Chương 46
Úc Vũ Trúc
29/04/2022
Editor: hiimeira
Tống đồ tể thấy vậy liền thở dài nhẹ nhõm một hơi, cười nhạt nói: "Xử lý thú săn chắc mất không ít thời gian, các ngươi lại chỉ là hài tử choai choai, chỉ sợ mỗi lần xử lý không chỉ làm chậm trễ chuyện khác mà còn rất mệt."
Quả thực, sau khi bán thịt lợn còn phải mời cả nhà Mã gia ăn cơm, không lẹ tay thì đến tối còn chưa xong, hơn nữa còn phải đưa lễ, 200 văn là điều chắc chắn.
Tuy giao cho Tống đồ tể xử lý sẽ tốn 1 lượng bạc, nhưng lại thanh nhàn không ít, Mộc Lan có thể nghỉ ngơi nửa ngày còn có thể làm y phục linh tinh.
Lý Thạch có chút động tâm nhưng không muốn cứ như vậy nhượng bộ, do dự nói: "Có điều bọn ta đều là hài tử, không thể khiêng thú săn từ trong rừng ra được, nếu thỉnh người khó tránh khỏi lại nhờ bọn họ hỗ trợ xử lý."
Tống đồ tể nháy mắt hiểu được ý tứ của hắn, nói: "Cái này đơn giản, chỉ cần các ngươi có đồ không khiêng ra được thì nói cho ta biết, ta thay các ngươi đi lấy, ngươi yên tâm, giá cả vẫn vậy, coi như là bá bá thương các ngươi."
Trên mặt Lý Thạch lộ ra tươi cười. "Chỉ có điều, sạp Tống bá bá làm sao đây?"
Tống đồ tể không thèm để ý nói: "Thê đệ ta bày sạp ở gần đây, lúc đó kêu hắn trông giúp là được, hơn nữa nhi tử ta cũng có thể tới hỗ trợ, ngươi yên tâm đi."
Lý Thạch lại đề ra vài kiến nghị, tỷ như, nhà hắn muốn giữ lại xương ống lợn rừng.
Những thứ đó vốn không đáng mấy văn tiền, mà nhà Lý Thạch giống như rất thích ăn xương ống, thời điểm mua thịt lợn thường từ chỗ ông xin một ít xương, cho nên ông không chút nghĩ ngợi liền đáp ứng.
Hai người bước đầu đạt được thỏa thuận hợp tác, Tống đồ tể liền tận tâm tận lực dẫn hắn đến cửa sau một tửu quán.
Ông thường xuyên giao hàng đến tửu quán này, tuy số lượng không lớn, nhưng vì ông thích nói chuyện nên hay tán dóc với chưởng quầy, vì vậy ông rất thạo tin, biết hai ngày này tửu quán đang có chủ ý làm mấy món hoang dã. Mấy ngày nay ông còn đang phiền não vì lượng thịt rừng Lý Thạch cung cấp giảm đi, cảm thấy sinh kế lần này bị lãng phí, ngờ đâu lúc này Lý Thạch trực tiếp cung cấp một con lợn rừng, tuy không chắc tửu quán sẽ mua hết, nhưng tốt xấu gì cũng có thể tăng thêm cảm tình lẫn nhau cho nên Tống đồ tể rất vừa lòng.
Lý Thạch cũng rất vừa lòng.
Hắn nói chuyện với ông chủ tửu quán trong chốc lát, đối phương tỏ vẻ chỉ cần thịt lợn ngon thì nguyện ý mua nửa phiến.
Lý Thạch cùng Tống đồ tể đến thêm ba tiệm, cuối cùng phần lớn thịt lợn đều được đặt mua.
Hắn cho Tống đồ tể 100 văn rồi vội vã trở về.
Trong lúc đó, huynh đệ Mã gia đã xử lý xong thịt lợn rừng, hai người chuyển thịt lợn lên xe đẩy, đi theo Lý Thạch đến cửa sau tửu quán và tiệm cơm.
Mộc Lan thì ở lại cùng hai vị thẩm thẩm Mã gia làm cơm trưa.
Thỉnh bốn người Mã gia đến hỗ trợ, làm thế nào cũng phải mời nhà bọn họ ăn một bữa.
Mộc Lan thay y phục liền đi mời Mã gia gia, Mã nãi nãi cùng mấy đứa nhỏ đến đây.
*****
Mã gia gia khước từ nói: "Trong nhà có đồ ăn, các ngươi ăn là được rồi."
Vốn dĩ Mã nãi nãi cũng muốn từ chối, nhưng thấy ánh mắt mấy đứa cháu trai cháu gái trông mong nhìn bà, rốt cuộc lời nói không thốt ra được.
Nếu Mộc Lan đến, đương nhiên không bằng lòng tay không trở về, nàng bước lên trước đỡ Mã nãi nãi. "Gia gia, nãi nãi mau đi thôi, bằng không Lý Thạch trở về thấy ta không mời các ngươi lại tức giận, mau, các đệ đệ muội muội cũng đi thôi."
Mấy đứa nhỏ thấy Mã gia gia miễn cưỡng đứng dậy, hoan hô một tiếng rồi chạy lên trước.
Mã gia gia bất đắc dĩ trừng mắt nhìn mấy đứa nhỏ, cùng Mã nãi nãi lảo đảo đi sang bên kia.
Mộc Lan biết thời đại này mọi người rất thích ăn thịt mỡ, cho nên nàng dứt khoát cắt hai cân thịt mỡ đưa cho Mã đại thẩm, lại lấy ra hai khối xương và đậu tương hầm dự định làm một món, chuyện còn lại liền giao cho hai thẩm thẩm Mã gia.
Không phải Mộc Lan không muốn nhúng tay, mà là nhìn một hồi nàng phát hiện đồ ăn nàng cho rằng ăn ngon, chưa chắc người khác cũng đồng tình. Mà Lý Thạch trước khi đi cũng kéo nàng sang một bên dặn dò. "Đồ ăn để cho hai vị thẩm thẩm Mã gia làm, những món ngươi làm tuy ngon nhưng ăn không đã ghiền."
Mộc Lan mất một hồi lâu mới phản ứng lại.
Thời đại này mọi người thích ăn những thứ nhiều dầu mỡ, càng nhiều dầu mỡ càng ngon (đương nhiên hộ phú quý là ngoại lệ), có lẽ vì ngày thường quen đói bụng, thỉnh thoảng ăn một lần nên đặc biệt thấy ngon miệng.
Mà Mộc Lan trong mắt hai vị thẩm thẩm Mã gia vẫn là hài tử, bởi vì nhà bọn họ có hài tử bằng tuổi Mộc Lan cho nên không muốn sai sử Mộc Lan làm việc, chỉ bảo bọn nhỏ chơi ở bên ngoài.
Lý Giang cùng Tô Văn thấy Mộc Lan mời mấy người Mã gia gia đến, vội tiến lên chiêu đãi.
Mã gia gia nhìn hai đứa nhỏ nho nhã lễ độ thì thở dài: "Người đọc sách đúng là có khác, ngươi xem hài tử cũng lớn như vậy nhưng có nghe lời như thế đâu."
Mã nãi nãi hơi mỉm cười, cũng không trả lời, theo bà thấy, bà thà rằng cháu trai của mình không hiểu chuyện, bởi vì những điều này đều do cuộc sống bức bách mà có, bằng không ai nguyện ý tuổi còn nhỏ lại giống như người lớn làm lụng vất vả? Dĩ nhiên là có thể lười biếng thì lười biếng, có thể nghịch ngợm thì nghịch ngợm.
Thấy hài tử Lý gia cùng Tô gia hiểu chuyện như vậy, bà không có chút gì là hâm mộ, chỉ có chút thương xót. Chung quy vẫn là hài tử không có phụ mẫu, phía trên tuy có trưởng huynh trưởng tỷ nhưng đều là hài tử choai choai.
Mộc Lan bảo Lý Giang và Tô Văn chiêu đãi Mã gia gia cùng Mã nãi nãi, Viện Viện và A Đào cùng mấy đứa nhỏ Mã gia chơi ở trong sân, còn bản thân mình cầm thịt lợn mà Lý Thạch cố ý giữ lại đi đến nhà thôn trưởng.
Ở thôn Minh Phượng, bọn họ có thể không lấy lòng lí chính, cũng có thể cùng hàng xóm trở mặt, nhưng tuyệt đối không thể đắc tội thôn trưởng. Lưu thôn trưởng có thể quản lý tốt thôn Minh Phượng phức tạp này, có thể nói là bản lĩnh lớn mà ông lại có thể ở trước mặt đông đảo thôn lão vì thôn Minh Phượng tranh thủ không ít ích lợi, có thể thấy được căn cơ Lưu gia và khả năng 'luồn cúi' của Lưu thôn trưởng.
Cũng may người nhà ông không tệ lắm cho nên cùng một nhà Lưu thôn trưởng giao thiệp cũng không khó khăn.
Lúc trước Vương Trụ giúp Lý Thạch chọn thôn Minh Phượng cũng vì nguyên nhân này, những thôn có gia tộc căn cơ thâm sâu, bọn họ không chỉ phải ứng phó lí chính thôn trưởng còn phải ứng phó tộc trưởng cùng người trong tộc, một khi phát sinh mâu thuẫn, thôn trưởng và tộc trưởng dĩ nhiên đứng về phía người nhà mình.
Mà ở thôn Minh Phượng, mặc dù nhà Lưu thôn trưởng có mấy nhà thân thích nhưng cũng chỉ là mấy nhà mà thôi, hầu như thôn dân đều đơn độc một nhà hoặc mấy nhà thân thích với nhau, sẽ không phát sinh hiện tượng mấy chục hộ thôn dân và gia tộc hợp lại, chưa kể Lưu thôn trưởng có thể áp chế được cục diện, không sợ lí chính, cho nên nhà nàng chỉ cần quản tốt quan hệ với nhà Lưu thôn trưởng là được.
Không cần phải thân thiết, chỉ cần đối phương không chán ghét nhà nàng là tốt rồi.
Mộc Lan tự mình đem thịt lợn đến, Lưu thôn trưởng nhướng mày, ông không giống người khác khinh thường Mộc Lan, theo ông thấy, hai nhà Lý Tô có thể đi đến ngày hôm nay, vai trò của Mộc Lan không thua gì Lý Thạch.
Mộc Lan cung kính cười nói: "Thôn trưởng, hôm nay ta săn được một con lợn rừng, sắp đến Tết nên cho ngài cùng Lưu nãi nãi một ít để buổi tối làm bữa ăn ngon."
Lưu thôn trưởng không giống như thường ngày mà từ chối, gật đầu ý bảo cháu gái Lưu Nhã tiến lên nhận xâu thịt lợn. "Hiểu rồi, đa tạ các ngươi. Có gì tới tìm Tiểu Nhã chơi."
Mộc Lan nhìn Lưu Nhã cao hơn mình một cái đầu, hơi ngượng ngùng cười nói: "Được, chỉ cần Tiểu Nhã không ghét bỏ."
Lưu Nhã liếc Mộc Lan một cái, nhàn nhạt nói: "Ngươi nên gọi ta là Tiểu Nhã tỷ tỷ."
Mộc Lan nghe lời gọi một tiếng: "Tiểu Nhã tỷ tỷ."
Lúc này mặt Lưu Nhã mới tỏ ra vui vẻ. Lưu gia nhiều nam ít nữ, đời cháu chỉ có một nữ nhi Lưu Nhã cho nên Lưu gia không giống nhà khác coi nữ nhi thành đồ lỗ vốn để sai sử, mà là yêu thương nàng hết mực.
Lưu Nhã vẫn luôn muốn có muội muội, nàng thích nhất là nghe nữ hài tử kêu nàng là tỷ tỷ.
Lưu thôn trưởng lắc đầu bật cười, nói với Mộc Lan: "Qua năm là đầu xuân, 6 mẫu đất nhà các ngươi nhanh tìm người thuê đi, bằng không đầu xuân không thể gieo hạt, sang năm không thể thu hoạch." Ông nói tiếp: "Đầu xuân, học đường cũng sẽ khai giảng, nhà các ngươi đã chuẩn bị xong học phí chưa?"
Mộc Lan vội nói: "Chuyện đất đai Lý Thạch đã định, học phí cũng đã chuẩn bị xong, chỉ chờ nhập học."
Lưu thôn trưởng hút hai hơi thuốc lá sợi, trầm mặc nửa ngày nói: "Ta biết các ngươi không phải người biết trồng trọt, chỉ có điều nông hộ chúng ta nếu không trồng trọt thì thành bộ dáng gì? Lý Thạch nếu quyết định không đọc sách thì vẫn nên học cách xuống đất làm việc đi, chung quy không thể đến phủ thành bày sạp cả đời được, việc đó dựa vào vận khí kiếm sống, rốt cuộc không lâu bền được."
Mộc Lan biết Lưu thôn trưởng có thể nói ra lời này hiển nhiên là đối với nhà nàng ấn tượng không tồi, tuy nhà nàng có tính toán riêng nhưng không thể trực tiếp từ chối được, tránh cho Lưu thôn trưởng nghĩ nhà nàng không biết tốt xấu, cho nên Mộc Lan đáp ứng, nói sau khi trở về sẽ cùng Lý Thạch thương lượng.
Mộc Lan về đến nhà, Lý Thạch cùng hai huynh đệ Mã gia đã trở lại, hai vị thẩm thẩm Mã gia cũng đã làm xong thức ăn, Mộc Lan bố trí hai bàn ở nhà chính, nam nhân một bàn, nữ nhân bọn nhỏ một bàn, vô cùng náo nhiệt.
Sau cơm chiều, Lý Thạch đưa cho Mã gia lễ vật đã chuẩn bị tốt để bọn họ mang đi, sân nhà bận rộn một ngày liền an tĩnh lại.
Lý Giang và Tô Văn, Viện Viện, A Đào nhanh nhẹn thu dọn bàn, chén đũa, Lý Thạch thì cùng Mộc Lan vào phòng.
Lý Thạch từ trong lòng ngực móc bạc đặt lên bàn, nói: "Tổng cộng là 6 lượng 350 văn, cất bạc đi, chỗ tiền xu còn lại dùng để ăn Tết."
Mộc Lan buồn cười. "Hơn 300 văn, còn không mua được một nửa đồ Tết đâu, sao đủ ăn Tết chứ?"
"Không phải còn tiền bán câu đối sao? Ngươi chỉ cần cất bạc, cho dù không đủ cũng đừng dùng tới, đó là tiền cấp cho Giang Nhi, A Văn đọc sách."
Mộc Lan nghi hoặc. "Học phí đã sớm đủ cả, hai ngày trước Thục Nữ Phường lại bán được ba kiện y phục, khoảng 10 lượng bạc, hơn nữa lúc trước nhà chúng ta cũng có 35 lượng trong hũ..."
Lý Thạch nhìn Mộc Lan cao hứng, khe khẽ thở dài. "Lý gia ta lúc trước từng có vị quan tứ phẩm, tuy không lớn nhưng cũng không tồi, cả đời làm quan hiện giờ cũng chỉ có thể ở Lý gia trang trồng vài mẫu đất."
Mộc Lan trầm mặc.
"Thời điểm tổ phụ ta còn sống, nhà ta có 123 mẫu ruộng tốt. Tổ phụ từ nhỏ đã bắt đầu đọc sách, bình thường ngoài học phí và tiền bút mực thư tịch cũng không tốn kém mấy, chi phí còn ít hơn chúng ta bây giờ, tốn nhiều nhất là vì xã giao, còn có mua vài bộ y phục. Ngay cả vậy, thời điểm đến tay phụ thân ta chỉ còn 62 mẫu."
"Phụ thân ta dù sao tuổi còn trẻ đã thành tú tài nên miễn ông một phần thuế, lại thêm một phần thu nhập, cho dù vậy, đọc sách mười mấy năm còn có nạn hạn hán, đến tay ta cũng chỉ có 5 mẫu ruộng tốt. Mộc Lan, đọc sách không đơn giản như ngươi nghĩ, chỉ cần học phí và tiền sách mà thôi, đương nhiên giấy và bút mực cũng là một khoảng tiền lớn, mấy cái đó cộng lại bất quá chỉ chiếm một nửa, thật sự phải bỏ tiền ra là xã giao sau này cùng phí dự thi."
"Cũng may nhà chúng ta hiện tại gần phủ thành, khảo thí cái gì đều thuận tiện, nhưng nếu còn ở Lý gia trang thì ta không có dũng khí cung hai đứa nhỏ đi học cùng lúc."
Tống đồ tể thấy vậy liền thở dài nhẹ nhõm một hơi, cười nhạt nói: "Xử lý thú săn chắc mất không ít thời gian, các ngươi lại chỉ là hài tử choai choai, chỉ sợ mỗi lần xử lý không chỉ làm chậm trễ chuyện khác mà còn rất mệt."
Quả thực, sau khi bán thịt lợn còn phải mời cả nhà Mã gia ăn cơm, không lẹ tay thì đến tối còn chưa xong, hơn nữa còn phải đưa lễ, 200 văn là điều chắc chắn.
Tuy giao cho Tống đồ tể xử lý sẽ tốn 1 lượng bạc, nhưng lại thanh nhàn không ít, Mộc Lan có thể nghỉ ngơi nửa ngày còn có thể làm y phục linh tinh.
Lý Thạch có chút động tâm nhưng không muốn cứ như vậy nhượng bộ, do dự nói: "Có điều bọn ta đều là hài tử, không thể khiêng thú săn từ trong rừng ra được, nếu thỉnh người khó tránh khỏi lại nhờ bọn họ hỗ trợ xử lý."
Tống đồ tể nháy mắt hiểu được ý tứ của hắn, nói: "Cái này đơn giản, chỉ cần các ngươi có đồ không khiêng ra được thì nói cho ta biết, ta thay các ngươi đi lấy, ngươi yên tâm, giá cả vẫn vậy, coi như là bá bá thương các ngươi."
Trên mặt Lý Thạch lộ ra tươi cười. "Chỉ có điều, sạp Tống bá bá làm sao đây?"
Tống đồ tể không thèm để ý nói: "Thê đệ ta bày sạp ở gần đây, lúc đó kêu hắn trông giúp là được, hơn nữa nhi tử ta cũng có thể tới hỗ trợ, ngươi yên tâm đi."
Lý Thạch lại đề ra vài kiến nghị, tỷ như, nhà hắn muốn giữ lại xương ống lợn rừng.
Những thứ đó vốn không đáng mấy văn tiền, mà nhà Lý Thạch giống như rất thích ăn xương ống, thời điểm mua thịt lợn thường từ chỗ ông xin một ít xương, cho nên ông không chút nghĩ ngợi liền đáp ứng.
Hai người bước đầu đạt được thỏa thuận hợp tác, Tống đồ tể liền tận tâm tận lực dẫn hắn đến cửa sau một tửu quán.
Ông thường xuyên giao hàng đến tửu quán này, tuy số lượng không lớn, nhưng vì ông thích nói chuyện nên hay tán dóc với chưởng quầy, vì vậy ông rất thạo tin, biết hai ngày này tửu quán đang có chủ ý làm mấy món hoang dã. Mấy ngày nay ông còn đang phiền não vì lượng thịt rừng Lý Thạch cung cấp giảm đi, cảm thấy sinh kế lần này bị lãng phí, ngờ đâu lúc này Lý Thạch trực tiếp cung cấp một con lợn rừng, tuy không chắc tửu quán sẽ mua hết, nhưng tốt xấu gì cũng có thể tăng thêm cảm tình lẫn nhau cho nên Tống đồ tể rất vừa lòng.
Lý Thạch cũng rất vừa lòng.
Hắn nói chuyện với ông chủ tửu quán trong chốc lát, đối phương tỏ vẻ chỉ cần thịt lợn ngon thì nguyện ý mua nửa phiến.
Lý Thạch cùng Tống đồ tể đến thêm ba tiệm, cuối cùng phần lớn thịt lợn đều được đặt mua.
Hắn cho Tống đồ tể 100 văn rồi vội vã trở về.
Trong lúc đó, huynh đệ Mã gia đã xử lý xong thịt lợn rừng, hai người chuyển thịt lợn lên xe đẩy, đi theo Lý Thạch đến cửa sau tửu quán và tiệm cơm.
Mộc Lan thì ở lại cùng hai vị thẩm thẩm Mã gia làm cơm trưa.
Thỉnh bốn người Mã gia đến hỗ trợ, làm thế nào cũng phải mời nhà bọn họ ăn một bữa.
Mộc Lan thay y phục liền đi mời Mã gia gia, Mã nãi nãi cùng mấy đứa nhỏ đến đây.
*****
Mã gia gia khước từ nói: "Trong nhà có đồ ăn, các ngươi ăn là được rồi."
Vốn dĩ Mã nãi nãi cũng muốn từ chối, nhưng thấy ánh mắt mấy đứa cháu trai cháu gái trông mong nhìn bà, rốt cuộc lời nói không thốt ra được.
Nếu Mộc Lan đến, đương nhiên không bằng lòng tay không trở về, nàng bước lên trước đỡ Mã nãi nãi. "Gia gia, nãi nãi mau đi thôi, bằng không Lý Thạch trở về thấy ta không mời các ngươi lại tức giận, mau, các đệ đệ muội muội cũng đi thôi."
Mấy đứa nhỏ thấy Mã gia gia miễn cưỡng đứng dậy, hoan hô một tiếng rồi chạy lên trước.
Mã gia gia bất đắc dĩ trừng mắt nhìn mấy đứa nhỏ, cùng Mã nãi nãi lảo đảo đi sang bên kia.
Mộc Lan biết thời đại này mọi người rất thích ăn thịt mỡ, cho nên nàng dứt khoát cắt hai cân thịt mỡ đưa cho Mã đại thẩm, lại lấy ra hai khối xương và đậu tương hầm dự định làm một món, chuyện còn lại liền giao cho hai thẩm thẩm Mã gia.
Không phải Mộc Lan không muốn nhúng tay, mà là nhìn một hồi nàng phát hiện đồ ăn nàng cho rằng ăn ngon, chưa chắc người khác cũng đồng tình. Mà Lý Thạch trước khi đi cũng kéo nàng sang một bên dặn dò. "Đồ ăn để cho hai vị thẩm thẩm Mã gia làm, những món ngươi làm tuy ngon nhưng ăn không đã ghiền."
Mộc Lan mất một hồi lâu mới phản ứng lại.
Thời đại này mọi người thích ăn những thứ nhiều dầu mỡ, càng nhiều dầu mỡ càng ngon (đương nhiên hộ phú quý là ngoại lệ), có lẽ vì ngày thường quen đói bụng, thỉnh thoảng ăn một lần nên đặc biệt thấy ngon miệng.
Mà Mộc Lan trong mắt hai vị thẩm thẩm Mã gia vẫn là hài tử, bởi vì nhà bọn họ có hài tử bằng tuổi Mộc Lan cho nên không muốn sai sử Mộc Lan làm việc, chỉ bảo bọn nhỏ chơi ở bên ngoài.
Lý Giang cùng Tô Văn thấy Mộc Lan mời mấy người Mã gia gia đến, vội tiến lên chiêu đãi.
Mã gia gia nhìn hai đứa nhỏ nho nhã lễ độ thì thở dài: "Người đọc sách đúng là có khác, ngươi xem hài tử cũng lớn như vậy nhưng có nghe lời như thế đâu."
Mã nãi nãi hơi mỉm cười, cũng không trả lời, theo bà thấy, bà thà rằng cháu trai của mình không hiểu chuyện, bởi vì những điều này đều do cuộc sống bức bách mà có, bằng không ai nguyện ý tuổi còn nhỏ lại giống như người lớn làm lụng vất vả? Dĩ nhiên là có thể lười biếng thì lười biếng, có thể nghịch ngợm thì nghịch ngợm.
Thấy hài tử Lý gia cùng Tô gia hiểu chuyện như vậy, bà không có chút gì là hâm mộ, chỉ có chút thương xót. Chung quy vẫn là hài tử không có phụ mẫu, phía trên tuy có trưởng huynh trưởng tỷ nhưng đều là hài tử choai choai.
Mộc Lan bảo Lý Giang và Tô Văn chiêu đãi Mã gia gia cùng Mã nãi nãi, Viện Viện và A Đào cùng mấy đứa nhỏ Mã gia chơi ở trong sân, còn bản thân mình cầm thịt lợn mà Lý Thạch cố ý giữ lại đi đến nhà thôn trưởng.
Ở thôn Minh Phượng, bọn họ có thể không lấy lòng lí chính, cũng có thể cùng hàng xóm trở mặt, nhưng tuyệt đối không thể đắc tội thôn trưởng. Lưu thôn trưởng có thể quản lý tốt thôn Minh Phượng phức tạp này, có thể nói là bản lĩnh lớn mà ông lại có thể ở trước mặt đông đảo thôn lão vì thôn Minh Phượng tranh thủ không ít ích lợi, có thể thấy được căn cơ Lưu gia và khả năng 'luồn cúi' của Lưu thôn trưởng.
Cũng may người nhà ông không tệ lắm cho nên cùng một nhà Lưu thôn trưởng giao thiệp cũng không khó khăn.
Lúc trước Vương Trụ giúp Lý Thạch chọn thôn Minh Phượng cũng vì nguyên nhân này, những thôn có gia tộc căn cơ thâm sâu, bọn họ không chỉ phải ứng phó lí chính thôn trưởng còn phải ứng phó tộc trưởng cùng người trong tộc, một khi phát sinh mâu thuẫn, thôn trưởng và tộc trưởng dĩ nhiên đứng về phía người nhà mình.
Mà ở thôn Minh Phượng, mặc dù nhà Lưu thôn trưởng có mấy nhà thân thích nhưng cũng chỉ là mấy nhà mà thôi, hầu như thôn dân đều đơn độc một nhà hoặc mấy nhà thân thích với nhau, sẽ không phát sinh hiện tượng mấy chục hộ thôn dân và gia tộc hợp lại, chưa kể Lưu thôn trưởng có thể áp chế được cục diện, không sợ lí chính, cho nên nhà nàng chỉ cần quản tốt quan hệ với nhà Lưu thôn trưởng là được.
Không cần phải thân thiết, chỉ cần đối phương không chán ghét nhà nàng là tốt rồi.
Mộc Lan tự mình đem thịt lợn đến, Lưu thôn trưởng nhướng mày, ông không giống người khác khinh thường Mộc Lan, theo ông thấy, hai nhà Lý Tô có thể đi đến ngày hôm nay, vai trò của Mộc Lan không thua gì Lý Thạch.
Mộc Lan cung kính cười nói: "Thôn trưởng, hôm nay ta săn được một con lợn rừng, sắp đến Tết nên cho ngài cùng Lưu nãi nãi một ít để buổi tối làm bữa ăn ngon."
Lưu thôn trưởng không giống như thường ngày mà từ chối, gật đầu ý bảo cháu gái Lưu Nhã tiến lên nhận xâu thịt lợn. "Hiểu rồi, đa tạ các ngươi. Có gì tới tìm Tiểu Nhã chơi."
Mộc Lan nhìn Lưu Nhã cao hơn mình một cái đầu, hơi ngượng ngùng cười nói: "Được, chỉ cần Tiểu Nhã không ghét bỏ."
Lưu Nhã liếc Mộc Lan một cái, nhàn nhạt nói: "Ngươi nên gọi ta là Tiểu Nhã tỷ tỷ."
Mộc Lan nghe lời gọi một tiếng: "Tiểu Nhã tỷ tỷ."
Lúc này mặt Lưu Nhã mới tỏ ra vui vẻ. Lưu gia nhiều nam ít nữ, đời cháu chỉ có một nữ nhi Lưu Nhã cho nên Lưu gia không giống nhà khác coi nữ nhi thành đồ lỗ vốn để sai sử, mà là yêu thương nàng hết mực.
Lưu Nhã vẫn luôn muốn có muội muội, nàng thích nhất là nghe nữ hài tử kêu nàng là tỷ tỷ.
Lưu thôn trưởng lắc đầu bật cười, nói với Mộc Lan: "Qua năm là đầu xuân, 6 mẫu đất nhà các ngươi nhanh tìm người thuê đi, bằng không đầu xuân không thể gieo hạt, sang năm không thể thu hoạch." Ông nói tiếp: "Đầu xuân, học đường cũng sẽ khai giảng, nhà các ngươi đã chuẩn bị xong học phí chưa?"
Mộc Lan vội nói: "Chuyện đất đai Lý Thạch đã định, học phí cũng đã chuẩn bị xong, chỉ chờ nhập học."
Lưu thôn trưởng hút hai hơi thuốc lá sợi, trầm mặc nửa ngày nói: "Ta biết các ngươi không phải người biết trồng trọt, chỉ có điều nông hộ chúng ta nếu không trồng trọt thì thành bộ dáng gì? Lý Thạch nếu quyết định không đọc sách thì vẫn nên học cách xuống đất làm việc đi, chung quy không thể đến phủ thành bày sạp cả đời được, việc đó dựa vào vận khí kiếm sống, rốt cuộc không lâu bền được."
Mộc Lan biết Lưu thôn trưởng có thể nói ra lời này hiển nhiên là đối với nhà nàng ấn tượng không tồi, tuy nhà nàng có tính toán riêng nhưng không thể trực tiếp từ chối được, tránh cho Lưu thôn trưởng nghĩ nhà nàng không biết tốt xấu, cho nên Mộc Lan đáp ứng, nói sau khi trở về sẽ cùng Lý Thạch thương lượng.
Mộc Lan về đến nhà, Lý Thạch cùng hai huynh đệ Mã gia đã trở lại, hai vị thẩm thẩm Mã gia cũng đã làm xong thức ăn, Mộc Lan bố trí hai bàn ở nhà chính, nam nhân một bàn, nữ nhân bọn nhỏ một bàn, vô cùng náo nhiệt.
Sau cơm chiều, Lý Thạch đưa cho Mã gia lễ vật đã chuẩn bị tốt để bọn họ mang đi, sân nhà bận rộn một ngày liền an tĩnh lại.
Lý Giang và Tô Văn, Viện Viện, A Đào nhanh nhẹn thu dọn bàn, chén đũa, Lý Thạch thì cùng Mộc Lan vào phòng.
Lý Thạch từ trong lòng ngực móc bạc đặt lên bàn, nói: "Tổng cộng là 6 lượng 350 văn, cất bạc đi, chỗ tiền xu còn lại dùng để ăn Tết."
Mộc Lan buồn cười. "Hơn 300 văn, còn không mua được một nửa đồ Tết đâu, sao đủ ăn Tết chứ?"
"Không phải còn tiền bán câu đối sao? Ngươi chỉ cần cất bạc, cho dù không đủ cũng đừng dùng tới, đó là tiền cấp cho Giang Nhi, A Văn đọc sách."
Mộc Lan nghi hoặc. "Học phí đã sớm đủ cả, hai ngày trước Thục Nữ Phường lại bán được ba kiện y phục, khoảng 10 lượng bạc, hơn nữa lúc trước nhà chúng ta cũng có 35 lượng trong hũ..."
Lý Thạch nhìn Mộc Lan cao hứng, khe khẽ thở dài. "Lý gia ta lúc trước từng có vị quan tứ phẩm, tuy không lớn nhưng cũng không tồi, cả đời làm quan hiện giờ cũng chỉ có thể ở Lý gia trang trồng vài mẫu đất."
Mộc Lan trầm mặc.
"Thời điểm tổ phụ ta còn sống, nhà ta có 123 mẫu ruộng tốt. Tổ phụ từ nhỏ đã bắt đầu đọc sách, bình thường ngoài học phí và tiền bút mực thư tịch cũng không tốn kém mấy, chi phí còn ít hơn chúng ta bây giờ, tốn nhiều nhất là vì xã giao, còn có mua vài bộ y phục. Ngay cả vậy, thời điểm đến tay phụ thân ta chỉ còn 62 mẫu."
"Phụ thân ta dù sao tuổi còn trẻ đã thành tú tài nên miễn ông một phần thuế, lại thêm một phần thu nhập, cho dù vậy, đọc sách mười mấy năm còn có nạn hạn hán, đến tay ta cũng chỉ có 5 mẫu ruộng tốt. Mộc Lan, đọc sách không đơn giản như ngươi nghĩ, chỉ cần học phí và tiền sách mà thôi, đương nhiên giấy và bút mực cũng là một khoảng tiền lớn, mấy cái đó cộng lại bất quá chỉ chiếm một nửa, thật sự phải bỏ tiền ra là xã giao sau này cùng phí dự thi."
"Cũng may nhà chúng ta hiện tại gần phủ thành, khảo thí cái gì đều thuận tiện, nhưng nếu còn ở Lý gia trang thì ta không có dũng khí cung hai đứa nhỏ đi học cùng lúc."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.