Chương 466: Bị thương
Tịch Mịch Thanh Tuyền
19/04/2022
Trần A Phúc an ủi tiểu cô nương: "Nương tự biết rằng mọi người đã hết
sức rồi. Bà nội không trở lại là vì nguyên nhân của người lớn, không
trách các con."
Trần Đại Bảo hỏi: "Là vì ông nội sao?"
Sở Lệnh Tuyên cau mày, nói: "Tiểu hài tử, đừng nói hỗn."
Đại Bảo ngậm miệng, nhưng vẻ mặt ta đoán đúng.
Trần A Phúc đã cảm thấy một chút khác thường, Sở Lệnh Tuyên ở trước khi đi phía nam, liền tăng quân số rất nhiều ám vệ ở Tĩnh Đường Am cùng xung quanh La gia trang. Hỏi: "Nương lễ mừng năm mới ở bên ngoài, sẽ gặp nguy hiểm sao?"
Sở Lệnh Tuyên nói: "Không sao, nương mặc dù không tới nơi này, nhưng đã đi La gia trang, trong khoảng thời gian này đều để cho bà ở tại chỗ đó. Buổi chiều ngày mai ta cũng đi La gia trang với bà." Nhìn nhìn Trần A Phúc, còn nói: "Nàng có nhiều hài tử như vậy làm bạn, nhưng nương ta..."
Trần A Phúc cười nói: "Thiếp biết rõ. Nương một mình vắng vẻ, chàng nên đi với bà. Nếu như thiếp ra tháng, cũng sẽ cùng đi trong trang bồi bà với chàng."
Đêm ba mươi, một nhà ba người Sở Lệnh Kỳ buổi sáng liền đến, bọn họ hôm nay lại ở chỗ này ăn bữa cơm đoàn viên. Trần A Phúc thấy Phòng di nương không tới, lại để cho người đi thỉnh bà đến.
Sở Lệnh Kỳ và Tống thị thật lòng không tệ, giúp Sở Lệnh Tuyên cùng Trần A Phúc rất nhiều chuyện. Mời Phòng di nương đến, để mặt mũi Sở Lệnh Kỳ đẹp mắt một ít.
Cơm bày ở trong phòng phía tây, các chủ tử đều ngồi ở trên bàn bát tiên lớn, bố trí riêng cho Phòng di nương một bàn nhỏ, cũng xếp đặt một cái bàn nhỏ cho động vật gia.
Bữa cơm đoàn niên này mặc dù người không nhiều, nhưng náo nhiệt, tùy ý, tiếng hoan hô cười nói.
Sở Lệnh Kỳ cao hứng, uống rượu có chút nhiều, đỏ mặt nói: "Đến phủ Định Châu thật tốt, ngày ngày đều hài lòng. Trước kia ở trong hầu phủ, cuộc sống trôi qua... Hắc hắc..." Hắn không có ý tứ nói thêm gì nữa, lại nói: "Nghe ý tứ tổ phụ, lão nhân gia ông qua năm cũng không phải nhất định sẽ lại đến phủ Định Châu. Đại ca cũng sắp trở lại kinh thành đi?"
Sở Lệnh Tuyên uống một ngụm rượu, nói: "Ta ấy à, còn không nhất định, phải xem tình huống. Nếu như Nhị đệ không muốn hồi kinh, ở chỗ này lâu đi. Định Châu là vùng giao tranh binh gia, nương ta đã ở phụ cận, Sở gia chúng ta cũng phải có người thủ tại chỗ này mới tốt."
Không nói Sở Lệnh Kỳ, cho dù là Tống thị cùng Phòng di nương nghe, đều vui mừng. Như thế, một phòng này bọn họ không chỉ không cần về Hầu phủ, tiền đồ Sở Lệnh Kỳ lại không tệ. Nếu đã để hắn canh giữ ở Định Châu, chức quan quá thấp cũng không có tác dụng gì.
Ăn bữa cơm trưa, Sở Lệnh Tuyên liền dẫn Sở tiểu cô nương đi La gia trang. Tiểu cô nương mặc dù không bỏ được mẫu thân cùng ca ca, đệ đệ, muội muội, nhưng nghĩ tới bà nội cô đơn ở trong trang, cho dù đỏ mắt lên, vẫn vô cùng nghe lời đi theo sát phụ thân.
Theo chân bọn họ đi cùng nhau còn có La mụ mụ. Lễ mừng năm mới, để cho nàng trở về đoàn viên cùng người trong nhà vài ngày. Còn như tiểu thập nhất, vài ngày này liền ở trong chính viện đi theo Trần A Phúc trụ.
Một nhà Sở Lệnh Kỳ thì đi ở sau khi ăn cơm tối xong.
Bọn họ đều đi, Trần A Phúc cùng Trần Đại Bảo, hai tiểu ca liền đều ngồi trên giường gạch phía đông phòng chơi đùa, Tiểu Ngọc Nhi bị Trần A Phúc ôm vào trong ngực trêu chọc.
Trần Đại Bảo hôm nay đặc biệt cao hứng, miệng liên tục cười toe toét. Không chỉ bởi vì hôm nay lễ mừng năm mới, cũng bởi vì cậu có thể cùng nhau ngủ với mẫu thân.
Vốn là để cậu ngủ ở phía đông phòng, nhưng cậu chính là lẩm bẩm lầm bầm không muốn. Trong lòng muốn ngủ một cái giường cùng mẫu thân, nhưng ngại nói ra, liền nói muốn ngủ buồng lò sưởi, Trần A Phúc cũng liền như ý cậu.
Ban đêm, bởi vì Đại Bảo ở trong phòng, Trần A Phúc không dám mang Tiểu Ngọc Nhi vào không gian. Nàng cảm thấy Đại Bảo ngủ say rồi, cầm mấy thứ hoa quả khô cùng sốt thịt Kim Yến Tử thích đi vào. Hoa quả khô là Trần A Phúc chuyên môn làm cho nó, có hạt thông mùi sữa, hạch đào hổ phách, hạt dưa ngũ vị hương, đậu phộng vỡ. Nhân lễ mừng năm mới, tiểu tử cũng muốn lễ mừng năm mới không phải sao.
Kim Yến Tử còn chờ Tiểu Ngọc Nhi vào chơi, nghe Trần A Phúc nói nguyên do, mất hứng chít chít kêu lên: "Thối Đại Bảo, lúc nào cũng ghen tị như vậy. Qua năm mới chỉ muốn mình được cao hứng, liền không có ngẫm lại người khác."
Mồng một đầu năm, Trần A Phúc rời giường, mặc vào áo đỏ không khí vui mừng, váy màu đỏ. Lại tới đến giường nhỏ bên cạnh, cúi đầu hôn Tiểu Ngọc Nhi một chút.
Tiểu Ngọc Nhi bị nương "củng" tỉnh , nhìn qua phương hướng nương, "A" hai tiếng, bắn ra một cái mỉm cười.
Đại Bảo do Thu Nguyệt hầu hạ mặc vào trường bào hồng gấm. Cậu đi qua, chứng kiến muội muội cười, cũng cười cúi đầu hôn muội muội một cái.
Không lâu sau, hai tiểu ca một thân đỏ thẫm cũng được mụ mụ dắt đi tới thượng phòng.
Trần A Phúc ngồi trên giường gạch phía đông phòng, Đại Bảo dẫn hai người đệ đệ dập đầu chúc tết cho mẫu thân. Hiện thời tư thế hai tiểu ca dập đầu đã đặc biệt tiêu chuẩn, trong miệng còn nói: "Chúc mẫu thân năm mới vui vẻ, cát tường Như Ý."
Lý mụ mụ cũng ôm Tiểu Ngọc Nhi dập đầu cho Trần A Phúc.
Trần A Phúc cười nói: "Mẫu thân nguyện nhi tử khuê nữ ngày ngày vui vẻ, mọi chuyện Như Ý." Sau đó, một người cho một cái hồng bao lớn, hồng bao của Tiểu Ngọc Nhi là cắm ở trong chăn bọc nàng.
Người một nhà mới vừa ăn xong điểm tâm, tiểu nha đầu bên ngoài bẩm báo nói: "Đại nãi nãi, tiểu La quản sự La gia trang cầu kiến."
La Nguyên, hắn tới sớm như thế làm gì?
Trần A Phúc nói: "Cho hắn đi vào."
La Nguyên vội vã đi tới, xiêm y nhiều nếp nhăn. Gỡ mũ xuống, đầu tóc cũng vô cùng hỗn độn, còn có vài lọn tóc rớt xuống.
Nhìn đến hắn bộ dáng này, trong lòng Trần A Phúc chợt trầm xuống.
La Nguyên làm lễ, thấp giọng bẩm báo nói: "Đại nãi nãi, La gia trang gặp chuyện không may."
Trần A Phúc đứng thẳng vội hỏi: "Đã xảy ra chuyện gì? Mẹ chồng khỏe không? Còn có đại gia, Yên Nhi, bọn họ còn tốt sao?"
La Nguyên đứng dậy nhìn nhìn trong phòng, đầy tớ vội vàng đi tới mang bọn nhỏ ra phòng. Đại Bảo không muốn đi ra ngoài, thấy Trần A Phúc nháy mắt, vẫn không cam lòng đi ra ngoài.
La Nguyên nói: "Đại gia bị thương cánh tay..." Thấy Trần A Phúc kinh hãi kêu lên tiếng, vội vàng nói: "Đại nãi nãi chớ hoảng sợ, đại gia không có đại sự, chỉ là vết thương nhẹ. Chủ tử, còn có đại tỷ nhi, các nàng đều vô sự, chỉ là chịu một ít kinh hãi..."
Tối hôm qua, đột nhiên có mười tráng hán che mặt đến La gia trang. La gia trang giấu rất nhiều hộ vệ, cản bọn họ ở ngoài thôn trang. Nhưng đám người này võ công cao cường, vẫn có mấy người xông vào thôn trang. Mục đích của bọn họ đúng là Bụi, phòng Bụi lại có ký hiệu rõ ràng - - mùi đàn hương. Ở trong quá trình bảo vệ Bụi, Sở Lệnh Tuyên bị thương, La quản sự cùng đám người Sở Hoài cũng đều bị đâm bị thương. Đặc biệt là La quản sự, bây giờ còn chưa thoát khỏi nguy hiểm...
Tim Trần A Phúc như xe cáp treo, nghe được Sở Lệnh Tuyên không có việc gì, mới vừa yên tâm, nghe La quản sự gặp chuyện không may, tâm lại nhấc lên. La quản sự không chỉ là trung nô, còn là người tốt, đã giúp một nhà Trần A Phúc cực kỳ nhiều. Trần A Phúc cùng Sở Lệnh Tuyên đối với La quản sự đều đặc biệt có tình cảm, coi ông như trưởng bối.
Nàng đo đỏ đôi mắt nói: "Chỉ mong người tốt có tốt số, La thúc có thể bình yên vô sự."
La Nguyên cũng chảy nước mắt ra. Hắn dùng tay áo cọ xát lau nước mắt, nói: "Đại gia để cho ta tới nói một tiếng cùng đại nãi nãi, chủ tử đã đồng ý hồi phủ ở tạm. Thỉnh đại nãi nãi kêu người ta thu thập Lạc Mai am ra, bọn họ buổi chiều sẽ trở về phủ."
Hết chương 466.
Trần Đại Bảo hỏi: "Là vì ông nội sao?"
Sở Lệnh Tuyên cau mày, nói: "Tiểu hài tử, đừng nói hỗn."
Đại Bảo ngậm miệng, nhưng vẻ mặt ta đoán đúng.
Trần A Phúc đã cảm thấy một chút khác thường, Sở Lệnh Tuyên ở trước khi đi phía nam, liền tăng quân số rất nhiều ám vệ ở Tĩnh Đường Am cùng xung quanh La gia trang. Hỏi: "Nương lễ mừng năm mới ở bên ngoài, sẽ gặp nguy hiểm sao?"
Sở Lệnh Tuyên nói: "Không sao, nương mặc dù không tới nơi này, nhưng đã đi La gia trang, trong khoảng thời gian này đều để cho bà ở tại chỗ đó. Buổi chiều ngày mai ta cũng đi La gia trang với bà." Nhìn nhìn Trần A Phúc, còn nói: "Nàng có nhiều hài tử như vậy làm bạn, nhưng nương ta..."
Trần A Phúc cười nói: "Thiếp biết rõ. Nương một mình vắng vẻ, chàng nên đi với bà. Nếu như thiếp ra tháng, cũng sẽ cùng đi trong trang bồi bà với chàng."
Đêm ba mươi, một nhà ba người Sở Lệnh Kỳ buổi sáng liền đến, bọn họ hôm nay lại ở chỗ này ăn bữa cơm đoàn viên. Trần A Phúc thấy Phòng di nương không tới, lại để cho người đi thỉnh bà đến.
Sở Lệnh Kỳ và Tống thị thật lòng không tệ, giúp Sở Lệnh Tuyên cùng Trần A Phúc rất nhiều chuyện. Mời Phòng di nương đến, để mặt mũi Sở Lệnh Kỳ đẹp mắt một ít.
Cơm bày ở trong phòng phía tây, các chủ tử đều ngồi ở trên bàn bát tiên lớn, bố trí riêng cho Phòng di nương một bàn nhỏ, cũng xếp đặt một cái bàn nhỏ cho động vật gia.
Bữa cơm đoàn niên này mặc dù người không nhiều, nhưng náo nhiệt, tùy ý, tiếng hoan hô cười nói.
Sở Lệnh Kỳ cao hứng, uống rượu có chút nhiều, đỏ mặt nói: "Đến phủ Định Châu thật tốt, ngày ngày đều hài lòng. Trước kia ở trong hầu phủ, cuộc sống trôi qua... Hắc hắc..." Hắn không có ý tứ nói thêm gì nữa, lại nói: "Nghe ý tứ tổ phụ, lão nhân gia ông qua năm cũng không phải nhất định sẽ lại đến phủ Định Châu. Đại ca cũng sắp trở lại kinh thành đi?"
Sở Lệnh Tuyên uống một ngụm rượu, nói: "Ta ấy à, còn không nhất định, phải xem tình huống. Nếu như Nhị đệ không muốn hồi kinh, ở chỗ này lâu đi. Định Châu là vùng giao tranh binh gia, nương ta đã ở phụ cận, Sở gia chúng ta cũng phải có người thủ tại chỗ này mới tốt."
Không nói Sở Lệnh Kỳ, cho dù là Tống thị cùng Phòng di nương nghe, đều vui mừng. Như thế, một phòng này bọn họ không chỉ không cần về Hầu phủ, tiền đồ Sở Lệnh Kỳ lại không tệ. Nếu đã để hắn canh giữ ở Định Châu, chức quan quá thấp cũng không có tác dụng gì.
Ăn bữa cơm trưa, Sở Lệnh Tuyên liền dẫn Sở tiểu cô nương đi La gia trang. Tiểu cô nương mặc dù không bỏ được mẫu thân cùng ca ca, đệ đệ, muội muội, nhưng nghĩ tới bà nội cô đơn ở trong trang, cho dù đỏ mắt lên, vẫn vô cùng nghe lời đi theo sát phụ thân.
Theo chân bọn họ đi cùng nhau còn có La mụ mụ. Lễ mừng năm mới, để cho nàng trở về đoàn viên cùng người trong nhà vài ngày. Còn như tiểu thập nhất, vài ngày này liền ở trong chính viện đi theo Trần A Phúc trụ.
Một nhà Sở Lệnh Kỳ thì đi ở sau khi ăn cơm tối xong.
Bọn họ đều đi, Trần A Phúc cùng Trần Đại Bảo, hai tiểu ca liền đều ngồi trên giường gạch phía đông phòng chơi đùa, Tiểu Ngọc Nhi bị Trần A Phúc ôm vào trong ngực trêu chọc.
Trần Đại Bảo hôm nay đặc biệt cao hứng, miệng liên tục cười toe toét. Không chỉ bởi vì hôm nay lễ mừng năm mới, cũng bởi vì cậu có thể cùng nhau ngủ với mẫu thân.
Vốn là để cậu ngủ ở phía đông phòng, nhưng cậu chính là lẩm bẩm lầm bầm không muốn. Trong lòng muốn ngủ một cái giường cùng mẫu thân, nhưng ngại nói ra, liền nói muốn ngủ buồng lò sưởi, Trần A Phúc cũng liền như ý cậu.
Ban đêm, bởi vì Đại Bảo ở trong phòng, Trần A Phúc không dám mang Tiểu Ngọc Nhi vào không gian. Nàng cảm thấy Đại Bảo ngủ say rồi, cầm mấy thứ hoa quả khô cùng sốt thịt Kim Yến Tử thích đi vào. Hoa quả khô là Trần A Phúc chuyên môn làm cho nó, có hạt thông mùi sữa, hạch đào hổ phách, hạt dưa ngũ vị hương, đậu phộng vỡ. Nhân lễ mừng năm mới, tiểu tử cũng muốn lễ mừng năm mới không phải sao.
Kim Yến Tử còn chờ Tiểu Ngọc Nhi vào chơi, nghe Trần A Phúc nói nguyên do, mất hứng chít chít kêu lên: "Thối Đại Bảo, lúc nào cũng ghen tị như vậy. Qua năm mới chỉ muốn mình được cao hứng, liền không có ngẫm lại người khác."
Mồng một đầu năm, Trần A Phúc rời giường, mặc vào áo đỏ không khí vui mừng, váy màu đỏ. Lại tới đến giường nhỏ bên cạnh, cúi đầu hôn Tiểu Ngọc Nhi một chút.
Tiểu Ngọc Nhi bị nương "củng" tỉnh , nhìn qua phương hướng nương, "A" hai tiếng, bắn ra một cái mỉm cười.
Đại Bảo do Thu Nguyệt hầu hạ mặc vào trường bào hồng gấm. Cậu đi qua, chứng kiến muội muội cười, cũng cười cúi đầu hôn muội muội một cái.
Không lâu sau, hai tiểu ca một thân đỏ thẫm cũng được mụ mụ dắt đi tới thượng phòng.
Trần A Phúc ngồi trên giường gạch phía đông phòng, Đại Bảo dẫn hai người đệ đệ dập đầu chúc tết cho mẫu thân. Hiện thời tư thế hai tiểu ca dập đầu đã đặc biệt tiêu chuẩn, trong miệng còn nói: "Chúc mẫu thân năm mới vui vẻ, cát tường Như Ý."
Lý mụ mụ cũng ôm Tiểu Ngọc Nhi dập đầu cho Trần A Phúc.
Trần A Phúc cười nói: "Mẫu thân nguyện nhi tử khuê nữ ngày ngày vui vẻ, mọi chuyện Như Ý." Sau đó, một người cho một cái hồng bao lớn, hồng bao của Tiểu Ngọc Nhi là cắm ở trong chăn bọc nàng.
Người một nhà mới vừa ăn xong điểm tâm, tiểu nha đầu bên ngoài bẩm báo nói: "Đại nãi nãi, tiểu La quản sự La gia trang cầu kiến."
La Nguyên, hắn tới sớm như thế làm gì?
Trần A Phúc nói: "Cho hắn đi vào."
La Nguyên vội vã đi tới, xiêm y nhiều nếp nhăn. Gỡ mũ xuống, đầu tóc cũng vô cùng hỗn độn, còn có vài lọn tóc rớt xuống.
Nhìn đến hắn bộ dáng này, trong lòng Trần A Phúc chợt trầm xuống.
La Nguyên làm lễ, thấp giọng bẩm báo nói: "Đại nãi nãi, La gia trang gặp chuyện không may."
Trần A Phúc đứng thẳng vội hỏi: "Đã xảy ra chuyện gì? Mẹ chồng khỏe không? Còn có đại gia, Yên Nhi, bọn họ còn tốt sao?"
La Nguyên đứng dậy nhìn nhìn trong phòng, đầy tớ vội vàng đi tới mang bọn nhỏ ra phòng. Đại Bảo không muốn đi ra ngoài, thấy Trần A Phúc nháy mắt, vẫn không cam lòng đi ra ngoài.
La Nguyên nói: "Đại gia bị thương cánh tay..." Thấy Trần A Phúc kinh hãi kêu lên tiếng, vội vàng nói: "Đại nãi nãi chớ hoảng sợ, đại gia không có đại sự, chỉ là vết thương nhẹ. Chủ tử, còn có đại tỷ nhi, các nàng đều vô sự, chỉ là chịu một ít kinh hãi..."
Tối hôm qua, đột nhiên có mười tráng hán che mặt đến La gia trang. La gia trang giấu rất nhiều hộ vệ, cản bọn họ ở ngoài thôn trang. Nhưng đám người này võ công cao cường, vẫn có mấy người xông vào thôn trang. Mục đích của bọn họ đúng là Bụi, phòng Bụi lại có ký hiệu rõ ràng - - mùi đàn hương. Ở trong quá trình bảo vệ Bụi, Sở Lệnh Tuyên bị thương, La quản sự cùng đám người Sở Hoài cũng đều bị đâm bị thương. Đặc biệt là La quản sự, bây giờ còn chưa thoát khỏi nguy hiểm...
Tim Trần A Phúc như xe cáp treo, nghe được Sở Lệnh Tuyên không có việc gì, mới vừa yên tâm, nghe La quản sự gặp chuyện không may, tâm lại nhấc lên. La quản sự không chỉ là trung nô, còn là người tốt, đã giúp một nhà Trần A Phúc cực kỳ nhiều. Trần A Phúc cùng Sở Lệnh Tuyên đối với La quản sự đều đặc biệt có tình cảm, coi ông như trưởng bối.
Nàng đo đỏ đôi mắt nói: "Chỉ mong người tốt có tốt số, La thúc có thể bình yên vô sự."
La Nguyên cũng chảy nước mắt ra. Hắn dùng tay áo cọ xát lau nước mắt, nói: "Đại gia để cho ta tới nói một tiếng cùng đại nãi nãi, chủ tử đã đồng ý hồi phủ ở tạm. Thỉnh đại nãi nãi kêu người ta thu thập Lạc Mai am ra, bọn họ buổi chiều sẽ trở về phủ."
Hết chương 466.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.