Chương 185: Hắn đến
Tịch Mịch Thanh Tuyền
24/10/2021
Khi Trần A Phúc mang Đại Bảo và A Lộc cùng động vật gia trở lại Lộc Viên, Trần Danh và Vương thị đã trở về.
Vương thị cặp mắt sưng đỏ, trang dung trên mặt đã tẩy đi, khẳng định là mặt khóc hoa lại rửa mặt. Nhưng mà, thấy tâm tình của bà còn tốt.
Mấy người ngồi trên giường gạch, nghe Trần Danh và Vương thị nói hành trình lần này đi Tiên Hồ thôn.
Khi Vương thị dẫn Trần Danh lấy diện mạo thế này xuất hiện ở nhà đại đường bá Vương lão gia tử của bà, kinh hãi cả đám người. Không nghĩ tới, Vương Quyên Nương gả lần hai cho ma ốm thật phát tài rồi!
Vương lão gia tử cho dù đã hơn sáu mươi tuổi, thân thể còn cường tráng, người trong nhà đặc biệt nhiệt tình tiếp đãi vợ chồng Vương thị. Bọn họ chứng kiến Vương thị dẫn theo đa lễ vật như thế thì cực cao hứng, lại đi thỉnh một đám thân thích đến uống rượu, cũng đều phân chia lễ vật.
Vương thị hỏi Vương Thành bị bán đi nơi nào, các thân thích liền bảy miệng tám lời nói rõ. Lúc mới bắt đầu, Đinh thị bị tộc thân Vương gia đánh thành như vậy, đều không mở miệng nói hài tử bị bán đi nơi nào, mụ sợ những người này bắt mụ phun bạc ra đi đón hài tử trở về.
Vẫn là vài năm sau, hài tử bị bán đi nơi nào mới có một ít đồn đại. Có nói trực tiếp bán cho người môi giới Phạm thị ở thị trấn, cũng có nói bán cho trượng mẫu nương (mẹ vợ) Hà Hầu Tử trong thôn, rồi sau đó một loại thuyết pháp truyền đi nhiều nhất.
Trượng mẫu nương Hà Hầu Tử ở tại thôn bên cạnh, vô cùng nhanh mồm nhanh miệng, chỉ cần có thể kiếm tiền, chuyện mất lương tâm gì cũng làm. Nói là lúc trượng mẫu nương Hà Hầu Tử đến trong thôn thăm khuê nữ, Đinh thị lặng lẽ tìm được bà ta, lại lừa tiểu Vương Thành đi ngoài thôn, bán cho người bà tử kia.
Đã qua hơn hai mươi năm, người bà tử kia đã sớm chết.
Vương thị nghe, lại nhịn không được khóc lên.
Trần Danh liền để Tiết Đại Quý giấu hai lượng bạc, dẫn một hậu sinh Vương gia tìm đi nhà Hà Hầu Tử. Chứng kiến một lượng bạc kia, Hà Hầu Tử nói thực. Vương Thành thật sự là lúc trước Đinh thị lấy bốn xâu hai trăm văn bán cho trượng mẫu nương của hắn, trượng mẫu nương của hắn lại bán hài tử lấy năm xâu hai trăm văn bán cho một người bà con xa nhà bà, thân thích kia vẫn luôn không sinh ra nhi tử.
Sau đó, Hà Hầu Tử lại dẫn hai người Tiết Đại Quý đi nhà trượng mẫu nương của hắn, mặc dù trượng mẫu nương chết rồi, nhưng cậu em vợ còn ở đây. Cậu em vợ của hắn trước còn nói không biết rõ, nhưng nhìn thấy Tiết Đại Quý xuất ra một lượng bạc, mới nói địa chỉ cụ thể, nói ở huyện Di An trong một thôn gọi là Tiểu Lý thôn. Huyện Di An cách huyện Tam Thanh có khoảng cách gần trăm dặm, cũng thuộc về tỉnh Ký Bắc quản lý.
Mọi người không nghĩ tới dễ dàng liền có được tung tích Vương Thành như thế, đều hết sức cao hứng. Vương thị nghĩ tới nhà kia không có nhi tử, nhất định sẽ đối tốt với đệ đệ. Cái này so với bán đi làm hạ nhân trong đại gia đình, hoặc là bán vào gánh hát gì đó thì tốt quá rồi.
Nhưng mà, cha Vương thị và Đinh thị biết rõ Trần Danh và Vương thị về Tiên Hồ thôn, liền tìm tới. Đinh thị khóc lóc om sòm đại náo, nói Vương thị đại bất hiếu, về thôn cũng không về nhà mẹ đẻ vấn an thân cha tuổi già, có tiền chỉ cho thân thích, lại không biết hiếu kính cha mẹ...
Trần Danh và Vương thị đều không giỏi nói chuyện, một hồi liền lại nói không nên lời. Tằng thẩm nhi cũng miệng lưỡi lưu loát, bà cùng cháu dâu Vương lão gia tử, quở trách Đinh thị làm chuyện thất đức một lần. Nói đến làm người tại chỗ tức giận, hai người Vương gia một phụ nhân trưởng bối nhịn không được cầm lấy gậy đánh đuổi Đinh thị, mới dọa Đinh thị chạy.
Nhưng cha Vương thị Vương lão hán lại không đi, dựa vào chỗ đó ăn cơm tối, còn lau nước mắt gọi "Khuê nữ", bản thân sống không dễ chịu. Vương thị không còn cách nào, chỉ phải để Trần Danh cho ông ta một lượng bạc...
Trần A Phúc nghe nói nghe được chuyện của Vương Thành cữu cữu, cũng cực cao hứng. Lại gọi Tằng Lão Đầu tới, hỏi hắn có biết chỗ ở thôn Tiểu Lý huyện Di An hay không.
Tằng Lão Đầu còn biết chính xác, nói huyện Di An ở huyện Tây Bắc bên cạnh Tam Thanh, thôn Tiểu Lý là cái thôn nhỏ xa xôi, dựa vào đại yến sơn, hắn thời điểm trẻ tuổi đi qua một lần.
Mấy người Trần Danh đều hết sức cao hứng, để hắn ngày mai sẽ mang Tiết Đại Quý đi chỗ đó hỏi thăm tung tích Vương Thành, lại cho hắn cầm theo mười lượng bạc.
Ngày hôm sau, Trần A Phúc đi tìm La quản sự mượn chiếc xe ngựa, lần này muốn mượn hai đến ba ngày.
Hôm nay là đầu năm, Hồ lão ngũ mời khách. Tiễn hai người Tằng Lão Đầu đi rồi, Trần Danh liền mời mọc La quản sự cùng đi Hồ gia uống rượu.
Ban ngày Lộc Viên không có nam nhân thành niên, hai tổ tôn Sở gia không tốt tới nơi này ăn bữa cơm trưa, liền nói buổi tối bọn họ lại đến. Mà Sở tiểu cô nương thì buổi sáng mang tỷ đệ La Mai đến rồi, còn nói phải ở chỗ này nghỉ buổi trưa.
Trần A Phúc dẫn bọn họ luyện võ công, kể chuyện xưa, làm trò chơi, sau đó để bọn họ chơi xếp gỗ ở nam phòng Tây Sương, nàng thì đi phòng bếp bận rộn. Không chỉ muốn chuẩn bị bữa cơm trưa, còn phải chuẩn bị cơm tối. Hai vị lão gia miệng càng ăn càng kén ăn, đặc biệt là lão hầu gia, ông nói tật xấu cách nồi hương của Yên Nhi cũng lây qua cho ông, ông chính là cảm thấy thức ăn Lộc Viên ngon hơn Đường Viên.
Nghĩ đến lão hầu gia níu lấy râu ria lúc nói lời này, Trần A Phúc cảm thấy rất là buồn cười. Lão gia tử là già mà như nhỏ lại, có chút giống lão ngoan đồng, lão nhân thật đáng yêu, một chút cũng không như cấp trên.
Ăn cơm trưa, để Sở tiểu cô nương và La Mai nằm ngủ ở trên giường, Trần A Phúc mới ra Tây Sương, chuẩn bị đi thượng phòng cùng nhau thiêu thùa may vá với Vương thị, liền nghe được có người gõ cửa.
Giả Sơn mở cửa chính ra, lại không mời người vào, sững sờ hỏi: "Lão gia, ngài tìm ai?"
Chỉ nghe ngoài cửa một giọng nam trong sáng: "Xin hỏi, đây là nhà Vương thị Quyên Nương sao?"
Là nam nhân nào thế nhưng dám gọi khuê danh Vương thị, thật không có lễ phép.
Trần A Phúc oán thầm, liền đi ra cửa. Nhìn thấy nam nhân vóc cao đứng ngoài cửa, nàng sững sờ ở chỗ đó.
Người nam nhân kia đúng là nam nhân tuyệt mỹ nàng từng nhìn thấy qua tại cửa hàng bạc Ngọc Kỳ Lân. Hắn mặc trường bào bông vải gấm màu xanh lam thêu hoa vân tròn, bên hông buộc lên ngọc đái, khoác ngoài áo choàng màu đen gấm vóc đề kim, đầu đội khăn vấn đầu màu đen. Tư thái thanh tao lịch sự, ánh mắt ôn nhuận, bởi vì trời lạnh, đông lạnh đến gò má đôi môi ửng đỏ, càng lộ vẻ làn da tươi đẹp như quả đào hạnh.
Hắn mới vừa muốn nói chuyện, lại trông thấy Trần A Phúc đi qua, trên mặt vui mừng, kêu lên: "Phúc nhi."
Cái xưng hô này khiến Trần A Phúc nổi lên một tầng da gà, cũng kêu nàng thanh tỉnh. Nàng đến tới cửa, nói với Giả Sơn: "Ngươi đi giúp nương ngươi đi."
Giả Sơn nghe, vội vàng đi.
Trần A Phúc chận cửa nói: "Ngươi là ai, đến nhà ta làm chi?"
Trần Thế Anh không trả lời câu hỏi Trần A Phúc đưa ra, khóe miệng của hắn cười mỉm, trên dưới quan sát Trần A Phúc vài lần, ánh mắt càng ngày càng ôn nhu, nói: "Phúc nhi, ta là của con... Ta là Trần Thế Anh, ta tìm đến... con... nương của con..."
Trần A Phúc mặt không thay đổi nói: "Ta không biết ngươi, cũng không biết ai là Trần Thế Anh. Nhà của ta đều là nữ quyến hài tử, không thuận tiện để nam nhân xa lạ đi vào." Nói xong, liền muốn đóng cửa.
Trần Thế Anh đưa một tay ra chặn cửa, nói: "Phúc nhi, để ta gặp nương con một lần, ta có chuyện quan trọng."
Trần A Phúc nói: "Nương ta là phụ nữ đàng hoàng, không gặp mặt ngoại nam." Nói xong lại muốn đóng cửa.
Trần Thế Anh ngăn cửa, lại thỉnh cầu nói: "Phúc nhi, nghe lời, để ta trông thấy..."
Đột nhiên, mắt hắn ngơ ngác nhìn qua sau lưng Trần A Phúc, trong mắt tựa như vọt lên lệ quang, nhẹ nói: "Tỷ..."
Vương thị cặp mắt sưng đỏ, trang dung trên mặt đã tẩy đi, khẳng định là mặt khóc hoa lại rửa mặt. Nhưng mà, thấy tâm tình của bà còn tốt.
Mấy người ngồi trên giường gạch, nghe Trần Danh và Vương thị nói hành trình lần này đi Tiên Hồ thôn.
Khi Vương thị dẫn Trần Danh lấy diện mạo thế này xuất hiện ở nhà đại đường bá Vương lão gia tử của bà, kinh hãi cả đám người. Không nghĩ tới, Vương Quyên Nương gả lần hai cho ma ốm thật phát tài rồi!
Vương lão gia tử cho dù đã hơn sáu mươi tuổi, thân thể còn cường tráng, người trong nhà đặc biệt nhiệt tình tiếp đãi vợ chồng Vương thị. Bọn họ chứng kiến Vương thị dẫn theo đa lễ vật như thế thì cực cao hứng, lại đi thỉnh một đám thân thích đến uống rượu, cũng đều phân chia lễ vật.
Vương thị hỏi Vương Thành bị bán đi nơi nào, các thân thích liền bảy miệng tám lời nói rõ. Lúc mới bắt đầu, Đinh thị bị tộc thân Vương gia đánh thành như vậy, đều không mở miệng nói hài tử bị bán đi nơi nào, mụ sợ những người này bắt mụ phun bạc ra đi đón hài tử trở về.
Vẫn là vài năm sau, hài tử bị bán đi nơi nào mới có một ít đồn đại. Có nói trực tiếp bán cho người môi giới Phạm thị ở thị trấn, cũng có nói bán cho trượng mẫu nương (mẹ vợ) Hà Hầu Tử trong thôn, rồi sau đó một loại thuyết pháp truyền đi nhiều nhất.
Trượng mẫu nương Hà Hầu Tử ở tại thôn bên cạnh, vô cùng nhanh mồm nhanh miệng, chỉ cần có thể kiếm tiền, chuyện mất lương tâm gì cũng làm. Nói là lúc trượng mẫu nương Hà Hầu Tử đến trong thôn thăm khuê nữ, Đinh thị lặng lẽ tìm được bà ta, lại lừa tiểu Vương Thành đi ngoài thôn, bán cho người bà tử kia.
Đã qua hơn hai mươi năm, người bà tử kia đã sớm chết.
Vương thị nghe, lại nhịn không được khóc lên.
Trần Danh liền để Tiết Đại Quý giấu hai lượng bạc, dẫn một hậu sinh Vương gia tìm đi nhà Hà Hầu Tử. Chứng kiến một lượng bạc kia, Hà Hầu Tử nói thực. Vương Thành thật sự là lúc trước Đinh thị lấy bốn xâu hai trăm văn bán cho trượng mẫu nương của hắn, trượng mẫu nương của hắn lại bán hài tử lấy năm xâu hai trăm văn bán cho một người bà con xa nhà bà, thân thích kia vẫn luôn không sinh ra nhi tử.
Sau đó, Hà Hầu Tử lại dẫn hai người Tiết Đại Quý đi nhà trượng mẫu nương của hắn, mặc dù trượng mẫu nương chết rồi, nhưng cậu em vợ còn ở đây. Cậu em vợ của hắn trước còn nói không biết rõ, nhưng nhìn thấy Tiết Đại Quý xuất ra một lượng bạc, mới nói địa chỉ cụ thể, nói ở huyện Di An trong một thôn gọi là Tiểu Lý thôn. Huyện Di An cách huyện Tam Thanh có khoảng cách gần trăm dặm, cũng thuộc về tỉnh Ký Bắc quản lý.
Mọi người không nghĩ tới dễ dàng liền có được tung tích Vương Thành như thế, đều hết sức cao hứng. Vương thị nghĩ tới nhà kia không có nhi tử, nhất định sẽ đối tốt với đệ đệ. Cái này so với bán đi làm hạ nhân trong đại gia đình, hoặc là bán vào gánh hát gì đó thì tốt quá rồi.
Nhưng mà, cha Vương thị và Đinh thị biết rõ Trần Danh và Vương thị về Tiên Hồ thôn, liền tìm tới. Đinh thị khóc lóc om sòm đại náo, nói Vương thị đại bất hiếu, về thôn cũng không về nhà mẹ đẻ vấn an thân cha tuổi già, có tiền chỉ cho thân thích, lại không biết hiếu kính cha mẹ...
Trần Danh và Vương thị đều không giỏi nói chuyện, một hồi liền lại nói không nên lời. Tằng thẩm nhi cũng miệng lưỡi lưu loát, bà cùng cháu dâu Vương lão gia tử, quở trách Đinh thị làm chuyện thất đức một lần. Nói đến làm người tại chỗ tức giận, hai người Vương gia một phụ nhân trưởng bối nhịn không được cầm lấy gậy đánh đuổi Đinh thị, mới dọa Đinh thị chạy.
Nhưng cha Vương thị Vương lão hán lại không đi, dựa vào chỗ đó ăn cơm tối, còn lau nước mắt gọi "Khuê nữ", bản thân sống không dễ chịu. Vương thị không còn cách nào, chỉ phải để Trần Danh cho ông ta một lượng bạc...
Trần A Phúc nghe nói nghe được chuyện của Vương Thành cữu cữu, cũng cực cao hứng. Lại gọi Tằng Lão Đầu tới, hỏi hắn có biết chỗ ở thôn Tiểu Lý huyện Di An hay không.
Tằng Lão Đầu còn biết chính xác, nói huyện Di An ở huyện Tây Bắc bên cạnh Tam Thanh, thôn Tiểu Lý là cái thôn nhỏ xa xôi, dựa vào đại yến sơn, hắn thời điểm trẻ tuổi đi qua một lần.
Mấy người Trần Danh đều hết sức cao hứng, để hắn ngày mai sẽ mang Tiết Đại Quý đi chỗ đó hỏi thăm tung tích Vương Thành, lại cho hắn cầm theo mười lượng bạc.
Ngày hôm sau, Trần A Phúc đi tìm La quản sự mượn chiếc xe ngựa, lần này muốn mượn hai đến ba ngày.
Hôm nay là đầu năm, Hồ lão ngũ mời khách. Tiễn hai người Tằng Lão Đầu đi rồi, Trần Danh liền mời mọc La quản sự cùng đi Hồ gia uống rượu.
Ban ngày Lộc Viên không có nam nhân thành niên, hai tổ tôn Sở gia không tốt tới nơi này ăn bữa cơm trưa, liền nói buổi tối bọn họ lại đến. Mà Sở tiểu cô nương thì buổi sáng mang tỷ đệ La Mai đến rồi, còn nói phải ở chỗ này nghỉ buổi trưa.
Trần A Phúc dẫn bọn họ luyện võ công, kể chuyện xưa, làm trò chơi, sau đó để bọn họ chơi xếp gỗ ở nam phòng Tây Sương, nàng thì đi phòng bếp bận rộn. Không chỉ muốn chuẩn bị bữa cơm trưa, còn phải chuẩn bị cơm tối. Hai vị lão gia miệng càng ăn càng kén ăn, đặc biệt là lão hầu gia, ông nói tật xấu cách nồi hương của Yên Nhi cũng lây qua cho ông, ông chính là cảm thấy thức ăn Lộc Viên ngon hơn Đường Viên.
Nghĩ đến lão hầu gia níu lấy râu ria lúc nói lời này, Trần A Phúc cảm thấy rất là buồn cười. Lão gia tử là già mà như nhỏ lại, có chút giống lão ngoan đồng, lão nhân thật đáng yêu, một chút cũng không như cấp trên.
Ăn cơm trưa, để Sở tiểu cô nương và La Mai nằm ngủ ở trên giường, Trần A Phúc mới ra Tây Sương, chuẩn bị đi thượng phòng cùng nhau thiêu thùa may vá với Vương thị, liền nghe được có người gõ cửa.
Giả Sơn mở cửa chính ra, lại không mời người vào, sững sờ hỏi: "Lão gia, ngài tìm ai?"
Chỉ nghe ngoài cửa một giọng nam trong sáng: "Xin hỏi, đây là nhà Vương thị Quyên Nương sao?"
Là nam nhân nào thế nhưng dám gọi khuê danh Vương thị, thật không có lễ phép.
Trần A Phúc oán thầm, liền đi ra cửa. Nhìn thấy nam nhân vóc cao đứng ngoài cửa, nàng sững sờ ở chỗ đó.
Người nam nhân kia đúng là nam nhân tuyệt mỹ nàng từng nhìn thấy qua tại cửa hàng bạc Ngọc Kỳ Lân. Hắn mặc trường bào bông vải gấm màu xanh lam thêu hoa vân tròn, bên hông buộc lên ngọc đái, khoác ngoài áo choàng màu đen gấm vóc đề kim, đầu đội khăn vấn đầu màu đen. Tư thái thanh tao lịch sự, ánh mắt ôn nhuận, bởi vì trời lạnh, đông lạnh đến gò má đôi môi ửng đỏ, càng lộ vẻ làn da tươi đẹp như quả đào hạnh.
Hắn mới vừa muốn nói chuyện, lại trông thấy Trần A Phúc đi qua, trên mặt vui mừng, kêu lên: "Phúc nhi."
Cái xưng hô này khiến Trần A Phúc nổi lên một tầng da gà, cũng kêu nàng thanh tỉnh. Nàng đến tới cửa, nói với Giả Sơn: "Ngươi đi giúp nương ngươi đi."
Giả Sơn nghe, vội vàng đi.
Trần A Phúc chận cửa nói: "Ngươi là ai, đến nhà ta làm chi?"
Trần Thế Anh không trả lời câu hỏi Trần A Phúc đưa ra, khóe miệng của hắn cười mỉm, trên dưới quan sát Trần A Phúc vài lần, ánh mắt càng ngày càng ôn nhu, nói: "Phúc nhi, ta là của con... Ta là Trần Thế Anh, ta tìm đến... con... nương của con..."
Trần A Phúc mặt không thay đổi nói: "Ta không biết ngươi, cũng không biết ai là Trần Thế Anh. Nhà của ta đều là nữ quyến hài tử, không thuận tiện để nam nhân xa lạ đi vào." Nói xong, liền muốn đóng cửa.
Trần Thế Anh đưa một tay ra chặn cửa, nói: "Phúc nhi, để ta gặp nương con một lần, ta có chuyện quan trọng."
Trần A Phúc nói: "Nương ta là phụ nữ đàng hoàng, không gặp mặt ngoại nam." Nói xong lại muốn đóng cửa.
Trần Thế Anh ngăn cửa, lại thỉnh cầu nói: "Phúc nhi, nghe lời, để ta trông thấy..."
Đột nhiên, mắt hắn ngơ ngác nhìn qua sau lưng Trần A Phúc, trong mắt tựa như vọt lên lệ quang, nhẹ nói: "Tỷ..."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.