây đều nguyện ý đi lên trấn trên hơn, một là gần hơn, hai là đồ đạc trong trấn tương đối rẻ. Nếu là phía đông, có thể sẽ lựa chọn huyện thành, đường đi vẫn là tương đối thuận tiện, phía đông chỉ có một nhà Mạnh đại thúc, cách nhà ở của thôn dân của Đào Lâm thôn khá xa, đi đường ít nhất cũng phải nửa ngày, chỉ là so với đi trấn trên thì gần hơn nhiều.
Lâm Uyển Uyển dám khẳng định Mạnh đại thúc nhất định là người tập võ, bằng không người ta đi là nửa ngày, Mạnh đại thúc đi thì chỉ mất khoảng một canh giờ cũng không sai biệt lắm, còn không cả thở dốc.
Cảnh sắc đường đi cũng không tệ lắm, ngày thường đi đường cũng không có tâm tình thưởng thức, lúc này ngồi trên xe trâu, hứng thú lên cao, bao gồm Khương Liên Giác cùng Khương Liên Khuyết, thỉnh thoảng nói vài câu, nháo nháo cười đùa, Khương Gia Tông cùng Khương Gia Minh ngồi ở phía trước, cũng ngẫu nhiên đáp hai câu, một đường tiêu sái.
Đến nơi, Lâm Uyển Uyển mang theo Khương Liên Giác và Khương Liên Khuyết xuống xe, hai người đánh xe tiếp tục.
Chờ thấy người đi xa, hai đứa nhỏ nhìn ngó, Lâm Uyển Uyển thì từ trong tay áo lấy ra một tờ giấy dầu, lại lấy ra hơn mười cái bánh hồng gói lại, cô biết nếu là cầm cái khác đi, dựa theo tính tình Mạnh đại thúc không nhất định có thể thu, nhưng đồ ăn thì không nhất định, huống chi còn là cô làm, chuẩn bị xong ba người đi về phía nhà của Mạnh đại thúc.
Ước chừng chưa tới một khắc thì đến cửa viện nhà Mạnh đại thúc, người không có ở trong sân, cửa thì lại mở, Lâm Uyển Uyển cùng hai đứa nhỏ lớn mật đi vào, nghĩ người hẳn là ở bên trong nhà.
Nghe thanh âm, bên trong tựa hồ còn có người khác, khiến cho ba người người dừng lại bước chân, nhất thời không biết có nên đi vào hay không.
Bên trong cũng là nghe được động tĩnh bên ngoài, Mạnh đại thúc đi ra, thấy Lâm Uyển Uyển thì rất kinh ngạc, tình trạng thân thể của nàng, hiểu rõ nhất chính là người làm đại phu là hắn, theo lý thuyết lúc này không nên xuất hiện ở chỗ này, chỉ là hiện tại nhìn rõ ràng là tốt hơn rất nhiều, chính là không biết nguyên nhân tại sao.
Nói đến cũng kỳ quái, tố chất thân thể của Lâm Uyển Uyển so với hắn còn tốt hơn, năng lực khôi phục càng cường hãn hơn, lúc ấy thân thể rách nát như vậy, trong thời gian ngắn lại có thể khôi phụ được đến bộ dáng này, thật sự là kỳ tích, hắn cũng không cho rằng y thuật của mình cao minh như vậy, khẳng định là cô gái này đã làm cái gì đó, hắn nhớ rõ nàng cũng hiểu y thuật, cái này cũng không kỳ quái, chỉ là có thể được đến mức này cũng khá kinh ngạc.
Trong lúc suy nghĩ, đồng thời gọi ba mẹ con Lâm Uyển Uyển, "Uyển Uyển, ngươi sao lại tới đây? Giác nhi cùng Khuyết nhi cũng tới đây sao? Mau vào đi, vào nhà ngồi."
Phản ứng lại, ba mẹ con Lâm Uyển Uyển đồng thời lên tiếng chào hỏi, "Đại thúc (Mạnh gia gia)!" Tiện thể đưa túi xách trên tay cho Mạnh đại thúc.
Sau đó từ phía sau Mạnh đại thúc thò ra một cái đầu, nhìn bộ dáng chỉ lớn hơn con trai cô một hai tuổi, nghĩ đến đây chính là thanh âm tiểu hài tử nói chuyện bên trong nhà mình vừa mới nghe được, nhìn trang phục thì giống như một dược đồng, chỉ là, đứa nhỏ này cho cô cảm giác, không đơn giản.
Lắc đầu không nghĩ nhiều nữa, Mạnh đại thúc có bí mật của hắn, cô cũng không có tâm tư tìm hiểu.
Thấy tầm mắt của tiểu hài tử đảo quanh ba mẹ con bọn họ, Lâm Uyển Uyển chỉ cười cười với hắn, nói với Mạnh đại thúc, "Đại thúc, có khách nhân đến thăm, quấy rầy ngài sao?"
Mạnh đại thúc cười cười, "Ngươi khi nào thì khách khí như vậy, đây là đồ đệ của ta, Hạ Tử Ngôn, quấy rầy cái gì, hoan nghênh các ngươi còn không kịp."
Biết Mạnh đại thúc nói là thật lòng, Lâm Uyển Uyển thoải mái đi theo sau Mạnh đại thúc, tùy tiện tìm một chỗ ngồi xuống.
Mạnh đại thúc ngồi xuống ghế sát vách, quan tâm hỏi nói, "thân thể thế nào rồi?"
"Vẫn ổn, chỉ cần thiếu đi mấy lần giày vò, nghĩ đến sống lâu thêm mấy năm cũng thành vấn đề." Lâm Uyển Uyển đáp tương đối tùy ý, cũng rõ ràng Mạnh đại thúc đã nhìn ra thứ gì đó, có thời gian cô sẽ chỉnh lý lại mấy cuốc sách y học ngày trước đã từng xem qua kia, nhìn thấy Mạnh đại thúc, luôn có thể khiến cô nhớ tới ông ngoại được thế nhân tôn là "Y học Trung Quốc thánh thủ" kia, đồng dạng đều là say mê y thuật, đồng dạng là đối với cô yêu thương bảo vệ có thừa.
Mạnh đại thúc không cho là đúng cười nói, "Được rồi, chỉ cần một nhà chồng ngươi giày vò ta nói một tháng này, cửa nhà ta một mình ngươi đến so với cả thôn còn nhiều hơn."
Lâm Uyển Uyển cười thần bí, "Đại thúc, ngươi cứ yên tâm đi, hôm qua tam phòng chúng ta cuối cùng cũng từ cái nhà kia phân gia, cho nên lại giày vò nữa cũng giày vò không được bao nhiêu."
Mạnh đại thúc kinh ngạc nói: "Không thể nào, nhà chồng của ngươi tựa hồ cũng không phải loại người dễ dàng buông tha cho người ta." Vẻ mặt hắn tràn đầy không thể tin được.
Lâm Uyển Uyển cũng không giận, "Lừa ngài làm gì, đây cũng là do có việc trùng hợp phát sinh mới được nhanh như vậy." Đem sự tình đại khái nói một lần, về phần chuyện một nhà Lưu Cần liền đơn giản nói qua, đấy là một vết nhơ, thật lòng thì không có gì để nói.
Mạnh đại thúc vỗ tay khen ngợi, "Sớm nên như vậy, hiện tại phân ra là tốt rồi, bất quá ngươi nhà chồng thật đúng là cái gì cũng có thể làm, một đám, già trẻ đều biết tính kế như vậy, ngươi đại ca Khương gia tông ngược lại không tồi."
Mạnh đại thúc vỗ tay khen ngợi, "Sớm nên như vậy, hiện tại phân ra là tốt rồi, bất quá người nhà trượng phu của ngươi thật đúng là cái gì cũng có thể làm, một đám, già trẻ đều biết tính kế như vậy, còn may đại ca Khương Gia Tông nhà ngươi ngược lại không tồi."
"Đúng vậy, lần này thật may là có một nhà đại ca." Trong lòng cô cũng thập phần cảm kích, đều nói quan hệ là dựa vào có qua có lại, chờ làm xong nhà cô phải làm một cái tạ lễ hảo hảo cảm tạ người ta.
Tính như vậy, hình như cô còn phải trả không ít nhân tình, lại nhớ tới vị trước mắt này cô cũng vẫn còn nợ tiền, hôm nay cô chủ yếu đến để xem đất làm nhà, cũng mang theo tiền để trả.
Từ trong tay áo lấy ra hai mươi lăm lượng bạc, là tiền hai lần khám bệnh và mua thuốc, sau khi trả xong cả nhà chỉ còn lại một trăm lượng bạc, lại có cảm giác rất nghèo.
"Ngươi đây là phát tài rồi?" Mạnh đại thúc tò mò hỏi.
"Không!" Lâm Uyển Uyển chỉ vào chiếc bọc giấy mình mới đưa cho Mạnh đại thúc đang đang để ở một bên, "Cái này có thể kiếm một chút, chỉ có điều sau này không thể làm được nữa." Nói cho Mạnh đại thúc biết chuyện này cũng không sao.
Theo hướng Lâm Uyển Uyển chỉ, Mạnh đại thúc mở ra, cầm lên cắn thử một miếng, "Ngon lắm, cái này vị hơi giống quả hồng, nhưng nhìn lại cũng không giống, là cái gì vậy?"
"Cái này gọi là bánh hồng, bất quá ngài đoán cũng không sai, cái này nha, đúng là từ quả hồng làm thành." Lâm Uyển Uyển giải thích.
Không nghe thấy giọng nói líu ríu của Khuyết nhi, Lâm Uyển Uyển thắc mắc, sao hai đứa nhỏ không đi vào?
Ba đứa nhỏ đang ở ngoài cửa tò mò nhìn đối phương, "Này, ta tên là Hạ Tử Ngôn, các người tên là gì?"
Khương Liên Khuyết chớp chớp mắt, nhìn tiểu ca ca lớn hơn hắn, chỉ vào chính mình nói, "Ta gọi là Khương Liên Khuyết, bên cạnh chính là ca của ta, Khương Liên Giác."
Khương Liên Giác không nói gì, bình thường hắn vốn đã ít nói, lại không quen thuộc càng ít nói hơn.
Bạn bè cùng trang lứa luôn có thể trò chuyện cùng nhau, lại hợp ý, rất nhanh liền hòa thành một đoàn, Hạ Tử Ngôn rất cao hứng được làm đại ca, ai bảo hắn ở nhà là nhỏ nhất, hai đệ đệ này cũng quá đáng yêu, một chút cũng không giống hài tử nông thôn, hắn rất thích bọn họ, Khương Liên Giác cùng Khương Liên Khuyết cũng không ngoại lệ, bình thường bọn họ bận rộn làm việc, rất ít cùng các tiểu đồng bọn trong thôn chơi đùa, hầu như không có bằng hữu gì, nghiêm túc mà nói, Hạ Tử Ngôn vẫn là tiểu đồng bọn đầu tiên của bọn họ, bọn họ có thêm một tiểu ca ca.
Lâm Uyển Uyển đi ra, thấy ba đứa nhỏ không biết đang chụm lại nói cái gì, trên mặt nhìn rất vui vẻ, cô cũng yên tâm, sau đó trở về lấy nước, aiz, đến nhà Mạnh đại thúc, uống nước còn phải tự đi lấy, thực sự là buồn bực.
Đồng thời cũng thông báo cho Tiếu thị một tiếng, buổi trưa bọn họ không trở về, để cho hai mẹ con các nàng chuẩn bị đồ ăn của riêng mình là được.
Đào Lâm thôn nằm ở vị trí trung tâm, phía tây là trấn trên, phía đông là huyện thành, đại bộ phận thôn dân ở đây đều nguyện ý đi lên trấn trên hơn, một là gần hơn, hai là đồ đạc trong trấn tương đối rẻ. Nếu là phía đông, có thể sẽ lựa chọn huyện thành, đường đi vẫn là tương đối thuận tiện, phía đông chỉ có một nhà Mạnh đại thúc, cách nhà ở của thôn dân của Đào Lâm thôn khá xa, đi đường ít nhất cũng phải nửa ngày, chỉ là so với đi trấn trên thì gần hơn nhiều.
Lâm Uyển Uyển dám khẳng định Mạnh đại thúc nhất định là người tập võ, bằng không người ta đi là nửa ngày, Mạnh đại thúc đi thì chỉ mất khoảng một canh giờ cũng không sai biệt lắm, còn không cả thở dốc.
Cảnh sắc đường đi cũng không tệ lắm, ngày thường đi đường cũng không có tâm tình thưởng thức, lúc này ngồi trên xe trâu, hứng thú lên cao, bao gồm Khương Liên Giác cùng Khương Liên Khuyết, thỉnh thoảng nói vài câu, nháo nháo cười đùa, Khương Gia Tông cùng Khương Gia Minh ngồi ở phía trước, cũng ngẫu nhiên đáp hai câu, một đường tiêu sái.
Đến nơi, Lâm Uyển Uyển mang theo Khương Liên Giác và Khương Liên Khuyết xuống xe, hai người đánh xe tiếp tục.
Chờ thấy người đi xa, hai đứa nhỏ nhìn ngó, Lâm Uyển Uyển thì từ trong tay áo lấy ra một tờ giấy dầu, lại lấy ra hơn mười cái bánh hồng gói lại, cô biết nếu là cầm cái khác đi, dựa theo tính tình Mạnh đại thúc không nhất định có thể thu, nhưng đồ ăn thì không nhất định, huống chi còn là cô làm, chuẩn bị xong ba người đi về phía nhà của Mạnh đại thúc.
Ước chừng chưa tới một khắc thì đến cửa viện nhà Mạnh đại thúc, người không có ở trong sân, cửa thì lại mở, Lâm Uyển Uyển cùng hai đứa nhỏ lớn mật đi vào, nghĩ người hẳn là ở bên trong nhà.
Nghe thanh âm, bên trong tựa hồ còn có người khác, khiến cho ba người người dừng lại bước chân, nhất thời không biết có nên đi vào hay không.
Bên trong cũng là nghe được động tĩnh bên ngoài, Mạnh đại thúc đi ra, thấy Lâm Uyển Uyển thì rất kinh ngạc, tình trạng thân thể của nàng, hiểu rõ nhất chính là người làm đại phu là hắn, theo lý thuyết lúc này không nên xuất hiện ở chỗ này, chỉ là hiện tại nhìn rõ ràng là tốt hơn rất nhiều, chính là không biết nguyên nhân tại sao.
Nói đến cũng kỳ quái, tố chất thân thể của Lâm Uyển Uyển so với hắn còn tốt hơn, năng lực khôi phục càng cường hãn hơn, lúc ấy thân thể rách nát như vậy, trong thời gian ngắn lại có thể khôi phụ được đến bộ dáng này, thật sự là kỳ tích, hắn cũng không cho rằng y thuật của mình cao minh như vậy, khẳng định là cô gái này đã làm cái gì đó, hắn nhớ rõ nàng cũng hiểu y thuật, cái này cũng không kỳ quái, chỉ là có thể được đến mức này cũng khá kinh ngạc.
Trong lúc suy nghĩ, đồng thời gọi ba mẹ con Lâm Uyển Uyển, "Uyển Uyển, ngươi sao lại tới đây? Giác nhi cùng Khuyết nhi cũng tới đây sao? Mau vào đi, vào nhà ngồi."
Phản ứng lại, ba mẹ con Lâm Uyển Uyển đồng thời lên tiếng chào hỏi, "Đại thúc (Mạnh gia gia)!" Tiện thể đưa túi xách trên tay cho Mạnh đại thúc.
Sau đó từ phía sau Mạnh đại thúc thò ra một cái đầu, nhìn bộ dáng chỉ lớn hơn con trai cô một hai tuổi, nghĩ đến đây chính là thanh âm tiểu hài tử nói chuyện bên trong nhà mình vừa mới nghe được, nhìn trang phục thì giống như một dược đồng, chỉ là, đứa nhỏ này cho cô cảm giác, không đơn giản.
Lắc đầu không nghĩ nhiều nữa, Mạnh đại thúc có bí mật của hắn, cô cũng không có tâm tư tìm hiểu.
Thấy tầm mắt của tiểu hài tử đảo quanh ba mẹ con bọn họ, Lâm Uyển Uyển chỉ cười cười với hắn, nói với Mạnh đại thúc, "Đại thúc, có khách nhân đến thăm, quấy rầy ngài sao?"
Mạnh đại thúc cười cười, "Ngươi khi nào thì khách khí như vậy, đây là đồ đệ của ta, Hạ Tử Ngôn, quấy rầy cái gì, hoan nghênh các ngươi còn không kịp."
Biết Mạnh đại thúc nói là thật lòng, Lâm Uyển Uyển thoải mái đi theo sau Mạnh đại thúc, tùy tiện tìm một chỗ ngồi xuống.
Mạnh đại thúc ngồi xuống ghế sát vách, quan tâm hỏi nói, "thân thể thế nào rồi?"
"Vẫn ổn, chỉ cần thiếu đi mấy lần giày vò, nghĩ đến sống lâu thêm mấy năm cũng thành vấn đề." Lâm Uyển Uyển đáp tương đối tùy ý, cũng rõ ràng Mạnh đại thúc đã nhìn ra thứ gì đó, có thời gian cô sẽ chỉnh lý lại mấy cuốc sách y học ngày trước đã từng xem qua kia, nhìn thấy Mạnh đại thúc, luôn có thể khiến cô nhớ tới ông ngoại được thế nhân tôn là "Y học Trung Quốc thánh thủ" kia, đồng dạng đều là say mê y thuật, đồng dạng là đối với cô yêu thương bảo vệ có thừa.
Mạnh đại thúc không cho là đúng cười nói, "Được rồi, chỉ cần một nhà chồng ngươi giày vò ta nói một tháng này, cửa nhà ta một mình ngươi đến so với cả thôn còn nhiều hơn."
Lâm Uyển Uyển cười thần bí, "Đại thúc, ngươi cứ yên tâm đi, hôm qua tam phòng chúng ta cuối cùng cũng từ cái nhà kia phân gia, cho nên lại giày vò nữa cũng giày vò không được bao nhiêu."
Mạnh đại thúc kinh ngạc nói: "Không thể nào, nhà chồng của ngươi tựa hồ cũng không phải loại người dễ dàng buông tha cho người ta." Vẻ mặt hắn tràn đầy không thể tin được.
Lâm Uyển Uyển cũng không giận, "Lừa ngài làm gì, đây cũng là do có việc trùng hợp phát sinh mới được nhanh như vậy." Đem sự tình đại khái nói một lần, về phần chuyện một nhà Lưu Cần liền đơn giản nói qua, đấy là một vết nhơ, thật lòng thì không có gì để nói.
Mạnh đại thúc vỗ tay khen ngợi, "Sớm nên như vậy, hiện tại phân ra là tốt rồi, bất quá ngươi nhà chồng thật đúng là cái gì cũng có thể làm, một đám, già trẻ đều biết tính kế như vậy, ngươi đại ca Khương gia tông ngược lại không tồi."
Mạnh đại thúc vỗ tay khen ngợi, "Sớm nên như vậy, hiện tại phân ra là tốt rồi, bất quá người nhà trượng phu của ngươi thật đúng là cái gì cũng có thể làm, một đám, già trẻ đều biết tính kế như vậy, còn may đại ca Khương Gia Tông nhà ngươi ngược lại không tồi."
"Đúng vậy, lần này thật may là có một nhà đại ca." Trong lòng cô cũng thập phần cảm kích, đều nói quan hệ là dựa vào có qua có lại, chờ làm xong nhà cô phải làm một cái tạ lễ hảo hảo cảm tạ người ta.
Tính như vậy, hình như cô còn phải trả không ít nhân tình, lại nhớ tới vị trước mắt này cô cũng vẫn còn nợ tiền, hôm nay cô chủ yếu đến để xem đất làm nhà, cũng mang theo tiền để trả.
Từ trong tay áo lấy ra hai mươi lăm lượng bạc, là tiền hai lần khám bệnh và mua thuốc, sau khi trả xong cả nhà chỉ còn lại một trăm lượng bạc, lại có cảm giác rất nghèo.
"Ngươi đây là phát tài rồi?" Mạnh đại thúc tò mò hỏi.
"Không!" Lâm Uyển Uyển chỉ vào chiếc bọc giấy mình mới đưa cho Mạnh đại thúc đang đang để ở một bên, "Cái này có thể kiếm một chút, chỉ có điều sau này không thể làm được nữa." Nói cho Mạnh đại thúc biết chuyện này cũng không sao.
Theo hướng Lâm Uyển Uyển chỉ, Mạnh đại thúc mở ra, cầm lên cắn thử một miếng, "Ngon lắm, cái này vị hơi giống quả hồng, nhưng nhìn lại cũng không giống, là cái gì vậy?"
"Cái này gọi là bánh hồng, bất quá ngài đoán cũng không sai, cái này nha, đúng là từ quả hồng làm thành." Lâm Uyển Uyển giải thích.
Không nghe thấy giọng nói líu ríu của Khuyết nhi, Lâm Uyển Uyển thắc mắc, sao hai đứa nhỏ không đi vào?
Ba đứa nhỏ đang ở ngoài cửa tò mò nhìn đối phương, "Này, ta tên là Hạ Tử Ngôn, các người tên là gì?"
Khương Liên Khuyết chớp chớp mắt, nhìn tiểu ca ca lớn hơn hắn, chỉ vào chính mình nói, "Ta gọi là Khương Liên Khuyết, bên cạnh chính là ca của ta, Khương Liên Giác."
Khương Liên Giác không nói gì, bình thường hắn vốn đã ít nói, lại không quen thuộc càng ít nói hơn.
Bạn bè cùng trang lứa luôn có thể trò chuyện cùng nhau, lại hợp ý, rất nhanh liền hòa thành một đoàn, Hạ Tử Ngôn rất cao hứng được làm đại ca, ai bảo hắn ở nhà là nhỏ nhất, hai đệ đệ này cũng quá đáng yêu, một chút cũng không giống hài tử nông thôn, hắn rất thích bọn họ, Khương Liên Giác cùng Khương Liên Khuyết cũng không ngoại lệ, bình thường bọn họ bận rộn làm việc, rất ít cùng các tiểu đồng bọn trong thôn chơi đùa, hầu như không có bằng hữu gì, nghiêm túc mà nói, Hạ Tử Ngôn vẫn là tiểu đồng bọn đầu tiên của bọn họ, bọn họ có thêm một tiểu ca ca.
Lâm Uyển Uyển đi ra, thấy ba đứa nhỏ không biết đang chụm lại nói cái gì, trên mặt nhìn rất vui vẻ, cô cũng yên tâm, sau đó trở về lấy nước, aiz, đến nhà Mạnh đại thúc, uống nước còn phải tự đi lấy, thực sự là buồn bực.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.