Chương 406: Nịnh bợ
Tịch Mịch Thanh Tuyền
13/03/2022
Ngày mười sáu tháng mười một, Sở Lệnh Tuyên mang vài nhân chứng đi kinh
thành. Giao tổng binh biết rõ Trần Thế Anh xảy ra chuyện, rất nể tình
cho Sở Lệnh Tuyên đủ phương tiện.
Hôm nay, Trần A Phúc muốn đi thêm trang cho Trần A Mãn, bởi vì ngày mai A Mãn sẽ lên đường đi kinh thành đợi gả, vào ngày ba mươi tháng mười một gả vào Dương gia.
Đầu một ngày Trần A Phúc liền xin nghỉ giúp Đại Bảo vào A Lộc. Hai bọn họ cùng Trần A Mãn quan hệ đều tốt, muốn đi chơi một ngày. Hai bọn họ không đi học, tiểu bằng hữu Sở Lệnh Trí cũng nghỉ theo, cùng đi chơi.
Giờ Tị, Trần A Phúc mang tất cả hài tử trong nhà cùng động vật gia đi nhà Trần Thực.
Đầu tháng này, Trần Thực và Trương thị liền đến mượn Trần A Phúc một trăm lượng bạc, nói là bạc đáy hòm cho Trần A Mãn, cuối năm Trần Thực chia lợi nhuận sẽ trả lại. Còn nói, bọn họ sẽ thuê một tứ hợp viện ở kinh thành, cho A Mãn đợi gả. Vốn là Dương Minh Viễn muốn cho bọn họ một tòa nhà để A Mãn đợi gả ở chỗ đó, Trần Thực không muốn, nói nào có đạo lý ở nhà con rể đợi gả khuê nữ.
Trần A Phúc nghĩ tới mình ở kinh thành có nhà ba cổng, kêu bọn họ trụ đi chỗ đó, tiết kiệm tiền lại đẹp mắt.
Trần Thực và Trương thị cực vui, càng không ngừng cảm tạ Trần A Phúc.
Trần A Phúc cười nói: "Đều là thân thích, đừng khách khí như vậy. A Ngọc tài giỏi, A Đường học giỏi, A Mãn hiếu thuận, Tam thúc tam thẩm ngày tốt lành ở phía sau."
Trương thị mừng rỡ nói: "A Di Đà Phật, thẩm tử mượn lời tốt lành của con."
Trương thị mặc là xiêm y bằng lụa hai năm trước Trần A Phúc đưa cho bà, giặt đến đã trắng bệch, trên đầu mang cũng là cây trâm bạc khi đó Trần A Phúc đưa bà, còn không mặc đẹp như Hồ thị. Trần Thực bởi vì là chưởng quỹ tửu lâu, ngược lại mặc được ngăn nắp. So sánh hai người, giống như là Trương thị lớn tuổi hơn Trần Thực nhiều.
Hiện tại, Trương thị không chỉ hận Hồ thị, đối với Trần lão thái cùng Trần Nghiệp cũng là một bụng oán trách.
Tam phòng bọn họ kiếm tiền xác thực nhiều hơn đại phòng, nhưng bọn họ chi phí cũng lớn hơn nhiều lắm. Nói bọn họ có nhiều tiền, vẫn còn kéo khó khăn. Bản thân đại phòng nghèo như thế nào, lại càng không ngừng mua ruộng mua đất, còn muốn tiền mua phòng ở.
Bởi vì nhị phòng có một Trần A Phúc, đại phòng không dám chọc, còn muốn nịnh bợ. Lại bởi vì Trần Danh lặng lẽ cho một trăm lượng bạc tiền riêng, đại phòng đã cảm thấy Trần Danh hào phóng hơn Trần Thực nhiều, đối với nhị phòng lại là tôn trọng có thêm. Đại phòng đối với tam phòng lại không có khách khí như đối với nhị phòng, một nhà nâng miệng đến ăn đến ở không cảm thấy có bất kỳ cái gì không ổn. Đặc biệt là Hồ thị, bộ dạng nên ăn sắc mặt bọn họ.
Bởi vì một ít này, Trương thị và Trần Thực cãi nhau không ít.
Còn may đại phòng cuối cùng có sân nhỏ của mình ở phủ thành, mấy ngày trước đây sau khi đến phủ thành, không ở tại tam phòng, mà là ở tại trong nhà của mình.
Trần A Phúc bọn họ ngồi xe ngựa còn chưa tới đầu hẻm, liền nhìn thấy Trần A Đường đang dẫn Trần Đại Hổ đứng chờ ở nơi đó. Nhìn thấy xe ngựa Sở gia đến, Trần A Đường để Trần Đại Hổ chạy về nhà báo tin, hắn thì chui lên xe ngựa mấy tên tiểu tử A Lộc ngồi.
Xe ngựa tới cửa, Trần Thực và Trương thị, A Ngọc đã nghênh đón tại cửa. A Ngọc đặc biệt trở lại đón A Mãn, ngày mai A Mãn và Trương thị sẽ cùng đi kinh thành. Đợi đến ngày hai mươi lăm, Trần Thực lại mang A Đường đi kinh thành.
Một nhà Trần A Phúc tuyệt đối là khách quý nhà Trần Thực, bọn họ cười ha hả đón khách quý vào cửa. Không chỉ người một nhà Trần Thực, ngay cả những khách nhân đều khom người vấn an.
Hôm nay Trần gia rất nhiều khách nhân, đại phòng, nhị phòng đã tới, còn có một vài khách nhân phủ thành, cùng với người nhà mẹ đẻ Trương thị, ngay cả Hồ lão ngũ cùng tức phụ của hắn đều đến.
Vài ngày trước, đại phòng và nhị phòng đều chuyển vào nhà mới của mình, còn thỉnh khách. Bởi vì Trần A Phúc bận rộn chuyện của Trần Thế Anh, chỉ đưa lễ, người không đi. Chỉ cần Trần Danh và Vương thị ở tại nhà mới, A Lộc cũng sẽ về nhà ở.
Vì sợ người quấy rầy Trần A Phúc thanh tĩnh, Trần Thực và Trương thị đặt biệt thu thập ra một gian phòng ở Đông Sương cho một nhà Trần A Phúc nghỉ ngơi.
Trần A Phúc để hai mụ mụ ôm một đôi song sinh cùng Lý Hiên đi gian phòng kia, nàng thì mang mấy người hài tử A Lộc đi thêm trang cho Trần A Mãn.
Bởi vì Trần A Phúc vẫn luôn yêu thích Trần A Mãn, lại quan hệ tốt cùng Dương gia, cho nên số lượng thêm trang tương đối lớn. Hai thất gấm vóc, hai giường mặt chăn gấm tơ bảy màu, hai cây trâm vàng ròng, năm mươi lượng bạc. Đương nhiên, đây chỉ là bạc thêm trang cho Trần A Mãn, lễ chúc mừng Dương gia có thể lớn hơn nhiều lắm, sẽ do La quản sự ở kinh thành đại biểu phu thê Sở Lệnh Tuyên đưa.
A Lộc và Đại Bảo, Sở Hàm Yên, Sở Lệnh Trí cũng mỗi người thêm hai lượng bạc, La mụ mụ thay mặt La gia thêm mười lượng bạc.
Trần A Mãn mặc áo hồng đào nửa cánh tay, váy dài đỏ tươi, trên mặt non nớt thanh tú, tràn đầy thẹn thùng cùng hạnh phúc.
Khuôn mặt nàng hồng hồng nói cám ơn.
Trương thị lại cười nheo mắt, khoa trương nói: "Ai da da, Tam thúc tam thẩm nhận tình A Phúc." Lại cúi đầu nói với mấy người hài tử: "Cảm ơn các cháu, ca nhi tỷ muội đại gia đình, còn đặc biệt đến cho thêm trang A Mãn nhà ta, thật có mặt mũi."
Hồ thị thấy Trần A Phúc vừa đến, liền kéo Trần A Cúc cùng vào xem nàng thêm trang.
Chứng kiến nhiều thứ đồ tốt như vậy, còn có năm nén bạc lớn mười lượng, con mắt Hồ thị đều sắp không rút ra được. Mụ cười khanh khách nói: "A Phúc chính là hào phóng, ngay cả mấy người hài tử đều cầm nhiều như thế. A Cúc, con phải muốn học hỏi A Mãn, nịnh bợ tốt A Phúc tỷ của con, nàng rỉ rỉ ngón tay, liền đủ cho con sinh sống cả đời."
Lời nói này cũng quá thô bỉ cùng rõ ràng, Trương thị cùng Trần A Mãn tức giận đến đỏ mặt. Thừa nhận, liền ngồi vững bọn họ vì tiền tài nịnh bợ Trần A Phúc. Không thừa nhận, lại sợ làm trái ý tốt của Trần A Phúc.
Trần A Phúc nhíu nhíu mày, vội nói: "Ta và A Mãn là tỷ muội tình thâm, không có cách nói nịnh bợ này."
Trần lão thái cũng theo vào, mắng Hồ thị: "Mày con đàn bà thối, không biết nói chuyện thì đừng nói chuyện, mất mặt xấu hổ." Lại cười nói với Trần A Phúc: "A Phúc đừng chê cười đại bá nương của con, nó chính là một phụ nhân thô lỗ."
Trần A Phúc cũng khó mà nói cái gì. Nàng hôm nay muốn buông lỏng tâm tình một chút, thanh thanh tĩnh tĩnh trò chuyện cùng Trần A Mãn, nhưng người trong phòng ầm ầm đặc biệt nhiều. Rất nhiều người không quen biết đều vụng trộm lấy ánh mắt liếc nàng cùng Sở tiểu cô nương, còn có vài phụ nhân không có việc gì vịn quan hệ cùng nàng, nàng chỉ đành phải đứng dậy dắt Sở Hàm Yên đi phòng nhỏ của mình.
Hồ thị lại kéo Trần A Cúc đi theo tiến vào phòng nhỏ, bị La mụ mụ ngăn cản ở bên ngoài, bọn họ giương mắt nhìn mấy người Trần A Phúc cùng Vương thị đi vào phòng.
Trần A Cúc vốn vẫn luôn không quá chịu phục Trần A Phúc từ trong lòng, lại bị lão nương cứng rắn kéo mặt dày mày dạn chuyển theo sát Trần A Phúc, đã tổn thương tự tôn nặng nề, lúc này lại bị người ngăn cản ở bên ngoài, tức giận đến vành mắt đều hồng, dùng sức tránh thoát tay Hồ thị.
Hồ thị cũng tức giận, chạy tới cáo trạng cùng lão phu nhân: "Trương thị thật sự là mắt chó nhìn người thấp, đơn độc chuẩn bị cho A Phúc một gian phòng, lại không có đơn độc chuẩn bị cho bà bà một gian phòng."
Trần lão thái mắng: "Đây chính là tức phụ lão Tam biết làm người. A Phúc bây giờ là quý nhân, lại dẫn ca nhi yếu ớt, tỷ muội như vậy, tự nhiên cần thanh tĩnh. Lão bà ta chỉ một bà tử nông thôn, muốn phòng ở đơn độc để đăng tiên à? Nhà lão Tam ngày sống khá giả, không chỉ là Tam nhi của ta khôn khéo, cũng bởi vì cưới được một con dâu hiền hiểu được ý tứ biết mưu đồ. Ai da, đại nhi đáng thương của ta, vì các huynh đệ trả giá nhiều nhất, như thế nào cưới phải mày con đàn bà ngu xuẩn này. Vừa tham lam lại không tính toán trước, dại dột muốn chết." Bà lấy ngón tay chỉ ra Hồ lão ngũ ở phía xa đang nói cười với mọi người, nói: "Mày và Hồ lão ngũ còn là chị em ruột, nếu như chỉ học được một phần khôn khéo của Hồ lão ngũ, trong nhà mày cũng không qua thành dạng này. Nhà đại nhi sống khá giả rồi, lão nương sớm đi nhị phòng hưởng phúc ..."
Hồ thị bị chửi cực kỳ ủy khuất, hiện tại mụ đã thức thời nhiều rồi có được hay không. Biết rõ Trần A Phúc là không thể trêu vào, làm trò trước mặt sau lưng đều không dám nói Trần A Phúc là không phải nữa, ngay cả Vương thị thì mụ đều kính. Mụ là đại tẩu, nam nhân của mụ nuôi lớn hai người đệ đệ, chẳng lẽ hai đệ muội tất cả đều muốn mụ cung phụng sao?
Hiện tại đã là trung tuần đông nguyệt, trời còn không phải là rất lạnh, ánh nắng tươi sáng. Cho tới bây giờ, năm nay còn không có tuyết rơi, vào thời điểm này ở ngày xưa là không có. Mấy hài tử cùng động vật gia chơi đùa ở trong sân, để Lý Hiên ở trong phòng rất trông mà thèm, cũng nháo muốn đi ra ngoài.
Trần A Phúc liền dắt nhóc ra ngoài, đặc biệt dặn dò A Đường cùng A Lộc, trông kỹ nó, không thể để cho nhân hù dọa.
Bắt đầu ăn tiệc.
Trần A Phúc mở một bàn ở trong phòng đơn, chỉ Trần A Phúc, Vương thị mang mấy người hài tử ăn ở trong này. Nhìn ra được, thức ăn tinh hoa nhất đều chồng chất tại một bàn này, cái đĩa tinh xảo nhất cũng xếp đặt trên bàn.
Mặc dù một nhà Trần Thực không sùng bái có thêm đối với Trần A Phúc dạng này, ấn tượng của Trần A Phúc đối với bọn họ cũng sẽ không kém. Nhưng mà, được tôn trọng như thế, trong lòng Trần A Phúc không thể nghi ngờ rất là cao hứng. Vương thị lại càng cao hứng, cảm thấy bọn họ ký tình, cũng tăng thể diện cho Trần Danh.
Hồ thị còn muốn kéo Trần A Cúc vào ăn cơm, lại bị đầy tớ ngăn cản, Trần A Phúc và Vương thị đều làm bộ như không nghe thấy.
Hồ thị hiện tại không chỉ bản thân cực lực nịnh nọt Trần A Phúc, còn kêu Trần A Cúc nịnh nọt Trần A Phúc. Theo ý mụ, Trần A Mãn được cửa hôn nhân quý kia, đều là vì Trần A Phúc. Trần A Phúc còn thêm trang nhiều như thế, nếu như đặt ở người quê hương, có thể qua cả đời. Làm tốt quan hệ cùng Trần A Phúc, như thế nào cũng không thiệt thòi.
Trần A Phúc rất bất đắc dĩ, nương ngu xuẩn, cũng làm trễ nãi hài tử. Trần A Cúc hiện tại chịu khó hơn nhiều, chỉ là tính tình còn có chút kỳ quặc. Nếu như lão nương đáng tin một chút, dựa vào gia tộc dần dần cường đại lên, về sau cuộc sống sẽ không khó chịu. Cũng may là Cao thị thông minh, người cũng tự hiểu rõ, Đại Hổ cùng Đại Nha, Đại Long sẽ không bị làm trễ nãi giống như Trần A Cúc dạng này.
Sau khi ăn xong, Vương thị lại ôm Vũ Ca Nhi cùng Minh Ca Nhi trêu chọc chơi đùa, hôn hôn Trần Đại Bảo một trận, Trần A Phúc phải đi.
Vốn bọn họ là chuẩn bị ăn cơm tối xong lại đi, nhưng mấy người hài tử chơi đến ra một thân mồ hôi, mặc dù dùng vải bố lau khô, vẫn cần trở về tắm rửa, để ngừa bị bệnh. Hơn nữa Hồ thị thỉnh thoảng dắt Trần A Cúc đến lôi kéo làm quen, Trần A Cúc lại đầy mặt không vui, khiến người ta nhìn thấy phiền lòng.
Vương thị thấy Trần A Phúc muốn đi, nói: "A Phúc liền đi nhà mới chúng ta xem một chút, để bọn nhỏ tắm rửa ở nhà nương, chơi đến ăn cơm tối rồi trở về."
Trần A Phúc sớm muốn đi nhà bọn họ vui đùa một chút, gật đầu đồng ý.
Bọn họ cáo từ cùng người nhà Trần Thực, liền đi. Trần Danh không đi, hắn phải ở lại chỗ này giúp đỡ tiếp khách.
Thấy Hồ thị lại kéo Trần A Cúc muốn đi cùng, Vương thị cười nói: "Đại tẩu, tẩu nên ở lại đây giúp đỡ tiếp đãi khách, lại học hỏi gả khuê nữ như thế nào."
Hồ thị nói: "Ta cũng từng gả qua một khuê nữ, còn cần học?"
Vương thị cười nói: "Thời điểm Gả A Lan nhà đại tẩu chính là một người quê mùa, hiện tại chính là địa chủ, Đông gia, làm sao có thể giống nhau."
Trương thị tiễn khách cũng cười giữ Hồ thị nói: "Đúng vậy, A Cúc về sau cũng không sẽ tìm người quê mùa, đại tẩu cũng nên để cho nó học một ít liên hệ người trong thành như thế nào."
Hồ thị nghe vậy, mới thôi.
Vương thị chứng kiến Đường cùng Đại Hổ đầy mặt hâm mộ A, cười nói: "Đại Hổ liền đi theo chơi với chúng ta đi. Buổi tối khi đại bá đại tẩu về nhà, đi đường vòng qau nhà ta đón nó. A Đường liền thôi, hôm nay con cũng phải tiếp khách."
Bên này cách tòa nhà nhà Trần Danh tương đối gần, ngồi xe ngựa không đến một phút đồng hồ liền đến rồi.
Đây là tòa nhà ba cổng gấp khúc. Vị trí cũng tương đối khá, trong nháo lấy tĩnh, ra ngõ chính là phố bắc náo nhiệt.
Sân nhỏ tương đối lớn, trồng cây cối hoa cỏ, tiền viện có tạo hình núi đá giả, hậu viện còn có một cái đình nhỏ, quét vôi một lần nữa, tỏ ra phòng ở đổi mới. Ở phủ Định Châu cũng tương đối khá giả mới ở được.
Trần A Phúc tham quan một vòng, cười gật gật đầu, nói không tệ, cho dù về sau A Lộc cưới vợ, cũng đủ ở.
Vương thị cười nói: "Ngày đầu tiên chúng ta vào ở, cha con còn nói, ở phủ Định Châu có một viện như thế này, hắn trước kia nằm mơ cũng không dám nghĩ, hắn là hưởng phúc của A Phúc."
Mọi người tiến vào tây phòng thượng phòng, để Mục thẩm dẫn người đun nước, tắm rửa cho mấy tên tiểu tử. Trừ Sở tiểu cô nương cùng hai bé trai ở trong phòng ngủ ra, A Lộc làm chủ nhân lại dẫn mấy… tiểu tử khác đi hậu viện chơi.
Bên trong này không có người ngoài, Vương thị lại hỏi tình huống Trần Thế Anh, Trần A Phúc sợ bà lo lắng, chỉ hời hợt nói vài câu, còn để cho bà yên tâm.
Vương thị còn nói, vài ngày sau, Trần Danh và bà sẽ mang A Lộc đi theo phụ tử Trần Thực đi kinh thành, là đưa gả cho A Mãn, cũng có thể mở mang tầm mắt ở kinh thành.
Trần A Phúc nói: "Mọi người cũng đừng chơi ở kinh thành quá lâu, sớm đi trở về. Trung tuần tháng chạp chúng con phải trở về Hầu phủ kinh thành, nhưng con không muốn mang Đại Bảo trở về. Nhị phòng Hầu phủ có vài người không quá thân mật với con, Đại Bảo nhạy cảm, tâm tư lại nặng, con không muốn nó chịu ủy khuất. Cha mẹ sau khi trở lại liền đi phủ Tham tướng ở, Đại Bảo không đến mức quá tịch mịch, con cũng yên tâm."
Lễ mừng năm mới, Trần A Phúc nhất định phải dẫn trai gái cùng lão hầu gia trở lại Hầu phủ kinh thành đoàn tụ. Cái này không chỉ bởi vì lễ mừng năm mới nhất định phải cả nhà đoàn tụ, cũng bởi vì muốn dẫn cháu đích tôn Sở gia đi từ đường bái tổ tiên, lại bởi vì túi gấm ám hiệu. Rất có thể ở tháng chạp năm nay, tháng giêng cùng tháng hai sang năm, trong ba tháng này sẽ có đại sự phát sinh liên quan đến vận mệnh Sở gia.
Bọn họ lại không thể mang Đại Bảo trở về. Mặc dù Trần A Phúc đặc biệt không nỡ, nhưng vì Đại Bảo an toàn, nhất định phải làm như vậy.
Nàng sợ Đại Bảo cô đơn, lại vì cậu tuyệt đối an toàn, chỉ phải mời một nhà Trần Danh bồi cậu qua lễ mừng năm mới ở phủ Tham tướng.
Vốn là, nàng có thể đợi đến cuối tháng chạp, cùng nhau trở lại kinh thành với Sở Lệnh Tuyên. Nhưng lão hòa thượng nói "cuối năm tuyết cấp", lão hầu gia sợ đi quá muộn thời tiết không tốt, già trẻ dễ dàng gặp chuyện không may ở trên đường. Hiện tại đường sông đã niêm phong rồi, chỉ có thể ngồi xe ngựa trở về. Lại nói, nàng cũng lo lắng Trần Thế Anh ở kinh thành.
Vương thị giật mình nói: "Đại Bảo đứa bé kia tâm tư nặng, con bỏ nó một mình ở chỗ này, nó có thể nguyện ý sao?"
Trần A Phúc thở dài nói: "Nó khẳng định không muốn, chỉ phải khuyên nhủ nó nhiều. Chờ con làm tốt quan hệ Hầu phủ, lại dẫn nó trở về."
Vương thị nói: "Vậy con phải dỗ nó tốt rồi lại đi."
Trần A Phúc gật đầu.
Hôm nay, Trần A Phúc muốn đi thêm trang cho Trần A Mãn, bởi vì ngày mai A Mãn sẽ lên đường đi kinh thành đợi gả, vào ngày ba mươi tháng mười một gả vào Dương gia.
Đầu một ngày Trần A Phúc liền xin nghỉ giúp Đại Bảo vào A Lộc. Hai bọn họ cùng Trần A Mãn quan hệ đều tốt, muốn đi chơi một ngày. Hai bọn họ không đi học, tiểu bằng hữu Sở Lệnh Trí cũng nghỉ theo, cùng đi chơi.
Giờ Tị, Trần A Phúc mang tất cả hài tử trong nhà cùng động vật gia đi nhà Trần Thực.
Đầu tháng này, Trần Thực và Trương thị liền đến mượn Trần A Phúc một trăm lượng bạc, nói là bạc đáy hòm cho Trần A Mãn, cuối năm Trần Thực chia lợi nhuận sẽ trả lại. Còn nói, bọn họ sẽ thuê một tứ hợp viện ở kinh thành, cho A Mãn đợi gả. Vốn là Dương Minh Viễn muốn cho bọn họ một tòa nhà để A Mãn đợi gả ở chỗ đó, Trần Thực không muốn, nói nào có đạo lý ở nhà con rể đợi gả khuê nữ.
Trần A Phúc nghĩ tới mình ở kinh thành có nhà ba cổng, kêu bọn họ trụ đi chỗ đó, tiết kiệm tiền lại đẹp mắt.
Trần Thực và Trương thị cực vui, càng không ngừng cảm tạ Trần A Phúc.
Trần A Phúc cười nói: "Đều là thân thích, đừng khách khí như vậy. A Ngọc tài giỏi, A Đường học giỏi, A Mãn hiếu thuận, Tam thúc tam thẩm ngày tốt lành ở phía sau."
Trương thị mừng rỡ nói: "A Di Đà Phật, thẩm tử mượn lời tốt lành của con."
Trương thị mặc là xiêm y bằng lụa hai năm trước Trần A Phúc đưa cho bà, giặt đến đã trắng bệch, trên đầu mang cũng là cây trâm bạc khi đó Trần A Phúc đưa bà, còn không mặc đẹp như Hồ thị. Trần Thực bởi vì là chưởng quỹ tửu lâu, ngược lại mặc được ngăn nắp. So sánh hai người, giống như là Trương thị lớn tuổi hơn Trần Thực nhiều.
Hiện tại, Trương thị không chỉ hận Hồ thị, đối với Trần lão thái cùng Trần Nghiệp cũng là một bụng oán trách.
Tam phòng bọn họ kiếm tiền xác thực nhiều hơn đại phòng, nhưng bọn họ chi phí cũng lớn hơn nhiều lắm. Nói bọn họ có nhiều tiền, vẫn còn kéo khó khăn. Bản thân đại phòng nghèo như thế nào, lại càng không ngừng mua ruộng mua đất, còn muốn tiền mua phòng ở.
Bởi vì nhị phòng có một Trần A Phúc, đại phòng không dám chọc, còn muốn nịnh bợ. Lại bởi vì Trần Danh lặng lẽ cho một trăm lượng bạc tiền riêng, đại phòng đã cảm thấy Trần Danh hào phóng hơn Trần Thực nhiều, đối với nhị phòng lại là tôn trọng có thêm. Đại phòng đối với tam phòng lại không có khách khí như đối với nhị phòng, một nhà nâng miệng đến ăn đến ở không cảm thấy có bất kỳ cái gì không ổn. Đặc biệt là Hồ thị, bộ dạng nên ăn sắc mặt bọn họ.
Bởi vì một ít này, Trương thị và Trần Thực cãi nhau không ít.
Còn may đại phòng cuối cùng có sân nhỏ của mình ở phủ thành, mấy ngày trước đây sau khi đến phủ thành, không ở tại tam phòng, mà là ở tại trong nhà của mình.
Trần A Phúc bọn họ ngồi xe ngựa còn chưa tới đầu hẻm, liền nhìn thấy Trần A Đường đang dẫn Trần Đại Hổ đứng chờ ở nơi đó. Nhìn thấy xe ngựa Sở gia đến, Trần A Đường để Trần Đại Hổ chạy về nhà báo tin, hắn thì chui lên xe ngựa mấy tên tiểu tử A Lộc ngồi.
Xe ngựa tới cửa, Trần Thực và Trương thị, A Ngọc đã nghênh đón tại cửa. A Ngọc đặc biệt trở lại đón A Mãn, ngày mai A Mãn và Trương thị sẽ cùng đi kinh thành. Đợi đến ngày hai mươi lăm, Trần Thực lại mang A Đường đi kinh thành.
Một nhà Trần A Phúc tuyệt đối là khách quý nhà Trần Thực, bọn họ cười ha hả đón khách quý vào cửa. Không chỉ người một nhà Trần Thực, ngay cả những khách nhân đều khom người vấn an.
Hôm nay Trần gia rất nhiều khách nhân, đại phòng, nhị phòng đã tới, còn có một vài khách nhân phủ thành, cùng với người nhà mẹ đẻ Trương thị, ngay cả Hồ lão ngũ cùng tức phụ của hắn đều đến.
Vài ngày trước, đại phòng và nhị phòng đều chuyển vào nhà mới của mình, còn thỉnh khách. Bởi vì Trần A Phúc bận rộn chuyện của Trần Thế Anh, chỉ đưa lễ, người không đi. Chỉ cần Trần Danh và Vương thị ở tại nhà mới, A Lộc cũng sẽ về nhà ở.
Vì sợ người quấy rầy Trần A Phúc thanh tĩnh, Trần Thực và Trương thị đặt biệt thu thập ra một gian phòng ở Đông Sương cho một nhà Trần A Phúc nghỉ ngơi.
Trần A Phúc để hai mụ mụ ôm một đôi song sinh cùng Lý Hiên đi gian phòng kia, nàng thì mang mấy người hài tử A Lộc đi thêm trang cho Trần A Mãn.
Bởi vì Trần A Phúc vẫn luôn yêu thích Trần A Mãn, lại quan hệ tốt cùng Dương gia, cho nên số lượng thêm trang tương đối lớn. Hai thất gấm vóc, hai giường mặt chăn gấm tơ bảy màu, hai cây trâm vàng ròng, năm mươi lượng bạc. Đương nhiên, đây chỉ là bạc thêm trang cho Trần A Mãn, lễ chúc mừng Dương gia có thể lớn hơn nhiều lắm, sẽ do La quản sự ở kinh thành đại biểu phu thê Sở Lệnh Tuyên đưa.
A Lộc và Đại Bảo, Sở Hàm Yên, Sở Lệnh Trí cũng mỗi người thêm hai lượng bạc, La mụ mụ thay mặt La gia thêm mười lượng bạc.
Trần A Mãn mặc áo hồng đào nửa cánh tay, váy dài đỏ tươi, trên mặt non nớt thanh tú, tràn đầy thẹn thùng cùng hạnh phúc.
Khuôn mặt nàng hồng hồng nói cám ơn.
Trương thị lại cười nheo mắt, khoa trương nói: "Ai da da, Tam thúc tam thẩm nhận tình A Phúc." Lại cúi đầu nói với mấy người hài tử: "Cảm ơn các cháu, ca nhi tỷ muội đại gia đình, còn đặc biệt đến cho thêm trang A Mãn nhà ta, thật có mặt mũi."
Hồ thị thấy Trần A Phúc vừa đến, liền kéo Trần A Cúc cùng vào xem nàng thêm trang.
Chứng kiến nhiều thứ đồ tốt như vậy, còn có năm nén bạc lớn mười lượng, con mắt Hồ thị đều sắp không rút ra được. Mụ cười khanh khách nói: "A Phúc chính là hào phóng, ngay cả mấy người hài tử đều cầm nhiều như thế. A Cúc, con phải muốn học hỏi A Mãn, nịnh bợ tốt A Phúc tỷ của con, nàng rỉ rỉ ngón tay, liền đủ cho con sinh sống cả đời."
Lời nói này cũng quá thô bỉ cùng rõ ràng, Trương thị cùng Trần A Mãn tức giận đến đỏ mặt. Thừa nhận, liền ngồi vững bọn họ vì tiền tài nịnh bợ Trần A Phúc. Không thừa nhận, lại sợ làm trái ý tốt của Trần A Phúc.
Trần A Phúc nhíu nhíu mày, vội nói: "Ta và A Mãn là tỷ muội tình thâm, không có cách nói nịnh bợ này."
Trần lão thái cũng theo vào, mắng Hồ thị: "Mày con đàn bà thối, không biết nói chuyện thì đừng nói chuyện, mất mặt xấu hổ." Lại cười nói với Trần A Phúc: "A Phúc đừng chê cười đại bá nương của con, nó chính là một phụ nhân thô lỗ."
Trần A Phúc cũng khó mà nói cái gì. Nàng hôm nay muốn buông lỏng tâm tình một chút, thanh thanh tĩnh tĩnh trò chuyện cùng Trần A Mãn, nhưng người trong phòng ầm ầm đặc biệt nhiều. Rất nhiều người không quen biết đều vụng trộm lấy ánh mắt liếc nàng cùng Sở tiểu cô nương, còn có vài phụ nhân không có việc gì vịn quan hệ cùng nàng, nàng chỉ đành phải đứng dậy dắt Sở Hàm Yên đi phòng nhỏ của mình.
Hồ thị lại kéo Trần A Cúc đi theo tiến vào phòng nhỏ, bị La mụ mụ ngăn cản ở bên ngoài, bọn họ giương mắt nhìn mấy người Trần A Phúc cùng Vương thị đi vào phòng.
Trần A Cúc vốn vẫn luôn không quá chịu phục Trần A Phúc từ trong lòng, lại bị lão nương cứng rắn kéo mặt dày mày dạn chuyển theo sát Trần A Phúc, đã tổn thương tự tôn nặng nề, lúc này lại bị người ngăn cản ở bên ngoài, tức giận đến vành mắt đều hồng, dùng sức tránh thoát tay Hồ thị.
Hồ thị cũng tức giận, chạy tới cáo trạng cùng lão phu nhân: "Trương thị thật sự là mắt chó nhìn người thấp, đơn độc chuẩn bị cho A Phúc một gian phòng, lại không có đơn độc chuẩn bị cho bà bà một gian phòng."
Trần lão thái mắng: "Đây chính là tức phụ lão Tam biết làm người. A Phúc bây giờ là quý nhân, lại dẫn ca nhi yếu ớt, tỷ muội như vậy, tự nhiên cần thanh tĩnh. Lão bà ta chỉ một bà tử nông thôn, muốn phòng ở đơn độc để đăng tiên à? Nhà lão Tam ngày sống khá giả, không chỉ là Tam nhi của ta khôn khéo, cũng bởi vì cưới được một con dâu hiền hiểu được ý tứ biết mưu đồ. Ai da, đại nhi đáng thương của ta, vì các huynh đệ trả giá nhiều nhất, như thế nào cưới phải mày con đàn bà ngu xuẩn này. Vừa tham lam lại không tính toán trước, dại dột muốn chết." Bà lấy ngón tay chỉ ra Hồ lão ngũ ở phía xa đang nói cười với mọi người, nói: "Mày và Hồ lão ngũ còn là chị em ruột, nếu như chỉ học được một phần khôn khéo của Hồ lão ngũ, trong nhà mày cũng không qua thành dạng này. Nhà đại nhi sống khá giả rồi, lão nương sớm đi nhị phòng hưởng phúc ..."
Hồ thị bị chửi cực kỳ ủy khuất, hiện tại mụ đã thức thời nhiều rồi có được hay không. Biết rõ Trần A Phúc là không thể trêu vào, làm trò trước mặt sau lưng đều không dám nói Trần A Phúc là không phải nữa, ngay cả Vương thị thì mụ đều kính. Mụ là đại tẩu, nam nhân của mụ nuôi lớn hai người đệ đệ, chẳng lẽ hai đệ muội tất cả đều muốn mụ cung phụng sao?
Hiện tại đã là trung tuần đông nguyệt, trời còn không phải là rất lạnh, ánh nắng tươi sáng. Cho tới bây giờ, năm nay còn không có tuyết rơi, vào thời điểm này ở ngày xưa là không có. Mấy hài tử cùng động vật gia chơi đùa ở trong sân, để Lý Hiên ở trong phòng rất trông mà thèm, cũng nháo muốn đi ra ngoài.
Trần A Phúc liền dắt nhóc ra ngoài, đặc biệt dặn dò A Đường cùng A Lộc, trông kỹ nó, không thể để cho nhân hù dọa.
Bắt đầu ăn tiệc.
Trần A Phúc mở một bàn ở trong phòng đơn, chỉ Trần A Phúc, Vương thị mang mấy người hài tử ăn ở trong này. Nhìn ra được, thức ăn tinh hoa nhất đều chồng chất tại một bàn này, cái đĩa tinh xảo nhất cũng xếp đặt trên bàn.
Mặc dù một nhà Trần Thực không sùng bái có thêm đối với Trần A Phúc dạng này, ấn tượng của Trần A Phúc đối với bọn họ cũng sẽ không kém. Nhưng mà, được tôn trọng như thế, trong lòng Trần A Phúc không thể nghi ngờ rất là cao hứng. Vương thị lại càng cao hứng, cảm thấy bọn họ ký tình, cũng tăng thể diện cho Trần Danh.
Hồ thị còn muốn kéo Trần A Cúc vào ăn cơm, lại bị đầy tớ ngăn cản, Trần A Phúc và Vương thị đều làm bộ như không nghe thấy.
Hồ thị hiện tại không chỉ bản thân cực lực nịnh nọt Trần A Phúc, còn kêu Trần A Cúc nịnh nọt Trần A Phúc. Theo ý mụ, Trần A Mãn được cửa hôn nhân quý kia, đều là vì Trần A Phúc. Trần A Phúc còn thêm trang nhiều như thế, nếu như đặt ở người quê hương, có thể qua cả đời. Làm tốt quan hệ cùng Trần A Phúc, như thế nào cũng không thiệt thòi.
Trần A Phúc rất bất đắc dĩ, nương ngu xuẩn, cũng làm trễ nãi hài tử. Trần A Cúc hiện tại chịu khó hơn nhiều, chỉ là tính tình còn có chút kỳ quặc. Nếu như lão nương đáng tin một chút, dựa vào gia tộc dần dần cường đại lên, về sau cuộc sống sẽ không khó chịu. Cũng may là Cao thị thông minh, người cũng tự hiểu rõ, Đại Hổ cùng Đại Nha, Đại Long sẽ không bị làm trễ nãi giống như Trần A Cúc dạng này.
Sau khi ăn xong, Vương thị lại ôm Vũ Ca Nhi cùng Minh Ca Nhi trêu chọc chơi đùa, hôn hôn Trần Đại Bảo một trận, Trần A Phúc phải đi.
Vốn bọn họ là chuẩn bị ăn cơm tối xong lại đi, nhưng mấy người hài tử chơi đến ra một thân mồ hôi, mặc dù dùng vải bố lau khô, vẫn cần trở về tắm rửa, để ngừa bị bệnh. Hơn nữa Hồ thị thỉnh thoảng dắt Trần A Cúc đến lôi kéo làm quen, Trần A Cúc lại đầy mặt không vui, khiến người ta nhìn thấy phiền lòng.
Vương thị thấy Trần A Phúc muốn đi, nói: "A Phúc liền đi nhà mới chúng ta xem một chút, để bọn nhỏ tắm rửa ở nhà nương, chơi đến ăn cơm tối rồi trở về."
Trần A Phúc sớm muốn đi nhà bọn họ vui đùa một chút, gật đầu đồng ý.
Bọn họ cáo từ cùng người nhà Trần Thực, liền đi. Trần Danh không đi, hắn phải ở lại chỗ này giúp đỡ tiếp khách.
Thấy Hồ thị lại kéo Trần A Cúc muốn đi cùng, Vương thị cười nói: "Đại tẩu, tẩu nên ở lại đây giúp đỡ tiếp đãi khách, lại học hỏi gả khuê nữ như thế nào."
Hồ thị nói: "Ta cũng từng gả qua một khuê nữ, còn cần học?"
Vương thị cười nói: "Thời điểm Gả A Lan nhà đại tẩu chính là một người quê mùa, hiện tại chính là địa chủ, Đông gia, làm sao có thể giống nhau."
Trương thị tiễn khách cũng cười giữ Hồ thị nói: "Đúng vậy, A Cúc về sau cũng không sẽ tìm người quê mùa, đại tẩu cũng nên để cho nó học một ít liên hệ người trong thành như thế nào."
Hồ thị nghe vậy, mới thôi.
Vương thị chứng kiến Đường cùng Đại Hổ đầy mặt hâm mộ A, cười nói: "Đại Hổ liền đi theo chơi với chúng ta đi. Buổi tối khi đại bá đại tẩu về nhà, đi đường vòng qau nhà ta đón nó. A Đường liền thôi, hôm nay con cũng phải tiếp khách."
Bên này cách tòa nhà nhà Trần Danh tương đối gần, ngồi xe ngựa không đến một phút đồng hồ liền đến rồi.
Đây là tòa nhà ba cổng gấp khúc. Vị trí cũng tương đối khá, trong nháo lấy tĩnh, ra ngõ chính là phố bắc náo nhiệt.
Sân nhỏ tương đối lớn, trồng cây cối hoa cỏ, tiền viện có tạo hình núi đá giả, hậu viện còn có một cái đình nhỏ, quét vôi một lần nữa, tỏ ra phòng ở đổi mới. Ở phủ Định Châu cũng tương đối khá giả mới ở được.
Trần A Phúc tham quan một vòng, cười gật gật đầu, nói không tệ, cho dù về sau A Lộc cưới vợ, cũng đủ ở.
Vương thị cười nói: "Ngày đầu tiên chúng ta vào ở, cha con còn nói, ở phủ Định Châu có một viện như thế này, hắn trước kia nằm mơ cũng không dám nghĩ, hắn là hưởng phúc của A Phúc."
Mọi người tiến vào tây phòng thượng phòng, để Mục thẩm dẫn người đun nước, tắm rửa cho mấy tên tiểu tử. Trừ Sở tiểu cô nương cùng hai bé trai ở trong phòng ngủ ra, A Lộc làm chủ nhân lại dẫn mấy… tiểu tử khác đi hậu viện chơi.
Bên trong này không có người ngoài, Vương thị lại hỏi tình huống Trần Thế Anh, Trần A Phúc sợ bà lo lắng, chỉ hời hợt nói vài câu, còn để cho bà yên tâm.
Vương thị còn nói, vài ngày sau, Trần Danh và bà sẽ mang A Lộc đi theo phụ tử Trần Thực đi kinh thành, là đưa gả cho A Mãn, cũng có thể mở mang tầm mắt ở kinh thành.
Trần A Phúc nói: "Mọi người cũng đừng chơi ở kinh thành quá lâu, sớm đi trở về. Trung tuần tháng chạp chúng con phải trở về Hầu phủ kinh thành, nhưng con không muốn mang Đại Bảo trở về. Nhị phòng Hầu phủ có vài người không quá thân mật với con, Đại Bảo nhạy cảm, tâm tư lại nặng, con không muốn nó chịu ủy khuất. Cha mẹ sau khi trở lại liền đi phủ Tham tướng ở, Đại Bảo không đến mức quá tịch mịch, con cũng yên tâm."
Lễ mừng năm mới, Trần A Phúc nhất định phải dẫn trai gái cùng lão hầu gia trở lại Hầu phủ kinh thành đoàn tụ. Cái này không chỉ bởi vì lễ mừng năm mới nhất định phải cả nhà đoàn tụ, cũng bởi vì muốn dẫn cháu đích tôn Sở gia đi từ đường bái tổ tiên, lại bởi vì túi gấm ám hiệu. Rất có thể ở tháng chạp năm nay, tháng giêng cùng tháng hai sang năm, trong ba tháng này sẽ có đại sự phát sinh liên quan đến vận mệnh Sở gia.
Bọn họ lại không thể mang Đại Bảo trở về. Mặc dù Trần A Phúc đặc biệt không nỡ, nhưng vì Đại Bảo an toàn, nhất định phải làm như vậy.
Nàng sợ Đại Bảo cô đơn, lại vì cậu tuyệt đối an toàn, chỉ phải mời một nhà Trần Danh bồi cậu qua lễ mừng năm mới ở phủ Tham tướng.
Vốn là, nàng có thể đợi đến cuối tháng chạp, cùng nhau trở lại kinh thành với Sở Lệnh Tuyên. Nhưng lão hòa thượng nói "cuối năm tuyết cấp", lão hầu gia sợ đi quá muộn thời tiết không tốt, già trẻ dễ dàng gặp chuyện không may ở trên đường. Hiện tại đường sông đã niêm phong rồi, chỉ có thể ngồi xe ngựa trở về. Lại nói, nàng cũng lo lắng Trần Thế Anh ở kinh thành.
Vương thị giật mình nói: "Đại Bảo đứa bé kia tâm tư nặng, con bỏ nó một mình ở chỗ này, nó có thể nguyện ý sao?"
Trần A Phúc thở dài nói: "Nó khẳng định không muốn, chỉ phải khuyên nhủ nó nhiều. Chờ con làm tốt quan hệ Hầu phủ, lại dẫn nó trở về."
Vương thị nói: "Vậy con phải dỗ nó tốt rồi lại đi."
Trần A Phúc gật đầu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.