Chương 12: Bữa tiệc gia đình tư nhân
Nam Sơn Ẩn Sĩ
26/11/2018
Trần Tú Chi đang ở trong đất nam loại vài mẫu dưa hấu,
tu chỉnh cây dưa non là viện lao tâm lao lực, cần phải kiên nhẫn, phải
cẩn thận, đem dưa ương dư thừa loại bỏ bớt mới có thể giữ cho dưa hấu đầy đủ chất dinh dưỡng và sức sống, mới có thể kết xuất ra càng nhiều quả dưa hấu.
Trời nhanh buổi trưa, mới trở về rửa tay, chuẩn bị nấu cơm. Con trai Lý Thanh Vân đi câu cá, hiện tại vẫn chưa trở về, bà có chút bận tâm. Đang muốn kêu trượng phu (chồng) Lý Thừa Văn ra ngoài đi tìm, đã thấy từ ngoài cửa lớn đi vào một đám người, con trai ở trong đó, đang cùng một cô gái trẻ tuổi đẹp có chút quá mức cười cười nói nói, trò chuyện với nhau thật vui vẻ.
Nữ nhân xinh đẹp đương nhiên được, có một gương mặt hồ mị nhi, dáng người xinh đẹp làm người mặt hồng tâm nhảy, chung quy không phải nam nhân thường thường có thể đánh bại được. Trần Tú Chi rất là lo lắng cho con trai, một người đẹp bình thường như Tần Dao đã làm cho con trai trầm mặc rất nhiều, nếu như rơi vào lưới tình với một nữ nhân đẹp hơn, đời này mình còn có thể ôm cháu sao?
- Con trai, những người này đều là bằng hữu của con hả? Mẫu thân sao không biết được, nhanh giới thiệu một chút cho mẫu thân.
Lý Tú Chi lau tay, nhiệt tình chào đón.
Lý Thừa Văn ở trong phòng nghe được động tĩnh, ôm một vò rượu gốm sứ năm cân chạy ra ngoài, nhìn kỹ, lập tức ngây ngẩn cả người:
- Đây không phải là Lưu sở trưởng sao? Phúc Oa, mau thỉnh Lưu sở trưởng vào trong nhà, trước đó cũng không nói một tiếng? Khách quý a, mau mau, mời vào nhà a.
Lưu sở trưởng rúc thân mình, đi suốt phía sau Ngô Tiểu Vũ, nghe tiếng cười nói:
- Ha ha, Lý đại ca, anh quá khách khí rồi, tôi không phải khách quý cái gì a. Thấy rõ ràng sao, vị này là Ngô trưởng trấn mới thật sự là khách quý nha.
Lý Thừa Văn tay run một cái, bình rượu thiếu chút nữa rớt trên đất. Đùa gì thế, lúc bình thường tới nhà, quan lớn nhất chỉ có thôn trưởng, lúc nào thì sở trưởng đồn công an đến đây, càng chưa nói trưởng trấn a.
- Thỉnh thỉnh thỉnh, nhanh vào trong phòng ngồi. Ngày hôm nay Ngũ Gia Gia của Phúc Oa đưa tới vài hũ rượu ngon, các người có lộc ăn a!
Lý Thừa Văn sợ sơ suất khách quý, một mực đưa người đi vào trong phòng.
Ngô Tiểu Vũ ngược lại vô cùng khiêm tốn, trêu ghẹo nói:
- Lý thúc, đừng nghe Lưu sở trưởng nói, tôi cũng không phải cái gì khách quý. Thật ra tôi là bạn học cùng trường của Thanh Vân, học trên hắn vài khóa, hắn gọi tôi là sư tỷ, tôi cũng nên gọi ngài là lão thúc a? Ngày hôm nay tôi đến nhà tiểu sư đệ ăn uống miễn phí, cũng không phải là trưởng trấn gì a.
- Đúng đúng, ngày hôm nay không nói chức quan, chỉ nói ăn uống. Lý đại ca... Khụ khụ, lão Lý a, đây là rượu gì a, nghe thật là thơm, làm con sâu rượu trong bụng tôi rục rịch rồi.
Lưu sở trưởng vừa rồi còn hô Lý đại ca, nhưng Ngô trưởng trấn gọi bằng thúc, hắn nào dám chiếm tiện nghi so với trưởng trấn chứ?
- Tôi đối với rượu cũng không quen thuộc lắm, chẳng qua nghe thơm, liền không nhịn được khui ra nếm thử một chút. Chưa kịp uống vào miệng hớp nào, các người đã tới rồi. Phúc Oa, câu được cá không, không được ta đi nam hồ lưới mấy cái?
Vừa rồi lo chú ý khách nhân, còn chưa lưu ý Lý Thanh Vân. Nhưng mà thùng nước lại đang xách trong tay tài xế Trương Triết, Trương Triết đứng ở cuối cùng, cá lớn trong thùng nước vùng vẫy cũng không có ai phát hiện.
- Cha, khả năng câu cá của con còn không biết sao? Khi nào không qua tay? Trương ca, đưa cá cho cha tôi mở mắt một chút...
Lý Thanh Vân đùa giỡn, làm không khí có chút ngột ngạt sống động lên.
Trương Triết đem thùng nước xách đến trong sân, đem cá hướng trên đất khẽ đảo, phịch phịch, mấy con cá lớn hung mãnh nhảy loạn, rời nước cả buổi, vẫn còn ngoan cường vùng vẫy.
Trần Tú Chi nhãn tình sáng lên, làn điệu mang theo một cổ tự hào kêu lên:
- Nha.., đây là hoàng kim cá nheo, đây là cá chuối, đây là cá chép đỏ, lão ba ba. . . Con trai thật có bản lãnh nha, ra ngoài một hồi liền câu được nhiều cá lớn như vậy!
Trước mặt mỹ nữ, cho con trai mình thể diện a, cho dù mỹ nữ này là trưởng trấn hay là Huyện trưởng, đây là thói quen của người làm mẹ.
Trong mấy con cá này, chỉ có hoàng kim cá nheo là hiếm thấy, vài loại cá khác tại Thanh Long trấn thuộc loại bậc trung, nhà ai kết lưới đều có thể mò được mấy cái. Bình thường cá nheo đen có cái bụng trắng, toàn thân màu vàng óng ánh được dân bản xứ xưng là hoàng kim niêm, có người nói là kết quả sau khi biến dị, cũng có người nói là chi hệ đặc hữu cá nheo, giá trị dinh dưỡng cao hơn cá nheo bình thường vài lần.
Mời xong khách vào nhà chính nói chuyện, Lý Thanh Vân đến trong phòng tra xét rượu mẫu Ngũ Gia Gia đưa tới, rượu cao lương nhỏ, rượu ngũ lương, rượu ngọc mễ mỗi loại ba bình, rượu năm năm và mười năm mỗi loại một bình. Bình đựng rượu đều là sản phẩm của địa phương, trong ngoài đều tráng men đen, thân bình có chữ "Lý gia bí nhưỡng". Giá tiền được đính bằng băng keo trong suốt bên cạnh, nhìn lướt qua, giá tiền thấp đủ có thể hình dung giá rẻ. Phương diện này ngoại trừ rượu ngọc mễ vị rất thô, các loại rượu khác cũng không tệ, mỗi chủng rượu đều được Lý Thanh Vân uống qua, hiểu được giá trị chân chính của từng loại rượu.
Sở dĩ để Ngũ Gia đưa hàng mẫu tới, chủ yếu muốn tìm một lý do ngụy trang hợp lý, không cho người khác biết được tình huống, đem giấu vào tiểu không gian của mình, đem rượu ngon bình thường biến thành rượu ngon tuyệt thế.
Vốn ban đầu nói là không đưa rượu ngọc mễ, xem ra Ngũ Gia Gia nhịn không được, muốn đem tất cả thành quả mình chế tạo đều phô bày ra. Giá đính trên bình là giá bán lẻ, nếu như bán số lượng lớn, giá tiền còn có thể rẻ hơn nữa. Nhưng mà Lý Thanh Vân không có ý định đè thêm giá, lúc trước nghĩ tới tàng rượu, cũng là muốn ra điểm lực cho sinh ý chưng cất rượu của một nhà Ngũ Gia Gia.
Nhưng mà sau khi mua xong rượu, tiền trong thẻ ngân hàng của Lý Thanh Vân liền trống rỗng, một số mộng tưởng trong lòng hắn lại bị chậm trễ rồi. Trong thành thị không mua nổi phòng, hắn muốn ở trong thôn xây một cái nhà đẹp. Nhưng mà chuyện này không gấp, cần từ từ mưu đồ, điều kiện tiên quyết là khiến cho cha mẹ tiếp thụ việc bản thân mình trở về thôn phát triển sự nghiệp.
Một người tại trấn lý đều có danh khí học viên giỏi về nhà trồng trọt, đừng nói cha mẹ khó có thể tiếp thụ, chỉ sợ ngay cả thôn trên mọi người sẽ nói nói mát. Tại nông thôn sinh sống nói đến dễ dàng, thật ra cũng không dễ dàng a.
Lý Thanh Vân sờ cằm suy tư, cảm thấy trước phải đạt chút thành tích, khiến cho cha mẹ thấy được rõ ràng, cũng có thể ngăn chận miệng người trong thôn.
Đúng lúc này, thình lình nghe trong sân truyền tới một thanh âm thật lớn:
- Ôi, tẩu tẩu làm gì ăn ngon vậy, mùi đều bay qua nhà ta, nước bọt chảy ròng, không nhịn được tới xem một chút. Kỹ thuật của bà nương nhà ta có thể bằng một phần trăm của tẩu tẩu, ta có thể vui vẻ méo miệng rồi. Thức ăn này thật là phong phú, có khách tới sao?
Trần Tú Chi làn điệu cũng rất vang dội, trong nhà bếp vừa nấu ăn vừa nói:
- Là thôn trưởng huynh đệ a, đến nhà chính ngồi a. Ha ha, chú xem, muốn ăn há mồm là được, còn cầm vật gì, sợ tẩu tẩu không để cho chú cầm đũa à? Tẩu tẩu không keo kiệt như vậy đi?
- Cái gì mà thôn trưởng a, tẩu tẩu gọi tôi tiểu Lục tử là được rồi. Mấy ngày hôm trước nghe nói Phúc Oa trở về dưỡng thương, nói đến nhìn một chút, nhưng lại không có thời gian, trấn lý kêu tôi đi họp, đêm qua mới bận rộn xong. Nên trưa hôm nay mới tới được.
Thôn trưởng tiếp tục khách khí nói.
Lý Thanh Vân từ trong phòng đi ra đón thôn trưởng. Thôn trưởng Lý gia trại kêu là Lý Thiên Lai, vóc dáng thấp, mập mạp thật thà, bụng bự. Dáng dấp lớn lên cũng rất thanh kỳ, cái đầu nhọn, mặt lại tròn, còn cắt đầu húi cua, cứ như vậy, có vẻ cái đầu càng thêm nhọn, mặt càng thêm tròn.
Dáng dấp lớn lên không cao lớn, nhưng mà khả năng không nhỏ, lúc còn trẻ có thể đánh có thể náo loạn, nghịch ngợm, nhưng đối với người trong thôn có chút chiếu cố. Gặp người cùng thôn có mâu thuẫn ma sát với người ngoài, hắn là người đầu tiên xung phong, cầm vũ khí liền lên, lãnh đạo nam nhân cùng thôn, hăng hái chiến đấu lấy danh khí, tại Lý gia trại cũng đứng vững.
Tại nông thôn chính là có chuyện như vậy, chỉ cần đủ khí phách, có thể làm cho người trong thôn tin phục, là có thể đương thôn trưởng, hơn nữa thôn trưởng và bí thư thôn thường là do cùng một người kiêm nhiệm, quyền lợi không nhỏ. Nhưng mà kế toán thôn lại là người đức cao vọng trọng nhân tài mới có thể đảm nhiệm, cũng là do thôn dân toàn thôn đề cử, khi xảy ra một ít chuyện gì đó, thôn dân tín nhiệm kế toán nhiều hơn một chút.
Kế toán thôn tại Lý gia trại là tứ gia gia của Lý Thanh Vân, tên là Lý Chun Dịch, hồi nhỏ đã học qua mấy năm tư thục, giáo dục vỡ lòng là học thuyết Khổng Mạnh, làm người chính trực, cứng nhắc, thủ cựu. Trước kia ở trong trấn làm kế toán thuế nông nghiệp, sau đó không làm nữa, ở trong thôn làm kế toán.
Thôn trưởng Lý Thiên Lai cùng nhà Lý Thanh Vân cũng không có liên hệ máu mủ gì, tổ tiên năm sáu đời cũng không có liên hệ máu mủ, tại nông thôn cái này gọi là "Bất đồng môn", cũng gọi là "Không phải một cửa". Trước giải phóng, một cửa cũng có thể lý giải là một cái đại trạch cửa, cho đến lúc ở riêng, phân đến trong một ngõ hẻm, hoặc là ở phụ cận, đều là chung một lão tổ tông, lúc bình thường cho dù có bao lớn mâu thuẫn, nếu như gặp phải người ngoài đến khi dễ, người cửa kia khẳng định cùng nhau chống lại.
Lúc bình thường Lý Thiên Lai tới nhà Lý Thanh Vân không nhiều lắm, càng chưa nói mang theo lễ vật tới cửa, đúng là xem mặt mũi trưởng trấn, sở trưởng.
Lý Thanh Vân quét mắt một vòng lễ vật trong tay hắn, không ngờ lại là hai hộp Lô Châu lão hầm, là thương hiệu rượu của mấy năm trước, nhãn hiệu đã có chút mờ nhạt. Đi thăm người bệnh mà tặng rượu, chỉ có như vậy cực phẩm mới có thể làm được.
- Thúc nha, vào trong phòng ngồi, Ngô trấn trưởng và Lưu sở trưởng đang nói chuyện ở bên trong đâu.
Nói xong, Lý Thanh Vân tiếp nhận lễ vật, xem như cho hắn mặt mũi. Tại nông thôn khách mang lễ vật đến, anh không tiếp một chút là có ý tứ coi thường người ta.
- Có mấy người vậy? Hồng phó trưởng trấn có ở trong đó không?
Thôn trưởng Lý Thiên Lai cười hề hề nhỏ giọng hỏi một câu.
- Bốn người, cộng thêm trợ lý trưởng trấn và tài xế. Cái kia họ Hồng đã đi rồi.
Qua ít ngày nữa lợp nhà còn cần trong thôn đóng mộc, hơn nữa danh tiếng thôn trưởng cũng không tệ lắm, Lý Thanh Vân đối với hắn cũng rất khách khí.
- Đi rồi sao? Đi cũng tốt! Tên kia rượu phẩm không xong, ta sợ hắn uống nhiều rồi ở trong thôn khóc lóc om sòm! Nha... Trưởng trấn sao lại tới nhà cháu vậy? Nếu không phải là các ngươi đi câu cá khi về ta vừa vặn nhìn thấy, đánh chết ta cũng không tin.
Thôn trưởng lại nhỏ giọng thầm thì mấy câu.
Bước chân đều nhanh bước vào cửa nhà chính, Lý Thanh Vân không có thời gian trả lời nữa, chỉ hướng về phía nhà chính hô lên:
- Cha, thôn trưởng đến rồi, các người hàn huyên đi. Con đi giúp mẹ làm chút thức ăn.
Có người ngoài, không thể nói chuyện riêng tư cùng Ngô Tiểu Vũ, những thứ kia quan trường đạo đạo hắn không thích, nghe phí sức, còn không bằng vào bếp nấu ăn còn sảng khoái hơn.
Này mấy con cá quá lớn, dễ xử lý, cũng không dễ nấu ăn. Ngày hôm nay nhiều người, không làm gì khác hơn là làm nhiều phần thức ăn, không thôi không đủ ăn. Không bao lâu, vài đạo món ăn vùng núi đã ra mâm. tê cay cá nheo, dưa chua cá chuối, thịt heo rừng hầm tiêu, giáp ngư hầm thang, cá chép đỏ bởi vì nhiều vây, lại sợ trùng các món cá khác, sau khi dùng đao nhỏ xử lý xong, tạc miến khô, thêm sốt cà chua, làm thành món cá tùng thử. Đây là vài đạo món chính, ăn sáng chủ yếu là nông gia rau dưa, hơn nữa hai vị rau dại, pha thành mười món thức ăn hai súp, màu mùi câu toàn, bày đầy bàn bát tiên.
- Oa, tài nấu ăn của a di quá tuyệt vời, không mở nhà hàng khách sạn lớn thật là đáng tiếc a! Cá nheo nồi ăn ngon... Các người cũng ăn nha, đừng chỉ xem ta ăn nha, mọi người cùng nhau động thủ, mới có mùi vị.
Đối mặt thức ăn ngon, Ngô Tiểu Vũ một chút cũng không có làm giá trưởng trấn, cùng cô gái bình thường không có gì khác biệt, cô ta không quên gọi mọi người ăn cơm. Dù sao địa vị của cô nàng ở đây là cao nhất, cô ta không chủ động lên tiếng, một số người thật đúng là không dám ăn.
Đây là trường hợp tư nhân, nếu như là quan trường, trợ lý và tài xế là không thể lên bàn. Không có chức quan như Lý Thanh Vân cùng với cha mẹ, trái lại không có gì, nếu như sự việc có nguyên nhân, tại trường hợp công khai, cùng Thị trưởng, Tỉnh trưởng ngồi cùng bàn ăn cơm cũng có thể có.
Trời nhanh buổi trưa, mới trở về rửa tay, chuẩn bị nấu cơm. Con trai Lý Thanh Vân đi câu cá, hiện tại vẫn chưa trở về, bà có chút bận tâm. Đang muốn kêu trượng phu (chồng) Lý Thừa Văn ra ngoài đi tìm, đã thấy từ ngoài cửa lớn đi vào một đám người, con trai ở trong đó, đang cùng một cô gái trẻ tuổi đẹp có chút quá mức cười cười nói nói, trò chuyện với nhau thật vui vẻ.
Nữ nhân xinh đẹp đương nhiên được, có một gương mặt hồ mị nhi, dáng người xinh đẹp làm người mặt hồng tâm nhảy, chung quy không phải nam nhân thường thường có thể đánh bại được. Trần Tú Chi rất là lo lắng cho con trai, một người đẹp bình thường như Tần Dao đã làm cho con trai trầm mặc rất nhiều, nếu như rơi vào lưới tình với một nữ nhân đẹp hơn, đời này mình còn có thể ôm cháu sao?
- Con trai, những người này đều là bằng hữu của con hả? Mẫu thân sao không biết được, nhanh giới thiệu một chút cho mẫu thân.
Lý Tú Chi lau tay, nhiệt tình chào đón.
Lý Thừa Văn ở trong phòng nghe được động tĩnh, ôm một vò rượu gốm sứ năm cân chạy ra ngoài, nhìn kỹ, lập tức ngây ngẩn cả người:
- Đây không phải là Lưu sở trưởng sao? Phúc Oa, mau thỉnh Lưu sở trưởng vào trong nhà, trước đó cũng không nói một tiếng? Khách quý a, mau mau, mời vào nhà a.
Lưu sở trưởng rúc thân mình, đi suốt phía sau Ngô Tiểu Vũ, nghe tiếng cười nói:
- Ha ha, Lý đại ca, anh quá khách khí rồi, tôi không phải khách quý cái gì a. Thấy rõ ràng sao, vị này là Ngô trưởng trấn mới thật sự là khách quý nha.
Lý Thừa Văn tay run một cái, bình rượu thiếu chút nữa rớt trên đất. Đùa gì thế, lúc bình thường tới nhà, quan lớn nhất chỉ có thôn trưởng, lúc nào thì sở trưởng đồn công an đến đây, càng chưa nói trưởng trấn a.
- Thỉnh thỉnh thỉnh, nhanh vào trong phòng ngồi. Ngày hôm nay Ngũ Gia Gia của Phúc Oa đưa tới vài hũ rượu ngon, các người có lộc ăn a!
Lý Thừa Văn sợ sơ suất khách quý, một mực đưa người đi vào trong phòng.
Ngô Tiểu Vũ ngược lại vô cùng khiêm tốn, trêu ghẹo nói:
- Lý thúc, đừng nghe Lưu sở trưởng nói, tôi cũng không phải cái gì khách quý. Thật ra tôi là bạn học cùng trường của Thanh Vân, học trên hắn vài khóa, hắn gọi tôi là sư tỷ, tôi cũng nên gọi ngài là lão thúc a? Ngày hôm nay tôi đến nhà tiểu sư đệ ăn uống miễn phí, cũng không phải là trưởng trấn gì a.
- Đúng đúng, ngày hôm nay không nói chức quan, chỉ nói ăn uống. Lý đại ca... Khụ khụ, lão Lý a, đây là rượu gì a, nghe thật là thơm, làm con sâu rượu trong bụng tôi rục rịch rồi.
Lưu sở trưởng vừa rồi còn hô Lý đại ca, nhưng Ngô trưởng trấn gọi bằng thúc, hắn nào dám chiếm tiện nghi so với trưởng trấn chứ?
- Tôi đối với rượu cũng không quen thuộc lắm, chẳng qua nghe thơm, liền không nhịn được khui ra nếm thử một chút. Chưa kịp uống vào miệng hớp nào, các người đã tới rồi. Phúc Oa, câu được cá không, không được ta đi nam hồ lưới mấy cái?
Vừa rồi lo chú ý khách nhân, còn chưa lưu ý Lý Thanh Vân. Nhưng mà thùng nước lại đang xách trong tay tài xế Trương Triết, Trương Triết đứng ở cuối cùng, cá lớn trong thùng nước vùng vẫy cũng không có ai phát hiện.
- Cha, khả năng câu cá của con còn không biết sao? Khi nào không qua tay? Trương ca, đưa cá cho cha tôi mở mắt một chút...
Lý Thanh Vân đùa giỡn, làm không khí có chút ngột ngạt sống động lên.
Trương Triết đem thùng nước xách đến trong sân, đem cá hướng trên đất khẽ đảo, phịch phịch, mấy con cá lớn hung mãnh nhảy loạn, rời nước cả buổi, vẫn còn ngoan cường vùng vẫy.
Trần Tú Chi nhãn tình sáng lên, làn điệu mang theo một cổ tự hào kêu lên:
- Nha.., đây là hoàng kim cá nheo, đây là cá chuối, đây là cá chép đỏ, lão ba ba. . . Con trai thật có bản lãnh nha, ra ngoài một hồi liền câu được nhiều cá lớn như vậy!
Trước mặt mỹ nữ, cho con trai mình thể diện a, cho dù mỹ nữ này là trưởng trấn hay là Huyện trưởng, đây là thói quen của người làm mẹ.
Trong mấy con cá này, chỉ có hoàng kim cá nheo là hiếm thấy, vài loại cá khác tại Thanh Long trấn thuộc loại bậc trung, nhà ai kết lưới đều có thể mò được mấy cái. Bình thường cá nheo đen có cái bụng trắng, toàn thân màu vàng óng ánh được dân bản xứ xưng là hoàng kim niêm, có người nói là kết quả sau khi biến dị, cũng có người nói là chi hệ đặc hữu cá nheo, giá trị dinh dưỡng cao hơn cá nheo bình thường vài lần.
Mời xong khách vào nhà chính nói chuyện, Lý Thanh Vân đến trong phòng tra xét rượu mẫu Ngũ Gia Gia đưa tới, rượu cao lương nhỏ, rượu ngũ lương, rượu ngọc mễ mỗi loại ba bình, rượu năm năm và mười năm mỗi loại một bình. Bình đựng rượu đều là sản phẩm của địa phương, trong ngoài đều tráng men đen, thân bình có chữ "Lý gia bí nhưỡng". Giá tiền được đính bằng băng keo trong suốt bên cạnh, nhìn lướt qua, giá tiền thấp đủ có thể hình dung giá rẻ. Phương diện này ngoại trừ rượu ngọc mễ vị rất thô, các loại rượu khác cũng không tệ, mỗi chủng rượu đều được Lý Thanh Vân uống qua, hiểu được giá trị chân chính của từng loại rượu.
Sở dĩ để Ngũ Gia đưa hàng mẫu tới, chủ yếu muốn tìm một lý do ngụy trang hợp lý, không cho người khác biết được tình huống, đem giấu vào tiểu không gian của mình, đem rượu ngon bình thường biến thành rượu ngon tuyệt thế.
Vốn ban đầu nói là không đưa rượu ngọc mễ, xem ra Ngũ Gia Gia nhịn không được, muốn đem tất cả thành quả mình chế tạo đều phô bày ra. Giá đính trên bình là giá bán lẻ, nếu như bán số lượng lớn, giá tiền còn có thể rẻ hơn nữa. Nhưng mà Lý Thanh Vân không có ý định đè thêm giá, lúc trước nghĩ tới tàng rượu, cũng là muốn ra điểm lực cho sinh ý chưng cất rượu của một nhà Ngũ Gia Gia.
Nhưng mà sau khi mua xong rượu, tiền trong thẻ ngân hàng của Lý Thanh Vân liền trống rỗng, một số mộng tưởng trong lòng hắn lại bị chậm trễ rồi. Trong thành thị không mua nổi phòng, hắn muốn ở trong thôn xây một cái nhà đẹp. Nhưng mà chuyện này không gấp, cần từ từ mưu đồ, điều kiện tiên quyết là khiến cho cha mẹ tiếp thụ việc bản thân mình trở về thôn phát triển sự nghiệp.
Một người tại trấn lý đều có danh khí học viên giỏi về nhà trồng trọt, đừng nói cha mẹ khó có thể tiếp thụ, chỉ sợ ngay cả thôn trên mọi người sẽ nói nói mát. Tại nông thôn sinh sống nói đến dễ dàng, thật ra cũng không dễ dàng a.
Lý Thanh Vân sờ cằm suy tư, cảm thấy trước phải đạt chút thành tích, khiến cho cha mẹ thấy được rõ ràng, cũng có thể ngăn chận miệng người trong thôn.
Đúng lúc này, thình lình nghe trong sân truyền tới một thanh âm thật lớn:
- Ôi, tẩu tẩu làm gì ăn ngon vậy, mùi đều bay qua nhà ta, nước bọt chảy ròng, không nhịn được tới xem một chút. Kỹ thuật của bà nương nhà ta có thể bằng một phần trăm của tẩu tẩu, ta có thể vui vẻ méo miệng rồi. Thức ăn này thật là phong phú, có khách tới sao?
Trần Tú Chi làn điệu cũng rất vang dội, trong nhà bếp vừa nấu ăn vừa nói:
- Là thôn trưởng huynh đệ a, đến nhà chính ngồi a. Ha ha, chú xem, muốn ăn há mồm là được, còn cầm vật gì, sợ tẩu tẩu không để cho chú cầm đũa à? Tẩu tẩu không keo kiệt như vậy đi?
- Cái gì mà thôn trưởng a, tẩu tẩu gọi tôi tiểu Lục tử là được rồi. Mấy ngày hôm trước nghe nói Phúc Oa trở về dưỡng thương, nói đến nhìn một chút, nhưng lại không có thời gian, trấn lý kêu tôi đi họp, đêm qua mới bận rộn xong. Nên trưa hôm nay mới tới được.
Thôn trưởng tiếp tục khách khí nói.
Lý Thanh Vân từ trong phòng đi ra đón thôn trưởng. Thôn trưởng Lý gia trại kêu là Lý Thiên Lai, vóc dáng thấp, mập mạp thật thà, bụng bự. Dáng dấp lớn lên cũng rất thanh kỳ, cái đầu nhọn, mặt lại tròn, còn cắt đầu húi cua, cứ như vậy, có vẻ cái đầu càng thêm nhọn, mặt càng thêm tròn.
Dáng dấp lớn lên không cao lớn, nhưng mà khả năng không nhỏ, lúc còn trẻ có thể đánh có thể náo loạn, nghịch ngợm, nhưng đối với người trong thôn có chút chiếu cố. Gặp người cùng thôn có mâu thuẫn ma sát với người ngoài, hắn là người đầu tiên xung phong, cầm vũ khí liền lên, lãnh đạo nam nhân cùng thôn, hăng hái chiến đấu lấy danh khí, tại Lý gia trại cũng đứng vững.
Tại nông thôn chính là có chuyện như vậy, chỉ cần đủ khí phách, có thể làm cho người trong thôn tin phục, là có thể đương thôn trưởng, hơn nữa thôn trưởng và bí thư thôn thường là do cùng một người kiêm nhiệm, quyền lợi không nhỏ. Nhưng mà kế toán thôn lại là người đức cao vọng trọng nhân tài mới có thể đảm nhiệm, cũng là do thôn dân toàn thôn đề cử, khi xảy ra một ít chuyện gì đó, thôn dân tín nhiệm kế toán nhiều hơn một chút.
Kế toán thôn tại Lý gia trại là tứ gia gia của Lý Thanh Vân, tên là Lý Chun Dịch, hồi nhỏ đã học qua mấy năm tư thục, giáo dục vỡ lòng là học thuyết Khổng Mạnh, làm người chính trực, cứng nhắc, thủ cựu. Trước kia ở trong trấn làm kế toán thuế nông nghiệp, sau đó không làm nữa, ở trong thôn làm kế toán.
Thôn trưởng Lý Thiên Lai cùng nhà Lý Thanh Vân cũng không có liên hệ máu mủ gì, tổ tiên năm sáu đời cũng không có liên hệ máu mủ, tại nông thôn cái này gọi là "Bất đồng môn", cũng gọi là "Không phải một cửa". Trước giải phóng, một cửa cũng có thể lý giải là một cái đại trạch cửa, cho đến lúc ở riêng, phân đến trong một ngõ hẻm, hoặc là ở phụ cận, đều là chung một lão tổ tông, lúc bình thường cho dù có bao lớn mâu thuẫn, nếu như gặp phải người ngoài đến khi dễ, người cửa kia khẳng định cùng nhau chống lại.
Lúc bình thường Lý Thiên Lai tới nhà Lý Thanh Vân không nhiều lắm, càng chưa nói mang theo lễ vật tới cửa, đúng là xem mặt mũi trưởng trấn, sở trưởng.
Lý Thanh Vân quét mắt một vòng lễ vật trong tay hắn, không ngờ lại là hai hộp Lô Châu lão hầm, là thương hiệu rượu của mấy năm trước, nhãn hiệu đã có chút mờ nhạt. Đi thăm người bệnh mà tặng rượu, chỉ có như vậy cực phẩm mới có thể làm được.
- Thúc nha, vào trong phòng ngồi, Ngô trấn trưởng và Lưu sở trưởng đang nói chuyện ở bên trong đâu.
Nói xong, Lý Thanh Vân tiếp nhận lễ vật, xem như cho hắn mặt mũi. Tại nông thôn khách mang lễ vật đến, anh không tiếp một chút là có ý tứ coi thường người ta.
- Có mấy người vậy? Hồng phó trưởng trấn có ở trong đó không?
Thôn trưởng Lý Thiên Lai cười hề hề nhỏ giọng hỏi một câu.
- Bốn người, cộng thêm trợ lý trưởng trấn và tài xế. Cái kia họ Hồng đã đi rồi.
Qua ít ngày nữa lợp nhà còn cần trong thôn đóng mộc, hơn nữa danh tiếng thôn trưởng cũng không tệ lắm, Lý Thanh Vân đối với hắn cũng rất khách khí.
- Đi rồi sao? Đi cũng tốt! Tên kia rượu phẩm không xong, ta sợ hắn uống nhiều rồi ở trong thôn khóc lóc om sòm! Nha... Trưởng trấn sao lại tới nhà cháu vậy? Nếu không phải là các ngươi đi câu cá khi về ta vừa vặn nhìn thấy, đánh chết ta cũng không tin.
Thôn trưởng lại nhỏ giọng thầm thì mấy câu.
Bước chân đều nhanh bước vào cửa nhà chính, Lý Thanh Vân không có thời gian trả lời nữa, chỉ hướng về phía nhà chính hô lên:
- Cha, thôn trưởng đến rồi, các người hàn huyên đi. Con đi giúp mẹ làm chút thức ăn.
Có người ngoài, không thể nói chuyện riêng tư cùng Ngô Tiểu Vũ, những thứ kia quan trường đạo đạo hắn không thích, nghe phí sức, còn không bằng vào bếp nấu ăn còn sảng khoái hơn.
Này mấy con cá quá lớn, dễ xử lý, cũng không dễ nấu ăn. Ngày hôm nay nhiều người, không làm gì khác hơn là làm nhiều phần thức ăn, không thôi không đủ ăn. Không bao lâu, vài đạo món ăn vùng núi đã ra mâm. tê cay cá nheo, dưa chua cá chuối, thịt heo rừng hầm tiêu, giáp ngư hầm thang, cá chép đỏ bởi vì nhiều vây, lại sợ trùng các món cá khác, sau khi dùng đao nhỏ xử lý xong, tạc miến khô, thêm sốt cà chua, làm thành món cá tùng thử. Đây là vài đạo món chính, ăn sáng chủ yếu là nông gia rau dưa, hơn nữa hai vị rau dại, pha thành mười món thức ăn hai súp, màu mùi câu toàn, bày đầy bàn bát tiên.
- Oa, tài nấu ăn của a di quá tuyệt vời, không mở nhà hàng khách sạn lớn thật là đáng tiếc a! Cá nheo nồi ăn ngon... Các người cũng ăn nha, đừng chỉ xem ta ăn nha, mọi người cùng nhau động thủ, mới có mùi vị.
Đối mặt thức ăn ngon, Ngô Tiểu Vũ một chút cũng không có làm giá trưởng trấn, cùng cô gái bình thường không có gì khác biệt, cô ta không quên gọi mọi người ăn cơm. Dù sao địa vị của cô nàng ở đây là cao nhất, cô ta không chủ động lên tiếng, một số người thật đúng là không dám ăn.
Đây là trường hợp tư nhân, nếu như là quan trường, trợ lý và tài xế là không thể lên bàn. Không có chức quan như Lý Thanh Vân cùng với cha mẹ, trái lại không có gì, nếu như sự việc có nguyên nhân, tại trường hợp công khai, cùng Thị trưởng, Tỉnh trưởng ngồi cùng bàn ăn cơm cũng có thể có.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.