Chương 103: Vương Tâm Mẫn
Úc Vũ Trúc
04/05/2023
Editor: hiimeira
Tất nhiên đều là chuyện xấu trong nhà, cho dù Chu đại phu nhân có buồn bực Chu thị cỡ nào, cũng không dại mà đem chuyện này kể ra ngoài. Bà chỉ nói, đây là quy củ Tô gia, phải mang nữ nhi đi, cũng không cho đi thăm, Chu thị bị Tô gia quản thúc nên mới không biết tình hình gần đây của nữ nhi này.
Năm đó, Tô Duyên Niên mang đứa nhỏ đi cũng không báo cho Chu gia một tiếng, nên Chu gia chẳng hay biết gì.
Dĩ nhiên, câu nói này vừa nghe đã biết là giả dối, Dương phu nhân và Thượng phu nhân cũng chỉ nghe cho có.
Rất muốn nói làm gì có chuyện Chu gia không thể kiếm ra cách nào khác để tìm đứa cháu gái ngoại này.
Chỉ cần Chu gia có lòng tìm, chẳng lẽ có vụ tìm không ra một đứa nhỏ? Tô gia cũng đâu cần thiết phải giấu nhẹm việc này. Nói đến cùng, chẳng qua là bạc tình, không muốn dây vào rắc rối này mà thôi.
Hai vị phu nhân nhìn về phía Mộc Lan, ý cười trong mắt nàng đong đầy dịu dàng, chợt cảm thấy có chút thương hại, nhưng nhìn vị cô nương này bây giờ có vẻ sống không tệ lắm.
Dương phu nhân tò mò nói: "Vị bên cạnh là trượng phu của nàng sao? Nàng vậy mà cũng thành thân rồi, nhìn qua trông cũng được lắm."
"Vậy phải xem là so với ai."
Dương phu nhân lập tức im lặng.
Tỷ tỷ ruột thịt Tô Uyển Ngọc được gả cho đích trưởng tử phủ Hộ quốc tướng quân, tương lai sẽ thừa kế phủ Hộ quốc tướng quân.
Mà tân hoàng có thể thuận lợi đăng cơ, cũng nhờ có phủ Hộ quốc tướng quân kiềm chế quân đội An Nhạc Vương, có thể nói là công lao to lớn. Hơn nữa, phủ Hộ quốc tướng quân bây giờ còn nắm trong tay một phần binh mã, nghe nói, Hoàng thượng còn muốn phong phủ Hộ quốc tướng quân làm Định quốc công. Hiện giờ, Ngô gia vô cùng nghênh ngang ở Kinh thành.
Nếu mà so sánh, một bộ quần áo không tới nửa chỉ của Mộc Lan thì thật sự quá bủn xỉn.
Mà lúc này, Mộc Lan bủn xỉn đang phân vân không biết nên chọn trâm phượng hay trâm cài mới tốt.
Viện Viện cùng Đào Tử chụm đầu một chỗ xem, thỉnh thoảng phát ra vài tiếng hô nhỏ, thật sự quá đẹp, cái nào cũng muốn.
Lý Thạch thấy thê tử rối rắm thì thấp giọng cười nói: "Vậy thì mua cả hai đi."
Mộc Lan rối rắm. "Vậy tốn nhiều bạc lắm."
Viện Viện và Đào Tử ngẩng phắt đầu nhìn Lý Thạch, mắt sáng lên, trên mặt thiếu điều muốn viết, cũng mua cho muội đi, cũng mua cho muội đi!
Lý Thạch trừng mắt nhìn hai muội muội, cúi đầu nói với thê tử: "Trên người ta còn chút bạc, không thiếu đâu. Huống hồ, nếu sau này có cần dùng gấp thì đem trang sức bán thành tiền là được, mấy món này cũng không mất giá."
Quả thật là thế, Mộc Lan đều chọn trang sức bạc và vàng, có thế nào cũng chẳng mất giá.
Mộc Lan mịt mờ nhìn thoáng qua hàng ngọc thạch, gật đầu đáp ứng.
Lý Thạch cũng nhìn thoáng qua chỗ trang sức bằng ngọc, thầm lưu tâm, hóa ra thê tử thích trang sức ngọc hơn.
Viện Viện và Đào Tử trông ngóng nhìn, Mộc Lan buồn cười sờ đầu hai nàng, nói với Lý Thạch: "Để hai đứa cũng mua hai món đi, hai đứa cũng lớn rồi, cũng nên trang điểm tỉ mỉ chút."
Lý Thạch nghiêm mặt đồng ý.
Viện Viện và Đào Tử liền hoan hô một tiếng, xúm lại một chỗ chọn trang sức.
Các nàng cũng biết trong nhà cũng không dư dả gì cho cam, cho nên chọn chủ yếu là trang sức bạc, nhưng mới mười hai mười ba tuổi mà có được món trang sức bạc, thì trong thôn trang chẳng có mấy người, ngoại trừ Lưu Nhã tỷ tỷ nhà thôn trưởng thì chính là hai nàng, mặc dù chỉ có một món mà thôi.
Hai bé gái đều rất vui vẻ.
Lý Thạch thấy thế, gương mặt hiếm khi lộ ra nụ cười.
Bọn họ rất nhanh đã chọn xong, kêu vị tiểu cô kia nương tới tính tiền.
Cầm trang sức mình thích, bốn người liền đứng dậy rời đi, vừa đi đến đầu bậc thang thì chạm phải ba người Chu Giang Bình đang xuống lầu.
Ánh mắt Lý Thạch quét qua các nàng, không để trong lòng, chỉ giữ chặt cánh tay Mộc Lan, thấp giọng nói: "Chốc nữa chúng ta tới quán ăn cơm."
Mộc Lan gật đầu, thấy ba người họ nhìn mình, vô thức cười với đối phương một cái.
Ba người trên bậc thang đều bị nụ cười của Mộc Lan làm cho ngẩn ra, mất một lúc lâu mới nở nụ cười cứng nhắc đáp lại.
Dương Cửu nhìn chòng chọc Tô Mộc Lan rời đi, thở dài: "Đáng tiếc!"
Chu Giang Bình nhìn bóng lưng Tô Mộc Lan không nói gì.
Đồ vật đã đầy đủ, Mộc Lan cũng sửa soạn ăn vận một bữa, rồi cùng Lý Thạch mang theo lễ vật ngồi trên xe ngựa tới thư viện Tùng Sơn.
Đãi ngộ thư viện Tùng Sơn dành cho nhóm tiến sĩ vô cùng chu đáo, Vương tiên sinh dạy học ở thư viện Tùng Sơn mười mấy năm. Gần thư viện Tùng Sơn có một tòa nhà nhỏ tam tiến, quang cảnh tuyệt đẹp, cảnh vật tao nhã, ngụ xung quanh đều là đồng tiến sĩ như ông, có thể nói, chỗ này chính là khu biệt thự dành cho phần tử trí thức cao.
Vương tiên sinh cùng với Vương phu nhân đã chờ từ sớm.
Lý Thạch và Mộc Lan vừa đến, Vương tiên sinh lập tức mời người vào nhà.
Hai người khách sáo một bận, Mộc Lan liền được Vương phu nhân mời đến hậu viện.
Vương phu nhân đã hơn ba mươi lăm, nhưng do bảo dưỡng tốt, nên nhìn qua chỉ trông vừa mới hai mươi.
Vương phu nhân mờ mịt nhìn Mộc Lan một cái, Tô Mộc Lan không giống với tưởng tượng của bà, có thể nói là hoàn toàn khác xa.
Vương Tâm Mẫn đang chờ ở hậu viện, lúc nhìn thấy Mộc Lan thì thoáng sửng sốt, ánh mắt dò hỏi nhìn về phía mẫu thân.
Vương phu nhân khẽ gật đầu, Vương Tâm Mẫn lòng lấy làm kinh ngạc, nhưng không lộ ra trên mặt, tiến lên nghênh đón, hành lễ thưa: "Chào Lý nương tử."
Mộc Lan cười gật đầu, quay đầu hỏi Vương phu nhân. "Đây hẳn là Vương cô nương, lớn lên thật xinh đẹp." Nói rồi cầm lễ gặp mặt đã sớm chuẩn bị xong đưa cho nàng.
Hai người nhường đường để nàng vào phòng, Vương Tâm Mẫn theo sau hai người.
Vương phu nhân kêu người dâng trà rồi nói: "Đây là trà Long Tỉnh, là bên Sơn Đông đưa tới, Lý nương tử xem có hợp khẩu vị không."
Mộc Lan nhìn Vương phu nhân một chút, tay hơi khựng, cười đáp ngay: "Vương phu nhân coi trọng ta quá rồi, ta cũng chỉ là một nông phụ, bình thường uống trà chỉ để giải khát, nào có hiểu Trà Kinh(1), thứ tốt như vậy cho ta uống thật phí phạm mà."
Nụ cười bên khóe miệng Vương phu nhân cứng đờ, không biết nên đáp lại thế nào, không phải bình thường đối phương đều sẽ tán dương vài câu, sau đó thưởng thức trà sao? Từ đó bà cũng dễ lấy quyền chủ động.
Nhưng sao người này lại không biết xấu hổ mà nói thẳng mình là nông phụ? Gương mặt cũng không có vẻ xấu hổ, hoàn toàn là dáng vẻ đương nhiên.
Vương phu nhân có chút hoài nghi nhìn về phía nữ nhi, nữ nhi gả vào loại gia đình này thật sự không có vấn đề gì sao?
Bà đã từng thấy qua Tô Văn, cảm thấy đối phương chỉ có chút tuấn lãng, tài trí cũng không tệ mà thôi, so về thân thế thì kém hơn nữ nhi nhà mình trăm ngàn lần, nhưng thấy nữ nhi khăng khăng, bà cũng không còn cách nào.
Vương Tâm Mẫn thấy mẫu thân như vậy, lòng thầm sốt ruột, nhưng dưới ánh mắt Mộc Lan lại không thể làm gì, chỉ có thể tiến lên trước đỡ lời: "Trà vốn là để cho người giải khát, cũng chỉ là hương vị khác nhau mà thôi."
Mộc Lan cười cười, miệng nhỏ uống một ngụm, quả thật mùi vị rất đặc biệt. Tuy nàng không hiểu trà nhưng vẫn biết ly trà này khác với trà mình hay pha, nhưng Mộc Lan cũng không nói gì.
Đợi đến khi Lý Thạch và Mộc Lan rời khỏi Vương gia, hai người đối với chuyện nhà họ Vương cũng hiểu hơn phân nửa.
Không phải hai người có năng lực, mà là bọn họ vốn có ý định tìm hiểu, dùng mười hai vạn phần tâm tư để lưu ý, hơn nữa Lý Thạch và Mộc Lan ra sức dẫn dắt đề tài câu chuyện, thành ra đã biết chuyện nên biết, chuyện không nên biết cũng biết cả rồi.
Vương tiên sinh chỉ kinh ngạc với sự lão luyện của Lý Thạch, sau đó thì vui vẻ tiết lộ tình hình cho Lý Thạch biết.
Bọn họ nói về họ hàng thân thích, có vài tình huống đối phương cần phải biết rõ ràng. Ngôn Tình Cổ Đại
Vương tiên sinh cũng lo lắng bên phía hậu viện, chỉ hi vọng thê tử hôm nay có thể bình thường một chút, nghĩ tới phía sau còn có nữ nhi bồi tiếp, liền thoáng yên tâm.
Nhưng khi Vương tiên sinh tiễn Lý Thạch về, trở lại hậu viện tìm nữ nhi thì liền nhìn thấy vẻ mặt nữ nhi như đưa đám.
"Phụ thân, sợ hôn sự này không được rồi!"
Ánh mắt Vương tiên sinh toát đầy tức giận, liền phát bực với thê tử, nhưng nghĩ đến tính tình thê tử, rốt cuộc vẫn dằn xuống, nhắc nhở bản thân, phát cáu là sai, phải kiềm chế!
Người con rể Tô Văn này là ông chọn trúng.
Đương nhiên, cũng là nữ nhi nhìn trúng mới được.
Ông thấy, Tô Văn thẳng thắn, không thiếu tâm cơ, lại đủ thông minh, nữ nhi gả qua đó không có mẹ chồng đè ép. Đúng là không có trưởng bối giúp đỡ sẽ có chút vất vả, nhưng may mà ba người nhi tử của ông coi như cũng nghe lời, sau này ông cũng có thể giúp nữ nhi đôi việc.
Hơn nữa nữ nhi bằng lòng, Vương tiên sinh cũng vô cùng hài lòng với mối hôn sự này.
Ông biết thê tử đang nghĩ gì, đơn giản là cảm thấy gia thế Tô gia không to.
Nhưng bản thân ông xuất thân từ danh môn, hiểu rõ những trói buộc trong đó. Người sống một đời, quan trọng nhất là phải tiêu sái tự tại, nữ nhi gả vào nơi có gia thế tốt thì thế nào, không nói cái khác, chỉ mỗi việc đấu đá với mấy chị em dâu thân thích kia, không biết đã tiêu mất đi bao nhiêu tâm huyết.
Năm đó ông đến nơi này, một là bởi vì thích công việc tiến sĩ này, hai là vì cái tính kia của thê tử. Nếu về Sơn Đông, chỉ sợ bị người ta ăn đến mảnh xương cũng không còn, mà nàng vẫn còn cảm tạ đội ơn người ta.
Vương tiên sinh thực bất đắc dĩ, chỉ hi vọng đối phương có thể bỏ qua thê tử, chỉ để ý nữ nhi, tất nhiên, ông cũng biết ý nghĩ này có chút ngây thơ.
Ở trên xe ngựa, Mộc Lan kể hết mọi chuyện ở hậu viện, cuối cùng thở dài: "Nhà nào cũng có nỗi khó xử riêng, Vương tiên sinh cũng chẳng dễ dàng."
Lý Thạch trầm ngâm hỏi: "Vị Vương cô nương kia thế nào?"
Mộc Lan cười đáp: "Kỳ là kỳ ở chỗ này, lẽ ra con gái theo chân mẫu thân mà lớn lên, nhưng ta thấy tính tình Vương cô nương lại có hơi giống Vương tiên sinh, không giống Vương phu nhân chút nào."
"Nghe nói, bốn đứa nhỏ nhà họ Vương từ lúc bốn tuổi là bắt đầu đi theo Vương tiên sinh học chữ, xem ra vị Vương cô nương này cũng giống với các huynh trưởng của nàng."
Lý Thạch từng bí mật tiếp xúc qua ba người nhi tử của Vương tiên sinh, mặc dù thời gian ngắn không nói gì, nhưng nhìn qua ánh mắt là biết, đối phương không tệ, vả lại Giang Nhi cũng từng nói với hắn, tính cách mấy sư huynh đệ Vương gia cũng không tệ.
Mối hôn sự này hai người tạm thời chưa quyết định, nhưng cũng không từ chối ngay, bọn họ còn phải cân nhắc và tiếp xúc thêm.
Tô Văn và Lý Giang được nghỉ trở về, cùng với Viện Viện và Đào Tử nghe được quyết định của tỷ tỷ. Tuy trong lòng có chút đáng tiếc nhưng chỉ là một chút thoáng qua mà thôi.
Bọn họ gặp mặt tổng cộng ba lần, lần nào cũng có mặt của Vương tiên sinh và các vị sư huynh đệ. Nếu nói có gian tình gì đó thì là chuyện không thể nào, vì tâm tư của hắn, từ lúc Vương tiên sinh ám chỉ mới dần dần sinh ra.
Thời đại này không xem trọng việc tự do yêu đương, Tô Văn cũng chưa từng có tâm tư đó.
Nhưng mà, nếu mối hôn sự này không thành, dĩ nhiên trong lòng vẫn có chút tiếc nuối.
Mối hôn sự này tạm gác lại, nhưng Vương gia vẫn thỉnh thoảng đưa bái thiếp mời Mộc Lan tới làm khách, Mộc Lan đều sẽ dẫn Viện Viện cùng Đào Tử qua đó.
Nàng cũng sẽ mời Vương Tâm Mẫn tới nhà ngồi chơi, mọi người dần dần hiểu nhau hơn.
Tống gia vẫn luôn phái người để ý động tĩnh hai nhà Lý Tô, dĩ nhiên rất nhanh đã nghe được việc qua lại giữa hai nhà Vương gia và Lý Tô.
Tuy trong lòng có chút không cam tâm, nhưng có thể làm gì đây.
━━━━━
(1) Trà Kinh: Là cuốn chuyên khảo đầu tiên và sâu sắc về trà do Lưu Vũ viết.
Tất nhiên đều là chuyện xấu trong nhà, cho dù Chu đại phu nhân có buồn bực Chu thị cỡ nào, cũng không dại mà đem chuyện này kể ra ngoài. Bà chỉ nói, đây là quy củ Tô gia, phải mang nữ nhi đi, cũng không cho đi thăm, Chu thị bị Tô gia quản thúc nên mới không biết tình hình gần đây của nữ nhi này.
Năm đó, Tô Duyên Niên mang đứa nhỏ đi cũng không báo cho Chu gia một tiếng, nên Chu gia chẳng hay biết gì.
Dĩ nhiên, câu nói này vừa nghe đã biết là giả dối, Dương phu nhân và Thượng phu nhân cũng chỉ nghe cho có.
Rất muốn nói làm gì có chuyện Chu gia không thể kiếm ra cách nào khác để tìm đứa cháu gái ngoại này.
Chỉ cần Chu gia có lòng tìm, chẳng lẽ có vụ tìm không ra một đứa nhỏ? Tô gia cũng đâu cần thiết phải giấu nhẹm việc này. Nói đến cùng, chẳng qua là bạc tình, không muốn dây vào rắc rối này mà thôi.
Hai vị phu nhân nhìn về phía Mộc Lan, ý cười trong mắt nàng đong đầy dịu dàng, chợt cảm thấy có chút thương hại, nhưng nhìn vị cô nương này bây giờ có vẻ sống không tệ lắm.
Dương phu nhân tò mò nói: "Vị bên cạnh là trượng phu của nàng sao? Nàng vậy mà cũng thành thân rồi, nhìn qua trông cũng được lắm."
"Vậy phải xem là so với ai."
Dương phu nhân lập tức im lặng.
Tỷ tỷ ruột thịt Tô Uyển Ngọc được gả cho đích trưởng tử phủ Hộ quốc tướng quân, tương lai sẽ thừa kế phủ Hộ quốc tướng quân.
Mà tân hoàng có thể thuận lợi đăng cơ, cũng nhờ có phủ Hộ quốc tướng quân kiềm chế quân đội An Nhạc Vương, có thể nói là công lao to lớn. Hơn nữa, phủ Hộ quốc tướng quân bây giờ còn nắm trong tay một phần binh mã, nghe nói, Hoàng thượng còn muốn phong phủ Hộ quốc tướng quân làm Định quốc công. Hiện giờ, Ngô gia vô cùng nghênh ngang ở Kinh thành.
Nếu mà so sánh, một bộ quần áo không tới nửa chỉ của Mộc Lan thì thật sự quá bủn xỉn.
Mà lúc này, Mộc Lan bủn xỉn đang phân vân không biết nên chọn trâm phượng hay trâm cài mới tốt.
Viện Viện cùng Đào Tử chụm đầu một chỗ xem, thỉnh thoảng phát ra vài tiếng hô nhỏ, thật sự quá đẹp, cái nào cũng muốn.
Lý Thạch thấy thê tử rối rắm thì thấp giọng cười nói: "Vậy thì mua cả hai đi."
Mộc Lan rối rắm. "Vậy tốn nhiều bạc lắm."
Viện Viện và Đào Tử ngẩng phắt đầu nhìn Lý Thạch, mắt sáng lên, trên mặt thiếu điều muốn viết, cũng mua cho muội đi, cũng mua cho muội đi!
Lý Thạch trừng mắt nhìn hai muội muội, cúi đầu nói với thê tử: "Trên người ta còn chút bạc, không thiếu đâu. Huống hồ, nếu sau này có cần dùng gấp thì đem trang sức bán thành tiền là được, mấy món này cũng không mất giá."
Quả thật là thế, Mộc Lan đều chọn trang sức bạc và vàng, có thế nào cũng chẳng mất giá.
Mộc Lan mịt mờ nhìn thoáng qua hàng ngọc thạch, gật đầu đáp ứng.
Lý Thạch cũng nhìn thoáng qua chỗ trang sức bằng ngọc, thầm lưu tâm, hóa ra thê tử thích trang sức ngọc hơn.
Viện Viện và Đào Tử trông ngóng nhìn, Mộc Lan buồn cười sờ đầu hai nàng, nói với Lý Thạch: "Để hai đứa cũng mua hai món đi, hai đứa cũng lớn rồi, cũng nên trang điểm tỉ mỉ chút."
Lý Thạch nghiêm mặt đồng ý.
Viện Viện và Đào Tử liền hoan hô một tiếng, xúm lại một chỗ chọn trang sức.
Các nàng cũng biết trong nhà cũng không dư dả gì cho cam, cho nên chọn chủ yếu là trang sức bạc, nhưng mới mười hai mười ba tuổi mà có được món trang sức bạc, thì trong thôn trang chẳng có mấy người, ngoại trừ Lưu Nhã tỷ tỷ nhà thôn trưởng thì chính là hai nàng, mặc dù chỉ có một món mà thôi.
Hai bé gái đều rất vui vẻ.
Lý Thạch thấy thế, gương mặt hiếm khi lộ ra nụ cười.
Bọn họ rất nhanh đã chọn xong, kêu vị tiểu cô kia nương tới tính tiền.
Cầm trang sức mình thích, bốn người liền đứng dậy rời đi, vừa đi đến đầu bậc thang thì chạm phải ba người Chu Giang Bình đang xuống lầu.
Ánh mắt Lý Thạch quét qua các nàng, không để trong lòng, chỉ giữ chặt cánh tay Mộc Lan, thấp giọng nói: "Chốc nữa chúng ta tới quán ăn cơm."
Mộc Lan gật đầu, thấy ba người họ nhìn mình, vô thức cười với đối phương một cái.
Ba người trên bậc thang đều bị nụ cười của Mộc Lan làm cho ngẩn ra, mất một lúc lâu mới nở nụ cười cứng nhắc đáp lại.
Dương Cửu nhìn chòng chọc Tô Mộc Lan rời đi, thở dài: "Đáng tiếc!"
Chu Giang Bình nhìn bóng lưng Tô Mộc Lan không nói gì.
Đồ vật đã đầy đủ, Mộc Lan cũng sửa soạn ăn vận một bữa, rồi cùng Lý Thạch mang theo lễ vật ngồi trên xe ngựa tới thư viện Tùng Sơn.
Đãi ngộ thư viện Tùng Sơn dành cho nhóm tiến sĩ vô cùng chu đáo, Vương tiên sinh dạy học ở thư viện Tùng Sơn mười mấy năm. Gần thư viện Tùng Sơn có một tòa nhà nhỏ tam tiến, quang cảnh tuyệt đẹp, cảnh vật tao nhã, ngụ xung quanh đều là đồng tiến sĩ như ông, có thể nói, chỗ này chính là khu biệt thự dành cho phần tử trí thức cao.
Vương tiên sinh cùng với Vương phu nhân đã chờ từ sớm.
Lý Thạch và Mộc Lan vừa đến, Vương tiên sinh lập tức mời người vào nhà.
Hai người khách sáo một bận, Mộc Lan liền được Vương phu nhân mời đến hậu viện.
Vương phu nhân đã hơn ba mươi lăm, nhưng do bảo dưỡng tốt, nên nhìn qua chỉ trông vừa mới hai mươi.
Vương phu nhân mờ mịt nhìn Mộc Lan một cái, Tô Mộc Lan không giống với tưởng tượng của bà, có thể nói là hoàn toàn khác xa.
Vương Tâm Mẫn đang chờ ở hậu viện, lúc nhìn thấy Mộc Lan thì thoáng sửng sốt, ánh mắt dò hỏi nhìn về phía mẫu thân.
Vương phu nhân khẽ gật đầu, Vương Tâm Mẫn lòng lấy làm kinh ngạc, nhưng không lộ ra trên mặt, tiến lên nghênh đón, hành lễ thưa: "Chào Lý nương tử."
Mộc Lan cười gật đầu, quay đầu hỏi Vương phu nhân. "Đây hẳn là Vương cô nương, lớn lên thật xinh đẹp." Nói rồi cầm lễ gặp mặt đã sớm chuẩn bị xong đưa cho nàng.
Hai người nhường đường để nàng vào phòng, Vương Tâm Mẫn theo sau hai người.
Vương phu nhân kêu người dâng trà rồi nói: "Đây là trà Long Tỉnh, là bên Sơn Đông đưa tới, Lý nương tử xem có hợp khẩu vị không."
Mộc Lan nhìn Vương phu nhân một chút, tay hơi khựng, cười đáp ngay: "Vương phu nhân coi trọng ta quá rồi, ta cũng chỉ là một nông phụ, bình thường uống trà chỉ để giải khát, nào có hiểu Trà Kinh(1), thứ tốt như vậy cho ta uống thật phí phạm mà."
Nụ cười bên khóe miệng Vương phu nhân cứng đờ, không biết nên đáp lại thế nào, không phải bình thường đối phương đều sẽ tán dương vài câu, sau đó thưởng thức trà sao? Từ đó bà cũng dễ lấy quyền chủ động.
Nhưng sao người này lại không biết xấu hổ mà nói thẳng mình là nông phụ? Gương mặt cũng không có vẻ xấu hổ, hoàn toàn là dáng vẻ đương nhiên.
Vương phu nhân có chút hoài nghi nhìn về phía nữ nhi, nữ nhi gả vào loại gia đình này thật sự không có vấn đề gì sao?
Bà đã từng thấy qua Tô Văn, cảm thấy đối phương chỉ có chút tuấn lãng, tài trí cũng không tệ mà thôi, so về thân thế thì kém hơn nữ nhi nhà mình trăm ngàn lần, nhưng thấy nữ nhi khăng khăng, bà cũng không còn cách nào.
Vương Tâm Mẫn thấy mẫu thân như vậy, lòng thầm sốt ruột, nhưng dưới ánh mắt Mộc Lan lại không thể làm gì, chỉ có thể tiến lên trước đỡ lời: "Trà vốn là để cho người giải khát, cũng chỉ là hương vị khác nhau mà thôi."
Mộc Lan cười cười, miệng nhỏ uống một ngụm, quả thật mùi vị rất đặc biệt. Tuy nàng không hiểu trà nhưng vẫn biết ly trà này khác với trà mình hay pha, nhưng Mộc Lan cũng không nói gì.
Đợi đến khi Lý Thạch và Mộc Lan rời khỏi Vương gia, hai người đối với chuyện nhà họ Vương cũng hiểu hơn phân nửa.
Không phải hai người có năng lực, mà là bọn họ vốn có ý định tìm hiểu, dùng mười hai vạn phần tâm tư để lưu ý, hơn nữa Lý Thạch và Mộc Lan ra sức dẫn dắt đề tài câu chuyện, thành ra đã biết chuyện nên biết, chuyện không nên biết cũng biết cả rồi.
Vương tiên sinh chỉ kinh ngạc với sự lão luyện của Lý Thạch, sau đó thì vui vẻ tiết lộ tình hình cho Lý Thạch biết.
Bọn họ nói về họ hàng thân thích, có vài tình huống đối phương cần phải biết rõ ràng. Ngôn Tình Cổ Đại
Vương tiên sinh cũng lo lắng bên phía hậu viện, chỉ hi vọng thê tử hôm nay có thể bình thường một chút, nghĩ tới phía sau còn có nữ nhi bồi tiếp, liền thoáng yên tâm.
Nhưng khi Vương tiên sinh tiễn Lý Thạch về, trở lại hậu viện tìm nữ nhi thì liền nhìn thấy vẻ mặt nữ nhi như đưa đám.
"Phụ thân, sợ hôn sự này không được rồi!"
Ánh mắt Vương tiên sinh toát đầy tức giận, liền phát bực với thê tử, nhưng nghĩ đến tính tình thê tử, rốt cuộc vẫn dằn xuống, nhắc nhở bản thân, phát cáu là sai, phải kiềm chế!
Người con rể Tô Văn này là ông chọn trúng.
Đương nhiên, cũng là nữ nhi nhìn trúng mới được.
Ông thấy, Tô Văn thẳng thắn, không thiếu tâm cơ, lại đủ thông minh, nữ nhi gả qua đó không có mẹ chồng đè ép. Đúng là không có trưởng bối giúp đỡ sẽ có chút vất vả, nhưng may mà ba người nhi tử của ông coi như cũng nghe lời, sau này ông cũng có thể giúp nữ nhi đôi việc.
Hơn nữa nữ nhi bằng lòng, Vương tiên sinh cũng vô cùng hài lòng với mối hôn sự này.
Ông biết thê tử đang nghĩ gì, đơn giản là cảm thấy gia thế Tô gia không to.
Nhưng bản thân ông xuất thân từ danh môn, hiểu rõ những trói buộc trong đó. Người sống một đời, quan trọng nhất là phải tiêu sái tự tại, nữ nhi gả vào nơi có gia thế tốt thì thế nào, không nói cái khác, chỉ mỗi việc đấu đá với mấy chị em dâu thân thích kia, không biết đã tiêu mất đi bao nhiêu tâm huyết.
Năm đó ông đến nơi này, một là bởi vì thích công việc tiến sĩ này, hai là vì cái tính kia của thê tử. Nếu về Sơn Đông, chỉ sợ bị người ta ăn đến mảnh xương cũng không còn, mà nàng vẫn còn cảm tạ đội ơn người ta.
Vương tiên sinh thực bất đắc dĩ, chỉ hi vọng đối phương có thể bỏ qua thê tử, chỉ để ý nữ nhi, tất nhiên, ông cũng biết ý nghĩ này có chút ngây thơ.
Ở trên xe ngựa, Mộc Lan kể hết mọi chuyện ở hậu viện, cuối cùng thở dài: "Nhà nào cũng có nỗi khó xử riêng, Vương tiên sinh cũng chẳng dễ dàng."
Lý Thạch trầm ngâm hỏi: "Vị Vương cô nương kia thế nào?"
Mộc Lan cười đáp: "Kỳ là kỳ ở chỗ này, lẽ ra con gái theo chân mẫu thân mà lớn lên, nhưng ta thấy tính tình Vương cô nương lại có hơi giống Vương tiên sinh, không giống Vương phu nhân chút nào."
"Nghe nói, bốn đứa nhỏ nhà họ Vương từ lúc bốn tuổi là bắt đầu đi theo Vương tiên sinh học chữ, xem ra vị Vương cô nương này cũng giống với các huynh trưởng của nàng."
Lý Thạch từng bí mật tiếp xúc qua ba người nhi tử của Vương tiên sinh, mặc dù thời gian ngắn không nói gì, nhưng nhìn qua ánh mắt là biết, đối phương không tệ, vả lại Giang Nhi cũng từng nói với hắn, tính cách mấy sư huynh đệ Vương gia cũng không tệ.
Mối hôn sự này hai người tạm thời chưa quyết định, nhưng cũng không từ chối ngay, bọn họ còn phải cân nhắc và tiếp xúc thêm.
Tô Văn và Lý Giang được nghỉ trở về, cùng với Viện Viện và Đào Tử nghe được quyết định của tỷ tỷ. Tuy trong lòng có chút đáng tiếc nhưng chỉ là một chút thoáng qua mà thôi.
Bọn họ gặp mặt tổng cộng ba lần, lần nào cũng có mặt của Vương tiên sinh và các vị sư huynh đệ. Nếu nói có gian tình gì đó thì là chuyện không thể nào, vì tâm tư của hắn, từ lúc Vương tiên sinh ám chỉ mới dần dần sinh ra.
Thời đại này không xem trọng việc tự do yêu đương, Tô Văn cũng chưa từng có tâm tư đó.
Nhưng mà, nếu mối hôn sự này không thành, dĩ nhiên trong lòng vẫn có chút tiếc nuối.
Mối hôn sự này tạm gác lại, nhưng Vương gia vẫn thỉnh thoảng đưa bái thiếp mời Mộc Lan tới làm khách, Mộc Lan đều sẽ dẫn Viện Viện cùng Đào Tử qua đó.
Nàng cũng sẽ mời Vương Tâm Mẫn tới nhà ngồi chơi, mọi người dần dần hiểu nhau hơn.
Tống gia vẫn luôn phái người để ý động tĩnh hai nhà Lý Tô, dĩ nhiên rất nhanh đã nghe được việc qua lại giữa hai nhà Vương gia và Lý Tô.
Tuy trong lòng có chút không cam tâm, nhưng có thể làm gì đây.
━━━━━
(1) Trà Kinh: Là cuốn chuyên khảo đầu tiên và sâu sắc về trà do Lưu Vũ viết.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.