Nông Gia Mẹ Kế Đanh Đá Dưỡng Oa
Chương 31: Trẹo Chân Rồi.
Trà Noãn
16/07/2022
Một mình?
Vậy thì Bạch Thủy Liễu đã bị bán đi rồi sao?
Sắc mặt của tất cả mọi người đều biến đổi, đám nhóc Bạch Lập Hạ trên mặt cũng không còn một giọt máu.
Bạch Trúc Diệp “oa" lên một tiếng, gào khóc thật lớn.
Lần khóc này, Bạch Lập Hạ với Bạch Mễ Đậu cũng kìm không được, khóc nấc lên, thở không ra hơi.
Vốn là đứa trẻ đáng thương, giờ lại khóc lóc thành bộ dạng như thế này, những người có mặt tại đây cũng đều không vui. Nhìn Tô Mộc Lam từ xa đi tới, trong lòng cũng tràn đầy ý hận.
Tô Mộc Lam này thật đáng căm hận.
Lúc này Tô Mộc Lam đang cắn chặt răng, chậm rãi bước đi.
Mồ hôi trên trán chảy xuống má, rồi từ cằm rơi lộp bộp xuống dưới đất, một ít mồ hôi chảy xuống mắt, đâm vào mắt có chút đau.
Những cảm giác khó chịu này khiến Tô Mộc Lam bước đi chậm hơn, thậm chí không thể không dừng lại, hai tay đem Bạch Thủy Liễu đẩy lên trên lưng.
"Nương, để con xuống đi bộ đi, không sao đâu." Bạch Thủy Liễu nhìn thấy Tô Mộc Lam rất mệt, trong lòng cảm thấy rất áy náy, "Chẳng qua không cẩn thận bị trẹo chân, cũng không có chuyện gì to tát."
Nói những lời này xong, Bạch Thủy Liễu ngọ ngoạy, muốn từ trên lưng của Tô Mộc Lam đi xuống.
Đừng nhúc nhích, cánh tay của Tô Mộc Lam siết chặt hơn, trẹo chân nhất định không thể gắng gượng, nếu không sẽ để lại di chứng, thời tiết u ám mưa xuống nói không chừng sẽ đau, đừng vì gắng gượng một lúc này, mà khó chịu cả đời.”
“Nương, con thật sự không yếu ớt đến vậy....”
“Đến ta nói còn không có tác dụng sao?” Tô Mộc Lam nhìn thấy Bạch Thủy Liễu kiên trì như vậy, biết bản thân khuyên cũng vô dụng, dứt khoát nhíu chặt mày, quát lên một câu
Trong mắt Bạch Thủy Liễu vẫn còn rất sợ Tô Mộc Lam, bị nàng quát như vậy, liền lập tức không dám cử động nữa.
Thấy vậy, Tô Mộc Lam thở phào nhẹ nhõm, nhưng nhất thời cũng bất lực mỉm cười.
Đừng nói hình tượng ác độc này tuy rằng không tốt, nhưng nó vẫn có thể hữu ích vào những thời điểm quan trọng.
Nhưng bây giờ không phải lúc để xúc động, phải nhanh chóng cõng Bạch Thủy Liễu về nhà, sau đó đi tìm Bạch Tam Thành là một người am hiểu dược lý trong làng để xem xem chân, kê một số loại thuốc chống sưng để xoa bóp, đang là thời điểm thân thể phát triển, tốt nhất là không nên để lại bất kỳ di chứng nào.
Tô Mộc Lam nghỉ như vậy, hít một hơi thật sâu, dồn sức vào bàn chân, tiếp tục đi về phía trước.
Gần đến cổng thôn Tô Mộc Lam liền nhìn thấy rất nhiều người đứng ở cổng thôn, phảng phất còn nghe thấy tiếng của trẻ con khóc.
“Đây là sao vậy? Xảy ra chuyện gì sao?” Bạch Thủy Liễu cũng nhịn không được mà thăm dò.
“Không biết, đi xem xem.” Tô Mộc Lam càng bước nhanh hơn.
Còn chưa đợi nàng đi đến, một người phụ nữ đã bước lên hai ba bước, nổi giận đùng đùng xông tới trước mặt Tô Mộc Lam, chỉ vào nàng quát lớn: "Ngươi còn mặt mũi quay lại?"
“Hửm?” Tô Mộc Lam nhướng mày, ngạc nhiên nhìn Hàn thị trước mắt, “Hàn thẩm tử, những lời này có ý gì?
"Ý gì? Bản thân ngươi làm chuyện đen tối ..." Lời nói của Hàn thị vẫn chưa nói xong, liền thấy Bạch Thủy Liễu chui ra từ vai Tô Mộc Lam và nhìn bà ta với vẻ mặt khó hiểu.
“Thủy Liễu?” Hàn thị nhất thời sững sờ, “Nương ngươi không có đem ngươi bán đi sao?
Khi đám nhóc Bạch Lập Hạ cùng ngước mắt lên nhìn thấy Bạch Thủy Liễu, vừa ngạc nhiên vừa vui mừng, vội vàng nhào đến.
"Đại tỷ không bị bán đi..."
Ba đứa trẻ vì quá bất ngờ và vui mừng, lại khóc ra nước mắt.
Nhìn thấy cảnh tượng này, Tô Mộc Lam cũng hiểu được chuyện gì đang xảy ra, đem Bạch Thủy Liễu từ trên lưng đặt xuống, cau mày liếc nhìn đám người đang quay quanh tại đây, "Chuyện này là như thế nào, ai nói ta muốn bán Thủy Liễu?"
Vậy thì Bạch Thủy Liễu đã bị bán đi rồi sao?
Sắc mặt của tất cả mọi người đều biến đổi, đám nhóc Bạch Lập Hạ trên mặt cũng không còn một giọt máu.
Bạch Trúc Diệp “oa" lên một tiếng, gào khóc thật lớn.
Lần khóc này, Bạch Lập Hạ với Bạch Mễ Đậu cũng kìm không được, khóc nấc lên, thở không ra hơi.
Vốn là đứa trẻ đáng thương, giờ lại khóc lóc thành bộ dạng như thế này, những người có mặt tại đây cũng đều không vui. Nhìn Tô Mộc Lam từ xa đi tới, trong lòng cũng tràn đầy ý hận.
Tô Mộc Lam này thật đáng căm hận.
Lúc này Tô Mộc Lam đang cắn chặt răng, chậm rãi bước đi.
Mồ hôi trên trán chảy xuống má, rồi từ cằm rơi lộp bộp xuống dưới đất, một ít mồ hôi chảy xuống mắt, đâm vào mắt có chút đau.
Những cảm giác khó chịu này khiến Tô Mộc Lam bước đi chậm hơn, thậm chí không thể không dừng lại, hai tay đem Bạch Thủy Liễu đẩy lên trên lưng.
"Nương, để con xuống đi bộ đi, không sao đâu." Bạch Thủy Liễu nhìn thấy Tô Mộc Lam rất mệt, trong lòng cảm thấy rất áy náy, "Chẳng qua không cẩn thận bị trẹo chân, cũng không có chuyện gì to tát."
Nói những lời này xong, Bạch Thủy Liễu ngọ ngoạy, muốn từ trên lưng của Tô Mộc Lam đi xuống.
Đừng nhúc nhích, cánh tay của Tô Mộc Lam siết chặt hơn, trẹo chân nhất định không thể gắng gượng, nếu không sẽ để lại di chứng, thời tiết u ám mưa xuống nói không chừng sẽ đau, đừng vì gắng gượng một lúc này, mà khó chịu cả đời.”
“Nương, con thật sự không yếu ớt đến vậy....”
“Đến ta nói còn không có tác dụng sao?” Tô Mộc Lam nhìn thấy Bạch Thủy Liễu kiên trì như vậy, biết bản thân khuyên cũng vô dụng, dứt khoát nhíu chặt mày, quát lên một câu
Trong mắt Bạch Thủy Liễu vẫn còn rất sợ Tô Mộc Lam, bị nàng quát như vậy, liền lập tức không dám cử động nữa.
Thấy vậy, Tô Mộc Lam thở phào nhẹ nhõm, nhưng nhất thời cũng bất lực mỉm cười.
Đừng nói hình tượng ác độc này tuy rằng không tốt, nhưng nó vẫn có thể hữu ích vào những thời điểm quan trọng.
Nhưng bây giờ không phải lúc để xúc động, phải nhanh chóng cõng Bạch Thủy Liễu về nhà, sau đó đi tìm Bạch Tam Thành là một người am hiểu dược lý trong làng để xem xem chân, kê một số loại thuốc chống sưng để xoa bóp, đang là thời điểm thân thể phát triển, tốt nhất là không nên để lại bất kỳ di chứng nào.
Tô Mộc Lam nghỉ như vậy, hít một hơi thật sâu, dồn sức vào bàn chân, tiếp tục đi về phía trước.
Gần đến cổng thôn Tô Mộc Lam liền nhìn thấy rất nhiều người đứng ở cổng thôn, phảng phất còn nghe thấy tiếng của trẻ con khóc.
“Đây là sao vậy? Xảy ra chuyện gì sao?” Bạch Thủy Liễu cũng nhịn không được mà thăm dò.
“Không biết, đi xem xem.” Tô Mộc Lam càng bước nhanh hơn.
Còn chưa đợi nàng đi đến, một người phụ nữ đã bước lên hai ba bước, nổi giận đùng đùng xông tới trước mặt Tô Mộc Lam, chỉ vào nàng quát lớn: "Ngươi còn mặt mũi quay lại?"
“Hửm?” Tô Mộc Lam nhướng mày, ngạc nhiên nhìn Hàn thị trước mắt, “Hàn thẩm tử, những lời này có ý gì?
"Ý gì? Bản thân ngươi làm chuyện đen tối ..." Lời nói của Hàn thị vẫn chưa nói xong, liền thấy Bạch Thủy Liễu chui ra từ vai Tô Mộc Lam và nhìn bà ta với vẻ mặt khó hiểu.
“Thủy Liễu?” Hàn thị nhất thời sững sờ, “Nương ngươi không có đem ngươi bán đi sao?
Khi đám nhóc Bạch Lập Hạ cùng ngước mắt lên nhìn thấy Bạch Thủy Liễu, vừa ngạc nhiên vừa vui mừng, vội vàng nhào đến.
"Đại tỷ không bị bán đi..."
Ba đứa trẻ vì quá bất ngờ và vui mừng, lại khóc ra nước mắt.
Nhìn thấy cảnh tượng này, Tô Mộc Lam cũng hiểu được chuyện gì đang xảy ra, đem Bạch Thủy Liễu từ trên lưng đặt xuống, cau mày liếc nhìn đám người đang quay quanh tại đây, "Chuyện này là như thế nào, ai nói ta muốn bán Thủy Liễu?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.