Nông Gia Tiên Điền

Chương 10: Mỹ nữ trưởng trấn

Nam Sơn Ẩn Sĩ

26/11/2018

- Ngô trưởng trấn, sông Tiên Đái có vẻ phức tạp, muốn nhìn rõ toàn cảnh không đủ mười ngày nửa tháng là không thể thực hiện được. Có địa phương chỉ có độ sâu một người, hiện đầy đá ngầm, có địa phương lại có mấy trượng sâu, nước chảy xiết nam nhân tráng niên cũng không dám lặn xuống. Một số cá lớn hung hãn, rái cá, thủy xà mang độc, Đỉa lớn các loại..., trong sông đều có, khúc sông thượng du (đầu nguồn) còn xuất hiện qua thủy mãng (rắn nước). Trước kia có chuyên gia trên tỉnh đến khảo sát qua, nói đường thủy không thực tế, chẳng những hao tốn cao, còn có thể phá hủy hoàn cảnh sinh thái nơi này, từ đó về sau, không có người nhắc lại vấn đề đường thủy. Tu đường núi, hao tốn lớn, phía trên không chi, nếu như đường thủy được khai thông, Thanh Long trấn cũng sẽ không nghèo thành như vậy.

Lưu sở trưởng tên là Lưu Tiền Tiến, là dân bản xứ ở trấn Thanh Long, từ bộ đội chuyển nghề về sau, làm hơn mười năm mới đạt tới vị trí sở trưởng hôm nay, đối với địa hình toàn bộ Thanh Long trấn vô cùng quen thuộc. Mấy năm gần đây đã xảy ra chuyện lý thú bí ẩn gì, cũng có thể thuộc như lòng bàn tay, nói liên tục.

Cô gái đẹp đi tuốt ở đàng trước dùng thanh âm lanh lảnh nhu hòa nói:

- Ha ha, tôi vừa tới trấn Thanh Long, đối với nơi này không quen, cho nên mới đi nhiều một chút nhìn nhiều một chút. Cho dù đường thủy hay đường núi, lúc tôi tiền nhiệm, cũng phải tu thông một cái. Nếu muốn giàu, trước làm đường, đây là điều kiện tiên quyết giúp nông dân thoát bần trí phú. Di? Phía trước có người câu cá, chúng ta đi nhìn một chút.

Nhắc tới câu cá, nữ trưởng trấn thanh âm có chút hưng phấn, điều này làm cho mấy vị thuộc hạ ở bên cạnh mừng thầm, xem ra đã tìm được một nữ trưởng trấn tốt.

- Trưởng trấn, ngài chậm một chút, đường không bằng phẳng, trong bụi cỏ còn có ếch xà các loại dọa ngài.

Trợ lý trưởng trấn theo sát bên cạnh Ngô trưởng trấn, một đường chạy chậm. Trợ lý trưởng trấn là một phụ nhân tóc ngắn chừng ba mươi tuổi, có dáng mỹ nữ, làn da trắng trẻo, ra sức chạy, dáng người lay động làm người miệng đắng lưỡi khô.

Lý Thanh Vân sớm nghe được đối thoại của bọn họ, trưởng trấn còn trẻ như vậy a, thật kinh ngạc. Xem cô ta số tuổi cùng mình xấp xỉ, đã là trưởng của một trấn, chân chính là một cán bộ. Mà bản thân mình lại mới vừa bị sa thải, trở thành kẻ thất nghiệp, trở thành nông dân đời hai.

Người so với người thật tức chết, hàng so với hàng thật muốn ném! Đang suy nghĩ lung tung, trơ mắt nhìn Ngô trưởng trấn tới gần, đã quên thu hồi mục quang.

- Xin chào, một tay thả câu, anh không nhìn phao mà nhìn cái gì vậy? Cẩn thận cá ăn sạch mồi rồi chạy mất... Nha, thật sự bị ăn sạch mồi rồi...

Ngô trưởng trấn đã thường xuyên thấy nam nhân nhìn mình bằng ánh mắt kinh diễm, thoải mái hướng về phía Lý Thanh Vân nói giỡn.

-A... Tôi... Thất thần rồi...

Lý Thanh Vân cuống quít kéo cần câu đang trầm xuống, đột nhiên nhẹ một chút, trên lưỡi câu rỗng tuếch, bị người ta nói đúng, con cá không còn rồi.

Trợ lý trưởng trấn trêu ghẹo nói:

- Tiểu yêu đệ, đừng chỉ lo nhìn mỹ nữ để cá chạy mất, lấy bản lãnh ra câu mấy con cá lớn để cho Ngô trưởng trấn cao hứng một chút.

Trêu ghẹo Lý Thanh Vân một câu, không lưu dấu vết vỗ mông ngựa trưởng trấn một cái. Hơn nữa, còn không để lại dấu vết điểm ra thân phận chức quan của mỹ nữ trẻ tuổi, nhắc nhở Lý Thanh Vân chớ nói lung tung.

Lý Thanh Vân mỗi ngày uống nước suối không gian, tự mình cảm giác chỉ số thông minh đồng thời tăng lên, làm sao nghe không ra ý tứ của trợ lý, đồng thời đối với mỹ phụ này coi trọng một chút, đẹp, tháo vát, lại vô cùng thông minh.

Có thể ở quan trường lăn lộn đều là tinh anh a, trước kia không phục, hiện tại không phục không được.

- Cá chạy mất cũng không trách được tôi, muốn trách thì trách Ngô trưởng trấn nha.

Lý Thanh Vân cũng không phải là tiểu nông dân bình thường, trải qua lúng túng lúc đầu, bắt đầu biểu hiện trình độ của hắn, bình thường trở lại.

- A? Trách tôi? Ha ha, anh không nói được lý do làm cho mọi người tin phục, tôi sẽ không tha.

Ngô trưởng trấn thật hưng trí, nửa ngồi bên cạnh Lý Thanh Vân, có ý tứ cùng hắn nói chuyện ngang hàng.

- Cổ nhân hình dung mỹ nữ là chim sa cá lặn. Vừa rồi con cá kia vừa nhìn thấy Ngô trưởng trấn liền lặn mất, hiện tại có con nhạn... Vậy là sắp có con nhạn sắp rơi xuống...

Lý Thanh Vân có ý khoe khoang trước mặt mỹ nữ, thuận tay chỉ một con chim cốc đang bay trên mặt sông.

Đang lúc ánh mắt mọi người kinh ngạc nhìn, con thủy điểu đang bay thong thả, bỗng nhiên như bị thứ gì va trúng, lập tức hai cánh ngừng vỗ, từ trên không trung chợt ngừng, BA một tiếng, giống quả cân rơi thẳng xuống sông, văng lên một mảnh bọt nước. Sau khi rơi xuống nước, lại vèo một tiếng, nhanh như một tia chớp, thất kinh bay lên trời.

Trợn mắt há hốc mồm, yên lặng như tờ, gương mặt Ngô trưởng trấn trong nháy mắt hồng lên, ngay cả chính nàng đều thật xin lỗi.

- Làm sao có thể? Nó sao lại đột nhiên rơi xuống như thế?

Dưới tình huống cực độ ngạc nhiên, cô ta lại quên thể hiện giọng quan và uy nghiêm như lúc bình thường, thanh âm mang theo vài phần yêu kiều, đong đưa cánh tay của Lý Thanh Vân hỏi.

- Hí...

Tiểu nữ tử này đang lắc là cánh tay trái, khẽ động chỗ bị thương, đau đến làm Lý Thanh Vân há miệng. Kim Tệ và Đồng Tệ thấy được chủ nhân đau đớn, lập tức bạo phát mãnh liệt ý nghĩ hộ chủ, uông uông vài tiếng, xông về phía Ngô trưởng trấn, cắn xé ống quần của cô nàng.



Có thể nói Kim Tệ và Đồng Tệ quá nhỏ, tự nhận là kêu rất hung ác, nhưng mọi người nghe được, lại cực kỳ đáng yêu, tròn đô đô, nhéo một phen đều không nỡ bỏ.

- Sao tôi biết được! Sự thật chính là như vậy, cũng không phải tôi giở trò quỷ.

Lý Thanh Vân bị mỹ nữ trưởng trấn lắc vui vẻ thoải mái, ra vẻ cao thâm lạnh nhạt nói.

- Nha, cẩu cẩu thật là đáng yêu... Khụ khụ, ừ, hai con chó con này chơi rất khá, anh nuôi sao?

Câu nói nảy sinh, cùng nữ nhân bình thường không có gì khác. Nhưng trợ lý một mực khụ khụ, nhắc nhở cô nàng chú ý thân phận, cho nên mới thay đổi làn điệu, cố ý uy nghiêm cứng nhắc.

- Dĩ nhiên! Đây là Kim Tệ, đây là Đồng Tệ!

Lý Thanh Vân nghe mùi thơm của cơ thể trên người mỹ nữ, cực kỳ nhiệt tình vì nàng giới thiệu.

- Vậy ngân tệ đâu? Tại sao không có ngân tệ?

Ngô trưởng trấn có chút bất mãn cất tiếng hỏi.

- Vốn là không có ngân tệ!

Lý Thanh Vân thiếu chút nữa bị cô ta đánh bại, người nào nha, chỉ số thông minh như vậy mà làm lãnh đạo, như thế nào lăn lộn nha!

- Có Kim Tệ và Đồng Tệ, thiếu ngân tệ thì không được tự nhiên! Nếu không, cải danh tự cho Đồng Tệ đi?

Ngô trưởng trấn có chút dí dỏm hỏi ý kiến nhóm người đang vây quanh.

Đáng tiếc, lại có được phản ứng phản đối mãnh liệt của Lý Thanh Vân:

- Không được, bọn chúng đã nhớ tên của mình rồi, đổi tên nữa sẽ hỗn loạn.

- Nhỏ như vậy, làm sao có thể nhớ kỹ tên của mình? Tôi không tin!

Ngô trưởng trấn cái đầu có chút rối loạn, còn chưa từ vụ việc “chìm cá lạc nhạn” khôi phục lại bình thường. Lại quên mất thân phận của mình rồi, cùng Lý Thanh Vân dính chắc rồi.

Bất đắc dĩ, Lý Thanh Vân không làm gì khác hơn là phơi bày một ít trí tuệ vượt xa người thường của hai con chó con:

- Kim Tệ nằm xuống! Đồng Tệ, đến đây!

Quả nhiên, một con chó thành thành thật thật nằm tại bên chân Ngô trưởng trấn, một con khác hưng phấn lè lưỡi, bổ nhào về phía Lý Thanh Vân.

Lý Thanh Vân đắc ý cười cười, ý nói, xem, xem tôi huấn luyện chó như thế nào nào?

Ngô trưởng trấn ngạc nhiên trừng mắt, còn chưa nói gì, nhưng lại làm một vị cán bộ không vui, đĩnh cái bụng to, đánh giọng quan nói:

- Tiểu oa nhi, đừng không biết suy xét, Ngô trưởng trấn đặt tên cho chó của cậu đó là phúc khí của cậu. Đừng nói là đã đặt tên rồi, đưa cho Ngô trưởng trấn thì có sao đâu chứ?

Lý Thanh Vân nhìn hắn một cái, không quản hắn, tự mình móc mồi vào lưỡi câu, sau đó bình thản quăng dây câu xuống nước. Khinh bỉ lớn nhất chính là không thấy không nghe, so sánh với cho vẻ mặt còn thể hiện gấp mấy lần.

- Ngươi...

Vị quan viên trung niên kia quả nhiên nổi giận, mặt đỏ lên sắp sửa phát tác.

- Hồng phó trưởng trấn, tôi cũng không có thời gian nuôi chó, lại không thích đoạt đồ yêu thích của người khác. Anh nha, đều mấy chục tuổi rồi, còn cả ngày cùng tiểu oa nhi tranh cãi, sao có thể khiến cho dân chúng bình thường tin phục?

Ngô trưởng trấn hiển nhiên đối với hành vi của vị phó trưởng trấn này rất là bất mãn, cái chữ phó kêu đặc biệt vang dội. Nếu như nói Lý Thanh Vân là cho vẻ mặt, đây là dùng chân đạp mặt rồi vậy.

- Tôi... Cái này...



Hồng phó trưởng trấn thẹn đến mức muốn chui xuống đất, mà nhân viên đi cùng không một ai mở miệng nói một tiếng, lại không một người nào cho hắn bậc thang để xuống. Xem ra, hắn ở phương diện này không... một người nào chào đón hắn. Có thể xuất hiện ở đội ngũ trong ngày hôm nay, hiển nhiên có tầng nguyên nhân sâu hơn.

Mỹ nữ trưởng trấn mượn cơ hội khiển trách Hồng phó trưởng trấn một chút, tâm tình càng cao hứng hơn, chủ động đưa ra bàn tay trắng nõn như ngọc, nói:

- Tôi là Ngô Tiểu Vũ, mới nhận chức trưởng trấn trấn Thanh Long, mới vừa đến không được mấy ngày.

Lý Thanh Vân thấy mỹ nữ trưởng trấn không kiểu cách nhà quan, lại ẩn chứa đặc hữu cô gái đáng yêu, vội cầm tay nhỏ bé của cô nàng, vô cùng chính đáng nói:

- Lý Thanh Vân, lập trình viên, mới vừa thất nghiệp không mấy ngày. Ở nhà ăn bám, chánh tông nhà nông đời thứ hai.

- Lập trình viên? IT tinh anh nha, đây cũng không phải là người bình thường có thể làm? Vì sao lại thất nghiệp?

Ngô Tiểu Vũ đối với người này cảm thấy rất hứng thú, không có ý tứ rời đi.

Lý Thanh Vân chưa kịp trả lời, lại nghe Lưu sở trưởng kinh hô một tiếng:

- A, tôi nhớ ra rồi, cậu là cháu nội trai nhà Lý thần y, đoạn thời gian trước xảy ra tai nạn xe cộ có phải không? Là học viên giỏi duy nhất của trấn Thanh Long chúng ta, Đại học Tứ Xuyên nha, coi như là tiểu sư đệ của Ngô trưởng trấn.

Trong lời nói của Lưu sở trưởng, có ý tứ trợ giúp Lưu Thanh vân rõ ràng, chẳng những điểm ra thân thế của hắn, còn có cảm giác nâng lên thân phận của hắn, tiến hơn một bước kéo gần lại quan hệ của hắn với Ngô trưởng trấn.

Cùng trường sư huynh muội nha!

- Không trách được?

Lý Thanh Vân ghi nhớ kỹ dáng dấp của vị sở trưởng, vị sở trưởng này có thể nhớ kỹ một vị tiểu nông dân bình thường sẽ không phải là người đơn giản.

Lưu sở trưởng hồi đáp:

- Mấy ngày trước cha cậu đã tìm tôi, hỏi sự việc điều trị bảo hiểm ở nông thôn, hỏi cậu xảy ra tai nạn xe cộ nằm viện, trấn trên có phụ cấp hay không. Sau đó tôi hỏi một chút nhân sĩ chuyên nghiệp, nói công ty của cậu có mua bảo hiểm, hết thảy hao tốn do bảo hiểm chi trả, hóa đơn cũng bị công ty bảo hiểm lấy đi rồi. Còn dư lại tư liệu không đầy đủ, không phù hợp điều kiện hưởng bảo hiểm y tế nông thôn. Nếu như có sao chép ghi chép và hóa đơn nằm viện hoàn chỉnh, cũng có thể thanh lý một phần.

- Không trách trùng hợp như vậy, thật là sư đệ của Ngô trưởng trấn?

Trợ lý Trưởng trấn cũng vui vẻ, nghe được thân thế của Lý Thanh Vân, đối với hắn so với vừa rồi nhiệt tình nhiều thêm.

Mắt đẹp của Ngô Tiểu Vũ sáng ngời, cau mày trầm tư nói:

- Lý Thanh Vân... Lý Thanh Vân... Đại học Tứ Xuyên, phần mềm máy tính... Là “ngưu nhân” vượt qua điểm tuyển của Đại học Bắc Đại chín điểm?

- Không trách được?

Độ kinh ngạc của Lý Thanh Vân so với việc có được tiểu không gian thần bí còn lợi hại hơn, mỹ nữ trưởng trấn lại là sư tỷ Đại học Tứ Xuyên, còn biết chuyện của mình? Ngoại trừ câu nói này, hắn sẽ không nói những thứ khác.

- Ha ha, năm tôi tốt nghiệp, cậu mới vừa vào trường học, toàn bộ ký túc xá nữ sinh chúng ta đều nghe qua tên của cậu. Một người bạn cùng phòng của tôi còn muốn cặp với cậu, nói là để cải thiện người máy đời kế tiếp, đáng tiếc cậu bị người nhanh chân đến trước rồi, cô ấy không dám thổ lộ.

- Còn có chuyện này sao?

Bốn năm đại học của Lý Thanh Vân, sau khi tốt nghiệp lại công tác hơn một năm, vẫn là lần đầu tiên biết được mình ở Đại học Tứ Xuyên nổi danh như vậy. Trách không được Tần Dao mượn cơ hội là đồng hương, theo đuổi mình.

- Còn có nhiều chuyện thú vị hơn đâu. Tiểu sư đệ, ngày hôm nay đến địa bàn của cậu, cơm trưa hôm nay có phải cậu nên giải quyết hay không a? Trên bàn cơm, có thể trí nhớ của tôi mạnh hơn chăng.

Bản lĩnh đánh rắn dập đầu của Ngô Tiểu Vũ vô cùng cường hãn, không tiếng động đã đạt đến tông sư cảnh giới.

- Sư tỷ, ngài đây là vơ vét tài sản tăng thêm uy hiếp đi?

Đã có chung đề tài, lại là sư tỷ đồng môn, quan hệ ở trong lòng tiến thêm một tầng, ngữ khí cũng càng thêm tùy ý.

- Ngươi xem rồi làm đi. Tiểu Sở, giúp tôi dời khối tảng đá lại đây để ngồi, ngày hôm nay tôi và tiểu sư đệ tương ngộ. Hắn không câu được cá, chúng ta sẽ không đi nha.

Ý của cô nàng là, buổi trưa hôm nay nếu không ăn được cá mà Lý Thanh Vân câu sẽ không đi. Về phần an bài của bộ hạ, hiển nhiên không hợp tâm ý của cô nàng, rất rõ ràng đang mượn cơ hội từ chối.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Nông Gia Tiên Điền

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook