Chương 245: Không thoải mái
Tịch Mịch Thanh Tuyền
06/12/2021
Lúc này đúng là ánh nắng chiều đầy trời, hào quang màu đỏ hồng phủ lên
gò má trắng noãn Trần A Phúc nhiễm một tầng phấn son, tỏ ra càng thêm
xinh đẹp tú lệ. Chỉ là, nàng gầy không ít.
Mỹ nhân như ngọc. Nghĩ tới bàn tay nhỏ bé đêm đó bị mình kéo qua, mềm mại trơn mềm, Sở Lệnh Tuyên không khỏi rung động từ trong nội tâm, vội vàng nắm tay thành quyền.
Hắn cười nói: "Ta đã nói xong cùng nhạc phụ với nhạc mẫu rồi, ngày mai ta cùng nhau về quê với mọi người. Ông nội và tam thẩm của ta ngày hôm qua liền mang Yên Nhi đi Ảnh Tuyết Am, tam thẩm sốt ruột gặp nương ta. Sang năm, sẽ đưa sính lễ cho nhà Trần đại nhân trước, Sở gia chúng ta còn sẽ đưa trước một lần sính lễ cho Lộc Viên, nàng là nhạc phụ nhạc mẫu nuôi lớn, không thể để cho bọn họ chịu ủy khuất."
Trần A Phúc rất cảm kích hắn nghĩ chu đáo đến như thế, mình mang danh nữ nhi Trần phủ phát gả từ Trần phủ, thật đặc biệt ủy khuất Trần Danh và Vương thị. Nếu như Sở gia có thể lễ ngộ bọn họ như thế, trong lòng Trần Danh và Vương thị cũng sẽ tốt hơn một chút.
Nàng thấp giọng nói: "Cảm ơn Sở đại nhân."
Sở Lệnh Tuyên lắc đầu nói: "A Phúc, còn gọi ta Sở đại nhân?"
Trần A Phúc hỏi: "Vậy ta nên gọi tên gì?" Cũng không thể gọi Lệnh Tuyên, tiểu Tuyên, Tuyên Tuyên đi? Đây lại không phải là ở hiện đại, ngay cả thịt thịt cái gì cũng có thể gọi.
"Trừ đại nhân ra, đều được." Sở Lệnh Tuyên hào sảng nói.
Trần A Phúc suy nghĩ một chút, thăm dò kêu lên: "Sở, đại, gia?"
Sở Lệnh Tuyên cười rộ lên, nói: "Vậy đi, tạm thời gọi như thế." Lại nói: "Nàng gầy rồi, nhất định là nghĩ ngợi lung tung? Yên tâm, trừ sau khi thành thân sẽ đi Hầu phủ kinh thành ở vài ngày, về sau nàng đều ở lâu bên Đường Viên, ngẫu nhiên cũng sẽ đến Định Châu phủ ở. Mấy năm gần đây, ta và gia gia sẽ không để cho nàng đến ở kinh thành nơi thị phi kia, càng sẽ không cho người khác cơ hội giày vò nàng."
Nghe tin tức tốt này, Trần A Phúc đều sắp kích động khóc lên. Có thể không ở kinh thành, thậm chí không cần ở tại Định Châu, ở nông thôn như cũ. Mặc dù đi Đường Viên ở, nhưng ở đó cách Phúc Viên chỉ có khoảng hơn một trăm mét. Tại sao có thể có chuyện tốt cỡ này!
Mấy ngày nay nàng vẫn đang suy xét, dùng biện pháp gì để mình có thể không đến kinh thành cư ngụ, như vậy liền phải tách ra cùng Đại Bảo, nàng có thể không bỏ được. Hơn nữa, còn phải tím cớ không cho Đại Bảo đi theo mình. Nàng vẫn luôn do dự có nên nói cùng Sở Lệnh Tuyên chyện của Đại Bảo hay không, mặc dù cảm thấy Sở Lệnh Tuyên hẳn là người đáng giá ỷ lại, nhưng lại sợ thân thế Đại Bảo quá mức phức tạp, Sở gia sẽ không nguyện ý sa vào dòng nước xoáy nào đó.
Huống chi, nàng chỉ cần đến Hầu phủ ở, rất có thể liền sẽ bị Vinh Chiêu công chúa lấy danh nghĩa hầu hạ bà bà bắt đi phủ công chúa lăn qua lăn lại, đây chẳng phải là lại khổ bức sao. ChieuNinh:{\|}!@#$ &^* lequydonD^d^l^q^d
Bây giờ nghe Sở Lệnh Tuyên hứa hẹn, thật sự là vui mừng quá đỗi.
Nàng cười nói: "Thật sự, quá tốt rồi!"
Thấy nàng cười đến sáng lạn, Sở Lệnh Tuyên tươi cười cũng lớn hơn, hắn nói: "Đương nhiên, ta sẽ không để cho nàng đi chịu ủy khuất. Có một số việc..." Hắn nhìn nhìn Đại Bảo, lại nói: "Có một số việc, về sau lại nói rõ với nàng."
Đại Bảo thấy Sở Lệnh Tuyên nhìn mình, rất muốn cho hắn một cái liếc mắt. Nhưng nghĩ đến về sau mình có lẽ thật phải kiếm cơm ăn ở dưới tay hắn, liền không dám quăng khinh khỉnh, chỉ là cái miệng nhỏ nhắn chu thật cao.
Mấy ngày nay, Đại Bảo vẫn luôn không muốn gặp Sở Lệnh Tuyên, liền nghe được cái tên người này đều cảm thấy phiền. Nghe nói nương muốn gả cho hắn, sau này mình cũng phải gọi hắn là cha, đặc biệt ưu thương.
Nói mấy ngày qua Đại Bảo giống như là sống trong địa ngục, một chút cũng không quá đáng. Một cái là vì không thấy được nương mà khổ sở, một cái là vì sắp nhiều ra một phụ thân mà ưu thương.
Mặc dù cậu cũng cao hứng Yên Nhi muội muội muốn trở thành thân muội tử của mình, nhưng cậu chính là không thích nam nhân làm cha cậu.
Lần này cậu đến đưa tiễn hắn, là bị nương kéo đến. Cậu bĩu môi, liền một cái tươi cười cũng không cho Sở Lệnh Tuyên. Chính là muốn để cho hắn nhìn ra, mình mất hứng.
Sở Lệnh Tuyên duỗi tay vừa muốn sờ đầu cậu, cảm thấy không ổn, lại thu trở về, cười nói: "Về quê rồi, Đại Bảo liền phải bái ta làm nghĩa phụ. Nếu đã là nghĩa tử Sở Lệnh Tuyên ta, thì không thể lại đi tư thục Thượng Thủy thôn đọc sách. Ta đã thỉnh một gia sư giỏi, đến lúc đó sẽ ở Đường Viên dạy dỗ nó."
Trần A Phúc gật đầu, vẫn luôn sống ở Đường Viên, Đại Bảo sẽ càng thêm an toàn. Lại hỏi: "Nhị hoàng tử và thất hoàng tử đi chưa? Bọn họ không sẽ lại tìm chúng ta phiền toái chứ?"
Sở Lệnh Tuyên nói: "Nhị hoàng tử hai ngày trước liền đi Giao Đông tuần tra, thất hoàng tử giống như đi Hồng Lâm Sơn du ngoạn." Thấyp Trần A Phúc có chút khẩn trương, lại nói: "Yên tâm, thất hoàng tử biết rõ nàng là người của ta, không dám nổi lên tâm tư khác nữa."
Tiễn Sở Lệnh Tuyên đi, Trần A Phúc lại giao phó cho Tằng Song đã tới hồi lâu chuyện cửa hàng Phúc Vận Lai. Nàng là có chút sợ, khả năng một đoạn thời gian rất dài không muốn đến Định Châu phủ nữa, rất nhiều chuyện chỉ phải để cho Tằng Song toàn quyền xử lý.
Buổi tối, nằm ở trên giường, Trần A Phúc thấy Đại Bảo lăn qua lộn lại không ngủ được, nàng đã nhìn ra Đại Bảo mất hứng Sở Lệnh Tuyên. Liền hỏi: "Đại Bảo, con có tâm sự phải không?" ChieuNinh^%#@!$ &*([])_ lequydonD^d^l^q^d
"Dạ." Đại Bảo không phủ nhận.
"Là không thích Sở đại thúc sao? Trước kia con thật giống như rất thích hắn nha." Trần A Phúc còn nói.
Đại Bảo bỗng chốc ngồi dậy, nói: "Trước kia thích hắn, là bởi vì hắn là cha của Yên Nhi muội muội, con chỉ gọi hắn là đại thúc. Nhưng mà bây giờ, hắn lại muốn làm cha con." Miệng lại quắt lên, u oán nói: "Nhi tử vẫn cho rằng, lúc trước bà ngoại vẫn nên để con làm tiểu con rể của nương. Như vậy, sẽ không có người nam nhân nào có thể làm cha con, cũng đoạt không nương đi."
Trong mông lung, thế nhưng nhìn đến trong mắt cậu lóe hơi nước, khó chịu đến không thôi.
Trần A Phúc vừa bực mình vừa buồn cười, đứng dậy kéo cậu vào trong lòng, nhẹ nói: "Nói càn! Nương không phải là sớm đã nói với con rồi sao, cuộc sống đại tức phụ tiểu con rể là sẽ không hạnh phúc, cũng không sẽ lâu dài. Nhìn bà ngoại một chút xem, còn có Trần ông ngoại, bọn họ không phải là tách ra sao? Con làm nhi tử của nương thật tốt, mẫu tử chúng ta vĩnh viễn cũng sẽ không tách ra. Tiểu con rể loại lời nói càn rỡ này không nên nói nữa người ta nghe thấy, không chỉ muốn chế giễu con, còn muốn cười nhạo nương. Còn có, nương không bị cướp đi, nương và Sở đại thúc thành thân, về sau không chỉ thêm một người thích nương, còn nhiều một người cùng với nương cùng nhau thích và chiếu cố Đại Bảo. A, không đúng, là nhiều thêm hai người thích chúng ta, còn có Yên Nhi nha. Như vậy không phải là tốt hơn sao?"
Đại Bảo nghẹn ngào nói: "Nương nói rất có đạo lý, con cũng thích Yên Nhi muội muội. Nhưng mà, con chính là không thích để nương lập gia đình, mặc kệ gả cho ai cũng không thích, trong lòng đặc biệt không thoải mái."
Trần A Phúc vỗ nhè nhẹ sau lưng cậu dỗ dành: "Chúng ta còn may đến Đường Viên ở, chỗ đó con quen thuộc, cách nhà bà ngoại và ông ngoại lại gần, bất cứ lúc nào con cũng có thể đến Lộc Viên chơi, cũng có thể chơi đùa cùng tiểu đồng bọn trong thôn. Hơn nữa, Sở đại nhân cũng không sẽ trở về mỗi ngày..."
Đại Bảo nghe được nương gả cho Sở đại thúc có nhiều chỗ tốt như vậy, nghĩ tới cái này dù sao so với gả cho một nam nhân khác đã tốt hơn nhiều, trong lòng vừa mới thấy dễ chịu một chút, hai mẹ con mới nằm xuống ngủ.
Ngày hôm sau, tất cả mọi người dậy thật sớm, ăn cơm xong, Sở Lệnh Tuyên liền mang mười mấy người cùng vài chiếc xe ngựa đến đón bọn họ.
Mỹ nhân như ngọc. Nghĩ tới bàn tay nhỏ bé đêm đó bị mình kéo qua, mềm mại trơn mềm, Sở Lệnh Tuyên không khỏi rung động từ trong nội tâm, vội vàng nắm tay thành quyền.
Hắn cười nói: "Ta đã nói xong cùng nhạc phụ với nhạc mẫu rồi, ngày mai ta cùng nhau về quê với mọi người. Ông nội và tam thẩm của ta ngày hôm qua liền mang Yên Nhi đi Ảnh Tuyết Am, tam thẩm sốt ruột gặp nương ta. Sang năm, sẽ đưa sính lễ cho nhà Trần đại nhân trước, Sở gia chúng ta còn sẽ đưa trước một lần sính lễ cho Lộc Viên, nàng là nhạc phụ nhạc mẫu nuôi lớn, không thể để cho bọn họ chịu ủy khuất."
Trần A Phúc rất cảm kích hắn nghĩ chu đáo đến như thế, mình mang danh nữ nhi Trần phủ phát gả từ Trần phủ, thật đặc biệt ủy khuất Trần Danh và Vương thị. Nếu như Sở gia có thể lễ ngộ bọn họ như thế, trong lòng Trần Danh và Vương thị cũng sẽ tốt hơn một chút.
Nàng thấp giọng nói: "Cảm ơn Sở đại nhân."
Sở Lệnh Tuyên lắc đầu nói: "A Phúc, còn gọi ta Sở đại nhân?"
Trần A Phúc hỏi: "Vậy ta nên gọi tên gì?" Cũng không thể gọi Lệnh Tuyên, tiểu Tuyên, Tuyên Tuyên đi? Đây lại không phải là ở hiện đại, ngay cả thịt thịt cái gì cũng có thể gọi.
"Trừ đại nhân ra, đều được." Sở Lệnh Tuyên hào sảng nói.
Trần A Phúc suy nghĩ một chút, thăm dò kêu lên: "Sở, đại, gia?"
Sở Lệnh Tuyên cười rộ lên, nói: "Vậy đi, tạm thời gọi như thế." Lại nói: "Nàng gầy rồi, nhất định là nghĩ ngợi lung tung? Yên tâm, trừ sau khi thành thân sẽ đi Hầu phủ kinh thành ở vài ngày, về sau nàng đều ở lâu bên Đường Viên, ngẫu nhiên cũng sẽ đến Định Châu phủ ở. Mấy năm gần đây, ta và gia gia sẽ không để cho nàng đến ở kinh thành nơi thị phi kia, càng sẽ không cho người khác cơ hội giày vò nàng."
Nghe tin tức tốt này, Trần A Phúc đều sắp kích động khóc lên. Có thể không ở kinh thành, thậm chí không cần ở tại Định Châu, ở nông thôn như cũ. Mặc dù đi Đường Viên ở, nhưng ở đó cách Phúc Viên chỉ có khoảng hơn một trăm mét. Tại sao có thể có chuyện tốt cỡ này!
Mấy ngày nay nàng vẫn đang suy xét, dùng biện pháp gì để mình có thể không đến kinh thành cư ngụ, như vậy liền phải tách ra cùng Đại Bảo, nàng có thể không bỏ được. Hơn nữa, còn phải tím cớ không cho Đại Bảo đi theo mình. Nàng vẫn luôn do dự có nên nói cùng Sở Lệnh Tuyên chyện của Đại Bảo hay không, mặc dù cảm thấy Sở Lệnh Tuyên hẳn là người đáng giá ỷ lại, nhưng lại sợ thân thế Đại Bảo quá mức phức tạp, Sở gia sẽ không nguyện ý sa vào dòng nước xoáy nào đó.
Huống chi, nàng chỉ cần đến Hầu phủ ở, rất có thể liền sẽ bị Vinh Chiêu công chúa lấy danh nghĩa hầu hạ bà bà bắt đi phủ công chúa lăn qua lăn lại, đây chẳng phải là lại khổ bức sao. ChieuNinh:{\|}!@#$ &^* lequydonD^d^l^q^d
Bây giờ nghe Sở Lệnh Tuyên hứa hẹn, thật sự là vui mừng quá đỗi.
Nàng cười nói: "Thật sự, quá tốt rồi!"
Thấy nàng cười đến sáng lạn, Sở Lệnh Tuyên tươi cười cũng lớn hơn, hắn nói: "Đương nhiên, ta sẽ không để cho nàng đi chịu ủy khuất. Có một số việc..." Hắn nhìn nhìn Đại Bảo, lại nói: "Có một số việc, về sau lại nói rõ với nàng."
Đại Bảo thấy Sở Lệnh Tuyên nhìn mình, rất muốn cho hắn một cái liếc mắt. Nhưng nghĩ đến về sau mình có lẽ thật phải kiếm cơm ăn ở dưới tay hắn, liền không dám quăng khinh khỉnh, chỉ là cái miệng nhỏ nhắn chu thật cao.
Mấy ngày nay, Đại Bảo vẫn luôn không muốn gặp Sở Lệnh Tuyên, liền nghe được cái tên người này đều cảm thấy phiền. Nghe nói nương muốn gả cho hắn, sau này mình cũng phải gọi hắn là cha, đặc biệt ưu thương.
Nói mấy ngày qua Đại Bảo giống như là sống trong địa ngục, một chút cũng không quá đáng. Một cái là vì không thấy được nương mà khổ sở, một cái là vì sắp nhiều ra một phụ thân mà ưu thương.
Mặc dù cậu cũng cao hứng Yên Nhi muội muội muốn trở thành thân muội tử của mình, nhưng cậu chính là không thích nam nhân làm cha cậu.
Lần này cậu đến đưa tiễn hắn, là bị nương kéo đến. Cậu bĩu môi, liền một cái tươi cười cũng không cho Sở Lệnh Tuyên. Chính là muốn để cho hắn nhìn ra, mình mất hứng.
Sở Lệnh Tuyên duỗi tay vừa muốn sờ đầu cậu, cảm thấy không ổn, lại thu trở về, cười nói: "Về quê rồi, Đại Bảo liền phải bái ta làm nghĩa phụ. Nếu đã là nghĩa tử Sở Lệnh Tuyên ta, thì không thể lại đi tư thục Thượng Thủy thôn đọc sách. Ta đã thỉnh một gia sư giỏi, đến lúc đó sẽ ở Đường Viên dạy dỗ nó."
Trần A Phúc gật đầu, vẫn luôn sống ở Đường Viên, Đại Bảo sẽ càng thêm an toàn. Lại hỏi: "Nhị hoàng tử và thất hoàng tử đi chưa? Bọn họ không sẽ lại tìm chúng ta phiền toái chứ?"
Sở Lệnh Tuyên nói: "Nhị hoàng tử hai ngày trước liền đi Giao Đông tuần tra, thất hoàng tử giống như đi Hồng Lâm Sơn du ngoạn." Thấyp Trần A Phúc có chút khẩn trương, lại nói: "Yên tâm, thất hoàng tử biết rõ nàng là người của ta, không dám nổi lên tâm tư khác nữa."
Tiễn Sở Lệnh Tuyên đi, Trần A Phúc lại giao phó cho Tằng Song đã tới hồi lâu chuyện cửa hàng Phúc Vận Lai. Nàng là có chút sợ, khả năng một đoạn thời gian rất dài không muốn đến Định Châu phủ nữa, rất nhiều chuyện chỉ phải để cho Tằng Song toàn quyền xử lý.
Buổi tối, nằm ở trên giường, Trần A Phúc thấy Đại Bảo lăn qua lộn lại không ngủ được, nàng đã nhìn ra Đại Bảo mất hứng Sở Lệnh Tuyên. Liền hỏi: "Đại Bảo, con có tâm sự phải không?" ChieuNinh^%#@!$ &*([])_ lequydonD^d^l^q^d
"Dạ." Đại Bảo không phủ nhận.
"Là không thích Sở đại thúc sao? Trước kia con thật giống như rất thích hắn nha." Trần A Phúc còn nói.
Đại Bảo bỗng chốc ngồi dậy, nói: "Trước kia thích hắn, là bởi vì hắn là cha của Yên Nhi muội muội, con chỉ gọi hắn là đại thúc. Nhưng mà bây giờ, hắn lại muốn làm cha con." Miệng lại quắt lên, u oán nói: "Nhi tử vẫn cho rằng, lúc trước bà ngoại vẫn nên để con làm tiểu con rể của nương. Như vậy, sẽ không có người nam nhân nào có thể làm cha con, cũng đoạt không nương đi."
Trong mông lung, thế nhưng nhìn đến trong mắt cậu lóe hơi nước, khó chịu đến không thôi.
Trần A Phúc vừa bực mình vừa buồn cười, đứng dậy kéo cậu vào trong lòng, nhẹ nói: "Nói càn! Nương không phải là sớm đã nói với con rồi sao, cuộc sống đại tức phụ tiểu con rể là sẽ không hạnh phúc, cũng không sẽ lâu dài. Nhìn bà ngoại một chút xem, còn có Trần ông ngoại, bọn họ không phải là tách ra sao? Con làm nhi tử của nương thật tốt, mẫu tử chúng ta vĩnh viễn cũng sẽ không tách ra. Tiểu con rể loại lời nói càn rỡ này không nên nói nữa người ta nghe thấy, không chỉ muốn chế giễu con, còn muốn cười nhạo nương. Còn có, nương không bị cướp đi, nương và Sở đại thúc thành thân, về sau không chỉ thêm một người thích nương, còn nhiều một người cùng với nương cùng nhau thích và chiếu cố Đại Bảo. A, không đúng, là nhiều thêm hai người thích chúng ta, còn có Yên Nhi nha. Như vậy không phải là tốt hơn sao?"
Đại Bảo nghẹn ngào nói: "Nương nói rất có đạo lý, con cũng thích Yên Nhi muội muội. Nhưng mà, con chính là không thích để nương lập gia đình, mặc kệ gả cho ai cũng không thích, trong lòng đặc biệt không thoải mái."
Trần A Phúc vỗ nhè nhẹ sau lưng cậu dỗ dành: "Chúng ta còn may đến Đường Viên ở, chỗ đó con quen thuộc, cách nhà bà ngoại và ông ngoại lại gần, bất cứ lúc nào con cũng có thể đến Lộc Viên chơi, cũng có thể chơi đùa cùng tiểu đồng bọn trong thôn. Hơn nữa, Sở đại nhân cũng không sẽ trở về mỗi ngày..."
Đại Bảo nghe được nương gả cho Sở đại thúc có nhiều chỗ tốt như vậy, nghĩ tới cái này dù sao so với gả cho một nam nhân khác đã tốt hơn nhiều, trong lòng vừa mới thấy dễ chịu một chút, hai mẹ con mới nằm xuống ngủ.
Ngày hôm sau, tất cả mọi người dậy thật sớm, ăn cơm xong, Sở Lệnh Tuyên liền mang mười mấy người cùng vài chiếc xe ngựa đến đón bọn họ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.