Chương 20: Lần đầu đối diện, ngươi là ai?
Nhan Nhược Ưu Nhã
25/10/2021
"Đừng giả bộ nữa, ta biết là ngươi tỉnh rồi."
Giúp người này thay dược xong, Lăng Kính Hiên đứng bên cạnh nhìn người đàn ông nằm trên giường rơm với ánh mắt sắc lạnh, người đàn ông này nữa người trên thật cường trán, không phải là cái loại cơ bắp cường trán to lớn dữ tợn mà là loại rắn chắc gợi cảm, căn bản là cái áo giáo điển hình mà bất kể là mặc cái gì lên người đều hoàn mỹ, làn da màu lúa mạch, trên mỗi một tất cơ bắp đều hiện lên sự mượt mà, mềm dẻo nhưng không kém phần mạnh mẽ, tỉ lệ hoàn hảo đến mức nếu thừa thêm một phân thì sẽ thành béo mà thiếu đi một phân thì sẽ gầy gò đi, cơ thể hoàn mỹ, gương mặt thì cứ như được điêu khắc tỉ mỉ mà thành vậy, khuôn mặt tuấn mỹ, người đàn ông này thật sự rất gợi cảm, mặc dù hiện tại hắn đang nhắm mắt đi nữa thì cũng thừa sức đoạt đi trái tim của biết bao phụ nữ, nếu không phải là người này cùng với nguyên chủ có một chút khúc mắt thì chỉ sợ ngay cả mình cũng sẽ không nhịn được mà động tâm, mỹ mạo như vậy ai mà không yêu cho được?
"Ngươi là ai?"
Mở mắt ra, một đôi mắt đào hoa sâu thẳm, tràn ngập tia sáng nhìn vào Lăng Kính Hiên, do mất máu quá nhiều mà sắc mặt có chút tái nhợt nhưng không thể che giấu đi sự khôn kéo sắc bén nơi đáy mắt của y, Lăng Kính Hiên nhịn không được mà huých sáo một tiếng, cặp mắt kia thật sự đã phụ trợ thêm cho khuôn mặt của người này càng thêm tuấn mỹ, cứ như thêm hiệu ứng vẽ thêm mắt cho rồng vậy, có đôi mắt ấy phụ trợ, khí thế của người đàn ông này nháy mắt thay đổi ba trăm sáu mươi độ, cường thế, sắc bén, quý khí hơn người.
"Trước khi muốn hỏi tên người khác thì có phải nên giới thiệu tên của chính mình trước không? Hay vẫn là nói, đây là cách thức mà người đối xử với ân nhân của mình?"
Dù cho thưởng thức vẻ tuấn mỹ của người này bao nhiêu thì Lăng Kính Hiên cũng không quên người này tàn nhẫn máu lạnh bấy nhiêu, loại đàn ông này, đứng xa thưởng thức thì được, còn nếu như thèm muốn.. Vẫn là thôi đi, mình còn muốn sống lâu thêm một chút nữa.
Ánh sáng sắc bén chuyển động trong đôi mắt đen tuyền của người này, trong nháy mắt lại chuyển sang trạng thái mê mang, ngay sau đó sâu thẩm như biển khơi, người này cũng không trả lời câu hỏi của Lăng Kính Hiên, mà thay vào đó là nhìn chằm chằm Lăng Kính Hiên, hiện tại trong đầu trống rỗng làm cho người này biết, hắn đã quên mất mọi thứ, bao gồm cả tên của chính mình, nhưng mà theo như cuộc nói chuyện ngày hôm qua mà trong lúc mơ mơ màng màng hắn đã nghe được thì hắn biết, người đàn ông gầy yếu tuấn tú mỹ lệ, tự xưng là ân nhân của hắn này dường như có quan hệ rất sâu với mình.
"Ngươi là ai?"
Lại hỏi lại thêm lần nữa, có lẽ người đàn ông này cũng không phát hiện ra rằng, trong giọng nói của mình mang theo vài phần mệnh lệnh, có một số thứ, không phải cứ mất trí nhớ là có khả năng biến mất theo được, đó chính là khí phách mà từ khi sinh ra đã được ông trời ban tặng.
"Ngươi đừng nói với ta là đến cả tên của mình mà ngươi cũng không nhớ chứ?"
Nhạy bén bắt được tia mê mang chợt lóe lên rồi biến mất trong mắt cùng với sự phòng bị không chút nào che giấu của người này, Lăng Kính Hiên ánh mắt sắc lạnh mà lướt qua miếng vải dệt quấn trên trán người này, chân mày sắc bén hơi hơi nhíu lại.
"Dường như.."
"Đáng chết!"
Không chờ người này nói dứt lời, Lăng Kính Hiên ngồi xổm xuống bắt lấy cổ tay tên này, khuôn mặt thon gầy tuấn tú tràn đầy sự bất mãn lạnh lẽo. Một lúc lâu sao mới bĩu môi nói: "Trong não có máu bầm, có thể là do bị va chạm cho nên dẫn đến chứng mất trí nhớ tạm thời, đây là đồ vật của ngươi, tốt nhất là ngươi nên nhớ lại nhanh một chút, sau đó có thể lăn xa bao nhiêu thì cứ lăn xa bấy nhiêu cho ta."
Thả tay người này ra, Lăng Kính Hiên tùy tiện mà bắt lấy một cái tay nải rách nát quăng vào lòng của người đàn ông này, bên trong có một khối ngọc cùng với một túi tiền lớn nặng trĩu, mặt trên của ngọc bội có khắc một chữ Thịnh, hẳn là có liên quan đến tên của người này, còn về túi tiền, Lăng Kính Hiên tỏ vẻ mình không có hứng thú xem, hiện tại Lăng Kính Hiên chỉ hy vọng là người này nhanh một chút nhớ lại thân thế của chính mình, sau đó trả lời Lăng Kính Hiên một số vấn đề, cuối cùng thì đến từ chỗ nào thì cứ lăn về chỗ đó.
"Từ từ, ngươi rốt cuộc là ai? Cùng ta có quan hệ gì?"
Thấy Lăng Kính Hiên chuẩn bị rời đi, người đàn ông này tính toán ngồi dậy, nếu mình nhớ không lầm thì ngày hôm qua bọn họ dường như có nói là mình cùng người này có con với nhau thì phải?
Bước chân khựng lại, Lăng Kính Hiên chậm rãi xoay người, trên gương mặt nhộm đầy sự lạnh buốt, xa cách cùng với chế nhạo nói: "Ngươi nhìn cái thử loại vải dùng làm tay nãi này của ngươi xem, nó có giống với thứ mà một người đàn ông thôn dã như ta có thể có sao, ta sao có thể có quan hệ gì với ngươi được?"
Những loại vải đó vừa nhìn thì đã biết là loại vải cao cấp, xem ra thân phận của người này cũng không phải tầm thường, trực giác của Lăng Kính Hiên mách bảo cho hắn biết, nếu như hắn mà có dính dáng gì với người đàn ông này, chỉ sợ tương lai sẽ kéo đến không ít rắc rối cho chính mình.
"Vậy còn con của.."
Người đàn ông nhíu mày, xúc động mà buột miệng thốt lên, Lăng Kính Hiên hừ lạnh một tiếng mạnh mẽ cắt ngang lời nói của hắn: "Xem ra là ngươi đã nghe được chuyện mà ta đã nói cùng cha mẹ, ngươi nghe cho kỹ đây, ta không quan tâm là ngươi có thật sự mất trí hay không, hiện tại ta cũng chỉ nói một lần mà thôi, con là của ta, cùng ngươi không có một chút liên hệ nào, ngươi tối nhất là nhớ cho thật kỹ điều này cho ta, nếu không.."
Lời nói kế tiếp Lăng Kính Hiên cũng không có nói ra, sau khi ném cho người đàn ông một ánh mắt chứa đầy sát khí thì xoay người đi ra ngoài, tên này nếu dám cùng mình tranh đứa nhỏ thì mình cũng không ngại tiển hắn xuống uống trà với diêm vương đâu, hai tiểu bánh bao là của mình, ai dám có ý đồ với chúng thì mình sẽ liều mạng với kẻ đó! Gặp Thần giết Thần, gặp Phật trảm Phật!
Người đàn ông dường như cũng không bị uy hiếp của Lăng Kính Hiên dọa đến, chờ sau khi Lăng Kính Hiên rời đi thì hắn cố nén đau đớn ngồi dậy, ngón tay thon dài kéo lại chiếc tay nải màu tím mà lúc nãy Lăng Kính Hiên vừa ném tới cho hắn, từ chất liệu trơn trượt mịn màn của chiếc tay nãi, thì chắc chắn giá trị của nó cũng rất đắc đỏ, nhưng mà ánh mắt của hắn cũng không quan tâm đến điều này cho lắm, tay hắn đưa đến lấy từ bên trong chiếc tay nãi ra một khối ngọc bội dạng trong suốt màu xanh lam, ở trên một mặt ngọc bội có khắc một chữ Thịnh, ngón tay vô thức mà chà xát lên chữ đó, trong đầu đột nhiên lướt qua rất nhiều hình ảnh, nhưng mà tốc độ của những hình ảnh đó quá nhanh, chờ lúc hắn muốn nhìn rõ thì chúng toàn bộ đều biến mất.
Trực giác của hắn mách bảo rằng rất có thể khối ngọc bội này có liên quan rất chặt chẽ với thân phận của hắn, bàn tay đang cầm ngọc bội không nhịn được mà siết chặt, sau đó hắn lại từ trong tay nãi lấy ra một túi tiền, nhìn sơ thì thấy nó rất đơn giản nhưng nếu để ý thì trên chiếc túi lại có tơ vàng quấn quanh, ở giữa có một khối ngọc màu đen chạm khắc thành hình mãnh hổ.
"Ưm.."
Nhìn đến khối ngọc kia thì đầu của hắn vốn đang đau âm ỉ, hiện tại lại giống như có ai đó dùng ngàn vạn mũi châm không ngừng đâm vào đầu hắn vậy, đau đến mức hắn không thể không buông khối ngọc xuống, dùng hai tay ôm đầu thống khổ mà thấp giọng gào rống, Lăng Kính Hiên sau khi đi ra ngoài thì lúc quay lại đã mang theo một một chén to, lạnh nhạt mà liếc mắt nhìn sang miếng ngọc bội cùng khối ngọc hình mãnh hỗ, trong đầu Lăng Kính Hiên đoán được một vài tình huống đã xảy ra, đôi mắt không khỏi càng trầm lặng, nhưng Lăng Kính Hiên cũng không có nói gì thêm, chỉ đem chén đặt trên mặt đất.
"Khoan đã!"
Lúc Lăng Kính Hiên đứng dậy chuẩn bị đi ra ngoài thì đột nhiên bị người đàn ông vốn dĩ đang cố nén đau đớn kia nắm lấy cổ tay, sức lực rất lớn khiến cho Lăng Kính Hiên trong nháy mắt tưởng chừng như cổ tay của mình gãy nát rồi, người kia cũng không phát hiện hành vi thô lỗ của mình, hắn chỉ ngẩn đầu lên nói: "Ngươi rốt cuộc là ai? Nói cho ta biết tên của ngươi!"
Đôi mắt của người đàn ông rất sắc bén, sâu thẩm, cường thế mà bá đạo khóa chặt hình bóng của Lăng Kính Hiên, làm cho Lăng Kính Hiên không hiểu vì sao trong nháy mắt mình lại bị y chế trụ.
"Lăng Kính Hiên!"
Mạnh mẽ vứt tay người đàn ông ra, Lăng Kính Hiên hạ ánh mắt xuống lướt nhìn qua cổ tay đã bắt đầu tím xanh của mình, lúc này tiếng nói của Lăng Kính Hiên đã lạnh đến gần như đông thành băng, mỗi một chữ cũng đủ đông lạnh bất kì ai cách mình ba thướt.
"Vậy ngươi là.."
"Ân nhân cứu mạng!"
Người đàn ông vội vàng hỏi tới nhưng lại bị Lăng Kính Hiên một lần nữa lạnh lùng đánh gãy câu hỏi, làm lơ biểu tình đang nhíu mày của người kia, sau khi Lăng Kính Hiên nói xong thì lạnh lùng xoay người rời đi, mà điều Lăng Kính Hiên không biết chính là tầm mắt của người đàn ông bên trong vẫn luôn dõi theo mình cho đến khi không còn nhìn thấy Lăng Kính Hiên nữa mới thôi.
"Lăng Kính Hiên.. sao?"
Không biết là đã qua bao lâu, người đàn ông kia mới thu hồi tầm mắt lại, nỉ non kêu lên tên của Lăng Kính Hiên, sau đó nằm xuống, trên môi người đàn ông chậm rãi hiện lên ý cười mà ngay cả hắn cũng không phát hiện.
Giúp người này thay dược xong, Lăng Kính Hiên đứng bên cạnh nhìn người đàn ông nằm trên giường rơm với ánh mắt sắc lạnh, người đàn ông này nữa người trên thật cường trán, không phải là cái loại cơ bắp cường trán to lớn dữ tợn mà là loại rắn chắc gợi cảm, căn bản là cái áo giáo điển hình mà bất kể là mặc cái gì lên người đều hoàn mỹ, làn da màu lúa mạch, trên mỗi một tất cơ bắp đều hiện lên sự mượt mà, mềm dẻo nhưng không kém phần mạnh mẽ, tỉ lệ hoàn hảo đến mức nếu thừa thêm một phân thì sẽ thành béo mà thiếu đi một phân thì sẽ gầy gò đi, cơ thể hoàn mỹ, gương mặt thì cứ như được điêu khắc tỉ mỉ mà thành vậy, khuôn mặt tuấn mỹ, người đàn ông này thật sự rất gợi cảm, mặc dù hiện tại hắn đang nhắm mắt đi nữa thì cũng thừa sức đoạt đi trái tim của biết bao phụ nữ, nếu không phải là người này cùng với nguyên chủ có một chút khúc mắt thì chỉ sợ ngay cả mình cũng sẽ không nhịn được mà động tâm, mỹ mạo như vậy ai mà không yêu cho được?
"Ngươi là ai?"
Mở mắt ra, một đôi mắt đào hoa sâu thẳm, tràn ngập tia sáng nhìn vào Lăng Kính Hiên, do mất máu quá nhiều mà sắc mặt có chút tái nhợt nhưng không thể che giấu đi sự khôn kéo sắc bén nơi đáy mắt của y, Lăng Kính Hiên nhịn không được mà huých sáo một tiếng, cặp mắt kia thật sự đã phụ trợ thêm cho khuôn mặt của người này càng thêm tuấn mỹ, cứ như thêm hiệu ứng vẽ thêm mắt cho rồng vậy, có đôi mắt ấy phụ trợ, khí thế của người đàn ông này nháy mắt thay đổi ba trăm sáu mươi độ, cường thế, sắc bén, quý khí hơn người.
"Trước khi muốn hỏi tên người khác thì có phải nên giới thiệu tên của chính mình trước không? Hay vẫn là nói, đây là cách thức mà người đối xử với ân nhân của mình?"
Dù cho thưởng thức vẻ tuấn mỹ của người này bao nhiêu thì Lăng Kính Hiên cũng không quên người này tàn nhẫn máu lạnh bấy nhiêu, loại đàn ông này, đứng xa thưởng thức thì được, còn nếu như thèm muốn.. Vẫn là thôi đi, mình còn muốn sống lâu thêm một chút nữa.
Ánh sáng sắc bén chuyển động trong đôi mắt đen tuyền của người này, trong nháy mắt lại chuyển sang trạng thái mê mang, ngay sau đó sâu thẩm như biển khơi, người này cũng không trả lời câu hỏi của Lăng Kính Hiên, mà thay vào đó là nhìn chằm chằm Lăng Kính Hiên, hiện tại trong đầu trống rỗng làm cho người này biết, hắn đã quên mất mọi thứ, bao gồm cả tên của chính mình, nhưng mà theo như cuộc nói chuyện ngày hôm qua mà trong lúc mơ mơ màng màng hắn đã nghe được thì hắn biết, người đàn ông gầy yếu tuấn tú mỹ lệ, tự xưng là ân nhân của hắn này dường như có quan hệ rất sâu với mình.
"Ngươi là ai?"
Lại hỏi lại thêm lần nữa, có lẽ người đàn ông này cũng không phát hiện ra rằng, trong giọng nói của mình mang theo vài phần mệnh lệnh, có một số thứ, không phải cứ mất trí nhớ là có khả năng biến mất theo được, đó chính là khí phách mà từ khi sinh ra đã được ông trời ban tặng.
"Ngươi đừng nói với ta là đến cả tên của mình mà ngươi cũng không nhớ chứ?"
Nhạy bén bắt được tia mê mang chợt lóe lên rồi biến mất trong mắt cùng với sự phòng bị không chút nào che giấu của người này, Lăng Kính Hiên ánh mắt sắc lạnh mà lướt qua miếng vải dệt quấn trên trán người này, chân mày sắc bén hơi hơi nhíu lại.
"Dường như.."
"Đáng chết!"
Không chờ người này nói dứt lời, Lăng Kính Hiên ngồi xổm xuống bắt lấy cổ tay tên này, khuôn mặt thon gầy tuấn tú tràn đầy sự bất mãn lạnh lẽo. Một lúc lâu sao mới bĩu môi nói: "Trong não có máu bầm, có thể là do bị va chạm cho nên dẫn đến chứng mất trí nhớ tạm thời, đây là đồ vật của ngươi, tốt nhất là ngươi nên nhớ lại nhanh một chút, sau đó có thể lăn xa bao nhiêu thì cứ lăn xa bấy nhiêu cho ta."
Thả tay người này ra, Lăng Kính Hiên tùy tiện mà bắt lấy một cái tay nải rách nát quăng vào lòng của người đàn ông này, bên trong có một khối ngọc cùng với một túi tiền lớn nặng trĩu, mặt trên của ngọc bội có khắc một chữ Thịnh, hẳn là có liên quan đến tên của người này, còn về túi tiền, Lăng Kính Hiên tỏ vẻ mình không có hứng thú xem, hiện tại Lăng Kính Hiên chỉ hy vọng là người này nhanh một chút nhớ lại thân thế của chính mình, sau đó trả lời Lăng Kính Hiên một số vấn đề, cuối cùng thì đến từ chỗ nào thì cứ lăn về chỗ đó.
"Từ từ, ngươi rốt cuộc là ai? Cùng ta có quan hệ gì?"
Thấy Lăng Kính Hiên chuẩn bị rời đi, người đàn ông này tính toán ngồi dậy, nếu mình nhớ không lầm thì ngày hôm qua bọn họ dường như có nói là mình cùng người này có con với nhau thì phải?
Bước chân khựng lại, Lăng Kính Hiên chậm rãi xoay người, trên gương mặt nhộm đầy sự lạnh buốt, xa cách cùng với chế nhạo nói: "Ngươi nhìn cái thử loại vải dùng làm tay nãi này của ngươi xem, nó có giống với thứ mà một người đàn ông thôn dã như ta có thể có sao, ta sao có thể có quan hệ gì với ngươi được?"
Những loại vải đó vừa nhìn thì đã biết là loại vải cao cấp, xem ra thân phận của người này cũng không phải tầm thường, trực giác của Lăng Kính Hiên mách bảo cho hắn biết, nếu như hắn mà có dính dáng gì với người đàn ông này, chỉ sợ tương lai sẽ kéo đến không ít rắc rối cho chính mình.
"Vậy còn con của.."
Người đàn ông nhíu mày, xúc động mà buột miệng thốt lên, Lăng Kính Hiên hừ lạnh một tiếng mạnh mẽ cắt ngang lời nói của hắn: "Xem ra là ngươi đã nghe được chuyện mà ta đã nói cùng cha mẹ, ngươi nghe cho kỹ đây, ta không quan tâm là ngươi có thật sự mất trí hay không, hiện tại ta cũng chỉ nói một lần mà thôi, con là của ta, cùng ngươi không có một chút liên hệ nào, ngươi tối nhất là nhớ cho thật kỹ điều này cho ta, nếu không.."
Lời nói kế tiếp Lăng Kính Hiên cũng không có nói ra, sau khi ném cho người đàn ông một ánh mắt chứa đầy sát khí thì xoay người đi ra ngoài, tên này nếu dám cùng mình tranh đứa nhỏ thì mình cũng không ngại tiển hắn xuống uống trà với diêm vương đâu, hai tiểu bánh bao là của mình, ai dám có ý đồ với chúng thì mình sẽ liều mạng với kẻ đó! Gặp Thần giết Thần, gặp Phật trảm Phật!
Người đàn ông dường như cũng không bị uy hiếp của Lăng Kính Hiên dọa đến, chờ sau khi Lăng Kính Hiên rời đi thì hắn cố nén đau đớn ngồi dậy, ngón tay thon dài kéo lại chiếc tay nải màu tím mà lúc nãy Lăng Kính Hiên vừa ném tới cho hắn, từ chất liệu trơn trượt mịn màn của chiếc tay nãi, thì chắc chắn giá trị của nó cũng rất đắc đỏ, nhưng mà ánh mắt của hắn cũng không quan tâm đến điều này cho lắm, tay hắn đưa đến lấy từ bên trong chiếc tay nãi ra một khối ngọc bội dạng trong suốt màu xanh lam, ở trên một mặt ngọc bội có khắc một chữ Thịnh, ngón tay vô thức mà chà xát lên chữ đó, trong đầu đột nhiên lướt qua rất nhiều hình ảnh, nhưng mà tốc độ của những hình ảnh đó quá nhanh, chờ lúc hắn muốn nhìn rõ thì chúng toàn bộ đều biến mất.
Trực giác của hắn mách bảo rằng rất có thể khối ngọc bội này có liên quan rất chặt chẽ với thân phận của hắn, bàn tay đang cầm ngọc bội không nhịn được mà siết chặt, sau đó hắn lại từ trong tay nãi lấy ra một túi tiền, nhìn sơ thì thấy nó rất đơn giản nhưng nếu để ý thì trên chiếc túi lại có tơ vàng quấn quanh, ở giữa có một khối ngọc màu đen chạm khắc thành hình mãnh hổ.
"Ưm.."
Nhìn đến khối ngọc kia thì đầu của hắn vốn đang đau âm ỉ, hiện tại lại giống như có ai đó dùng ngàn vạn mũi châm không ngừng đâm vào đầu hắn vậy, đau đến mức hắn không thể không buông khối ngọc xuống, dùng hai tay ôm đầu thống khổ mà thấp giọng gào rống, Lăng Kính Hiên sau khi đi ra ngoài thì lúc quay lại đã mang theo một một chén to, lạnh nhạt mà liếc mắt nhìn sang miếng ngọc bội cùng khối ngọc hình mãnh hỗ, trong đầu Lăng Kính Hiên đoán được một vài tình huống đã xảy ra, đôi mắt không khỏi càng trầm lặng, nhưng Lăng Kính Hiên cũng không có nói gì thêm, chỉ đem chén đặt trên mặt đất.
"Khoan đã!"
Lúc Lăng Kính Hiên đứng dậy chuẩn bị đi ra ngoài thì đột nhiên bị người đàn ông vốn dĩ đang cố nén đau đớn kia nắm lấy cổ tay, sức lực rất lớn khiến cho Lăng Kính Hiên trong nháy mắt tưởng chừng như cổ tay của mình gãy nát rồi, người kia cũng không phát hiện hành vi thô lỗ của mình, hắn chỉ ngẩn đầu lên nói: "Ngươi rốt cuộc là ai? Nói cho ta biết tên của ngươi!"
Đôi mắt của người đàn ông rất sắc bén, sâu thẩm, cường thế mà bá đạo khóa chặt hình bóng của Lăng Kính Hiên, làm cho Lăng Kính Hiên không hiểu vì sao trong nháy mắt mình lại bị y chế trụ.
"Lăng Kính Hiên!"
Mạnh mẽ vứt tay người đàn ông ra, Lăng Kính Hiên hạ ánh mắt xuống lướt nhìn qua cổ tay đã bắt đầu tím xanh của mình, lúc này tiếng nói của Lăng Kính Hiên đã lạnh đến gần như đông thành băng, mỗi một chữ cũng đủ đông lạnh bất kì ai cách mình ba thướt.
"Vậy ngươi là.."
"Ân nhân cứu mạng!"
Người đàn ông vội vàng hỏi tới nhưng lại bị Lăng Kính Hiên một lần nữa lạnh lùng đánh gãy câu hỏi, làm lơ biểu tình đang nhíu mày của người kia, sau khi Lăng Kính Hiên nói xong thì lạnh lùng xoay người rời đi, mà điều Lăng Kính Hiên không biết chính là tầm mắt của người đàn ông bên trong vẫn luôn dõi theo mình cho đến khi không còn nhìn thấy Lăng Kính Hiên nữa mới thôi.
"Lăng Kính Hiên.. sao?"
Không biết là đã qua bao lâu, người đàn ông kia mới thu hồi tầm mắt lại, nỉ non kêu lên tên của Lăng Kính Hiên, sau đó nằm xuống, trên môi người đàn ông chậm rãi hiện lên ý cười mà ngay cả hắn cũng không phát hiện.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.