Chương 525: Hòa vương gia
Tịch Mịch Thanh Tuyền
23/05/2022
Bốn ngày sau, Giang thị nhận được tin tức liền dẫn bốn tỷ đệ Trần Vũ
Tình về kinh thành. Bọn họ biết rõ có lẽ về sau sẽ trường kỳ trụ ở kinh
thành, rất nhiều thứ trong nhà đều chở tới.
Trần A Phúc dẫn hài tử trở về ăn bữa cơm, cũng không đi xem Trần Vũ Huy. Ở trong suy nghĩ của nàng, Trần Vũ Huy hết thuốc chữa, về sau không muốn lại có chỗ cùng nhau xuất hiện với nàng ta.
Ngày mười sáu, Tạ phủ chính thức thỉnh bà mối đến cửa làm mai, Trần gia đồng ý, Trần Vũ Tình cùng Tạ Phong cuối cùng đính hôn.
Giang thị cực hỉ. Tạ Phong gia thế cùng nhân phẩm, học vấn, không thể nghi ngờ là hậu sinh tốt nhất qua nhiều năm như thế nói cho Trần Vũ Tình, đều tốt hơn tất cả hậu sinh trước đó. Nàng ấy rất cảm kích Trần A Phúc cùng Sở Hoa, bởi vì việc hôn sự này chính là hai người kia thúc đẩy trong âm thầm.
Hai mươi tám tháng chạp, khi mọi người đang đắm chìm ở trong không khí vui mừng lễ mừng năm mới, Hoàng thượng băng hà.
Tân hoàng tuyên bố cử hành tang lễ long trọng cho tiên đế, kinh thành văn võ bá quan phúng viếng, khóc linh cữu, quan viên có cấp bậc nhất định còn phải tập trung trai giới ba ngày, không thể về nhà. Mệnh phụ kinh thành ở trên tam phẩm phải tiến cung khóc đưa linh ba ngày, các nàng là buổi sáng tiến cung buổi tối xuất cung.
Cái tin dữ này khiến thái hoàng thái hậu bi thương không thôi, thân thể vốn là đã thật tốt lại kéo lên, mùng hai tháng giêng cũng băng hà. Dụng cụ tang tiên đế vẫn chưa hoàn toàn kết thúc, hoàng thất lại nghênh đón trận tang lễ thứ hai.
Thái hoàng thái hậu băng hà khiến tam phu nhân ruột gan đứt từng khúc, khóc ngất đi mấy lần, Trần A Phúc liên tục bên cạnh chiếu cố nàng, trấn an nàng, còn bồi nàng ở trong cung ba ngày.
Buổi tối đầu năm, khóc đưa linh kết thúc, Trần A Phúc mới đỡ tam phu nhân sắc mặt tái nhợt xuất cung.
Sở Tứ gia Sở Lệnh Vệ đang đợi bên ngoài cửa cung. Sở Lệnh Vệ chứng kiến tam phu nhân gần như thoát hình, nước mắt đều dâng lên. Tiến lên đỡ nàng nói: "Nương nén bi thương, người thế này, hoàng quá ngoại tổ mẫu của con trên trời có linh thiêng sẽ khó chịu."
Giao tam phu nhân cho Sở Lệnh Vệ, Trần A Phúc cuối cùng thở phào nhẹ nhõm. Mấy ngày nay, trong lòng nàng gấp không thôic, bởi vì trong nhà còn có ba hài tử vừa đến một hai tuổi. Nghĩ đến bọn họ buổi tối khóc rống không ngừng, tâm Trần A Phúc đều đang chảy máu.
Trở lại Hầu phủ, Trần A Phúc trực tiếp đi An Vinh Đường. Nghe Sở Lệnh Vệ nói, mấy ngày nay bốn đứa bé đều ở với ông nội tại An Vinh Đường.
Vừa vào nhà, trông thấy Sở Hàm Yên ngồi ở trên ghế dài bện dây thừng hoa cùng La Mai, ba đứa nhỏ đang chơi đùa cùng động vật gia, Sở Hầu gia ngồi ở một bên nhìn bọn họ.
Vừa nhìn mẫu thân trở về, mấy hài tử đều vọt tới nàng. Hia tiểu ca một đứa ôm cái chân của mẫu thân hô "mẫu thân", Sở Hàm Yên dắt Tiểu Ngọc Nhi đi chưa vững, Tiểu Ngọc Nhi thì ngẩng đầu nhìn qua mẫu thân khóc, ủy khuất vô cùng.
Trần A Phúc đ ôm Tiểu Ngọc Nhi dậy nói: "Đứa bé ngoan, mẫu thân về rồi."
Nàng cáo từ cùng Sở Hầu gia, dẫn mấy hài tử về Trúc Hiên.
Ngày tám tháng giêng, long trọng cử hành đại điển đăng cơ, Lý Trạch Bình chính thức lên ngôi, cũng đổi thành Hoằng Niên thành Khánh Nguyên Niên. Phong Đan hoàng hậu làm Hoàng thái hậu, nguyên thái tử phi là hoàng hậu. Vài vị hoàng tử chưa có phong vương cũng được phong vương, ban thưởng phủ đệ, thập nhất hoàng tử Lý Trạch Thái được phong Hòa vương. Bát hoàng tử bào đệ của Nhị hoàng tử được phong Túc vương, phái đi canh giữ hoàng lăng, trọn đời không được vào kinh.
Nghe nói tiểu thập nhất được phong vương, chờ phủ đệ trùng tu xong liền sẽ chuyển ra, trong lòng Trần A Phúc rất cao hứng. Về sau, thời gian nhìn đến cậu lại nhiều rồi.
Trần Thế Anh cũng chính thức được bổ nhiệm làm công bộ hữu thị lang, nghiệp vụ chủ yếu nhất chính là quản đồn điền, trồng trọt.
Cuối tháng hai, những dư nghiệt nhất đảng Nhị hoàng tử cũng cơ bản dọn dẹp sạch sẽ. Trường hợp tội nặng, đàn ông ở trên bảy tuổi chém lập tuyệt, nữ quyến hoặc bị đưa vào giáo phường tư, hoặc Doãn quan kỹ. Trường hợp nhẹ hơn, người trong cuộc chém lập tuyệt, còn lại người nhà lưu vong ba nghìn dặm. Mà Hà gia là thuộc về tình tiết khá nhẹ, trừ Hà Toàn bị chém, những người còn lại đều lưu vong đi Quỳnh Châu.
Nghe nói, Hà Toàn trước khi chết gặp lão thê cùng đại nhi tử một lần cuối cùng, kêu lão thê đồng ý để con dâu thứ hai hợp cách, bảo toàn đứa bé trong bụng của nàng. Sau đó khi lão thê nói cho ông ta biết nói, hài tử của Trần Vũ Huy bị nhi tử đánh rớt thai, Hoàng thượng đã phán bọn họ hợp cách, khóc thành tiếng.
Mã gia thuộc về tình tiết nghiêm trọng, chủ gia ấn tình tiết nghiêm trọng xử lý. Mà nhà ông bà ngoại của Sở Hàm Yên bởi vì chỉ là thân tộc, người một nhà bị phán lưu vong Bắc Địa, làm quân hộ. Bọn họ so với người lưu vong Quỳnh Châu thì tốt hơn nhiều, có lẽ Hoàng thượng nể mặt mũi Hòa vương phi trong tương lai cũng không chừng.
Trần A Phúc cảm thấy nhà kia dù sao cũng có quan hệ huyết thống cùng Sở Hàm Yên, không thể mặc kệ không ngó tới. Liền để La Phương đưa cho quân sĩ áp giải không ít bạc, mời hỗ trợ chiếu cố một chút. Lại lấy danh nghĩa Sở Hàm Yên đưa cho ngoại tổ phụ của nàng một chút bạc cùng dược liệu, để cuộc sống sau này của bọn họ khá giả một chút.
Dám trợ giúp người lưu vong, có lẽ cũng liền chỉ có Hòa vương phi tương lai. Tất cả mọi người biết rõ, Hòa vương gia được thái hậu nương nương cùng Hoàng thượng sủng ái nhất.
Ngày hai mươi bảy tháng hai là sinh nhật chín tuổi của Hòa vương gia, thái hậu nương nương nhất định phải chúc mừng sinh nhật cho cậu. Trần A Phúc sớm tinh mơ liền làm một cái bánh ngọt sinh nhật kêu người đưa vào cung, cùng nhau đưa vào, còn có một bộ áo trong do Trần A Phúc tự mình làm, cùng với một cái vòng tay màu lam Sở Hàm Yên bện.
Khiến Trần A Phúc không nghĩ tới là, chạng vạng nhày này Hòa vương gia thế nhưng đến Sở phủ.
Trần A Phúc vừa cao hứng lại buồn bực, hỏi: "Sao con lại xuất cung?"
Hòa vương gia đi tới tựa ở bên cạnh nàng, nói: "Kể từ sau khi phụ hoàng con băng hà, mẫu hậu của con hơn phân nửa thời gian đều lễ phật, con chỉ có ở trước giờ Tị có thể thấy bà. Nếu không phải hoàng huynh con và con khổ sở khuyên bảo, mẫu hậu con đều muốn xuất gia..." Vành mắt cậu có chút đỏ lên, ổn ổn tâm tình, lại nói: "Con muốn ăn mì sợi tương thịt vụn nhạc mẫu tự mình làm, liền đến."
Trần A Phúc nghe, liền cười đi hậu viện làm mì sợi trộn tương, lại để cho người đi An Vinh Đường đón mấy người hài tử trở về, cũng mời tam phu nhân và Sở Lệnh Trí đến Trúc Hiên ăn mì trường thọ cùng với chúc thọ cho vương gia. Bởi vì không có chuẩn bị, thời gian lại ngắn, liền không thỉnh đầy đủ.
Hòa vương gia lại quơ quơ cánh tay hướng Sở Hàm Yên, vòng tay màu lam trên cổ tay vô cùng rõ ràng. Cậu cười nói: "Tay muội muội càng ngày càng khéo, vòng tay này bện thật đẹp."
Sở Hàm Yên cười nói: "Vương gia thích, về sau muội bện thêm cho huynh mấy cái." Lại nói: "Mẫu thân nói, sang năm muội có thể học thêu hoa, đến lúc đó thêu khăn tay, thêu hà bao cho vương gia."
Hòa vương gia nghe càng cao hứng, nói: "Được, ca chờ."
Đèn rực rỡ điểm lên, đông trên bàn đất phòng liền bày một cái bồn lớn sợi mì, vài chén lớn. Trần A Phúc làm mấy loại, có thịt vụn, trứng xào rau hẹ, gà tơ hương như hầm cách thủy, tôm bóc vỏ nước gừng.
Hòa vương gia cười nói: "Con chỉ ăn mì sợi tương thịt vụn, sợi mì gì khác cũng không ăn ngon như nó."
Trần A Phúc gấp một chén giúp cậu, cậu ăn xong lại muốn nữa. Trần A Phúc lại cho cậu nửa bát, liền không cho cậu ăn nữa, nói buổi tối ăn nhiều mì sợi không dễ tiêu hoá.
Chứng kiến Hòa vương gia thích, hai tiểu ca cũng muốn ăn mì sợi trộn tương, ăn được nửa bên mặt đều sặc sỡ.
Không đợi Trần A Phúc móc khăn, Hòa vương gia liền móc ra la khăn lau giúp bọn họ, dỗ dành nói: "Chậm một chút, còn nhiều, mì sợi này chỉ có ba người chúng ta thích."
Hết chương 525.
Trần A Phúc dẫn hài tử trở về ăn bữa cơm, cũng không đi xem Trần Vũ Huy. Ở trong suy nghĩ của nàng, Trần Vũ Huy hết thuốc chữa, về sau không muốn lại có chỗ cùng nhau xuất hiện với nàng ta.
Ngày mười sáu, Tạ phủ chính thức thỉnh bà mối đến cửa làm mai, Trần gia đồng ý, Trần Vũ Tình cùng Tạ Phong cuối cùng đính hôn.
Giang thị cực hỉ. Tạ Phong gia thế cùng nhân phẩm, học vấn, không thể nghi ngờ là hậu sinh tốt nhất qua nhiều năm như thế nói cho Trần Vũ Tình, đều tốt hơn tất cả hậu sinh trước đó. Nàng ấy rất cảm kích Trần A Phúc cùng Sở Hoa, bởi vì việc hôn sự này chính là hai người kia thúc đẩy trong âm thầm.
Hai mươi tám tháng chạp, khi mọi người đang đắm chìm ở trong không khí vui mừng lễ mừng năm mới, Hoàng thượng băng hà.
Tân hoàng tuyên bố cử hành tang lễ long trọng cho tiên đế, kinh thành văn võ bá quan phúng viếng, khóc linh cữu, quan viên có cấp bậc nhất định còn phải tập trung trai giới ba ngày, không thể về nhà. Mệnh phụ kinh thành ở trên tam phẩm phải tiến cung khóc đưa linh ba ngày, các nàng là buổi sáng tiến cung buổi tối xuất cung.
Cái tin dữ này khiến thái hoàng thái hậu bi thương không thôi, thân thể vốn là đã thật tốt lại kéo lên, mùng hai tháng giêng cũng băng hà. Dụng cụ tang tiên đế vẫn chưa hoàn toàn kết thúc, hoàng thất lại nghênh đón trận tang lễ thứ hai.
Thái hoàng thái hậu băng hà khiến tam phu nhân ruột gan đứt từng khúc, khóc ngất đi mấy lần, Trần A Phúc liên tục bên cạnh chiếu cố nàng, trấn an nàng, còn bồi nàng ở trong cung ba ngày.
Buổi tối đầu năm, khóc đưa linh kết thúc, Trần A Phúc mới đỡ tam phu nhân sắc mặt tái nhợt xuất cung.
Sở Tứ gia Sở Lệnh Vệ đang đợi bên ngoài cửa cung. Sở Lệnh Vệ chứng kiến tam phu nhân gần như thoát hình, nước mắt đều dâng lên. Tiến lên đỡ nàng nói: "Nương nén bi thương, người thế này, hoàng quá ngoại tổ mẫu của con trên trời có linh thiêng sẽ khó chịu."
Giao tam phu nhân cho Sở Lệnh Vệ, Trần A Phúc cuối cùng thở phào nhẹ nhõm. Mấy ngày nay, trong lòng nàng gấp không thôic, bởi vì trong nhà còn có ba hài tử vừa đến một hai tuổi. Nghĩ đến bọn họ buổi tối khóc rống không ngừng, tâm Trần A Phúc đều đang chảy máu.
Trở lại Hầu phủ, Trần A Phúc trực tiếp đi An Vinh Đường. Nghe Sở Lệnh Vệ nói, mấy ngày nay bốn đứa bé đều ở với ông nội tại An Vinh Đường.
Vừa vào nhà, trông thấy Sở Hàm Yên ngồi ở trên ghế dài bện dây thừng hoa cùng La Mai, ba đứa nhỏ đang chơi đùa cùng động vật gia, Sở Hầu gia ngồi ở một bên nhìn bọn họ.
Vừa nhìn mẫu thân trở về, mấy hài tử đều vọt tới nàng. Hia tiểu ca một đứa ôm cái chân của mẫu thân hô "mẫu thân", Sở Hàm Yên dắt Tiểu Ngọc Nhi đi chưa vững, Tiểu Ngọc Nhi thì ngẩng đầu nhìn qua mẫu thân khóc, ủy khuất vô cùng.
Trần A Phúc đ ôm Tiểu Ngọc Nhi dậy nói: "Đứa bé ngoan, mẫu thân về rồi."
Nàng cáo từ cùng Sở Hầu gia, dẫn mấy hài tử về Trúc Hiên.
Ngày tám tháng giêng, long trọng cử hành đại điển đăng cơ, Lý Trạch Bình chính thức lên ngôi, cũng đổi thành Hoằng Niên thành Khánh Nguyên Niên. Phong Đan hoàng hậu làm Hoàng thái hậu, nguyên thái tử phi là hoàng hậu. Vài vị hoàng tử chưa có phong vương cũng được phong vương, ban thưởng phủ đệ, thập nhất hoàng tử Lý Trạch Thái được phong Hòa vương. Bát hoàng tử bào đệ của Nhị hoàng tử được phong Túc vương, phái đi canh giữ hoàng lăng, trọn đời không được vào kinh.
Nghe nói tiểu thập nhất được phong vương, chờ phủ đệ trùng tu xong liền sẽ chuyển ra, trong lòng Trần A Phúc rất cao hứng. Về sau, thời gian nhìn đến cậu lại nhiều rồi.
Trần Thế Anh cũng chính thức được bổ nhiệm làm công bộ hữu thị lang, nghiệp vụ chủ yếu nhất chính là quản đồn điền, trồng trọt.
Cuối tháng hai, những dư nghiệt nhất đảng Nhị hoàng tử cũng cơ bản dọn dẹp sạch sẽ. Trường hợp tội nặng, đàn ông ở trên bảy tuổi chém lập tuyệt, nữ quyến hoặc bị đưa vào giáo phường tư, hoặc Doãn quan kỹ. Trường hợp nhẹ hơn, người trong cuộc chém lập tuyệt, còn lại người nhà lưu vong ba nghìn dặm. Mà Hà gia là thuộc về tình tiết khá nhẹ, trừ Hà Toàn bị chém, những người còn lại đều lưu vong đi Quỳnh Châu.
Nghe nói, Hà Toàn trước khi chết gặp lão thê cùng đại nhi tử một lần cuối cùng, kêu lão thê đồng ý để con dâu thứ hai hợp cách, bảo toàn đứa bé trong bụng của nàng. Sau đó khi lão thê nói cho ông ta biết nói, hài tử của Trần Vũ Huy bị nhi tử đánh rớt thai, Hoàng thượng đã phán bọn họ hợp cách, khóc thành tiếng.
Mã gia thuộc về tình tiết nghiêm trọng, chủ gia ấn tình tiết nghiêm trọng xử lý. Mà nhà ông bà ngoại của Sở Hàm Yên bởi vì chỉ là thân tộc, người một nhà bị phán lưu vong Bắc Địa, làm quân hộ. Bọn họ so với người lưu vong Quỳnh Châu thì tốt hơn nhiều, có lẽ Hoàng thượng nể mặt mũi Hòa vương phi trong tương lai cũng không chừng.
Trần A Phúc cảm thấy nhà kia dù sao cũng có quan hệ huyết thống cùng Sở Hàm Yên, không thể mặc kệ không ngó tới. Liền để La Phương đưa cho quân sĩ áp giải không ít bạc, mời hỗ trợ chiếu cố một chút. Lại lấy danh nghĩa Sở Hàm Yên đưa cho ngoại tổ phụ của nàng một chút bạc cùng dược liệu, để cuộc sống sau này của bọn họ khá giả một chút.
Dám trợ giúp người lưu vong, có lẽ cũng liền chỉ có Hòa vương phi tương lai. Tất cả mọi người biết rõ, Hòa vương gia được thái hậu nương nương cùng Hoàng thượng sủng ái nhất.
Ngày hai mươi bảy tháng hai là sinh nhật chín tuổi của Hòa vương gia, thái hậu nương nương nhất định phải chúc mừng sinh nhật cho cậu. Trần A Phúc sớm tinh mơ liền làm một cái bánh ngọt sinh nhật kêu người đưa vào cung, cùng nhau đưa vào, còn có một bộ áo trong do Trần A Phúc tự mình làm, cùng với một cái vòng tay màu lam Sở Hàm Yên bện.
Khiến Trần A Phúc không nghĩ tới là, chạng vạng nhày này Hòa vương gia thế nhưng đến Sở phủ.
Trần A Phúc vừa cao hứng lại buồn bực, hỏi: "Sao con lại xuất cung?"
Hòa vương gia đi tới tựa ở bên cạnh nàng, nói: "Kể từ sau khi phụ hoàng con băng hà, mẫu hậu của con hơn phân nửa thời gian đều lễ phật, con chỉ có ở trước giờ Tị có thể thấy bà. Nếu không phải hoàng huynh con và con khổ sở khuyên bảo, mẫu hậu con đều muốn xuất gia..." Vành mắt cậu có chút đỏ lên, ổn ổn tâm tình, lại nói: "Con muốn ăn mì sợi tương thịt vụn nhạc mẫu tự mình làm, liền đến."
Trần A Phúc nghe, liền cười đi hậu viện làm mì sợi trộn tương, lại để cho người đi An Vinh Đường đón mấy người hài tử trở về, cũng mời tam phu nhân và Sở Lệnh Trí đến Trúc Hiên ăn mì trường thọ cùng với chúc thọ cho vương gia. Bởi vì không có chuẩn bị, thời gian lại ngắn, liền không thỉnh đầy đủ.
Hòa vương gia lại quơ quơ cánh tay hướng Sở Hàm Yên, vòng tay màu lam trên cổ tay vô cùng rõ ràng. Cậu cười nói: "Tay muội muội càng ngày càng khéo, vòng tay này bện thật đẹp."
Sở Hàm Yên cười nói: "Vương gia thích, về sau muội bện thêm cho huynh mấy cái." Lại nói: "Mẫu thân nói, sang năm muội có thể học thêu hoa, đến lúc đó thêu khăn tay, thêu hà bao cho vương gia."
Hòa vương gia nghe càng cao hứng, nói: "Được, ca chờ."
Đèn rực rỡ điểm lên, đông trên bàn đất phòng liền bày một cái bồn lớn sợi mì, vài chén lớn. Trần A Phúc làm mấy loại, có thịt vụn, trứng xào rau hẹ, gà tơ hương như hầm cách thủy, tôm bóc vỏ nước gừng.
Hòa vương gia cười nói: "Con chỉ ăn mì sợi tương thịt vụn, sợi mì gì khác cũng không ăn ngon như nó."
Trần A Phúc gấp một chén giúp cậu, cậu ăn xong lại muốn nữa. Trần A Phúc lại cho cậu nửa bát, liền không cho cậu ăn nữa, nói buổi tối ăn nhiều mì sợi không dễ tiêu hoá.
Chứng kiến Hòa vương gia thích, hai tiểu ca cũng muốn ăn mì sợi trộn tương, ăn được nửa bên mặt đều sặc sỡ.
Không đợi Trần A Phúc móc khăn, Hòa vương gia liền móc ra la khăn lau giúp bọn họ, dỗ dành nói: "Chậm một chút, còn nhiều, mì sợi này chỉ có ba người chúng ta thích."
Hết chương 525.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.