Chương 286: Chỗ tốt chiếm hết
Tịch Mịch Thanh Tuyền
29/12/2021
La tứ nãi nãi nói cùng Trần A Phúc, nàng cũng sẽ đi Ảnh Tuyết Am vấn an Trần Trụ Trì, sau đó đi Đường Viên ở.
Trần A Phúc vừa cười nói hoan nghênh bọn họ đến Phúc Viên làm khách.
Mấy người Giang thị trở về Trần phủ, không lâu sau một nhà Trần Thực đến Trần phủ thăm Trần A Phúc.
Trần Thực, Trương thị, Trần A Mãn, Trần A Đường đều đến, bọn họ mang theo một ít lễ vật chop Trần A Phúc, Trần lão thái, đại phòng, nhị phòng.
"Biết rõ con ngày mai sẽ phải trở về, cho nên vội vàng ghé thăm con một chút." Trần Thực cười nói.
Trương thị nói: "A Phúc có thể nán lại mấy ngày thì tốt lắm, cũng đến nhà tam thẩm đi chơi một ngày."
Trần A Phúc cười nói: "Con cũng muốn đi nhà Tam thúc chơi, chỉ là nhớ thương Đại Bảo, sốt ruột về nhà nha. Chờ lễ mừng năm mới một nhà Tam thúc về nông thôn, chúng ta lại họp mặt nhiều hơn nữa."
Trương thị lại vui rạo rực nói cùng Trần A Phúc: "Tháng trước, ta nhớ A Ngọc, liền dẫn A Mãn đi kinh thành thăm nó. Vừa vặn Dương lão thái thái cũng mang một đôi trai gái Dương đại gia đi kinh thành. Hai đứa bé kia, quá đáng yêu, nghe nói A Mãn là muội muội con, mà ngay cả A Mãn cũng yêu thích, ngày ngày tìm đến A Mãn chơi..."
Dương Minh Viễn mua tòa nhà ở kinh thành, hơn hai tháng trước phái người đón nương hắn cùng Dương Siêu Dương Thiến đi kinh thành cùng nhau sinh sống. Khi đó chân Đại Bảo mới bị thương, Trần A Phúc cũng không đón tiểu huynh muội đến chơi, nhưng mà đặc biệt cho người đi thị trấn tặng Trình Nghi.
Trương thị lại nhỏ giọng nói: "Tam thẩm cảm thấy, Dương đại gia thật sự là không tệ, làm ăn lớn, lại có tiền, lại một chút dáng vẻ cũng không có. Không chỉ dìu dắt A Ngọc nhà ta, đối với ta cùng A Mãn cũng tốt. Hai mẹ con chúng ta tự mình đi, hắn không để cho chúng ta ở trong khách sạn, nói nữ nhân ở tại khách sạn bất tiện, mà là để cho chúng ta đến một tiểu viện nhà hắn ở..."
Trần A Phúc nhìn Trương thị cùng Trần Thực một chút, lại nhìn nhìn sắc mặt Trần A Mãn trở nên hồng trốn qua một bên, hình như mấy người bọn họ đều vừa ý Dương Minh Viễn.
Hai người kia gom thành một đôi ngược lại không tệ, một người là bằng hữu thêm đồng bọn làm ăn của mình, một người là đường muội của mình, nhân phẩm hai người cũng đều rất tốt.
Mặc dù nhà Dương Minh Viễn có tiền, nhưng Trần A Mãn là đường muội của mình, trong nhà cũng chầm chậm sống khá giả lên, thân phận với hắn cũng xứng đôi. Hơn nữa, A Mãn đơn thuần thiện lương, nhất định sẽ đối tốt với hai tiểu huynh muội.
Chỉ là, tuổi hai người xê xích nhiều một chút. Dương Minh Viễn đã hai mươi sáu tuổi, mà Trần A Mãn mới mười bốn tuổi. Nhưng chỉ cần hai người trong cuộc thấy vừa ý, chút này cũng không là vấn đề.
Trần A Phúc cười nói: "Dương lão bản xác thực không tệ. Làm ăn lớn, tài giỏi, có ánh mắt lâu dài, người cũng rất phúc hậu. Trong nhà cũng đơn giản, mặc dù vợ trước lưu lạ một đôi trai gái, nhưng hai đứa bé này được dạy cực kỳ tốt, mẫu thân hắn cũng lương thiện, cư xử khéo léo."
Nghe Trần A Phúc nói, Trần Thực và Trương thị đều vui mừng nở hoa. Trương thị lại thấp giọng nói: "A Phúc, con xem Dương đại gia cùng A Mãn nhà ta có thể hay không..."
Trần A Phúc cười nói: "Con thì cảm thấy rất tốt, không biết rõ hai người trong cuộc..."
Trần Thực nhỏ giọng cười nói: "Thúc nghe ý tứ tam thẩm của con Dương đại gia đối với A Mãn nhà ta không tệ, nếu hắn nói ra trước, chúng ta khẳng định đáp ứng. Nếu hắn không muốn đề cập, có thể thỉnh La quản sự giúp đỡ nói vun vào một chút hay không, A Mãn nhà ta không kém đâu, vừa hiền lành, lại ôn nhu, tay lại khéo. Nàng không chỉ có chỗ dựa là đại tỷ tài giỏi con đây, việc học hai người đệ đệ A Ngọc và A Lộc cũng đều tốt, tương lai là muốn khảo công danh." ChieuNinh:{\|}!@#$ &^* lequydonD^d^l^q^d
Thì ra là muốn cho La quản sự làm người tiến cử, vậy ngược lại cũng là có thể. Hình như La quản sự trước năm mới sẽ đi Hầu phủ đưa lễ năm mới, đến lúc đó nhờ hắn đi hỏi thăm. Nếu như Dương Minh Viễn đồng ý thì tốt nhất, không đồng ý liền thôi.
Liền gật đầu nói: "La quản sự phải cuối năm mới có thể trở lại kinh thành. Nếu như khi đó Dương lão bản không bày tỏ, liền thỉnh hắn đi giúp hỏi một chút."
Trương thị cười nói: "Cảm ơn A Phúc."
Trần A Phúc cười nói: "A Mãn là muội muội của con, con cũng hy vọng nàng có thể có nơi quy túc tốt."
Giang thị lại phái người đến giữ mấy người Trần Thực ăn cơm trong phủ. Trần Thực mang A Đường đi tiền viện cùng nhau ăn với Trần Thế Anh, Trương thị cùng A Mãn là thì ăn ở Tường Vi viện.
Trần Thực nghe bản thân có thể cùng nhau ăn cơm với Tri phủ đại nhân, kích động mặt đều có chút run rẩy.
Trong lòng Trần A Phúc cũng nhận tình hai vợ chồng Trần Thế Anh.
Sau khi ăn xong tiễn một nhà Trần Thực đi, Trần Thế Anh lại đi Hằng Thọ Viện, đầy tớ nói lão phu nhân lại ném vỡ chén cơm.
Mỗi lần hắn đi tới Hằng Thọ Viện, tâm tình đều vô cùng nặng nề. Hắn biết rõ mình có loại tâm tư này là đại bất hiếu, nhưng không có biện pháp, hắn cũng khắc chế không được.
Còn chưa vào sân nhỏ, một bà tử canh giữ ở cửa lặng lẽ nói với hắn: "Lão phu nhân xế chiều hôm nay kêu lão nô vụng trộm đi phòng bếp cầm hai cái bánh nướng rau hẹ, bà đều ăn."
Trần Thế Anh gật gật đầu, đi vào thượng phòng. Lão phu nhân đang dựa nghiêng ở trên giường La Hán, bàn con trên giường trống trơn chỉ có một ít canh mỡ và hạt cơm, dưới đất cái bát cái khay đã bị đầy tớ quét sạch sẽ.
Bà ta thấy nhi tử đến, méo miệng mắng: "Ta kêu nha đầu chết tiệt kia đến trước giường lập quy củ, sao mày không cho nó đến? Nó đến vài ngày như thế, ngay cả tổ mẫu cũng không tới thăm một cái, mày và Giang thị chính là dạy bảo nó như thế?" ChieuNinh^%#@!$ &*([])_ lequydonD^d^l^q^d
Trần Thế Anh phất phất tay, tất cả đầy tớ trong phòng lui ra. Hắn ngồi ở trên ghế kế bên nói: "Nương, người không muốn gặp Phúc nhi, vì cái gì còn cần phải cho con bé đi đến cạnh người chướng mắt? Con không cho nó đến, là sợ nó không hiểu quy củ, va chạm người, để cho người tức giận."
"Nếu như nha đầu chết tiệt kia dám va chạm lão nương, mày sẽ dạy nó. Nó độc miệng, liền đánh đến nó răng rơi đầy đất, xem nó còn dám va chạm tao hay không. Nói đi nói lại, mày vẫn không nỡ động tới nó. Mày tưởng lão nương không biết rõ à, trong lòng mày còn nhớ kỹ con tiện nhân Vương Quyên Nương kia." Lão phu nhân tức giận nói.
Trần Thế Anh mặt trướng đến đỏ bừng, nói: "Nương, người nói cái gì vậy? Con trai gái đều có vài đứa rồi, tỷ con cũng gả vị hôn phu khác, sao người còn nói đến khó nghe dạng này."
Lão phu nhân hừ lạnh nói: "Còn tỷ gọi a tỷ, nó là tỷ gì của mày. Lão nương tao chỉ sinh một đứa con trai là mày, không sinh tiện nhân không biết xấu hổ kia."
Trần Thế Anh khuyên nhủ: "Được, được, con không có tỷ, chúng ta không nói các nàng. Nương, người lại ăn chút cơm đi, đừng đói chết thân thể."
Lão phu nhân vừa nghe, liền khóc lên: "Chết đói cũng được, sống bất lực như thế, còn sống làm gì? Tao nhọc nhằn khổ sở nuôi lớn mày, làm hết thảy đều là mưu đồ vì mày. Cho mày cưới khuê nữ quan gia làm chính thê, nạp nữ nhi nhà thương nhân làm quý thiếp, có người tìm chỗ tốt cho mày, còn có tiền cho mày đi thượng cung. Nếu không dựa vào mày một tên tiến sĩ nghèo, sao có thể mười mấy tuổi liền đi Giang Nam làm Huyện lệnh, lại là Đồng Tri, lại là Tri phủ ngũ phẩm, một đường thuận lợi trôi chảy, hơn ba mươi liền làm lên Tri phủ tứ phẩm phủ Định Châu, còn đều là địa phương giàu đến chảy mỡ. Nghe nói trạng nguyên lang cùng khoa với mày, bây giờ còn chỉ là từ ngũ phẩm, so với mày kém ba cấp, nghèo đến mua một tòa nhà tốt còn muốn bán ruộng bán đất. Nếu như mày cưới Vương Quyên Nương, mày có thể thăng được mau như thế? Có thể trôi qua thoải mái dạng này? Nói không chừng cũng không bằng cả tên trạng nguyên nghèo kia. Hiện tại, mày có quan, có tiền, có trai gái, ngay cả tiểu thiếp nhan sắc đẹp đều có hai đứa. Chỗ tốt mày đều chiếm hết, vẫn còn oán giận lão nương không nên đuổi Vương Quyên Nương đi..."
(Trình Nghi: một loại lễ nghi của người TQ, giống như tặng quà cho người lên đường đi xa hoặc chuyển nhà, vật dụng thức ăn có khi còn cả tiền lộ phí)
Trần A Phúc vừa cười nói hoan nghênh bọn họ đến Phúc Viên làm khách.
Mấy người Giang thị trở về Trần phủ, không lâu sau một nhà Trần Thực đến Trần phủ thăm Trần A Phúc.
Trần Thực, Trương thị, Trần A Mãn, Trần A Đường đều đến, bọn họ mang theo một ít lễ vật chop Trần A Phúc, Trần lão thái, đại phòng, nhị phòng.
"Biết rõ con ngày mai sẽ phải trở về, cho nên vội vàng ghé thăm con một chút." Trần Thực cười nói.
Trương thị nói: "A Phúc có thể nán lại mấy ngày thì tốt lắm, cũng đến nhà tam thẩm đi chơi một ngày."
Trần A Phúc cười nói: "Con cũng muốn đi nhà Tam thúc chơi, chỉ là nhớ thương Đại Bảo, sốt ruột về nhà nha. Chờ lễ mừng năm mới một nhà Tam thúc về nông thôn, chúng ta lại họp mặt nhiều hơn nữa."
Trương thị lại vui rạo rực nói cùng Trần A Phúc: "Tháng trước, ta nhớ A Ngọc, liền dẫn A Mãn đi kinh thành thăm nó. Vừa vặn Dương lão thái thái cũng mang một đôi trai gái Dương đại gia đi kinh thành. Hai đứa bé kia, quá đáng yêu, nghe nói A Mãn là muội muội con, mà ngay cả A Mãn cũng yêu thích, ngày ngày tìm đến A Mãn chơi..."
Dương Minh Viễn mua tòa nhà ở kinh thành, hơn hai tháng trước phái người đón nương hắn cùng Dương Siêu Dương Thiến đi kinh thành cùng nhau sinh sống. Khi đó chân Đại Bảo mới bị thương, Trần A Phúc cũng không đón tiểu huynh muội đến chơi, nhưng mà đặc biệt cho người đi thị trấn tặng Trình Nghi.
Trương thị lại nhỏ giọng nói: "Tam thẩm cảm thấy, Dương đại gia thật sự là không tệ, làm ăn lớn, lại có tiền, lại một chút dáng vẻ cũng không có. Không chỉ dìu dắt A Ngọc nhà ta, đối với ta cùng A Mãn cũng tốt. Hai mẹ con chúng ta tự mình đi, hắn không để cho chúng ta ở trong khách sạn, nói nữ nhân ở tại khách sạn bất tiện, mà là để cho chúng ta đến một tiểu viện nhà hắn ở..."
Trần A Phúc nhìn Trương thị cùng Trần Thực một chút, lại nhìn nhìn sắc mặt Trần A Mãn trở nên hồng trốn qua một bên, hình như mấy người bọn họ đều vừa ý Dương Minh Viễn.
Hai người kia gom thành một đôi ngược lại không tệ, một người là bằng hữu thêm đồng bọn làm ăn của mình, một người là đường muội của mình, nhân phẩm hai người cũng đều rất tốt.
Mặc dù nhà Dương Minh Viễn có tiền, nhưng Trần A Mãn là đường muội của mình, trong nhà cũng chầm chậm sống khá giả lên, thân phận với hắn cũng xứng đôi. Hơn nữa, A Mãn đơn thuần thiện lương, nhất định sẽ đối tốt với hai tiểu huynh muội.
Chỉ là, tuổi hai người xê xích nhiều một chút. Dương Minh Viễn đã hai mươi sáu tuổi, mà Trần A Mãn mới mười bốn tuổi. Nhưng chỉ cần hai người trong cuộc thấy vừa ý, chút này cũng không là vấn đề.
Trần A Phúc cười nói: "Dương lão bản xác thực không tệ. Làm ăn lớn, tài giỏi, có ánh mắt lâu dài, người cũng rất phúc hậu. Trong nhà cũng đơn giản, mặc dù vợ trước lưu lạ một đôi trai gái, nhưng hai đứa bé này được dạy cực kỳ tốt, mẫu thân hắn cũng lương thiện, cư xử khéo léo."
Nghe Trần A Phúc nói, Trần Thực và Trương thị đều vui mừng nở hoa. Trương thị lại thấp giọng nói: "A Phúc, con xem Dương đại gia cùng A Mãn nhà ta có thể hay không..."
Trần A Phúc cười nói: "Con thì cảm thấy rất tốt, không biết rõ hai người trong cuộc..."
Trần Thực nhỏ giọng cười nói: "Thúc nghe ý tứ tam thẩm của con Dương đại gia đối với A Mãn nhà ta không tệ, nếu hắn nói ra trước, chúng ta khẳng định đáp ứng. Nếu hắn không muốn đề cập, có thể thỉnh La quản sự giúp đỡ nói vun vào một chút hay không, A Mãn nhà ta không kém đâu, vừa hiền lành, lại ôn nhu, tay lại khéo. Nàng không chỉ có chỗ dựa là đại tỷ tài giỏi con đây, việc học hai người đệ đệ A Ngọc và A Lộc cũng đều tốt, tương lai là muốn khảo công danh." ChieuNinh:{\|}!@#$ &^* lequydonD^d^l^q^d
Thì ra là muốn cho La quản sự làm người tiến cử, vậy ngược lại cũng là có thể. Hình như La quản sự trước năm mới sẽ đi Hầu phủ đưa lễ năm mới, đến lúc đó nhờ hắn đi hỏi thăm. Nếu như Dương Minh Viễn đồng ý thì tốt nhất, không đồng ý liền thôi.
Liền gật đầu nói: "La quản sự phải cuối năm mới có thể trở lại kinh thành. Nếu như khi đó Dương lão bản không bày tỏ, liền thỉnh hắn đi giúp hỏi một chút."
Trương thị cười nói: "Cảm ơn A Phúc."
Trần A Phúc cười nói: "A Mãn là muội muội của con, con cũng hy vọng nàng có thể có nơi quy túc tốt."
Giang thị lại phái người đến giữ mấy người Trần Thực ăn cơm trong phủ. Trần Thực mang A Đường đi tiền viện cùng nhau ăn với Trần Thế Anh, Trương thị cùng A Mãn là thì ăn ở Tường Vi viện.
Trần Thực nghe bản thân có thể cùng nhau ăn cơm với Tri phủ đại nhân, kích động mặt đều có chút run rẩy.
Trong lòng Trần A Phúc cũng nhận tình hai vợ chồng Trần Thế Anh.
Sau khi ăn xong tiễn một nhà Trần Thực đi, Trần Thế Anh lại đi Hằng Thọ Viện, đầy tớ nói lão phu nhân lại ném vỡ chén cơm.
Mỗi lần hắn đi tới Hằng Thọ Viện, tâm tình đều vô cùng nặng nề. Hắn biết rõ mình có loại tâm tư này là đại bất hiếu, nhưng không có biện pháp, hắn cũng khắc chế không được.
Còn chưa vào sân nhỏ, một bà tử canh giữ ở cửa lặng lẽ nói với hắn: "Lão phu nhân xế chiều hôm nay kêu lão nô vụng trộm đi phòng bếp cầm hai cái bánh nướng rau hẹ, bà đều ăn."
Trần Thế Anh gật gật đầu, đi vào thượng phòng. Lão phu nhân đang dựa nghiêng ở trên giường La Hán, bàn con trên giường trống trơn chỉ có một ít canh mỡ và hạt cơm, dưới đất cái bát cái khay đã bị đầy tớ quét sạch sẽ.
Bà ta thấy nhi tử đến, méo miệng mắng: "Ta kêu nha đầu chết tiệt kia đến trước giường lập quy củ, sao mày không cho nó đến? Nó đến vài ngày như thế, ngay cả tổ mẫu cũng không tới thăm một cái, mày và Giang thị chính là dạy bảo nó như thế?" ChieuNinh^%#@!$ &*([])_ lequydonD^d^l^q^d
Trần Thế Anh phất phất tay, tất cả đầy tớ trong phòng lui ra. Hắn ngồi ở trên ghế kế bên nói: "Nương, người không muốn gặp Phúc nhi, vì cái gì còn cần phải cho con bé đi đến cạnh người chướng mắt? Con không cho nó đến, là sợ nó không hiểu quy củ, va chạm người, để cho người tức giận."
"Nếu như nha đầu chết tiệt kia dám va chạm lão nương, mày sẽ dạy nó. Nó độc miệng, liền đánh đến nó răng rơi đầy đất, xem nó còn dám va chạm tao hay không. Nói đi nói lại, mày vẫn không nỡ động tới nó. Mày tưởng lão nương không biết rõ à, trong lòng mày còn nhớ kỹ con tiện nhân Vương Quyên Nương kia." Lão phu nhân tức giận nói.
Trần Thế Anh mặt trướng đến đỏ bừng, nói: "Nương, người nói cái gì vậy? Con trai gái đều có vài đứa rồi, tỷ con cũng gả vị hôn phu khác, sao người còn nói đến khó nghe dạng này."
Lão phu nhân hừ lạnh nói: "Còn tỷ gọi a tỷ, nó là tỷ gì của mày. Lão nương tao chỉ sinh một đứa con trai là mày, không sinh tiện nhân không biết xấu hổ kia."
Trần Thế Anh khuyên nhủ: "Được, được, con không có tỷ, chúng ta không nói các nàng. Nương, người lại ăn chút cơm đi, đừng đói chết thân thể."
Lão phu nhân vừa nghe, liền khóc lên: "Chết đói cũng được, sống bất lực như thế, còn sống làm gì? Tao nhọc nhằn khổ sở nuôi lớn mày, làm hết thảy đều là mưu đồ vì mày. Cho mày cưới khuê nữ quan gia làm chính thê, nạp nữ nhi nhà thương nhân làm quý thiếp, có người tìm chỗ tốt cho mày, còn có tiền cho mày đi thượng cung. Nếu không dựa vào mày một tên tiến sĩ nghèo, sao có thể mười mấy tuổi liền đi Giang Nam làm Huyện lệnh, lại là Đồng Tri, lại là Tri phủ ngũ phẩm, một đường thuận lợi trôi chảy, hơn ba mươi liền làm lên Tri phủ tứ phẩm phủ Định Châu, còn đều là địa phương giàu đến chảy mỡ. Nghe nói trạng nguyên lang cùng khoa với mày, bây giờ còn chỉ là từ ngũ phẩm, so với mày kém ba cấp, nghèo đến mua một tòa nhà tốt còn muốn bán ruộng bán đất. Nếu như mày cưới Vương Quyên Nương, mày có thể thăng được mau như thế? Có thể trôi qua thoải mái dạng này? Nói không chừng cũng không bằng cả tên trạng nguyên nghèo kia. Hiện tại, mày có quan, có tiền, có trai gái, ngay cả tiểu thiếp nhan sắc đẹp đều có hai đứa. Chỗ tốt mày đều chiếm hết, vẫn còn oán giận lão nương không nên đuổi Vương Quyên Nương đi..."
(Trình Nghi: một loại lễ nghi của người TQ, giống như tặng quà cho người lên đường đi xa hoặc chuyển nhà, vật dụng thức ăn có khi còn cả tiền lộ phí)
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.