Chương 61
Úc Vũ Trúc
14/06/2022
Editor: hiimeira
Lý Thạch nhìn nàng, nói: "Năm đó Tô công tử ở Kinh thành, e là vượt ngoài tầm tay, đến ngày tế tổ cuối năm đó y mới trở về."
Mộc Lan rủ mắt. "Thục Nữ Phường bắt đầu thưởng thêm từ cuối năm đó."
Mộc Lan nhớ rất rõ lần đó, ba kiện y phục lẽ ra chỉ có 15 lượng, nàng vừa mới giao y phục xong, lát sau tiểu nhị đến đưa 25 lượng, lấy luôn bức vẽ kiểu dáng y phục, 5 lượng trong đó là Thục Nữ Phường đưa cho nàng, 20 lượng còn lại là vị khách nhân kia thưởng.
Năm lượng bạc tiền thưởng, mặc kệ là cho ai thì nó cũng rất nhiều.
Lúc ấy Mộc Lan chỉ nghĩ ai đó đốt tiền phung phí, thì ra là có người cố ý làm vậy, về sau thường xuyên xuất hiện người đốt tiền phung phí, nàng còn thấy chuyện này cũng bình thường thôi.
Lý Thạch thở dài, châm lửa đốt thư. "Sợ là đã phụ sự kỳ vọng của Tô công tử."
"Có điều Nguyên Hồ làm vậy không sợ đắc tội Tô Định sao?"
Lý Thạch cười cợt. "Giúp ta nhập học chẳng qua chỉ được một ân tình, Nguyên gia cùng lắm chỉ được Tô Định giúp làm một chuyện nào đó mà thôi, chưa chắc sau này Tô Định để ý bọn họ. Nhưng nếu ta làm đồ đệ của ông ta, mà ta lại lấy ngươi, vậy về sau Tô gia và Nguyên gia sẽ ràng buộc với nhau, cho dù Tô Định có tức giận, y cũng sẽ kiềm chế lại vì ngươi."
Mộc Lan không hiểu. "Ta với ngươi thành thân dính dáng gì đến Nguyên gia?"
Lý Thạch nghi hoặc nhìn Mộc Lan, lại nghĩ tới nàng còn nhỏ đã phải chống đỡ cả gia đình, đối với đối nhân xử thế khó tránh khỏi hơi thiếu hiểu biết, nhất thời trách cứ bản thân không chú tâm đến Mộc Lan, bèn ôn nhu giải thích: "Một ngày làm thầy cả đời làm cha, huống chi, ta bái ông ta làm thầy là hành lễ tam bái lục khấu (ba vái sáu dập đầu), ta lại không có phụ thân, về sau ông ta không khác gì phụ thân ta, ngươi gả cho ta, cũng tương đương với nửa con dâu, mà ngươi lại là muội muội ruột Tô công tử, hiện tại Tô công tử coi trọng ngươi như vậy, chắc chắn sau này sẽ không lạnh nhạt với ngươi. Nguyên gia cũng có thể dựa vào một phần quan hệ này mà đứng vững ở phủ thành."
Mộc Lan há to miệng.
"Ngươi phải biết rằng, con cháu Nguyên gia hiện giờ chẳng có ai tài giỏi, nếu Nguyên Hồ mất thì Nguyên gia cũng tiêu tan. Nhưng nhận ta làm đồ đệ, chỉ cần ta học được một nửa ông ta là có thể bảo đảm Nguyên gia không tiêu tan, còn nhờ vào ngươi thì giữ được phú quý của Nguyên gia."
"Cái này rốt cuộc là nhận đồ đệ hay là nhận nhi tử hả?" Nếu ngươi không giúp Nguyên gia, vậy chẳng phải Nguyên gia xong rồi?
Lý Thạch vừa nhìn đã biết nàng suy nghĩ cái gì, nhẹ nhàng giải thích: "Nếu ta còn muốn ở lại phủ thành, Giang Nhi và A Văn còn muốn bước vào quan trường, thì ta không thể vong ân bội nghĩa làm ngơ mặc kệ với Nguyên gia."
Sắc mặt Mộc Lan trở nên khó coi, đây là ép mua ép bán?
"Vậy nếu bọn họ làm những việc mất nhân tính, ngươi cũng phải giúp giải quyết ư?"
Lý Thạch cười tươi. "Đương nhiên là không, ta chỉ làm chuyện lẽ phải, việc trái đạo nghĩa vì sao phải làm? Người đời cũng không cho phép làm vậy."
Mộc Lan lập tức yên lòng, nàng đã nói mà, sao có thể không có đạo lý như vậy được. Nếu vậy chẳng phải đơn giản rồi sao? Nói cho dễ hiểu, đó là chuyện của dư luận.
Chỉ cần nắm bắt tốt dư luận thì sẽ không có vấn đề gì.
"Ngươi thật sự chắc chắn?" Mộc Lan thấy Lý Thạch vẫn bình thản, tiếp tục khuyên nhủ: "Ngươi chưa từng học y, thậm chí còn không hứng thú..."
Lý Thạch lắc đầu. "Mộc Lan, ngươi không hiểu thư viện Tùng Sơn thư có ý nghĩa thế nào với học trò đâu, bước vào thư viện Tùng Sơn tương đương bước một chân vào con đường làm quan. Giang Nhi và A Văn đều rất thông minh, bọn nhỏ cũng không kém ta bao nhiêu, chẳng qua có viên ngọc quý là ta ở phía trước, cho nên trông bọn nhỏ có vẻ hơi ngu đần chút thôi."
Cho dù bây giờ không phải lúc, Mộc Lan vẫn nhịn không được mà bật cười, đến lúc này, Mộc Lan mới tin Lý Thạch không có khúc mắc trong lòng, nhường cơ hội cho Lý Giang và Tô Văn.
"Chừng nào thì ngươi mới thật sự khiêm tốn lại?"
Lý Thạch nghiêm túc. "Ta vẫn luôn rất khiêm tốn! Không tin, ngươi đi ra ngoài hỏi xem, mười người hết chín người sẽ nói ta khiêm tốn lễ độ, người còn lại thì không quen biết ta."
Mộc Lan lại nhịn không được mà cười lớn.
Lý Thạch cũng cong môi cười, cuối cùng mới trịnh trọng nói: "Ta cũng thật sự muốn học y, Mộc Lan, ngươi có còn nhớ cảm giác sợ hãi, phẫn nộ khi bọn nhỏ bị đậu mùa không?"
Mộc Lan nhìn Lý Thạch.
Lý Thạch trịnh trọng cam đoan nói: "Ta không dám nói có thể cứu giúp thiên hạ, nhưng ít ra ta sẽ không trơ mắt thấy chết mà không cứu! Ta hy vọng có thể trở thành một đại phu tốt!"
"Làm đại phu cũng tốt, có gì ngươi chăm sóc thân thể ta, cũng dưỡng ta giống như Nguyên Hồ, năm mươi sáu mươi tuổi rồi nhưng nhìn qua chỉ mới bốn mươi tuổi."
Lý Thạch nghiêm túc cam đoan. "Ngươi yên tâm, ta nhất định chăm cho ngươi thật xinh đẹp."
Tâm tình Mộc Lan vui vẻ, hình như hôm nay nàng cười rất nhiều, nhưng khi nhìn đến gương mặt sạch sẽ của Lý Thạch, nàng không khỏi ứa nước mắt.
Có chút thất thố, Mộc Lan đứng dậy nói: "Ta về nghỉ trước."
Lý Thạch gật đầu. "Chuyện này khoan hẳn nói cho Giang Nhi và A Văn, chờ Nguyên Hồ chắc chắn rồi nói." Nói tiếp: "Đến lúc đó cũng đừng nói ngọn nguồn mọi chuyện, chỉ cần nói ta muốn hành y cứu người, Nguyên Hồ nể mặt ta nên mới tiến cử bọn nhỏ."
"Vậy ngươi không được kêu tên Nguyên Hồ nữa, nên gọi ông ta là sư phó mới đúng."
Lý Thạch gật đầu. "Ngươi nói rất đúng."
Lý Thạch từ trước đến nay đã quyết định chuyện gì thì không ai có thể thay đổi được, cũng may hắn chỉ là muốn làm đại phu mà thôi, thật ra mà nói làm đại phu cũng không tệ.
Nhưng đây chỉ là suy nghĩ của Mộc Lan, Lý Giang và Tô Văn thì không đồng ý, thậm chí có thể nói là phản đối kịch liệt, Lý Giang phần nhiều là vì ca ca cậu, còn Tô Văn phần lớn là vì tỷ tỷ cậu.
Đại phu, nói dễ nghe thì thầy thuốc như phụ mẫu, cứu người trong cơn nguy nan, nhưng có khác gì hầu hạ người ta đâu, vẫn là thợ tịch như cũ thôi, trừ phi có thể vào cung làm thái y, nếu không chính là thợ tịch.
Mà làm thái y trong cung cũng sẽ đe dọa đến tính mạng, tuy phục vụ người có nhân phẩm cao nhưng cũng phải cực kỳ cẩn trọng, bất kể là Lý Giang hay Tô Văn, ai cũng không muốn Lý Thạch làm việc này.
Không thấy mấy vở kịch hay diễn sao, "Ái phi nếu có gì ngoài ý muốn, trẫm sẽ tru di cửu tộc ngươi", "Vương phi nếu có mệnh hệ gì, bổn vương sẽ lấy mạng nhà ngươi" hay "Nếu thái phu nhân không khỏi bệnh, bản hầu muốn mạng của ngươi" hay là "Phu nhân nếu có việc gì thì bản quan lấy mạng ngươi".
Mặc dù chỉ là hí kịch nhưng vẫn phản ánh được địa vị đại phu thật sự rất thấp, chí ít so sánh với đám quan lại quyền quý kia, thì tính mạng đại phu rất dễ bị đoạt mất.
Nhưng ngươi nhìn vào hai bảng Tiến sĩ đi, cho dù là đương kim thánh thượng cũng không dám tùy tiện nói "Trẫm tru di cửu tộc ngươi", nếu hoàng thượng dám nói thì hôm sau ngự sử dâng sớ có thể phá nát hoàng cung.
Nhưng ngươi nhìn lúc hoàng đế trách móc thái y, có ai vì thái y bước lên nói giúp một lời?
Khi các triều đại thay đổi, một khi gặp phải tân hoàng lên ngôi, chung quy phải có vài thái y tuẫn táng.
Nói nhiều như vậy, tóm lại một câu, đại phu hay thái y, ở cổ đại địa vị thấp, cho nên Lý Giang và Tô Văn đều không đồng ý chuyện Lý Thạch học y.
Hai cậu thật sự không hiểu. "Đại ca, ngươi rõ ràng có thể thi Hương."
"Đúng vậy, tỷ phu, ngươi hiện giờ là tú tài, đến mùa thu thi thử, nếu kết quả không đậu thì thi thêm hai lần là được, cần gì phải đi học y chứ, học y còn tốn thời gian hơn."
Lý Thạch không dao động. "Ta đã quyết định, các ngươi nghe theo là được."
Tô Văn thấy hắn không khác gì nước đổ lá khoai, nhảy dựng lên nói: "Ta mặc kệ, ta không cho phép ngươi học y, nếu ngươi học y, ta sẽ không để tỷ tỷ gả cho ngươi!"
Cả khuôn mặt Lý Thạch đều đen.
Tô Văn 'phúc chí tâm linh'(1), cao hứng vỗ tay nói: "Không sai, nếu ngươi dám đi học y, ta sẽ không gả tỷ tỷ ta cho ngươi, ta là gia trưởng Tô gia, tỷ tỷ cũng phải nghe theo ta! Nếu ngươi đi, hai nhà chúng ta lập tức giải trừ hôn ước."
Mặt Lý Thạch càng đen, Lý Giang rụt rụt cổ, kéo góc áo Tô Văn, ý nói đồ ngốc lớn mật nhà ngươi mau thu liễm chút đi.
Tô Văn lại hất tay cậu ra, ngửa cao cổ, liếc xéo Lý Thạch nói: "Mọi chuyện quyết định như vậy đi, tỷ phu mau chóng tìm thư viện đọc sách đi, lúc thi Hương cũng có kết quả tốt."
Mộc Lan lắc đầu, dẫn Viện Viện và Đào Tử ra ngoài, tránh cho lát nữa làm các nàng sợ. Mới đi được hai bước, đã nghe thấy tiếng Tô Văn la to trong phòng, sau đó là tiếng thước đánh vào da thịt, thỉnh thoảng vang lên vài tiếng Lý Thạch nghiến răng gặng hỏi: "Đem mấy lời vừa nói, nói lại lần nữa!"
"Ngươi có đánh thì ta vẫn nói, sẽ không gả tỷ tỷ cho ngươi, sẽ không ——, a —— tỷ phu, ngươi nhẹ chút, ngươi đánh thật ư?"
"..."
"Cứu mạng với, tỷ ——, mau cứu ta với!"
"..."
"Lý Giang, ngươi không ngăn cản, lát nữa ta cho ngươi đẹp mặt."
"..."
"Lý Giang, mau gọi tỷ tỷ ta tới, nếu không sau này ta sẽ không giúp ngươi ăn tỏi... Ta cũng không bao giờ đem trứng gà của ta cho ngươi ăn..."
"..."
"Lý Giang, cầu xin ngươi, mau gọi tỷ tỷ ta tới đi."
"..."
"Tỷ phu, ta không dám nữa, mấy lời vừa rồi đều là giả, thật sự..."
Buổi tối, Tô Văn nằm trên giường kêu Lý Giang đút cậu ăn cơm.
Lý Giang xụ mặt đút từng muỗng cơm cho cậu. Tô Văn nằm đối diện hung dữ nhìn Lý Giang, dùng sức nhai thức ăn trong miệng.
Lý Giang giật giật khóe miệng, tiếp tục đút cơm.
Cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra, Viện Viện và Đào Tử ló đầu vào, thấy chỉ có hai ca ca, tức khắc cười hì hì tiến vào.
Viện Viện từ trong túi của mình lấy quả trứng gà đưa cho Tô Văn. "Văn ca ca, đây là trứng gà của ta, ta tặng cho ngươi."
Ánh mắt Lý Giang nhìn chằm chằm vào trứng gà, Tô Văn vốn định hào phóng xua tay nói không cần, thấy Lý Giang như vậy, ngay lập tức nhận lấy, nở nụ cười rạng rỡ với Viện Viện. "Cảm tạ Viện Viện muội muội, ta rất thích."
Sau đó nhìn về phía Đào Tử.
Đào Tử đã sớm ăn hết trứng gà, thấy ca ca nhìn mình, bèn lấy hà bao đã sớm chuẩn bị. "Ca ca, cái này tặng cho ngươi."
Tô Văn nhận lấy, thấy phía trên thêu trúc xanh, khuôn mặt lập tức cười tươi, thuận miệng nói: "Đào Tử giỏi quá, nhanh như vậy lại làm thêm một cái hà bao!" Hai ngày trước cậu vừa mới nhận một cái, là quà thi đậu đồng sinh.
Đào Tử ngượng ngùng nói: "Cái này vốn định đưa cho Giang ca ca, nhưng ca ca bị thương, nên đưa cho ngươi trước, lần sau ta làm cho Giang ca ca cái khác."
Tô Văn sửng sốt, sau đó vui vẻ đập giường. "Muội muội ngoan, làm tốt lắm, về sau không cần làm cho Giang ca ca ngươi, nếu không mắt ngươi sẽ rất mỏi đó."
Lý Giang nhìn mông người nào đó một cái, quyết định nhẫn nhịn mấy ngày.
━━━━━
(1) Phúc chí tâm linh (福至心灵): Khi vận may, điều tốt lành đến thì đầu óc ta trở nên linh hoạt, nhạy bén hơn.
Lý Thạch nhìn nàng, nói: "Năm đó Tô công tử ở Kinh thành, e là vượt ngoài tầm tay, đến ngày tế tổ cuối năm đó y mới trở về."
Mộc Lan rủ mắt. "Thục Nữ Phường bắt đầu thưởng thêm từ cuối năm đó."
Mộc Lan nhớ rất rõ lần đó, ba kiện y phục lẽ ra chỉ có 15 lượng, nàng vừa mới giao y phục xong, lát sau tiểu nhị đến đưa 25 lượng, lấy luôn bức vẽ kiểu dáng y phục, 5 lượng trong đó là Thục Nữ Phường đưa cho nàng, 20 lượng còn lại là vị khách nhân kia thưởng.
Năm lượng bạc tiền thưởng, mặc kệ là cho ai thì nó cũng rất nhiều.
Lúc ấy Mộc Lan chỉ nghĩ ai đó đốt tiền phung phí, thì ra là có người cố ý làm vậy, về sau thường xuyên xuất hiện người đốt tiền phung phí, nàng còn thấy chuyện này cũng bình thường thôi.
Lý Thạch thở dài, châm lửa đốt thư. "Sợ là đã phụ sự kỳ vọng của Tô công tử."
"Có điều Nguyên Hồ làm vậy không sợ đắc tội Tô Định sao?"
Lý Thạch cười cợt. "Giúp ta nhập học chẳng qua chỉ được một ân tình, Nguyên gia cùng lắm chỉ được Tô Định giúp làm một chuyện nào đó mà thôi, chưa chắc sau này Tô Định để ý bọn họ. Nhưng nếu ta làm đồ đệ của ông ta, mà ta lại lấy ngươi, vậy về sau Tô gia và Nguyên gia sẽ ràng buộc với nhau, cho dù Tô Định có tức giận, y cũng sẽ kiềm chế lại vì ngươi."
Mộc Lan không hiểu. "Ta với ngươi thành thân dính dáng gì đến Nguyên gia?"
Lý Thạch nghi hoặc nhìn Mộc Lan, lại nghĩ tới nàng còn nhỏ đã phải chống đỡ cả gia đình, đối với đối nhân xử thế khó tránh khỏi hơi thiếu hiểu biết, nhất thời trách cứ bản thân không chú tâm đến Mộc Lan, bèn ôn nhu giải thích: "Một ngày làm thầy cả đời làm cha, huống chi, ta bái ông ta làm thầy là hành lễ tam bái lục khấu (ba vái sáu dập đầu), ta lại không có phụ thân, về sau ông ta không khác gì phụ thân ta, ngươi gả cho ta, cũng tương đương với nửa con dâu, mà ngươi lại là muội muội ruột Tô công tử, hiện tại Tô công tử coi trọng ngươi như vậy, chắc chắn sau này sẽ không lạnh nhạt với ngươi. Nguyên gia cũng có thể dựa vào một phần quan hệ này mà đứng vững ở phủ thành."
Mộc Lan há to miệng.
"Ngươi phải biết rằng, con cháu Nguyên gia hiện giờ chẳng có ai tài giỏi, nếu Nguyên Hồ mất thì Nguyên gia cũng tiêu tan. Nhưng nhận ta làm đồ đệ, chỉ cần ta học được một nửa ông ta là có thể bảo đảm Nguyên gia không tiêu tan, còn nhờ vào ngươi thì giữ được phú quý của Nguyên gia."
"Cái này rốt cuộc là nhận đồ đệ hay là nhận nhi tử hả?" Nếu ngươi không giúp Nguyên gia, vậy chẳng phải Nguyên gia xong rồi?
Lý Thạch vừa nhìn đã biết nàng suy nghĩ cái gì, nhẹ nhàng giải thích: "Nếu ta còn muốn ở lại phủ thành, Giang Nhi và A Văn còn muốn bước vào quan trường, thì ta không thể vong ân bội nghĩa làm ngơ mặc kệ với Nguyên gia."
Sắc mặt Mộc Lan trở nên khó coi, đây là ép mua ép bán?
"Vậy nếu bọn họ làm những việc mất nhân tính, ngươi cũng phải giúp giải quyết ư?"
Lý Thạch cười tươi. "Đương nhiên là không, ta chỉ làm chuyện lẽ phải, việc trái đạo nghĩa vì sao phải làm? Người đời cũng không cho phép làm vậy."
Mộc Lan lập tức yên lòng, nàng đã nói mà, sao có thể không có đạo lý như vậy được. Nếu vậy chẳng phải đơn giản rồi sao? Nói cho dễ hiểu, đó là chuyện của dư luận.
Chỉ cần nắm bắt tốt dư luận thì sẽ không có vấn đề gì.
"Ngươi thật sự chắc chắn?" Mộc Lan thấy Lý Thạch vẫn bình thản, tiếp tục khuyên nhủ: "Ngươi chưa từng học y, thậm chí còn không hứng thú..."
Lý Thạch lắc đầu. "Mộc Lan, ngươi không hiểu thư viện Tùng Sơn thư có ý nghĩa thế nào với học trò đâu, bước vào thư viện Tùng Sơn tương đương bước một chân vào con đường làm quan. Giang Nhi và A Văn đều rất thông minh, bọn nhỏ cũng không kém ta bao nhiêu, chẳng qua có viên ngọc quý là ta ở phía trước, cho nên trông bọn nhỏ có vẻ hơi ngu đần chút thôi."
Cho dù bây giờ không phải lúc, Mộc Lan vẫn nhịn không được mà bật cười, đến lúc này, Mộc Lan mới tin Lý Thạch không có khúc mắc trong lòng, nhường cơ hội cho Lý Giang và Tô Văn.
"Chừng nào thì ngươi mới thật sự khiêm tốn lại?"
Lý Thạch nghiêm túc. "Ta vẫn luôn rất khiêm tốn! Không tin, ngươi đi ra ngoài hỏi xem, mười người hết chín người sẽ nói ta khiêm tốn lễ độ, người còn lại thì không quen biết ta."
Mộc Lan lại nhịn không được mà cười lớn.
Lý Thạch cũng cong môi cười, cuối cùng mới trịnh trọng nói: "Ta cũng thật sự muốn học y, Mộc Lan, ngươi có còn nhớ cảm giác sợ hãi, phẫn nộ khi bọn nhỏ bị đậu mùa không?"
Mộc Lan nhìn Lý Thạch.
Lý Thạch trịnh trọng cam đoan nói: "Ta không dám nói có thể cứu giúp thiên hạ, nhưng ít ra ta sẽ không trơ mắt thấy chết mà không cứu! Ta hy vọng có thể trở thành một đại phu tốt!"
"Làm đại phu cũng tốt, có gì ngươi chăm sóc thân thể ta, cũng dưỡng ta giống như Nguyên Hồ, năm mươi sáu mươi tuổi rồi nhưng nhìn qua chỉ mới bốn mươi tuổi."
Lý Thạch nghiêm túc cam đoan. "Ngươi yên tâm, ta nhất định chăm cho ngươi thật xinh đẹp."
Tâm tình Mộc Lan vui vẻ, hình như hôm nay nàng cười rất nhiều, nhưng khi nhìn đến gương mặt sạch sẽ của Lý Thạch, nàng không khỏi ứa nước mắt.
Có chút thất thố, Mộc Lan đứng dậy nói: "Ta về nghỉ trước."
Lý Thạch gật đầu. "Chuyện này khoan hẳn nói cho Giang Nhi và A Văn, chờ Nguyên Hồ chắc chắn rồi nói." Nói tiếp: "Đến lúc đó cũng đừng nói ngọn nguồn mọi chuyện, chỉ cần nói ta muốn hành y cứu người, Nguyên Hồ nể mặt ta nên mới tiến cử bọn nhỏ."
"Vậy ngươi không được kêu tên Nguyên Hồ nữa, nên gọi ông ta là sư phó mới đúng."
Lý Thạch gật đầu. "Ngươi nói rất đúng."
Lý Thạch từ trước đến nay đã quyết định chuyện gì thì không ai có thể thay đổi được, cũng may hắn chỉ là muốn làm đại phu mà thôi, thật ra mà nói làm đại phu cũng không tệ.
Nhưng đây chỉ là suy nghĩ của Mộc Lan, Lý Giang và Tô Văn thì không đồng ý, thậm chí có thể nói là phản đối kịch liệt, Lý Giang phần nhiều là vì ca ca cậu, còn Tô Văn phần lớn là vì tỷ tỷ cậu.
Đại phu, nói dễ nghe thì thầy thuốc như phụ mẫu, cứu người trong cơn nguy nan, nhưng có khác gì hầu hạ người ta đâu, vẫn là thợ tịch như cũ thôi, trừ phi có thể vào cung làm thái y, nếu không chính là thợ tịch.
Mà làm thái y trong cung cũng sẽ đe dọa đến tính mạng, tuy phục vụ người có nhân phẩm cao nhưng cũng phải cực kỳ cẩn trọng, bất kể là Lý Giang hay Tô Văn, ai cũng không muốn Lý Thạch làm việc này.
Không thấy mấy vở kịch hay diễn sao, "Ái phi nếu có gì ngoài ý muốn, trẫm sẽ tru di cửu tộc ngươi", "Vương phi nếu có mệnh hệ gì, bổn vương sẽ lấy mạng nhà ngươi" hay "Nếu thái phu nhân không khỏi bệnh, bản hầu muốn mạng của ngươi" hay là "Phu nhân nếu có việc gì thì bản quan lấy mạng ngươi".
Mặc dù chỉ là hí kịch nhưng vẫn phản ánh được địa vị đại phu thật sự rất thấp, chí ít so sánh với đám quan lại quyền quý kia, thì tính mạng đại phu rất dễ bị đoạt mất.
Nhưng ngươi nhìn vào hai bảng Tiến sĩ đi, cho dù là đương kim thánh thượng cũng không dám tùy tiện nói "Trẫm tru di cửu tộc ngươi", nếu hoàng thượng dám nói thì hôm sau ngự sử dâng sớ có thể phá nát hoàng cung.
Nhưng ngươi nhìn lúc hoàng đế trách móc thái y, có ai vì thái y bước lên nói giúp một lời?
Khi các triều đại thay đổi, một khi gặp phải tân hoàng lên ngôi, chung quy phải có vài thái y tuẫn táng.
Nói nhiều như vậy, tóm lại một câu, đại phu hay thái y, ở cổ đại địa vị thấp, cho nên Lý Giang và Tô Văn đều không đồng ý chuyện Lý Thạch học y.
Hai cậu thật sự không hiểu. "Đại ca, ngươi rõ ràng có thể thi Hương."
"Đúng vậy, tỷ phu, ngươi hiện giờ là tú tài, đến mùa thu thi thử, nếu kết quả không đậu thì thi thêm hai lần là được, cần gì phải đi học y chứ, học y còn tốn thời gian hơn."
Lý Thạch không dao động. "Ta đã quyết định, các ngươi nghe theo là được."
Tô Văn thấy hắn không khác gì nước đổ lá khoai, nhảy dựng lên nói: "Ta mặc kệ, ta không cho phép ngươi học y, nếu ngươi học y, ta sẽ không để tỷ tỷ gả cho ngươi!"
Cả khuôn mặt Lý Thạch đều đen.
Tô Văn 'phúc chí tâm linh'(1), cao hứng vỗ tay nói: "Không sai, nếu ngươi dám đi học y, ta sẽ không gả tỷ tỷ ta cho ngươi, ta là gia trưởng Tô gia, tỷ tỷ cũng phải nghe theo ta! Nếu ngươi đi, hai nhà chúng ta lập tức giải trừ hôn ước."
Mặt Lý Thạch càng đen, Lý Giang rụt rụt cổ, kéo góc áo Tô Văn, ý nói đồ ngốc lớn mật nhà ngươi mau thu liễm chút đi.
Tô Văn lại hất tay cậu ra, ngửa cao cổ, liếc xéo Lý Thạch nói: "Mọi chuyện quyết định như vậy đi, tỷ phu mau chóng tìm thư viện đọc sách đi, lúc thi Hương cũng có kết quả tốt."
Mộc Lan lắc đầu, dẫn Viện Viện và Đào Tử ra ngoài, tránh cho lát nữa làm các nàng sợ. Mới đi được hai bước, đã nghe thấy tiếng Tô Văn la to trong phòng, sau đó là tiếng thước đánh vào da thịt, thỉnh thoảng vang lên vài tiếng Lý Thạch nghiến răng gặng hỏi: "Đem mấy lời vừa nói, nói lại lần nữa!"
"Ngươi có đánh thì ta vẫn nói, sẽ không gả tỷ tỷ cho ngươi, sẽ không ——, a —— tỷ phu, ngươi nhẹ chút, ngươi đánh thật ư?"
"..."
"Cứu mạng với, tỷ ——, mau cứu ta với!"
"..."
"Lý Giang, ngươi không ngăn cản, lát nữa ta cho ngươi đẹp mặt."
"..."
"Lý Giang, mau gọi tỷ tỷ ta tới, nếu không sau này ta sẽ không giúp ngươi ăn tỏi... Ta cũng không bao giờ đem trứng gà của ta cho ngươi ăn..."
"..."
"Lý Giang, cầu xin ngươi, mau gọi tỷ tỷ ta tới đi."
"..."
"Tỷ phu, ta không dám nữa, mấy lời vừa rồi đều là giả, thật sự..."
Buổi tối, Tô Văn nằm trên giường kêu Lý Giang đút cậu ăn cơm.
Lý Giang xụ mặt đút từng muỗng cơm cho cậu. Tô Văn nằm đối diện hung dữ nhìn Lý Giang, dùng sức nhai thức ăn trong miệng.
Lý Giang giật giật khóe miệng, tiếp tục đút cơm.
Cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra, Viện Viện và Đào Tử ló đầu vào, thấy chỉ có hai ca ca, tức khắc cười hì hì tiến vào.
Viện Viện từ trong túi của mình lấy quả trứng gà đưa cho Tô Văn. "Văn ca ca, đây là trứng gà của ta, ta tặng cho ngươi."
Ánh mắt Lý Giang nhìn chằm chằm vào trứng gà, Tô Văn vốn định hào phóng xua tay nói không cần, thấy Lý Giang như vậy, ngay lập tức nhận lấy, nở nụ cười rạng rỡ với Viện Viện. "Cảm tạ Viện Viện muội muội, ta rất thích."
Sau đó nhìn về phía Đào Tử.
Đào Tử đã sớm ăn hết trứng gà, thấy ca ca nhìn mình, bèn lấy hà bao đã sớm chuẩn bị. "Ca ca, cái này tặng cho ngươi."
Tô Văn nhận lấy, thấy phía trên thêu trúc xanh, khuôn mặt lập tức cười tươi, thuận miệng nói: "Đào Tử giỏi quá, nhanh như vậy lại làm thêm một cái hà bao!" Hai ngày trước cậu vừa mới nhận một cái, là quà thi đậu đồng sinh.
Đào Tử ngượng ngùng nói: "Cái này vốn định đưa cho Giang ca ca, nhưng ca ca bị thương, nên đưa cho ngươi trước, lần sau ta làm cho Giang ca ca cái khác."
Tô Văn sửng sốt, sau đó vui vẻ đập giường. "Muội muội ngoan, làm tốt lắm, về sau không cần làm cho Giang ca ca ngươi, nếu không mắt ngươi sẽ rất mỏi đó."
Lý Giang nhìn mông người nào đó một cái, quyết định nhẫn nhịn mấy ngày.
━━━━━
(1) Phúc chí tâm linh (福至心灵): Khi vận may, điều tốt lành đến thì đầu óc ta trở nên linh hoạt, nhạy bén hơn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.