Chương 503: Chuyện thương tâm
Tịch Mịch Thanh Tuyền
09/05/2022
Trần A Phúc không kìm được vui mừng, không chỉ cao hứng vì tiểu cô
nương, cũng vì chính mình cao hứng. Hài tử mình nuôi lớn, nhịn đau đưa
nó về bên cạnh cha mẹ ruột của nó, hiện tại lại quay lại làm con rể của
mình, về sau vẫn là người một nhà, thật tốt!
Mọi người vui sướng trở lại An Vinh Đường tiếp tục ăn cơm. Sở Lệnh Trí lại đề xuất nghi vấn: "Thập nhất điện hạ là tiểu cữu cữu của con, vậy sau này con phải gọi Yên Nhi là cái gì? Sẽ không phải gọi nó tiểu cữu mẫu đi, nhưng nó là cháu gái nhỏ của con mà."
Hắn nói lại chọc cho mọi người cười vui vẻ.
Lão hầu gia cười nói: "Bối phận này đã sớm lộn xộn rồi. Về sau, ở hoàng thất, liền ấn theo bối phận thập nhất điện hạ mà gọi. Ở Sở gia chúng ta, liền ấn theo bối phận Sở gia chúng ta mà gọi."
Người Sở gia đều là tràn ngập niềm vui, trừ Lý thị ra, mặt bà ta đen lại, móng tay đều bóp vào trong thịt. Bà ta nhìn một chút khuê nữ Sở Trân còn đang cười ngây ngô, trong lúc cảnh xuân tươi đẹp, xinh xinh đẹp đẹp. Nếu như đám hỏi cùng hoàng thất, người thích hợp nhất được chọn nên là khuê nữ này của mình.
Đại phòng quá ích kỷ, tam phòng quá thất đức, chỉ bởi vì quá khứ mình đắc tội đại phòng, liền liên tục chèn ép nhị phòng bọn họ. Tìm con rể cho đích nữ phòng này của mình một người không lên được mặt bàn như vậy, lại tìm cho đại phòng nha đầu ngốc còn chưa trưởng thành một cửa quý thân tốt như thế.
Không được, phải tìm cách nháo rớt cửa hôn sự kia của Trân nhi, thừa dịp bây giờ còn chưa ở riêng, dựa vào đích nữ Vĩnh An Hầu phủ, cháu gái Đại nguyên soái bình định, cô cô hoàng tử phi tương lai, tìm một nhà khá giả...
Sở tam phu nhân chứng kiến cái mặt đen kia của Lý thị lại bị chọc giận. Nghĩ tới, nhất định là cái chày gỗ ngốc này lại ghen tị rồi. Nàng ta thế nào không ngẫm lại, đại phòng tốt rồi, nhị phòng bọn họ cũng sẽ tốt theo. Liền nói: "Ta nói Nhị tẩu, tẩu giả vờ giả vịt cũng nên lộ mặt tươi cười chứ. Đám hỏi cùng hoàng thất là đại hỉ sự Sở gia chúng ta, tẩu bày cái mặt thối kia cho ai nhìn?"
Lý thị sợ hãi tam phu nhân, vội vàng nặn ra chút tươi cười, nói: "Sở gia có thể leo lên hôn sự tốt như thế, thật là hỉ sự. Ta chỉ là đang nghĩ, chờ Yên Nhi cập kê còn phải đợi bảy năm, bảy năm quá dài, ai biết sẽ có biến cố gì... Nếu là đứa vừa độ tuổi, năm nay định ra, sang năm thành thân, vậy Sở gia chúng ta liền đầy đủ thêm một hoàng tử phi, cho dù ai cũng không phá hư được."
Trong lời nói của và ta ý ở ngoài lời người ta đều nghe rõ, mấy người nhị phòng đều đỏ mặt.
Trần A Phúc cười lạnh nói: "Nhị thẩm, thẩm cảm thấy ai vừa độ tuổi? Trừ Yên Nhi ra, trong vài vị cô nương Sở gia chúng ta còn có ai ổn thỏa có thể làm hoàng tử phi? Thẩm đặt một nghìn cái tâm đi, tính tình thập nhất điện hạ ta biết rõ, sẽ không ra biến cố."
Tam phu nhân cũng nói: "Nhị tẩu, tẩu cho rằng Hoàng thượng tứ hôn, là xem tuổi?"
Mấy người Thẩm thị đều đỏ mặt cúi đầu xuống, không dám nhiều lời. Sở Trân vội lôi kéo xiêm y Lý thị, không cho bà nói nữa, rồi cười nói với tam phu nhân cùng Trần A Phúc: "Tam thẩm, đại tẩu, nương con là thật cao hứng, cũng có chút không biết biểu đạt ý."
Mà đổi lại một bàn mấy nam nhân đều hưng phấn mà uống rượu, không nghe thấy lời Lý thị nói, nếu không lại sẽ dẫn tới Nhị lão gia mắng một trận. Hiện tại, Nhị lão gia không cho Lý thị một chút mặt mũi.
Không nói người Sở gia cao hứng như thế nào, chính là bên ngoài cũng bị quấy lên sóng to gió lớn.
Thập nhất hoàng tử nhỏ như thế liền được ban hôn, không chỉ khiến các đại thần ngoài ý muốn, càng làm cho dân chúng ngoài ý muốn, lập tức liền thành đề tài câu chuyện đầu đường cuối ngõ. Cũng làm cho nhóm tiểu quý nữ xem thường Sở Hàm Yên chấn kinh rớt cằm, ông trời, không có lầm đi, Sở Hàm Yên kia đã từng là một si nữ, một chút cũng không thông tuệ, so với mình kém xa, như thế nào còn nhỏ tuổi liền thành hoàng tử phi?
Không nói những người hận Sở Hàm Yên như Phùng Diệu Hoa, mà ngay cả Anh Huệ đều có chút không thoải mái. Mình cùng Sở Hàm Yên là bạn thân, về sau lại phải gọi nàng thập nhất thẩm, lỗ lớn rồi.
Chuyện này không chỉ kích thích đến vài nhóm tiểu quý nữ cực mất hứng, còn có một người rất mất hứng, chính là Thụy Vương thế tử Lý Hiên. Cậu chàng sau khi nghe nói tiểu thúc thúc cùng Yên Nhi tỷ tỷ đính hôn, không ngừng hâm mộ, cũng đi chỗ Thụy Vương cùng Thụy Vương Phi nháo muốn đính hôn cùng Tiểu Ngọc Nhi.
Thụy Vương Gia mặc dù bản thân phong lưu, lại không muốn nhi tử phong lưu. Thấy nhi tử thế nhưng còn "muốn nữ nhân" sớm hơn mình, sáu tuổi liền muốn cưới vợ, tức giận đến không nhẹ, hung hăng khiển trách Lý Hiên một trận. Hơn nữa nói rõ ràng cho Lý Hiên, trước mười lăm tuổi không muốn nói tới nữ nhân với cậu chàng.
Lý Hiên nghĩ không ra, quấn lấy Thụy Vương Phi quấn đến nửa đêm, Thụy Vương Phi cũng không cách nào. Hôn sự của Lý Hiên, đừng nói bản thân nàng, cho dù là vương gia nhà nàng đều không bàn được, phải đợi Hoàng thượng chỉ hôn. Hơn nữa, nàng cũng không muốn Lý Hiên nhỏ như thế liền nghĩ chuyện tức phụ.
Ngày hôm sau, Lý Hiên lại tìm đến tiểu thập nhất kể ra chuyện thương tâm, khóc đến không ngừng được: "Phụ vương con như thế nào có thể như vậy, nói con sau mười lăm tuổi mới có thể nói tức phụ. Đợi đến con tròn mười lăm tuổi, nữ hài nhi xinh đẹp như Tiểu Ngọc Nhi đã sớm đã bị người ta cướp đi rồi. Hu hu hu... Thập nhất hoàng thúc, phụ vương con sợ hoàng gia gia nhất. Thúc giúp cháu trai van cầu hoàng gia gia đi, lão nhân gia ông đau lòng thúc, chắc chắn nghe lời thúc nói, thỉnh ông để Tiểu Ngọc Nhi làm tức phụ cho con."
Tiểu thập nhất nhìn cháu trai nhỏ trước mắt còn đang chải lấy đầu mái ngói rơi nước mắt ào ào như nhìn quái vật, nhỏ như thế liền muốn cưới vợ, quả thật rất buồn cười. Nhưng nhìn nó khổ sở như vậy, cũng thẹn thùng cười ra. Chỉ đành khuyên nó: "Mấy hoàng thúc các hoàng huynh kia của ta, đều là sau mười lăm tuổi phụ hoàng mới tứ hôn. Bối phận thúc quá cao, người đồng lứa với thúc đều cưới tức phụ gả cho người, ngay cả đồng lứa kế dưới của thúc, đều có người thành thân, cho nên phụ hoàng mới sớm đính hôn cho thúc. Con là vãn bối, mới vừa vặn sáu tuổi, cho dù thúc đi cầu phụ hoàng, phụ hoàng cũng sẽ không chuẩn. Đừng sốt ruột, sau mười lăm tuổi phụ hoàng liền sẽ tứ hôn cho con."
Lý Hiên lau nước mắt khóc ròng nói: "Bản thân Hoàng thúc có tức phụ, liền khuyên cháu trai đừng sốt ruột. Phải đợi nhiều năm
Tiểu thập nhất sờ sờ đầu, cậu cũng bị làm khó. Suy nghĩ một chút, lại nói: "Vậy con liền cùng nương... A, nhạc mẫu của thúc," lúc nói đến nhạc mẫu, tiểu thập nhất ưỡn ưỡn ngực, cảm thấy có một cỗ tình cảm phóng khoáng bành trướng ở trong lồng ngực: "Con theo nhạc mẫu của thúc lén lút nói một chút, để nàng ấy không cần đính hôn sớm cho Tiểu Ngọc Nhi muội muội là được." Cậu nhìn Lý Hiên còn nhắm mắt lại khóc lớn một chút, lại nhíu mày nói: "Con muốn làm muội phu của ta, thì không thể không có tiền đồ như thế. Không thể gặp chuyện thì chỉ biết khóc, phải tìm cách giải quyết. Nếu như con không có bản lĩnh, không có tiền đồ, đừng nói nương thúc... , a, nhạc mẫu, đừng nói nhạc mẫu của thúc không nhìn trúng con, thúc cũng sẽ không nhìn trúng con, làm sao cam lòng gả Tiểu Ngọc Nhi làm tức phụ cho con."
Lý Hiên nghe vậy, vội vàng cứng rắn nghẹn tiếng khóc trở về, lại lau lau nước mắt, nói: "Con sẽ có tiền đồ, về sau con nhất định cố gắng học bản lĩnh. Thỉnh cầu hoàng thúc đừng không nhìn trúng con."
"Vậy mới đúng." Tiểu thập nhất hài lòng gật đầu.
Trần A Phúc không biết lại có người bắt đầu nhớ thương tiểu khuê nữ của mình, còn ở nhà trộm vui mừng. Nghĩ tới, chờ Sở Lệnh Tuyên trở về, phát hiện nữ nhi mến yêu còn nhỏ tuổi liền hứa cho người ta, hứa còn là tiểu thập nhất tận cùng quấy rối hắn, không biết làm cảm tưởng gì. Nhất định sẽ cao hứng, còn sẽ có một ít khó chịu cùng ghen đi?
Hai ngày nay, người đến Sở gia chúc mừng nối liền không dứt. Hơn nữa, thiệp mời mọc tiểu cô nương tới nhà làm khách cũng nhiều hơn.
Hết chương 503.
Mọi người vui sướng trở lại An Vinh Đường tiếp tục ăn cơm. Sở Lệnh Trí lại đề xuất nghi vấn: "Thập nhất điện hạ là tiểu cữu cữu của con, vậy sau này con phải gọi Yên Nhi là cái gì? Sẽ không phải gọi nó tiểu cữu mẫu đi, nhưng nó là cháu gái nhỏ của con mà."
Hắn nói lại chọc cho mọi người cười vui vẻ.
Lão hầu gia cười nói: "Bối phận này đã sớm lộn xộn rồi. Về sau, ở hoàng thất, liền ấn theo bối phận thập nhất điện hạ mà gọi. Ở Sở gia chúng ta, liền ấn theo bối phận Sở gia chúng ta mà gọi."
Người Sở gia đều là tràn ngập niềm vui, trừ Lý thị ra, mặt bà ta đen lại, móng tay đều bóp vào trong thịt. Bà ta nhìn một chút khuê nữ Sở Trân còn đang cười ngây ngô, trong lúc cảnh xuân tươi đẹp, xinh xinh đẹp đẹp. Nếu như đám hỏi cùng hoàng thất, người thích hợp nhất được chọn nên là khuê nữ này của mình.
Đại phòng quá ích kỷ, tam phòng quá thất đức, chỉ bởi vì quá khứ mình đắc tội đại phòng, liền liên tục chèn ép nhị phòng bọn họ. Tìm con rể cho đích nữ phòng này của mình một người không lên được mặt bàn như vậy, lại tìm cho đại phòng nha đầu ngốc còn chưa trưởng thành một cửa quý thân tốt như thế.
Không được, phải tìm cách nháo rớt cửa hôn sự kia của Trân nhi, thừa dịp bây giờ còn chưa ở riêng, dựa vào đích nữ Vĩnh An Hầu phủ, cháu gái Đại nguyên soái bình định, cô cô hoàng tử phi tương lai, tìm một nhà khá giả...
Sở tam phu nhân chứng kiến cái mặt đen kia của Lý thị lại bị chọc giận. Nghĩ tới, nhất định là cái chày gỗ ngốc này lại ghen tị rồi. Nàng ta thế nào không ngẫm lại, đại phòng tốt rồi, nhị phòng bọn họ cũng sẽ tốt theo. Liền nói: "Ta nói Nhị tẩu, tẩu giả vờ giả vịt cũng nên lộ mặt tươi cười chứ. Đám hỏi cùng hoàng thất là đại hỉ sự Sở gia chúng ta, tẩu bày cái mặt thối kia cho ai nhìn?"
Lý thị sợ hãi tam phu nhân, vội vàng nặn ra chút tươi cười, nói: "Sở gia có thể leo lên hôn sự tốt như thế, thật là hỉ sự. Ta chỉ là đang nghĩ, chờ Yên Nhi cập kê còn phải đợi bảy năm, bảy năm quá dài, ai biết sẽ có biến cố gì... Nếu là đứa vừa độ tuổi, năm nay định ra, sang năm thành thân, vậy Sở gia chúng ta liền đầy đủ thêm một hoàng tử phi, cho dù ai cũng không phá hư được."
Trong lời nói của và ta ý ở ngoài lời người ta đều nghe rõ, mấy người nhị phòng đều đỏ mặt.
Trần A Phúc cười lạnh nói: "Nhị thẩm, thẩm cảm thấy ai vừa độ tuổi? Trừ Yên Nhi ra, trong vài vị cô nương Sở gia chúng ta còn có ai ổn thỏa có thể làm hoàng tử phi? Thẩm đặt một nghìn cái tâm đi, tính tình thập nhất điện hạ ta biết rõ, sẽ không ra biến cố."
Tam phu nhân cũng nói: "Nhị tẩu, tẩu cho rằng Hoàng thượng tứ hôn, là xem tuổi?"
Mấy người Thẩm thị đều đỏ mặt cúi đầu xuống, không dám nhiều lời. Sở Trân vội lôi kéo xiêm y Lý thị, không cho bà nói nữa, rồi cười nói với tam phu nhân cùng Trần A Phúc: "Tam thẩm, đại tẩu, nương con là thật cao hứng, cũng có chút không biết biểu đạt ý."
Mà đổi lại một bàn mấy nam nhân đều hưng phấn mà uống rượu, không nghe thấy lời Lý thị nói, nếu không lại sẽ dẫn tới Nhị lão gia mắng một trận. Hiện tại, Nhị lão gia không cho Lý thị một chút mặt mũi.
Không nói người Sở gia cao hứng như thế nào, chính là bên ngoài cũng bị quấy lên sóng to gió lớn.
Thập nhất hoàng tử nhỏ như thế liền được ban hôn, không chỉ khiến các đại thần ngoài ý muốn, càng làm cho dân chúng ngoài ý muốn, lập tức liền thành đề tài câu chuyện đầu đường cuối ngõ. Cũng làm cho nhóm tiểu quý nữ xem thường Sở Hàm Yên chấn kinh rớt cằm, ông trời, không có lầm đi, Sở Hàm Yên kia đã từng là một si nữ, một chút cũng không thông tuệ, so với mình kém xa, như thế nào còn nhỏ tuổi liền thành hoàng tử phi?
Không nói những người hận Sở Hàm Yên như Phùng Diệu Hoa, mà ngay cả Anh Huệ đều có chút không thoải mái. Mình cùng Sở Hàm Yên là bạn thân, về sau lại phải gọi nàng thập nhất thẩm, lỗ lớn rồi.
Chuyện này không chỉ kích thích đến vài nhóm tiểu quý nữ cực mất hứng, còn có một người rất mất hứng, chính là Thụy Vương thế tử Lý Hiên. Cậu chàng sau khi nghe nói tiểu thúc thúc cùng Yên Nhi tỷ tỷ đính hôn, không ngừng hâm mộ, cũng đi chỗ Thụy Vương cùng Thụy Vương Phi nháo muốn đính hôn cùng Tiểu Ngọc Nhi.
Thụy Vương Gia mặc dù bản thân phong lưu, lại không muốn nhi tử phong lưu. Thấy nhi tử thế nhưng còn "muốn nữ nhân" sớm hơn mình, sáu tuổi liền muốn cưới vợ, tức giận đến không nhẹ, hung hăng khiển trách Lý Hiên một trận. Hơn nữa nói rõ ràng cho Lý Hiên, trước mười lăm tuổi không muốn nói tới nữ nhân với cậu chàng.
Lý Hiên nghĩ không ra, quấn lấy Thụy Vương Phi quấn đến nửa đêm, Thụy Vương Phi cũng không cách nào. Hôn sự của Lý Hiên, đừng nói bản thân nàng, cho dù là vương gia nhà nàng đều không bàn được, phải đợi Hoàng thượng chỉ hôn. Hơn nữa, nàng cũng không muốn Lý Hiên nhỏ như thế liền nghĩ chuyện tức phụ.
Ngày hôm sau, Lý Hiên lại tìm đến tiểu thập nhất kể ra chuyện thương tâm, khóc đến không ngừng được: "Phụ vương con như thế nào có thể như vậy, nói con sau mười lăm tuổi mới có thể nói tức phụ. Đợi đến con tròn mười lăm tuổi, nữ hài nhi xinh đẹp như Tiểu Ngọc Nhi đã sớm đã bị người ta cướp đi rồi. Hu hu hu... Thập nhất hoàng thúc, phụ vương con sợ hoàng gia gia nhất. Thúc giúp cháu trai van cầu hoàng gia gia đi, lão nhân gia ông đau lòng thúc, chắc chắn nghe lời thúc nói, thỉnh ông để Tiểu Ngọc Nhi làm tức phụ cho con."
Tiểu thập nhất nhìn cháu trai nhỏ trước mắt còn đang chải lấy đầu mái ngói rơi nước mắt ào ào như nhìn quái vật, nhỏ như thế liền muốn cưới vợ, quả thật rất buồn cười. Nhưng nhìn nó khổ sở như vậy, cũng thẹn thùng cười ra. Chỉ đành khuyên nó: "Mấy hoàng thúc các hoàng huynh kia của ta, đều là sau mười lăm tuổi phụ hoàng mới tứ hôn. Bối phận thúc quá cao, người đồng lứa với thúc đều cưới tức phụ gả cho người, ngay cả đồng lứa kế dưới của thúc, đều có người thành thân, cho nên phụ hoàng mới sớm đính hôn cho thúc. Con là vãn bối, mới vừa vặn sáu tuổi, cho dù thúc đi cầu phụ hoàng, phụ hoàng cũng sẽ không chuẩn. Đừng sốt ruột, sau mười lăm tuổi phụ hoàng liền sẽ tứ hôn cho con."
Lý Hiên lau nước mắt khóc ròng nói: "Bản thân Hoàng thúc có tức phụ, liền khuyên cháu trai đừng sốt ruột. Phải đợi nhiều năm
Tiểu thập nhất sờ sờ đầu, cậu cũng bị làm khó. Suy nghĩ một chút, lại nói: "Vậy con liền cùng nương... A, nhạc mẫu của thúc," lúc nói đến nhạc mẫu, tiểu thập nhất ưỡn ưỡn ngực, cảm thấy có một cỗ tình cảm phóng khoáng bành trướng ở trong lồng ngực: "Con theo nhạc mẫu của thúc lén lút nói một chút, để nàng ấy không cần đính hôn sớm cho Tiểu Ngọc Nhi muội muội là được." Cậu nhìn Lý Hiên còn nhắm mắt lại khóc lớn một chút, lại nhíu mày nói: "Con muốn làm muội phu của ta, thì không thể không có tiền đồ như thế. Không thể gặp chuyện thì chỉ biết khóc, phải tìm cách giải quyết. Nếu như con không có bản lĩnh, không có tiền đồ, đừng nói nương thúc... , a, nhạc mẫu, đừng nói nhạc mẫu của thúc không nhìn trúng con, thúc cũng sẽ không nhìn trúng con, làm sao cam lòng gả Tiểu Ngọc Nhi làm tức phụ cho con."
Lý Hiên nghe vậy, vội vàng cứng rắn nghẹn tiếng khóc trở về, lại lau lau nước mắt, nói: "Con sẽ có tiền đồ, về sau con nhất định cố gắng học bản lĩnh. Thỉnh cầu hoàng thúc đừng không nhìn trúng con."
"Vậy mới đúng." Tiểu thập nhất hài lòng gật đầu.
Trần A Phúc không biết lại có người bắt đầu nhớ thương tiểu khuê nữ của mình, còn ở nhà trộm vui mừng. Nghĩ tới, chờ Sở Lệnh Tuyên trở về, phát hiện nữ nhi mến yêu còn nhỏ tuổi liền hứa cho người ta, hứa còn là tiểu thập nhất tận cùng quấy rối hắn, không biết làm cảm tưởng gì. Nhất định sẽ cao hứng, còn sẽ có một ít khó chịu cùng ghen đi?
Hai ngày nay, người đến Sở gia chúc mừng nối liền không dứt. Hơn nữa, thiệp mời mọc tiểu cô nương tới nhà làm khách cũng nhiều hơn.
Hết chương 503.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.