Chương 3
Úc Vũ Trúc
17/01/2022
Editor: hiimeira
Ở thôn trang, mua đất là việc lớn, huống chi nơi này có mười hộ dân thì có đến tám hộ là tá điền, cuộc sống nhà Tô Đại Tráng vốn đã tốt hơn các nhà khác. Bây giờ lại mua thêm mười mẫu đất, chẳng phải là bỏ lại mọi người mấy con phố sao?
Trong thôn trang có người hâm mộ nhưng người ghen tị còn nhiều hơn. Hàng xóm lúc nói đến việc này thì lời nói cũng trở nên chua ngoa. Mấy ngày kế tiếp, Tô nãi nãi có chút oán giận. "Nhà chúng ta mua đất là chuyện nhà chúng ta, việc này có liên quan gì đến bọn họ? Cả ngày chắn trước cửa nhà chúng ta nói lung tung. Mộc Lan nương, lát nữa con nói với bọn họ, nếu còn ở trước cửa nhà chúng ta, ta sẽ hắt nước bẩn ra ngoài."
Mộc Lan cùng đệ đệ muội muội chơi đùa ở bên cạnh. Nghe vậy kinh ngạc nhìn nãi nãi, Tô nãi nãi ít khi nào hung hăng như vậy, hơn nữa Tô nãi nãi cùng người trong thôn trang luôn luôn hòa thuận, rất ít khi nóng giận với họ.
Tô gia gia ngồi một bên nghe vậy liền trừng mắt nhìn thê tử, nói với Tiền thị đang khó xử: "Được rồi, nương nói đùa với con thôi, con cứ làm việc của mình." Nói xong bản thân lại tiếp tục việc trên tay, ông định sẽ đan thêm vài cái giỏ, đến lúc họp chợ đem lên trấn trên xem có ai cần không.
Tiền thị liền thở phào nhẹ nhõm, so với Tô nãi nãi, nàng càng không muốn cãi nhau.
Mộc Lan ở bên cạnh vừa cảm thán đời này được đầu thai đến gia đình tốt vừa hoài niệm người thím mạnh mẽ kiếp trước.
Kiếp trước, nếu ai dám khi dễ nhà bọn họ hoặc bắt nạt ba anh em bọn họ. Thím lập tức chắn kín trước cửa nhà người ta nửa ngày, từ đó về sau bất khả chiến bại ở tiểu khu. Ai cũng không dám khi dễ nàng không cha không mẹ, ngay cả kẻ nổi danh nhất là Hùng Mập khi thấy nàng cùng anh họ, em họ cũng phải đi đường vòng.
Mộc Lan thấy bên ngoài không ngừng truyền đến những lời bàn tán, tròng mắt chuyển động, liền nắm tay đệ đệ muội muội mở cửa đi ra ngoài.
Những người lớn không chú ý nên không ngăn cản. Trước kia, bên ngoài có người nói nhảm thì Tô nãi nãi cùng Tiền thị không cho bọn nhỏ ra ngoài, sợ bọn nhỏ bắt chước theo. Về sau đám người đó cũng ghét bỏ vì người Tô gia không thích nói chuyện phiếm. Vì vậy ngay cả khi trước cửa Tô gia có một mảnh đất trống, cách đó hai mươi mét còn có một cây đa lớn nhưng không một ai thích đứng trước cửa nhà Tô gia tán dóc.
Nhưng dạo gần đây truyền ra tin nhà nàng mua đất nên mỗi ngày đều có người tụ tập trước cửa nhà. Tụ tập thì thôi đi, bàn tán xong còn có người la to: "Ngũ đại thúc, Ngũ đại thẩm các ngươi ở nhà làm gì vậy? Có phải có nghề nào hái ra tiền đúng không?"
"Chắc chắn là có, nếu không Đại Tráng huynh đệ sao có thể một lần mua hơn mười mẫu đất chứ?"
"Ngũ thúc, Ngũ thẩm không thể cứ giấu được, giờ thành người có tiền rồi."
Mỗi lần như vậy, Tô gia gia luôn bất đắc dĩ ra cửa đáp lại một tiếng. Nghĩ đến đóng cửa không được, mở cửa lại sợ bọn nhỏ học điều hư khiến ông rối rắm không thôi.
Trương đại nương ở cách vách hô to rồi mở cửa ra, nhà bà đến đây đã được vài ngày. Mỗi lần mở cửa đều thấy Tô ngũ thúc ở nhà bện giỏ các loại, Ngũ thẩm thì ở một bên cho gà ăn heo ăn, Tiền thị cũng chỉ ngồi một chỗ thêu thùa. Bà thật sự nghĩ không ra Tô gia làm nghề gì để kiếm tiền.
Nói đến đan giỏ, đan gàu xúc thì công công(1) của bà cũng đan mà, cho heo ăn thì nhà bà cũng cho ăn vậy, tay nghề thêu thùa của Tiền thị kia còn không bằng bà. Chính vì vậy mỗi lần đến cửa hiệu vải, cùng một mẫu nhưng đồ bà thêu đều hơn nàng ba văn tiền. Chớ nói chi là Tô Đại Tráng, nam nhân nhà bà thường xuyên đi theo hắn, ngoại trừ có chút giỏi giang cũng không thấy hắn còn làm gì khác.
Nhà hắn làm sao mà có tiền để mua đất?
Hôm nay còn chưa kịp mở miệng, mở cửa đã thấy mọi người ngồi dưới cây đa đều im lặng, đồng thời nhìn qua thì thấy ánh mắt ba đứa nhỏ trong suốt, sáng ngời nhìn mọi người.
Cho dù da mặt các bà có dày đi chăng nữa nhưng lúc này cũng không tránh khỏi ngượng ngùng.
Mộc Lan tươi cười sáng lạn kéo đệ đệ muội muội ngồi xổm trước mặt các bà.
Mấy phụ nhân vẫn còn ngượng ngùng, cuối cùng vẫn là Trương đại nương mở miệng nói trước: "Mộc Lan, sao con lại đi ra ngoài?"
Mộc Lan cười nói: "Con tới nghe các thẩm nói chuyện ạ."
Có người tò mò hỏi: "Không phải gia gia, nãi nãi không cho các con nghe bọn ta nói chuyện hay sao?" Mặc dù Tô gia chưa từng ở trước mặt các bà nói như vậy với bọn nhỏ nhưng nhìn điệu bộ của Tô gia các bà liền hiểu.
Mộc Lan nghe vậy, nụ cười trên mặt càng lớn hơn, mạnh mẽ gật đầu nói: "Đúng ạ, gia gia nãi nãi không cho tụi con nghe nhưng con cảm thấy các thẩm nói chuyện rất thú vị."
Bọn họ ngơ ngác nhìn nhau, nhất thời không hiểu ý tứ của Mộc Lan, thấy vậy Mộc Lan chỉ vào Trương đại nương nói: "Lần trước Trương đại nương ở trước nhà con nói với mọi người là nhà Tam bá mẫu trồng rau chiếm đất nhà thẩm tận một gang tay, vì là hàng xóm nên Trương đại nương không nói, dự định đầu xuân sẽ chỉnh lý vườn rau sẵn lấy lại về là được. Không nghĩ tới Tam bá mẫu lại cuốc đất tiếp tục lấn đất sang bên này, cứ tiếp tục như vậy, vườn rau nhà Trương đại nương sẽ bị nhà Tam bá mẫu chiếm mất."
Tam bá mẫu nghe vậy liền nhảy dựng lên, chỉ vào Trương đại nương mắng: "Ngươi nói bậy bạ gì đó? Nhà ta chiếm đất trồng rau nhà ngươi khi nào? Rõ ràng là nhà ngươi chiếm qua đây."
Mộc Lan liên tục gật đầu. "Đúng, đúng, con nhớ rõ lần trước Tam bá mẫu ở trước nhà con nói với mọi người như vậy, còn nói Trương đại nương đào cải thảo mà Tam bá mẫu trồng xuống, nếu không phải Tam nãi nãi ngăn cản, bá mẫu đã sớm tính sổ với Trương đại nương." Nói xong, Mộc Lan rất hoang mang: "Vì sao chỉ có một chuyện mà lại có hai cách nói khác nhau? Còn có rất nhiều rất nhiều chuyện, rõ ràng mỗi người đều nói về một vấn đề sau đó lại nói hoàn toàn khác nhau cho nên con cảm thấy rất thú vị."
Nghe đến đó, cho dù là Trương đại nương hay Tam bá mẫu cũng không còn tâm trí cãi nhau, hai người không hẹn mà cùng nghĩ tới dạo gần đây bọn họ ở trước cửa Tô gia đàm tiếu.
Đừng nói chi là những người khác, ánh mắt tất cả mọi người dần mơ hồ.
Mọi người nói từ chuyện nhà lão địa chủ ở thôn kế bên cho đến chuyện của lão quả phụ ở thôn trên, có thể nói trừ bỏ Tô gia và những người ở ngoài thôn, ai bọn họ cũng đều nói qua.
Tô gia sao? Dù sao cũng ở trước cửa nhà người ta nên chỉ dám nói xấu sau lưng, chứ không dám nói ở trước mặt. Nếu bọn họ muốn nói thì sẽ đến nơi khác mà nói.
Hôm nay là nhà này, ngày mai là nhà kia, ai không đến thì nói về nhà đó, ai rời đi liền nói về họ, nói chuyện phiếm không phải đều như vậy sao?
Người ở thôn này có ai không nói vài câu? Ai mà không oán giận về một ai đó?
Vì thế mọi người đều có chút ngượng ngùng, lúc này có một tiểu tức phụ đứng dậy cáo từ, nói: "Nhà ta còn chưa cho heo ăn, nếu không quay về bà bà(2) sẽ mắng ta. Vậy ta đi trước đây."
"Ta cũng muốn trở về nấu cơm cho con ăn."
"Ta muốn trở về quét chuồng gà..."
Mộc Lan cùng đệ đệ ngây thơ, muội muội hoàn toàn không hiểu chuyện gì, nhìn từng người từng người kiếm cớ rời đi.
Mộc Lan thấy người đã đi xa, lúc này mới cười thật lớn, chỉ vào hòn đá dưới gốc cây đa nói với Tô Văn và Tô Đào: "Chúng ta đến đó chơi."
Hai đứa nhỏ hoan hô chạy đến.
Mộc Lan chống cằm ngồi bên cạnh chơi với chúng.
Chuyện này so với kiếp trước thì hoàn toàn không giống nhau. Kiếp trước ở trong tiểu khu, tuy mỗi nhà đều có người mách lẻo, bí mật gì cũng rất khó giấu giếm nhưng đối với chuyện lớn chỉ cần bọn họ không nói thì người ngoài sẽ không biết.
Nhưng ở đây thì không như vậy, tuy tính tình người Tô gia không thích nói chuyện phiếm nhưng chuyện gì cũng không giấu được, lớn thì Tô gia mua đất, nhỏ thì hôm nay nhà bọn họ ăn món gì, chỉ cần những người đó muốn biết thì sẽ không giấu được.
Mộc Lan liền nghĩ đến lão địa chủ ở thôn kế bên, tuy rằng người ta ở sau lưng nhà ông ấy nói luyên thuyên nhưng từ trước đến nay đều không dám ở trước mặt nhà ông ấy làm càn, lúc gặp mặt thì càng hèn mọn thỉnh an. Đừng nói nhà ông ấy mua hơn mười mẫu đất cho dù mua hơn trăm mẫu, người trong thôn trang cũng cảm thấy bình thường.
Xét đến cùng, nhà ông ấy là địa chủ còn nhà nàng chỉ là tá điền mà thôi.
Mộc Lan âm thầm nắm chặt tay, về sau nàng cũng phải trở thành một địa chủ.
Sau đó trước cửa Tô gia liền trở nên yên ắng, sự thật là lực sát thương Mộc Lan gây ra quá lớn. Nếu mấy bà vừa mới nói xấu người ta, Mộc Lan cũng bắt chước ở sau lưng nói cho người đó biết, cuộc sống của mấy bà cũng trở nên không yên ổn. Cứ nghĩ đến không được nói xấu sau lưng, cả người liền khó chịu.
Vì thế, mấy bà đành phải thay đổi địa điểm.
Nhưng mà đây là chuyện về sau.
Tô gia gia đang bện giỏ chợt thấy bên ngoài không có động tĩnh, hơi sửng sờ, liếc mắt nhìn về Tô nãi nãi. Tô nãi nãi vội vàng xoa xoa tay, tiến lên mở cửa ra một khe hở, thấy ngoài cửa không có người, chỉ có ba đứa nhỏ ngồi dưới gốc cây đa chơi, vội vàng mở cửa ra, hướng về Mộc Lan ngoắc tay.
Mộc Lan chạy nhanh đến trước mặt nãi nãi.
Tô nãi nãi sờ đầu cháu gái, hỏi: "Trương đại nương và Tam bá mẫu đi đâu rồi?"
Mộc Lan lắc đầu. "Các thẩm thấy con đi ra, còn nói con không có ý tứ, lần sau sẽ không tới nữa."
Tô nãi nãi liền lộ ra nụ cười, thấy đang ở trước mặt cháu gái, vội vàng thu lại nụ cười, nghiêm mặt răn dạy Mộc Lan: "Về sau không được mang đệ đệ muội muội đi đến nơi đông người nữa biết không? Nhìn thấy Trương đại nương và Tam bá mẫu phải chào hỏi."
Mộc Lan gật đầu.
*****
Buổi tối Tô Đại Tráng trở về liền thở dài nhẹ nhõm một hơi, nói rằng chuyện ngoài đồng đã làm xong rồi. Tuy vụ thu hoạch lần này đã làm xong trước đó nhưng cả nhà vẫn chưa thể ra ngoài đi chơi. Tô gia gia đứng tại chỗ gõ cửa, nói ngày mai nhà mình dậy sớm để đi họp chợ.
Mắt Mộc Lan liền chợt lóe sáng, nàng cũng muốn nhìn thế giới bên ngoài.
Thu hoạch vụ thu qua đi, người trong thôn trang tương đối rảnh rỗi. Lúc này hầu bao của mỗi nhà cũng rủng rỉnh. Mặc kệ giàu có hay không đều mang theo đứa nhỏ đi dạo chợ, thậm chí còn mua cho đứa nhỏ một món đồ chơi làm bằng đường.
Sáng sớm, Mộc Lan cùng đệ đệ muội muội còn đang ngủ mê man, phụ thân cẩn thận đem đứa nhỏ quấn kỹ đặt trong gùi, bản thân cõng Mộc Lan cùng Tô Văn, Tiền thị bế Tô Đào, trên tay còn cầm thành phẩm do mình may. Tô gia gia nghiêm túc chọn vài cái giỏ tốt được đan gần đây, Tô nãi nãi cầm rổ trứng gà. Cả nhà liền xuất phát trong đêm.
Vừa ra cổng thôn đã gặp không ít người, đều biết là đi họp chợ nên thấp giọng đề nghị đi chung.
Sau vụ thu hoạch sẽ có hội chùa diễn ra cùng lúc với phiên chợ, hương khói bay đi khắp mười dặm, người người đều tụ về trấn. Mộc Lan ở thôn trang cách trấn cũng không quá xa. Tô gia gia nói người ở xa muốn lên trấn phải xuất phát trước một ngày, khi mặt trời lặn thì sẽ đến thị trấn, người có tiền thì tới khách điếm dừng chân, ai không có tiền thì đến nhà thân thích ngủ lại, người vừa không có tiền không thân thích chỉ tùy tiện tìm cái góc ngồi qua một đêm. Đêm nay bọn côn đồ đầu đường cũng dễ dãi hơn, không đuổi những người đó cũng không thu phí bảo hộ.
Nhưng đến sáng thì chưa chắc được vậy cho nên trời còn chưa sáng những người đó đã nhanh chóng rời đi.
Nếu không phải thấy dáng vẻ cảm khái của Tô gia gia, Mộc Lan nhất định cho rằng chuyện ông nói là bịa đặt.
━━━━━
(1) Công công: Cha chồng
(2) Bà bà: Mẹ chồng
Ở thôn trang, mua đất là việc lớn, huống chi nơi này có mười hộ dân thì có đến tám hộ là tá điền, cuộc sống nhà Tô Đại Tráng vốn đã tốt hơn các nhà khác. Bây giờ lại mua thêm mười mẫu đất, chẳng phải là bỏ lại mọi người mấy con phố sao?
Trong thôn trang có người hâm mộ nhưng người ghen tị còn nhiều hơn. Hàng xóm lúc nói đến việc này thì lời nói cũng trở nên chua ngoa. Mấy ngày kế tiếp, Tô nãi nãi có chút oán giận. "Nhà chúng ta mua đất là chuyện nhà chúng ta, việc này có liên quan gì đến bọn họ? Cả ngày chắn trước cửa nhà chúng ta nói lung tung. Mộc Lan nương, lát nữa con nói với bọn họ, nếu còn ở trước cửa nhà chúng ta, ta sẽ hắt nước bẩn ra ngoài."
Mộc Lan cùng đệ đệ muội muội chơi đùa ở bên cạnh. Nghe vậy kinh ngạc nhìn nãi nãi, Tô nãi nãi ít khi nào hung hăng như vậy, hơn nữa Tô nãi nãi cùng người trong thôn trang luôn luôn hòa thuận, rất ít khi nóng giận với họ.
Tô gia gia ngồi một bên nghe vậy liền trừng mắt nhìn thê tử, nói với Tiền thị đang khó xử: "Được rồi, nương nói đùa với con thôi, con cứ làm việc của mình." Nói xong bản thân lại tiếp tục việc trên tay, ông định sẽ đan thêm vài cái giỏ, đến lúc họp chợ đem lên trấn trên xem có ai cần không.
Tiền thị liền thở phào nhẹ nhõm, so với Tô nãi nãi, nàng càng không muốn cãi nhau.
Mộc Lan ở bên cạnh vừa cảm thán đời này được đầu thai đến gia đình tốt vừa hoài niệm người thím mạnh mẽ kiếp trước.
Kiếp trước, nếu ai dám khi dễ nhà bọn họ hoặc bắt nạt ba anh em bọn họ. Thím lập tức chắn kín trước cửa nhà người ta nửa ngày, từ đó về sau bất khả chiến bại ở tiểu khu. Ai cũng không dám khi dễ nàng không cha không mẹ, ngay cả kẻ nổi danh nhất là Hùng Mập khi thấy nàng cùng anh họ, em họ cũng phải đi đường vòng.
Mộc Lan thấy bên ngoài không ngừng truyền đến những lời bàn tán, tròng mắt chuyển động, liền nắm tay đệ đệ muội muội mở cửa đi ra ngoài.
Những người lớn không chú ý nên không ngăn cản. Trước kia, bên ngoài có người nói nhảm thì Tô nãi nãi cùng Tiền thị không cho bọn nhỏ ra ngoài, sợ bọn nhỏ bắt chước theo. Về sau đám người đó cũng ghét bỏ vì người Tô gia không thích nói chuyện phiếm. Vì vậy ngay cả khi trước cửa Tô gia có một mảnh đất trống, cách đó hai mươi mét còn có một cây đa lớn nhưng không một ai thích đứng trước cửa nhà Tô gia tán dóc.
Nhưng dạo gần đây truyền ra tin nhà nàng mua đất nên mỗi ngày đều có người tụ tập trước cửa nhà. Tụ tập thì thôi đi, bàn tán xong còn có người la to: "Ngũ đại thúc, Ngũ đại thẩm các ngươi ở nhà làm gì vậy? Có phải có nghề nào hái ra tiền đúng không?"
"Chắc chắn là có, nếu không Đại Tráng huynh đệ sao có thể một lần mua hơn mười mẫu đất chứ?"
"Ngũ thúc, Ngũ thẩm không thể cứ giấu được, giờ thành người có tiền rồi."
Mỗi lần như vậy, Tô gia gia luôn bất đắc dĩ ra cửa đáp lại một tiếng. Nghĩ đến đóng cửa không được, mở cửa lại sợ bọn nhỏ học điều hư khiến ông rối rắm không thôi.
Trương đại nương ở cách vách hô to rồi mở cửa ra, nhà bà đến đây đã được vài ngày. Mỗi lần mở cửa đều thấy Tô ngũ thúc ở nhà bện giỏ các loại, Ngũ thẩm thì ở một bên cho gà ăn heo ăn, Tiền thị cũng chỉ ngồi một chỗ thêu thùa. Bà thật sự nghĩ không ra Tô gia làm nghề gì để kiếm tiền.
Nói đến đan giỏ, đan gàu xúc thì công công(1) của bà cũng đan mà, cho heo ăn thì nhà bà cũng cho ăn vậy, tay nghề thêu thùa của Tiền thị kia còn không bằng bà. Chính vì vậy mỗi lần đến cửa hiệu vải, cùng một mẫu nhưng đồ bà thêu đều hơn nàng ba văn tiền. Chớ nói chi là Tô Đại Tráng, nam nhân nhà bà thường xuyên đi theo hắn, ngoại trừ có chút giỏi giang cũng không thấy hắn còn làm gì khác.
Nhà hắn làm sao mà có tiền để mua đất?
Hôm nay còn chưa kịp mở miệng, mở cửa đã thấy mọi người ngồi dưới cây đa đều im lặng, đồng thời nhìn qua thì thấy ánh mắt ba đứa nhỏ trong suốt, sáng ngời nhìn mọi người.
Cho dù da mặt các bà có dày đi chăng nữa nhưng lúc này cũng không tránh khỏi ngượng ngùng.
Mộc Lan tươi cười sáng lạn kéo đệ đệ muội muội ngồi xổm trước mặt các bà.
Mấy phụ nhân vẫn còn ngượng ngùng, cuối cùng vẫn là Trương đại nương mở miệng nói trước: "Mộc Lan, sao con lại đi ra ngoài?"
Mộc Lan cười nói: "Con tới nghe các thẩm nói chuyện ạ."
Có người tò mò hỏi: "Không phải gia gia, nãi nãi không cho các con nghe bọn ta nói chuyện hay sao?" Mặc dù Tô gia chưa từng ở trước mặt các bà nói như vậy với bọn nhỏ nhưng nhìn điệu bộ của Tô gia các bà liền hiểu.
Mộc Lan nghe vậy, nụ cười trên mặt càng lớn hơn, mạnh mẽ gật đầu nói: "Đúng ạ, gia gia nãi nãi không cho tụi con nghe nhưng con cảm thấy các thẩm nói chuyện rất thú vị."
Bọn họ ngơ ngác nhìn nhau, nhất thời không hiểu ý tứ của Mộc Lan, thấy vậy Mộc Lan chỉ vào Trương đại nương nói: "Lần trước Trương đại nương ở trước nhà con nói với mọi người là nhà Tam bá mẫu trồng rau chiếm đất nhà thẩm tận một gang tay, vì là hàng xóm nên Trương đại nương không nói, dự định đầu xuân sẽ chỉnh lý vườn rau sẵn lấy lại về là được. Không nghĩ tới Tam bá mẫu lại cuốc đất tiếp tục lấn đất sang bên này, cứ tiếp tục như vậy, vườn rau nhà Trương đại nương sẽ bị nhà Tam bá mẫu chiếm mất."
Tam bá mẫu nghe vậy liền nhảy dựng lên, chỉ vào Trương đại nương mắng: "Ngươi nói bậy bạ gì đó? Nhà ta chiếm đất trồng rau nhà ngươi khi nào? Rõ ràng là nhà ngươi chiếm qua đây."
Mộc Lan liên tục gật đầu. "Đúng, đúng, con nhớ rõ lần trước Tam bá mẫu ở trước nhà con nói với mọi người như vậy, còn nói Trương đại nương đào cải thảo mà Tam bá mẫu trồng xuống, nếu không phải Tam nãi nãi ngăn cản, bá mẫu đã sớm tính sổ với Trương đại nương." Nói xong, Mộc Lan rất hoang mang: "Vì sao chỉ có một chuyện mà lại có hai cách nói khác nhau? Còn có rất nhiều rất nhiều chuyện, rõ ràng mỗi người đều nói về một vấn đề sau đó lại nói hoàn toàn khác nhau cho nên con cảm thấy rất thú vị."
Nghe đến đó, cho dù là Trương đại nương hay Tam bá mẫu cũng không còn tâm trí cãi nhau, hai người không hẹn mà cùng nghĩ tới dạo gần đây bọn họ ở trước cửa Tô gia đàm tiếu.
Đừng nói chi là những người khác, ánh mắt tất cả mọi người dần mơ hồ.
Mọi người nói từ chuyện nhà lão địa chủ ở thôn kế bên cho đến chuyện của lão quả phụ ở thôn trên, có thể nói trừ bỏ Tô gia và những người ở ngoài thôn, ai bọn họ cũng đều nói qua.
Tô gia sao? Dù sao cũng ở trước cửa nhà người ta nên chỉ dám nói xấu sau lưng, chứ không dám nói ở trước mặt. Nếu bọn họ muốn nói thì sẽ đến nơi khác mà nói.
Hôm nay là nhà này, ngày mai là nhà kia, ai không đến thì nói về nhà đó, ai rời đi liền nói về họ, nói chuyện phiếm không phải đều như vậy sao?
Người ở thôn này có ai không nói vài câu? Ai mà không oán giận về một ai đó?
Vì thế mọi người đều có chút ngượng ngùng, lúc này có một tiểu tức phụ đứng dậy cáo từ, nói: "Nhà ta còn chưa cho heo ăn, nếu không quay về bà bà(2) sẽ mắng ta. Vậy ta đi trước đây."
"Ta cũng muốn trở về nấu cơm cho con ăn."
"Ta muốn trở về quét chuồng gà..."
Mộc Lan cùng đệ đệ ngây thơ, muội muội hoàn toàn không hiểu chuyện gì, nhìn từng người từng người kiếm cớ rời đi.
Mộc Lan thấy người đã đi xa, lúc này mới cười thật lớn, chỉ vào hòn đá dưới gốc cây đa nói với Tô Văn và Tô Đào: "Chúng ta đến đó chơi."
Hai đứa nhỏ hoan hô chạy đến.
Mộc Lan chống cằm ngồi bên cạnh chơi với chúng.
Chuyện này so với kiếp trước thì hoàn toàn không giống nhau. Kiếp trước ở trong tiểu khu, tuy mỗi nhà đều có người mách lẻo, bí mật gì cũng rất khó giấu giếm nhưng đối với chuyện lớn chỉ cần bọn họ không nói thì người ngoài sẽ không biết.
Nhưng ở đây thì không như vậy, tuy tính tình người Tô gia không thích nói chuyện phiếm nhưng chuyện gì cũng không giấu được, lớn thì Tô gia mua đất, nhỏ thì hôm nay nhà bọn họ ăn món gì, chỉ cần những người đó muốn biết thì sẽ không giấu được.
Mộc Lan liền nghĩ đến lão địa chủ ở thôn kế bên, tuy rằng người ta ở sau lưng nhà ông ấy nói luyên thuyên nhưng từ trước đến nay đều không dám ở trước mặt nhà ông ấy làm càn, lúc gặp mặt thì càng hèn mọn thỉnh an. Đừng nói nhà ông ấy mua hơn mười mẫu đất cho dù mua hơn trăm mẫu, người trong thôn trang cũng cảm thấy bình thường.
Xét đến cùng, nhà ông ấy là địa chủ còn nhà nàng chỉ là tá điền mà thôi.
Mộc Lan âm thầm nắm chặt tay, về sau nàng cũng phải trở thành một địa chủ.
Sau đó trước cửa Tô gia liền trở nên yên ắng, sự thật là lực sát thương Mộc Lan gây ra quá lớn. Nếu mấy bà vừa mới nói xấu người ta, Mộc Lan cũng bắt chước ở sau lưng nói cho người đó biết, cuộc sống của mấy bà cũng trở nên không yên ổn. Cứ nghĩ đến không được nói xấu sau lưng, cả người liền khó chịu.
Vì thế, mấy bà đành phải thay đổi địa điểm.
Nhưng mà đây là chuyện về sau.
Tô gia gia đang bện giỏ chợt thấy bên ngoài không có động tĩnh, hơi sửng sờ, liếc mắt nhìn về Tô nãi nãi. Tô nãi nãi vội vàng xoa xoa tay, tiến lên mở cửa ra một khe hở, thấy ngoài cửa không có người, chỉ có ba đứa nhỏ ngồi dưới gốc cây đa chơi, vội vàng mở cửa ra, hướng về Mộc Lan ngoắc tay.
Mộc Lan chạy nhanh đến trước mặt nãi nãi.
Tô nãi nãi sờ đầu cháu gái, hỏi: "Trương đại nương và Tam bá mẫu đi đâu rồi?"
Mộc Lan lắc đầu. "Các thẩm thấy con đi ra, còn nói con không có ý tứ, lần sau sẽ không tới nữa."
Tô nãi nãi liền lộ ra nụ cười, thấy đang ở trước mặt cháu gái, vội vàng thu lại nụ cười, nghiêm mặt răn dạy Mộc Lan: "Về sau không được mang đệ đệ muội muội đi đến nơi đông người nữa biết không? Nhìn thấy Trương đại nương và Tam bá mẫu phải chào hỏi."
Mộc Lan gật đầu.
*****
Buổi tối Tô Đại Tráng trở về liền thở dài nhẹ nhõm một hơi, nói rằng chuyện ngoài đồng đã làm xong rồi. Tuy vụ thu hoạch lần này đã làm xong trước đó nhưng cả nhà vẫn chưa thể ra ngoài đi chơi. Tô gia gia đứng tại chỗ gõ cửa, nói ngày mai nhà mình dậy sớm để đi họp chợ.
Mắt Mộc Lan liền chợt lóe sáng, nàng cũng muốn nhìn thế giới bên ngoài.
Thu hoạch vụ thu qua đi, người trong thôn trang tương đối rảnh rỗi. Lúc này hầu bao của mỗi nhà cũng rủng rỉnh. Mặc kệ giàu có hay không đều mang theo đứa nhỏ đi dạo chợ, thậm chí còn mua cho đứa nhỏ một món đồ chơi làm bằng đường.
Sáng sớm, Mộc Lan cùng đệ đệ muội muội còn đang ngủ mê man, phụ thân cẩn thận đem đứa nhỏ quấn kỹ đặt trong gùi, bản thân cõng Mộc Lan cùng Tô Văn, Tiền thị bế Tô Đào, trên tay còn cầm thành phẩm do mình may. Tô gia gia nghiêm túc chọn vài cái giỏ tốt được đan gần đây, Tô nãi nãi cầm rổ trứng gà. Cả nhà liền xuất phát trong đêm.
Vừa ra cổng thôn đã gặp không ít người, đều biết là đi họp chợ nên thấp giọng đề nghị đi chung.
Sau vụ thu hoạch sẽ có hội chùa diễn ra cùng lúc với phiên chợ, hương khói bay đi khắp mười dặm, người người đều tụ về trấn. Mộc Lan ở thôn trang cách trấn cũng không quá xa. Tô gia gia nói người ở xa muốn lên trấn phải xuất phát trước một ngày, khi mặt trời lặn thì sẽ đến thị trấn, người có tiền thì tới khách điếm dừng chân, ai không có tiền thì đến nhà thân thích ngủ lại, người vừa không có tiền không thân thích chỉ tùy tiện tìm cái góc ngồi qua một đêm. Đêm nay bọn côn đồ đầu đường cũng dễ dãi hơn, không đuổi những người đó cũng không thu phí bảo hộ.
Nhưng đến sáng thì chưa chắc được vậy cho nên trời còn chưa sáng những người đó đã nhanh chóng rời đi.
Nếu không phải thấy dáng vẻ cảm khái của Tô gia gia, Mộc Lan nhất định cho rằng chuyện ông nói là bịa đặt.
━━━━━
(1) Công công: Cha chồng
(2) Bà bà: Mẹ chồng
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.