Chương 420: Đòi bảo bối
Tịch Mịch Thanh Tuyền
22/03/2022
Vừa nói đến chuyện này, Trần A Phúc cũng lo lắng không thôi. Vẫn khuyên
nhủ: "Đại sư cho hai viên thần dược khẳng định là có dụng ý. Lúc đi thì
mang dược, cho dù bất hạnh gặp phải chuyện gì, cũng có thần dược cứu
mạng, có đường sống trong chỗ chết."
Tam phu nhân thở dài nói: "Chỉ hy vọng như thế."
Hai đứa bé tỉnh, cũng không khóc, kêu lên "oa oa". Trần A Phúc bắt đầu cho bọn nhỏ bú sữa.
Tam phu nhân chứng kiến hài tử đáng yêu, cũng vui vẻ. Nói: "Tức phụ, Tuyên Nhi tam thẩm cũng không ít giúp hai vợ chồng các con bận rộn. Đến lúc ta đòi bảo bối với con, con cũng không thể không nỡ."
Trần A Phúc cười nói: "Tam thẩm bảo bối quý hiếm có vài phòng lớn chứa không hết, còn sẽ coi trọng bảo bối gì của con chứ." Nghĩ đến tam phu nhân suốt ngày hy vọng mình sinh khuê nữ, để ôm qua đi cho mình dưỡng. Lại vội vàng cười nói: "Tam thẩm lòng hiệp nghĩa, không phải là người mang ân nhằm báo thù đi."
Tam phu nhân giống như cười mà như không nói: "Ta chính là mang ân nhằm báo thù. Về sau con lại sinh khuê nữ, cho ta một đứa. Yên tâm, ta cũng không phải là người không nói đạo lý, khuê nữ đầu tiên của con ta không cần, đứa thứ hai cho ta là được."
Đứa thứ N mình cũng không bỏ được nha.
Trần A Phúc đời trước thích nhất chính là con gái, chỉ là này cuộc đời bởi vì trưởng bối thích nhi tử, Sở Lệnh Tuyên cũng không có nhi tử, cho nên nàng mới đặc biệt tưởng nhớ muốn có nhi tử. Hiện tại nhi tử đều có hai đứa, nàng lại càng muốn nữ nhi. Ngẫm lại nếu là nữ nhi, mềm mại, thơm mềm bò ở trong lòng mình làm nũng, tựa như Sở tiểu cô nương vậy, có bao nhiêu động lòng người chứ.
Lại nói, tam phu nhân là quý nữ ngang ngược được thái hậu nuông chiều ra, khuê nữ nàng nuông chiều ra còn không biết ngang ngược không nói đạo lý đến như thế nào. Giao cho người như này giáo dưỡng nữ nhi, Trần A Phúc quả thật không yên tâm.
Tam phu nhân dạy bảo Sở Trân còn bất đồng, nàng không phải thật tâm thích Sở Trân, chỉ là đấu không lại mặt mũi lão hầu gia, muốn sửa lại tật xấu trên người Sở Trân, cho nên mới tương đối nghiêm khắc.
Trần A Phúc cũng không dám nói không đồng ý, cười nói: "Chờ con sinh ra khuê nữ thứ hai, Vệ nhi nhà thẩm cũng nên cưới vợ rồi. Khi đó, thẩm cũng nên ôm cháu gái ruột, nơi nào sẽ còn yêu thích cháu gái."
Tam phu nhân nói: "Ta sẽ không để cho hai tên tiểu tử nhà ta thành thân quá sớm, ít nhất phải đến khi bọn họ mười tám tuổi hoặc là sau hai mươi tuổi. Có vài nhà tiểu tử mới vừa vặn mười lăm, mười sáu tuổi, liền gấp lấy vợ nạp thiếp, đối với cái này không tốt cho thể cốt..." Lại nhìn Trần A Phúc cười nói: "Cho nên ha, ta vẫn là nên nhớ thương khuê nữ con sinh. Con đừng không biết tốt xấu, khuê nữ giao cho ta, thiệt thòi không tới nó. Ta là nhìn bộ dáng con cùng Tuyên Nhi lớn lên đẹp, lại được lòng ta, mới nhớ thương khuê nữ con sinh, nếu đổi lại là người khác, muốn cho ta ta còn không cần nha."
Trần A Phúc chỉ được ha ha cười ngây ngô vài tiếng bỏ qua đề tài này.
Cũng không lâu lắm, Sở Trân lại tới. Nàng cười hành lễ cho tam phu nhân cùng Trần A Phúc, nhưng nhìn ra được nàng cười là nặn ra, vành mắt cũng ửng đỏ. Sở tam phu nhân hôm nay không có ó tâm tư đi quản lý nội trợ, liền để ma ma quản sự bên cạnh dẫn Sở Trân đi phòng nghị sự xử lý sự vụ trong nhà.
Không bao lâu, Tiền ma ma hầu hạ Sở Trân lại quay trở về. Nàng bẩm báo cùng tam phu nhân, Lý thị lại ra yêu thiêu thân, tối ngày hôm qua cho nhị gia cùng tam gia mỗi người một nha đầu thông phòng. Hôm nay Sở Trân đi tới trước khuyên Lý thị, nói nàng đã chọc Nhị lão gia cùng với tất cả người quản gia không thích, lại chiêu hận của thứ tử cùng tức phụ thứ tử, không thể lại đẩy thân nhi tức phụ xa. Lý thị mắng nàng một trận, nói cho nhét nha đầu thông phòng nhi tử là quyền lực mẹ chồng, còn nói Sở Trân học cùng tam phu nhân càng ngày càng là khí khái hộ gia đình nhỏ, còn xem thường mẫu thân thân sinh, Sở Trân tức giận đến khóc một hồi...
Tam phu nhân tức điên, hừ lạnh nói: "Nàng ta là người sa cơ thất thế lại còn nói lão nương không phóng khoáng, thật sự là thiên đại trò cười! Con tiện nhân kia, lại nên dọn dẹp một chút rồi."
Sắc mặt tam phu nhân u ám không rõ, nhất định lại đang nghĩ phương pháp thu dọn Lý thị.
Trần A Phúc nói: "Nhị cô đi theo tam thẩm tiến bộ chính là tiến triển cực nhanh, nàng đều nhìn thấu tình cảnh hiện tại của Nhị thẩm. Nhị thẩm hồ đồ lại lòng dạ xấu xa, không chỉ không nghe lọt thân khuê nữ khuyên, còn đang làm chuyện thất đức." Lại muốn giúp đỡ Tống thị, nói: "Nhị đệ muội cùng Tam đệ muội còn coi như hiểu chuyện, chỉ là có có mẹ chồng xách không rõ như vậy, cũng là xúi quẩy. Đặc biệt là Nhị đệ muội, thật sự là đáng thương."
Bởi vì Tống thị và Thẩm thị không trải qua Lý thị đồng ý, liền hưởng ứng tam phu nhân "Đề nghị", quyên hai mươi lượng bạc, Lý thị đặc biệt mất hứng. Cảm thấy các nàng vừa giúp tam phu nhân, lại hại bà ta phá của.
Lý thị ở sau ngày thứ hai bị Nhị lão gia bức quyên ba mươi lượng bạc, Tống thị và Thẩm thị đi thỉnh an bà ta, Lý thị để Thẩm thị vào nhà đứng một ngày, còn không cho Tống thị vào nhà, Tống thị đứng giữa trời ở ngoài cửa. Buổi tối hôm đó Tống thị liền phát sốt cao, cả đêm đi thỉnh thái y đến thi châm xem bệnh.
Tam phu nhân mắng: "Lý thị cũng không phải là cái thừ gì. Trời này rất lạnh, ngay cả nha đầu vén màn cửa đều là một canh giờ thì đổi ca, nhà mẹ đẻ Tống thị môn hộ lại thấp, cũng là nữ nhi nũng nịu quan gia, như thế nào chịu qua cái tội này." Lại thở dài nói: "Tống thị là người đáng thương, nàng gả vào Sở gia nhiều năm như thế cũng không qua được mấy ngày thư thái. Trước ta cũng giúp qua nàng, nhưng ta càng giúp Lý thị càng hận nàng, sau đó lăn qua lăn lại nàng lợi hại hơn, ta cũng không tốt lại cắm tay vào."
Trần A Phúc nói: "Nhị gia hiếu thuận, không muốn đi vùng khác nhậm chức. Nếu không thỉnh ông nội ra mặt nói tốt cho người, để hắn mang Nhị đệ muội cùng nhau rời khỏi kinh thành, nàng cũng không đến nỗi chịu đựng tức giận của Lý thị nhiều năm như thế."
Sở Lệnh Kỳ người này không tệ, Sở Lệnh Tuyên đối với hắn đánh giá tương đối cao. Nói hắn rất tốt, ẩn nhẫn, cũng coi như tài giỏi, chỉ là mẹ cả quá lợi hại lại xách không rõ, liên tục áp chế hắn. Vì để hắn sống khá giả, Sở Lệnh Tuyên ở nhà căn bản không dám có quá nhiều xuất hiện cùng hắn. Hai huynh đệ muốn trò chuyện nhiều, còn phải đi trong tửu lâu bên ngoài uống rượu.
Sở Lệnh Tuyên trước liền hỏi qua hắn có nguyện ý đi theo mình đi phủ Định Châu hay không, Sở Lệnh Kỳ nói Nhị lão gia thân thể không tốt, hắn không yên tâm đi xa. Còn nói mặc dù mình và tức phụ hiện tại chịu tức giận của mẹ cả, nhịn thêm chút nữa, về sau ở riêng liền sống khá giả rồi. Kỳ thật, hắn sợ nhất mình mang tức phụ cao bay xa chạy, phòng di nương mẹ đẻ sẽ bị Lý thị lăn qua lăn lại càng lợi hại hơn.
Sở tam phu nhân lại nói: "Lệnh Kỳ ngu hiếu, làm việc thích lo trước lo sau. Hẳn là vì mẹ đẻ, đều góp vợ con mình đi vào." Rồi nói với Trần A Phúc: "Sinh trưởng ở cửa nhỏ nhà nghèo có lẽ là một chuyện may mắn. Ở kinh thành, dạng mẹ cả ác độc như Lý thị có khối người. Lý thị ác độc lại không tính khôn khéo, tham tiền tham đến mọi người đều biết, hại thứ tử thứ nữ cũng làm hại để mọi người đều biết. Nếu là mẹ cả ác độc lại khôn khéo khác, thứ tử thứ nữ sống không được, còn không biết chuyện gì xảy ra."
Điểm này Trần A Phúc cũng đồng ý. Lý thị tham tiền, gần như toàn bộ quý phụ kinh thành trong vòng đều biết rõ, còn đều ấm ức vì phụ tử Sở Hầu gia. Nhị lão gia nhiều di nương thông phòng nhất, Lý thị đã khóc nháo qua, lại không hề không có biện pháp. Lần này chỉnh Tống thị chỉnh hiển nhiên như thế, nếu như Sở nhị gia thừa cơ mang vợ con đi, làm người nhà cùng Nhị lão gia khẳng định cũng sẽ ủng hộ.
Tam phu nhân thở dài nói: "Chỉ hy vọng như thế."
Hai đứa bé tỉnh, cũng không khóc, kêu lên "oa oa". Trần A Phúc bắt đầu cho bọn nhỏ bú sữa.
Tam phu nhân chứng kiến hài tử đáng yêu, cũng vui vẻ. Nói: "Tức phụ, Tuyên Nhi tam thẩm cũng không ít giúp hai vợ chồng các con bận rộn. Đến lúc ta đòi bảo bối với con, con cũng không thể không nỡ."
Trần A Phúc cười nói: "Tam thẩm bảo bối quý hiếm có vài phòng lớn chứa không hết, còn sẽ coi trọng bảo bối gì của con chứ." Nghĩ đến tam phu nhân suốt ngày hy vọng mình sinh khuê nữ, để ôm qua đi cho mình dưỡng. Lại vội vàng cười nói: "Tam thẩm lòng hiệp nghĩa, không phải là người mang ân nhằm báo thù đi."
Tam phu nhân giống như cười mà như không nói: "Ta chính là mang ân nhằm báo thù. Về sau con lại sinh khuê nữ, cho ta một đứa. Yên tâm, ta cũng không phải là người không nói đạo lý, khuê nữ đầu tiên của con ta không cần, đứa thứ hai cho ta là được."
Đứa thứ N mình cũng không bỏ được nha.
Trần A Phúc đời trước thích nhất chính là con gái, chỉ là này cuộc đời bởi vì trưởng bối thích nhi tử, Sở Lệnh Tuyên cũng không có nhi tử, cho nên nàng mới đặc biệt tưởng nhớ muốn có nhi tử. Hiện tại nhi tử đều có hai đứa, nàng lại càng muốn nữ nhi. Ngẫm lại nếu là nữ nhi, mềm mại, thơm mềm bò ở trong lòng mình làm nũng, tựa như Sở tiểu cô nương vậy, có bao nhiêu động lòng người chứ.
Lại nói, tam phu nhân là quý nữ ngang ngược được thái hậu nuông chiều ra, khuê nữ nàng nuông chiều ra còn không biết ngang ngược không nói đạo lý đến như thế nào. Giao cho người như này giáo dưỡng nữ nhi, Trần A Phúc quả thật không yên tâm.
Tam phu nhân dạy bảo Sở Trân còn bất đồng, nàng không phải thật tâm thích Sở Trân, chỉ là đấu không lại mặt mũi lão hầu gia, muốn sửa lại tật xấu trên người Sở Trân, cho nên mới tương đối nghiêm khắc.
Trần A Phúc cũng không dám nói không đồng ý, cười nói: "Chờ con sinh ra khuê nữ thứ hai, Vệ nhi nhà thẩm cũng nên cưới vợ rồi. Khi đó, thẩm cũng nên ôm cháu gái ruột, nơi nào sẽ còn yêu thích cháu gái."
Tam phu nhân nói: "Ta sẽ không để cho hai tên tiểu tử nhà ta thành thân quá sớm, ít nhất phải đến khi bọn họ mười tám tuổi hoặc là sau hai mươi tuổi. Có vài nhà tiểu tử mới vừa vặn mười lăm, mười sáu tuổi, liền gấp lấy vợ nạp thiếp, đối với cái này không tốt cho thể cốt..." Lại nhìn Trần A Phúc cười nói: "Cho nên ha, ta vẫn là nên nhớ thương khuê nữ con sinh. Con đừng không biết tốt xấu, khuê nữ giao cho ta, thiệt thòi không tới nó. Ta là nhìn bộ dáng con cùng Tuyên Nhi lớn lên đẹp, lại được lòng ta, mới nhớ thương khuê nữ con sinh, nếu đổi lại là người khác, muốn cho ta ta còn không cần nha."
Trần A Phúc chỉ được ha ha cười ngây ngô vài tiếng bỏ qua đề tài này.
Cũng không lâu lắm, Sở Trân lại tới. Nàng cười hành lễ cho tam phu nhân cùng Trần A Phúc, nhưng nhìn ra được nàng cười là nặn ra, vành mắt cũng ửng đỏ. Sở tam phu nhân hôm nay không có ó tâm tư đi quản lý nội trợ, liền để ma ma quản sự bên cạnh dẫn Sở Trân đi phòng nghị sự xử lý sự vụ trong nhà.
Không bao lâu, Tiền ma ma hầu hạ Sở Trân lại quay trở về. Nàng bẩm báo cùng tam phu nhân, Lý thị lại ra yêu thiêu thân, tối ngày hôm qua cho nhị gia cùng tam gia mỗi người một nha đầu thông phòng. Hôm nay Sở Trân đi tới trước khuyên Lý thị, nói nàng đã chọc Nhị lão gia cùng với tất cả người quản gia không thích, lại chiêu hận của thứ tử cùng tức phụ thứ tử, không thể lại đẩy thân nhi tức phụ xa. Lý thị mắng nàng một trận, nói cho nhét nha đầu thông phòng nhi tử là quyền lực mẹ chồng, còn nói Sở Trân học cùng tam phu nhân càng ngày càng là khí khái hộ gia đình nhỏ, còn xem thường mẫu thân thân sinh, Sở Trân tức giận đến khóc một hồi...
Tam phu nhân tức điên, hừ lạnh nói: "Nàng ta là người sa cơ thất thế lại còn nói lão nương không phóng khoáng, thật sự là thiên đại trò cười! Con tiện nhân kia, lại nên dọn dẹp một chút rồi."
Sắc mặt tam phu nhân u ám không rõ, nhất định lại đang nghĩ phương pháp thu dọn Lý thị.
Trần A Phúc nói: "Nhị cô đi theo tam thẩm tiến bộ chính là tiến triển cực nhanh, nàng đều nhìn thấu tình cảnh hiện tại của Nhị thẩm. Nhị thẩm hồ đồ lại lòng dạ xấu xa, không chỉ không nghe lọt thân khuê nữ khuyên, còn đang làm chuyện thất đức." Lại muốn giúp đỡ Tống thị, nói: "Nhị đệ muội cùng Tam đệ muội còn coi như hiểu chuyện, chỉ là có có mẹ chồng xách không rõ như vậy, cũng là xúi quẩy. Đặc biệt là Nhị đệ muội, thật sự là đáng thương."
Bởi vì Tống thị và Thẩm thị không trải qua Lý thị đồng ý, liền hưởng ứng tam phu nhân "Đề nghị", quyên hai mươi lượng bạc, Lý thị đặc biệt mất hứng. Cảm thấy các nàng vừa giúp tam phu nhân, lại hại bà ta phá của.
Lý thị ở sau ngày thứ hai bị Nhị lão gia bức quyên ba mươi lượng bạc, Tống thị và Thẩm thị đi thỉnh an bà ta, Lý thị để Thẩm thị vào nhà đứng một ngày, còn không cho Tống thị vào nhà, Tống thị đứng giữa trời ở ngoài cửa. Buổi tối hôm đó Tống thị liền phát sốt cao, cả đêm đi thỉnh thái y đến thi châm xem bệnh.
Tam phu nhân mắng: "Lý thị cũng không phải là cái thừ gì. Trời này rất lạnh, ngay cả nha đầu vén màn cửa đều là một canh giờ thì đổi ca, nhà mẹ đẻ Tống thị môn hộ lại thấp, cũng là nữ nhi nũng nịu quan gia, như thế nào chịu qua cái tội này." Lại thở dài nói: "Tống thị là người đáng thương, nàng gả vào Sở gia nhiều năm như thế cũng không qua được mấy ngày thư thái. Trước ta cũng giúp qua nàng, nhưng ta càng giúp Lý thị càng hận nàng, sau đó lăn qua lăn lại nàng lợi hại hơn, ta cũng không tốt lại cắm tay vào."
Trần A Phúc nói: "Nhị gia hiếu thuận, không muốn đi vùng khác nhậm chức. Nếu không thỉnh ông nội ra mặt nói tốt cho người, để hắn mang Nhị đệ muội cùng nhau rời khỏi kinh thành, nàng cũng không đến nỗi chịu đựng tức giận của Lý thị nhiều năm như thế."
Sở Lệnh Kỳ người này không tệ, Sở Lệnh Tuyên đối với hắn đánh giá tương đối cao. Nói hắn rất tốt, ẩn nhẫn, cũng coi như tài giỏi, chỉ là mẹ cả quá lợi hại lại xách không rõ, liên tục áp chế hắn. Vì để hắn sống khá giả, Sở Lệnh Tuyên ở nhà căn bản không dám có quá nhiều xuất hiện cùng hắn. Hai huynh đệ muốn trò chuyện nhiều, còn phải đi trong tửu lâu bên ngoài uống rượu.
Sở Lệnh Tuyên trước liền hỏi qua hắn có nguyện ý đi theo mình đi phủ Định Châu hay không, Sở Lệnh Kỳ nói Nhị lão gia thân thể không tốt, hắn không yên tâm đi xa. Còn nói mặc dù mình và tức phụ hiện tại chịu tức giận của mẹ cả, nhịn thêm chút nữa, về sau ở riêng liền sống khá giả rồi. Kỳ thật, hắn sợ nhất mình mang tức phụ cao bay xa chạy, phòng di nương mẹ đẻ sẽ bị Lý thị lăn qua lăn lại càng lợi hại hơn.
Sở tam phu nhân lại nói: "Lệnh Kỳ ngu hiếu, làm việc thích lo trước lo sau. Hẳn là vì mẹ đẻ, đều góp vợ con mình đi vào." Rồi nói với Trần A Phúc: "Sinh trưởng ở cửa nhỏ nhà nghèo có lẽ là một chuyện may mắn. Ở kinh thành, dạng mẹ cả ác độc như Lý thị có khối người. Lý thị ác độc lại không tính khôn khéo, tham tiền tham đến mọi người đều biết, hại thứ tử thứ nữ cũng làm hại để mọi người đều biết. Nếu là mẹ cả ác độc lại khôn khéo khác, thứ tử thứ nữ sống không được, còn không biết chuyện gì xảy ra."
Điểm này Trần A Phúc cũng đồng ý. Lý thị tham tiền, gần như toàn bộ quý phụ kinh thành trong vòng đều biết rõ, còn đều ấm ức vì phụ tử Sở Hầu gia. Nhị lão gia nhiều di nương thông phòng nhất, Lý thị đã khóc nháo qua, lại không hề không có biện pháp. Lần này chỉnh Tống thị chỉnh hiển nhiên như thế, nếu như Sở nhị gia thừa cơ mang vợ con đi, làm người nhà cùng Nhị lão gia khẳng định cũng sẽ ủng hộ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.