Chương 476: Lý Trạch Thái
Tịch Mịch Thanh Tuyền
23/04/2022
Nghe Trần A Phúc nói, Kim Yến Tử chít chít nói: "Người ta thay mình khổ
sở, lại là khổ sở thay ma ma. Về sau thối Đại Bảo không còn là nhi tử ma ma, ma ma khẳng định lại thương tâm."
Nói xong, trong mắt đậu xanh nhỏ lại vọt lên nước mắt.
Ai da, hài tử này thật làm cho Trần A Phúc cảm động, mũi nàng đều có chút chua sót.
Trần A Phúc vội vàng nâng tiểu tử lên hôn hai cái, nói: "Cục cưng thật sự là đứa bé ngoan, rất thân thiết cùng ma ma. Nhưng mà, ma ma còn có con, có Yên Nhi, Vũ Ca Nhi, Minh Ca Nhi, Tiểu Ngọc Nhi, còn có Bối Bối nữa. Có các con, ma ma đã đặc biệt đặc biệt hạnh phúc rồi. Đại Bảo mặc dù bên ngoài không phải là nhi tử ma ma, nhưng trong lòng ma ma như cũ coi nó là nhi tử..."
Mới vừa cho Tiểu Ngọc Nhi bú xong, bà tử ngoại viện đến báo, thế tử gia đã hồi phủ, hắn có chuyện muốn thương lượng cùng vài vị trưởng bối, kêu đại nàng nghỉ ngơi trước.
Ban đêm, Trần A Phúc làm một giấc mộng, mơ thấy nàng mới xuyên việt không lâu, ở bên trong phòng cũ tại Hưởng La thôn. Nàng nằm ở trên giường, coi Đại Bảo làm ôm gối mà ôm. Chỉ là, cái gối này quá cấn người, làm cho nàng rất không thoải mái. Nàng ôm Đại Bảo càng không ngừng biến đổi tư thế, làm cho mình có thể thoải mái hơn một chút.
"A Phúc, A Phúc, tỉnh, nàng như thế nào rồi?"
Trần A Phúc đang ở trên giường lật qua lật lại, bị Sở Lệnh Tuyên đánh thức. Nàng bỗng chốc ngồi dậy, nhìn Sở Lệnh Tuyên một chút, nhìn lại la trướng bằng gấm trên giường ngủ một chút, trong phòng bài trí hoa lệ, nến to trên chân nến xanh ngọc, mới hoàn toàn tỉnh táo lại. Thì ra, mới vừa rồi là đang nằm mơ, mình đã xuyên việt tới đây gần bốn năm, đã lập gia đình sinh con. Đại Bảo đáng thương lại là hoàng tử, đã được đón về hoàng cung.
Nàng bắt lấy cánh tay Sở Lệnh Tuyên hỏi: "Lệnh Tuyên, Đại Bảo như thế nào rồi? Đều nói thiên gia không có tình thân, nó không có chịu ủy khuất chứ?"
Sở Lệnh Tuyên thở dài ngồi xuống, giúp nàng lau mồ hôi trên trán, nói: "Tiểu điện hạ trong cung rất tốt. Mấy năm này, Hoàng thượng nhớ thương hắn, Hiền phi nương nương và Cửu hoàng tử đang ngóng trông hắn. Bọn họ rất thương yêu hắn, như thế nào sẽ làm hắn chịu ủy khuất! Nhất định tạm thời sẽ không thích ứng, chậm rãi thì tốt rồi. Hoàng thượng đã ban tên tự cho hắn, gọi là Lý Trạch Thái, hy vọng hắn có thể an bình thoải mái, cả đời thuận lợi. Khuya hôm nay, trong hoàng cung cử hành cung yến, trừ Vương hoàng hậu cùng Bát hoàng tử bởi vì bệnh không tham gia ra, tất cả cung phi, hoàng tử, hoàng tôn, còn có nhóm công chúa đều tham gia. Cũng ban thưởng cho phụ thân, Tam thúc cùng ta ngồi..." Lại nói: "Hiền phi nương nương mấy ngày nay sẽ vội vàng chung đụng cùng tiểu điện hạ, khả năng mấy ngày nữa mới có thể chiêu gặp nàng, nhưng tạ lễ Cửu điện hạ và Hiền phi nương nương đưa cho nàng ngày mai sẽ đưa đến trong phủ."
"Cám ơn thiếp? Kỳ thật, trước khi thiếp khỏi bệnh, dưỡng dục tiểu điện hạ là nương thiếp." Trần A Phúc xấu hổ nói ra.
Sở Lệnh Tuyên lại nói: "Trong những lễ vật kia, cũng kể cả cho nhạc phụ nhạc mẫu. Sáng mai ta sẽ cho người khoái mã đi phủ Định Châu báo cho nhạc mẫu bọn họ thân thế thật sự của thập nhất điện hạ, lại nói cho bọn họ biết lí do thoái thác với bên ngoài."
Trần A Phúc gật đầu, lại bát quái: "Hôm nay cung yến, vẻ mặt Mã Thục phi cùng Vinh Chiêu nhất định rất đẹp mắt đi?"
Sở Lệnh Tuyên cười rộ lên, gật đầu nói: "Ừ, Mã Thục phi còn tốt, Vinh Chiêu cũng có chút không giống người thường. Những người khác ngoài mặt nhìn thì đều là cao hứng hơn kinh ngạc, chỉ có nàng ta là kinh ngạc nhiều hơn cao hứng." Lại nói: "Thế thân của Nhị hoàng tử ở trước khi bị người diệt khẩu đã bị phụ thân phái người bắt được, còn có Vương bát gia đệ đệ Vương hoàng hậu, ở thời điểm chạy trốn cũng bị bắt rồi. Còn đang mật thẩm tra, không động những người khác Vương gia. Chẳng qua, Hoàng thượng cho dù không muốn thừa nhận, cũng biết rõ Nhị hoàng tử khẳng định là chạy tới tỉnh Nam Trung rồi..."
Mà trong tẩm cung Tư Nguyên cung, tiểu thập nhất Lý Trạch Thái mặc quần áo xa tanh màu vàng sáng đang nằm ở trong buồng lò sưởi, cậu cực mệt mỏi đã ngủ rồi. Cho dù cậu tiến vào trong mộng, vẫn ngủ được không an tâm. Trong mộng cậu còn ở Hưởng La thôn, ngủ tại trên giường đất, cậu ôm mẫu thân thật chặt. Cho dù thân thể mẫu thân càng không ngừng lật qua lật lại, có đôi khi ép tới cậu thở cũng có chút khó khăn, cậu vẫn không nỡ buông tay. Trong miệng mơ hồ nói thầm: "Mẫu thân, mẫu thân..."
Đan Hiền phi ngồi ở một bên kéo tay tiểu thập nhất rơi lệ nói: "Thập nhất, thập nhất, mẫu phi ở đây, mẫu thân ở đây..."
Nàng liên tục ngồi tới nửa đêm, mới bị nữ quan khuyên đi lên giường nghỉ ngơi.
Sáng sớm ngày hôm sau, tiểu thập nhất mở mắt ra, vừa nhìn là một mảnh màu vàng sáng. La trướng màu vàng sáng, đệm chăn cùng gối đầu màu vàng sáng, trên mặt còn thêu chim cát tường. Cậu bị hù dọa nhất lăn lông lốc ngồi dậy, mới nhớ tới mình là hoàng tử, đã tiến cung. Bởi vì mẹ đẻ Hiền phi nương nương không bỏ được cậu, giữ cậu ngủ ở trong tẩm cung của nàng.
Lúc này, La mụ mụ cùng Thu Nguyệt và hai cung nữ lạ mắt đi qua, mấy người trước dập đầu, mới đứng dậy hầu hạ cậu.
La mụ mụ và Thu Nguyệt đã bị Sở gia trừ nô tịch, có lẽ tương lai không lâu sau các nàng liền sẽ trở thành nữ quan có phẩm cấp. Hai người bọn họ cùng những cung nữ mới vào cung có thể không hề giống nhau, vừa tiến đến chính là ma ma cùng Đại cung nữ hầu hạ bên người hoàng tử.
Tiểu thập nhất mặc vào áo mãng bào thêu mãng xà tứ trảo văn mây lành màu vàng sáng, mang lên kim quan khảm tổng số có bảy viên bảo thạch đông châu, đi thiên điện.
Không chỉ Đan Hiền phi cùng Lục công chúa ở đây, ngay cả thái tử đều đến.
Tiểu thập nhất đi tới hành lễ cho Đan Hiền phi cùng thái tử, nói: "Gặp qua mẫu phi, gặp qua hoàng huynh."
Cậu mới vừa hành lễ, Đan Hiền phi liền đi qua kéo cậu vào trong lòng, nâng khuôn mặt cậu lên lại nhìn xem. Thương tiếc hỏi câu hỏi mà ngày hôm qua đã hỏi nhiều lần: "Đứa bé ngoan, con ở nông thôn có khỏe hay không?"
Cho dù tiếp xúc không nhiều, tiểu thập nhất cũng có thể nhìn ra người mẫu thân này yêu thương mình. Chẳng qua, người mẫu thân này nhìn còn muốn già hơn bà ngoại. Còn có phụ hoàng, râu ria cũng đã xám trắng, so với Sở gia thái gia gia cũng nhỏ hơn không được bao nhiêu. Càng làm cậu giật mình là, đại tỷ của cậu lại là người đàn bà xấu bị điểu vung nồi kéo phân kia. Như vậy, thì ra gia gia liền thành tỷ phu hiện tại. Trước kia Lý Hiên gọi mình là đại ca, nhưng bây giờ lại gọi thập nhất thúc. Còn có, hiện tại cậu có chín ca ca, năm người tỷ muội, rất nhiều cháu trai cháu gái...
Trong lòng cậu có rất nhiều không quen cùng không thể tưởng tượng nổi, nhưng vẫn đặc biệt nhu thuận theo ở trong lòng Đan Hiền phi, nói: "Bẩm mẫu phi, nhi tử trôi qua rất tốt, nương con... A, không đúng, Sở Thiếu phu nhân, Sở thế tử, còn có bà ngoại, ông ngoại, cậu nông thôn, bọn họ đối với nhi tử đều vô cùng tốt."
Hôm qua trên đường tới trong cung, Sở Lệnh Tuyên lần nữa dặn dò cậu, ngàn vạn lần không thể lại gọi mình là phụ thân, gọi Trần A Phúc là mẫu thân. Phụ thân cậu là Hoàng thượng, mẫu thân là Hiền phi.
Cho nên, tiểu thập nhất gọi Trần A Phúc là Sở Thiếu phu nhân, mà như cũ gọi đám người Vương thị là bà ngoại, ông ngoại, cậu nông thôn. Bởi vì, người nhà mẹ đẻ Đan Hiền phi cũng không có ai, xưng hô như vậy cũng không mạo phạm Hoàng thượng cùng Hiền phi.
Một bên thái tử cười nói: "Mẫu phi, người xem tiểu thập nhất một chút, lớn lên vừa cao lại béo, còn mặt mày sơ lãng. Cái này giải thích rõ nó trải qua không chỉ sống tốt, còn trôi qua vui vẻ. Ít nhất, trong vài chục năm so với mẫu phi, nhi tử kia thì muốn tốt hơn nhiều lắm..."
Nói xong, trong mắt đậu xanh nhỏ lại vọt lên nước mắt.
Ai da, hài tử này thật làm cho Trần A Phúc cảm động, mũi nàng đều có chút chua sót.
Trần A Phúc vội vàng nâng tiểu tử lên hôn hai cái, nói: "Cục cưng thật sự là đứa bé ngoan, rất thân thiết cùng ma ma. Nhưng mà, ma ma còn có con, có Yên Nhi, Vũ Ca Nhi, Minh Ca Nhi, Tiểu Ngọc Nhi, còn có Bối Bối nữa. Có các con, ma ma đã đặc biệt đặc biệt hạnh phúc rồi. Đại Bảo mặc dù bên ngoài không phải là nhi tử ma ma, nhưng trong lòng ma ma như cũ coi nó là nhi tử..."
Mới vừa cho Tiểu Ngọc Nhi bú xong, bà tử ngoại viện đến báo, thế tử gia đã hồi phủ, hắn có chuyện muốn thương lượng cùng vài vị trưởng bối, kêu đại nàng nghỉ ngơi trước.
Ban đêm, Trần A Phúc làm một giấc mộng, mơ thấy nàng mới xuyên việt không lâu, ở bên trong phòng cũ tại Hưởng La thôn. Nàng nằm ở trên giường, coi Đại Bảo làm ôm gối mà ôm. Chỉ là, cái gối này quá cấn người, làm cho nàng rất không thoải mái. Nàng ôm Đại Bảo càng không ngừng biến đổi tư thế, làm cho mình có thể thoải mái hơn một chút.
"A Phúc, A Phúc, tỉnh, nàng như thế nào rồi?"
Trần A Phúc đang ở trên giường lật qua lật lại, bị Sở Lệnh Tuyên đánh thức. Nàng bỗng chốc ngồi dậy, nhìn Sở Lệnh Tuyên một chút, nhìn lại la trướng bằng gấm trên giường ngủ một chút, trong phòng bài trí hoa lệ, nến to trên chân nến xanh ngọc, mới hoàn toàn tỉnh táo lại. Thì ra, mới vừa rồi là đang nằm mơ, mình đã xuyên việt tới đây gần bốn năm, đã lập gia đình sinh con. Đại Bảo đáng thương lại là hoàng tử, đã được đón về hoàng cung.
Nàng bắt lấy cánh tay Sở Lệnh Tuyên hỏi: "Lệnh Tuyên, Đại Bảo như thế nào rồi? Đều nói thiên gia không có tình thân, nó không có chịu ủy khuất chứ?"
Sở Lệnh Tuyên thở dài ngồi xuống, giúp nàng lau mồ hôi trên trán, nói: "Tiểu điện hạ trong cung rất tốt. Mấy năm này, Hoàng thượng nhớ thương hắn, Hiền phi nương nương và Cửu hoàng tử đang ngóng trông hắn. Bọn họ rất thương yêu hắn, như thế nào sẽ làm hắn chịu ủy khuất! Nhất định tạm thời sẽ không thích ứng, chậm rãi thì tốt rồi. Hoàng thượng đã ban tên tự cho hắn, gọi là Lý Trạch Thái, hy vọng hắn có thể an bình thoải mái, cả đời thuận lợi. Khuya hôm nay, trong hoàng cung cử hành cung yến, trừ Vương hoàng hậu cùng Bát hoàng tử bởi vì bệnh không tham gia ra, tất cả cung phi, hoàng tử, hoàng tôn, còn có nhóm công chúa đều tham gia. Cũng ban thưởng cho phụ thân, Tam thúc cùng ta ngồi..." Lại nói: "Hiền phi nương nương mấy ngày nay sẽ vội vàng chung đụng cùng tiểu điện hạ, khả năng mấy ngày nữa mới có thể chiêu gặp nàng, nhưng tạ lễ Cửu điện hạ và Hiền phi nương nương đưa cho nàng ngày mai sẽ đưa đến trong phủ."
"Cám ơn thiếp? Kỳ thật, trước khi thiếp khỏi bệnh, dưỡng dục tiểu điện hạ là nương thiếp." Trần A Phúc xấu hổ nói ra.
Sở Lệnh Tuyên lại nói: "Trong những lễ vật kia, cũng kể cả cho nhạc phụ nhạc mẫu. Sáng mai ta sẽ cho người khoái mã đi phủ Định Châu báo cho nhạc mẫu bọn họ thân thế thật sự của thập nhất điện hạ, lại nói cho bọn họ biết lí do thoái thác với bên ngoài."
Trần A Phúc gật đầu, lại bát quái: "Hôm nay cung yến, vẻ mặt Mã Thục phi cùng Vinh Chiêu nhất định rất đẹp mắt đi?"
Sở Lệnh Tuyên cười rộ lên, gật đầu nói: "Ừ, Mã Thục phi còn tốt, Vinh Chiêu cũng có chút không giống người thường. Những người khác ngoài mặt nhìn thì đều là cao hứng hơn kinh ngạc, chỉ có nàng ta là kinh ngạc nhiều hơn cao hứng." Lại nói: "Thế thân của Nhị hoàng tử ở trước khi bị người diệt khẩu đã bị phụ thân phái người bắt được, còn có Vương bát gia đệ đệ Vương hoàng hậu, ở thời điểm chạy trốn cũng bị bắt rồi. Còn đang mật thẩm tra, không động những người khác Vương gia. Chẳng qua, Hoàng thượng cho dù không muốn thừa nhận, cũng biết rõ Nhị hoàng tử khẳng định là chạy tới tỉnh Nam Trung rồi..."
Mà trong tẩm cung Tư Nguyên cung, tiểu thập nhất Lý Trạch Thái mặc quần áo xa tanh màu vàng sáng đang nằm ở trong buồng lò sưởi, cậu cực mệt mỏi đã ngủ rồi. Cho dù cậu tiến vào trong mộng, vẫn ngủ được không an tâm. Trong mộng cậu còn ở Hưởng La thôn, ngủ tại trên giường đất, cậu ôm mẫu thân thật chặt. Cho dù thân thể mẫu thân càng không ngừng lật qua lật lại, có đôi khi ép tới cậu thở cũng có chút khó khăn, cậu vẫn không nỡ buông tay. Trong miệng mơ hồ nói thầm: "Mẫu thân, mẫu thân..."
Đan Hiền phi ngồi ở một bên kéo tay tiểu thập nhất rơi lệ nói: "Thập nhất, thập nhất, mẫu phi ở đây, mẫu thân ở đây..."
Nàng liên tục ngồi tới nửa đêm, mới bị nữ quan khuyên đi lên giường nghỉ ngơi.
Sáng sớm ngày hôm sau, tiểu thập nhất mở mắt ra, vừa nhìn là một mảnh màu vàng sáng. La trướng màu vàng sáng, đệm chăn cùng gối đầu màu vàng sáng, trên mặt còn thêu chim cát tường. Cậu bị hù dọa nhất lăn lông lốc ngồi dậy, mới nhớ tới mình là hoàng tử, đã tiến cung. Bởi vì mẹ đẻ Hiền phi nương nương không bỏ được cậu, giữ cậu ngủ ở trong tẩm cung của nàng.
Lúc này, La mụ mụ cùng Thu Nguyệt và hai cung nữ lạ mắt đi qua, mấy người trước dập đầu, mới đứng dậy hầu hạ cậu.
La mụ mụ và Thu Nguyệt đã bị Sở gia trừ nô tịch, có lẽ tương lai không lâu sau các nàng liền sẽ trở thành nữ quan có phẩm cấp. Hai người bọn họ cùng những cung nữ mới vào cung có thể không hề giống nhau, vừa tiến đến chính là ma ma cùng Đại cung nữ hầu hạ bên người hoàng tử.
Tiểu thập nhất mặc vào áo mãng bào thêu mãng xà tứ trảo văn mây lành màu vàng sáng, mang lên kim quan khảm tổng số có bảy viên bảo thạch đông châu, đi thiên điện.
Không chỉ Đan Hiền phi cùng Lục công chúa ở đây, ngay cả thái tử đều đến.
Tiểu thập nhất đi tới hành lễ cho Đan Hiền phi cùng thái tử, nói: "Gặp qua mẫu phi, gặp qua hoàng huynh."
Cậu mới vừa hành lễ, Đan Hiền phi liền đi qua kéo cậu vào trong lòng, nâng khuôn mặt cậu lên lại nhìn xem. Thương tiếc hỏi câu hỏi mà ngày hôm qua đã hỏi nhiều lần: "Đứa bé ngoan, con ở nông thôn có khỏe hay không?"
Cho dù tiếp xúc không nhiều, tiểu thập nhất cũng có thể nhìn ra người mẫu thân này yêu thương mình. Chẳng qua, người mẫu thân này nhìn còn muốn già hơn bà ngoại. Còn có phụ hoàng, râu ria cũng đã xám trắng, so với Sở gia thái gia gia cũng nhỏ hơn không được bao nhiêu. Càng làm cậu giật mình là, đại tỷ của cậu lại là người đàn bà xấu bị điểu vung nồi kéo phân kia. Như vậy, thì ra gia gia liền thành tỷ phu hiện tại. Trước kia Lý Hiên gọi mình là đại ca, nhưng bây giờ lại gọi thập nhất thúc. Còn có, hiện tại cậu có chín ca ca, năm người tỷ muội, rất nhiều cháu trai cháu gái...
Trong lòng cậu có rất nhiều không quen cùng không thể tưởng tượng nổi, nhưng vẫn đặc biệt nhu thuận theo ở trong lòng Đan Hiền phi, nói: "Bẩm mẫu phi, nhi tử trôi qua rất tốt, nương con... A, không đúng, Sở Thiếu phu nhân, Sở thế tử, còn có bà ngoại, ông ngoại, cậu nông thôn, bọn họ đối với nhi tử đều vô cùng tốt."
Hôm qua trên đường tới trong cung, Sở Lệnh Tuyên lần nữa dặn dò cậu, ngàn vạn lần không thể lại gọi mình là phụ thân, gọi Trần A Phúc là mẫu thân. Phụ thân cậu là Hoàng thượng, mẫu thân là Hiền phi.
Cho nên, tiểu thập nhất gọi Trần A Phúc là Sở Thiếu phu nhân, mà như cũ gọi đám người Vương thị là bà ngoại, ông ngoại, cậu nông thôn. Bởi vì, người nhà mẹ đẻ Đan Hiền phi cũng không có ai, xưng hô như vậy cũng không mạo phạm Hoàng thượng cùng Hiền phi.
Một bên thái tử cười nói: "Mẫu phi, người xem tiểu thập nhất một chút, lớn lên vừa cao lại béo, còn mặt mày sơ lãng. Cái này giải thích rõ nó trải qua không chỉ sống tốt, còn trôi qua vui vẻ. Ít nhất, trong vài chục năm so với mẫu phi, nhi tử kia thì muốn tốt hơn nhiều lắm..."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.