Chương 260: Mật sự
Tịch Mịch Thanh Tuyền
16/12/2021
Trần A Phúc nghĩ tới, sản lượng lớn như thế, cổ đại giao thông lại không phát triển, muốn bán được giá tốt, khẳng định trước phải thăm dò kỹ
nguồn tiêu thụ.
Cũng may có sáu mẫu dưa hấu đánh chiến trước, trước bán tiên dưa tốt như thế đến địa phương giàu có và đông đúc, chỗ đó thương nhân cảm thấy tốt, sẽ tự mình tìm tới tận cửa mua.
Đặc biệt Định Châu là đầu mối then chốt giao thông Đại Thuận Triều, thành bên cạnh sông đào lớn, giới hạn hướng bắc là kinh thành, giới hạn đi về phía nam là Ngô thành trọng trấn Giang Nam, trung gian còn có một con sông cái thời không này tương liên sông dài Phú Giang. Một ít dưa hấu xem nhiều, chỉ cần tìm tốt nguồn tiêu thụ, chỉ cần dọc theo bờ một vùng sông đào lớn sức mua cường đại, đều là cung không đủ cầu.
Tằng Lão Đầu đã thuê hai xe bò, xe lừa thôn phụ cận, hơn nữa Đường Viên ủng hộ cho mượn một chiếc xe bò, nhà mình một chiếc xe bò, tổng cộng có tám chiếc, một lần có thể kéo hết. Trừ cho tiệm Trần Nhị lương thực phô một nghìn cân, khác đều đưa đi cửa hàng Phúc Vận Lai ở Định Châu, nếu cửa hàng gặp may mắn xuôi sông bán đi địa phương xa. Hiện tại dưa hấu cũng còn chưa đưa ra thị trường, hơn nữa dưa nhà mình vừa lớn lại ngọt, giá tiền khẳng định không kém. Còn như đến cùng nên bán bao nhiêu tiền, Tằng Song làm qua điều tra thị trường nên biết.
Còn có chính là, trước hái bốn mươi quả dưa hấu để nhà mình ăn cùng tặng người. Phúc Viên, Lộc Viên, Đường Viên mỗi nơi muốn vài quả, lão hòa thượng, Trần Trụ Trì cùng đại phòng, Dương gia thị trấn mỗi nhà đưa hai trái, người có hệ than thiết trong thôn mỗi nhà đưa một quả, nhà Trần Thế Anh cùng Hầu phủ kinh thành mỗi nơi đưa năm trái.
Ngày hôm sau là ngày hai mươi, Đại Bảo bọn họ đều hưu mộc, trừ Sở Hàm Yên không thích nhiều người thì đến Phúc Viên, lão hầu gia, Sở Lệnh Tuyên mang Sở Lệnh Trí và Đại Bảo ở ruộng dưa hấu bên cạnh Phúc Viên xem náo nhiệt, ngay cả Liêu tiên sinh cũng đến. Trong thôn một số nhà cùng tá điền Đường Viên, còn có hộ nông dân và hài tử đầy tớ Đường Viên, cũng tới rất nhiều người xem náo nhiệt.
Sở lão hầu gia cười tủm tỉm cực vui vẻ, chứng kiến những trái dưa hấu xinh đẹp, ông nghĩ đến về sau trồng lúa nước, tiểu mạch, ngô, cây nông nghiệp v.v, những thứ này đều là Vô Trí đại sư cung cấp mầm mống. Nếu như chúng nó cũng giống như dưa hấu, sản lượng cao, khẩu vị ngon, đó là phúc của dân chúng Đại Thuận Triều.
Lúc trước ông không quá tán thành cháu dâu nhà mình quá hứng thú với mở cửa hàng, làm ruộng. Nhà mình không thiếu tiền, để cháu dâu làm chút này dễ dàng chiêu trò cười. Nhưng hôm nay vừa nhìn, đây không phải là vấn tiền đề, mà là vấn đề lớn quan hệ đến ăn cơm no dân chúng, là phân ưu vì Hoàng thượng. Lúc này ông liền muốn ra sức ủng hộ.
A Phúc, tên lấy được thật tốt, thật sự là người có phúc. Cháu dâu này tìm vừa ý!
Lão gia tử không coi mình là người ngoài, lại để cho người hái hai trái dưa, cắt thành miếng nhỏ chiêu đãi một ít người xem náo nhiệt.
Đại Bảo nhìn một chút Sở Lệnh Tuyên đứng dưới tàng cây ở đằng xa, hắn và một ít lão nông không đến cùng nhau, chỉ đứng ngốc ở chỗ đó. Mà không giống lão hầu gia cùng Liêu tiên sinh có thể dung nhập trong hương dân, theo chân bọn họ nói chuyện thu hoạch ngày mùa.
Đại Bảo cầm lấy một miếng dưa hấu đi đến trước mặt Sở Lệnh Tuyên, hai tay đưa cho hắn nói: "Phụ thân, ăn dưa hấu, rất ngọt."
Sở Lệnh Tuyên ngẩn người, cao hứng tiếp nhận dưa hấu ăn một miếng, nói: "Ừ, là rất ngọt."
Đại Bảo không rời đi, mà là đứng bên cạnh hắn nói: "Những dưa hấu này nhất định sẽ bán được giá tốt, nhà ta phải kiếm nhiều tiền. Mẫu thân còn nói, thời điểm nàng ngâm giống dưa hấu con cũng ra lực, sẽ cho con mười lượng bạc tiền công. Tiền này là món tiền đầu tiên tự mình kiếm được, con muốn mua ít lễ vật cho nương, bà ngoại, ông ngoại, còn có phụ thân làm hiếu kính. Cha thích lễ vật gì?" Diendanlequydon~ChieuNinh{}@$#^& D^d^l^q^d
Sở Lệnh Tuyên không biết Đại Bảo vì sao đột nhiên bày tỏ với mình, cũng không biết cậu vì cái gì coi mười lượng bạc thành một thùng kim, nhưng hài tử hiểu chuyện lại biết cảm ơn như thế, khiến cho tim Sở Lệnh Tuyên dâng lên mềm mại dị thường. Nhìn đến cậu đang mở to đôi mắt trong suốt sáng ngời nhìn mình, trong cặp mắt này có giảo hoạt, có nịnh nọt, có cẩn thận, còn có hồn nhiên, có thanh minh.
Sở Lệnh Tuyên nghĩ tới, nếu như cậu lớn lên ở bên trong cái viện rộng lớn kia, hai loại ánh mắt sau là vô luận như thế nào cũng sẽ không có được. Ở quê hương mặc dù chịu không ít khổ, trước đó cũng phải sinh sống cẩn thận, nhưng người Trần gia lương thiện vẫn để cho cậu vui vẻ lớn lên.
Nghĩ đến tin tức không thể tin nổi lúc trước tổ phụ mang đến, Sở Lệnh Tuyên thật sự là vừa giật mình lại cao hứng. Trước đó, hắn sợ hãi Trần A Phúc xuất thân thấp hèn, sợ người nhà không đồng ý, nghĩ nhiều loại biện pháp ứng đối nếu trưởng bối không đồng ý, thậm chí nghĩ tới mấy năm gần đây đều rất không có khả năng định ra hôn sự. Nhưng mà, hắn không nghĩ tới tổ phụ thống khoái liền đồng ý như vậy, về sau mới biết được tổ phụ thời điểm ở chổ người kia giải thích rõ chuyện này, biết được một chuyện mật sự không thể tưởng nổi. Sự kiện này, trừ Hoàng thượng cùng người kia biết rõ ra, đã lừa gạt tất cả mọi người...
Đây thật sự là trời cao giúp hắn, hắn sang năm liền sẽ như nguyện lấy nữ nhân yêu mến về nhà. Mặc dù trách nhiệm trên vai quá nặng, nhưng hắn nguyện ý gánh vác. Vì trung quân, cũng vì A Phúc.
Chứng kiến Sở Lệnh Tuyên không trả lời vấn đề của mình, ánh mắt Đại Bảo tối tăm, căng thẳng lắc lắc ngón tay lại nói: "Phụ thân, người không thích con tặng quà cho người sao? Mặc dù không đáng giá bao nhiêu tiền, nhưng đó là một mảnh hiếu tâm của con đối với phụ thân."
Trần Đại Bảo nói cắt đứt Sở Lệnh Tuyên trầm tư, Sở Lệnh Tuyên vội vàng cười nói: "Cảm ơn Đại Bảo, con kiếm tiền còn biết hiếu kính ta, phụ thân rất vui mừng. Nếu concũng muốn đưa lễ vật phụ thân, sẽ đưa..." Hắn giả bộ suy tư một chút, nói: "Sẽ đưa một cây bút đi. Thời điểm ta vừa viết chữ, có thể nhớ đến Đại Bảo."
Đại Bảo cao hứng gật đầu nói: "Dạ, con sẽ đi thị trấn mua một ít bút."
Cuối tháng năm, dưa hấu Vượng Sơn thôn lại bắt đầu hái, vị những dưa hấu này mặc dù hơi kém, nhưng so với dưa hấu nông dân đương đại trồng ra vẫn có chút ngọt hơn một ít. ChieuNinh~^&*dien~dan~lequydon{}:D^d^l^q^d
Đầu tháng sáu, sáu mẫu đất dưa hấu dẹp xong, Trần A Phúc lại để cho người tu chỉnh chuẩn bị trồng ngô mùa thu.
Hơn nửa tháng, Trần A Phúc đau nhức cũng vui vẻ. Mỗi ngày tính sổ, kết toán, đếm bạc, vui vẻ miệng đều cười lệch rồi.
Lần này bán dưa hấu, sáu mẫu đất dưa hấu bởi vì thời gian đưa ra thị trường sớm, vừa lớn lại ngọt, bán được đắt tiền nhất, chung kiếm được ba nghìn hai trăm lượng bạc, ngoại trừ mấy trăm lượng phí bạc giao thông, chủ yếu là phí thuyền chuyên chở, còn dư lại hơn hai nghìn bốn trăm lượng bạc.
Mà dưa hấu Vượng Sơn thôn bán được rẻ hơn một chút, nhưng bởi vì số lượng nhiều, kiếm được tiền sẽ càng nhiều. Nhưng mà, sang năm cũng sẽ không bán được tốt như thế này, nông dân khác sử dụng hạt giống trồng ra dưa, đồng dạng giống nhiều dưa nhiều, giá tiền sẽ không thể tăng lên rồi.
Trần Đại Bảo cũng như nguyện cầm được mười lượng bạc tiền công nương cho cậu.
Ngày mười tháng sáu đó, cậu muốn đi thị trấn mua lễ vật hiếu kính trưởng bối.
Trừ Sở Lệnh Tuyên ra, mấy người khác cậu cũng trưng cầu ý kiến. Cậu chuẩn bị mua cho mỗi người Trần A Phúc cùng Vương thị là lược gỗ thông chạm trổ, mua bộ chén trà cho Trần Danh. Về sau cậu cảm thấy Sở lão hầu gia và Liêu tiên sinh, Trần lão thái cũng là trưởng bối, cũng nên mua lễ vật cho bọn họ, cho nên lại quyết định mua mỗi người một cây viết cho hai người trước, mua lược cho Trần lão thái.
Trần A Phúc không có thời gian theo cậu, liền để Tiết Đại Quý đi cùng, Đường Viên lại phái hai hộ viện, vừa vặn lại đưa năm quả dưa cho Dương gia. Nếu có thể đón hai tiểu huynh muội Dương gia đến, càng tốt hơn.
Đầu buổi trưa, vài khách nhân không tưởng được đến Phúc Viên, là Trần Thế Anh, hắn còn mang ba tỷ đệ Trần Vũ Lam, Trần Vũ Tình, Trần Vũ Hà đến.
Cũng may có sáu mẫu dưa hấu đánh chiến trước, trước bán tiên dưa tốt như thế đến địa phương giàu có và đông đúc, chỗ đó thương nhân cảm thấy tốt, sẽ tự mình tìm tới tận cửa mua.
Đặc biệt Định Châu là đầu mối then chốt giao thông Đại Thuận Triều, thành bên cạnh sông đào lớn, giới hạn hướng bắc là kinh thành, giới hạn đi về phía nam là Ngô thành trọng trấn Giang Nam, trung gian còn có một con sông cái thời không này tương liên sông dài Phú Giang. Một ít dưa hấu xem nhiều, chỉ cần tìm tốt nguồn tiêu thụ, chỉ cần dọc theo bờ một vùng sông đào lớn sức mua cường đại, đều là cung không đủ cầu.
Tằng Lão Đầu đã thuê hai xe bò, xe lừa thôn phụ cận, hơn nữa Đường Viên ủng hộ cho mượn một chiếc xe bò, nhà mình một chiếc xe bò, tổng cộng có tám chiếc, một lần có thể kéo hết. Trừ cho tiệm Trần Nhị lương thực phô một nghìn cân, khác đều đưa đi cửa hàng Phúc Vận Lai ở Định Châu, nếu cửa hàng gặp may mắn xuôi sông bán đi địa phương xa. Hiện tại dưa hấu cũng còn chưa đưa ra thị trường, hơn nữa dưa nhà mình vừa lớn lại ngọt, giá tiền khẳng định không kém. Còn như đến cùng nên bán bao nhiêu tiền, Tằng Song làm qua điều tra thị trường nên biết.
Còn có chính là, trước hái bốn mươi quả dưa hấu để nhà mình ăn cùng tặng người. Phúc Viên, Lộc Viên, Đường Viên mỗi nơi muốn vài quả, lão hòa thượng, Trần Trụ Trì cùng đại phòng, Dương gia thị trấn mỗi nhà đưa hai trái, người có hệ than thiết trong thôn mỗi nhà đưa một quả, nhà Trần Thế Anh cùng Hầu phủ kinh thành mỗi nơi đưa năm trái.
Ngày hôm sau là ngày hai mươi, Đại Bảo bọn họ đều hưu mộc, trừ Sở Hàm Yên không thích nhiều người thì đến Phúc Viên, lão hầu gia, Sở Lệnh Tuyên mang Sở Lệnh Trí và Đại Bảo ở ruộng dưa hấu bên cạnh Phúc Viên xem náo nhiệt, ngay cả Liêu tiên sinh cũng đến. Trong thôn một số nhà cùng tá điền Đường Viên, còn có hộ nông dân và hài tử đầy tớ Đường Viên, cũng tới rất nhiều người xem náo nhiệt.
Sở lão hầu gia cười tủm tỉm cực vui vẻ, chứng kiến những trái dưa hấu xinh đẹp, ông nghĩ đến về sau trồng lúa nước, tiểu mạch, ngô, cây nông nghiệp v.v, những thứ này đều là Vô Trí đại sư cung cấp mầm mống. Nếu như chúng nó cũng giống như dưa hấu, sản lượng cao, khẩu vị ngon, đó là phúc của dân chúng Đại Thuận Triều.
Lúc trước ông không quá tán thành cháu dâu nhà mình quá hứng thú với mở cửa hàng, làm ruộng. Nhà mình không thiếu tiền, để cháu dâu làm chút này dễ dàng chiêu trò cười. Nhưng hôm nay vừa nhìn, đây không phải là vấn tiền đề, mà là vấn đề lớn quan hệ đến ăn cơm no dân chúng, là phân ưu vì Hoàng thượng. Lúc này ông liền muốn ra sức ủng hộ.
A Phúc, tên lấy được thật tốt, thật sự là người có phúc. Cháu dâu này tìm vừa ý!
Lão gia tử không coi mình là người ngoài, lại để cho người hái hai trái dưa, cắt thành miếng nhỏ chiêu đãi một ít người xem náo nhiệt.
Đại Bảo nhìn một chút Sở Lệnh Tuyên đứng dưới tàng cây ở đằng xa, hắn và một ít lão nông không đến cùng nhau, chỉ đứng ngốc ở chỗ đó. Mà không giống lão hầu gia cùng Liêu tiên sinh có thể dung nhập trong hương dân, theo chân bọn họ nói chuyện thu hoạch ngày mùa.
Đại Bảo cầm lấy một miếng dưa hấu đi đến trước mặt Sở Lệnh Tuyên, hai tay đưa cho hắn nói: "Phụ thân, ăn dưa hấu, rất ngọt."
Sở Lệnh Tuyên ngẩn người, cao hứng tiếp nhận dưa hấu ăn một miếng, nói: "Ừ, là rất ngọt."
Đại Bảo không rời đi, mà là đứng bên cạnh hắn nói: "Những dưa hấu này nhất định sẽ bán được giá tốt, nhà ta phải kiếm nhiều tiền. Mẫu thân còn nói, thời điểm nàng ngâm giống dưa hấu con cũng ra lực, sẽ cho con mười lượng bạc tiền công. Tiền này là món tiền đầu tiên tự mình kiếm được, con muốn mua ít lễ vật cho nương, bà ngoại, ông ngoại, còn có phụ thân làm hiếu kính. Cha thích lễ vật gì?" Diendanlequydon~ChieuNinh{}@$#^& D^d^l^q^d
Sở Lệnh Tuyên không biết Đại Bảo vì sao đột nhiên bày tỏ với mình, cũng không biết cậu vì cái gì coi mười lượng bạc thành một thùng kim, nhưng hài tử hiểu chuyện lại biết cảm ơn như thế, khiến cho tim Sở Lệnh Tuyên dâng lên mềm mại dị thường. Nhìn đến cậu đang mở to đôi mắt trong suốt sáng ngời nhìn mình, trong cặp mắt này có giảo hoạt, có nịnh nọt, có cẩn thận, còn có hồn nhiên, có thanh minh.
Sở Lệnh Tuyên nghĩ tới, nếu như cậu lớn lên ở bên trong cái viện rộng lớn kia, hai loại ánh mắt sau là vô luận như thế nào cũng sẽ không có được. Ở quê hương mặc dù chịu không ít khổ, trước đó cũng phải sinh sống cẩn thận, nhưng người Trần gia lương thiện vẫn để cho cậu vui vẻ lớn lên.
Nghĩ đến tin tức không thể tin nổi lúc trước tổ phụ mang đến, Sở Lệnh Tuyên thật sự là vừa giật mình lại cao hứng. Trước đó, hắn sợ hãi Trần A Phúc xuất thân thấp hèn, sợ người nhà không đồng ý, nghĩ nhiều loại biện pháp ứng đối nếu trưởng bối không đồng ý, thậm chí nghĩ tới mấy năm gần đây đều rất không có khả năng định ra hôn sự. Nhưng mà, hắn không nghĩ tới tổ phụ thống khoái liền đồng ý như vậy, về sau mới biết được tổ phụ thời điểm ở chổ người kia giải thích rõ chuyện này, biết được một chuyện mật sự không thể tưởng nổi. Sự kiện này, trừ Hoàng thượng cùng người kia biết rõ ra, đã lừa gạt tất cả mọi người...
Đây thật sự là trời cao giúp hắn, hắn sang năm liền sẽ như nguyện lấy nữ nhân yêu mến về nhà. Mặc dù trách nhiệm trên vai quá nặng, nhưng hắn nguyện ý gánh vác. Vì trung quân, cũng vì A Phúc.
Chứng kiến Sở Lệnh Tuyên không trả lời vấn đề của mình, ánh mắt Đại Bảo tối tăm, căng thẳng lắc lắc ngón tay lại nói: "Phụ thân, người không thích con tặng quà cho người sao? Mặc dù không đáng giá bao nhiêu tiền, nhưng đó là một mảnh hiếu tâm của con đối với phụ thân."
Trần Đại Bảo nói cắt đứt Sở Lệnh Tuyên trầm tư, Sở Lệnh Tuyên vội vàng cười nói: "Cảm ơn Đại Bảo, con kiếm tiền còn biết hiếu kính ta, phụ thân rất vui mừng. Nếu concũng muốn đưa lễ vật phụ thân, sẽ đưa..." Hắn giả bộ suy tư một chút, nói: "Sẽ đưa một cây bút đi. Thời điểm ta vừa viết chữ, có thể nhớ đến Đại Bảo."
Đại Bảo cao hứng gật đầu nói: "Dạ, con sẽ đi thị trấn mua một ít bút."
Cuối tháng năm, dưa hấu Vượng Sơn thôn lại bắt đầu hái, vị những dưa hấu này mặc dù hơi kém, nhưng so với dưa hấu nông dân đương đại trồng ra vẫn có chút ngọt hơn một ít. ChieuNinh~^&*dien~dan~lequydon{}:D^d^l^q^d
Đầu tháng sáu, sáu mẫu đất dưa hấu dẹp xong, Trần A Phúc lại để cho người tu chỉnh chuẩn bị trồng ngô mùa thu.
Hơn nửa tháng, Trần A Phúc đau nhức cũng vui vẻ. Mỗi ngày tính sổ, kết toán, đếm bạc, vui vẻ miệng đều cười lệch rồi.
Lần này bán dưa hấu, sáu mẫu đất dưa hấu bởi vì thời gian đưa ra thị trường sớm, vừa lớn lại ngọt, bán được đắt tiền nhất, chung kiếm được ba nghìn hai trăm lượng bạc, ngoại trừ mấy trăm lượng phí bạc giao thông, chủ yếu là phí thuyền chuyên chở, còn dư lại hơn hai nghìn bốn trăm lượng bạc.
Mà dưa hấu Vượng Sơn thôn bán được rẻ hơn một chút, nhưng bởi vì số lượng nhiều, kiếm được tiền sẽ càng nhiều. Nhưng mà, sang năm cũng sẽ không bán được tốt như thế này, nông dân khác sử dụng hạt giống trồng ra dưa, đồng dạng giống nhiều dưa nhiều, giá tiền sẽ không thể tăng lên rồi.
Trần Đại Bảo cũng như nguyện cầm được mười lượng bạc tiền công nương cho cậu.
Ngày mười tháng sáu đó, cậu muốn đi thị trấn mua lễ vật hiếu kính trưởng bối.
Trừ Sở Lệnh Tuyên ra, mấy người khác cậu cũng trưng cầu ý kiến. Cậu chuẩn bị mua cho mỗi người Trần A Phúc cùng Vương thị là lược gỗ thông chạm trổ, mua bộ chén trà cho Trần Danh. Về sau cậu cảm thấy Sở lão hầu gia và Liêu tiên sinh, Trần lão thái cũng là trưởng bối, cũng nên mua lễ vật cho bọn họ, cho nên lại quyết định mua mỗi người một cây viết cho hai người trước, mua lược cho Trần lão thái.
Trần A Phúc không có thời gian theo cậu, liền để Tiết Đại Quý đi cùng, Đường Viên lại phái hai hộ viện, vừa vặn lại đưa năm quả dưa cho Dương gia. Nếu có thể đón hai tiểu huynh muội Dương gia đến, càng tốt hơn.
Đầu buổi trưa, vài khách nhân không tưởng được đến Phúc Viên, là Trần Thế Anh, hắn còn mang ba tỷ đệ Trần Vũ Lam, Trần Vũ Tình, Trần Vũ Hà đến.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.