Chương 402: Kinh diễm
Tịch Mịch Thanh Tuyền
09/03/2022
Trần A Phúc nghe xong, đứng dậy đi mở tủ quần áo ra, cầm một cây Lục
Diệp Trầm Hương nói: "Đưa cây hương này cho cậu, hy vọng ông ấy có thể
hỗ trợ."
Lại lấy ra một cái hộp gấm, trong hộp gấm chứa là "Đồ cưới" lúc trước Ào Ào cầm về - - nhân sâm, nói: "Đại phu nói cây nhân sâm này là nhân sâm ngàn năm, lớn mấy ngàn năm ông ấy cũng sờ không ra. Giao nó cho Tam thúc, thỉnh Tam thúc cầm nó đi tặng lễ quan hệ."
Sở Lệnh Tuyên tiếp nhận Lục Diệp Trầm Hương nói: "Hương này nàng còn có vài cây, ta sẽ đưa cho cậu. Nhân sâm kia hiếm có, nàng giữ lại, chúng ta lại tìm một ít lễ vật thượng hạng khác thỉnh Tam thúc cùng Thụy Vương Gia đi quan hệ."
Trần A Phúc lắc lắc đầu nói: "Đồ này có tốt hơn nữa cũng không trọng yếu bằng người, nếu như nó có thể giúp được cha thiếp, cũng đáng."
Sở Lệnh Tuyên tiếp nhận nói: "Cũng tốt. Nếu như nhạc phụ không có phạm tội ở Giang Nam, cây nhân sâm này liền giữ lại. Nếu như nhạc phụ phạm chuyện ở Giang Nam, lại để La thúc lấy ra cho Tam thúc."
Kêu người đi thông báo La quản sự, đầu giờ mão ngày mai chờ đại gia ở ngoại viện, cũng làm tốt chuẩn bị đi kinh thành ở lâu. Lại để cho người đi thông báo Hoa ma ma, ngày mai cuối giờ dần chuẩn bị tốt điểm tâm.
Sau đó, hai người chuẩn bị một chút lễ vật cùng ngân phiếu, cho đến sau nửa đêm, Trần A Phúc đút sữa cho hai tên tiểu tử, mới nghỉ ngơi.
Ngày hôm sau trời còn chưa sáng, hai người liền rời giường. Sở Lệnh Tuyên ăn một chén lớn mì sợi, liền đi ngoại viện gọi La quản sự tới, bọn họ thương lượng sau một lúc, liền từng người mang thư tín cùng lễ vật đi rồi.
Đưa Sở Lệnh Tuyên đi ra chính viện, Trần A Phúc quay người trở lại phòng ngủ. Trông thấy hai tên tiểu tử đã tỉnh , bọn nó đang ôm nhau gặm lẫn nhau.
Đây thật là một cái tiến bộ khiến người ta ngạc nhiên mừng rỡ, nhưng Trần A Phúc lúc này căn bản cười không nổi.
Nàng đi tới, cúi người nhẹ giọng nói: "Bảo bối."
Hai đứa bé thế nhưng dừng lại gặm lẫn nhau, quay đầu nhìn Trần A Phúc kêu lên "A, a", khóe miệng còn bắn ra vui vẻ.
Nàng hôn mỗi đứa một cái, lại cho bọn nó bú, đổi tả, hai đứa bé chơi đùa xong lại ngủ.
Trần A Phúc chờ Đại Bảo và Sở Lệnh Trí lại đây ăn xong bữa sáng, lại đưa bọn hắn xuất viện.
Đại Bảo biết rõ hôm nay mẫu thân muốn đi nhà ông ngoại ăn tiệc tắm ba ngày, rất là tiếc nuối nói: "Mỗi lần nương thân đi nhà ông ngoại, nhi tử không có chuyện thì chính là đi học."
Trần A Phúc cười nói: "Nhà ông ngoại một chút cũng chơi không vui. Lần sau thời điểm các con nghỉ hưu mộc, liền viết thiệp thỉnh cậu Lam, Đường thúc thúc cùng Mộc ca ca bọn họ đến trong phủ chúng ta chơi."
Đợi đến khi Sở tiểu cô nương lại đây, Trần A Phúc liền dẫn nàng cùng hai đứa bé cùng với lễ vật, cùng đi Trần gia.
Đến Trần gia, Trần Vũ Lam đang đợi ở cửa đón khách.
Trần Vũ Lam trước cười cười cùng Sở tiểu cô nương, lại nhìn cháu ngoại trai nhỏ còn ngủ mấy lần, hỏi: "Tỷ, đại tỷ phu của đệ đâu? Huynh ấy hôm nay không đến?"
Trần A Phúc nói: "Chàng ấy có việc gấp, sáng sớm hôm nay liền ra ngoài rồi."
Trần Vũ Lam rất là thất vọng, vểnh miệng lên nói: "Cha còn chưa có trở lại, chỉ có một mình đệ bồi Hà tướng quân." Lại hạ thấp âm lượng nói: "Đệ không thích hắn, cứ cảm thấy hắn có một chút kỳ quái, không ngay thẳng như đại tỷ phu."
Hà gia bị Trần Vũ Huy vua vạ, về sau lại tâm can tình nguyện tiếp nhận, nguyên nhân rất lớn là vì Trần Thế Anh quan đồ thông thuận. Nếu như bọn họ biết rõ Trần Thế Anh có lẽ phải xúi quẩy, không biết cửa hôn nhân này sẽ tiếp tục làm không.
Lại nghĩ đến vài người vô tội trong nhà này, lòng Trần A Phúc lại là đau xót một trận.
Nàng sờ sờ tóc để chỏm Trần Vũ Lam nói: "Cha không ở nhà, Triều ca nhi lại nhỏ như vậy, đệ chính là nam tử hán duy nhất trong nhà, phải giúp mẫu thân phân ưu, làm quản gia trong nhà."
Trần Vũ Lam nghe, ưỡn ngực ngực nói: "Dạ, đệ biết rõ. Đệ là trưởng tử trong nhà, sẽ hiếu kính bà nội, giúp nương phân ưu, chiếu cố tỷ muội cùng đệ đệ."
Trần A Phúc thầm hừ, lão thái bà chết tiệt kia còn hiếu thuận cái gì? Hại bao nhiêu người.
Bọn họ trực tiếp được mang đến chính viện Trần gia. Người Hà gia còn chưa tới, chỉ có Giang thị mang vài vị cô nương ngồi nói chuyện ở chỗ kia. Một vú nuôi ôm một đứa bé sơ sinh ngồi ở bên cạnh Giang thị, con mắt Giang thị nhìn đứa bé chứa đựng từ ái.
Giang thị thấy bọn họ đến, càng cao hứng. Nàng trước ôm lấy Vũ Ca Nhi cùng Minh Ca Nhi, cười nói: "Ai da, cháu trai ngoan của bà ngoại lại lớn lên rồi, còn rất tuấn tú. Về sau, các con phải thật cố gắng, giống với ông ngoại các con, làm một thám hoa lang."
Mỗi lần Giang thị nói đến chuyện Trần Thế Anh làm thám hoa lang, cũng đắc ý không thôi.
Sở Hàm Yên vội vàng nói: "Hai đệ đệ, một đứa làm thám hoa lang giống ông ngoại, một đứa làm Đại tướng quân giống phụ thân."
Nói cho mọi người cười một trận.
Đương nhiên ngoại trừ Trần Vũ Huy, nàng ta nhếch miệng, không cho là đúng. Bụng Trần A Phúc đã đi xuống, dáng người mặc dù đẫy đà hơn lúc làm cô nương, nhưng đặc biệt cân xứng, hai đứa bé cũng lớn lên vừa trắng vừa béo. Nàng ta lại là muốn nhắm mắt lại nói lời bịa đặt, tựa như cũng tìm không ra tật xấu của Trần A Phúc cùng bọn nhỏ.
Trần A Phúc ôm Triều ca nhi tới, nó lớn hơn Vũ Ca Nhi lúc sinh ra một chút, sáu cân rưỡi. Lớn lên giống Trần Thế Anh, hài tử cực xinh đẹp. Nhìn hài nhi sơ sinh này, Trần A Phúc một mảnh mềm mại. Trước bởi vì nàng không thích "Thứ", cảm thấy những hài tử này liền là hài tử tiểu tam. Nhưng tận mắt thấy rồi, lại thích đến trong lòng, dù sao hài tử vô tội.
Hài tử vừa vào trong lòng Trần A Phúc, con mắt liền mở ra, còn giương miệng củng củng tìm bình sữa.
Chọc cho mọi người lại cười một trận.
Mình là tỷ tỷ của nó, cho nó uống sữa là không được rồi. Lại nói, nếu như nó ăn sữa của mình, cũng giống như Vũ Ca Nhi Minh Ca Nhi đều không ăn sữa của vú nuôi thì hỏng rồi. Trần A Phúc cúi đầu hôn nó một cái, trả lại cho vú nuôi.
Rời đi cỗ hương vị thơm tho kia, Triều ca nhi bỗng chốc khóc lớn lên, vú nuôi đứng dậy phòng đi bên cạnh cho nó bú sữa.
Giang thị lại hỏi: "Xe em bé ta cần đã mang tới chưa?"
Trần A Phúc cười nói: "Mang đến rồi."
Đầy tớ cầm xe em bé cùng lễ vật vào. Trần Vũ Tình và Trần Vũ Hà cực yêu thích xe em bé, Sở Hàm Yên giảng giải cho các nàng.
Cái nhà này, trừ lão thái bà cùng Trần Vũ Huy, thật sự là đơn giản lại hòa thuận, so với rất nhiều nhà quan lại thì sạch sẽ hơn nhiều. Đáng tiếc, bị cứt chuột quấy đục.
Lúc này, đầy tớ đến báo, Hà phu nhân cùng Hà cô nương đến.
Giang thị đứng dậy ra cửa đón.
Hà phu nhân tươi cười rạng rỡ, hẳn là còn không biết Trần Thế Anh có khả năng gặp chuyện không may.
Mọi người khách sáo vài câu, ngồi xuống. Hà phu nhân còn gọi Trần Vũ Huy vào bên cạnh khen ngợi một phen, Trần Vũ Huy mắc cỡ khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hồng.
Không lâu sau, Trần Vũ Lam dẫn Hà Lâm Sinh đi tới chào hỏi Giang thị.
Trần A Phúc đây là lần đầu tiên trông thấy Hà Lâm Sinh.
Hà Lâm Sinh ngũ quan thanh tú, trắng nõn, hơi gầy, cao lớn vững chãi. Hắn mặc trường bào gấm vóc màu xanh lam dệt nổi tay áo mũi tên, eo buộc ngọc đái, đầu đội phác quan. Không giống võ tướng, trái ngược lại là một thư sinh tuấn tú, thật là nhất biểu nhân tài.
Chỉ là, ánh mắt hắn khiến người ta không thoải mái, đặc biệt là hắn vào trước tiên không tránh hiềm khích mà quét trong phòng một vòng, thời gian ánh mắt dừng ở trên người Trần A Phúc thế nhưng dài nhất, còn có chút kinh diễm.
Trần A Phúc tức giận đến âm thầm cắn răng.
Giang thị nhẹ ho một tiếng, Hà Lâm Sinh mới rủ mí mắt xuống.
Hắn khom người hành lễ với Giang thị, Giang thị vừa cười nói với hắn vài câu, Trần Vũ Lam mới mang hắn đi tiền viện.
Hết chương 402.
Lại lấy ra một cái hộp gấm, trong hộp gấm chứa là "Đồ cưới" lúc trước Ào Ào cầm về - - nhân sâm, nói: "Đại phu nói cây nhân sâm này là nhân sâm ngàn năm, lớn mấy ngàn năm ông ấy cũng sờ không ra. Giao nó cho Tam thúc, thỉnh Tam thúc cầm nó đi tặng lễ quan hệ."
Sở Lệnh Tuyên tiếp nhận Lục Diệp Trầm Hương nói: "Hương này nàng còn có vài cây, ta sẽ đưa cho cậu. Nhân sâm kia hiếm có, nàng giữ lại, chúng ta lại tìm một ít lễ vật thượng hạng khác thỉnh Tam thúc cùng Thụy Vương Gia đi quan hệ."
Trần A Phúc lắc lắc đầu nói: "Đồ này có tốt hơn nữa cũng không trọng yếu bằng người, nếu như nó có thể giúp được cha thiếp, cũng đáng."
Sở Lệnh Tuyên tiếp nhận nói: "Cũng tốt. Nếu như nhạc phụ không có phạm tội ở Giang Nam, cây nhân sâm này liền giữ lại. Nếu như nhạc phụ phạm chuyện ở Giang Nam, lại để La thúc lấy ra cho Tam thúc."
Kêu người đi thông báo La quản sự, đầu giờ mão ngày mai chờ đại gia ở ngoại viện, cũng làm tốt chuẩn bị đi kinh thành ở lâu. Lại để cho người đi thông báo Hoa ma ma, ngày mai cuối giờ dần chuẩn bị tốt điểm tâm.
Sau đó, hai người chuẩn bị một chút lễ vật cùng ngân phiếu, cho đến sau nửa đêm, Trần A Phúc đút sữa cho hai tên tiểu tử, mới nghỉ ngơi.
Ngày hôm sau trời còn chưa sáng, hai người liền rời giường. Sở Lệnh Tuyên ăn một chén lớn mì sợi, liền đi ngoại viện gọi La quản sự tới, bọn họ thương lượng sau một lúc, liền từng người mang thư tín cùng lễ vật đi rồi.
Đưa Sở Lệnh Tuyên đi ra chính viện, Trần A Phúc quay người trở lại phòng ngủ. Trông thấy hai tên tiểu tử đã tỉnh , bọn nó đang ôm nhau gặm lẫn nhau.
Đây thật là một cái tiến bộ khiến người ta ngạc nhiên mừng rỡ, nhưng Trần A Phúc lúc này căn bản cười không nổi.
Nàng đi tới, cúi người nhẹ giọng nói: "Bảo bối."
Hai đứa bé thế nhưng dừng lại gặm lẫn nhau, quay đầu nhìn Trần A Phúc kêu lên "A, a", khóe miệng còn bắn ra vui vẻ.
Nàng hôn mỗi đứa một cái, lại cho bọn nó bú, đổi tả, hai đứa bé chơi đùa xong lại ngủ.
Trần A Phúc chờ Đại Bảo và Sở Lệnh Trí lại đây ăn xong bữa sáng, lại đưa bọn hắn xuất viện.
Đại Bảo biết rõ hôm nay mẫu thân muốn đi nhà ông ngoại ăn tiệc tắm ba ngày, rất là tiếc nuối nói: "Mỗi lần nương thân đi nhà ông ngoại, nhi tử không có chuyện thì chính là đi học."
Trần A Phúc cười nói: "Nhà ông ngoại một chút cũng chơi không vui. Lần sau thời điểm các con nghỉ hưu mộc, liền viết thiệp thỉnh cậu Lam, Đường thúc thúc cùng Mộc ca ca bọn họ đến trong phủ chúng ta chơi."
Đợi đến khi Sở tiểu cô nương lại đây, Trần A Phúc liền dẫn nàng cùng hai đứa bé cùng với lễ vật, cùng đi Trần gia.
Đến Trần gia, Trần Vũ Lam đang đợi ở cửa đón khách.
Trần Vũ Lam trước cười cười cùng Sở tiểu cô nương, lại nhìn cháu ngoại trai nhỏ còn ngủ mấy lần, hỏi: "Tỷ, đại tỷ phu của đệ đâu? Huynh ấy hôm nay không đến?"
Trần A Phúc nói: "Chàng ấy có việc gấp, sáng sớm hôm nay liền ra ngoài rồi."
Trần Vũ Lam rất là thất vọng, vểnh miệng lên nói: "Cha còn chưa có trở lại, chỉ có một mình đệ bồi Hà tướng quân." Lại hạ thấp âm lượng nói: "Đệ không thích hắn, cứ cảm thấy hắn có một chút kỳ quái, không ngay thẳng như đại tỷ phu."
Hà gia bị Trần Vũ Huy vua vạ, về sau lại tâm can tình nguyện tiếp nhận, nguyên nhân rất lớn là vì Trần Thế Anh quan đồ thông thuận. Nếu như bọn họ biết rõ Trần Thế Anh có lẽ phải xúi quẩy, không biết cửa hôn nhân này sẽ tiếp tục làm không.
Lại nghĩ đến vài người vô tội trong nhà này, lòng Trần A Phúc lại là đau xót một trận.
Nàng sờ sờ tóc để chỏm Trần Vũ Lam nói: "Cha không ở nhà, Triều ca nhi lại nhỏ như vậy, đệ chính là nam tử hán duy nhất trong nhà, phải giúp mẫu thân phân ưu, làm quản gia trong nhà."
Trần Vũ Lam nghe, ưỡn ngực ngực nói: "Dạ, đệ biết rõ. Đệ là trưởng tử trong nhà, sẽ hiếu kính bà nội, giúp nương phân ưu, chiếu cố tỷ muội cùng đệ đệ."
Trần A Phúc thầm hừ, lão thái bà chết tiệt kia còn hiếu thuận cái gì? Hại bao nhiêu người.
Bọn họ trực tiếp được mang đến chính viện Trần gia. Người Hà gia còn chưa tới, chỉ có Giang thị mang vài vị cô nương ngồi nói chuyện ở chỗ kia. Một vú nuôi ôm một đứa bé sơ sinh ngồi ở bên cạnh Giang thị, con mắt Giang thị nhìn đứa bé chứa đựng từ ái.
Giang thị thấy bọn họ đến, càng cao hứng. Nàng trước ôm lấy Vũ Ca Nhi cùng Minh Ca Nhi, cười nói: "Ai da, cháu trai ngoan của bà ngoại lại lớn lên rồi, còn rất tuấn tú. Về sau, các con phải thật cố gắng, giống với ông ngoại các con, làm một thám hoa lang."
Mỗi lần Giang thị nói đến chuyện Trần Thế Anh làm thám hoa lang, cũng đắc ý không thôi.
Sở Hàm Yên vội vàng nói: "Hai đệ đệ, một đứa làm thám hoa lang giống ông ngoại, một đứa làm Đại tướng quân giống phụ thân."
Nói cho mọi người cười một trận.
Đương nhiên ngoại trừ Trần Vũ Huy, nàng ta nhếch miệng, không cho là đúng. Bụng Trần A Phúc đã đi xuống, dáng người mặc dù đẫy đà hơn lúc làm cô nương, nhưng đặc biệt cân xứng, hai đứa bé cũng lớn lên vừa trắng vừa béo. Nàng ta lại là muốn nhắm mắt lại nói lời bịa đặt, tựa như cũng tìm không ra tật xấu của Trần A Phúc cùng bọn nhỏ.
Trần A Phúc ôm Triều ca nhi tới, nó lớn hơn Vũ Ca Nhi lúc sinh ra một chút, sáu cân rưỡi. Lớn lên giống Trần Thế Anh, hài tử cực xinh đẹp. Nhìn hài nhi sơ sinh này, Trần A Phúc một mảnh mềm mại. Trước bởi vì nàng không thích "Thứ", cảm thấy những hài tử này liền là hài tử tiểu tam. Nhưng tận mắt thấy rồi, lại thích đến trong lòng, dù sao hài tử vô tội.
Hài tử vừa vào trong lòng Trần A Phúc, con mắt liền mở ra, còn giương miệng củng củng tìm bình sữa.
Chọc cho mọi người lại cười một trận.
Mình là tỷ tỷ của nó, cho nó uống sữa là không được rồi. Lại nói, nếu như nó ăn sữa của mình, cũng giống như Vũ Ca Nhi Minh Ca Nhi đều không ăn sữa của vú nuôi thì hỏng rồi. Trần A Phúc cúi đầu hôn nó một cái, trả lại cho vú nuôi.
Rời đi cỗ hương vị thơm tho kia, Triều ca nhi bỗng chốc khóc lớn lên, vú nuôi đứng dậy phòng đi bên cạnh cho nó bú sữa.
Giang thị lại hỏi: "Xe em bé ta cần đã mang tới chưa?"
Trần A Phúc cười nói: "Mang đến rồi."
Đầy tớ cầm xe em bé cùng lễ vật vào. Trần Vũ Tình và Trần Vũ Hà cực yêu thích xe em bé, Sở Hàm Yên giảng giải cho các nàng.
Cái nhà này, trừ lão thái bà cùng Trần Vũ Huy, thật sự là đơn giản lại hòa thuận, so với rất nhiều nhà quan lại thì sạch sẽ hơn nhiều. Đáng tiếc, bị cứt chuột quấy đục.
Lúc này, đầy tớ đến báo, Hà phu nhân cùng Hà cô nương đến.
Giang thị đứng dậy ra cửa đón.
Hà phu nhân tươi cười rạng rỡ, hẳn là còn không biết Trần Thế Anh có khả năng gặp chuyện không may.
Mọi người khách sáo vài câu, ngồi xuống. Hà phu nhân còn gọi Trần Vũ Huy vào bên cạnh khen ngợi một phen, Trần Vũ Huy mắc cỡ khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hồng.
Không lâu sau, Trần Vũ Lam dẫn Hà Lâm Sinh đi tới chào hỏi Giang thị.
Trần A Phúc đây là lần đầu tiên trông thấy Hà Lâm Sinh.
Hà Lâm Sinh ngũ quan thanh tú, trắng nõn, hơi gầy, cao lớn vững chãi. Hắn mặc trường bào gấm vóc màu xanh lam dệt nổi tay áo mũi tên, eo buộc ngọc đái, đầu đội phác quan. Không giống võ tướng, trái ngược lại là một thư sinh tuấn tú, thật là nhất biểu nhân tài.
Chỉ là, ánh mắt hắn khiến người ta không thoải mái, đặc biệt là hắn vào trước tiên không tránh hiềm khích mà quét trong phòng một vòng, thời gian ánh mắt dừng ở trên người Trần A Phúc thế nhưng dài nhất, còn có chút kinh diễm.
Trần A Phúc tức giận đến âm thầm cắn răng.
Giang thị nhẹ ho một tiếng, Hà Lâm Sinh mới rủ mí mắt xuống.
Hắn khom người hành lễ với Giang thị, Giang thị vừa cười nói với hắn vài câu, Trần Vũ Lam mới mang hắn đi tiền viện.
Hết chương 402.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.