Nông Gia Tiểu Hãn Phi: Mang Theo Đệ Muội Kiếm Sống
Chương 86: Thật sự là khoản tiền lớn
Bảo Huyên
02/10/2024
Mộc Cẩm cười nói: "Trên trấn này có mấy cửa y quán, nhưng vãn bối nghĩ chỉ có chưởng quỹ nguyện ý ra giá thật cho ta."
Coi như đi trong huyện, trong y quán lớn nhất của là của Quảng Ký a, những y quán khác... Vãn bối còn lo lắng cho cái mạng nhỏ của mình.”
Ngô chưởng quỹ vừa nghe, cũng liền nở nụ cười.
Trong lòng tiểu cô nương như gương sáng.
Yêu quý vuốt ve cây hoàng tinh Mộc Cẩm mang đến hai cái, Ngô chưởng quỹ nhìn Mộc Cẩm thương lượng nói:
"Mộc cô nương, gốc này hoàng tinh dựa theo quy định ở chỗ chúng ta, cao nhất có thể cho đến hai trăm hai mươi lượng bạc."
“Nhưng Mộc cô nương tín nhiệm Quảng Ký chúng ta như thế, lão phu có thể làm chủ chính là có thể thêm hai mươi lượng bạc, chỉ mong sau khi Mộc cô nương lại hái được thuốc tốt, còn tới Quảng Ký chúng ta bán, chúng ta nhất định cho ngươi giá thật..."
Mộc Cẩm không ngờ gốc Hoàng Tinh này có thể bán được hai trăm bốn mươi lượng bạc!
thời điểm Mới vừa đào được gốc hoàng tinh này, nàng cho rằng tối đa chỉ có thể bán được mấy chục lượng bạc, bây giờ so với nàng lúc ấy dự liệu nhiều gấp mấy lần!
Đương nhiên là đồng ý!
Tiền này quả thực là nhặt được a.
Lại ngẫm lão hoàng tinh trong không gian vòng ngọc kia, gốc kia lão hoàng tinh nàng có thể nhìn ra, ít nhất đã trên trăm năm...
Nếu cũng bán đi, không biết có thể bán được bao nhiêu tiền!
Cái khác không nói, chỉ dựa vào gốc cây lão hoàng tinh kia, Mộc Cẩm cũng không sợ.
Thấy Ngô chưởng quỹ còn vẻ mặt chờ mong nhìn nàng, Mộc Cẩm vội gật đầu: "Được, theo Ngô chưởng quỹ.”
Ngô chưởng quỹ thấy nàng tín nhiệm mình như thế, trong lòng vô cùng hưởng thụ.
Sau khi nhìn thoáng qua Lăng Tiêu vẫn đang ngủ say, liền nhẹ giọng nói với Mộc Cẩm:
"Mộc cô nương, chúng ta ra ngoài ký khế ước trước đi, ta sẽ mời lão đại phu trong Quảng Ký của chúng ta vào châm cứu cho vị cô nương này, khử hàn trước.”
Mộc Cẩm vội nói được, nhưng nghe được ký khế ước, lại kinh ngạc hỏi một câu.
Ngô chưởng quỹ liền cười ha hả giải thích: "Đây là quy củ chúng ta, phàm là có người đến cửa hàng bán dược liệu trân quý, vả lại giá cả vượt qua năm mươi lượng bạc, chúng ta đều sẽ cùng người bán ký khế ước. cũng không có gì khác, chính là ý tứ trao đổi tiền bạc."
Cẩm hiểu, thầm nghĩ: Y quán Quảng Ký này buôn bán quả nhiên có quy củ.
Như vậy cũng tốt.
Chờ Ngô chưởng quỹ cùng Mộc Cẩm từ hậu đường đi tới tiền đường, hai huynh đệ Lăng gia nóng lòng lập tức đứng lên.
Mộc Cẩm đi qua nói đơn giản bệnh tình của Lăng Tiêu với hai người bọn họ, ngay cả chuyện khó khăn sau này sợ là con nối dõi cũng không gạt hai người bọn họ.
Hai huynh đệ nghe xong, khóe mắt gần như muốn nứt ra.
Lăng Không không nhịn được, gắt gao nắm chặt nắm đ.ấ.m gầm nhẹ.
“Đều là hắn...... Đều là hắn hại! Hại cha mẹ chúng ta không tính, còn hại tiểu muội......
“Câm miệng! "Lăng Hư lập tức quát hắn một tiếng, hai mắt cũng đỏ bừng.
Mộc Cẩm trong lòng khẽ động.
Lăng gia đây là cùng người có huyết hải thâm cừu a!
Lại liên tưởng đến "Tiếu di nương" đời trước, trong đầu Mộc Cẩm nhanh chóng chắp vá ra một "chân tướng" vô cùng có khả năng...
“Cô nương, chứng bệnh này của tiểu muội nhà ta...... Phải tốn rất nhiều rất nhiều bạc chứ?”
Trong giọng nói Lăng Hư đều là thấp thỏm, nhưng Mộc Cẩm nhìn ánh mắt hắn, bên trong đều là kiên quyết cùng kiên định nhất định phải chữa khỏi cho tiểu muội hắn.
Hơi trầm tư, nàng liền cùng hai huynh đệ nửa thật nửa giả nói: "Ta bên này cùng chưởng quỹ y quán Quảng Ký có vài phần giao tình, mới vừa bán một gốc dược liệu trân quý cho ông.
Lại đáp ứng ông muốn đào dược liệu cho ông, ông nguyện ý không nhận tiền chữa bệnh cho muội tử các ngươi, tiền thuốc cũng miễn.”
Hai huynh đệ nghe vậy lại khom lưng thật sâu với Mộc Cẩm.
Mộc Cẩm xua tay bảo bọn họ đứng lên, nhẹ giọng nói: "Các ngươi chờ một chút, chưởng quỹ còn phải mời lão đại phu châm cứu cho muội tử các ngươi, hôm nay nàng bởi vì mệt mỏi mà ngủ ở hậu đường.”
“Vậy...... chúng ta có thể đi thăm nàng không? "Lăng Không vội nói.
Mộc Cẩm nhìn hắn một cái, biết hắn không yên tâm để muội tử hắn ở lại hậu đường một mình, loại đề phòng và phòng bị này Mộc Cẩm hiểu.
Liền hỏi Ngô chưởng quỹ.
Ngô chưởng quỹ cũng là người tinh tế, lập tức hiểu được tâm tư của hai huynh đệ kia, giống như Mộc Cẩm nghĩ, có thể hiểu được.
Liền cười nói: "Đương nhiên có thể, chỉ cần hai huynh đệ các ngươi đừng đánh thức bệnh nhân.Bệnh nhân nghỉ ngơi tốt, khôi phục cũng nhanh một chút.”
Hai huynh đệ gật đầu như giã tỏi.
Ngô chưởng quỹ liền phất tay cho bọn họ đi vào hậu đường nhìn muội tử của bọn họ.
Sau đó lại cười vẫy tay bảo Mộc Cẩm đi đến bên tủ.
Mộc Cẩm nhìn thoáng qua khế ước, một câu rất đơn giản, chính là năm nào tháng nào ai bán dược liệu trân quý gì, ra giá bao nhiêu cho y quán Quảng Ký.
Sau đó chính là ấn dấu tay là được.
"Mộc cô nương, hôm nay giao dịch Hoàng Tinh không tính là ít tiền, lão phu cho ngươi hai tờ ngân phiếu một trăm lượng nhỏ, thêm bốn mươi lượng nữa được không?”
Chỉ bốn mươi lượng bạc cũng đủ nặng rồi, ông còn nghĩ không được để tiểu tiểu nhị trong cửa hàng cầm, sau đó đi theo Mộc Cẩm, đưa đến nhà Mộc Cẩm.
Mộc Cẩm gật đầu đồng ý.
Ngô chưởng quỹ trước tiên từ trong ngăn kéo trong quầy rút ra hai tờ ngân phiếu một trăm lượng, sau đó lại đi cân bốn mươi lượng bạc vụn đi ra, dùng một cái hà bao lớn đóng gói, xách tới trên quầy.
"Mộc cô nương, bốn mươi lượng này đều là bạc vụn, thuận tiện cho ngươi lấy dùng, chỉ là bốn mươi lượng này cũng đủ nặng, vả lại cũng không phải số lượng nhỏ, cần lão phu phái người đưa về nhà ngươi?"
Ngô chưởng quỹ cẩn thận hỏi, Mộc Cẩm cười cảm tạ, nhưng nàng cũng không cần Ngô chưởng quỹ phái người đưa nàng về nhà.
Ngô chưởng quỹ thấy nàng khéo léo từ chối, cũng liền hiểu không nhiều lời, chỉ dặn dò nàng cất kỹ, tiền không lộ ra ngoài.
Mộc Cẩm lại cười nói cảm ơn.
Tay nắm một khoản tiền lớn, Mộc Cẩm không phải không kích động, chỉ là ngẫm lại phía sau còn phải tiêu phí thật lớn, còn phải ứng đối với thiên tai, Mộc Cẩm thầm nghĩ mau chóng kiếm càng nhiều tiền.
Mộc Cẩm đem cái hà baolớn chứa bốn mươi lượng bạc nặng trịch kia bỏ vào trong giỏ trúc, dùng vải rách đắp lên, nhưng trên thực tế trong lòng thầm đọc vài câu, đem ba mươi lăm lượng bạc trong đại hà bao đều bỏ vào trong không gian vòng ngọc.
Còn có hai tờ ngân phiếu một trăm lượng lúc nàng thu lại, liền trực tiếp thu tới trong không gian vòng ngọc đi.
Ngô chưởng quỹ lại kê đơn thuốc cho Lăng Tiêu, gọi dược đồng Quảng Ký đi bốc thuốc
“Lão phu trước tiên cho vị cô nương bên trong cầm năm bộ thuốc uống trước, tổng cộng uống năm ngày. Năm ngày sau lại đến, lão phu lại xem có cần điều chỉnh phương thuốc hay không, nhưng năm ngày sau nhất định phải tới châm cứu. "
Ngô chưởng quầy dặn dò Mộc Cẩm
Mộc Cẩm tỏ vẻ ghi nhớ.
Tiếp theo lại nghĩ tới rể cỏ tranh trắng đã phơi khô trong nhà, lại hỏi Ngô chưởng quỹ có thể thu rễ cỏ tranh hay không.
Cũng nói: "Bạch mao căn phía sau núi của chúng ta là vô cùng tốt, nếu ngài muốn nhiều, ngày sau ta đưa nhiều một chút.”
Mộc Cẩm nghĩ chính là, nếu Quảng Ký muốn nhiều rễ cỏ tranh, nàng liền đi phát động người trong thôn cũng đi sau núi hoang đào rễ cỏ tranh.
Thứ như rễ cỏ tranh là dược liệu nhưng tiêu tốn rất nhiều sức lực.
Mèo không ăn cá
Thứ đó phải đào bới không ngừng, tiêu tốn rất nhiều năng lượng.
Đến lúc đó nàng thu rễ cỏ trang thôn dân đào tới, làm sạch sẽ, bán cho Quảng Ký, cũng là một phần lợi nhuận.
Coi như là hồi báo của nàng đối với các thôn dân đi.
Nghe Mộc Cẩm nói rễ cỏ tranh, Ngô chưởng quỹ liền kích động.
Coi như đi trong huyện, trong y quán lớn nhất của là của Quảng Ký a, những y quán khác... Vãn bối còn lo lắng cho cái mạng nhỏ của mình.”
Ngô chưởng quỹ vừa nghe, cũng liền nở nụ cười.
Trong lòng tiểu cô nương như gương sáng.
Yêu quý vuốt ve cây hoàng tinh Mộc Cẩm mang đến hai cái, Ngô chưởng quỹ nhìn Mộc Cẩm thương lượng nói:
"Mộc cô nương, gốc này hoàng tinh dựa theo quy định ở chỗ chúng ta, cao nhất có thể cho đến hai trăm hai mươi lượng bạc."
“Nhưng Mộc cô nương tín nhiệm Quảng Ký chúng ta như thế, lão phu có thể làm chủ chính là có thể thêm hai mươi lượng bạc, chỉ mong sau khi Mộc cô nương lại hái được thuốc tốt, còn tới Quảng Ký chúng ta bán, chúng ta nhất định cho ngươi giá thật..."
Mộc Cẩm không ngờ gốc Hoàng Tinh này có thể bán được hai trăm bốn mươi lượng bạc!
thời điểm Mới vừa đào được gốc hoàng tinh này, nàng cho rằng tối đa chỉ có thể bán được mấy chục lượng bạc, bây giờ so với nàng lúc ấy dự liệu nhiều gấp mấy lần!
Đương nhiên là đồng ý!
Tiền này quả thực là nhặt được a.
Lại ngẫm lão hoàng tinh trong không gian vòng ngọc kia, gốc kia lão hoàng tinh nàng có thể nhìn ra, ít nhất đã trên trăm năm...
Nếu cũng bán đi, không biết có thể bán được bao nhiêu tiền!
Cái khác không nói, chỉ dựa vào gốc cây lão hoàng tinh kia, Mộc Cẩm cũng không sợ.
Thấy Ngô chưởng quỹ còn vẻ mặt chờ mong nhìn nàng, Mộc Cẩm vội gật đầu: "Được, theo Ngô chưởng quỹ.”
Ngô chưởng quỹ thấy nàng tín nhiệm mình như thế, trong lòng vô cùng hưởng thụ.
Sau khi nhìn thoáng qua Lăng Tiêu vẫn đang ngủ say, liền nhẹ giọng nói với Mộc Cẩm:
"Mộc cô nương, chúng ta ra ngoài ký khế ước trước đi, ta sẽ mời lão đại phu trong Quảng Ký của chúng ta vào châm cứu cho vị cô nương này, khử hàn trước.”
Mộc Cẩm vội nói được, nhưng nghe được ký khế ước, lại kinh ngạc hỏi một câu.
Ngô chưởng quỹ liền cười ha hả giải thích: "Đây là quy củ chúng ta, phàm là có người đến cửa hàng bán dược liệu trân quý, vả lại giá cả vượt qua năm mươi lượng bạc, chúng ta đều sẽ cùng người bán ký khế ước. cũng không có gì khác, chính là ý tứ trao đổi tiền bạc."
Cẩm hiểu, thầm nghĩ: Y quán Quảng Ký này buôn bán quả nhiên có quy củ.
Như vậy cũng tốt.
Chờ Ngô chưởng quỹ cùng Mộc Cẩm từ hậu đường đi tới tiền đường, hai huynh đệ Lăng gia nóng lòng lập tức đứng lên.
Mộc Cẩm đi qua nói đơn giản bệnh tình của Lăng Tiêu với hai người bọn họ, ngay cả chuyện khó khăn sau này sợ là con nối dõi cũng không gạt hai người bọn họ.
Hai huynh đệ nghe xong, khóe mắt gần như muốn nứt ra.
Lăng Không không nhịn được, gắt gao nắm chặt nắm đ.ấ.m gầm nhẹ.
“Đều là hắn...... Đều là hắn hại! Hại cha mẹ chúng ta không tính, còn hại tiểu muội......
“Câm miệng! "Lăng Hư lập tức quát hắn một tiếng, hai mắt cũng đỏ bừng.
Mộc Cẩm trong lòng khẽ động.
Lăng gia đây là cùng người có huyết hải thâm cừu a!
Lại liên tưởng đến "Tiếu di nương" đời trước, trong đầu Mộc Cẩm nhanh chóng chắp vá ra một "chân tướng" vô cùng có khả năng...
“Cô nương, chứng bệnh này của tiểu muội nhà ta...... Phải tốn rất nhiều rất nhiều bạc chứ?”
Trong giọng nói Lăng Hư đều là thấp thỏm, nhưng Mộc Cẩm nhìn ánh mắt hắn, bên trong đều là kiên quyết cùng kiên định nhất định phải chữa khỏi cho tiểu muội hắn.
Hơi trầm tư, nàng liền cùng hai huynh đệ nửa thật nửa giả nói: "Ta bên này cùng chưởng quỹ y quán Quảng Ký có vài phần giao tình, mới vừa bán một gốc dược liệu trân quý cho ông.
Lại đáp ứng ông muốn đào dược liệu cho ông, ông nguyện ý không nhận tiền chữa bệnh cho muội tử các ngươi, tiền thuốc cũng miễn.”
Hai huynh đệ nghe vậy lại khom lưng thật sâu với Mộc Cẩm.
Mộc Cẩm xua tay bảo bọn họ đứng lên, nhẹ giọng nói: "Các ngươi chờ một chút, chưởng quỹ còn phải mời lão đại phu châm cứu cho muội tử các ngươi, hôm nay nàng bởi vì mệt mỏi mà ngủ ở hậu đường.”
“Vậy...... chúng ta có thể đi thăm nàng không? "Lăng Không vội nói.
Mộc Cẩm nhìn hắn một cái, biết hắn không yên tâm để muội tử hắn ở lại hậu đường một mình, loại đề phòng và phòng bị này Mộc Cẩm hiểu.
Liền hỏi Ngô chưởng quỹ.
Ngô chưởng quỹ cũng là người tinh tế, lập tức hiểu được tâm tư của hai huynh đệ kia, giống như Mộc Cẩm nghĩ, có thể hiểu được.
Liền cười nói: "Đương nhiên có thể, chỉ cần hai huynh đệ các ngươi đừng đánh thức bệnh nhân.Bệnh nhân nghỉ ngơi tốt, khôi phục cũng nhanh một chút.”
Hai huynh đệ gật đầu như giã tỏi.
Ngô chưởng quỹ liền phất tay cho bọn họ đi vào hậu đường nhìn muội tử của bọn họ.
Sau đó lại cười vẫy tay bảo Mộc Cẩm đi đến bên tủ.
Mộc Cẩm nhìn thoáng qua khế ước, một câu rất đơn giản, chính là năm nào tháng nào ai bán dược liệu trân quý gì, ra giá bao nhiêu cho y quán Quảng Ký.
Sau đó chính là ấn dấu tay là được.
"Mộc cô nương, hôm nay giao dịch Hoàng Tinh không tính là ít tiền, lão phu cho ngươi hai tờ ngân phiếu một trăm lượng nhỏ, thêm bốn mươi lượng nữa được không?”
Chỉ bốn mươi lượng bạc cũng đủ nặng rồi, ông còn nghĩ không được để tiểu tiểu nhị trong cửa hàng cầm, sau đó đi theo Mộc Cẩm, đưa đến nhà Mộc Cẩm.
Mộc Cẩm gật đầu đồng ý.
Ngô chưởng quỹ trước tiên từ trong ngăn kéo trong quầy rút ra hai tờ ngân phiếu một trăm lượng, sau đó lại đi cân bốn mươi lượng bạc vụn đi ra, dùng một cái hà bao lớn đóng gói, xách tới trên quầy.
"Mộc cô nương, bốn mươi lượng này đều là bạc vụn, thuận tiện cho ngươi lấy dùng, chỉ là bốn mươi lượng này cũng đủ nặng, vả lại cũng không phải số lượng nhỏ, cần lão phu phái người đưa về nhà ngươi?"
Ngô chưởng quỹ cẩn thận hỏi, Mộc Cẩm cười cảm tạ, nhưng nàng cũng không cần Ngô chưởng quỹ phái người đưa nàng về nhà.
Ngô chưởng quỹ thấy nàng khéo léo từ chối, cũng liền hiểu không nhiều lời, chỉ dặn dò nàng cất kỹ, tiền không lộ ra ngoài.
Mộc Cẩm lại cười nói cảm ơn.
Tay nắm một khoản tiền lớn, Mộc Cẩm không phải không kích động, chỉ là ngẫm lại phía sau còn phải tiêu phí thật lớn, còn phải ứng đối với thiên tai, Mộc Cẩm thầm nghĩ mau chóng kiếm càng nhiều tiền.
Mộc Cẩm đem cái hà baolớn chứa bốn mươi lượng bạc nặng trịch kia bỏ vào trong giỏ trúc, dùng vải rách đắp lên, nhưng trên thực tế trong lòng thầm đọc vài câu, đem ba mươi lăm lượng bạc trong đại hà bao đều bỏ vào trong không gian vòng ngọc.
Còn có hai tờ ngân phiếu một trăm lượng lúc nàng thu lại, liền trực tiếp thu tới trong không gian vòng ngọc đi.
Ngô chưởng quỹ lại kê đơn thuốc cho Lăng Tiêu, gọi dược đồng Quảng Ký đi bốc thuốc
“Lão phu trước tiên cho vị cô nương bên trong cầm năm bộ thuốc uống trước, tổng cộng uống năm ngày. Năm ngày sau lại đến, lão phu lại xem có cần điều chỉnh phương thuốc hay không, nhưng năm ngày sau nhất định phải tới châm cứu. "
Ngô chưởng quầy dặn dò Mộc Cẩm
Mộc Cẩm tỏ vẻ ghi nhớ.
Tiếp theo lại nghĩ tới rể cỏ tranh trắng đã phơi khô trong nhà, lại hỏi Ngô chưởng quỹ có thể thu rễ cỏ tranh hay không.
Cũng nói: "Bạch mao căn phía sau núi của chúng ta là vô cùng tốt, nếu ngài muốn nhiều, ngày sau ta đưa nhiều một chút.”
Mộc Cẩm nghĩ chính là, nếu Quảng Ký muốn nhiều rễ cỏ tranh, nàng liền đi phát động người trong thôn cũng đi sau núi hoang đào rễ cỏ tranh.
Thứ như rễ cỏ tranh là dược liệu nhưng tiêu tốn rất nhiều sức lực.
Mèo không ăn cá
Thứ đó phải đào bới không ngừng, tiêu tốn rất nhiều năng lượng.
Đến lúc đó nàng thu rễ cỏ trang thôn dân đào tới, làm sạch sẽ, bán cho Quảng Ký, cũng là một phần lợi nhuận.
Coi như là hồi báo của nàng đối với các thôn dân đi.
Nghe Mộc Cẩm nói rễ cỏ tranh, Ngô chưởng quỹ liền kích động.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.